Chuyện của Nhạn Cát đã chuyển nguy thành an toàn trong trong sự mạo hiểm.

Do có người bởi vì hắn mà bị thương nên mỗi ngày hắn đều chạy đến phủ Thừa tướng để chăm sóc cho Liễu Thành.

Sau khi Liễu Thành biết được Nhạn Cát là bị hãm hại thì đã lựa chọn tha thứ cho Nhạn Cát. Hắn ta không nghĩ rằng bản thân có thể tiếp xúc với Nhạn Cát là bởi vì mình nên Nhạn Cát đã bị đánh.

Khi nhìn thấy hắn chăm sóc mình như vậy, Liễu Thành cảm thấy điều đó cũng coi như đáng giá. Thằng nhóc này cuối cùng cũng thu hồi lại hết gai góc trong người mình và vẫn còn rất thông minh và hiểu chuyện, chẳng trách lại có thể được thái tử thích đến vậy.

Hắn ta nhìn cũng thấy thích.



Trên mặt hồ xanh biếc gợn sóng, một chiếc thuyền được trang trí lộng lẫy của hoàng thất đang từ từ di chuyển.

Nhạn Quy và Nguyên Trăn ngồi đối diện nhau, nếm vài miếng bánh ngọt trên tay và nhìn ra phong cảnh ở phía xa.

Nguy hiểm được giải trừ, kẻ ác đã chịu những hình phạt thích đáng và nỗi uất hận chất chứa trong lòng Nhạn Quy bấy lâu nay cũng theo đó mà biến mất.

Nàng không ngờ rằng sau khi Nguyên Trăn tham gia vào chuyện này, mọi chuyện lại được giải quyết một cách thuận lợi và mạnh mẽ như vậy, gần như chỉ trong vài ngày, mọi chuyện đã kết thúc.

Nàng thầm nghĩ, nếu kiếp trước người nhà của nàng không tìm Lâm tướng quân nhờ giúp đỡ, mà là tìm đến Ngự Thân Vương thì có phải sẽ có một cái kết cục khác không?

“Vương gia, chàng có tin là có kiếp trước và kiếp này không?” Nhạn Quy đột nhiên hỏi.

Nguyên Trăn chống cằm vào cái tay đang đặt ở trên bàn, dáng vẻ lười biếng nhìn về phía Nhạn Quy, rồi thản nhiên nói: “Tin.”

“Ồ!” Nhạn Quy phát hiện cho dù bản thân nói cái gì thì nam nhân này đều sẽ tin tưởng một cách vô điều kiện. Không biết điều này có được tính là qua loa hay không nhưng mà Nhạn Quy đã bị làm cho bối rối rồi.

Nam nhân đột nhiên ngồi thẳng người và nghiêm mặt nói: “Không phải là tiểu nha đầu và bản vương đã gặp nhau ở cả kiếp trước và kiếp này sao?”

Đôi mắt hạnh của Nhạn Quy lập tức mở thật to, nhìn nam nhân với vẻ mặt không thể tưởng tượng được, nàng nói lắp bắp: “Lời, lời nói của Vương gia sẽ không phải giống như những gì Nhạn Quy đang nghĩ đúng không?”

“Nàng có thể biết được những gì sắp xảy ra với Nhạn Cát, và kết quả là nó thật sự đã xảy ra. Không phải điều này đã nói lên tất cả rồi sao?”

Nhạn Quy đột nhiên hiểu ra và thầm nghĩ nam nhân đối diện thật đúng là không đơn giản, ngay cả chuyện kỳ quái là sống lại này cũng có thể tiếp nhận một cách thản nhiên như vậy.

“À đúng rồi, ta còn chưa hỏi nàng, trước đây ta là người như thế nào?”

Thật ra Nguyên Trăn cũng biết rằng nếu không phải nữ tử này kiên quyết đến tìm hắn vào đêm hôm đó thì điều hắn có thể làm sẽ là chúc phúc cho nàng. Nhưng hắn không nghĩ rằng hóa ra tiểu nha đầu đã sống không được tốt ở một nơi mà hắn không biết, thậm chí phải chết một cách bi thảm.

“Chính là một người mà khi người ta nhắc đến thì đều cảm thấy sợ hãi. Nếu khi đó ta không biết chàng đã cứu ta thì ta cũng không dám trèo tường đi tìm chàng vào đêm khuya.” Những gì Nhạn Quy nói là sự thật, chỉ có đã trải qua những sự tra tấn về tinh thần và thể xác thì nàng mới cảm thấy rằng ngoại trừ vợ chồng ra, những người khác và những chuyện khác không là gì cả.

“Nào, lại đây.” Nam nhân bỗng nhiên đưa tay kéo Nhạn Quy và nói.

Nhạn Quy ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến bên cạnh nam nhân rồi ngồi xuống. Nam nhân xoa đầu nàng, nói: “Ta phải nói với nàng chuyện này.”

Nhạn Quy nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Độc ở trong cơ thể của ta sắp hết rồi.”

Nhạn Quy lấy hai tay che miệng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, một lúc lâu sau mới nói: “Thật sao?”

“Ừ. Nàng có biết thuốc giải là gì không?”

Nhạn Quy lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu, làm sao mà nàng biết được.

“Đó là nàng.”

Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý muốn thật sự của Hoàng quý phi Bắc Điện Quốc.

“Ha!” Đúng là một nước cờ hay.



Bắc Cương.

Từ khi Nhạc Vận ra tay giúp đỡ Nguyên Chính Tự thoát khỏi khó khăn vào thời khắc mấu chốt.

Thái độ của Nguyên Chính Tự đối với Nhạc Vận cũng tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ ở cái thành nhỏ gần biên giới này, mỗi người đều biết ở chỗ này có Nhị hoàng tử, và ở bên cạnh Nhị hoàng tử có một tiểu thiếp được cưng chiều.

Tiểu thiếp được cưng chiều này ỷ vào bản thân có chút xinh đẹp mà muốn chỗ của người khác, ngồi vào vị trí của chính phi.

Mà chính phi kia, nghe nói là nhi nữ của Lâm tướng quân, bị mắc bệnh lão hóa, không còn xinh đẹp, thậm chí còn xấu xí hơn so với Quỷ bà ở dưới dãy núi Ô Nha.

Nàng thật sự giống như một con quỷ.

Nguyên Chính Tự thường xuyên ở trong doanh trại để lên kế hoạch cho tương lai của mình. Rất nhiều người ở đây là thuộc hạ của Lâm tướng quân nên cũng rất quan tâm đến Nguyên Chính Tự.

Trong phủ của y chỉ có Lâm Chỉ Uyển và Nhạc Vận.

Bây giờ Nhạc Vận không còn là nha hoàn mà là chủ tử được người khác hầu hạ, cho nên cũng không còn cung kính và thân thiết với Lâm Chỉ Uyển nữa.

Nàng ta cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Lâm Chỉ Uyển, và tìm mọi cách để đuổi nàng đi.

Nếu không phải tình cờ nghe thấy Nguyên Chính Tự nói rằng giữ nàng lại còn có ích và vì để làm yên lòng Lâm tướng quân thì nàng ta căn bản là sẽ không nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, Nguyên Chính Tự từ doanh trại trở về.

Nhạc Vận lập tức đi đến đón tiếp, ở mảnh đất gần biên giới này, phụ nữ đều là cao lớn và thô kệch. Khi nhìn thấy rất nhiều, Nguyên Chính Tự mới phát hiện ra vẻ đẹp của Nhạc Vận.

Cho nên ngày càng thích nàng ta.

Để có thể trói chặt trái tim của nam nhân thành công, Nhạc Vận cũng đã không tốn ít tâm trí cho việc này.

Lâm Chỉ Uyển quấn kín mít một chiếc áo choàng đen trên người và đang ở trong sân phơi nắng. Hiện tại, nếu một ngày không phơi nắng thì cơ thể của nàng sẽ rất khó chịu. Khi trời mưa, toàn thân nàng trở nên rất đau đớn.

Nàng không biết rằng tất cả những điều này đều là do Diệp Tu Di tặng cho. Nếu không phải vì sự điên cuồng của nàng lúc đó thì Diệp Tu Di sẽ không tàn nhẫn như vậy, và nàng cũng sẽ không già nua, xấu xí hơn cả Quỷ bà kia.

Nhạc Vận khoác cánh tay của Nguyên Chính Tự đi vào, dán thân hình mềm mại của mình lên trên người đối phương, như muốn treo chúng lên đó.

Tiếng cười như chuông bạc nhanh chóng truyền đến chỗ Lâm Chỉ Uyển.

Ánh mắt của Lâm Chỉ Uyển trở nên lạnh lùng, nàng đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Nhạc Vận đã biết Lâm Chỉ Uyển ở chỗ này từ sớm, nàng ta cố tình làm tất cả chuyện này, cho nên làm sao có thể để cho nàng rời đi như thế được.

Nàng ta bỗng nhiên cao giọng nói: “Ồ, không phải là tiểu thư đó sao? Gia, mấy ngày nay cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu thư ra ngoài phơi nắng.”

Nàng ta chạy nhanh về phía Lâm Chỉ Uyển, sau đó nói một cách cẩn thận nhưng lại như đang khoe khoang: “Tiểu thư, người nhìn kìa, gia đã trở lại rồi.”

Lâm Chỉ Uyển tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, câu nói cuối cùng cũng nhìn thấy nàng đi ra là có ý gì? Không phải ngày nào nàng cũng thấy và còn nhân tiện mỉa mai nàng ta vài câu sao?

Lâm Chỉ Uyển mặc kệ nàng ta và xoay người bỏ đi.

Nhưng lại nghe thấy Nguyên Chính Tự đột nhiên nói: “Nhạc Nhi, không phải bản vương đã nói sau này không cần phải gọi nàng ta là tiểu thư sao? Hiện tại các ngươi đều là nữ nhân của ta nên có thân phận ngang nhau.”

Nghe vậy, Lâm Chỉ Uyển tức giận mà bật cười, nàng đột nhiên xoay người lại, đôi mắt già nua sụp mí như quỷ nhìn chằm chằm vào Nguyên Chính Tự, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Nguyên Chính Tự, ta là Chính Phi, nàng ta là thiếp, tại sao lại ngang nhau?”

Nguyên Chính Tự đã rất nhiều ngày không gặp Lâm Chỉ Uyển, bộ dạng này của nàng đột nhiên lọt vào mắt y, khiến cho y suýt chút nữa phải nôn ra bữa sáng.

Y liếc nhìn Lâm Chỉ Uyển với vẻ mặt chán ghét rồi vội vàng chạy sang một bên, nói: “Nhanh thôi, đợi cho tới khi đất nước này là của ta thì có lẽ địa vị của ngươi còn không cao bằng nàng.”

Nhạc Vận giả vờ sợ hãi mà tiến vào trong lòng của Nguyên Chính Tự, không đồng ý mà nói: “Gia, Nhạc Vận không muốn có địa vị cao hơn tiểu thư, thiếp mang ơn tiểu thư nên cả đời nàng đều là tiểu thư của thiếp.”

Nguyên Chính Tự véo mũi nàng ta rồi nói: “Đồ ngốc, nàng lương thiện như vậy thì sau này sẽ không thể thích nghi với cuộc sống trong hậu cung được đâu!”

“Ha ha ha ha, cuộc sống trong hậu cung, Nguyên Chính Tự, ngươi thật sự cho rằng bản thân có thể ngồi lên vị trí hoàng đế sao? Đừng nghĩ nữa, vị trí đó chỉ có thể thuộc về thái tử ca ca, ngươi là cái thá gì chứ.”

Hiện tại, điều mà Nguyên Chính Tự không muốn nghe nhất chính là tất cả mọi thứ về Nguyên Đình Diệp, cho dù nó đến từ miệng của ai. Bây giờ, y đã có một nền tảng vững chắc ở chỗ này và đôi cánh của y đã cứng. Lâm Chỉ Uyển là cái quái gì chứ?

Y nhanh chóng bước lên và tát Lâm Chỉ Uyển một cái khiến cho nàng ngã xuống đất: “Đừng có nhắc đến thái tử ca ca của ngươi với ta ở đây. Bây giờ, thái tử ca ca của ngươi sắp được làm cha rồi, Thượng Quan Hi đã mang thai và hắn đã quên hết mọi chuyện về ngươi rồi, chưa kể ngươi còn khiến cho người ta ghê tởm như vậy.”

Y căn bản không sợ Lâm Chỉ Uyển sẽ nói với Lâm tướng quân về mọi thứ ở đây. Bởi vì nàng không thể gửi thư đi được, và đợi cho khi đất nước nằm trong tay y thì ngày chết của nàng cũng đến rồi.

Nguyên Chính Tự không muốn ở lại nữa, y kéo Nhạc Vận và rời đi.

Y kìm nén đến mức sắp hỏng ở trong doanh trại rồi nên cần phải nhanh chóng được giải tỏa.

Nhạc Vận quay đầu nhìn lại nữ nhân còn đang nằm trên mặt đất, khóe miệng cong lên một sự thách thức nhưng trong lời nói lại có vẻ vô cùng yếu ớt: “Sức khỏe của tiểu thư không tốt, nằm ở trên mặt đất lạnh như băng vậy thì tình trạng của nàng sẽ trầm trọng hơn. ”

“Không cần quan tâm nàng ta, nàng nên lo lắng cho chính mình đi. Hôm nay gia sẽ không buông tha cho nàng đâu,  nàng có cầu xin tha thứ thì cũng vô dụng.”

Nhạc Vận ngại ngùng mà che mặt, mắng: “Gia thật là xấu.”

Nghe cuộc trò chuyện và tiếng bước chân rời đi của bọn họ, Lâm Chỉ Uyển oán hận mà bật khóc, âm thanh khàn khàn của nàng ta giống như những con quỷ đang khóc trong đêm.

Nếu Nhạn Quy ở đây, nàng chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng không phải là hồi đó nàng và Lâm Chỉ Uyển cũng giống thế này sao?

Người bị đánh là nàng và người được Nguyên Chính Tự ôm vào lòng che chở là Lâm Chỉ Uyển.

Thật đúng là người đang làm thì trời đang nhìn, cuộc sống là một vòng tuần hoàn.

Mùa đông đi và mùa xuân tới, mọi thứ đều nở rộ.

Những ham muốn bị đè nén trong lòng con người ta cũng sẽ chui từ dưới đất lên, đâm chồi nảy lộc và phát triển thành những cây đại thụ cao ngất đến bầu trời.

Ngày hôm đó, một con chim bồ câu đã bay tới phủ Ngự Thân Vương.

Sau khi Tiết Tuân rút tờ giấy trong ống ra và nhìn, sắc mặt hắn hơi thay đổi, rồi nhanh chóng đi đến Mộng Quy viện để tìm Nguyên Trăn.

Kể từ khi Nhạn Quy biết bản thân là thuốc giải của Nguyên Trăn thì nàng không còn rời khỏi phủ Ngự Thân Vương và về nhà nữa.

Bởi vì nàng cũng phát hiện ra rằng từ khi nàng xuất hiện và ở bên cạnh Nguyên Trăn, sức khoẻ của đối phương thật sự càng ngày càng tốt, ngay cả Ninh Mạch cũng nói máu độc trong cơ thể hắn đã giảm đi rất nhiều, chứ đừng nói đến những lần độc phát tác.

Ninh Mạch không thể không một lần nữa xem xét kỹ lại việc Nhạn Quy trở về.

Hắn biết rõ trong chuyện này chắc chắn che giấu một âm mưu to lớn, nhưng hắn cũng biết bản không thể nhúng tay vào.

Tất cả chỉ có thể im lặng mà theo dõi những thay đổi.

Ở chung với nhau ngày này qua ngày khác, trái tim ngây thơ của Nhạn Quy cũng dần dần sáng tỏ và sự yêu thích dành cho Nguyên Trăn cũng được nâng lên thành tình yêu.

Càng ở bên nhau lâu, nàng càng biết rõ nam nhân này ưu tú và hấp dẫn như thế nào. Nàng biết mình đã hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng của nam nhân này mà không có cách nào khống chế được.

Sự đau khổ của kiếp trước và những lần bị hãm hại ở kiếp này khiến nàng khao khát cuộc sống không tranh giành quyền lực, bình an vui vẻ.

Lúc này, Nguyên Trăn đang viết chữ trong sân với Nhạn Quy.

Nhạn Quy muốn học kiểu chữ của Nguyên Trăn, vì vậy nam nhân liền nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà dạy nàng.

Nhìn thấy Tiết Tuân vội vàng đi đến, hai người đặt bút xuống.

Chỉ thấy Tiết Tuân đưa cho bọn họ một tờ giấy.

Nguyên Trăn mở nó ra và nhìn, ngược lại với sắc mặt của Tiết Tuân, trong đôi mắt của hắn tràn đầy vui vẻ.

Đây là loại vui vẻ giống như con cá đã mắc câu: “Tốt lắm, không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy, đúng là không có bản lĩnh.”

Thấy vậy, Tiết Tuân mới chợt hiểu ra rằng vấn đề làm hắn buồn phiền mấy tháng trời cuối cùng cũng có câu trả lời rồi.

Thì ra tất cả chuyện này đều đã được Vương gia sắp xếp hết rồi. Hắn vốn cảm thấy khó hiểu tại sao Vương gia lại để cho Nguyên Chính Tự đi đến doanh trại để rèn luyện, đây không phải là thả hổ về rừng và tặng cho hắn quân đội sao?

Nhạn Quy không thể hiểu được điều đó, nhưng nàng chưa bao giờ hỏi về chuyện của đất nước, bởi vì nam nhân sẽ xử lý nó một cách vô  cùng hoàn mỹ.

Sau khi Tiết Tuân rời đi, Nguyên Trăn từ phía sau ôm lấy Nhạn Quy, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Trước đây không phải là nàng hỏi ta tại sao lại để y đến Bắc Cương ư? Hiện tại ta có thể nói cho nàng biết, nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt một người thì hãy cho y một vũ khí đủ để tự hủy diệt mình. Khi vũ khí đã lớn mạnh thì chỉ còn chờ y tự hủy thôi.”

Thì ra là như vậy sao? Hắn không bao giờ quên trả thù cho nàng và hóa ra sự việc của A Cát mới chỉ là bắt đầu.

Sự ngưỡng mộ và tình yêu trong mắt nàng trở nên sâu sắc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play