Thẩm Thanh Thu nửa tỉnh nửa mê, không biết người ở phương nào, cũng không biết nay là khi nào. Hắn đành phải mặc kệ mọi thứ mà nằm yên trong nơi chỉ toàn bóng tối bao trùm. Hắn tựa như là bị thế giới ruồng bỏ, chung quanh chỉ là trống rỗng cùng lạnh lẽo vô tận.

Ở đây, không có thời gian, cũng không có không gian. Hết thảy đều là hư vô.

Thẩm Thanh Thu chỉ có thể nhớ lại kí ức mình cùng Lạc Băng Hà từng li từng tí để giải sầu giết thời gian. Thẳng đến có một ngày, tựa hồ có thanh âm lưỡi kiếm va chạm tại chỗ rất xa truyền đến, sau một khắc, những âm thanh này ở bên tai nổ vang, như là lạc vào ảo mộng.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên mở to mắt, lập tức liền phát hiện tình huống có chút không đúng.

Thân thể của hắn đau dữ dội, còn có vài chỗ trọng thương cực kỳ nghiêm trọng. Nghĩ đến bản thân kiếp trước, cỗ thân thể này cũng ở trong trận chiến ác liệt. Hắn bỗng chốc giật mình khi nhìn thấy cảnh trước mắt. Tay trái hắn đang nắm lấy một thanh tiên kiếm bình thường đâm vào lưng của một tên tên lão tu sĩ không quen biết, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc, hắn đây là đang giết người? Còn có, tay phải nhiều tai nạn của ta a!!! Đây là chắc là bị gãy đi! Cái này tuyệt đối là bị gãy a! Đau quá ngọa tào!

"... Tiểu tạp chủng."

"... Bạch Nhãn Lang."

"Khi sư diệt tổ! Ngươi chết không yên lành!"

Người bị mình đâm xuyên trái tim bắt đầu hùng hùng hổ hổ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thu với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. Thẩm Thanh Thu theo bản năng tiến vào trạng thái làm màu, nhàn nhạt hỏi lại: "Tiền bối thế nhưng là đang nói ta?"

Đây thật là điều vô cùng kì lạ. Ở kiếp trước, "tiểu tạp chủng", "Bạch Nhãn Lang" đều là các sư huynh đệ trong Thương Khung Sơn phái gọi Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu quả thực không nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ bị mắng như thế. Nhưng là khi sư diệt tổ? Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ, người này là sư phụ đầu tiên của hàng nguyên bản Thẩm Thanh Thu, Vô Yếm Tử?

Lúc ở trong mộng ký ức, Thẩm Thanh Thu đã gặp qua người này. Người này mặc dù có ảnh hưởng cực lớn với nguyên chủ, nhưng nhiệm vụ bù đắp độ hoàn thiện của nhân vật nguyên chủ đã là trăm năm trước. Nhân vật này ra sân cũng không nhiều, lại là một nhân vật phản diện pháo hôi. Nếu có ở trong tiểu thuyết, Lên Trời huynh viết cùng lắm là năm mươi chữ. Vì thế để Thẩm Thanh Thu ghi nhớ ngoại hình của người như vậy quả thực là rất khó.

Nhưng kỳ quái là, Thẩm Thanh Thu thế mà nhận ra hắn, hơn nữa còn rất nhớ rất rõ kịch bản đoạn này!

Kịch bản ẩn trong Cuồng ngạo Tiên Ma vì Máy Bay đại đại sau khi viết truyện không thể không chôn giấu chân tướng lịch sử ——

Tiên minh đại hội, Thẩm Thanh Thu cùng Nhạc Thanh Nguyên gặp nhau! Đồng thời đây cũng là thời gian Thẩm Thanh Thu tiến vào Thương Khung Sơn!

Trên mặt đất quả nhiên là đệ tử Thương Khung Sơn phái, Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ một chút, phát hiện những người này đều chết rồi. Mà Nhạc Thanh Nguyên ngay tại cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc lúc đầu đột nhiên biến thành kinh hoảng.

"Đừng tổn thương hắn!"

Sau đó Thẩm Thanh Thu lại ăn một cái bạo kích linh lực, hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Cửu."

"Tiểu Cửu."

Nhạc Thanh Nguyên líu lo không ngừng tại Thẩm Thanh Thu bên tai, niệm niệm lải nhải, bộ dạng giống như đang nói chuyện với người chết. Mặc dù Thẩm Thanh Thu vẫn chưa chết.

Tính mệnh không có vấn đề gì, chỉ là thân thể trọng thương khó lành.

Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là nóc nhà phòng xá, hắn nheo mắt xác định lại tình huống một chút. Hắn lại nghiêng đầu nhìn xem trên mặt bàn bày biện rất nhiều dược liệu. Thẩm Thanh Thu cẩn thận phân tích rõ ràng. Xem ra Nhạc Thanh Nguyên cuối cùng là đem hắn mang về Thương Khung Sơn, mà chỗ này, chính là Thiên Thảo Phong – một trong mười hai đỉnh trong Thương Khung Sơn.

Sau khi trầm tư một lúc lâu, phát giác mọi thứ rốt cục bình thường trở lại, Thẩm Thanh Thu cuối cùng thở dài một hơi.

"Tiểu Cửu!"

Nhạc Thanh Nguyên nghe tới động tĩnh, lập tức xuất hiện tại Thẩm Thanh Thu trước mặt, trên mặt chính là nụ cười chân thành. Thẩm Thanh Thu vừa định nói cái gì, Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên dừng lại, sắc mặt trầm xuống.

"Tiểu Cửu......"

Nhạc Thanh Nguyên giọng điệu tràn ngập áy náy cùng tự trách. Thẩm Thanh Thu âm thầm kêu khổ, giống như hắn trở lại thời điểm mới gặp Nhạc Thanh Nguyên. Trải qua những cái kia mà không thể làm gì, đương nhiên có thể không có chút nào áy náy đáp lại y. Thế nhưng là, thế nhưng là —— hắn không phải tiểu Cửu. Hắn là người xuyên qua, tên của hắn gọi là Thẩm Viên

Càng không nói nên lời nữa là lần trước Thẩm Thanh Thu xuyên qua lúc mà Tiểu Cửu người ta tốt xấu đã làm phong chủ Thanh Tĩnh Phong. Ai mà biết được, không có điều tồi tệ nhất mà chỉ có điều tồi tệ hơn, hệ thống trực tiếp đem hắn an bài đến tuyến thời gian trước khi tiểu Cửu tiến Thương Khung Sơn.

Tại thời điểm này, hàng chính gốc còn chưa có gặp mặt các sư huynh đệ, chuyện xấu xa đương nhiên cũng không có phát sinh. Mà Nhạc Thanh Nguyên cùng Thẩm Cửu đã xa cách nhiều năm, bọn họ khi còn bé dù rất quen thuộc như thế nào thì bây giờ cũng đã khác. Vì thế, Thẩm Thanh Thu không cần đặc biệt giả dạng làm Thẩm Cửu như trước, mọi hành động và lời nói của hắn đều là phù hợp tính cách. Dù là hắn hào hứng đến mức nhảy disco tại chỗ cũng sẽ không bị hệ thống phán ooc.

Duy chỉ có cái âm thanh tiểu Cửu này của Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu thực tế ứng không được.

"Tiểu Cửu, những năm này...... ngươi sống ra sao?"

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại, dùng giọng điệu hơi xa cách nhắc nhở: "Không muốn gọi cái tên này."

"Nhạc Thanh Nguyên......"

"Đừng lại xưng hô như vậy với ta."

Đây chính là kiên trì cuối cùng của Thẩm Thanh Thu đối với Nhạc Thanh Nguyên.

Mấy ngày nay tại Thiên Thảo Phong dưỡng thương, Thẩm Thanh Thu cũng không có nhàn rỗi. Đầu tiên là cẩn thận cảm giác thể nội linh khí, ước lực chiến đấu lực, sau đó chính là xin nhờ Nhạc Thanh Nguyên hỗ trợ lấy chút sách cho hắn đọc, sách gì cũng được, càng nhiều càng tốt. Nhạc Thanh Nguyên mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng đối với lời giải thích của Thẩm Thanh Thu là vì dưỡng thương quá nhàm chán, có thể đọc sách để thời gian trôi qua nhanh cũng không nghi ngờ gì.

Mà sự thật cũng không phải là như thế.

Thẩm Thanh Thu sợ hãi, hắn cần phải phán đoán thế giới này đến cùng là phân chia ở kênh nào từ dấu vết trong sách. Nếu ở thế giới có xuất hiện thiết lập kì quái, hắn sẽ không đến mức chân tay luống cuống, hiểu rõ hơn chút luôn luôn không thừa.

Chỉ là trong lúc Thẩm Thanh Thu đọc sách thấy thảnh thơi đến quên mất hoàn cảnh hiện tại, lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong lại là rất căm tức.

"Những sách này ngươi đều xem hết rồi?" Lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong dùng thước chưa từng rời tay chỉ vào Nhạc Thanh Nguyên đang bưng lấy mười mấy bản thư tịch, ngữ khí không tốt: "Là nghiêm túc đọc xong, không hề có bất kỳ âm mưu gì sao?"

Mặc dù Nhạc Thanh Nguyên là thủ đồ của chưởng môn, nhưng cũng chịu qua lão phong chủ này giáo huấn, lòng bàn tay không biết bị lão đánh sưng qua bao nhiêu lần. Đối mặt với lão phong chủ chất vấn, trong lòng đương nhiên là có chút sợ hãi, biểu lộ liền thể hiện rõ ra mặt.

Nhạc Thanh Nguyên sợ hãi còn có một nguyên nhân khác. Tàng Thư Các của Thanh Tĩnh Phong là nơi lớn nhất trong toàn bộ Thương Khung Sơn. Trong Tàng Thư Các chính là giấu thiên hạ thư tịch, mấy đời phong chủ để dành tới đã lên số lượng thành trăm vạn. Trong đó không thể thiếu bản độc nhất cùng bản thảo nguyên bản, giá trị văn học giá trị cực lớn. Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, sách của Tàng Thư Các không dễ dàng truyền bá ra ngoài, nếu là đệ tử bản môn muốn mượn thì cần phải có sự đồng ý của phong chủ.

Nhạc Thanh Nguyên bày ra thái độ thành tâm đến mượn sách, lão phong chủ coi trọng mặt mũi của chưởng môn sư huynh cũng liền đáp ứng. Nhưng mà ai biết Nhạc Thanh Nguyên đầu tiên là mượn từng quyển từng quyển, ngày thứ hai liền trả lại. Như thế vài ngày sau Nhạc Thanh Nguyên tựa hồ cảm thấy dạng này tương đối khó khăn, mượn sách cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng mượn sách không lấy "sách" làm đơn vị, mà là tính theo chiều cao. Mượn xong không tới mấy ngày liền trả lại, nghĩ như thế nào đều không phải bình thường sự tình.

Lão phong chủ yêu sách như mạng, làm sao có thể chịu việc như thế này. Cho nên mới có chất vấn. Nhưng Nhạc Thanh Nguyên mượn sách là vụng trộm mang đi cho Thẩm Thanh Thu đọc. Nghĩ đến những quy củ kỳ quái của Thanh Tĩnh Phong, Nhạc Thanh Nguyên khẽ cắn môi, không có nói thật: "Đương nhiên là xem hết và hoàn toàn không có một ý định nào bất kính ạ."

Lão phong chủ bị khí không nhẹ, cười lạnh: "Quyển sách phía trên là nói đén lịch sử ma tộc. Ngươi đã đều xem hết, lão phu lại hỏi ngươi, lời mở đầu quyển sách là nói tới ai?"

Nhạc Thanh Nguyên đương nhiên đáp không được.

Lão phong chủ lại hỏi: "Cuốn sách thứ hai, vẫn là liên quan đến ma tộc, nói về vị trí địa lý ma tộc, địa thế Bắc Cương như thế nào, ngươi lại nói ta xem."

Nhạc Thanh Nguyên:......

Lão phong chủ tính tình nhẫn nại tiếp tục hỏi bảy tám câu, mỗi lần hỏi Nhạc Thanh Nguyên liền cúi đầu thấp hơn một chút.

Lão phong chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, lời nói nghiêm túc: "Nhạc Thanh Nguyên, ngươi không phải đệ tử môn hạ của ta, nơi đây cũng không phải học đường, lão phu phạt ngươi là không hợp lẽ thường. Nhưng, việc này lão phu sẽ bẩm báo chưởng môn sư huynh, đến lúc đó nói thật hay không, đều xem chính ngươi."

Lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong phất phất tay, ra hiệu Nhạc Thanh Nguyên có thể lui ra.

Nhạc Thanh Nguyên giương mắt nhìn nhìn sắc mặt sư thúc, rất là thành khẩn nói: "Là Thanh Nguyên sai, sư thúc không nên tức giận. Thanh Nguyên nhất định sửa lại. Chỉ là...... Không biết Thanh Nguyên còn có thể tiếp tục mượn sách? Còn có vài cuốn sách, ta rất nghĩ, nhìn......"

Dưới ánh mắt ăn người của lão phong chủ, thanh âm của Nhạc Thanh Nguyên cũng càng lúc càng thấp, cuối cùng khẽ cắn môi, quỳ xuống.

Một lần quỳ này chính là hai canh giờ. Nhạc Thanh Nguyên rốt cục cũng toại nguyện mượn đến mười mấy quyển sách, rất là vui vẻ chạy đến Thẩm Thanh Thu tạm thời ở lại phòng xá.

"Tiểu Cửu, tiểu Cửu, Thất ca đem sách tới đây!"

"Nói bao nhiêu lần, gọi ta là Thẩm Viên."

"Tốt tốt tốt, Thẩm Viên."

Sau đó Nhạc Thanh Nguyên hiếu kì hỏi: "Nhưng vì cái gì lấy chữ "Viên"? Tiểu Cửu là có người cần bảo vệ sao?"

Sắc mặt của Thẩm Thanh Thu phức tạp, hắn nhìn chằm chằm vào bộ dáng ngu ngơ của Nhạc Thanh Nguyên. Nhìn một lúc lâu, hắn cuối cùng vẫn là không có làm ra hành động gì, thanh âm vô cùng phiền não.

"Sư huynh, sư huynh thân mến, coi như ta cầu ngươi, có thể đừng gọi cái tên này được không? Chẳng lẽ ngươi chính là não cá vàng, chỉ có thể nhớ trong ba khắc sao!"

"... Làm sao ngươi biết trí nhớ của cá bao lâu?"

"Ai cần ngươi lo!"

Lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong đang đi bên ngoài, nghe trong phòng có tiếng cười đùa của hai đứa bé liền đưa tay gõ cửa.

Không hổ là nhân vật cấp tông sư trên đỉnh Thanh Tĩnh Phong, tiếng gõ cửa nhịp nhàng và nhã nhặn này không phải ai cũng có thể làm được. Thẩm Thanh Thu nghe mà tâm tình khoan thái, trong khi đó Nhạc Thanh Nguyên trong nháy mắt mồ hôi lạnh rơi liên tục.

Có khách đến = có người ngoài ở đây = nên giả bộ!

Thẩm Thanh Thu ho khan một cái, sửa lại vẻ mặt, không nhanh không chậm mở cửa ra. Âm thanh mở cửa êm tai vô cùng, phảng phất như tiếng của đàn nhị.

Đôi mắt của lão phong chủ Thanh Tĩnh Phong sáng rực lên, sắc mặt cũng càng thêm nhu hòa.

Nhạc Thanh Nguyên ngay lập tức quỳ thẳng trên mặt đất.

Thẩm Thanh Thu:......

Chờ một chút, tình huống này như thế nào? Còn có lão gia gia ngươi đến cùng là ai, giống như đã nhìn thấy qua nơi nào a?

Thẩm Thanh Thu lễ độ quan sát đối phương. Hắn rốt cục mới nhớ tới, trước mặt chính là ân sư của nguyên bản Thẩm Thanh Thu! Phong chủ đương nhiệm của Thanh Tĩnh Phong! Người được giới tu tiên rất coi trọng...... Hả? Ài!? Mặc dù lão phong chủ cũng trùng hợp họ Thẩm, nhưng hắn gọi nhớ rõ lão là Thẩm gì đó.

Thẩm Thanh Thu hoảng sợ phát hiện bản thân đã quên danh tự ân sư tương lai,...... Vì thế hắn không chút đắn đo cũng quỳ xuống theo.

Lão phong chủ có chút không hiểu hỏi: "Ngươi vì sao lại quỳ?"

Thẩm Thanh Thu đem kinh nghiệm làm màu nhiều năm phát huy vô cùng điêu luyện. Hắn hai tay nâng sách, cung kính trả lời: "Tiên sinh đối Viên có nửa sư chi ân."

Lão phong chủ cười đến mặt mũi càng thêm hiền lành, dìu Thẩm Thanh Thu đứng lên đồng thời vẫn không quên ôn hòa trò chuyện: "Ngươi gọi Thẩm Viên? Tên rất hay, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhạc Thanh Nguyên còn quỳ gối ở một bên:......

Thiệt sự mình rất thích cách mà Thẩm phong chủ sủng bé Viên, khác hẳn với khi trách phạt Nhạc Thanh Nguyên:))

Không biết có bạn nào thích đọc thể không nhỉ? Đọc thể là dạng nhân vật trong truyện sẽ đọc và phản ứng với chính văn ấy, bạn nào có đọc động nhân Ma đạo tổ sư chắc cũng biết:">. Nếu các bạn ok mình sẽ triển tiếp một bộ hoàn nhé:">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play