Edit: MinBởi vì Cảnh Dương nói như vậy, nên Hạ Lãng cho rằng Cảnh Dương là một vị đầu bếp chuyên làm đồ ăn bóng đêm, y đã nghĩ kỹ rồi, nếu đồ ăn Cảnh Dương làm thật sự không thể nào nuốt nổi, y sẽ thích hợp ăn một chút, sau đó lại thích hợp đưa ra đề nghị để khách sạn đưa đồ ăn tới.
Cảnh Dương cũng không có làm món gì đặc biệt, chỉ là làm mấy món xào đơn giản mà mình muốn ăn thôi, bởi vì gần đây hắn giống như ăn uống không ngon miệng lắm, cho nên làm mấy món để ăn với cơm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cảnh Dương không muốn đi ra ngoài ăn, hắn chỉ muốn tự mình làm mấy món mình muốn ăn mà thôi.
Sau khi Cảnh Dương bưng đồ ăn lên bàn, Hạ Lãng liền ngây người, y không ngờ tay nghề của Cảnh Dương lại giỏi như vậy. Mặc dù mấy món ăn này không tính là hoa lệ gì, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ ngửi mùi thôi đã có thể khẳng định tuyệt đối là ăn rất ngon rồi.
Cảnh Dương mời Hạ Lãng ăn cơm xong liền không để ý tới y nữa, tự mình bắt đầu ăn cơm.
Hạ Lãng hoàn toàn là quen cửa quen nẻo, giống như chủ nhân của căn nhà này, bưng chén liền bắt đầu ăn cơm, một chút cũng không thèm khách sáo.
Hạ Lãng cảm thấy chỉ bằng tay nghề nấu ăn này của Cảnh Dương thôi, y cũng đã bị chinh phục rồi, hơn nữa còn ở trong lòng yên lặng quyết định sau này phải thường xuyên tới đây ăn trực. (:v)
Trong lúc ăn cơm, Hạ Lãng ngẫu nhiên sẽ nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương, ở dưới hàng lông mi thật dài là đôi mắt như đầy sao phản chiếu trên mặt hồ, có cảm giác thần bí làm người u mê. Thật ra trong lòng y rất nghi hoặc, rõ ràng là trước đây mình không có tiếp xúc với người này được mấy lần, mặt đối mặt ngồi ăn cơm cũng là lần đầu tiên mà thôi. Thế nhưng tại sao y lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như tình huống này đã xuất hiện qua vô số lần?.
Truyện Hệ ThốngBầu không khí trong nhà ăn không hiểu sao lại làm Hạ Lãng cảm động và hoài niệm, dường như đây chính là cuộc sống mà y mong muốn vậy. Hơn nữa y còn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mà trước nay chưa từng có, là cả đời y theo đuổi và ý nghĩa tồn tại của y chính là vì khoảnh khắc này.
Bởi vì Cảnh Dương giữ lại toàn bộ ký ức, đã hoàn toàn quen cảm giác ở chung như bây giờ rồi, cho nên cũng không có cảm khái như Hạ Lãng, đối với hắn mà nói, đây là chuyện rất bình thường rất tự nhiên mà thôi.
Cơm nước xong xuôi, Cảnh Dương tiễn Hạ Lãng rời đi, lúc Hạ Lãng đứng ở cửa còn có một chút cảm giác lưu luyến. Y cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại có xúc động muốn ở lại qua đêm nữa, may mắn lý trí của y vẫn còn online, không có nói ra ý tưởng chân thật trong đầu. Dù sao quan hệ hiện tại của hai người còn chưa thân đến mức này, nếu y đưa ra yêu cầu ở phòng dành cho khách là quá mức đường đột.
Hạ Lãng nghĩ dù sao thì sau này hai người cũng là quan hệ hợp tác, có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, quan hệ tốt lên chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên tuyệt đối không thể đường đột, dọa người bỏ chạy thì sẽ mất nhiều hơn được.
So với Hạ Lãng suy nghĩ trên trời dưới đất ở trong đầu, cơm nước xong thì đầu óc Cảnh Dương hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng, mặt không cảm xúc tiễn Hạ Lãng đến cửa, sau đó mặt không cảm xúc chờ y rời đi rồi đóng cửa lại.
"Ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng tới nói chuyện với cậu." Hạ Lãng nhìn Cảnh Dương nói.
"Hả? À, được." Cảnh Dương ngu ngơ nhìn Hạ Lãng.
Trái tim của Hạ Lãng đột nhiên nhảy dựng, trong nháy mắt hô hấp của y cũng dồn dập lên. Bởi vì ở trong mắt y, Cảnh Dương như vậy thật sự là quá đáng yêu, y thật sự rất muốn ôm hắn vào lòng xoa đầu của hắn, sau đó lại hôn hôn mặt của hắn.
Chẳng qua Hạ Lãng vẫn nhịn được, nói câu ngày mai gặp liền lập tức xoay người rời đi.
Cảnh Dương cũng không cảm thấy kỳ quái với bộ dáng đột nhiên vội vã muốn rời đi của Hạ Lãng, dáng vẻ vẫn không suy không nghĩ như cũ, đóng cửa xong liền đi nghỉ ngơi.
Giữa trưa ngày hôm sau Hạ Lãng lại tới, còn mang theo cả luật sư và trợ lý để bàn chuyện hợp tác với Cảnh Dương.
Hạ Lãng định ra cho Cảnh Dương điều kiện vô cùng ưu việt, cũng chứng minh y thành tâm muốn hợp tác với Cảnh Dương. Đối với nội dung trong hợp đồng mà Hạ Lãng định ra, Cảnh Dương không tìm thấy bất cứ chỗ không hài lòng. Cảnh Dương thậm chí còn cảm thấy ý đồ của y cũng quá rõ ràng rồi, chẳng qua hắn tuyệt đối không phải là người bởi vì nội dung trong hợp đồng quá có lợi cho mình mà đưa ra ý kiến, cho nên vui vẻ tiếp nhận các lợi ích mà Hạ Lãng cho hắn.
Bởi vì nội dung trong hợp đồng không có chỗ nào là hai bên không hài lòng, cho nên chỉ trong một buổi chiều là bọn họ đã ký xong hợp đồng.
Sau khi ký xong hợp đồng, Hạ Lãng để luật sư và trợ lý về trước, còn y thì lại lấy cớ muốn bàn bạc với Cảnh Dương nội dung công việc kế tiếp, ở lại ăn trực.
Được sự đồng ý của Cảnh Dương, Hạ Lãng để công ty tuyên bố việc bọn họ muốn hợp tác với Cảnh Dương vô cùng rầm rộ. Chuyện này vừa tuyên bố lập tức làm không ít người chấn động, đặc biệt là người của Tịch gia vẫn đang chờ tin tức Cảnh Dương tự mình mở công ty.
Đỗ Kiệt và Tịch Thụy đã tới giờ đi làm rồi nhưng lại không đến công ty, cả nhà bốn người bọn họ vẻ mặt nghiêm túc ngồi thảo luận về chuyện công ty Duy Vũ hợp tác với Cảnh Dương.
Đỗ Kiệt biết rất rõ thực lực của tập đoàn Duy Vũ, có thể nói anh ta là người sốt ruột nhất "Tịch Lặc rời khỏi công ty, có lẽ là căn bản không muốn tự mình mở công ty, khẳng định là cậu ta đã sớm muốn hợp tác với công ty khác rồi, sau đó trả thù chúng ta."
"Con còn tưởng rằng anh ta không làm tổng giám đốc là bởi vì có nhiều lý tưởng và khát vọng, kết quả lại chạy đi làm công cho người khác." Mặc dù Tịch Thụy vừa mới tốt nghiệp không lâu, nhưng cũng biết tập đoàn Duy Vũ lợi hại như thế nào. Cậu ta cũng biết sau khi Cảnh Dương gia nhập Duy Vũ, thì bọn họ muốn đối phó hắn sẽ càng khó khăn hơn, cho nên trong lòng cậu ta có thể nói là vô cùng khó chịu.
Tịch Quảng Thiện cũng cảm thấy kinh ngạc khi Cảnh Dương gia nhập Duy Vũ, mà kinh ngạc hơn chính là Duy Vũ thế mà sẽ đồng ý hợp tác với Cảnh Dương. Tịch Quảng Thiện cho rằng coi như mọi người ai cũng biết chuyện ông ta và Tịch Lặc không hợp nhau, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là ba con, quan hệ máu mủ là không thể nói bỏ liền bỏ. Mà Duy Vũ và Tịch Thịnh lại là đối thủ cạnh tranh, hợp tác với tổng giám đốc tiền nhiệm của đối thủ, làm thế nào thì ông ta cũng không hiểu tại sao Hạ Lãng chủ tịch của Duy Vũ lại đưa ra quyết định như vậy.
"Ba, phải làm sao bây giờ?" Đỗ Kiệt nhìn Tịch Quảng Thiện hỏi.
"Hừ," Tịch Quảng Thiện hừ lạnh một tiếng rồi nói "Nó ngược lại rất thông minh, biết mình tự mở công ty khẳng định sẽ không đứng vững, cho nên đi tìm núi dựa, sau đó đối nghịch với chúng ta. Nếu nó thật sự cho rằng mình gia nhập Duy Vũ là có thể đối phó Tịch Thịnh, vậy thì chúng ta sẽ cho nó biết cái gì gọi là lễ hội, biết cái gì gọi là hối hận!"
"Nhưng mà......," Đỗ Kiệt do dự nói "Thực lực của Duy Vũ rất mạnh, nếu Tịch Lặc thật sự liên hợp với bọn họ đối phó chúng ta, chỉ sợ chúng ta sẽ khó mà ứng đối."
Tịch Quảng Thiện nhìn Đỗ Kiệt nói "Trước kia lúc Tịch Lặc làm tổng giám đốc cũng có thể ganh đua cao thấp với Duy Vũ, bây giờ con và Tịch Thụy liên thủ, chẳng lẽ còn đấu không lại bọn họ sao?"
Đỗ Kiệt không biết nên nói cái gì mới tốt, cho dù anh ta rất tin tưởng năng lực của mình, nhưng năng lực của Tịch Thụy lại hoàn toàn không thể nào so sánh với Tịch Lặc. Mặc dù thời gian Tịch Thụy bắt đầu làm việc còn chưa dài, nhưng đã bắt đầu xuất hiện các loại vấn đề trong công việc. Vốn dĩ Đỗ Kiệt còn rất vui mừng, bởi vì Tịch Thụy vô dụng cũng đồng nghĩa với việc anh ta có thể ở sau màn điều khiển toàn bộ công ty. Nhưng mà hiện tại, đối mặt với áp lực mạnh mẽ của Duy Vũ, anh ta không biết mình có nên tiếp tục vui mừng hay không.
"Con cảm thấy có lẽ chúng ta nên tránh đi mũi nhọn Duy Vũ, bắt đầu nghiên cứu loại hình trò chơi khác, như vậy công ty của chúng ta sẽ có khả năng phát triển lớn mạnh hơn." Đỗ Kiệt nói ra ý kiến của mình "Còn về Tịch Lặc, chúng ta tạm thời không cần quan tâm đến cậu ta, cứ chờ xem cậu ta và Duy Vũ hợp tác sẽ nên cơm cháo gì, sau này khẳng định sẽ xuất hiện cơ hội có thể cho cậu ta một bài học."
"Em không muốn đợi!" Tịch Thụy chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cậu ta bị đánh, là muốn nổi khùng rồi "Anh ta có cái gì mà đặc biệt hơn người, cho rằng gia nhập Duy Vũ thì em sẽ sợ anh ta sao? Em không muốn tránh cái mũi nhọn chó má gì hết, nhất định phải đối nghịch với bọn họ! Anh ta làm cái gì thì chúng ta làm cái đó, xem coi là ai lợi hại hơn ai!"
Tịch Quảng Thiện suy nghĩ một lúc rồi nói "Tịch Lặc chủ động rời khỏi công ty, sau đó lại lập tức gia nhập Duy Vũ, mục đích rất rõ ràng là không muốn đấu với chúng ta từ bên trong, mà là muốn công phá từ bên ngoài. Cho dù chúng ta có chủ động tránh nó, khẳng định nó cũng sẽ nhằm vào chúng ta mà tấn công, cho nên không bằng chúng ta chủ động công kích, cho dù đối thủ là Duy Vũ thì chúng ta cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng."
"Ba, con đã có kế hoạch rồi," Tịch Thụy tràn đầy tự tin nói "Tịch Lặc có thể gia nhập Duy Vũ, thì chúng ta cũng có thể hợp tác với công ty lợi hại khác. Đối với công ty game mà nói, nhân tài kỹ thuật là quan trọng nhất, chúng ta trả lương cao mời càng nhiều nhân viên nghiên cứu phát minh game, để Đỗ Kiệt dẫn dắt bọn họ, tạo ra game tuyệt nhất. Chỉ cần càng ngày càng có nhiều người thích chơi game của chúng ta, cho dù là Duy Vũ thì chúng ta cũng có thể vượt trội hơn."
"Tốt!" Tịch Quảng Thiện hài lòng vỗ vỗ vai của Tịch Thụy, ông ta thật lòng tự hào về kế hoạch của Tịch Thuỵ, cảm thấy thật không hổ là con trai ông ta tự mình giáo dục, tuyệt đối hiếu thắng hơn Tịch Lặc "Con chỉ cần làm theo suy nghĩ lớn mật của mình, ba tuyệt đối sẽ ở sau lưng ủng hộ con vô điều kiện!"
Đỗ Kiệt thấy bộ dáng ba con bọn họ vui vẻ quyết định như vậy, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng cảm thấy nếu làm theo kế hoạch của Tịch Thụy, nói không chừng là thật sự có thể thành công. Hơn nữa cứ coi như là không thành công đi, Tịch Thụy khẳng định là cũng còn có chiêu cuối.
Tuy lúc bọn họ đàm luận chuyện của công ty, từ trước đến nay đều không tránh mặt Ôn Trúc, nhưng Ôn Trúc từ trước nay cũng không xen mồm vào cuộc nói chuyện của bọn, yên lặng ở bên cạnh nghe.
Ban đầu khi bọn họ nói bởi vì Cảnh Dương gia nhập Duy Vũ, cho nên bọn họ chẳng những tạm thời không đối phó được hắn, còn khả năng bị hắn trả thù, Ôn Trúc giận dữ trong lòng, bà ta vất vả lắm mới chờ được cơ hội báo thù này, sao có thể nói không có liền không có?!
Ngay lúc Ôn Trúc nổi giận sắp không khống chế được biểu tình của mình, lại nghe được bọn họ nói vẫn có thể đối phó Cảnh Dương, tâm trạng của bà ta mới hơi hoà hoãn được một chút. Nhìn bộ dáng tự tin của con trai, trong lòng bà ta cảm thấy rất vui mừng, con trai của bà ta tuyệt đối không có khả năng sẽ kém hơn thằng con trai của người đàn bà kia. Tốt nhất là để cho lão chủ tịch ở trên trời cũng nhìn xem, Tịch Lặc mà ông tự mình dạy dỗ có ưu tú như thế nào, thì cũng không ưu tú bằng con trai của bà ta.
Sau khi Cảnh Dương tự mình suy nghĩ đại khái phải tạo ra một game như thế nào, hắn mới chính thức bắt đầu đến Duy Vũ làm việc, Hạ Lãng chẳng những cho một hắn đội ngũ vô cùng ưu tú, còn phân cho hắn và đội ngũ của hắn riêng một tầng lầu để sử dụng. Hoàn cảnh làm việc cũng rất tốt, rộng rãi lại thoải mái, Hạ Lãng còn cho hắn ba người trợ lý, hắn chỉ cần làm game là được, chuyện khác chỉ cần nói một tiếng là sẽ lập tức có người giúp hắn làm.
Cho dù là cấp trên mới nhậm chức thì cũng rất khó để thu phục cấp dưới ngay lập tức, thường thì người càng có năng lực thì cá tính cũng càng mạnh. Đội ngũ mà Hạ Lãng cho Cảnh Dương này, Cảnh Dương có thể nhìn ra bọn họ đều là người rất có năng lực, nhưng đối với một người không hiểu sao lại gia nhập như mình, hình như bọn họ không có một chút cảm xúc mâu thuẫn nào hết, kêu bọn họ làm cái gì liền làm cái đó. Cảnh Dương có thể đoán được khẳng định là Hạ Lãng đã 'hỏi thăm' bọn họ, cho nên mới có hiệu quả như vậy.
Nếu Hạ Lãng hợp tác với Cảnh Dương, trong lòng lại rất có thiện cảm với hắn, tất nhiên là sẽ không để hắn chịu ấm ức ở công ty của mình rồi. Tuy từ trước đến nay y không hề có cái tâm này với những cấp dưới khác, y nghĩ có thể thu phục nhân viên của y làm cấp dưới hay không, cũng là một loại kiểm tra năng lực. Nhưng khi Cảnh Dương đến thì ý tưởng của y lại khác đi, y không muốn bất cứ kẻ nào làm khó hắn, cho nên những người mà y sắp xếp cho Cảnh Dương đó, đúng là y đã tự mình đi 'thăm hỏi', nếu không thì làm sao bọn họ có thể thành thật như vậy chứ.