Lư Tư ngoài để Thẩm Thu Hoa chọn kịch bản, còn thuê một nhà tạo hình cho nàng. Không phải ai khác, chính là người Đoạn Vị Bình lần trước giới thiệu đến hỗ trợ Liễu Du.
Từng hợp tác qua, gặp lại kinh hỉ lớn hơn kinh ngạc.
"Sao anh tìm được em ấy?" Thẩm Thu Hoa hỏi Lư Tự.
"Vẫn là Đoạn Vị Bình đề cử. Hiện tại tiểu Du là fan em, cuồng không chịu được." Lư Tự buồn cười nói.
Liễu Du không phải người nói nhiều, phần lớn thời gian, nàng đều dùng đôi mắt đầy ánh sao nhìn Thẩm Thu Hoa, vẻ mặt si mê.
Dương Quỳnh ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất thiện nhìn Liễu Du, Tề Duyệt hết nhìn Dương Quỳnh lại nhìn Liễu Du, rồi nhìn Thẩm Thu Hoa, thầm cười trộm. Mấy người này, hoạt động tâm lý phong phú, nàng có thể diễn một tuồng trong đầu.
Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, Dương Quỳnh không thể không thu hiểu hàn ý lạnh thấu xương, xoa cổ, tìm Lư Tự nói chuyện phiếm.
Lư Tự thấy Dương Quỳnh đằng đằng sát khí đến, cười nói: "Em đây là đến đuổi giết anh sao?"
"Tự ca, không tìm anh thì tìm ai. Anh không phải có ý định để em không thoải mái sao? Liễu Du là fan của Thu Hoa, sao có thể sắp xếp bên cạnh Thu Hoa? Vạn nhất cô ấy làm chuyện khác người thì sao?" Dương Quỳnh lo lắng sốt ruột.
Lư Tự gật đầu, biết Dương Quỳnh nói xong, ngẩng đầu hỏi: "Em nói xong rồi?"
"Nói xong." Dương Quỳnh nói hết lời, vẫn chưa hết giận.
"Dương Quỳnh, đều là người quen, em đừng giả vờ với anh. Em nói đường hoàng như vậy, còn không phải lo lắng Liễu Du sẽ ở lâu sinh tình?"
Dương Quỳnh vừa muốn mở miệng phản bác, Lư Tự nói tiếp: "Thái độ này của em có vấn đề. Dương Quỳnh, hiện tại Thu Hoa là minh tinh, là thần tượng. Em ấy sẽ càng có nhiều người thích hơn. Nếu em luôn lo lắng những việc này, vậy em vĩnh viễn sẽ lo lắng quá mức."
"Này em biết. Nhưng những người đó cách sinh hoạt của Thu Hoa quá xa. Hiện giờ anh đặt một fan trực tiếp bên người Thu Hoa, anh nói em có thể không lo lắng sao?" Dương Quỳnh cảm thấy mình lo lắng là chuyện hiển nhiên. Là Lư Tự thiếu suy xét.
"Em lo lắng cái gì? Em không tin tưởng Thu Hoa hay không tin tưởng chính mình?" Lư Tự đứng lên đóng cửa phòng, nói nhỏ: "Anh không biết chuyện giữa em và Thu Hoa là thế nào, Nhưng anh cảm thấy hai người có thể bên nhau, tất nhiên đã trải qua rất nhiều chuyện khắc cốt ghi tâm. Một Liễu Du đã khiến em lo lắng như vậy? Dương Quỳnh, vẫn là câu kia, nếu em luôn lo lắng vĩnh viễn sẽ không hết. Gương mặt của Thu Hoa, dù không vào giới giải trí, chẳng lẽ không ai theo đuổi em ấy sao? Em sẽ làm thế nào? Không có lòng tin về tình cảm của hai người?"
Lời này khiến Dương Quỳnh im lặng. Cô hé môi, nửa ngày chưa nói lời nào. Có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lư Tự nói làm cô đột nhiên ý thức được tình cảm của mình và Thẩm Thu Hoa có vấn đề.
Sau khi hai người trở về hiện đại, vẫn luôn bên nhau, không trải qua khảo nghiệm nào, kéo theo ký ức kiếp trước, hai người vẫn luôn chưa từng hoài nghi nhau. Nhưng sau khi tiến vào giới giải trí, tuy hai người vẫn luôn ngọt ngào nhưng trò chuyện ít hơn trước kia. Đây là từ rất nhiều yếu tố khách quan, chẳng hạn như Thẩm Thu Hoa bận quá, quay xong quá mệt mỏi. Thời gian của nàng hầu như bị công tác chiếm dụng nên giảm bớt thời gian trò chuyện cùng cô. Cô hiểu cũng không cảm thấy Thẩm Thu Hoa xem nhẹ mình. Nhưng hậu quả của việc trò chuyện ít hơn khiến cô rơi vào trạng thái lo âu.
"Có gì em cứ trò chuyện với Thu Hoa. Anh cảm thấy với sự thông minh của em ấy không có khả năng để em không có cảm giác an toàn như vậy. Hoặc là do em xảy ra vấn đề." Lư Tự đứng ở góc nhìn người xem, nhìn rõ hơn Dương Quỳnh nhiều.
Thẩm Thu Hoa sắp xếp phòng ngủ cho Tề Duyệt và Liễu Du. Nàng chỉ ở chỗ này một ngày. Bộ phim truyền hình Đoạn Vị Bình lần trước nói đã bắt đầu quay, nhân vật khách mời của nàng hai ngày này bắt đầu quay, nàng cần chạy đến đoàn phim.
Dương Quỳnh về phòng, phát hiện Liễu Du và Tề Duyệt đã rời đi. Thẩm Thu Hoa ngồi ở mép giường như suy tư gì đó, mở quạt phiến một cái, soát khí quạt hai cái: "Không tìm được đáp án ở chỗ Lư Tự."
Dương Quỳnh nhìn nàng: "Thật sự là vấn đề của chị?"
Thẩm Thu Hoa run quạt xếp lập tức thu quạt vào. Động tác thuần thục lưu sướng, mấy tháng này cây quạt cũng không còn trắng nữa: "Người đều là như vậy, thái bình quá lâu luôn muốn khó khăn một phen."
"Thu Hoa, chị không có ý này." Dương Quỳnh cảm thấy rất oan. Rõ ràng chưa làm gì, đầu tiên bị Lư Tự nói một trận, hiện tại lời của Thu Hoa cũng không phải ý hay.
"Chị phản ứng khá lớn về Liễu Du." Thẩm Thu Hoa đã sớm nhìn thấy phản ứng của Dương Quỳnh: "Liễu Du là nhà tạo hình, là đến làm việc. Dương Quỳnh, chị nhất định phải tách giữa công việc và đời tư. Trước kia chỉ có hai chúng ta, không sao cả. Nhưng hiện tại có thêm Tề Duyệt và Liễu Du, rất nhiều điều chúng ta cần suy xét."
Dương Quỳnh bị Thẩm Thu Hoa nghiêm túc mắng một trận, ủ rũ ngồi trên tay vịn sô pha: "Chị hiểu. Thu Hoa, hiện tại nghĩ lại, em càng nổi, càng ưu tú, fans càng nhiều, chị càng không có cảm giác an toàn." Dương Quỳnh cô có tài đức gì? Có thể có được nữ nhân ưu tú này.
Thẩm Thu Hoa ngoắc tay, Dương Quỳnh nghe lời đi đến mép giường, đột nhiên bị Thẩm Thu Hoa đè lên giường.
"Này! Thu Hoa, em hơi thô bạo đó!" Dương Quỳnh bị đè, chuyện gì đang diễn ra?
Thẩm Thu Hoa đè trên người Dương Quỳnh, duỗi tay miêu tả mặt cô: "Xin lỗi chị, là em vắng vẻ chị. Mới khiến chị suy nghĩ miên man như vậy." Trong mắt nàng có ánh sao, người nhìn mê say không muốn tỉnh lại.
"Không....không có gì." Dương Quỳnh hỗn loạn, chỉ có thể dựa theo bản năng nói.
"Nhưng chị hoài nghi em...." Thẩm Thu Hoa nói rồi, ngón tay vốn ôn nhu trực tiếp nắm mặt Dương Quỳnh, dùng sức giật nhẹ: "Chị nói xem em có tức giận không?"
"Tức giận." Mặt Dương Quỳnh bị nhéo đến vặn vẹo, giọng cũng mơ hồ.
Thẩm Thu Hoa bĩu môi, buông tay, cúi đầu hôn lên môi Dương Quỳnh. Vòng tay Dương Quỳnh ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, kinh hoàng.
"Ghen cũng nên có chừng mực, hiểu không?" Thẩm Thu Hoa đứng dậy, vẻ mặt đạm nhiên nói.
Dương Quỳnh nhìn vòng tay nháy mắt trống rỗng, phát ngốc. Lại chuyện gì nữa vậy?
"Ngày mai cần bay, đi ngủ sớm đi." Thẩm Thu Hoa khi tắm còn khóa cửa.
Dương Quỳnh nhìn cửa, trong lòng như bị gió thu thổi. Quả nhiên không phải đang khen thưởng cô, đây là cố ý trừng phạt cô.
Thẩm Thu Hoa cầm khăn lông lau tóc bước ra, nhìn thấy Dương Quỳnh ủy khuất ngồi ở mép giường, vẻ mặt sắp khóc. Nàng muốn cười nhưng cảm thấy không thể cho Dương Quỳnh sắc mặt tốt, nghẹn cười đến biểu cảm trên mặt đều mất tự nhiên.
Dương Quỳnh ngẩng đầu, tuy muốn chọc cười Thẩm Thu Hoa nhưng vẫn không dám nói thêm gì: "Chị sai rồi."
"Đúng vậy." Thẩm Thu Hoa nghẹn cười, tiếp tục nhàn nhạt đáp.
"Cho chị cơ hội nha?" Dương Quỳnh tiếp tục ủy khuất.
"Được."
Thẩm Thu Hoa thống khoái đáp ứng làm Dương Quỳnh mở to hai mắt nhìn: "Về sau chị sẽ không ăn dấm. Cũng sẽ không có địch ý với Liễu Du." Thừa dịp nương nương khai ân, cô nhanh chóng bày tỏ lòng thành.
Thẩm Thu Hoa vẫn nhàn nhạt như cũ: "Vậy thì tốt."
Giọng này, rõ ràng là còn chưa nguôi giận. Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa lau tóc, nhảy xuống giường, cầm khăn lông lau tóc cho nàng.
"Dương Quỳnh, chúng ta là bên nhau cả đời. Chị ngẫu nhiên ăn dấm em sẽ xem chị đùa, nhưng nếu chị luôn trông gà hóa cuốc như vậy, em sẽ cảm thấy bản thấy không làm tốt, lúc này mới khiến chị hoài nghi em, hoặc chị cảm thấy em sẽ phản bội chị. Một khi ngờ vực được sinh ra, rất khó hóa giải hoàn toàn. Bao nhiêu vợ chồng phản bội, quân thần ly tâm, nguyên nhân gây ra đều vì chút hoài nghi." Nàng giữ chặt tay cô đang lau tóc mình, ngẩng đầu nhìn cô: "Thẩm Thu Hoa em theo chị hai đời. Kiếp trước vì thân phận đã phụ chị rất nhiều, cho nên kiếp này luôn cố gắng đền bù. Dương Quỳnh, giới giải trí có rất nhiều dụ hoặc, chị như vậy em cũng không bất ngờ. Nhưng cũng xin chị không cần hoài nghi em. Em đã từng có quyền thế cùng phú quý nhất thiên hạ, chị cho rằng em sẽ vì những chuyện này mà động tâm sao?"
Dương Quỳnh vẫn luôn im lặng. Cô không hoài nghi Thẩm Thu Hoa. Nhưng cô thật sự vì ở trong thời kỳ lo âu quá lâu, cô sợ có người sẽ cướp Thu Hoa khỏi mình.
Thẩm Thu Hoa nhìn đôi mắt của Dương Quỳnh, nơi đó có ủy khuất, có tự trách, cũng có xin lỗi.
"Có phải chị muốn nói chị không có hoài nghi em không? Chị có phải là đang hoài nghi mình không? Chị sợ bản thân không đủ ưu tú, không thể giữ em bên mình?" Thẩm Thu Hoa thiện giải nhân ý, kiếp trước nổi danh toàn hậu cung.
Dương Quỳnh yên lặng gật đầu.
"Đồ ngốc!" Thẩm Thu Hoa tựa vào vai Dương Quỳnh: "Chị không cần đặt tất cả trách nhiệm lên vai mình. Em không yếu ớt như vậy." Là do gần đây mình gầy đi nhiều nên khiến Dương Quỳnh cảm thấy mình rất nhu nhược sao? Kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Thu Hoa nàng đã bao giờ mặc người bài bố?
Dương Quỳnh lau khô tóc nàng, ôm lấy nàng: "Về sau chị sẽ không như vậy."
Thẩm Thu Hoa hít sâu một hơi, nhìn cô cuối cùng nguôi giận. Nàng nhẹ nhàng thở dài, rũ mắt nói: "Ngủ đi."
Tiếng thở dài này như dao xẹt qua tim Dương Quỳnh.
Hôm sau, bốn người bay đến đoàn phim ở thành phố C.
Lư Tự nhìn tiểu đội bốn người rời đi, cảm thấy cuối cùng cũng có dáng vẻ của minh tinh, tốt xấu gì nhân số cũng nhiều. Quả nhiên, khi nhân khí của Thẩm Thu Hoa lên cao, quy mô của fans cũng khá lớn, có thể tiến hành tiếp ứng ở sân bay.
Ở sân bay, tỉ lệ fans nam nữ của Thẩm Thu Hoa ngang nhau. Mọi người đều đưa lễ vật cho thần tượng, nhiều người giơ điện thoại camera không ngừng chụp. Tuy nhân số không ít nhưng rất trật tự. Không lớn tiếng ồn ào, không ai tùy tiện đi lên cầu chụp ảnh, ký tên.
Thẩm Thu Hoa mang khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt. Nhưng cặp mắt nàng có hồn, khi chuyển động như sóng mắt lưu chuyển. Fans liên tục hít sâu. Có người nhìn thấy nữ hài kia đã che miệng, hơn nữa nói với bạn: "Thẩm Thu Hoa thật quá đẹp! Vừa rồi chị ấy nhìn mình một cái, mình muốn lên trời luôn!"
Bước lên máy bay, Thẩm Thu Hoa rất nhanh đã ngủ. Thân thể của nàng đã tiêu hao quá nhiều, cần phải ngủ bù. Dương Quỳnh nhìn nàng, cầm kindle đọc sách. Tề Duyệt mở máy tính, không biết đang viết gì. Liễu Du thấy thần tượng ngủ, nàng cần theo bước thần tượng, rất nhanh đã ngủ.
Giữa trưa máy bay hạ cánh. Bốn người vừa ra, còn chưa thấy rõ đường đã bị một đoàn fans chạy như bay đến sợ đến mức chết khiếp. Này là dưới tình huống bảo an sân bay đã liều mạng giữ trật tự. Thẩm Thu Hoa nghe tiếng thét chói tai thì cau mày.
Vài fans vọt đến trước mặt nàng, lớn tiếng nói: "Y Văn, em rất thích chị. Chị có thể ký tên cho em không?"
Thẩm Thu Hoa sửng sốt chút, cười. Mỹ nhân cười nhạt khiến rất nhiều người chú ý bên này nhìn chăm chú.
"Xin lỗi, cô nhận lầm người rồi." Dương Quỳnh ngăn cản mấy người đến, che chở Thẩm Thu Hoa ra sân bay. Dọc đường, không ngừng có fans tụ tập đến, nhìn cảm thấy rất khủng bố.
Bốn người lên xe của đoàn phim: "Đây là chuyện gì vậy?" Dương Quỳnh hỏi.
Tài xế lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng nhìn thấy bên trong gà bay chó sủa. Tôi còn lo mọi người không ra được."
"Có thể ra được cũng không dễ dàng. Đặc biệt là trong đám fans đó còn có người nhận Thu Hoa thành người khác." Dương Quỳnh cảm thấy việc này quá lạ. Thần tượng của mình cũng có thể nhận sai.
Tài xế nói: "Gần đây đoàn phim chúng tôi mời một nhóm diễn viên minh tinh đến làm khách mời. Những người này đều ở đó vì minh tinh."
Chuyện Thẩm Thu Hoa bị nhận sai ở sân bay rất nhanh bị đăng lên Weibo. Vốn chỉ là chuyện nhỏ rất bình thường, không nghĩ đến nhanh chóng nổi lên. Đầu tiên có người nghe fans nói tên Y Văn thì thắc mắc, fans không nhớ mặt thần tượng nhà mình sao? Dù lúc ấy Thẩm Thu Hoa mang khẩu trang, cũng không nên nhận sai.
Dưới Weibo này, khu bình luận rất thú vị. Có người nói Y Văn căn bản không có bao nhiêu fans. Đều là thuê người đến.
Cũng có người nói Thẩm Thu Hoa sẽ bị nhận sai. Này không chỉ nói về nhân khí của Y Văn, còn nói bản thân Thẩm Thu Hoa vốn không có bao nhiêu người biết.
Tề Duyệt dựa vào sô pha lướt từng bình luận trên Weibo. Chú ý tiếng động trên Weibo là công việc của nàng.
Liễu Du trang điểm nên cũng không có chuyện gì. Nàng chỉ chú ý phải bổ trang cho Thẩm Thu Hoa, ngoài này ra, trong thời gian Thẩm Thu Hoa công tác, nàng cũng chỉ canh giữ một bên nhìn thần tượng đóng phim.
Lúc này Liễu Du nhìn Tề Duyệt đang mân mê máy tính, nàng thò qua xem. Khi nàng nhìn thấy những ngôn luận bất lợi cho Thẩm Thu Hoa, tức giận nói: "Này là cái gì với cái gì vậy? Chị Thu Hoa bị họ nhận lầm biến thành lỗi của chị Thu Hoa."
Tề Duyệt chưa lên tiếng, Dương Quỳnh bên cạnh nói: "Tiểu Du, em phải bình tĩnh. Chuyện này thấy nhiều rồi quen."
Liễu Du vẫn tức, thần tượng của mình sao có thể để người khác bình luận như vậy?
"Chị Quỳnh, chị xem." Tề Duyệt tra được phần lớn bình luận đều là thủy quân. Mỗi một bình luận đều là cùng một kiểu như sản xuất dây chuyền.
"Đầu năm nay chị thấy người bận nhất là người bận nhất." Dương Quỳnh mắng.
Thẩm Thu Hoa nói về kịch bản với đạo diễn xong, trở về thấy ba người nhìn điện thoại, cũng không biết lại nhìn thấy tin tức gì.
Bốn người về khách sạn. Suất diễn của Thẩm Thu Hoa sẽ bắt đầu hai ngày sau. Bốn người ăn cơm chiều, mọi người trở về phòng nghỉ.
Dương Quỳnh nói về những chuyện trên mạng: "Chuyện sân bay này vừa ra thật sự rất đột ngột, tuy rằng như bình thường nhưng rất hiển nhiên có người muốn mượn chuyện này lăng xê một chút. Người nào lăng xe không quan trọng, quan trọng là hiện tại bọn họ muốn dẫm lên em đi lên." Này không thể nhịn.
"Y Văn......" Thẩm Thu Hoa nhắc tên này: "Lúc trước tiểu Duyệt từng nhắc tên này."
Nghe nàng nhắc nhở, Dương Quỳnh cũng nhớ đến. "Đúng vậy, cô ta không phải ngầm thuê thủy quân hắc em sao? Sau đó bị tiểu Duyệt nhảy ra phá."
Thẩm Thu Hoa nhớ lại: "Nghe đạo diễn nói lần này khách mời cũng có cô ta."
Y Văn là diễn viên vừa hot ba bốn tháng gần đây. Thân hình, vẻ ngoài của nàng có nhiều điểm tương tự với Thẩm Thu Hoa. Hơn nữa nghe nói cũng là tài nữ, tinh thông cầm kỳ thi họa. Rất nhiều nam sinh trẻ tuổi rất thích nàng, gọi nàng là "nữ thần cổ trang".
"Vậy hy vọng em đừng đụng phải cô ta." Dương Quỳnh nói.
Nhưng hôm sau đến phim trường, Dương Quỳnh biết cái gì gọi là "không như ý muốn". Y Văn đang vừa nói cười với đạo diễn ở phim trường. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đi vào, đạo diễn giới thiệu hai người.
Y Văn hào phóng vươn tay cười nói: "Đã sớm nghe nói Thẩm tiểu thư là mỹ nhân, hiện giờ vừa gặp quả nhiên rất xinh đẹp."
Lời này có ý xâu xa làm Thẩm Thu Hoa hơi nhọn mày chút: "Chào cô, Y tiểu thư." Nàng cười vươn tay, hơi nắm tay Y Văn.
Thẩm Thu Hoa không tiếp lời Y Văn, làm Y Văn không xuống đài được. Nàng chỉ hiểu biết Thẩm Thu Hoa qua phim. Rất nhiều người nói Thẩm Thu Hoa rất dễ ở chung, nàng cảm thấy đây là tiền bối xuất đạo sớm hơn mình một khoảng thời gian, nhưng tiền bối thường ám chỉ mỹ nhân tuổi xế chiều. Cho nên tiền bối nhất định phải bị nàng dẫm lên.
Thẩm Thu Hoa và Y Văn thay xong trang phục, trong phim này Thẩm Thu Hoa mặc bạch y, phụ trợ sự tiên khí của nàng, khiến cho nhân vật này đẹp nhất bộ phim. Tuy nhân vật này có ít suất diễn lại luôn được người khác nhắc.
Thẩm Thu Hoa nhìn Y Văn cũng mặc bạch y. Này không phải đụng hàng sao? Tục ngữ nói: "Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó xấu hổ." Hai người mặc cùng trang phục đứng cạnh nhau, Y Văn tươi cười ra vẻ người thắng. Nàng cảm thấy mình thắng. Vẻ đẹp của Thẩm Thu Hoa trong phim này ôn nhuận như nước không có bạo nộ như phim khác.
Mà vẻ đẹp của nàng vừa thấy đã kinh diễm, lại thấy kém một chút.
Suất diễn hôm nay kết thúc, Tề Duyệt phát hiện trên mạng có bài viết bất lợi cho Thẩm Thu Hoa. Bài viết nói Thẩm Thu Hoa chơi đại bài, luôn làm như không thấy diễn viên khác. Này không phải nói chuyện hôm nay sao?
Tề Duyệt cảm thấy thú vị. Nàng không nói cho những người khác, bản thân động tay, bắt đầu liên hệ thủy quân mình biết.
Bài vừa đăng lên, chưa kịp truyền bá đã bị Tề Duyệt bóp chết. Nhưng rất nhanh trên mạng xuất hiện bài viết khác vẫn nói về việc Thẩm Thu Hoa không lễ phép.
Tề Duyệt nhíu mày, còn chưa xong sao. Nàng liên hệ với người mình quen xem đối phương là ai. Theo internet, quả nhiên là fans Y Văn ngầm đăng tin.
Tề Duyệt nói chuyện này cho Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa nghe xong cười: "Để cô ta lăng xe đi, chúng ta cứ mặc kệ."
Vì không để ý chuyện này bắt đầu nổi lên. Chuyện ở sân bay lần trước cùng lần chơi đại bài này, khoảng thời gian gần đây, tên Thẩm Thu Hoa xuất hiện rất thường xuyên. Dù tiếng nghị luận ngày một cao, fans Thẩm vẫn không tham dự vào.
Cãi nhau là chuyện của hai bên. Nếu một bên cố cãi, mà bên khác mặc kệ, chuyện này không thể tiếp tục.
Fans Y cãi thật lâu cũng không thấy ai đáp lại. Vì thế bọn họ cũng có chút lơ mơ, bắt đầu thường xuyên khiêu khích trong những tin tức của Thẩm Thu Hoa. Nhưng fans Thẩm vẫn rất kỷ luật, không cãi nhau. Còn sau lưng có đổi nick khác không thì biết không được.
"Vì sao không phản kích? Fans cũng không cho làm." Liễu Du không chỉ là nhà tạo sư của Thẩm Thu Hoa, còn là fan của nàng. Thần tượng bị khi dễ, cảm giác bất lực khiến nàng vô cùng không vui.
"Em biết vì sao Y Văn nhất định phải tìm chị không? Cô ta muốn lăng xe. Nếu chị hay fans nháo theo cô ta, vậy thật sự sẽ lăng xê thay cô ta. Tiểu Du, em nói vì sao chị phải lăng xê thay người khác?" Sau khi Tề Duyệt phát hiện bài đăng cùng rất nhiều tin tức. Một khi cãi lại, người qua đường sẽ vây xem, sẽ bình luận, sẽ để Y Văn được đạt mục đích.
Sau khi nàng kết thúc suất diễn, bốn người rời khỏi thành phố C. Thời tiết giao mùa, các sản phẩm Thẩm Thu Hoa đại ngôn đều ra sản phẩm mới. Cho nên Thẩm Thu Hoa mã bất đình đề bôn ba giữa các thành phố lớn. Có khi mặc dù cùng một thành phố nhưng khác nhãn hiệu cho nên phải quay ở phòng làm việc khác nhau, vẫn rất bận rộn vất vả.
Lần này nàng có nhà tạo hình của mình, trong trang điểm cùng kiểu tóc có quyền lên tiếng nhất định. Liễu Du luôn có sự yêu thương chân thành tha thiết của một fan đối với thần tượng, mỗi lần đều làm Thẩm Thu Hoa vô cùng đẹp.
"Tiểu Du, em dụng tâm chị thấy được. Nhưng có đôi khi, chị cảm thấy em có chút hơi quá tay." Thẩm Thu Hoa tương đối hàm súc với bạn bè. Nhưng đối với thủ hạ, nàng không cần suy xét quá nhiều, điểm nào không hài lòng sẽ nói.
"Chị Thu Hoa, em muốn toàn bộ vẻ đẹp của chị hoàn toàn được bày ra, để nhiều người thấy chị đẹp để nhiều người thích chị." Liễu Du giải thích.
Thẩm Thu Hoa không có ý trách nàng, dù sao Liễu Du vừa đến một thời gian, các nàng cần rất nhiều thời gian để hiểu nhau. "Tiểu Du, hay là như này, em có thể thử thay đổi một chút. Chẳng hạn như khai quật tạo hình khác của chị."
Liễu Du hiểu ý nàng: "Em sẽ cố gắng."
Dương Quỳnh cầm nước ấm nói: "Uống cho ấm họng. Em nha, luôn ôn nhu với em ấy, không thể cũng cẩn thận với bản thân một chút sao?" Dương Quỳnh đặt tay sau lưng nàng: "Đều mồ hôi, mau nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Thu Hoa cười: "Hiện tại mọi người đang ngồi cùng một thuyền, em hy vọng mỗi người đều có thể đạt được thứ mình muốn. Như chị em hay tiểu Duyệt, tiểu Du. Như vậy khi mọi người đường ai nấy đi cũng có một ít hồi ức tốt đẹp để nhớ."
Dương Quỳnh chọc gương mặt nàng: "Sao lại đột nhiên cảm tính vậy?"
"Không biết. Chỉ đột nhiên nghĩ như vậy." Nàng dựa trên người Dương Quỳnh: "Dương Quỳnh, chị có nghĩ đến, chúng ta gặp nhau, nhiều lúc chính là để chia lìa."