Ngay cả hô hấp cũng chỉ dám chậm rãi thở ra và cẩn thận hít vào.
“Choang!”
Bỗng nhiên, một cái ống đựng bút ở góc bàn bị nam nhân dùng tay ném ra ngoài.
Tiếng vỡ vụn vang lên khiến cho cảm giác buồn bực ở trong ngực của nam nhân dường như được giảm bớt một chút. Mặc dù đã làm hai sự chuẩn bị nhưng khi biết đối phương không buông Nhạn Quy ra thì sự khát máu và sát khí vẫn còn chưa thể khống chế trong lòng lại dâng lên.
Sau tiếng vỡ vụn thì lại là một trận im lặng, mãi cho đến khi nam nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng thì Tiết Tuân và Triệu Dạng mới dám có can đảm lên tiếng: “Vương gia, ngài hãy chú ý sức khỏe của mình.”
“Gia, dù sao thì Nhạn Quy cô nương vẫn còn ở chỗ này với chúng ta.”
Sau sự giải tỏa vừa rồi, khuôn mặt lạnh lùng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, Tiết Tuân đã nhắc nhở rất tốt.
Nguyên Trăn đứng dậy, ra khỏi thư phòng và đi về phía phòng ngủ của mình.
Trong phòng.
Hai mẫu tử quan tâm mà hỏi han sức khỏe nhau một lúc rồi cũng vào chủ đề chính.
Nhạn Quy tất nhiên là người vội vàng và nhiều vấn đề muốn hỏi nhất. Nàng chủ động hỏi: “Nương, tại sao con lại ở đây với Ngự Thân Vương?”
Khuôn mặt có vẻ cưng chiều của Nhạn phu nhân lập tức xuất hiện sự đau lòng nhàn nhạt, những nếp nhăn trên trán bà ấy dường như trở nên rõ ràng: “Vào đêm ngày kết hôn, Liên Liên đã chạy ra khỏi phủ Tự Vương.”
“Hả?” Dù nghĩ như thế nào thì nàng cũng không nghĩ đến việc chính mình lại chạy ra ngoài.
“Đúng vậy. Con còn tự làm mình bị thương ở trên đường. Nếu không phải là Ngự Thân Vương kịp thời chạy đến thì có lẽ ta và cha con sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa.” Nói đến điều này, trong lòng Nhạn phu nhân còn sợ hãi nên giọng nói của bà không tránh khỏi có chút nghẹn ngào.
Cho nên, là Ngự Thân Vương đã cứu nàng?
Nghĩ lại vừa rồi đối phương chăm sóc mình một cách dịu dàng, cảm giác áy náy trong lòng Nhạn Quy càng thêm lớn hơn. Nàng đã gây cho hắn rất nhiều phiền phức rồi.
“Phu quân của con đâu?”
Nói đến Nguyên Chính Tự, Nhạn phu nhân lập tức tức giận, bà nhìn cái cổ của Nhạn Quy thì thấy bây giờ đã không còn vết tay kia nữa.
Sắc mặt của bà cực kỳ khó nhìn và trong lòng tràn đầy phẫn nộ: “Tự Vương chính là tên phụ tình, đêm tân hôn lại ức hiếp con như vậy, nếu không thì con nghĩ rằng vì sao con chạy ra ngoài?”
“Nhưng mà tại sao con lại không nhớ rõ cái gì?”
“Ninh đại phu nói rằng con bị kích thích quá lớn nên trong tiềm thức lựa chọn cách niêm phong đoạn ký ức này.” Những gì mà Nhạn phu nhân nói thật sự là những gì Ninh Mạch nói với bà, ngoại trừ một số điều phải biết thì càng ít người biết về việc Nhạn Quy bị trúng vu thuật càng tốt.
Dù sao thì loại tà thuật này có thể dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lo lắng, thậm chí còn sẽ bị những kẻ có ý nghĩ xấu lợi dụng rồi tùy ý truyền ra ngoài. Mọi người đều muốn sử dụng nó để đạt được mục đích của mình thì sẽ khiến cuộc sống của người dân bị rối loạn.
Tự động niêm phong ký ức sao? Cả khuôn mặt của Nhạn Quy đều nhăn lại, nàng thử nhớ lại một lần nữa nhưng không nghĩ ra chuyện gì cả. Có vẻ như nàng đã bị tổn thương rất lớn nên mới có thể mất đi ký ức!
“Phủ Tự Vương thì sao?” Lẽ nào cứ không ngó ngàng gì đến nàng như vậy sao? Thế thì rốt cuộc giữa nàng và y đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng bị tổn thương như thế này.
Nhạn phu nhân đương nhiên là không biết chuyện gì đang xảy ra ở phủ Tự Vương, bà chỉ biết rằng Tự Vương đã đến tìm Nhạn Quy và bị Ngự Thân Vương đuổi về.
Lúc này, Nguyên Trăn từ bên ngoài đi vào, đồng thời cũng nghe thấy những câu hỏi của Nhạn Quy.
Nghe được trong phòng vang lên tiếng bước chân, hai người đồng loạt quay đầu và nhìn.
Bọn họ đều muốn hành lễ, nhưng lại bị Nguyên Trăn ngăn cản.
Hắn đi vào trong phòng, rót cho Nhạn Quy một chén nước, đưa đến trước mặt nàng và nói: “Uống chút nước cho họng đỡ khô.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạn Quy lại đỏ bừng vì xấu hổ, đưa đôi mắt hạnh nhìn mẫu thân, thì thấy Nhạn phu nhân gật đầu với nàng. Nàng đành nhận lấy và uống sạch, nàng không muốn phụ lòng tốt của hắn.
Nguyên Trăn cầm lấy cái chén ở trong tay nàng rồi đưa cho Tiết Tuân đang ở bên cạnh. Chỉ thấy hắn rủ mắt xuống nhìn về phía Nhạn Quy, giọng nói có chút đau lòng: “Nếu Tự Vương thành thân với một người khác thì ngươi sẽ làm gì?”
Suy cho cùng, Nguyên Trăn vẫn không muốn Nhạn Quy bị một chút tổn thương nào, cho dù tình huống phát triển sẽ không có hại cho hắn.
Có lẽ Nhạn Quy chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này và cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân với Nguyên Chính Tự. Nàng chỉ đơn giản là muốn trả ơn trong quá khứ mà thôi.
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, dường như đang gặp phải một vấn đề lớn khó giải quyết.
Nguyên Trăn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Nhạc phu nhân lại rất kinh ngạc.
Ngự Thân Vương nói ra lời này, lẽ nào Tự Vương sắp lấy thê tử ư?
Lúc này mới thành thân được hai ngày thôi!
Đúng là vô liêm sỉ, Nhạn phu nhân nhìn Nhạn Quy với vẻ mặt mong chờ, bà hy vọng rằng nàng có thể thấy rõ hiện thực tế và cầu xin Ngự Thân Vương giúp nàng hòa ly.
Cảm nhận được nhiều đôi mắt đang nhìn mình, Nhạn Quy cuối cùng kết thúc sự băn khoăn trong lòng và dứt khoát nói: “Vậy thì liền hòa ly.”
Nhạn Quy không biết rằng mấy chữ ngắn gọn của nàng đã mang lại niềm vui sướng rất lớn cho tất cả mọi người có trong phòng này.
Nhạn phu nhân không cần phải nói, bà luôn suy nghĩ cho con gái của mình.
Nguyên Trăn cũng rất vui vẻ, như vậy thì hắn không cần phải kiêng nể bất cứ cái gì về những chuyện sau này.
Đôi mắt màu trà xinh đẹp được bao phủ bởi hàng lông mi lộ ra một cảm xúc điên cuồng và rung động.
Nhạn Quy không biết suy nghĩ của những người này, nàng chỉ đơn giản mà nghĩ rằng không thể gây thêm phiền phức cho người mà mình mang ơn. Nếu y cưới thê thì nàng sẽ lựa chọn rời đi để cho y có cơ hội một lòng một dạ mà đối xử với nữ tử kia.
Suy cho cùng, hạnh phúc của người mình mang ơn mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, nhìn tình huống hiện tại của nàng thì Tự Vương nhất định là không yêu thương nàng. Có mấy ngày mà đã lấy người khác thì cũng chỉ có thể nói là nữ tử kia mới là người y yêu.
“Cho nên, Tự Vương thật sự là muốn lập thê sao?” Nhạn Quy hỏi với vẻ mặt thoải mái và không có một chút ghen tuông nào.
Nguyên Trăn nhìn nàng thật cẩn thận, không chút do dự mà trả lời: “Bảy ngày sau.”
“Ồ!” Nhạn Quy thản nhiên nói: “Khi vết thương lành, ta sẽ lập tức đi tìm y để nói chuyện.
…Nói về chuyện hòa ly.
“Ừ, tốt.” Hắn sẽ thay nàng chọn một ngày tốt lành.
…
Bảy ngày sau sẽ có nhiều chuyện xảy ra, nhưng tình huống hiện tại của những người trẻ tuổi này cũng không hề yên bình.
Chuyện Tự Vương sắp thành thân với đại tiểu thư của Lâm phủ nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài.
Hôn lễ của những người trong hoàng thất là một sự kiện lớn của đất nước và phải được tất cả mọi người chúc mừng.
Gần đây, một vấn đề của hoàng thất chưa được giải quyết thì lại xảy ra một vấn đề khác khiến cho tất cả người dân từ ngoài đường đến trong hẻm nhỏ được buôn chuyện rất vui vẻ và sôi nổi.
Người kể chuyện càng nói càng sinh động như thật, có hay không có thì đều đến Riga và còn hay nói hay hơn so với Tiết Tuân.
“Ôi trời ơi, không chỉ Nhạn phủ không xảy ra chuyện gì, mà Lâm gia cũng sẽ gả nữ nhi cho Tự Vương. Có vẻ như hoàng đế yêu thương Tự Vương hơn là Đại hoàng tử!”
“Còn không phải sao? Cho đến bây giờ vẫn chưa lập thái tử, việc này thật đúng là khó đoán.”
“Ôi, tin tức của các ngươi đều đã cũ rồi. Làm gì còn có Tự Vương nữa, người ta đã được ban tước vị và trở thành nhị hoàng tử rồi.”
“Cái gì? Có chuyện này sao?”
“Nghe nói đó là vì nữ nhi của Nhạn gia.”
“Chậc, Tự Vương này thật đúng là si tình, đây chính là muốn mỹ nhân mà không muốn giang sơn mà!”
Nhắc đến tiểu thư của Nhạn gia, mọi người đột nhiên ăn ý mà im lặng. Bọn họ bỏ qua nàng và bắt đầu buôn chuyện về Lâm Chỉ Uyển và Nguyên Chính Tự.
Nguyên Chính Tự không biết rằng hành vi lần này của y đã lấy được một làn sóng thiện cảm của dân chúng.
Tuy nhiên, y không thèm quan tâm đến ý kiến của người dân, có quyền lực thì còn sợ dân chúng không tin phục sao?
Y vui vẻ trở về phủ và bắt đầu chuẩn bị cho lễ thành thân vì cũng chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi. Nguyên Chính Tự đã quen với các công việc nên bản thân có thể sắp xếp mọi thứ có trật tự và rõ ràng.
Có thể khen y một chút về điều này. Nếu y thật sự muốn đối xử tốt với người khác thì đúng là sẵn lòng bỏ ra nhiều công sức. Điều này cũng khiến cho những nữ nhân được y coi trọng đều đều cho rằng y yêu mình sâu đậm.
Khi con cháu trong hoàng thất kết hôn, họ phải rời khỏi cung và đến phủ phong vương. Nguyên Chính Tự có thể nói là hoàng tử đầu tiên trong lịch sử của Đại Kỳ có phủ hoàng tử ở bên ngoài.
Toàn bộ trong phủ được trang trí bằng đèn, hoa, lụa đỏ và thuốc nổ. Quy mô của hôn lễ này quá lớn và tốt hơn so với hôn lễ của Nhạn Quy.
Từ điều này có thể thấy rõ ràng y hài lòng với nữ tử lần này đến mức nào.
Khi mặt trời lặn về phía tây, bữa tiệc tối bắt đầu.
Yến tiệc khác với lần trước là bởi vì Nguyên Trăn đến.
Hắn không chỉ đến mà còn dẫn theo cả chính thê của Tự Vương, Nhạn Quy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT