Nếu đã quyết định, ngày hôm sau, Thẩm Thu Hoa liền đi gặp Lôi Nguyệt, nói với cô về quyết định tiến vào giới giải trí của mình. Đồng thời đồng ý sẽ tham gia tiết mục du lịch của Nhất Sắc Tài.

Vì thế Lôi Nguyệt cố ý cho người khui chai rượu vang đỏ mà mình trân quý. "Tôi người này, không thích uống rượu. Chai rượu này tôi đã cất giấu 4-5 năm rồi, hôm nay vì chúc mừng cho tương lai của đại minh tinh cô nên uống nó."

Thẩm Thu Hoa nâng chén, "Tôi thật sự cảm ơn người bạn là cô."

Lôi Nguyệt an bài Thẩm Thu Hoa tham gia tiết mục là vì muốn quảng bá thương hiệu của chính mình, tốt nhất có thể khiến Thẩm Thu Hoa mặc trang phục xuất cảnh của công ty mình. Thư ký của cô cho người dựa theo số đo của Thẩm Thu Hoa mà may trang phục mới nhất của quý này cho nàng rồi mang về. Lôi Nguyệt không nói gì thêm, cô tin tưởng Thẩm Thu Hoa thấu hiểu lòng người như vậy, nhất định sẽ hiểu dụng ý của mình.

"Chờ tổ tiết mục bên kia có tin tức, tôi sẽ liên hệ với cô." Lôi Nguyệt còn có hội nghị, vốn đang muốn trò chuyện thêm với Thẩm Thu Hoa, hiện tại chỉ có thể trước tiên tiễn người.

"Được."

Trở lại biệt thự, Dương Quỳnh cầm quần áo đem lên phòng ngủ lầu hai. Tuy rằng các nàng sống ở đây nhưng dù sao vẫn là ở nhờ, cho nên chỉ dùng một phòng ngủ ở lầu hai. Những phòng khác các nàng đều không động tới. Có điều hai người đều rất yêu thích phòng chiếu phim trên lầu 3. Buổi tối, hai người đều vào đó để xem phim truyền hình, điện ảnh. Với hai người đây là một loại hưởng thụ không tệ.

Lúc trước, thời điểm Thẩm Thu Hoa quay chụp để tuyên truyền đều đã mặc những bộ trang phục này. Hiện tại chỉ nhìn sơ qua là có thể biết được những trang phục này nên mặc trong hoàn cảnh nào là phù hợp.

Thời điểm hai người trở về, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn để lấp đầy tủ lạnh. Dương Quỳnh đi xuống lầu nấu cơm. Thẩm Thu Hoa thì vào nhóm Lung Hoa Cung trên WeChat nói về quyết định tiến vào giới giải trí của mình vì nàng muốn Nguyên Hương cùng Như Quyên có thể an tâm tham gia thi đấu, có lẽ lúc nào đó ba người có thể cùng tham gia tiết mục.

Nhưng khi đọc được tin nhắn này, Nguyên Hương cùng Như Quyên lại không cao hứng được. "Nương nương nhất định là vì chúng ta mới tiến vào vòng xoáy này. Chị xem lúc trước người rõ ràng vẫn luôn bài xích vòng xoáy này." Như Quyên thở dài nói.

"Nương nương vẫn giống như kiếp trước, luôn xem chúng ta là trách nhiệm của người. Là chúng ta vô dụng, khiến người lo lắng." Nguyên Hương xoa mồ hôi trên mặt. Nội dung vòng thi đấu này là hai người hợp tác với nhau để ca hát. Có lẽ là vận mệnh an bài, nàng cùng Như Quyên trùng hợp lại cùng nhóm. Thời gian gấp gáp, hai người vốn dĩ không có linh cảm gì, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, hai người nghĩ đến các nàng đều cùng trải qua hai kiếp cùng nhau, vì sao lại không đứng từ phương diện này mà chọn một bài hát phù hợp? Chỉ là nên hát bài gì mới tốt?

Lúc này điện thoại của Như Quyên vang lên, người bên công ty quản lý gọi tới xác nhận trang phục yêu cầu của hai người, chuẩn bị cho người đưa tới cho hai người. Giai điệu quen thuộc vang lên, đôi mắt hai người đồng thời đều sáng ngời.

"Hay chọn bài này đi." Sau khi cùng người công ty trò chuyện, Như Quyên hỏi ý kiến của Nguyên Hương.

Nguyên Hương gật đầu.

Hai người nhanh chóng tìm nhạc đệm rồi bắt đầu luyện tập. Như Quyên thiên về ca hát, Nguyên Hương thiên về vũ đạo. Chỉ là nếu như hai người hợp ca, Nguyên Hương tất nhiên cũng muốn hát. Hai người nhanh chóng hoàn tất việc chia đoạn, Như Quyên làm tốt về phương diện chuẩn bị ca hát còn Nguyên Hương dựa vào bài hát mà biên đạo một bộ vũ đạo cổ điển. Động tác không tính là phức tạp, hơn nữa hai người lại ăn ý, hẳn là sẽ hoàn thành kịp lúc.

48 giờ sau, chính thức bắt đầu bấm máy. Trước khi lên sân khấu, Như Quyên vì sợ sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, liền tỉ mỉ kiểm tra trang phục của hai người lần nữa. Kết quả, bên trong giày của Nguyên Hương xuất hiện một cây đinh. Như Quyên sợ ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của Nguyên Hương liền trộm đem cây đinh giấu đi, nàng cũng không nói chuyện này cho Nguyên Hương . Những tuyển thủ trước hai người đều biểu diễn không tệ. Đến lượt hai người lên sân khấu, trước khi lên, hai người nhìn thoáng nhau, tay nắm tay đi lên đài. Lúc này trong lòng hai người đều chỉ có một ý nghĩ, bất kể kết quả cuối cùng của cuộc thi là thế nào, vòng này hai người không nghĩ sẽ thua.

Hai người hợp ca bài "Kiếp Sau" của Hà Y Nhiễm. Ngẫu nhiên là Như Quyên dùng bài này làm chuông điện thoại của mình. Khi nàng còn nhỏ từng xem "Thất Hiệp Ngũ Nghĩa", đặc biệt thích "Song thù oán". Vì tình hữu nghị của Tô Hồng cùng Lục Châu Nhi mà cảm động đến rối tung rối mù. Lúc ấy, nàng còn chưa biết mình cùng với hàng xóm cách vách Nguyên Hương có ràng buộc kiếp trước. Thời điểm đầu năm nay, trong lúc vô tình, nàng thấy video Bách Hợp của Tô Hồng và Lục Châu Nhi. Bối cảnh âm nhạc chính là bài "Kiếp Sau" này. Căn cứ tâm lý yêu ai yêu cả đôi đường, nàng cũng thích bài hát này nên lấy làm chuông điện thoại.

Nhạc lên, Như Quyên cất tiếng:

"Chỉ vì thời khắc ấy hoàn mỹ như hoa Quỳnh nở rộ

Ta và người, một lần đổi thay sâu nặng nghìn đời

Ánh mắt dịu dàng người trao năm đó

Là kiếp nạn hay mối lương duyên

Mảnh trăng giữa trời dệt nên dải tương tư trường cửu"

Tiếng hát ôn nhu, đem không khí khô nóng các tuyển thủ trước hạ xuống. Hiện trường dần dần yên lặng lại.

Nguyên Hương tiếp lời:

"Dung nhan mang thâm tình khuynh đảo thế gian

Thay thế cả một giang sơn gấm vóc

Cạn một chén, say một hồi

Mỉm cười dõi theo vận mệnh chốn hồng trần

Hoa tuyết phiêu bồng, chôn vùi cơ đồ đế nghiệp"

Hát đến đây, vũ đạo của hai người vừa vặn chuyển đến giữa sân, bốn mắt nhìn nhau, cùng cất giọng:

"Sau khi từ biệt, chỉ mòn mỏi chờ được tương phùng

Nến đỏ nhớ thương ai mà đêm đêm trằn trọc soi sáng

Ngàn lệ rơi

Muôn cánh buồm ra đi không trở lại

Giờ chia xa, đành níu áo người trong giấc mộng

Vì ai mà tâm loạn, thầm niệm hai tiếng bình an

Tóc đen nhuộm trắng gió sương phong trần

Hẹn ước tới kiếp sau"

Những câu này, hai người hát vô cùng cảm động. Hai người trải qua kiếp trước thân là cung nữ không có tự do. Dưới sự che chở của Thẩm Thu Hoa mới có thể đối thực, sớm chiều làm bạn. Một kiếp này, cũng là hơn một năm gần đây mới có lại ký ức kiếp trước, mới biết được bạn thuở nhỏ của mình chính là người yêu kiếp trước của mình.

Kiếp trước kiếp này, đủ loại khó lường. Cho tới bây giờ, trước mắt mọi người các nàng có thể nhìn nhau thâm tình mà song ca như vậy thật sự khó mà có được. Tiếng hát buồn nhưng không ủy mị, mang theo một mảnh không gian yên tĩnh đối với tương lai, thậm chí là sự chờ đợi vào kiếp sau.

Camera hiện trường gắt gao quay hình ánh mắt đặc tả của hai người. Khác với những tuyển thủ khác biểu diễn nhiều vũ đạo, ánh mặt của hai người thật sự quá hấp dẫn. Kia là sự kiên định sau khi trải qua sinh ly tử biệt.

Vòng thi này, hai người đạt được hạng nhất. Khi nghe được kết quả, Như Quyên vui đến bật khóc, Nguyên Hương không nói gì, chỉ yên lặng kéo Như Quyên vào trong lòng ngực. Chỉ là tay nàng hơi run rẩy tiết lộ cảm xúc thật của mình.

Trong khoảng thời gian này, trên lưng hai người có quá nhiều áp lực. Muốn đi theo Thẩm Thu Hoa lại bị ràng buộc bởi hợp đồng mà không thể toại nguyện. Đối mặt với sự hãm hại của đối thủ khác, lại phải chuẩn bị từng vòng thi đấu tàn khốc. Thành tích so với trước đó rượt dốc rất lớn, công ty bên kia tạo nhiều áp lực cho hai người. Thắng lợi vòng này, không thể hoàn toàn đảo ngược tình thế nhưng lại khiến hai người mang hy vọng vào tương lai.

Biệt thự ngoại thành thành phố B.

Tiết mục du lịch mà Nhất Sắc Tài tài trợ tên là "Du lịch Trung Quốc". Tiết mục này hiện tại đang là mùa thứ hai, chủ yếu là nói về ý thơ Trung Quốc. Ratings không tính là cao, cũng không tính là thấp. Có đề tài nhất định, mỗi mùa sẽ mời một vị khách quý. Ban đầu là mời minh tinh, nhưng có điều minh tinh không ai muốn tham gia loại tiết mục không hot như vậy, hơn nữa còn là một tiết mục văn hóa. Cho nên tổ tiết mục có khi sẽ mời một ít học giả, thậm chí là người thường.

Mấy ngày nay, Thẩm Thu Hoa đang đợi điện thoại bên Nhất Sắc Tài, tiết mục từ mùa thứ nhất đến bây giờ đều được nàng xem qua một lần. So sánh với tiết mục ca hát vô cùng náo nhiệt, nàng lại thích tiết mục này hơn.

"Đoàn phim kia lại gọi điện tới." Dương Quỳnh bất đắc dĩ. Thu Hoa nhà cô tuy rằng chuẩn bị tiến vào giới giải trí, nhưng quyết định này chỉ mới vừa ra, vẫn chưa biết nên đi thế nào thì đoàn phim kia lại gọi tới. Vẫn quấn người không buông.

"Là đoàn lần trước Đoạn Vị Bình giới thiệu?" Điện thoại Thẩm Thu Hoa luôn luôn trong tay Dương Quỳnh, trừ khi hai người tách ra, nếu không nàng sẽ không mang theo điện thoại bên người.

"Còn không phải sao. Kiên quyết mời em đi xem đoàn phim bọn họ. Bọn họ nói có thể để nhân viên công tác qua đây để bàn bạc cùng em." Dương Quỳnh thật sự phục những người trong giới này, người nào cũng có thể bị họ tìm được, hơn nữa Thẩm Thu Hoa cho tới bây giờ vẫn chưa diễn xuất qua, bọn họ dựa vào điều gì nhận định Thẩm Thẩm Hoa có thể đóng phim?

"Có muốn đi xem không?"

"A?" Thẩm Thu Hoa nghe câu này của Dương Quỳnh mà cằm muốn rơi xuống. "Chị xác định?"

"Dù sao muốn ăn chén cơm này, xem nhiều một chút cũng tốt. Chị cảm thấy nếu là Đoạn Vị Bình giới thiệu, ít nhất không phải là kẻ lừa gạt." Thẩm Thu Hoa chính là như vậy, vô luận lúc trước nàng bài xích cỡ nào, nhưng thời điểm nàng chân chính hạ quyết tâm đi làm chuyện gì đó, tất nhiên sẽ vứt bỏ những cảm xúc trước đó, tích cực đối mặt.

Thẩm Thu Hoa đau lòng cô. "Về sau chúng ta bước vào cánh cửa này, chúng ta sẽ không thể làm càn giống như vậy nữa."

"Đúng vậy." Dương Quỳnh hôn xuống cổ Thẩm Thu Hoa, "Cho nên em muốn bồi thường cho chị như thế nào?"

Thẩm Thu Hoa quay đầu lại, con ngươi tràn đầy sóng nước lấp lánh, "Chị nghĩ em bồi thường cho chị như thế nào?" Môi đỏ kia hé mở, phảng phất như có ma lực làm Dương Quỳnh không thể nào rời mắt được.

"Em biết mà." Dương Quỳnh thấp giọng nói.

Thẩm Thu Hoa đương nhiên biết. Nét cười chậm rãi hiện trên mặt nàng, vươn ngón tay thon dài của mình kéo từ trên trán Dương Quỳnh xuống đến ngực, "Hôm nay đều theo chị, chịu không?"

"Thật sao?" Dương Quỳnh cảm thấy trong đầu có vô số pháo hoa nổ ra. Hạnh phúc tới nhanh quá cô không dám tin tưởng.

"Giả đó." Thẩm Thu Hoa đã nói như vậy sao Dương Quỳnh có thể nghi ngờ. Nàng xoay người rời đi, lại bị Dương Quỳnh ôm chặt, trực tiếp áp lên trên tường. "Phòng chiếu phim này cách âm vô cùng tốt." Dương Quỳnh không có ý tốt mà cười.

Thẩm Thu Hoa tránh một chút, về chuyện này sức lực của nàng đáng là gì. Nàng không tiếp tục giãy giụa, đôi con người ánh lên vẻ e lệ, ngượng ngùng mà nhìn Dương Quỳnh, nhìn đến máu mũi Dương Quỳnh đều muốn chảy ra.

"Em cố ý đúng không?" Dương Quỳnh cắn vành tai nàng, mơ hồ mà nói.

"Cơ hội là của chị, hiểu để bắt lấy hay không là chuyện của chị." Trên mặt Thẩm Thu Hoa tuy rằng trấn định nhưng thật ra chân đã sớm nhũn. Lúc này cả người đều dựa vào Dương Quỳnh mới không bị ngã xuống.

Dương Quỳnh ôn nhu hôn nàng mang theo chút thương tiếc khiến cho tâm Thẩm Thu Hoa như bị luân hãm. Có lẽ người bên ngoài sẽ thấy, Dương Quỳnh trừ bỏ thân thủ tốt ra thì không có ưu điểm nào khác, thậm chí không có biện pháp cho nàng một cuộc sống tốt, không xứng với nàng. Nhưng bản thân nàng biết, tâm của mình là cho nữ nhân này, tương lai vô luận giàu sang hay khốn khó, nàng đều sẽ không buông bỏ.

Kiếp trước phải dùng sắc thờ người, nàng đã sớm chán ghét, đó là cơm canh đạm bạc nhưng chỉ cần bên cạnh Dương Quỳnh, nàng liền cảm thấy an tâm và vui sướng. Còn những chuyện khác... Bản thân nàng sẽ nỗ lực, sẽ không trông cậy vào Dương Quỳnh. Không thể không nói, nương nương vẫn là nương nương, nàng đã tính đến chuyện một đời rồi, nàng vẫn luôn là nương nương cường thế.

Ở thế tiến công bá đạo của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể giơ tay đầu hàng, đem thân thể cùng tinh thần của mình toàn bộ dâng lên. Thảm ở phòng chiếu phim rất tốt, hai người nằm lên không có cảm giác không thoải mái.

"Đừng...." Thẩm Thu Hoa phát hiện chính mình có vẻ đang đùa với lửa. Tư thế này của Dương Quỳnh như vậy là muốn chuẩn bị lăn lộn với nàng cả ngày! Thân thể này của nàng làm sao có thể chịu nổi? Đáng tiếc bây giờ hối hận đã muộn. Dương Quỳnh tuy rằng thường ăn đậu hũ, chiếm chút tiện nghi, nhưng vẫn luôn có chừng mực. Trong khoảng thời gian này, bởi vì trải qua nhiều chuyện, tất cả đều có liên quan đến Thẩm Thu Hoa, cô sợ Thẩm Thu Hoa sẽ mệt cho nên vẫn luôn khắc chế. Hôm nay, cô bị Thẩm Thu Hoa tàn nhẫn trêu chọc, lại được cho chép, tự nhiên sẽ không khắc chế nữa.

Màu đỏ tươi trên thảm cộng với da thịt trắng tuyết, tinh tế của Thẩm Thu Hoa bại lộ ra ngoài. Điều này mãnh liệt đánh vào thị giác của Dương Quỳnh khiến cho lý trí của cô dần tan rã. Cô đem Thẩm Thu Hoa đè dưới thân bừa bãi yêu thương. Hai cổ thân thể dây dưa với nhau, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play