Khi Giản Mộ lên Weibo một lần nữa, mục của Tạ Bắc Vọng cuối cùng không còn liên quan đến Ứng Phiên nữa, mà bị ràng buộc chặt chẽ với tên của anh.
Nhưng nó không phải là hình thức mà Giản Mộ hy vọng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nghệ sĩ và ông chủ trong công ty đã trở nên hỗn loạn, tuy sự tình không êm tai nhưng vẫn xuất hiện trong mắt công chúng như vậy, trong một thời gian, giá cổ phiếu của Hoàn Tinh Entertainment giảm mạnh, một số tài nguyên đang chờ xử lý của Giản Mộ cũng biến mất theo.
Lâm Đông lo lắng, Tạ Bắc Vọng quay trở lại công ty để giải quyết sự việc, còn một mình Giản Mộ an phận ở nhà.
Không ai có thể kiểm soát được hướng gió trên Internet, lúc này tốt nhất là quan sát, tốt nhất là xử lý lạnh, nhiệt tình của giang cư mận có thể bị kiềm chế bằng cách xử lý lạnh sao, vì thế nên Giản Mộ lại chễn chệ trên hot search hai ngày?
Đúng lúc anh đang chán nản thì đột nhiên có một người gửi tin nhắn, đây là lần đầu tiên họ liên lạc với nhau sau khi hơ khô thẻ tre.
Lịch Miểu: Tôi xin lỗi, thầy Giản.
Lịch Miểu: Tất cả đều là lỗi của tôi, liên luỵ thầy.
Lịch Miểu: Tôi không biết sẽ dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
Giản Mộ bối rối.
Giản Mộ:?
Giản Mộ: Cái gì?
Lịch Miểu: Thầy Giản, chính tôi là người đã tung tin … Tôi xin lỗi, thầy Giản.
Giản Mộ: …
Cuối cùng, đã có lời giải thích cho những gì không đúng, chẳng trách những bức ảnh tung tin thất thiệt ngoài của Giản Mộ lại bị đóng đinh với ê-kíp <Thiên Hạ>.
Nhóm quan hệ công chúng của Lịch Miểu ngay từ đầu đã quyết định chuyển hướng sự chú ý của họ, vì vậy họ nên mới dẫn dắt thuỷ quân để lộ ảnh chụp khách sạn một tháng trước, nhưng họ không ngờ rằng một ảnh chụp lại gây ra nhiều rắc rối cho Giản Mộ.
Lịch Miểu không thể ngừng xin lỗi, nhưng Giản Mộ thì không muốn để ý thêm nữa.
Không quản thế nào, nhóm quan hệ công chúng chắc chắn sẽ làm theo mong muốn của nghệ sĩ, lúc đầu Lịch Miểu muốn chuyện lớn hóa nhỏ làm dịu tin tức, tuy rằng diễn biến sau này không như ý muốn nhưng vẫn đào Giản Mộ một hố, Giản Mộ không tốt bụng như vậy, không phải loại người đã bị hại rồi mà vẫn vội vàng tha thứ cho người đó.
Hơn nữa, anh không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi vụ việc này, ngay cả Tạ Bắc Vọng và công ty cũng bị ảnh hưởng.
Giản Mộ: Tôi hiểu rồi, cậu không cần phải xin lỗi tôi nữa.
Giản Mộ: Cứ như vậy đi.
Sau cả ngày ở nhà, cuối cùng thì Giản Mộ cũng đợi được đến khi Tạ Bắc Vọng tan sở, Tạ Bắc Vọng dường như không bị công ty ảnh hưởng quá nhiều, thậm chí còn bình yên bật TV lên nói chuyện với Giản Mộ.
Giản Mộ so với hắn vẫn còn lo lắng, không nhịn được nói: “Công ty quyết định như thế nào?”
Ý kiến của các cổ đông cũng rất quan trọng, cho đến giờ cũng không chỉ riêng Tạ Bắc Vọng định đoạt.
“Không có gì để quyết định.” Tạ Bắc Vọng nói: “Ứng Phiên đến gặp tôi.”
“Hả?”
“Cậu ta nói sẽ liên kết với công ty dưới hình thức một phòng làm việc.”
Ứng Phiên muốn tên có tiếng, quốc dân độ cũng đủ, hơn nữa gã cũng vừa trở về, đây chính là lúc fan hăng máu gà, lúc này gia nhập liên minh sẽ không có hại gì cho công ty.
*Quốc dân độ: độ nhận diện công chúng trong một nước
Nó tương đương với việc sửa lại tên công ty.
Nhưng……
Giản Mộ vừa nghĩ đến ý định của Ứng Phiên, che giấu sự không vui của mình, nói, “Điều đó cũng khá tốt, bây giờ nhất định sẽ giúp ích cho công ty…”
“Tôi từ chối.”
Giản Mộ dừng lại ngay lập tức, lúc sau mới hỏi: “Tại sao?”
“Em nói xem?” Tạ Bắc Vọng nói: “Để cậu ta ở công ty là chuẩn bị để khiến em cách ứng hay để tôi cách ứng?”
*Cách ứng (膈应): một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.
Giản Mộ cảm thấy mềm tim.
“Công ty có thể đồng ý không?”
“Còn chưa tới lúc tôi không thể nói được.” Tạ Bắc Vọng nắm lấy tay Giản Mộ: “Còn có cách khác, nhưng em cần phải hy sinh một chút”.
“Cách nào?”
“Công khai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT