Thẩm Thanh Thu gần đây luôn cảm thấy khó hiểu.

Từ khi hắn nhận trọng trách đảm nhiệm khảo thí tuyển chọn đệ tử nhập môn Thương Khung Sơn phái, giá trị ghen tuông của Lạc Băng Hà liên tục tăng lên. Một ngày có thể ăn dấm đến mấy lần. Đến nỗi hệ thống không chịu nổi gánh nặng, tự động đổi trở thành tổng kết số điểm theo ngày.

Bình tĩnh mà xem xét thì hệ thống mặc dù hơi mất nết chút, nhưng vận hành mấy trăm năm đến nay thật đúng là không có lỗi gì. Cho nên Thẩm Thanh Thu vô cùng minh bạch rằng Lạc Băng Hà là thật sự ăn dấm! Nhưng hắn chỉ là chủ trì trận khảo thí thôi, có quái gì mà ăn giấm a!!!

Thẩm Thanh Thu chắp tay sau lưng dạo bước tại trong rừng trúc, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài. Thẩm Thanh Thu nhất thời thật không biết nên xử lý sự ghen tuông khó hiểu này như thế nào.

Rừng trúc yên tĩnh, ngày thường ít có người đến, hôm nay lại phá lệ náo nhiệt. Mạch suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu bị âm thanh trò chuyện đánh gãy, tựa hồ còn nghe được thanh âm của Lạc Băng Hà. Hắn ngẩn người, thuận theo thanh âm tìm qua, trùng hợp trông thấy Lạc Băng Hà cùng mười mấy tên đệ tử Huyễn Hoa Cung ngồi ở mảnh đất trống trò chuyện, bên cạnh y còn có mấy tiểu cô nương ngồi vây quanh lấy.

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp suy nghĩ chuyện "Rốt cuộc ai mới là người thật sự nên ăn dấm" đã phát hiện trong nhóm người này có ba người có chút quen mắt. Vị trí một trái một phải chiếm lấy bên người Lạc Băng Hà chính là tỷ muội sinh đôi, Tần Uyển Ước Tần Uyển Dung sao?

Các nàng sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn có người dẫn đầu đệ tử Huyễn Hoa Cung cầm đầu, khí chất có vài phần giống Lạc Băng Hà, bộ dáng thanh tú, cử chỉ khéo léo trang nhã, ngoan ngoãn khéo léo, lời nói đều ôn hòa hữu lễ - Công Nghi Tiêu!!

Trí nhớ của kiếp trước lại một lần nữa ùa về. Thẩm Thanh Thu nghĩ đến Công Nghi Tiêu tôn kính cùng trợ giúp hắn, cũng nhớ tới đến bởi vì hắn hoài nghi Lạc Băng Hà, lựa chọn bố trí đủ loại trốn tránh về sau, cuối cùng lại gián tiếp làm hại đứa nhỏ này tử vong.

Rõ ràng ước định tương lai gặp mặt, rõ ràng hứa sẽ dắt hắn đi tham quan Thanh Tĩnh Phong....

Nhưng chưa từng nghĩ, sau khi Công Nghi Tiêu bất chấp bị cung chủ Huyễn Hoa Cung trách phạt mà cứu hắn ra khỏi thủy lao liền thành vĩnh biệt.

Thẩm Thanh Thu thở dài trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Công Nghi Tiêu có chút sâu xa.

Công Nghi Tiêu là người đầu tiên phát giác được động tĩnh, quay đầu phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu dùng quạt xếp vén lên lá trúc, đi tới thì đã khôi phục tiên khí ngày thường cùng phong thái không nhiễm hồng trần.

Thẩm Thanh Thu cười nói: "Thanh Tĩnh Phong hiếm khi náo nhiệt như vậy."

Đệ tử Huyễn Hoa Cung không biết Thẩm Thanh Thu, không biết nên xưng hô cùng hành lễ như thế nào. Lạc Băng Hà vội vàng đứng lên, chầm chậm đến trước mặt Thẩm Thanh Thu khom mình hành lễ: "Sư tôn, người vì sao lại ở đây?"

Trong giọng nói Lạc Băng Hà tràn đầy vui mừng. Thẩm Thanh Thu nhịn không được vuốt vuốt đầu tiểu gia hỏa, ôn nhu nói: "Vi sư đang tản bộ ở rừng trúc, mơ hồ nghe tới thanh âm Băng Hà thế là tới xem một chút."

Thẩm Thanh Thu nói, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn một vòng, cuối cùng rơi vào người Công Nghi Tiêu.

Công Nghi Tiêu phản ứng cực nhanh, đi vãn bối lễ: " Đệ tử Huyễn Hoa Cung Công Nghi Tiêu, bái kiến Thẩm tiền bối."

Thẩm Thanh Thu nhìn thật lâu vào Công Nghi Tiêu, sau đó quạt xếp nhẹ lay động, không mặn không nhạt khen ngợi: "Tu vi ngươi không tồi." Có thể phát hiện hắn trước Lạc Băng Hà một bước, đúng là không tệ.

Công Nghi Tiêu bối rối gãi đầu. Các đệ tử Huyễn Hoa Cung ngẩng đầu lên, hò hét ầm ĩ nói Công Nghi Tiêu ưu tú đến cỡ nào, tốt đến cỡ nào. Thẩm Thanh Thu nhìn khuôn mặt Công Nghi Tiêu càng lúc càng đỏ cảm thấy thú vị, trên mặt vẽ lên nụ cười nhàn nhạt.

Lạc Băng Hà cúi đầu, thuận theo đứng bên người Thẩm Thanh Thu, chỉ có Tần Uyển Ước chú ý tới hắn vẻ mặt ban đầu vui mừng dần dần cứng đờ.

Thẩm Thanh Thu chưa chú ý tới Lạc Băng Hà biến hóa, hệ thống cũng không có trị số nhắc nhở, hắn còn đang vắt hết óc làm ra vẻ mới vừa quen Công Nghi Tiêu, làm ra bộ dáng trưởng bối, hành động cùng nói chuyện mà phong chủ nên có. Chờ đến các đệ tử Huyễn Hoa Cung tung hô xong, Thẩm Thanh Thu thân thiết vỗ vỗ bả vai Công Nghi Tiêu, nói: "Ta tưởng là tiểu bối nhà ai mà ưu tú như thế, hóa ra là đại đệ tử thân truyền của lão cung chủ. Quả thật danh sư xuất cao đồ."

Công Nghi Tiêu nháy mắt lộ ra nụ cười vui mừng.

Công Nghi Tiêu không tự chủ được tiến đến bên người Thẩm Thanh Thu, ngẩng đầu đáp lời: "Trước đó vài ngày Huyễn Hoa Cung gặp ma tộc công kích, bên trong loạn cục nhờ có Thẩm tiền bối không ngần ngại xuất thủ tương trợ, đã cứu không ít đệ tử phái ta. Sư tôn sau khi tỉnh lại một mực nói rằng Thẩm tiền bối tốt, đồng thời mệnh lệnh đệ tử, nếu là nhìn thấy Thẩm tiền bối nhất định phải nói lời cảm tạ!"

Công Nghi Tiêu nói xong lui lại nửa bước, trịnh trọng chắp tay chấp lễ, khom người bái tạ. Đệ tử Huyễn Hoa Cung cũng là học theo, đi theo Công Nghi Tiêu khom mình hành lễ.

Thẩm Thanh Thu đưa tay đem đỡ Công Nghi Tiêu dậy, dở khóc dở cười nói: "Các ngươi không cần phải nhiều quy củ như vậy."

Ngôn từ của hắn biểu lộ ra khá là thân thiết, đổi lấy biểu tình Công Nghi Tiêu càng thêm ngượng ngùng.

Thẩm Thanh Thu lại nói: "Tạ cũng tạ, bái cũng bái, các ngươi ban đầu tính ở Thanh Tĩnh Phong bao lâu? Thanh Tĩnh Phong thế nhưng là có vài chỗ thú vị. Nếu các ngươi không vội trở về, có thể ở Thanh Tĩnh Phong thêm mấy ngày, ta để Băng Hà mang các ngươi đi dạo."

"Vậy thì bọn vãn bối liền quấy rầy."

Lạc Băng Hà đột nhiên chen vào nói, đưa ra ý kiến khác: "Sư tôn, đệ tử gần đây sự việc tương đối nhiều, việc học khó tránh khỏi có chút chậm trễ. Không bằng giao việc này cho Anh Anh sư tỷ a?"

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

Lạc Băng Hà làm sao có thể nói ra? Y chỉ là đơn thuần không muốn nhìn thấy sư tôn lộ ra vẻ mặt ôn hoà, hỏi han ân cần, từng li từng tí đối với đệ tử nhà khác thôi.

Công Nghi Tiêu là gì? Hắn thật tốt như vậy? Ưu tú như vậy? Sư tôn thích hắn đúng không?

Sư tôn rõ ràng thích nhất thanh tịnh, bình thường kiệm lời ít nói, cực kì ít có tứ chi tiếp xúc. Thế nhưng là đối với Công Nghi Tiêu, sư tôn chẳng những sẽ đối Công Nghi Tiêu lộ ra tiếu dung, sẽ còn chủ động tiếp xúc hắn, cho phép hắn tới gần, thậm chí... Còn xưa nay chưa thấy mà mời hắn ở tại Thanh Tĩnh Phong thêm mấy ngày!

Dựa vào cái gì......

Vì cái gì??

Đối mặt câu hỏi của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà thực sự không biết nói thẳng thế nào, chỉ có thể một mình bứt rứt, hơn nửa ngày không đáp lời.

Công Nghi Tiêu cau mày nhìn về phía Lạc Băng Hà.

Hắn lúc đầu đối Lạc Băng Hà còn có chút hảo cảm, lúc này trong ánh mắt lại có chút không đồng tình. Thẩm Thanh Thu là sư tôn của Lạc Băng Hà a, Lạc Băng Hà sao có thể trước mặt người ngoài như bọn hắn mà làm mất hết mặt mũi Thẩm Thanh Thu. Nếu là ở Huyễn Hoa Cung, đây đã coi như là ngỗ nghịch cùng bất hiếu.

Công Nghi Tiêu vụng trộm quan sát phản ứng Thẩm Thanh Thu. Điều khiến Công Nghi Tiêu cảm thấy ngạc nhiên chính là Thẩm Thanh Thu chẳng những không có bởi vậy sinh khí, ngược lại còn xoa đầu Lạc Băng Hà, ấm giọng thì thầm.

Thẩm Thanh Thu: "Băng Hà thế nhưng là không nguyện ý?"

Chỉ câu nói này liền để Công Nghi Tiêu kinh ngạc không thôi! Đây là sư tôn hỏi thăm ý kiến đệ tử? Nếu là đổi lại lão cung chủ nhà hắn, làm gì có chuyện sẽ còn hỏi, trực tiếp truyền đánh gậy cùng giáo huấn, đem đệ tử không nghe lời đánh cho nửa tháng không xuống giường được!

Bên này Lạc Băng Hà ngược lại còn dám lầm bầm lầu bầu phản bác: "Đệ tử không có......"

Thẩm Thanh Thu lộ ra tiếu dung.

Công Nghi Tiêu hoàn toàn thán phục: như thế này cũng có thể không tức giận, tính tình Thẩm tiền bối thật tốt, đối đãi đệ tử thật tốt.

"Ngươi nhắc ta mới nhớ." Thẩm Thanh Thu dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ hai lần thái dương, làm ra bộ dáng vừa mới nghĩ ra, nói: "Chưởng môn sư huynh xác thực an bài vi sư không ít làm việc. Không chỉ như thế, vi sư còn muốn chủ trì lần này khảo thí tuyển chọn đệ tử, kho sách cũng chưa dọn dẹp xong. Băng Hà một mực giúp vi sư, khó tránh khỏi sẽ chậm trễ tu hành cùng việc học. Việc này là vi sư suy nghĩ không chu toàn."

Lạc Băng Hà máy móc trả lời: "Có thể đến giúp sư tôn là vinh hạnh của đệ tử."

Thẩm Thanh Thu nói gần nói xa cũng như là đang giúp Lạc Băng Hà giải thích cùng giải vây. Lạc Băng Hà nhất thời nổi nóng, hoặc là nói y đã ăn mấy bình dấm, đầu óc không có nghĩ sâu xa, cho nên phản ứng tự nhiên có chút lãnh đạm cùng xa cách. Rõ ràng là thái độ bất kính nhưng không ai bắt bẻ được.

Nhưng Công Nghi Tiêu một mực đứng ngoài quan sát vô cùng chấn kinh.

Hắn không bao giờ tưởng tượng được Lạc Băng Hà rõ ràng có sư tôn tốt như vậy, lại còn có thể ỷ vào được sủng mà kiêu đến nước này! Chỉ là, cái này dù sao cũng là chuyện sư đồ bọn hắn, Công Nghi Tiêu tuy là cảm thấy ủy khuất cùng không đáng cho Thẩm Thanh Thu nhưng cũng không tiện bình luận quá nhiều.

Thẩm Thanh Thu cũng rốt cục phát giác được Lạc Băng Hà không thích hợp, nhíu mày.

Hệ thống: Ong!

Hệ thống: Chúc mừng Quý khách tiến vào nhiệm vụ chính tuyến —— chống đối sư tôn bị treo lên đánh! Nhiệm vụ này là nhiệm vụ có giới hạn thời gian, Quý khách cần trong vòng bảy ngày hoàn thành hành động treo đánh nam chính!

Thẩm Thanh Thu:???

Hệ thống: Quý khách treo lên đánh nam chính cần đủ bốn canh giờ, số roi quất cần đủ bốn trăm roi. Nếu có một hạng mục không đạt tiêu chuẩn, Quý khách sẽ nhận nghiêm khắc trừng phạt!

Thẩm Thanh Thu: Cái mẹ gì?

Treo lên đánh bốn canh giờ còn nhận đủ bốn trăm roi? Đậu đậu đậu đậu má mài, hệ thống ngươi thật hung ác! Coi như nam chính kim thân bất hoại cũng sẽ bị đánh chết a!!!

Hệ thống không quan tâm, tiếp tục tuyên bố nhắc nhở: Nhiệm vụ có hai lựa chọn hình cụ ——Tiểu trúc roi và phổ thông nhỏ roi da. Bởi vì giá trị ghen tuông nhân vật chính đã vượt qua năm vạn, Tiểu trúc roi tiến hóa thành phiên bản 2.0!

Thẩm Thanh Thu:......

Con mẹ nó phiên bản 2.0. Hệ thống thăng cấp thì thôi, đạo cụ thăng cấp là cái quái gì? Chẳng lẽ sau khi thăng cấp còn có thể làm nam chính thoải mái hơn?

Thôi, cái gì đến kiểu gì cũng sẽ đến. Dùng hình cụ gì đã không còn trọng yếu.

Hệ thống đã nhắc nhở Thẩm Thanh Thu vô số lần, để Thẩm Thanh Thu minh bạch hắn nhất định phải hoàn thành cái này nhiệm vụ chính tuyến, tựa như hắn tương lai nhất định phải đem Lạc Băng Hà đẩy xuống vực thẳm Vô Gian. Thẩm Thanh Thu nguyên lai tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn có thể lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó học bộ dáng hàng nguyên bản đem Lạc Băng Hà treo lên rồi hung hăng đánh một trận! Nhưng lúc thật sự phải làm, Thẩm Thanh Thu phát hiện ra...... Hắn làm không được, hắn không nỡ.

Dù là Lạc Băng Hà đang nháo đến khó chịu, dù là Lạc Băng Hà đang chọc hắn phát cáu.

Hệ thống bắn ra giao diện đạo cụ lơ lửng giữa không trung. Thẩm Thanh Thu xiết chặt quạt xếp, ánh mắt thanh lãnh rơi vào trên thân Lạc Băng Hà, thật lâu không nói gì.

Thẩm Thanh Thu: hệ thống, nếu như ta cự tuyệt nhiệm vụ sẽ như thế nào?

Hệ thống: Quý khách sẽ lập tức tử vong.

Thẩm Thanh Thu: Ân......

Hệ thống phát giác được thái độ Thẩm Thanh Thu vi diệu chuyển biến, vội vàng bổ sung: Bởi vì trong tương lai, nam chính Lạc Băng Hà có thật nhiều kịch bản quan trọng cần nhân vật "Thẩm Thanh Thu" này thúc giục. Nếu như Quý khách chấp nhận tử vong, phần diễn nhân vật phản diện cặn bã để cho "Thẩm Thanh Thu" nguyên tác tiếp nhận.

Thẩm Thanh Thu: Ý của ngươi là, nếu là ta từ bỏ nhiệm vụ mà chấp nhận tử vong, Thẩm Cửu liền sẽ trở về?

Hệ thống: Chính xác. Đây cũng là phương pháp tốt nhất cam đoan kịch bản có thể tiếp tục đi thuận lợi.

Đây chẳng phải là Tiểu Bạch sẽ bị ngược đãi càng thêm thảm sao! Sau đó lại giống như nguyên tác phân đoạn bạo hành trẻ em?

Không được không được không được...!!! Loại việc này nhất định không thể phát sinh!

Thẩm Thanh Thu sắc mặt càng thêm nặng nề.

"Băng Hà." Ngữ khí Thẩm Thanh Thu không tốt lắm.

Lạc Băng Hà khom người thi lễ, lẳng lặng chờ sư tôn trách phạt. Y quật cường không có nhận lầm, chính là muốn biết sư tôn có thể phạt y ở trước mặt người ngoài hay không, có thể vì Công Nghi Tiêu mà phạt y hay không. Nhất là, sư tôn là hài lòng Công Nghi Tiêu hay vẫn là thích y hơn!

Thẩm Thanh Thu quạt xếp trong tay thoáng lỏng lại chặt, một lát sau, rốt cục không nhẹ không nặng đập vào đầu Lạc Băng Hà.

Ba.

Lạc Băng Hà ngơ ngác ôm lấy đầu.

Thẩm Thanh Thu nói: "Chậm trễ việc học nên phạt, coi như đó là trừng phạt nhỏ đi. Chỉ là Băng Hà phạm sai lầm vi sư cũng phải có trách nhiệm. Như vậy đi, buổi tối ngươi tới thư phòng vi sư, vi sư tự mình giúp ngươi học bù một canh giờ."

Lại là lời nói giải vây đệ tử. Tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác, lại khắp nơi đều là làm sư tôn đối đồ đệ sủng ái, ấm áp đến cực điểm.

"Sư tôn......" Hốc mắt Lạc Băng Hà lập tức liền đỏ.

Công Nghi Tiêu cảm thán: Thẩm tiền bối thật sự là sư tôn tốt nhất trên thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play