"Thu Hoa thế nào rồi?" Sắc mặt Thẩm Thu Hoa tái nhợt khiến nhiều nhân việc công tác quan tâm, dẫn đầu là đạo diễn Kiều Phong.

Thẩm Thu Hoa xua tay: "Tôi không sao, đạo diễn." Giờ phút này, eo nàng đau rát. Không cần xem cũng biết hiện tại chỗ đó hẳn đã bong da.

"Cô nghỉ ngơi một chút đi." Kiều Phong để Dương Quỳnh đến cùng xem đoạn vừa rồi.

"Hai người các cô diễn cảnh này là tốt nhất. Nhưng lời thoại thì nói loạn cả lên." Kiều Phong tìm mãi vẫn không tìm thấy lời thoại của hai người.

"Chúng tôi là bất ngờ thêm vào." Dương Quỳnh dõng dạc nói.

Kiều Phong lại nhìn cảnh quay vừa rồi, im lặng thật lâu.

Trời lúc này đầy mây đen. Nhân viên công tác đến nhắc nhở có lẽ sắp mưa. Kiều Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Hôm nay trôi qua thật nhanh." Hắn bắt đầu để nhân viên công tác chuẩn bị diễn cảnh mưa như vậy sẽ không cần gọi xe cứu hỏa.

Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa diễn cảnh mưa xong, về khách sạn. Dương Quỳnh vừa đóng cửa đã bắt đầu cởi áo của Thẩm Thu Hoa.

"A! Chị làm gì vậy?" Thẩm Thu Hoa hoảng sợ. Có cần gấp như vậy không?

Dương Quỳnh mở hai bàn tay cho nàng xem. Hai lòng bàn tay của cô lúc này xuất hiện màu đỏ nhạt, đó là vết máu khô lại.

"Để chị nhìn vết thương trên eo của em được không?" Dương Quỳnh lại kéo áo nàng lên, thấy xung quanh eo nàng đều là màu đỏ thẫm, có vài nơi còn có tơ máu, phần da ở xương sống là nơi mỏng nhất, đã bị ma sát đến bong ra, chảy máu.

Dương Quỳnh không rảnh đau lòng, cầm tăm bông sát khuẩn cho nàng. Thẩm Thu Hoa đau đến nhíu mày. Cả mặt nhăn lại.

"Em cố gắng chịu một chút." Dương Quỳnh sau khi sát khuẩn xong, dùng băng gạc băng lại thuốc trị thương do Ngô Đồng phối, lúc này mới yên tâm.

"Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm. Đâu cần phải đến mức băng lại?" Thẩm Thu Hoa đau đến đầu đầy mồ hôi. Nàng vừa lau mồ hôi vừa an ủi Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh nhìn nàng: "Thu Hoa, chị sẽ cố gắng đóng phim."

Thẩm Thu Hoa cúi đầu: "Dương Quỳnh, em biết chị đau lòng em. Nhưng em đã không còn là cung phi, cũng không còn là đại tiểu thư của Thẩm gia Giang Nam. Em không cần người tiền hô hậu ủng hầu hạ mình, thứ em muốn là có thể răng long đầu bạc với chị. Hiện tại những cái vất vả này, diễn viên nữ khác chưa chắc không trải qua. Bọn họ có thể, Thẩm Thu Hoa em cũng có thể."

"Nhưng chị đau lòng." Dương Quỳnh đặt tay nàng lên ngực mình.

"Mấy ngày nay, mỗi khi chị quay cảnh đánh diễn, chị biết tâm trạng của em thế nào không?" Mỗi ngày Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh cùng người khác đánh nhau, trong lòng luôn căng thẳng, lo lắng. Nhưng nàng không nói lời nào, không phải nàng không đau lòng, là vì nàng biết đây là trách nhiệm của một diễn viên.

Dương Quỳnh hiểu ý nàng: "Được rồi, khi em đóng phim chị sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại em nên nghỉ ngơi một chút đi."

Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh quay cảnh hai người quyết liệt ba ngày liền. Thẩm Thu Hoa bị thương, mỗi ngày đều đeo dây thép, trình độ chuyên nghiệp khiến Kiều Phong phải lau mắt nhìn. Còn Dương Quỳnh biết mỗi lần đeo dây thép là mỗi đợt cực hình cho Thẩm Thu Hoa. Cô không kiềm được biểu cảm đau lòng. Biểu cảm này vừa lúc phù hợp với sự đau xót khi Tiểu Du bị Hương Doanh Tụ phản bội.

Ngày thứ ba, cảnh này mới qua. Hai người đều thở phào. Sau cảnh này, Thẩm Thu Hoa cũng không cần đeo dây thép, cực hình này cũng kết thúc.

"Thu Hoa, mấy ngày nay làm khó cô. Cô về dưỡng thương đi. Tuần sau mới có cảnh tiếp theo của cô." Kiều Phong để Thẩm Thu Hoa về khách sạn trước. Thẩm Thu Hoa không muốn đi, bị Dương Quỳnh khuyên nhủ buộc về.

Liễu Du vốn muốn về cùng nàng. Nàng lại gọi Tề Duyệt về cùng mình trước.

"Chị Thu Hoa, chị có gì dặn dò sao?" Tề Duyệt vừa lái xe, vừa hỏi Thẩm Thu Hoa đang ngồi ở ghế phụ nhìn cảnh bên ngoài.

Thẩm Thu Hoa không quay đầu hỏi: "Em tra chuyện kia thế nào rồi?"

Tề Duyệt không trả lời ngay, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói: "Thân thích của tên họ Lý kia tên Lý Thư. Là chủ nhiệm của tổng cục. Nhưng ông ta cũng chỉ chuyên quản về bộ phận xét duyệt phim. Tuy chức không cao nhưng rất có quyền. Các công ty chế tác trong giới cũng không dám đắc tội với ông ta." Nàng dừng một chút, tiếp tục: "Hoặc là nói, không đáng đắc tội với ông ta."

Lời cuối cùng khiến Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn nàng: "Tiểu Duyệt, có phải em tra được chuyện thú vị gì không?"

Tề Duyệt chuyên tâm nhìn đường: "Chị Thu Hoa, nhiệm vụ chị giao em, sao em có thể không hoàn thành? Tên Lý Thư này có quan hệ với rất nhiều nữ minh tinh trong giới. Lịch sử đen chất đống. Nhiều năm vẫn không sao cũng xem như ông ta biết cách làm người."

Thẩm Thu Hoa nghĩ rồi hỏi: "Kinh tế của ông ta có vấn đề sao?"

Tề Duyệt cười: "Sao có thể sạch sẽ? Em đã tra tài khoản tiết kiệm của ông ta. Còn có của vợ ông ta, cả con ông ta. Chỉ cần chị nói một tiếng, em sẽ lập tức cho cư dân mạng biết chuyện này."

Thẩm Thu Hoa lại quay đầu nhìn bên ngoài: "Em làm rất tốt. Còn phiền em làm một chuyện. Em gửi cho chị một bản về những bộ phim đang cần xét duyệt của tổng cục, bao gồm cả bộ được xét gần nhất. Này hẳn không khó với em?"

"Không khó." Chỉ cần đưa Tề Duyệt một máy tính có mạng, nàng có thể hack vào hầu hết các trang web chính phủ. Chỉ là một trang web nhỏ của chính phủ, không phải nàng không hack được mà là nàng không dám hack.

Tháng bảy, là tháng nóng nhất trong thành điện ảnh. Nhân viên đoàn phim dù mặc áo ngắn quần short vẫn không chịu nổi. Các diễn viên, đặc biệt là diễn phim cổ trang phải mặc mấy lớp áo để quay. Lúc này là lúc làm khó chuyên viên trang điểm vì chuyên viên trang điểm không thể không bổ trang nhiều lần.

Dương Quỳnh mặc cổ trang còn phải quay đánh diễn, này thật sự là cực hình cho diễn viên trong chiến đấu. Dù thể lực của cô tốt thì dưới cái nắng nóng gần 40 độ, nhiều nhất cũng chỉ có thể quay mười phút. Thời gian dài sẽ bị cảm nắng.

Đoàn phim chuẩn bị chè đậu xanh, túi chườm đá đề phòng cảm nắng. Nhưng dưới cái nắng nóng này vẫn như muối bỏ biển. Mấy hôm trước Thẩm Thu Hoa vì đợi ở phim trường lâu mà bị cảm nắng ngất xỉu, mấy ngày nay luôn ở khách sạn nghỉ ngơi, không đến phim trường. Dù hiếu thắng đến đâu cũng không thể không nói, nương nương trước sau vẫn là nương nương thân thể kiều nhưỡng, không thể đối xử như hán tử.

Vừa nghỉ hè, bộ phim "Năm Xưa Không Đổi" của Thẩm Thu Hoa đã phát sóng vào giờ vàng. Đây là bộ phim đầu tiền Thẩm Thu Hoa diễn phim truyền hình nên nàng vô cùng kỳ vọng vào nó.

Mấy ngày nay Tề Duyệt luôn bận rộn. Từ sau khi bộ phim này phát sóng, fans và antifans đấu nhau liên hồi. Thẩm Thu Hoa chỉ cần vào Weibo là có thể thấy có vài người thầm châm ngòi quan hệ giữa nam nữ chủ trong phim, châm ngòi mối quan hệ giữa nữ chủ và nữ nhị. Các fans nhiệt tình ủng hộ bộ phim, còn nhóm antifans thì châm chọc mỉa mai. Có rất nhiều antifans vào Douban đánh dấu một sao với mong muốn bộ phim vừa phát sóng một ngày đã tụt dốc không phanh.

"Vì sao lại có nhiều người ghét chị như vậy?" Thẩm Thu Hoa hỏi Tề Duyệt.

Tề Duyệt ngậm kẹo que, ngồi xếp bằng trên ghế gõ bùm bùm vào bàn phím, trả lời: "Chị Thu Hoa, những chuyện này nếu chị nghiêm túc là chị thua. Chị cũng biết rất dễ để ghét một người nhưng đến mức mỗi ngày phải nhìn chằm chằm vào chị, thậm chí chú ý tin tức còn hơn cả fans lại siêng năng bình luận, bình chọn điểm thấp cho chị, bọn họ không phải antifans. Cái này nhất định là fans nhà khác hoặc là thủy quân." Tề Duyệt kinh nghiệm phong phú nói.

Thẩm Thu Hoa nằm trên giường: "Trước kia, em cũng không ít lần làm chuyện này sao?"

Tề Duyệt quay đầu nhìn nàng, nhìn đôi mắt trong như mặt hồ của nàng: "Em cũng là fans. Việc này em đã trải qua thật lâu trước kia. Sau đó địa vị của thần tượng Lạc Hoa của em ngày càng tốt hơn, fans nhà khác mắng chửi anh ấy thì hữu dụng sao? Hoàn toàn không cùng cấp bậc, ai mà thèm chơi cùng bọn họ?" Tề Duyệt khịt mũi tỏ vẻ kinh thường các fans nhà khác trước kia.

Thẩm Thu Hoa cười: "Cho nên muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ có thể cố gắng nâng cao thực lực của mình. Khi chị không còn cần phải để fans vì thần tượng mà cạnh tranh thì mới xem như thoát khỏi chuyện này."

Tề Duyệt lắc đầu: "Chị Thu Hoa, hiện tại hằng năm thần tượng của em vẫn bị mắng. Chuyện này chỉ cần là minh tinh hơi nổi tiếng đều không thành vấn đề. Vấn đề là có thể lấy tác phẩm ra để có được sự tán thành từ các nhãn hiệu hay không thôi."

Thẩm Thu Hoa im lặng thật lâu. Tề Duyệt cho rằng nàng ngủ rồi, cầm máy tính chuẩn bị về phòng mình. Mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa bị cảm nắng nên Dương Quỳnh bảo Tề Duyệt mỗi ngày ở cạnh nàng, nếu nàng có cần gì, Tề Duyệt có thể giúp nàng.

Vừa mở cửa đã thấy một nam nhân mắt đào hoa chuẩn bị gõ cửa. Cửa vừa mở, hai người đều sửng sốt.

"Bác sĩ Ngô!" Tề Duyệt hỏi. "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi đến tìm Thu Hoa." Ngô Đồng nháy mắt, cười nói.

Không biết vì sao, Tề Duyệt rất có ấn tượng với đôi mắt hoa đào này nhưng ấn tượng về nó lại không phải tốt. Nàng cho rằng nam nhân có mắt đào hoa đều là loại bạc tình bạc nghĩa.

"Khụ khụ....." Ngô Đồng tựa cửa, cố ý ho, hấp dẫn lực chú ý của Tề Duyệt mới cười nói: "Thu Hoa ở bên trong sao? Tôi có thể vào trong không?" Thật ra hắn đã lướt qua Tề Duyệt chặn cửa nhìn thấy Thẩm Thu Hoa mở mắt. Hắn còn vẫy tay với nàng.

Tề Duyệt thấy hắn vẫy tay, cũng quay đầu: "Chị Thu Hoa, chị tỉnh rồi."

"Tiểu Duyệt, em để anh ấy vào đi." Thẩm Thu Hoa chậm rãi ngồi dậy. Tề Duyệt nghe vậy lui sau hai bước, tránh đường.

Ngô Đồng cười với nàng, vào phòng: "Anh nhận được tin nhắn của Dương Quỳnh nên mau chóng xử lý xong việc trong tay chạy đến. Trên đường nghe nói em còn bị cảm nắng." Ngô Đồng lắc đầu: "Thu Hoa, dù sao hiện tại em cũng không bận, bằng không cùng anh về thủ đô để ông nội anh xem bệnh giúp em."

Thẩm Thu Hoa cười nói: "Sư huynh, em cũng không bệnh nặng. Chỉ là thân thể yếu hơn một chút. Sau khi làm diễn viên, em đã tập thể hình, hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Chuyện này vẫn nên từ từ. Anh không cần lo lắng, em sẽ không cậy mạnh, cũng sẽ không để người quan tâm em phải lo lắng."

Ngô Đồng đã sớm đoán được lời của nàng: "Em đó, thật không nghe lời." Giọng sủng nịch này khiến Tề Duyệt nghe thấy sửng sốt.

Sư huynh tốt như vậy còn tồn tại sao? Khi nàng cảm thấy kỳ lạ thì một chuyện còn kỳ lạ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play