Edit: Min

“Đúng là thầy đã làm theo lời tôi nói, nhưng chưa có đạt tới hiệu quả mà tôi mong muốn.” Tô Mạch nói bằng giọng âm trầm mà đến chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra.

“Chưa đạt tới hiệu quả mà cậu muốn?” Ngô Tu Viễn biết ngay là cậu ta gọi cho mình khẳng định không phải chuyện gì tốt “Vậy cậu còn muốn tôi làm gì nữa?! Bởi vì chuyện cậu sai tôi làm, cậu có biết tình cảnh của tôi bây giờ có bao nhiêu khó khăn không? Bản thân cậu đã như vậy rồi, còn nhất định muốn hại tôi phải rơi vào kết cục giống như cậu sao?!”

“Chỉ cần trong lòng tôi không dễ chịu, thầy và Mộc Cẩn cũng đừng hòng yên ổn!” Tô Mạch phẫn nộ rống lớn nói “Bởi vì đây là các người nợ tôi!!”

“Bọn tôi nợ cậu cái gì?” Ngô Tu Viễn cũng phẫn nộ, anh ta phản bác nói “Tất cả kết quả này đều là cậu tự mình gây ra! Nếu không phải vì cậu muốn đoạt giải nên sao chép tranh của Mộc Cẩn, còn đem tranh giao cho tôi cầm đi dự thi, Mộc Cẩn cũng sẽ không quyết liệt với cậu. Nếu không phải sau khi đoạt giải cậu tuyên truyền mình khắp nơi, hơn nữa còn vu khống Mộc Cẩn sao chép tranh của mình, thì tại sao Mộc Cẩn sẽ công khai chứng cứ cậu sao chép chứ?! Em ấy đã cho cậu cơ hội rồi, là bản thân cậu có chết cũng không chịu nhận sai!”

“Còn tôi nợ cậu cái gì?!” Ngô Tu Viễn tiếp tục quát “Ngay từ đầu là cậu câu dẫn tôi trước, lúc tôi muốn giải trừ quan hệ với cậu, cũng là cậu cự tuyệt tôi. Bây giờ cậu còn dùng mấy tấm ảnh chụp kia uy hiếp tôi bịa ra một số chuyện căn bản là không có thật, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là tôi nợ cậu cái gì?!”

“Tôi mặc kệ!” Tô Mạch lớn tiếng nói “Tôi sẽ biến thành như bây giờ đều là lỗi của các người, đều là các người hại tôi! Các người nhất định phải trả giá!”

Ngô Tu Viễn bụm mặt, không ngừng nói với bản thân ở trong lòng, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Anh ta biết Tô Mạch bị đả kích, hiện tại đã là trạng thái nửa điên rồi, nhưng mà anh ta không thể nổi điên giống như cậu ta được.

Ngô Tu Viễn hít sâu, sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc mới hỏi Tô Mạch đầu điện thoại bên kia “Vậy đến tột cùng cậu muốn tôi làm cái gì? Phản ứng của cư dân mạng về đoạn văn tôi viết kia có thể lớn bao nhiêu, đây không phải là chuyện mà tôi có thể khống chế.”

“Nếu đoạn văn vạch trần gương mặt thật của Mộc Cẩn không có hiệu quả, vậy thầy đi tìm phóng viên đi, nhìn vào máy quay nói ra từng chuyện một, phải hình dung Mộc Cẩn muốn bao nhiêu dơ bẩn thì có bấy nhiêu dơ bẩn, làm sự việc ồn ào càng lớn càng tốt.” Tô Mạch nói.

Ngô Tu Viễn nhịn nửa ngày, dằn xuống tính tình nói với cậu ta “Hiện tại trường học đang tích cực điều tra chuyện này, nếu tôi ở trước mặt phóng viên nói từ không thành có, hơn nữa còn vu khống sự trong sạch của học sinh mình, một khi bị điều tra rõ chân tướng, tôi sẽ có kết cục gì thì cậu biết mà? Sao tôi có thể đã biết mà còn đi làm loại chuyện này?”

“Cậu ta đã bị người khác bao nuôi rồi, thì còn cái gì mà gọi là người trong sạch? Dù sao tôi là người hai bàn tay trắng, đã không còn gì để mất nữa, thầy sẽ có kết cục gì cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần có thể báo thù là được.”

“Cậu bình tĩnh một chút đi, nghe tôi nói.” Ngô Tu Viễn nỗ lực đè lửa giận xuống, thử nói chuyện với cậu ta “Cũng không phải là hai bàn tay trắng, cậu còn có tôi. Chờ thêm một thời gian nữa, sau khi tai tiếng đi qua, tôi có thể bỏ tiền đưa cậu ra nước ngoài du học, mấy năm sau cậu lại trở về, trên cơ bản liền không có bao nhiêu người còn nhớ rõ chuyện của cậu. Cho dù có người nhớ đi nữa thì cũng không sao, mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chỉ cần thái độ của cậu đủ tốt, muốn bắt đầu lại ai cũng không thể nói không được không phải sao? Nhưng nếu thanh danh của tôi và cậu đều bị hủy, rất có thể cũng sẽ liên lụy đến người nhà của tôi, khi đó chúng ta thật sự là ngọc nát đá tan*.”

*Tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.

“Nếu bây giờ tôi ra nước ngoài, chờ mấy năm sau lại trở về, trên cơ bản là không có khả năng báo thù, hơn nữa khi đó Mộc Cẩn khẳng định đã sớm thành danh rồi, cơ hội để tôi siêu việt hơn cậu ta đều không có. Chỉ cần hiện tại có thể báo thù, mặc kệ kết quả thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi nói lại với thầy một lần cuối cùng, hãy làm theo lời tôi nói, nếu không tôi sẽ công bố những ảnh chụp đó.”

Ngô Tu Viễn siết chặt điện thoại đã cúp máy, thật sự là nhịn không được lửa giận trong lòng, dùng sức quăng điện thoại lên giường, sau đó đấm vào mặt tường phát tiết lửa giận.

Anh ta gắt gỏng nắm tóc của mình, đi tới đi lui ở trong phòng, hiện tại anh ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc có nên làm theo lời của Tô Mạch hay không? Anh ta cảm thấy mình cũng sắp bị kẻ điên Tô Mạch kia bức điên rồi.

Đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Ngô Tu Viễn ngẩng đầu, sửa sang lại đầu tóc một chút, đè đè ngực, chờ tim đập bình thường mới đi qua mở cửa.

“Cha, sao cha lại về giờ này?” Ngô Tu Viễn nhìn cha vừa vào cửa sắc mặt đặc biệt khó coi, thật cẩn thận chào hỏi.

Cha Ngô vừa thấy con trai thì càng tức giận hơn, ông đi vào phòng của Ngô Tu Viễn, nhìn anh ta nói “Mày ở nhà ngược lại rất thoải mái ha, mày có biết là tại mày mà những hoạ sĩ đem tranh treo ở Gallery nhà của chúng ta để bán, toàn bộ đều bỏ chạy hết rồi hay không! Những khách hàng lâu năm trước kia thường xuyên ghé thăm Gallery nhà chúng ta, bây giờ cũng không tới nữa, ngay cả liên lạc cũng không liên lạc được, tao tự mình đi gặp bọn họ, đợi mấy tiếng đồng hồ đến mặt cũng không gặp được!”

“Chuyện này thì liên quan gì đến con?” mặc dù Ngô Tu Viễn kinh ngạc, nhưng càng nghi hoặc hơn “Chẳng lẽ bởi vì con viết đoạn kia, nên bọn họ mới làm như vậy? Sao có thể chứ?”

“Mày đó!” Cha Ngô chỉ vào Ngô Tu Viễn cả giận nói “Mày đắc tội người không nên đắc tội, vậy mà còn không biết!”

“Người không nên đắc tội? Ai? Mộc Cẩn sao?” Ngô Tu Viễn vẫn không rõ, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ như Mộc Cẩn, từ khi nào lại biến thành người không nên đắc tội rồi?

“Học sinh tên Mộc Cẩn kia, bị vu khống sao chép còn có thể nhẹ nhàng xoay người, ngoại trừ bởi vì bản thân cậu ta chứng cứ thực tế ra, thì quan trọng nhất chính là có người ở che chở cho cậu ta. Nếu không thì mày cho rằng tại cậu ta sao lại có thể treo một bức tranh có độ tương tự cao với bức tranh khác, ở buổi triển lãm tranh quan trọng như vậy? Còn có học sinh tên Tô Mạch kia nữa, tại sao bây giờ lại thảm như vậy? Ngay cả người nhà cũng không dám quản, thậm chí còn công khai thoát ly quan hệ với cậu ta, những chuyện này mày đều không động não để suy nghĩ nguyên nhân sao?!”

Đúng là Ngô Tu Viễn không có nghĩ tới những nguyên nhân này, anh ta chỉ cảm thấy Mộc Cẩn đắm mình trụy lạc để người khác bao nuôi, vô cùng không biết xấu hổ và bất kham mà thôi. Nhưng bây giờ được cha anh ta nhắc nhở, anh ta mới phát giác, thân phận của người bao nuôi Mộc Cẩn kia nhất định là không tầm thường, hẳn không phải chỉ là kẻ giàu có bình thường.

Sau khi hiểu được, Ngô Tu Viễn đột nhiên có chút sợ hãi, cha anh ta cũng coi như là người rất có bản lĩnh, hơn nữa các mối quan hệ còn rất rộng, người có thể bức cha anh ta đến loại trình độ này, thì anh ta sẽ không có khả năng có thể đối phó.

“Mày nhanh lên!” cha Ngô nói “Xoá cái đoạn văn vạch trần chó má đó cho tao, sau đó viết lại một đoạn văn công khai xin lỗi, tự mình suy nghĩ xem phải nói như thế nào, tóm lại là phải nói thật rõ ràng, những cái gọi là vạch trần trước đó đều là giả!”

Ngô Tu Viễn vô cùng khó xử và buồn rầu, nếu anh ta công khai xin lỗi, thì cũng đồng nghĩa với việc vạch trần trước đó của anh ta là giả, trước không nói Tô Mạch sau khi biết có thể uy hiếp anh ta nữa hay không, mà vấn đề bây giờ là anh ta căn bản không có cách nào giải thích tại sao trước đó anh ta lại muốn viết đoạn văn vạch trần giả. Nếu nói ra hết tình hình thực tế, khẳng định anh ta sẽ có kết cục giống như Tô Mạch, cũng sẽ giống cậu ta liên lụy đến gia đình.

“Sửng sốt cái gì?! Lời tao nói mày có nghe rõ chưa?!” Từ trước đến nay cha Ngô luôn là người văn nhã, gần như là không lớn tiếng với bất kỳ ai, nhưng lần này nếu ông không rống tỉnh con trai của mình, thì cái nhà liền xong đời.

“Con biết rồi cha.” Ngô Tu Viễn nhỏ giọng thuận theo trả lời, bên ngoài thì anh ta không có cảm xúc gì, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong sớm đã loạn lên rồi. Bây giờ chuyện anh ta hối hận nhất chính là đã xảy ra quan hệ với Tô Mạch, nếu không xảy ra quan hệ với Tô Mạch thì sẽ không bị cậu ta uy hiếp, càng sẽ không gặp phải cục diện gian nan trước mắt.

Ngô Tu Viễn rơi vào hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong, vô cùng khó xử, đã liên tục hai ba ngày ăn không vô ngủ không ngon, sắc mặt bắt đầu trở nên tiều tụy. Bây giờ cha anh ta và Tô Mạch người nào cũng ép anh ta đi một con đường, nhưng cả hai con đường anh ta đều không muốn đi, lại không thể cái gì cũng không làm, bởi vì anh ta không còn đường nào để trốn.

Hai ngày này chỉ cần cha anh ta nhìn thấy anh ta, liền sẽ thúc giục anh ta mau đi công khai xin lỗi, anh ta lại không có cách nào chính diện trả lời, chỉ có thể trốn ở trong phòng không ra ngoài. Anh ta nghĩ, nếu anh ta vẫn luôn trốn tránh như vậy, rất nhanh thôi hai bên đều sẽ tiếp tục ép buộc hắn.

Quả nhiên ở ngày thứ tư, anh ta lại nhận được cuộc điện thoại của Tô Mạch.

Ngô Tu Viễn chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, sau khi bắt máy cũng không nói lời nào, cứ như vậy đặt điện thoại ở bên tai.

“Hình như thầy cũng không tính làm theo lời tôi nói?” giọng Tô Mạch âm trầm mà nghẹn ngào truyền ra từ trong điện thoại, mấy ngày nay cậu ta cũng giống như Ngô Tu Viễn, gần như là không ăn không ngủ canh giữ ở trước máy tính chờ đợi tin tức, nhưng cậu ta chờ đến ngày thứ tư mà trên mạng vẫn không có một chút động tĩnh nào, cậu ta liền biết Ngô Tu Viễn không tính làm theo lời mình nói.

Ngô Tu Viễn nhắm mắt lại, không lên tiếng đáp lại cậu ta.

Mặc dù Ngô Tu Viễn không nói gì, nhưng Tô Mạch biết anh ta đang nghe “Lên mạng click mở chia sẻ tôi tag thầy xem đi, tôi đăng những tấm ảnh đó lên mạng rồi.”

“Cậu nói cái gì?!” Ngô Tu Viễn mở to mắt, đột nhiên đứng lên.

“Thầy xem trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho thầy.” Tô Mạch nói xong liền cúp điện thoại.

Ngô Tu Viễn vọt tới bàn làm việc, đôi tay run rẩy mở máy tính, trong lòng không ngừng niệm, xong rồi, xong rồi.

Anh ta click mở chia sẻ của Tô Mạch, nhìn thấy đúng là những ảnh chụp kia, trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập. Anh ta trừng lớn đôi mắt nhìn màn hình máy tính, khi anh ta phát hiện mặc dù những ảnh chụp đó đúng là bị Tô Mạch chụp lén không sai, nhưng gương mặt của hai người trên ảnh đều bị đánh mosaic*, nhìn không ra hình dạng ban đầu.

*Có che trong Hentai á:))

Hai chân Ngô Tu Viễn mềm nhũn, ngồi liệt xuống mặt đất, anh ta không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, là nên phẫn nộ, hay là nên may mắn nữa, anh ta đã bị Tô Mạch tra tấn đến không biết nên phản ứng như thế nào rồi.

Min: hứng lên đi đào hố mới, đào xong mới phát hiện là nó cũng hơn 200 chương, rớt nước mắt ಥ‿ಥ.... Thôi, lấp xong hố cũ rồi tính tiếp =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play