23.

Vở kịch mưu phản oanh liệt diễn ra trong ngày săn bắn mùa thu, ta chỉ có thể tự bổ não bằng lời kể sinh động của tiểu Trúc, cảm giác bỏ qua cơ hội tự mình đâm cừu địch đối với ta quá mức không chân thật.

Bố cục mười năm cứ thế mà kết thúc, sự tình phát triển quá đầu voi đuôi chuột. Cúc Thục bị điều sang làm thô sử nha hoàn trong trạch viện của Hoàng hậu, Lan thấm bị phế võ công, giao cho Chu Cẩn xử trí, Trần gia nhà ngoại của Đức phi kẻ bị chém đầu, kẻ bị đày đi lưu vong, kẻ phải nhập nô tịch, nói chung là xử lý thỏa đáng sạch sẽ.

Ngoại trừ Sở Tĩnh Vận, từ khi ta tỉnh lại đến giờ đã tròn ba ngày chưa nhìn thấy hắn.

Ngày thứ tư Sở Tĩnh Thâm xông vào, vì mất máu quá nhiều tinh thần ta không phải quá tốt, chỉ có thể dựa vào đầu giường từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần. Hắn hấp tập chạy tới, nhìn thấy ta ung dung mở mắt ra, khí thế đột nhiên mất hẳn.

“Ngươi… Ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Chẳng qua là sắc mặt hơi dọa người thôi, không có chuyện gì lớn?”

Ta cũng không muốn hù dọa hắn, bình tĩnh ăn ngay nói thật, Sở Tĩnh Thâm nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ lẩm bẩm:

“Ngày đó cảm ơn ngươi, bởi vì nguyên nhân ở chỗ ta, hại ngươi chỉ có thể lấy máu bài độc, ta không nghĩ tới Trần Uyển Quân lại gạt ta, rõ ràng trông nàng như tiên tử… Tiên tử làm sao sẽ…”

Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm ta hít sâu một hơi, trung khí mười phần quát: “Tô Cẩm Sắt ngươi là người tốt! Sau này ngươi sẽ là huynh đệ kết bái của ta!”

Cái đứa nhỏ này rốt cuộc sao lại ngu ngơ như thế? Quân thượng đem quốc gia giao cho đồ đần này không xảy ra chuyện gì chứ?

“À, được.” Ta không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể sững sờ gật đầu.

“Đã là huynh đệ của ta, ta sẽ không vòng vo nữa, Tô Cẩm Sắt ngươi có thích lão Ngũ không?”

Nhanh như vậy đã nhận phần tình cảm huynh đệ này rồi à?!

“Thích.”

“Vậy vì sao ngươi không hỏi hắn đi đâu>”

“Hỏi làm gì? Để nghe chuyện mà các ngươi vất vả bịa ra à?” Thái độ quá mức bình tĩnh của ta làm cho Sở Tĩnh Thâm kinh ngạc.

“Không phải… Chúng ta không bịa chuyện gì cả, lão Ngũ hắn thực sự có chuyện cần xử lý…”

“Ừ.”

“Lúc ngươi hôn mê hắn một mực ở bên cạnh chăm sóc ngươi, là do sự tình thật sự quá mức khẩn cấp…”

“Ừ.”

“Qua ít ngày nữa hắn sẽ trở lại, ngươi đừng lo lắng an tâm tĩnh dưỡng.”

“Ừ.”

“Ngươi đừng cười…”

Sở Tĩnh Thâm triệt để bại trận bởi nụ cười ôn nhu từ ái của ta. Thái tử điện hạ đây là ngươi chủ động dâng đầu tới cửa, đúng là đồng đội heo.

Ta cho rằng ta đã quen nhìn qua chuyện sinh tử, đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Sở Tĩnh Vận an tĩnh nằm trên giường, vẫn không tránh được đầu óc trống rỗng, đôi mắt đào hoa tràn đầy nhu tình kia đang nhắm chặt, hô hấp yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vũ hóa mà đi.

Vì bắt được tên sát thủ bức tử mẫu thân của ta mà hắn trúng độc, ba ngày này Quân thượng tìm một bó lớn danh y đều thúc thủ vô sách. Sở Tĩnh Vận giống như chỉ ngủ thiếp đi, nhưng mãi vẫn không tỉnh lại. Hoàng hậu cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi để chăm sóc hắn, dùng thìa nhỏ từng chút từng chút đút thuốc bổ cho hắn, mặc dù hơn một nửa hắn cũng không nuốt xuống được, nhưng chưa từng từ bỏ.

Có điều, nếu hắn cứ hôn mê như vậy, cho dù dùng hết sâm núi cho hắn ngầm cũng không sống quá ba tháng.

“Tứ cô nương, là ta vô dụng!”

Tưởng Trạch Hi phải chạy đi chạy lại giữa hai bên, bản thân vừa tỉnh lại đã chạy qua chuyên tâm trị liệu cho Sở Tĩnh Vận, thanh niên lúc đầu tuấn tú nho nhã lúc này khuôn mặt đã tiều tụy, râu ria xồm xoàm, hai tròng mắt đã đỏ bừng, bên trong tràn đầy áy náy.

“Ngươi cũng đâu phải Ngọc Hoàng đại đế, thật sự cho rằng mình có thể khải tử hồi sinh sao.”

Ta vỗ vỗ vai hắn, lững thững tháo áo choàng ra. Tưởng Trạch Hi không cần ta hỏi nhiều tự giác cẩn thật thuật lại tình huống hiện tại của Sở Tĩnh Vận cho ta nghe, nói chung cách duy nhất là tìm sát thủ kia đòi thuốc giải, không còn cách nào khác. Ta để Tưởng Trạch Hi về trước, bản thân sửa soạn lại một chút, lên tinh thần, mang theo vũ khí, dược liệu liền kêu Kiều nương, tự vẽ một lớp trang điểm để cho khí sắc hồng hào hơn. Xong xuôi bắt đầu tiến về địa lao.

Lần này Chu Cẩn cung kính hành lễ “Vương phi” với ta, hắn nói địa lao ẩm thấp, mời ta ra ngoài uống trà. Ta khoát tay áo, tùy ý ngồi xuống ghế, nhìn sát thủ trước mắt đầy vết thương bẩn thỉu cười híp mắt hỏi:

“Cán biện thẩm tra thế nào rồi?”

“Hạ quan thất trách, người này một lòng muốn chết, bất luận tra tấn thế nào cũng không mở miệng.”

“Chu cán biện có biết, người này nếu như muốn chết vậy chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, trên đời đã không còn gì vướng bận, nản lòng thoái chí một lòng muốn chết. Thứ hai, lại là hắn có một người bản thân vô cùng để ý, muốn dùng cái chết để bảo toàn đối phương.” Tâ nâng chung trà bỏ qua một bên, nhìn thấy ngón tay của sát thủ không dễ phát giác đang co quắp, thanh âm phát ra càng dịu dàng “Ngài nói, người trước mắt này thuộc loại nào?”

“Hạ quan không biết. Đây là thân phận đối phương Võ đức ti đã điều tra được ba ngày qua, Hòa gia, còn xin Vương phi xem qua.”

Chu Cẩn trình lên một phần hồ sơ kỹ càng, ta lật vài trang liền hiểu rõ.

“Còn lại giao cho ta là được, Chu cán biện để ý cửa lớn, đừng để các quý nhân thấy được cái không nên nhìn.” Trên đời này còn chưa có ai ta không cạy được miệng.

Ta dùng cực hình tàn nhẫn nhất giày vò gã sát thủ, Tưởng Trạch Hi lại làm chức trách rót thuốc cho hắn, để hắn không đến mức chết trong tay ta. Ta nhìn ánh mắt của sát thủ từ phẫn nộ oán độc đã trở nên lạnh lùng chết lặng. Thế nên ta hạ độc hắn, là loại độc bọn hắn thích dùng nhất Lãnh Túy hương, sau đó lại tìm cho hắn mấy thanh niên cường tráng.

Hắn khàn giọng, dùng những lời nói độc ác nhất mắng chửi ta, ta nhìn hai mắt hắn trở thành tuyệt vọng, ngữ khí lãnh đạm nói với Tưởng Trạch Hi.

“Ta cảm thấy tên hắn kêu lên đặc biệt không tốt, một tên làm đao lại kêu là Quyển Nhẫn, nghe đã thấy không may mắn.”

Tưởng Trạch Hi đáp gì ta không nghe thấy, trong đầu náo nhiệt giống như có người đang nấu nước sôi, lộn xộn một mảnh, ta vuốt thái dương, phất tay ra hiệu bọn hắn dừng lại.

“Tiền Quyển Nhẫn, An vương bây giờ bị tước đoạt phong hào giam tại Vương phủ, ngươi nói nếu như hắn nhìn thấy bộ dáng của ngươi bây giờ liệu có không sống nổi không?”

Tiền Quyển Nhẫn phút chốc mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn ta chằm chằm, rốt cuộc ta cũng nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt kia.

“Không cần… Không cần… Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. Van cầu ngươi! Van cầu ngươi đừng nói cho hắn!”

“Ngươi cầu xin ta có tác dụng gì? Ngươi nên tự cầu chính mình.” Ta lộ ra nụ cười ác ý vặn vẹo.

Không biết đã ở trong địa lao bao nhiêu ngày, ta mờ mịt nhìn chùm sáng chiếu vào thông qua cửa thông gió nho nhỏ, tro bụi bay múa khắp nơi, bốn phía đầy mùi máu tươi và mùi hôi thối mục nát, thanh âm trong đầu ầm ĩ.

“Vương phi, hắn lại ngấy đi.”

Võ đức ti hộ vệ dùng hình dừng tay, ta nhìn mảnh áo không đủ che thân thể đầy vết máu khắp người Tiền Quyển Nhẫn đang tê liệt ngã trên mặt đất, dùng một thùng thuốc dội lên.

“Nơi này là nơi nào?”

Tiền Quyển Nhẫn ho sặc sụa, thân thể run rẩy co rúm lại, con mắt tuyệt vọng nhìn ta chằm chằm, bờ môi im ắng.

“Vì sao ta ở chỗ này?”

Hất váy ngồi xuống, ta duỗi ngón tay giữ cái trán của Tiền Quyển Nhẫn, hơi dùng sức để hắn không cách nào phản kháng, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.

“Ta đang làm cái gì?”

m thanh cuồng loạn trong đầu biến thành tiếng cười không rõ, nhao nhao tới mức ù tai, ta vỗ một cái lên đầu, không có tác dụng gì, cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo, giống như một bức tranh bị bôi màu nước lung tung.

Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?

Giết… Giết…

Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?

Giết… Giết…Giết hắn…

Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?

Giết… Giết… Giết hắn… Giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn…

“A Cẩm!”

Cách gọi quen thuộc giống như là một làn gió mát, như tiếng đàn nhẹ nhàng, để âm thanh hỗn loạn trong đầu nháy mắt yên tĩnh trở lại, trước mặt cũng khôi phục rõ ràng, ta nhìn thấy tay trái của mình đang nhấn trên trán Tiền Quyển Nhẫn đè hắn ở phía dưới, mà dao găm trong tay đang cách yết hầu hắn không đến một tấc.

Sở… Sở Tĩnh Vận?

Nghiêng đầu sang đã thấy người kia lảo đảo chạy về phía ta, ta muốn hỏi thân thể của hắn thế nào? Độc đã giải hoàn toàn chưa? Tại sao không tĩnh dưỡng cho tốt lại chạy tới đây? Nhưng chẳng kịp mở miệng hắn đã lôi ta dậy từ trên người Tiền Quyển Nhẫn sau đó ôm chặt lấy.

“A Cẩm.”

Thanh âm Sở Tĩnh Vận có chút phát run, khô khốc mất tiếng, trong lòng ta hơi sợ, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt người gác cổng.

“Không phải bảo ngươi đừng để người bên ngoài tiến vào à?”

“Thần ngăn không được.”

Chu Cẩn vô tội giơ tay, bắt đầu chỉ huy người thu thập tàn cuộc. Ta đứng một chỗ tùy ý để Sở Tĩnh Vận ôm, ánh mắt vừa mới đảo qua chỗ Tiền Quyển Nhẫn bị khiêng đi liền bị hắn nhấn đầu lại ôm vào trong ngực.

“Đừng nhìn.”

“Cái gì?”

Ta theo bản năng hỏi một câu, Sở Tĩnh Vận ôm lấy mặt của ta, để ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn.

“Ta nói, không cho phép nhìn.” Hiền vương điện hạ cau mày thở phì phò, làm cho ta không hiểu ra sao.

“Không cho phép nhìn cái gì?”

“Bộ dáng kia của hắn, không cho nàng nhìn!”

Ta ngu ngơ nửa ngày mới hiểu rõ, quần áo của Tiền Quyển Nhẫn chỉ còn vài mảnh vải rách khoác lên, lộ ra da thịt chồng chất vết thương.

“Không sao ta đã quen rồi, thẩm vấn phạm nhân xem như sở trưởng của ta, những cái vết thương kia nhìn có vẻ dọa người, nhưng không lấy mạng của hắn.”

Ta nghĩ khả năng Sở Tĩnh Vận cảm thấy mấy vết thương của Tiền Quyển Nhẫn quá dọa người, thế là kiên nhẫn giải thích cho hắn, thuận tiện còn khoe một chút trình độ nghiệp vụ của Thân sự Chỉ huy sứ. Nhưng biểu tình của Sở Tĩnh Vận càng khó coi hơn, ta đoán không ra tâm tình của hắn, chỉ biết là hỏa khí của hắn giống như nửa chút cũng không mất đi.

“Điện hạ, ngài làm sao…”

Nửa lời sau bị bờ môi mềm mại mang theo vị thuốc của Sở Tĩnh Vận chặn lại.

Một lời không hợp liền hôn là cái tật xấu gì!!!

Hiền vương điện hạ, ngài tốt xấu gì cũng nên xem trường hợp! Bên trong phòng giam tràn đầy vết máu và mùi khó chịu, chung quanh có hộ vệ Võ đức ti lui tới, ngoài cổng còn đang có một Chu Cẩn mặt đầy xấu hổ.

Thật không phải là địa phương thích hợp khoe ân ái.

Đợi tới lúc Chu Cẩn không nhịn được ho khan hai tiếng, Sở Tĩnh Vận mới lưu luyến không rời kết thúc nụ hôn này, ta ngơ ngác nhìn hắn, công năng của miệng so với đầu óc hồi phục trước một bước.

“Độc của chàng giải rồi?”

“Giải rồi.”

“Không để lại di chứng gì chứ?”

“Tưởng Trạch Hi nói chỉ còn chút suy yếu, tĩnh dưỡng mấy ngày là không còn đáng ngại.”

“Nhưng mà…” Ta nhìn chằm chằm hắn, do dự một chút “Nhưng mà ta cảm thấy nơi này của chàng giống như không được bình thường.”

Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên đầu. Sở Tĩnh Vận triệt để đen mặt.

“Không phải thì vừa nãy chàng làm cái gì đấy?” Ta cảm thấy mình lý lẽ ngay thẳng.

“Bởi vì… Bởi vì ta ăn dấm.”

Sở Tĩnh Vận ôm mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, hai lỗ tai cũng đỏ bừng một mảnh, đáng thương ta đầu óc lại một lần nữa mộng mị.

“Ăn dấm cái gì?”

“Bất kỳ ai nhìn thấy vợ mình đè áp nam nhân khác quần áo không chỉnh tề như thế đều sẽ ăn dấm.”

“Có sao nói vậy, vừa nãy rõ ràng là ta thiếu chút nữa giết hắn.”

“Giết hắn cũng đâu cần đè trên người hắn? Mà bộ dáng của hắn… Không ra thể thống gì!”

“Điện hạ, nơi này là địa lao, chúng ta chỉ phụ trách tra tấn phạm nhân, không chịu trách nhiệm chăm sóc dung nhan dáng vẻ của bọn hắn. Mà chàng đã bao giờ gặp tội phạm quần áo sạch sẽ?”

Làm một người có thâm niên, cãi nhau với người khác ta chưa từng thua qua, Sở Tĩnh Vận bị ta chặn họng nửa ngày không nói ra lời, đang lúc ta khấp khởi mừng thầm đắc ý mình chiếm thế thượng phong, đột nhiên phát hiện Chu Cẩn đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta.

Khoan đã! Sở Tĩnh Vận vừa mới nói hắn… ăn dấm?!

Đối mặt với phu quân vừa ăn dấm hẳn là nên dỗ dành! Làm sao có thể cứng rắn cùng hắn cãi nhau. Vừa nãy ta đã làm gì ấy nhỉ. Thời khắc mấu chốt ta ngược lại có chút thanh tỉnh.

Giữa tiếng kinh hô bốn phía, ta bị Sở Tĩnh Vận ôm ngang mang ra khỏi địa lao, vốn dĩ ta muốn nói gì đó cứu vãn một chút, nhưng nhìn mây đen trên mặt hắn ta lựa chọn ngoan ngoãn ngậm miệng. Không nên giảng đạo lý vào thời điểm mỹ nhân đang thịnh nộ!

Cũng may Sở Tĩnh Vận vẫn duy trì được một tia lý trí, ra khỏi địa lao hắn liền thả ta xuống, nhưng ta chưa có cơ hội thở phào hắn lại nắm lấy tay của ta lôi kéo ta hướng về phía Nhã Hiên đình. Ta cảm nhận được khí thế bão giông sắp đến, âm thầm cầu nguyệt tuyệt đối đừng có ai không có mặt mũi tới đụng vào!

Nhưng mà, trên đời này luôn có những người đặc biệt không có ánh mắt còn không biết chọn thời điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play