Edit: Min

Cảnh Dương liên tục luyện ra ba loại vũ khí, tốn một ngày một đêm, thời điểm kết thúc đã là buổi sáng ngày hôm sau. Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, thu hết mọi thứ vào túi trữ vật liền nằm uỵch ra giường chuẩn bị đi ngủ, lúc này lại nghe được tiếng gõ cửa.

Hắn trùm chăn che lên đầu làm bộ không nghe thấy, nhưng người gõ cửa người tựa hồ nếu cửa không mở sẽ thì không bỏ qua, dùng sức đập cửa ầm ầm.

Cảnh Dương xốc lên chăn, bước nhanh đi qua dùng sức mở cửa, thấy người đứng là Công Tử Giản, cọc cằn hỏi “Muốn cái gì?”

“Một người không biết làm gì như cậu, đúng là chỉ biết ngủ.” Công tử dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần “Bây giờ bọn tôi muốn đi ra ngoài tìm kiếm mục tiêu chiến đấu, để mọi người phải chờ một mình cậu, cậu không biết xấu hổ hả? Lập tức đi xuống tập hợp!”

“Các người ra ngoài thì liên quan gì đến tôi?” Cảnh Dương mặt mũi không kiên nhẫn nói “Tôi để các người chờ tôi sao? Tôi nói muốn đi chung với các người sao?”

Công Tử Giản biết rõ Đinh Nặc Dương mới vừa chơi game không bao lâu, kỹ xảo chiến đấu công kích linh tinh còn chưa thuần thục, nhưng mỗi lần đi ra ngoài chiến đấu đều nhất định phải đem cậu theo. Trong quá trình chiến đấu, chỉ cần Nặc Dương không thể tránh lực lượng phát tán của quái vật, bị công kích ngã xuống đất, trong lòng gã liền cảm thấy vô cùng sảng khoái. Mà lần nào Nặc Dương cũng rất may mắn né được công kích trí mạng, tuy rằng bị đánh trúng vài lần nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục, làm Công Tử Giản lại cảm thấy hận không thôi.

“Làm sao?” Công Tử Giản nhìn hắn nói “Cậu vừa không nguyện ý ra tiền, lại không bằng lòng xuất lực, còn không biết xấu hổ ở lại trong đội của bọn tôi, để bọn tôi phải có nghĩa vụ bảo vệ một tên phế vật như cậu sao?”

Ngày hôm qua Cảnh Dương không muốn giúp bọn họ trả tiền, làm cho trong lòng bọn họ khó chịu. Sau khi trở về liền bàn với nhau bắt cậu ăn chút đau khổ, để cậu ngoan ngoãn nghe lời.

Cảnh Dương cười lạnh nhìn gã “Tôi ở trong trò chơi là phế vật, cậu ở trong hiện thực là phế vật, cậu xem thường tôi, tôi càng xem thường cậu hơn.”

Công Tử Giản trừng mắt che giấu sự chột dạ chả mình, cố ý nâng cằm lên, ngạo nghễ nói “Mặc kệ là ở trong trò chơi hay là ở trong hiện thực, tôi đều ưu tú hơn cậu.”

“Thật sao?” Cảnh Dương nhướng mày, lại gần gã nói nhỏ “Vu Kiện, tôi còn nhớ rất rõ bộ dáng của cậu đó.”

“Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì!” Công Tử Giản nghe được hắn kêu tên thật của gã, lập tức liền hoảng loạn, ánh mắt né tránh.

Cảnh Dương nhìn gã như vậy trong lòng liền khinh thường, trình độ này mà cũng dám tới tìm hắn gây phiền toái “Tôi nhớ rõ bộ dáng của cậu cùng bây giờ hoàn toàn không giống nhau, ngay từ đầu khi nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy bộ dáng bây giờ của cậu rất quen mắt, về sau tôi thử nhớ lại, cậu ở trong game tại sao dáng dấp lại giống tôi như vậy?”

“Cậu đừng có nói hươu nói vượn! Ai cùng cậu lớn lên giống nhau, ta căn bản chưa từng gặp cậu ở trong hiện thực, cậu trông như thế nào thì làm sao tôi biết được!” Công Tử Giản lớn tiếng phủ nhận “Bộ dáng hiện tại của tôi là hệ thống dựa theo hình dáng thật bên ngoài mà thiết lập, bộ dáng này không khác mấy với bộ dáng thật của tôi, còn người cậu nói là ai thì tôi không biết, tôi tên thật là Vu Giản.”

“Cậu không cần phải ở chỗ này giải thích với tôi.” Cảnh Dương mắt trợn trắng “Mọi chuyện là như thế nào, ngoại trừ tôi thì trong lòng cậu hiểu rõ nhất, nói dối giống như khoác lên mình một cái áo giấy vậy, đến một ngày nào đó cũng sẽ bị xé rách, mọi người đều sẽ biết được chân tướng thôi.”

Công Tử Giản sắc mặt đại biến, trong lòng hoảng hốt sợ hãi, đột nhiên có người lên lầu mở miệng kêu gã, làm gã giật nảy mình.

Người đi lên là Cuồng Nhân, một trong những chân chó của Công Tử Giản, bình thường hắn là người nịnh bợ Công Tử Giản lợi hại nhất. Bọn họ ở dưới lầu đợi một trận cũng không chờ được hai người đi xuống, hắn liền đi lên nhìn xem là có chuyện gì.

Thấy sắc mặt Công Tử Giản không tốt lắm, hắn nghi hoặc hỏi “Giản, cậu làm sao vậy?” Vừa rồi ở dưới lầu còn rất tốt mà.

“Tôi không sao!” Công Tử Giản nhanh chóng nói.

“Có phải cậu ta lại nói cái gì làm cậu tức giận đúng không?” Cuồng Nhân trừng mắt nhìn Cảnh Dương một cái.

Cảnh Dương cười như không cười nhìn Công Tử Giản, Công Tử Giản nhanh chóng nhìn hắn một cái, không dám nhìn thẳng hắn.

Công Tử Giản đẩy Cuồng Nhân bước nhanh đi xuống dưới lầu “Đi thôi! Nên xuất phát rồi.”

“Cậu ta không đi sao?” Cuồng Nhân nghi hoặc quay đầu lại nhìn Cảnh Dương.

“Hôm nay cậu ta không đi, đi theo cũng chỉ biết cản trở, cứ để cậu ta ở nhà đi.” Công Tử Giản ánh mắt né tránh nói, gã giải thích như thế làm Cuồng Nhân càng thêm nghi hoặc, không phải nói hôm nay muốn chỉnh Đinh Nặc Dương sao?

Cảnh Dương đóng cửa lại tiếp tục ngủ bù.

Công Tử Giản từ khi ra cửa vẫn luôn không tập trung, Đinh Nặc Dương cư nhiên biết gã ở trong hiện thực, bọn họ ở trường học tuy rằng có gặp nhau chính diện vài lần, nhưng chưa bao giờ chào hỏi, cậu ta làm sao có thể nhớ kỹ mình được chứ. Mà tại sao cậu ta lại biết mình là Vu Kiện? Ngoại trừ gã và hệ thống, thì không có bất kỳ ai biết được thân phận thật sự của gã, hệ thống có điều lệ giữ bí mật, tuyệt đối không có khả năng công bố thông tin cá nhân của người chơi ra ngoài.

Gã nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tại sao Đinh Nặc Dương lại biết thân phận của gã, gã càng không thể trực tiếp đi hỏiq, nếu không sẽ chẳng khác nào gã thừa nhận mình là Vu Kiện. Nếu Đinh Nặc Dương đem chuyện này nói cho người khác, gã liền xong đời, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Đinh Nặc Dương mới được.

Công Tử Giản để mình bình tĩnh lại, nhất định không thể ở ngay lúc này liền rối loạn, gã nghĩ, cho dù Đinh Nặc Dương có đi theo các đội viên nói mình là Vu Kiện, chỉ cần cậu ta không có chứng cứ có thể chứng minh, nhất định các đội viên sẽ không tin tưởng cậu ta. Mình sẽ không cho Đinh Nặc Dương có cơ hội sống sót rời khỏi thế giới trong game này, mình tuyệt đối sẽ bảo vệ bí mật này.

Cảnh Dương nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại tiếp tục luyện khí, mãi đến bụng đói kêu lên ùng ục. Đó là đang nhắc nhở hắn, hắn đói bụng là rơi vào phạm vi bình thường, nếu còn không chịu ăn cái gì, năng lượng sẽ cạn sạch.

Từ trong không gian lấy ra một số nguyên liệu nấu ăn, Cảnh Dương đi xuống phòng bếp lầu dưới nấu cơm, vừa ăn xong thì đám người trong đội liền trở về. Xem dáng vẻ chật vật của bọn họ, chắc là gặp phải nhân vật hung ác nào rồi.

Bọn họ vốn là muốn chỉnh đốn Cảnh Dương, cho hắn biết nếu không có sự bảo vệ bọn họ, hắn sẽ sống ở trong game này khó khăn như thế nào. Nhưng Công Tử Giản đột nhiên nói không cho hắn đi, hỏi nguyên nhân thì không chịu nói, thấy dáng vẻ không vui của Công Tử Giản, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Nếu kế hoạch ban đầu bị hủy bỏ, bọn họ liền định giống như thường ngày đi ra ngoài dạo một vòng, coi có may mắn sẽ đụng phải quái vật có nhiều bảo bối lại dễ đối phó hay không.

Sau đó ở trên đường, bọn họ đột nhiên bị một đám nhện độc biết bay bao vây. Loại nhện biết bay còn có độc này vô cùng khó đối phó, bọn chúng luôn là kết bè kết đội phát động công kích, một đám tiếp một đám xông lên làm người chống cự trở tay không kịp. Cố tình không biết hôm nay Công Tử Giản là bị cái gì, năng lượng bổ sung rất không đúng chỗ, tường phòng hộ cũng không chống đỡ được, bọn họ thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Tuy rằng cuối cùng liều mạng chạy thoát thành công, không có người tử vong, nhưng năng lượng toàn đội cùng năng lượng cá nhân đều bị thương nặng.

Bọn họ mang theo vết thương nghiêm trọng trở lại chỗ ở, lại nhìn thấy Cảnh Dương đang thảnh thơi ăn cái gì đó, trong lòng càng tức giận, vốn dĩ nên bị thương nặng không phải bọn họ, mà là hắn mới đúng.

Tất cả mọi người đem thuốc tốt nhất bên trong không gian lấy ra chữa thương, tuy rằng miệng vết thương chậm rãi khép lại, cảm giác đau đớn đã biến mất, nhưng mà năng lượng trong lúc nhất thời rất khó để hồi lại. Có nghĩa là sức chiến đấu của bọn họ đang rất yếu.

Hắc Ưng nhìn các loại thuốc cao cấp ở trong hòm của mình, đôi mắt hẹp dài lại chuyển lên người Cảnh Dương đang ngồi trên bàn ăn, trong mắt hiện lên một tia ác độc. Trước khi Đinh Nặc Dương gia nhập vào đội ngũ, Hắc Ưng chưa từng được dùng qua thuốc cao cấp bao giờ, tiền kiếm được ở trong game đều gửi về quê trợ cấp sinh hoạt. Hắc Ưng có năm sáu đứa em cần nuôi dưỡng, mẹ lại ốm đau bệnh tật, nên cậu ta ở trong game hay ở trong hiện thực đều vô cùng tiết kiệm.

Cậu ta ghét nhất chính là đám người nhà giàu, ỷ mình có tiền thì muốn làm gì thì làm, khoe khoang sự giàu có. Cậu ta cảm thấy Đinh Nặc Dương gia nhập đội ngũ sau này, cũng giống như những tên nhà giàu đó, không ngừng khoe khoang của cải của mình. Có tiền thì giỏi lắm sao? Đinh Nặc Dương đã thích khoe khoang như vậy, có tiện nghi mà không chiếm thì phí lắm, trước kia chỉ dám mua mấy món rẻ tiền, bây giờ cậu ta đều chọn mấy món mắc nhất mà mua.

Hắc Ưng chơi game ngoại trừ kiếm tiền, mục đích lớn nhất chính là giết người, giết người có tiền cậu ta càng nghiện hơn. Đinh Nặc Dương tạm thời còn chưa thể giết, bằng không sẽ không có ai trả tiền cho bọn họ. Chẳng qua chỉ là tạm thời chưa thể giết, không có nghĩa là Đinh Nặc Dương được sống yên ổn.

Hắc Ưng biết Công Tử Giản thích Diễm Minh, chỉ là ở trong hiện thực Diễm Minh đang hẹn hò với Đinh Nặc Dương, nếu để cho Đinh Nặc Dương tận mắt nhìn thấy bạn trai của mình kết hôn với người khác, cho dù chỉ là ở trong game, nhất định Đinh Nặc Dương cũng sẽ rất khó chịu.

“Tôi có một đề nghị.” Hắc Ưng mở miệng nói.

Các đội viên đều nhìn về phía cậu ta, chờ cậu ta nói tiếp

“Công Tử Giản là luyện khí sư, không chỉ có thể chế tạo vũ khí, mà còn có thể tăng năng lượng của vũ khí lên. Nếu cậu ấy kết hôn với đội trưởng, hai người song tu còn có thể tăng năng lượng cá nhân của đội trưởng cùng năng lượng của toàn bộ đội ngũ lên. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa nhiệm vụ tầng mở ra, tất cả các đội đều sẽ liều mạng tăng năng lượng, chuyện này đối với đội của chúng ta rất quan trọng.”

“Đúng vậy, đây là ý kiến hay!” Lập tức liền có đội viên tán đồng lời nói của Hắc Ưng.

“Đội trưởng, tôi cũng cảm thấy đây là một chủ ý không tồi.” Cuồng Nhân nhìn Diễm Minh nói “Nếu cậu cùng Giản kết hôn, đối với đội của chúng ta là việc rất có lợi.”

Đội viên khác cũng đều gật đầu tán thành, bắt đầu thay phiên nhau khuyên bảo Diễm Minh cùng Công Tử Giản kết hôn.

Công Tử Giản ban đầu còn đang thất thần, đột nhiên nghe được bọn họ nói muốn để cho mình và Diễm Minh kết hôn, trong lòng rung động, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diễm Minh.

Diễm Minh bị các đội viên ngươi một câu ta một câu khuyên bảo, tuy rằng anh ta chưa đồng ý, nhưng cũng không có kiên quyết phản đối, dáng vẻ còn do dự.

Công Tử Giản thấy Diễm Minh không có phản đối, vậy chuyện này có hy vọng thành công rất lớn, nguyện vọng lớn nhất của gã chính là kết hôn với Diễm Minh, chi bằng nhân cơ hội này thuyết phục Diễm Minh cưới mình.

Công Tử Giản đứng lên nói “Diễm Minh, em và anh nói chuyện riêng một lát, có được không?”

Diễm Minh nhìn Cảnh Dương, vẫn là có chút do dự.

“Diễm Minh, đi với em.” Công Tử Giản đi qua trực tiếp lôi kéo anh ta đi lên lầu.

Nhìn hai người bọn họ lôi kéo tay nhau, các đội viên cùng nhau phát ra âm thanh ồn ào.

Cảnh Dương sớm đã ăn xong và đang ngồi xem kịch, kiếp trước Diễm Minh và Công Tử Giản cũng kết hôn, nhưng đâu có sớm như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì hắn không chịu trả tiền, mọi chuyện sau này thay đổi phát triển, nên chuyện kết hôn của hai người kia liền diễn ra sớm?

Chẳng qua những cái này cũng không có quan hệ gì với hắn, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị rời khỏi cái đội ngũ này. Nhưng muốn rời đội cần phải có sự đồng ý của đội trưởng, hắn đang nghĩ phải làm cách nào để Diễm Minh đồng ý ngay lập tức.

Dùng lý do không đồng ý hai người đó kết hôn để rời đội? Vậy chẳng phải sẽ làm người khác cảm thấy hắn thật sự rất yêu Diễm Minh sao, nghĩ thôi cũng làm hắn ghê tởm rồi. Lỡ như anh ta tạm thời chưa kết hôn, mình vẫn phải ở trong cái đội này nghỉ ngơi một thời gian nữa, cho dù chỉ là một ngày, hắn cũng không muốn ở chung với đám người này nữa. Xem ra vẫn phải tạo mâu thuẫn thôi, để các đội viên khác đều muốn hắn rời đội, loại người như Diễm Minh sẽ không chịu nổi áp lực mà đội viên tạo cho anh ta.

Không biết hai người kia ở trên lầu nói cái gì, sau khi xuống lầu, Công Tử Giản mang theo vẻ mặt ngại ngùng tuyên bố “Chúng tôi chuẩn bị ngày mai liền kết hôn, bởi vì hiện tại là thời kỳ đặc thù nên không làm hôn lễ, mọi người đơn giản cùng nhau chúc mừng một chút là được rồi.”

Các đội viên lập tức phát ra tiếng hoan hô, Diễm Minh có chút lo lắng nhìn về phía Cảnh Dương, phát hiện hắn tựa hồ cũng không tức giận, anh ta nhẹ nhàng thở ra, ngược lại cảm thấy không vui với thái độ thờ ơ của hắn.

“Không cử hành hôn lễ làm sao được, đây chính là lần đầu tiên đội của chúng ta có hỉ sự, nhất định phải làm một hôn lễ long trọng mới được.” Hắc Ưng đi đến bên người Cảnh Dương nhìn hắn nói “Loại chuyện vui này, cậu cũng sẽ không ra một xu nào sao?”

“Ra chứ, tại sao tôi lại không ra?” Cảnh Dương đứng lên nhìn Hắc Ưng nói “Chẳng qua nếu là đại hỉ sự của đội, đương nhiên là không chỉ có một mình tôi bỏ tiền ra, chi phí cử hành hôn lễ, tất cả đội viên chia đều. Các người đem hôn lễ làm càng lớn càng tốt, một mình tôi ra hai phần, dù sao một chút tiền này tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng mà cậu đó... cũng đừng để đến cuối cùng người thì sống mà tiền thì không còn, vậy liền rất bi bịch đó.”

“Cậu…….” Hắc Ưng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, cậu ta hận nhất người khác nói cậu ta nghèo, cho dù là nói quanh co lòng vòng cũng sẽ đâm vào trái tim mẫn cảm của cậu ta.

Hắc Ưng này là một người vô cùng ghét người giàu, bởi vì Đinh Nặc Dương giàu có mà hận cậu, nhưng người chiếm tiện nghi của Đinh Nặc Dương nhiều nhất, trừ bỏ Công Tử Giản thì chính là cậu ta. Cảnh Dương vô cùng chán ghét loại người này, sớm muộn gì cũng phải cho cậu ta một bài học.

“Chi phí phát sinh bên ngoài thì cứ trực tiếp dùng phí nội bộ trong đội phát cho tôi, yên tâm đi, tiền này nhất định tôi sẽ trả, coi như là tiền mừng lễ của tôi.” Cảnh Dương sau khi nói xong liền lên lầu, lưu lại một phòng người còn sững sờ ở nơi đó, phản ứng của hắn thật sự là quá mức bình tĩnh, làm cho bọn họ không phân biệt được hắn thật sự không quan tâm hay là đang giả vờ.

Một đám người hồi phục tinh thần liền bắt đầu bàn bạc về chuyện hôn lễ. Mà Hắc Ưng ban đầu đòi làm lớn, hiện tại bản thân cậu ta cũng phải ra một phần tiền, thế là trong lúc thương lượng liền đổi giọng nói bây giờ đang trong thời kỳ đặc thù, tiền phải chi trả cho vũ khí nên bây giờ cứ đơn giản chúc mừng thôi, chờ mọi chuyện kết thúc mà bọn họ vẫn còn sống thì hãy làm lớn.

Những người khác tất nhiên cũng cảm thấy có thể xài ít tiền thì tận lực xài ít một chút, tiền còn phải giữ lại để mua vũ khí quan trọng. Quả nhiên tiền của người khác thì có thể xài một cách phung phí, đến phiên mình thì liền keo kiệt bủn xỉn.

Min: 23:33, cuối cùng cũng xong hai chương này, tui đi ngủ đây, bái bai cả nhà, chúc cả nhà ngủ ngon ( ˘ ³˘)♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play