Giấy trắng trên mặt bàn bất tri bất giác tràn ngập chữ. Lạc Băng Hà không hổ là nam chính tự mang hack trong sảng văn, Thẩm Thanh Thu chỉ tùy ý nhắc vài chữ, Lạc Băng Hà liền dần dần viết ra hết.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, trải ra giấy trắng trống không đã được cắt đi, nâng bút viết xuống ba chữ.

Lạc Băng Hà nghiêng đầu, tò mò đọc.

"...... Thẩm, Thanh, Thu?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Đây là danh tự vi sư. Băng Hà đã nhập môn của ta, danh tự vi sư nhất định phải biết."

Thẩm Thanh Thu lời nói bình thản, nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng nội tâm Lạc Băng Hà bị tác động thật lớn! Ngoại trừ mẫu thân, y chưa bao giờ được một người đối tốt như vậy. Hắn sẽ không giống thiếu gia nhà địa chủ ghét bỏ xuất thân kém cỏi của y, cũng sẽ không giống tiểu hài cùng thôn đánh chửi y, khi dễ y. Sư tôn ngược lại một mực đối với y ôn nhu khiêm tốn, kiểm tra y học vấn, kiên nhẫn dạy bảo ——

Đặc biệt là chữ nhỏ tuấn tú do tự tay sư tôn viết cùng mảng mực đen khổng lồ "Lạc Băng Hà" đứng cạnh nhau, Lạc Băng Hà cảm thấy có thứ gì đó đã bén rễ và nảy mầm trong lòng.

Một cái quạt gấp đập vào đầu Lạc Băng Hà.

"Băng Hà đang suy nghĩ gì, sao lại như vậy xuất thần? Có nghe vi sư nói với ngươi?"

Lạc Băng Hà che lấy trán, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn khiến lòng Thẩm Thanh Thu ngứa ngáy.

Thẩm Thanh Thu ho khan một cái, bày ra bộ dáng nghiêm sư, trầm mặt hỏi: "Ngươi là có lời muốn nói?"

Lạc Băng Hà cả gan cầm lấy tờ giấy viết chữ của Thẩm Thanh Thu, có chút mong đợi hỏi: "Sư tôn, người có thể đem bức chữ này ban thưởng đệ tử?"

"??? Ngươi muốn giấy trắng này làm gì?"

Lạc Băng Hà cúi đầu xuống, thanh âm có chút nhẹ: "Đệ, đệ tử ngu dốt, lo lắng không nhớ được danh tự sư tôn, nghĩ đem về mà có thể xem lại......"

???? Ta vừa mới nghe tới cái gì? Băng muội, ngươi nói ai ngu dốt, vừa nãy gió lớn quá, vi sư không nghe rõ!!!

Thẩm Thanh Thu hoảng hốt một chút, mặc dù thắc mắc Lạc Băng Hà muốn tờ giấy này làm cái gì, nhưng hắn nương tựa theo kinh nghiệm kiếp trước hơn năm trăm năm ở chung cùng Lạc Băng Hà, hắn là rất rõ ràng câu nói "Đừng đoán tâm tư nam chính" này có bao nhiêu chính xác. Thế là phất phất tay, không thèm để ý việc này chút nào. Đổi lại là biểu lộ vui sướng của Lạc Băng Hà như nhặt được bảo bối.

Thẩm Thanh Thu cũng cao hứng theo, liền không nhịn được nói thêm vài lời với Lạc Băng Hà: "Đúng rồi, ta nghe chưởng môn sư huynh nói ngươi là tự nguyện muốn tới Thanh Tĩnh Phong. Không biết là có lý do gì?"

Cái này cũng không thể trách Thẩm Thanh Thu hiếu kì được, dù sao hắn bị sư tôn nhà mình cấm túc tại Thanh Tĩnh Phong mười ba năm, bỏ lỡ rất nhiều tình tiết mấu chốt, tại tu tiên giới cũng không có thanh danh. Thêm nữa tại đại hội tuyển chọn Thẩm Thanh Thu không có mặt, các phong khác cũng có ưu thế riêng để hấp dẫn nhân tài, Lạc Băng Hà làm sao liền tâm tâm niệm niệm muốn gia nhập Thanh Tĩnh Phong?

Thẩm Thanh Thu ánh mắt sáng rực nhìn xem Lạc Băng Hà, tâm hồn "nhiều chuyện" cháy hừng hực.

Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, nói: "Là lão gia gia hàng xóm nói."

Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: "Lão gia gia kia bảo ngươi bái nhập Thanh Tĩnh Phong?" Lão là ai vậy?

Lạc Băng Hà bối rối vò đầu: "Không phải. Lão gia gia luôn luôn nói Huyễn Hoa Cung có vô số bí bảo, thuật kết giới tại Chiêu Hoa Tự lợi hại cỡ nào."

"Thế nhưng có một ngày lão gia gia uống say, lúc Băng Hà chiếu cố lão có nghe lão nói, lão nói......"

"Nói cái gì?"

Lạc Băng Hà mím mím môi, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Mấy quyển sách trong Tàng Thư Các Thanh Tĩnh Phong nên phơi nắng. Đồ đệ ngốc nhà mình quá lười, không biết lại có bao nhiêu sách bị vàng đi. Đệ tử cảm thấy lão gia gia uống say cũng nghĩ đến sách Thanh Tĩnh Phong, nghĩ đến...... Trong lòng lão gia gia, Thanh Tĩnh Phong mới là tốt nhất."

Thẩm Thanh Thu rốt cục lộ ra biểu lộ không thể tin, lại hỏi: "Vị lão gia gia này còn dạy qua ngươi cái gì?"

Lạc Băng Hà nói: "Còn có chút công phu quyền cước cơ bản."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy nhéo nhéo cánh tay Lạc Băng Hà, lại dùng linh lực dò xét linh mạch, kiểm tra hồi lâu kết quả khiến hắn thật choáng. Vị thần bí lão gia gia này thế mà là sư tôn nhà mình? Mẹ nó! Sư tôn ngươi là không yên lòng để thiên ma huyết mạch lưu lạc nhân gian cho nên sau khi dỡ xuống vị trí phong chủ liền chạy tới bên cạnh Lạc Băng Hà ở a!!!

Bất quá, không hổ là hào quang nam chính a!

Ý nghĩ của sư tôn đại khái chính là quan sát, phòng bị, thấy tình thế không đúng liền xoá bỏ. Nhưng sư tôn làm sao ngờ được rằng, Lạc Băng Hà hiểu chuyện, nhu thuận, thông minh, tâm tính tốt, lại hiếu thuận, bị khi dễ cũng chỉ là một người khóc, chưa bao giờ từng nghĩ hại người. Tiểu Bạch hoa một lòng hướng thiện ai không thích? Kết quả là sư tôn đến để quan sát, phòng bị, sau đó ngoài ý muốn bị Lạc Băng Hà chinh phục!!

Nhưng tính tình lão nhân gia bướng bỉnh, thích Lạc Băng Hà nhưng lại không muốn thừa nhận thân phận tương lai đồ tôn của y (học trò của học trò mình), thế là liền tẩy não nói môn phái khác tốt cỡ nào, nghĩ đến đem đồ tôn đẩy đi ra được rồi. Thế nhưng là người tính không bằng trời tính, say rượu nói ra lời thật, công sức trước giờ đều bỏ sạch.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt biến đổi không ngừng, lại hỏi: "Lão gia tử sống tốt chứ?" Cổ họng của hắn có chút phát khô, hiển nhiên đè nén cảm xúc cực lớn.

Lạc Băng Hà liếc trộm một cái Thẩm Thanh Thu, ăn ngay nói thật: "Nghe mẫu thân nói, lão gia gia chuyển tới lúc Băng Hà hai tuổi. Mấy năm đầu thân thể lão gia gia khoẻ mạnh, khẩu vị cũng tốt. Chỉ là về sau thân thể dần dần hỏng, ăn không có bao nhiêu đồ vật, Băng Hà nghĩ rất nhiều biện pháp đều không có cách nào để hắn ăn nhiều. Về sau về sau......"

"Đại khái là ba năm trước đây, hắn đột nhiên liền dọn đi. Đệ tử tìm lão gia hồi lâu cũng không có nửa điểm tin tức......"

Thẩm Thanh Thu trầm mặc. Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ (một ngày là thầy, suốt đời là cha), lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong cũng đối với Thẩm Thanh Thu xác thực như ruột thịt, đây cũng chính là nguyên nhân sau khi lão phong chủ đi về cõi tiên, Thẩm Thanh Thu cố chấp muốn giữ đạo hiếu ba năm. Nghĩ lại tới ba năm trước đây sư tôn là thân thể già nua từ bên dưới Thanh Tĩnh Phong từng bước đi lên, mặc dù thân hình còng lưng nhưng khí lực đầy đủ, nghĩ đến Lạc Băng Hà chiếu cố lão gia tử thật tốt...... Cẩn thận suy nghĩ, Lạc Băng Hà cũng coi là hoàn thành tiếc nuối không có phụng dưỡng lão nhân Thẩm Thanh Thu, thay hắn quỳ gối tận hiếu. Thẩm Thanh Thu đối với việc này rất là hài lòng gật đầu. Phu quân chiếu cố lão trượng nhân, không có gì sai.

Lạc Băng Hà thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu hơi hòa hoãn chút, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng là hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cúi đầu chờ đợi sư tôn phân phó.

Thẩm Thanh Thu cực nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, lại khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt thần thánh không thể xâm phạm.

Thẩm Thanh Thu: "Không có việc gì Băng Hà liền lui ra đi. Vi sư sẽ để cho sư huynh Minh Phàm dẫn đi, an bài tốt chỗ ở của ngươi, có cái gì không hiểu được, ngươi cứ việc hỏi."

"Ân. Đệ tử xin cáo lui."

Hệ thống: Đinh.

Hệ thống: Quý khách không có hoàn thành nhiệm vụ "Giội trà Lạc Băng Hà", điểm ngầu -500.

Thẩm Thanh Thu không thèm để ý hệ thống. Lúc Lạc Băng Hà quỳ xuống bái sư, hệ thống liền tuyên bố nhiệm vụ, nhưng Thẩm Thanh Thu làm sao có thể? Hắn không làm được việc này, huống chi hắn ở trong giấc mộng nhìn thấy qua hàng nguyên bản về sau đối đãi Lạc Băng Hà như thế, Lạc Băng Hà bộ dáng ủy khuất đáng thương như thế, Thẩm Thanh Thu càng không khả năng làm như vậy! Trừ điểm ngầu liền trừ điểm ngầu, chết thì chết. Làm như hắn chưa từng chết qua không bằng!

Đợi đến khi Lạc Băng Hà đi xa, xác nhận chung quanh không có đệ tử quấy rầy, Thẩm Thanh Thu mới mở ra quạt xếp, rất có uy nghiêm mà nói: "Tùy ý. Vốn phong chủ còn có thể sợ sao?"

Hệ thống:......

Qua một hồi lâu.

Thẩm Thanh Thu tiếp tục nhẹ lay động quạt xếp, kì thực vụng trộm nhìn phản ứng của hệ thống.

Hệ thống thỏa hiệp:.......

Hệ thống: Xét thấy Quý khách có chấp hành nhiệm vụ cùng với Lạc Băng Hà không có tiếp trà bái sư cho nên độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Trải qua đo lường tính toán kết quả, hệ thống hủy bỏ trừng phạt trừ điểm ngầu.

Hệ thống: Mà là thay đổi trừng phạt......

Hệ thống: Trừng phạt thay đổi....

Hệ thống: Trừng phạt thay đổi thành "Du lịch một ngày thế giới giả tưởng ".

Hệ thống: Đếm ngược chấp hành hình phạt.

Hệ thống: 5, 4, 3, 2, 1......

Lúc Thẩm Thanh Thu đổ xuống trong đầu có hai cái ý nghĩ. Cái hệ thống này đủ hung ác khiến phong chủ phải sợ a! Còn có trà bái sư của ta!! Đệt đệt, sao ta lại bỏ lỡ trà bái sư của tiểu bạch hoa Lạc Băng Hà chứ!!!!

Thật sự là lẽ nào lại như vậy!

Đúng là lẽ nào lại như vậy!

Mở mắt lần nữa lúc, dù là tốt tính như Thẩm Thanh Thu cũng không nhịn được mắng mấy câu!

Nguyên lai tưởng rằng hệ thống sẽ đem hắn ném đi Băng ca thế giới, cảm thụ một chút thống khổ khi tứ chi bị chặt làm thành nhân côn! Nhưng cái này chính là thế giới "Xuân sơn hận" a a a!!!

"Băng Hà, ngươi, tỉnh táo!"

Thẩm Thanh Thu co rụt người, dùng quạt xếp chỉ vào vị trí hẻo lánh nhất trong gian phòng, ánh mắt hung ác: "Qua bên kia đợi! Không cho phép tới!"

"Thêm nữa! Ngươi mau gỡ Khốn Tiên Tác cho lão tử!"

"Sư tôn, sư tôn...... Là Băng Hà vô dụng, chưa thỏa mãn sư tôn. Sư tôn yên tâm, Băng Hà lần này nhất định làm tốt, cam đoan sư tôn ngày thứ hai tuyệt đối không dậy nổi."

Lạc Băng Hà lời nói thê thảm, một bộ dạng ủy ủy khuất khuất. Thẩm Thanh Thu thật là lông mao dựng đứng, hận không thể liền ngự kiếm chạy. Lạc Băng Hà ngươi thanh tỉnh một chút! Ngươi dạng này là ooc đấy có biết không!!!

Quyển tiểu thuyết《 Xuân sơn hận 》này đại khái cùng 《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》 đồng dạng, tác giả viết từng chữ đều là vì sung sướng! Khác biệt duy nhất là, 《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》 là muốn nhân vật chính thoải mái, 《 Xuân sơn hận 》 là làm độc giả thoải mái.

Nam nhân ở trước mắt nói là Lạc Băng Hà cũng không phải. Thẩm Thanh Thu thực tế không thể tiếp nhận việc mình làm việc này cùng ai khác ngoài Lạc Băng Hà, mặc kệ là Băng muội《 Xuân sơn hận 》, hay là Băng ca《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》. Đối mặt Lạc Băng Hà từng bước tới gần, Thẩm Thanh Thu rốt cục không thể nhịn được nữa bạo kích linh lực, một quyền đánh vào bụng Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà càng hưng phấn.

Ngọa tào!

Thẩm Thanh Thu mang theo Tu Nhã liền chạy, Lạc Băng Hà ở phía sau cao hứng đuổi theo. Ngay lúc Thẩm Thanh Thu không còn đường có thể trốn, cũng may thời gian trừng phạt cuối cùng đã tới.

"Sư tôn, sư tôn......"

"Sư tôn......"

Thẩm Thanh Thu chậm rãi mở to mắt, trong lúc nhất thời cảnh vật trước mắt quay mòng mòng, hắn nhắm mắt lại đợi qua một lúc, tiếng kêu ôn nhu lại cất giấu nóng vội vẫn ở bên tai. Thẩm Thanh Thu sờ sờ trán, bình tĩnh mở miệng: "Ta đây là ở đâu?"

Trên mặt Lạc Băng Hà tràn ngập lo lắng, y bưng tới một chén trà nóng, đỡ Thẩm Thanh Thu ngồi dậy để hắn uống nước, bên cạnh nhẹ giọng trả lời: "Sư tôn, nơi này là Thanh Tĩnh Phong a."

Thẩm Thanh Thu sau khi uống nước ấm, thân thể dễ chịu rất nhiều, lại hỏi: "Ta đây là làm sao?"

Lạc Băng Hà không rõ là lo lắng hay là nghi hoặc: "Người để đệ tử đi tìm Minh Phàm sư huynh, ai ngờ đệ tử vừa mới đi ra ngoài người liền hôn mê bất tỉnh. Vẫn là các sư huynh hỗ trợ đem người đưa về trúc xá. Lúc Mộc sư thúc chạy đến, người còn phát sốt, sư tôn...... Mộc sư thúc nói người không phải lần đầu tiên đột nhiên té xỉu."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy tốt lên rất nhiều, xuống giường thử đi hai ba bước. Lạc Băng Hà không yên lòng một mực đi theo bên cạnh, tay nâng hờ sợ Thẩm Thanh Thu sơ ý một chút lại hôn mê bất tỉnh.

Hình ảnh trong mộng ban nãy vẫn còn dư âm, Thẩm Thanh Thu ghét bỏ phất phất tay, đuổi Lạc Băng Hà xa một chút.

"Vi sư nào có yếu ớt như thế? Ngươi đi làm việc của chính mình, không cần lo lắng vi sư."

Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, y nhìn Thẩm Thanh Thu bằng ánh mắt tội nghiệp nhưng y không dám làm trái lời Thẩm Thanh Thu, chỉ có thể hành lễ cáo lui.

Vừa rời đi, Thẩm Thanh Thu gọi lại y.

"Vi sư ngủ bao lâu?"

"Sư tôn, người là hôn mê......"

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt liếc sang, Lạc Băng Hà vội vàng đổi giọng: "Người ngủ đã hai canh giờ rồi."

Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng để Lạc Băng Hà lui ra.

Thẩm Thanh Thu chắp tay sau lưng ung dung dạo bước trong phòng, cuối cùng vẫn là gõ gõ hệ thống, trầm giọng hỏi:

"Hệ thống, ngươi nói Lạc Băng Hà thế giới này cùng Lạc Băng Hà ở kiếp trước là cùng một người sao?"

Hệ thống:......

Câu hỏi đầy tính triết học này là sao đây?

Thẩm Thanh Thu không có câu trả lời cũng không gấp gáp, chỉ là ngẩn người nhìn chằm chằm rừng trúc ngoài cửa sổ.

Sư tôn mà cứ vầy rồi bảo sao em nó không cong queo:)) Thời điểm cong ở thế giới này so với nguyên tác còn sớm hơn nữa:">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play