"Mau kêu người viết một bộ chữ lại đây." Bên này hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, cư nhiên lại vì đạo cụ nhỏ này mà xảy ra vấn đề. Sắc mặt Trần Đông lập tức trầm xuống.

Phụ trách đạo cụ khó xử nói: "Trần đạo, người viết chữ đã theo tổ B xuất ngoại." Người có thể viết bút lông không phải khắp nơi đều có.

Đôi mắt Trần Đông trừng lên, vừa muốn phát hỏa, liền nghe Thẩm Thu Hoa nói: "Trần đạo, để tôi thử xem."

"Cô biết viết bút lông?" Giọng nói của Trần Đông tràn đầy hoài nghi. Đây là chữ Hoàng Hậu, trình độ phải vô cùng đặc biệt.

"Để tôi thử." Từ khi nhìn thấy kịch bản, Thẩm Thu Hoa đã suy nghĩ đoạn này làm thế nào để bản thân có thể tự tay viết chữ. Từ nhỏ nàng đã theo văn hóa Nho gia, tuân thủ trung dung chi đạo. Chỉ là sau khi tham gia "Lôi Đài Thơ Văn" khiến nàng hiểu được, ở xã hội này phải phát huy tài hoa. Rượu thơm không sợ ngõ sâu. Tài hoa của bản thân không phát huy, người khác làm sao biết được?

Khi quay "Nhân Gian Tháng Tư Vị Thơm Tẫn", nàng ở đoàn phim hơn một tháng cũng không phải chỉ đơn thuần học tập. Lúc gần đi đưa cho họ những bức tự kia là muốn nói cho đám đạo diễn đó biết về trình độ thư pháp của nàng.

Đoàn phim đều có sẵn mực nước cùng nghiên mực, bút cũng là loại bình thường, nhìn thoáng cũng biết là hàng giá rẻ. Thẩm Thu Hoa vừa muốn đi lấy giấy Tuyên Thành, Dương Quỳnh đã đưa đến.

"Em là Hoàng Hậu nương nương, chuyện này sao có thể đích thân làm được?" Cô quen cửa quen nẻo mang giấy Tuyên Thành đến, dùng trấn chỉ trên bàn chặn giấy. Lấy bút đưa đến bên tay Thẩm Thu Hoa, tay cô bắt đầu nghiên mực.

Trần Đông bên cạnh nhìn không nói gì, cũng không ngăn cản. Thẩm Thu Hoa thật sự đã bị Dương Quỳnh hầu hạ đến quen, cảm giác quen thuộc đến, biểu tình cũng tự nhiên hơn nhiều. Phảng phất như ở Cung Lung Hoa kiếp trước. Tẩm điện chỉ có hai người các nàng. Nàng viết chữ, Dương Quỳnh nghiên mực, hơn nửa ngày cũng không nói gì, nhưng vẫn cảm giác tâm cả hai vẫn bên nhau.

Thẩm Thu Hoa nhìn thoáng vế đối bên dưới, đề bút viết lên giấy Tuyên Thành. Nhân viên công tác lẫn đạo diễn Trần Đông đối với thư pháp đều là người ngoài nghề. Nhưng với ánh mắt người ngoài cũng biết chữ Thẩm Thu Hoa viết ra tinh tế xinh đẹp cỡ nào.

"Lợi hại!" Đôi mắt Trần Đông sáng đến dọa người. "Các bộ phận khác chuẩn bị. Nhiếp ảnh, chuẩn bị quay, nhớ rõ đặc tả." An bài nhân viên công tác xong, hắn lại gọi Hàn Thao cùng Thẩm Thu Hoa, "Chúng ta chuẩn bị quay. Biểu hiện tốt."

Hàn Thao diễn không chỉ thoải mái mà còn không quá mức. Hắn hiểu cảnh này là muốn bày ra năng lực viết thư pháp của Thẩm Thu Hoa, cho nên trong cảnh này, hắn cam tâm làm phông nền, đem góc độ tốt nhất nhường cho Thẩm Thu Hoa.

Sau khi Hoàng thượng viết xong, gọi Hoàng hậu đến cùng nhau quan khán*. Hoàng hậu cười khanh khách nhìn Hoàng thượng, trong mắt đều nhu tình mật ý. Con ngươi đen láy ẩn tình kia của Thẩm Thu Hoa dù không lên tiếng cũng đã hơn ngàn vạn nhu tình. Nó tựa như sợi tơ gắt gao quấn lấy Hàn Thao. Hàn Thao lần đầu tiên nao nao, một diễn viên trẻ như thế lại có kỹ thuật diễn tốt như vậy. Ánh mắt thật có thần.

*quan khán: thưởng thức

Diễn kịch là sự hợp tác của đôi bên cũng là sự thành toàn của đôi bên. Tình ý trong mắt Thẩm Thu Hoa đả động hắn, làm hắn nguyện ý nhiệt tình thêm vài phần để sống trong nhân vật này. Vì thế trước màn ảnh, hai người chỉ đơn giản nhìn nhau, lại có vô hạn tình ý trong đó. Phu thê thiếu niên, cho dù là thiên tử cũng là người kết tóc.

"Hoàng thượng, vế này thật tốt." Hoàng hậu cúi đầu rời mắt, mặt đầy áng mây đỏ.

"Hoàng hậu vì trẫm đối vế sau, được không?" Hoàng thượng đưa bút trong tay cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu trầm tư một chút, đề bút viết vế sau. Màn ảnh kéo đến, đặc tả cảnh viết chữ. Sau đó màn ảnh từ chữ trên giấy, chuyển đến chữ viết tay, dọc theo cánh tay dừng đến gương mặt Thẩm Thu Hoa. Gương mặt kia đều là tình ý. Giờ phút này dù là ai cũng nhìn ra được Hoàng hậu là nữ nhân hạnh phúc. Ánh nắng ấm áp nhu hòa ngoài cửa sổ chiếu vào, Đế Hậu nhìn câu đối lại nhìn nhau cười, năm tháng tĩnh hảo.

"Cắt!" Trần Đông hô lên. "Không tệ! Tình cảm thập phần đúng chỗ. Không nhiều không ít vừa vặn tốt."

Chuyên viên trang điểm nhanh chóng chạy đến chỉnh trang cho hai người. Hàn Thao nói với Thẩm Thu Hoa: "Không nghĩ đến kỹ thuật diễn của Thu Hoa lại tốt vậy. Cảm giác cảnh này là cô dẫn tôi diễn."

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Anh khen tôi như vậy tôi sẽ chột dạ. Lần đầu tiên quay chụp, tôi hồi hộp đến độ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Anh là tiền bối, không chê tôi liên lụy đã tốt rồi." Giọng nàng nhu hòa, không cao ngạo cũng không nịnh nọt, hết thảy đều vừa vặn tốt.

Trần Đông đang theo dõi cảnh quay trên máy, sau khi xem xong, gật đầu tán thành.

Cảnh tiếp theo không phải của Thẩm Thu Hoa. Nhưng cảnh tới là của nàng cho nên nàng không thể rời đi.

"Nhìn mặt chị này, đều có thể ninh thành nước dấm rồi." Ngồi trên hành lang, Thẩm Thu Hoa duỗi tay nhéo mặt Dương Quỳnh.

"Em xem ánh mắt Hàn Thao đi, chị không ăn giấm mới lạ." Dương Quỳnh bĩu môi. Nhu tình như nước như vậy, có người nào không động tâm?

Thẩm Thu Hoa kéo tay cô, "Em chỉ diễn, được không? Này có nghĩa em diễn tốt, chị không thể hào phóng một chút sao?"

Dương Quỳnh hít mũi, "Em diễn quá tốt, chị sợ hoàng đế là thật."

"Chị nghĩ ai cũng giống chị, xem em là bảo bối mà quý trọng sao?" Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Thu Hoa đột nhiên nhu hòa. Đúng vậy, không phải ai cũng giống Dương Quỳnh, nâng mình như nâng trứng hứng mình như hứng hoa. "Dương Quỳnh, cảm ơn chị đã yêu em như thế." Đột nhiên nghe thấy câu này, tay chân Dương Quỳnh có chút luống cuống. "Thu Hoa em... em đừng nói lời khách khí. Chị không phải xem em là trân bảo, chị xem em là mạng, là mạng của chị." Dương Quỳnh cô là người tham gia quân ngũ, chưa từng có chí lớn. Trước khi gặp được Thẩm Thu Hoa, cô mỗi ngày đều vật lộn trôi qua. Sau khi gặp được Thẩm Thu Hoa, cô mới hiểu có mục tiêu là sống như thế nào.

Hai người đợi một giờ, cuối cùng đến phiên Thẩm Thu Hoa quay. Lần này là quay cung đấu. Chỉ là Thẩm Thu Hoa đóng vai Hoàng hậu là một người không biết tranh đấu trong hậu cung. Tuy có Hoàng thượng che chở, lại thường xuyên bị phi tần hãm hại. Cảnh này là người của Lệ phi tìm nàng muốn đồ vật, nàng chưa đồng ý, đã bị Lệ phi trách móc, tức giận đến mức té xỉu.

Bắt đầu đối diễn.

Lệ phi một bước lay ba lần đi vào tẩm cung Hoàng hậu. Thẩm Thu Hoa nhìn khẽ nhíu mày. Dáng vẻ cung phi không thể ngả ngớn, cần phải đoan trang. Nữ tử tùy tiện như vậy sao có thể vào cung? Vòng tuyển tú đầu tiên nhất định sẽ bị loại, càng đừng nói đến việc phong phi.

"Hoàng hậu nương nương, người cần làm chủ cho thần thiếp." Lệ phi đến trước mặt Hoàng hậu trực tiếp khóc nói.

Thẩm Thu Hoa sợ tới mức chấn động, tình huống gì đây? Lễ nghi cũng không có sao?

"Dừng một chút! Trần Đông đến lôi kéo Lệ phi, "Cô tiến vào phải trước tiên phải tham kiến Hoàng hậu. Lễ nghi không phải đã học sao? Nàng là Hoàng hậu, trên mặt cô phải mang theo sự tôn trọng, dù trong lòng Lệ phi không phục Hoàng hậu, nhưng trên mặt phải nhìn thấy được cảm giác khiêm tốn. Phải giả vờ để tạo cảm giác, cô hiểu không?"

"Được, Trần đạo, tôi hiểu rồi." Diễn viên rất nghe lời.

Bắt đầu quay lần nữa.

Lệ phi tiến vào tẩm cung, thi lễ với Hoàng hậu. "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu phất tay, "Miễn lễ, hôm nay Lệ phi đến là có việc gì?"

Đầu tiên Lệ phi đỏ vành mắt, lấy khăn lau khóe mắt, nói: "Hoàng hậu nương nương, hôm nay thần thiếp đi dạo hậu hoa viên, gặp được Đức phi, trên tay nàng mang một vòng ấm ngọc, nói là Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Nương nương, không phải kiến thức thần thiếp hạn hẹp chưa thấy qua thứ tốt. Thần thiếp thể hàn khí hư, vào cung lâu như vậy vẫn chưa vì Hoàng thượng mà mang long chủ. Cho nên cả gan thỉnh Hoàng hậu nương nương người ban cho ta một phần ân điển."

Hoàng hậu cười nói: "Bổn cung cứ cho là thứ tốt gì ghê gớm. Ngươi nếu đã lên tiếng, bổn cung cũng ban cho ngươi vòng tay là được. Chỉ là vòng ấm ngọc kia bổn cung không còn."

Thái độ Lệ phi khinh mạn*. "Hoàng hậu nương nương nếu không có, thần thiếp cũng từ bỏ. Dù sao thần thiếp không có phúc khí, cũng không có địa vị trong lòng Hoàng hậu nương nương."

*khinh mạn: kinh thường, ngạo mạn.

Tươi cười trên mặt Hoàng hậu chậm rãi biến mất. "Lệ phi, mọi người đều là nữ nhân của thiên gia, là thê thiếp của Hoàng thượng, hà tất phải nói như thế? Bổn cung bất quá chỉ ban một vòng tay cho Đức phi, làm sao khiến ngươi không vui như vậy?"

"Nương nương nếu ban thưởng lễ vật nên xử việc công bằng. Có ban thưởng không có ban thưởng, bên nặng bên nhẹ như thế, là thần thiếp không phải." Lệ phi làm lễ qua loa, "Nếu thần thiếp đã không có địa vị trong lòng nương nương vậy cũng không tới nơi chướng mắt này." Nói xong liền rời đi.

Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, nhìn bóng dáng Lệ phi giận đến cả người run rẩy, cuối cùng thì ngất đi.

Cảnh này phải quay bảy tám lần. Nguyên nhân thuộc về cả Thẩm Thu Hoa cùng Lệ phi. Nguyên nhân Thẩm Thu Hoa luôn diễn Hoàng hậu thành người cao thâm khó đoán không phải loại dễ bị khi dễ. Còn diễn viên Lệ phi lại đơn giản hơn, cảm xúc nàng nắm rất khá, khá đến độ Thẩm Thu Hoa cảm thấy nàng là đang diễn bản thân mình của mình. Nhưng nàng lại hay nói sai thoại.

Khi cảnh này được thông qua, toàn thân Thẩm Thu Hoa đều mệt mỏi. Cuối cùng đoạn đặc tả nàng diễn không tốt. Không có lời kịch, phải dựa vào ánh mắt cùng biểu hiện của cơ thể, cùng yêu cầu thể lực chống đỡ. Sau bảy tám lần, thể lực của nàng đã hoàn toàn tiêu hao. Cũng may suất diễn hôm nay của nàng đã xong. Dương Quỳnh đỡ nàng rời khỏi phim trường.

"Cảnh lúc nãy diễn thật quá biệt nữu." Về khách sạn, Dương Quỳnh nói ra suy nghĩ của mình.

"Chị nói thử xem." Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Dương Quỳnh ngồi ở trên ghế ngay mép giường gọt trái cây cho nàng. "Hậu cung sao có thể có nữ nhân ngốc như Lệ phi? Một phi tử cư nhiên dám trắng trợn chỉ trích Hoàng hậu, đây không phải là điên rồi sao?" Cô cũng đã từng trong hậu cung, người trong cung có ngốc thế nào cũng không có dạng như vị Lệ phi này.

"Chị với em đều đã từng sống trong thâm cung, tự nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy điểm không hợp lý này. Chỉ là biên kịch không có, hắn không sống trong hậu cung nên cho rằng phi tần được sủng ái có thể trực tiếp đối đầu với Hoàng hậu." Thẩm Thu Hoa cười cười, "Có điều cũng đúng. Không thể hiện Hoàng hậu mềm yếu như vậy, sao có thể để Hoàng hậu lãnh cơm hộp sớm."

"Nhưng mà nhìn quá ngốc." Ngốc đến Dương Quỳnh cũng không chịu được. "Người ngốc như vậy sao có thể lên làm phi tử? Thu Hoa lúc trước em được sủng ái như vậy, có phải vẫn luôn rất cẩn thận tựa như đi trên lớp băng mỏng?" Những năm tháng kiếp trước, mặc dù Thẩm Thu Hoa là nữ tử xuất sắc, cũng phải cẩn thận chặt chẽ, chỉ sợ một sơ xuất nhỏ cũng sẽ thua hết cả bàn cờ. Có thể thấy được hậu cung chân thật cùng hậu cung trong phim là hoàn toàn khác nhau.

Hậu cung chân thật là chơi tâm cơ, còn hậu cung trong phim là chơi cẩu huyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play