*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MinCảnh Dương gửi một tin nhắn cho Thôi Viêm, kêu y tới đón mình, Thôi Viêm không tới nửa tiếng đã đến bên ngoài khách sạn mà Cảnh Dương ở.
“Tại sao đột nhiên lại ở khách sạn, phòng ở lúc trước đâu?” Thôi Viêm hỏi.
“Phòng ở lúc trước không phải của tôi, là của người nhà bạn học thuê cho cậu ta, chúng tôi cãi nhau, cho nên tôi liền dọn ra ngoài.” Cảnh Dương nhàn nhạt nói.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Thôi Viêm liếc mắt nhìn Cảnh Dương một cái, y biết hắn không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ gửi tin nhắn cho mình, hơn nữa còn kêu y tới đây đón hắn.
“Trước đó anh đã nói là có thể tìm anh hỗ trợ, tôi cẩn thận suy xét một chút, bởi vì bây giờ tôi rất thiếu tiền, cho nên, tôi đồng ý yêu cầu của anh.”
Cũng không phải là Cảnh Dương không có biện pháp khác để kiếm tiền, chỉ là muốn có được một khoản tiền lớn thì cần phải tốn chút thời gian mới có thể kiếm được. Biện pháp có thể lập tức được một khoản tiền lớn, cũng là biện pháp đơn giản nhất, chính là tìm Thôi Viêm. Không phải y đặc biệt muốn vẽ cơ thể của mình sao? Vậy cứ để y vẽ thôi, dù sao sau này định sẵn hắn cũng sẽ là người của y, coi như là bồi dưỡng tình thú giữa hai người trước đi.
Thôi Viêm có chút kinh ngạc nhìn nhìn Cảnh Dương, chẳng qua đối với y mà nói, Cảnh Dương có thể đồng ý yêu cầu của y, y đương nhiên là cầu còn không được. Cho nên cái gì y cũng chưa nói, ngầm thừa nhận đề nghị của Cảnh Dương, tăng tốc chạy xe về nhà. Trong lòng y ẩn ẩn có chút hưng phấn, còn có chút cảm giác gấp gáp chờ không nổi.
Sau khi đến chỗ ở của Thôi Viêm, Thôi Viêm nhìn Cảnh Dương nói “Cậu đi tắm trước đi, tôi chuẩn bị một chút.”
Tuy Cảnh Dương cảm thấy vẽ một bức tranh mà thôi, cũng không phải muốn làm chuyện gì, sao lại phải tắm rửa. Chẳng qua hắn không nói ra, cũng không có phát biểu bất mãn, nhìn thoáng qua Thôi Viêm không che giấu được cảm xúc hưng phấn, liền ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Trên đường tới đây Cảnh Dương còn chưa có cảm giác gì, nghĩ mặc dù đời này hai người còn chưa quá quen thuộc, nhưng dù sao cũng yêu nhau nhiều thế giới như vậy, chuyện gì cũng làm hết rồi, vẽ một bức tranh mà thôi thì có cái gì ghê gớm đâu. Nhưng khi dòng nước ấm áp chảy dọc theo cơ thể, nghĩ đến lát nữa phải triển lãm cơ thể ở trước mặt Thôi Viêm, hắn vậy mà lại có chút khiếp đảm và ngượng ngùng.
Cảnh Dương mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Thôi Viêm đã ở bên ngoài chờ hắn, vốn tưởng rằng y sẽ vẽ ở phòng ngủ, ai ngờ y lại đưa hắn tới một phòng vẽ tranh rộng rãi sáng trưng.
Trong phòng vẽ tranh bày một cái giường sô pha* hình vuông, bên trên phủ vải nhung màu xanh da trời, trên mặt vải nhung lại rải rác rất nhiều sợi bông lớn nhỏ khác nhau, nhìn qua như bầu trời xanh có nhiều đám mây trắng.
(Giường sô pha)“Nằm lên đó đi.” Thôi Viêm đã chuẩn bị xong giá vẽ cùng dụng cụ vẽ tranh, chỉ chờ Cảnh Dương nằm lên đó là được.
Cảnh Dương dùng đôi tay đè đè gương mặt vẫn còn hơi nóng, trong lòng tự nói với mình đây là nghệ thuật, hơn nữa người kia còn là người yêu của mình, cho nên không có gì phải xấu hổ cả.
Cởi áo choàng tắm đặt sang một bên, Cảnh Dương nghiêng người ngồi lên sô pha giường hỏi “Muốn dùng tư thế gì?”
Thôi Viêm đi đến bên cạnh Cảnh Dương nói “Cậu nằm xuống trước đi, tôi sẽ giúp cậu bày tư thế.”
Cảnh Dương lùi về sau một chút, sau đó nằm ở vị trí chính giữa, trong lòng chịu đựng xúc động muốn che đậy cơ thể, không ngừng nói với bản thân, không có người khác nhìn thấy, Thôi Viêm là người yêu của mình, bị y nhìn cũng không sao hết, dù sao thì sau này cũng sẽ bị nhìn.
Thôi Viêm nắm lấy một chân của Cảnh Dương, giúp hắn cong chân lên, sau đó nghiêng qua một bên.
Cảnh Dương không ngờ y sẽ giúp mình bày ra cái tư thế này, lập tức khép chân lại ngồi dậy, bất mãn nhìn Thôi Viêm “Anh…….” Tư thế này không phải sẽ bị y nhìn thấy hết hay sao? Bộ phận đó sao có thể thẳng thừng bị vẽ ra như vậy được? Tư thế nửa che nửa lộ mới có thể bày ra được mị lực của nghệ thuật mị lực, y làm mình bày ra tư thế này, căn bản chính là muốn chiếm tiện nghi mà.
Thôi Viêm tới gần Cảnh Dương nói “Yêu cầu tùy cậu đưa ra, chỉ cần cậu có thể để tôi vẽ đến hài lòng mới thôi, cậu muốn tôi giúp cậu làm cái gì cũng được hết.”
“Thật sự làm cái gì cũng được?” Cảnh Dương hỏi.
“Đương nhiên.” Thôi Viêm rất chắc chắn nói.
Cảnh Dương cúi đầu suy nghĩ xem có nên đồng ý yêu cầu của y hay không, về sau khẳng định là còn không ít chỗ cần y hỗ trợ.
“Có phải gần đây cậu bị trường học ghi tội không?” Thôi Viêm nhìn Cảnh Dương, tay vẫn nắm chân của hắn không có buông ra, làn da trơn mịn của hắn làm y quá yêu thích không muốn buông tay.
“Anh điều tra tôi?” Cảnh Dương ngẩng đầu trừng Thôi Viêm, bởi vì Mộc Cẩn xé bỏ tác phẩm dự thi của Tô Mạch, nên đúng là hắn đã bị ghi tội.
“Tôi là hiệu trưởng của học viện Mân Sơn, ngày đó sau khi nhìn thấy thẻ học sinh của cậu, liền thuận tiện tra xét một chút. Giúp cậu hủy bỏ ghi tội, với tôi chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, câu cảm thấy thế nào?” Thôi Viêm câu khóe miệng, dùng giọng điệu mê hoặc hỏi.
Cảnh Dương nghĩ, nếu Thôi Viêm là hiệu trưởng của học viện Mân Sơn, như vậy sau này rất nhiều chuyện liền dễ làm hơn nhiều, Tô Mạch còn không phải là bởi vì cha mẹ cậu ta có quen biết với lãnh đạo trong trường học, nên mới đặc biệt thuận tiện cho cậu ta hành động sao.
Cảnh Dương cắn cắn môi, lại nằm trở về, bày ra dáng vẻ mặc người chém giết.
Thôi Viêm đem Cảnh Dương bày ra tư thế mà y muốn nhìn, phong cảnh trước mắt làm khí huyết của y dâng lên, một con tước nhỏ non mềm yên tĩnh ngoan ngoãn nằm ở đó, tư thế vô cùng mê người, làm y nhịn không được muốn tiến lên sờ sờ, càng muốn muốn hôn thêm vài cái. Thôi Viêm cảm thấy y đem Cảnh Dương bày ra tư thế này rõ ràng là đang tra tấn chính mình, nhưng y lại đặc biệt hưởng thụ loại tra tấn này.
Thôi Viêm lo lắng hành động quá mức của mình sẽ dọa đến hắn, cho nên kiềm nén xúc động muốn đi sờ sờ con tước nhỏ kia, chỉ có thể lợi dụng lúc giúp hắn bày tư thế mà vuốt ve làn da trắng như sữa dê lại trơn mịn của hắn.
Cảnh Dương bị y sờ đến nhịn không được muốn run rẩy, cơ thể không mặc gì hết nhưng lại có cảm giác càng ngày càng nóng lên, hắn quay đầu qua một bên nói “Tôi chỉ bán nghệ, không bán thân, xin anh đừng có sờ lung tung nữa.”
Thôi Viêm nhìn gương mặt của đỏ bừng của hắn, cười cười, đi đến giá vẽ bắt đầu vẽ tranh.
Cảnh Dương nằm ở trên giường sô pha, ở trong mắt Thôi Viêm lại giống như một thiên sứ đang nằm trên tầng mây, làn da của hắn hiện lên ánh sáng nhu hoà, mỗi một bộ phận của cơ thể đều rất hoàn mỹ, giống như một kiệt tác được chính tay thượng đế chế tạo ra vậy.
Thôi Viêm cảm thấy mình đã mê luyến cơ thể của hắn, rất muốn cảm thụ một chút cảm giác khi giao hoà với cơ thể của hắn, nhất định là một trải nghiệm vô cùng mỹ diệu. Giờ phút này, từ lúc chào đời tới nay thì đây lần đầu tiên y cảm thấy tiếc nuối vì không kỹ năng hội họa của mình không cao, y cảm thấy mình không thể nào vẽ được biểu hiện tốt đẹp cho dù chỉ là một phần mười của cảnh đẹp ở trước mắt này.
Kỹ năng hội họa của Thôi Viêm không phải ở học trường học, cũng không phải mời người về dạy, mà là người mẹ hoạ sĩ nổi tiếng kia tự dạy y. Nhưng bởi vì phải thừa kế sự nghiệp, hơn nữa y càng có thiên phú về kinh doanh hơn, cho nên vẽ tranh đối với y chỉ là một trong những hứng thú để tu tâm dưỡng tánh mà thôi.
Mặc dù mẹ của y là họa sĩ, y cũng bị sở thích thưởng thức tranh của mẹ ảnh hưởng từ nhỏ, gia đình còn mở mười mấy Gallery, cũng đã giúp đỡ không ít họa sĩ và học sinh mỹ thuật nghèo túng. Nhưng mà Thôi Viêm vẫn không thưởng thức nổi những bức tranh cơ thể lỏa lồ đó, y và mẹ đều giống nhau, càng thích những tác phẩm có chứa ngụ ý có thể làm người khác sinh ra rất nhiều liên tưởng hơn. Đây là lần đầu tiên, y cảm nhận được thì ra cơ thể hoàn mỹ có thể hấp dẫn người khác như vậy.
Cảnh Dương cảm nhận được sự nóng bỏng trong mắt của Thôi Viêm, làn da của địa phương đang bị y nhìn chăm chú hình như cũng biến thành một ngọn lửa nóng bừng lên. Hắn cố gắng bỏ qua tầm mắt của y, ở trong lòng không ngừng nói với mình, đây là nghệ thuật, đây là nghệ thuật.
Thôi Viêm vẽ suốt mấy tiếng đồng hồ, mặt trời cũng sắp xuống núi, hoàng hôn mờ nhạt từ ngoài tường kính chiếu vào. Bởi vì ban đầu Cảnh Dương cảm thấy không được tự nhiên, tinh thần quá mức căng chặt, nên bất tri bất giác liền ngủ mất rồi.
Thôi Viêm buông cọ vẽ, đi đến mép giường sô pha ngồi xuống, đôi mắt gần như tham lam nhìn cơ thể của Cảnh Dương, nghĩ đến nếu hắn tỉnh, nhất định sẽ trừng mắt nhìn mình, đôi mắt linh động còn mang theo ánh sáng, có thể trực tiếp nhìn thẳng vào đáy lòng mình, làm trái tim mình rung động. Mặc dù giờ phút này hắn không có mở mắt, nhưng cứ yên tĩnh nằm như vậy thôi cũng đặc biệt tốt đẹp.
Thôi Viêm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi người hôn hôn con tước nhỏ non mềm kia. Cơ thể hắn vẫn còn mang theo mùi hương của sữa tắm, trong phòng vẽ tranh có mở điều hòa nên làn da của hắn cũng không lạnh, cảm giác ấm ấm áp áp, xúc cảm đặc biệt tốt.
“Ưm ~” Cảnh Dương cảm giác được có thứ gì đó đang hoạt động trên người mình, nửa mơ nửa tỉnh kẹp chặt hai chân, nghiêng người ngủ tiếp.
Thôi Viêm cảm thấy Cảnh Dương vô cùng đáng yêu, nhịn không được lại bắt đầu ăn đậu hũ non của hắn, chỗ nào trên người hắn cũng sờ cũng hôn một lần.
Cảnh Dương luôn cảm thấy có thứ gì đó đang bò ở trên người của mình, làm hắn ngủ không yên, hắn xoay người nằm thẳng lại, mở mắt liền thấy Thôi Viêm đang nghiêm chỉnh ngồi ở mép giường.
“Tỉnh rồi? Đói bụng chưa?” Thôi Viêm vốn đang muốn diễn kịch một chút, nhưng nhìn vẻ mặt còn có chút buồn ngủ đáng yêu của hắn, ánh mắt liền nhịn không được trở nên nhu hòa hơn.
Cảnh Dương ngồi dậy, sờ sờ bụng của mình, đúng là có chút đói bụng. Hắn xuống đất mặc áo choàng tắm vào rồi hỏi “Anh vẽ xong rồi sao?”
“Vẫn chưa, còn cần vài lần nữa mới có thể hoàn thành.” Thôi Viêm nghiêm túc nói.
Cảnh Dương nhìn y, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin lời y nói, hắn đi đến trước giá vẽ muốn xem thử bức tranh đã hoàn thành được bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn thoáng qua hắn đã lập tức dời đi ánh mắt, nhịn không được đỏ mặt lên. Đúng là bức tranh kia vẫn chưa hoàn thành, nhưng mà bộ phận đã hoàn thành, chính bản thân hắn cũng ngượng ngùng đi xem.
Người này quả nhiên là hỗn hợp thể của lưu manh và biến thái mà, Cảnh Dương trừng mắt nhìn Thôi Viêm một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài đến phòng thay quần áo của mình.
Cảnh Dương ăn cơm chiều ở nhà Thôi Viêm xong, hai người hẹn thời gian vẽ tranh cho lần sau, sau đó Thôi Viêm cho hắn một cái thẻ ngân hàng, nói hắn muốn xài bao nhiêu thì xài. Sau khi Thôi Viêm đi đón Cảnh Dương, gần như công việc cả ngày đều ném qua một bên, cho nên y không có đưa hắn về, mà là tài xế đưa hắn về khách sạn mà hắn ở.
Cảnh Dương cầm thẻ ngân hàng mà Thôi Viêm cho lập tức liền trở thành kẻ có tiền, ngày hôm sau hắn liền thuê một căn phòng rất xa hoa để ở. Sống qua nhiều thế giới như vậy, làm Cảnh Dương đã quen hưởng thụ rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình ở phương diện sinh hoạt hằng ngày.
Cảnh Dương gọi điện thoại cho người của công ty chuyển nhà, kêu bọn họ dọn hết toàn bộ đồ đạc của hắn còn đặt ở chỗ Tô Mạch, sau đó đưa cho Tô Mạch một ít tiền, xem như gửi phí giữ đồ mấy ngày nay.
Tô Mạch đứng ở phòng khách nhìn những người đó đem toàn bộ đồ vật của Mộc Cẩn đều dọn đi, trong lòng có chút hối hận khi không phá hủy hết mấy thứ kia cho hả giận. Cậu ta suy nghĩ trong lòng, nếu Mộc Cẩn đã phát hiện quan hệ của mình và Ngô Tu Viễn, hơn nữa trước đó mình còn bắt chước tranh của Mộc Cẩn, Mộc Cẩn tuyệt đối không có khả năng sẽ còn hoà hảo với mình, vậy thì mình cũng không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa.
Cảnh Dương dùng thẻ ngân hàng của Thôi Viêm đến ngân hàng rút một khoản tiền, sau đó cầm số tiền này đến Gallery cạnh trường học tìm Ngô Tu Viễn.
Bình thường Ngô Tu Viễn ngoại trừ đi dạy học ở trường, thì mỗi tháng đều sẽ có thời gian cố định ở Gallery xem các bức tranh mới, hơn nữa sẽ lấy bức tranh mà anh ta cho là tốt treo ở vị trí dễ thấy nhất.
Ngô Tu Viễn đang chỉ huy nhân viên công tác, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Dương mang theo một cái túi đen lớn đi tới, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó nhanh chân chạy lên đón “Mộc Cẩn!”
Mấy ngày nay Ngô Tu Viễn gọi điện thoại cho hắn, hắn đều không nhận, khóa của anh ta hắn cũng không đi học, bây giờ nhìn thấy hắn đột nhiên tới tìm mình, trong lòng Ngô Tu Viễn có chút thấp thỏm lại có chút vui sướng.
“Tôi có chuyện muốn nói với thầy, ở chỗ này không tiện, đến văn phòng của thầy đi.” mặt Cảnh Dương không cảm xúc nói.
“Được được.” Ngô Tu Viễn vội vàng mang Cảnh Dương đến văn phòng của mình.
“Mộc Cẩn…….” Ngô Tu Viễn dùng ánh mắt mang theo xin lỗi nhìn Cảnh Dương, mấy ngày nay anh ta vẫn không biết nên giải thích với hắn như thế nào về quan hệ giữa anh ta và Tô Mạch, thì hắn mới có thể tha thứ cho mình.
Cảnh Dương kéo khóa kéo của cái túi màu đen ra, trút hết toàn bộ tiền mặt bên trong lên bàn làm việc của Ngô Tu Viễn, sau đó nhìn anh ta nói “Số tiền này là lúc trước Gallery các người đã giúp đỡ tôi, bây giờ tôi trả thầy cả vốn lẫn lãi.”
“Mộc Cẩn, em làm gì vậy?!” Ngô Tu Viễn kinh ngạc nhìn tiền mặt đầy bàn.
Lúc trước khi Gallery của nhà Ngô Tu Viễn giúp đỡ Mộc Cẩn, lại đem tranh của Mộc Cẩn treo bán ở Gallery, Mộc Cẩn đã từng nói, tiền của những bức tranh đã bán ra đó, mặc kệ là nhiều hay ít, cậu nhất định sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà Gallery đã giúp đỡ cậu.
“Những bức tranh đã được bán đi trước đó, mặc kệ là bán được bao nhiêu tiền thì tôi cũng không cần, nhưng những bức tranh gần đây vẫn còn chưa bán đi, xin thầy hãy trả lại cho tôi.” Cảnh Dương rất nghiêm túc nói.
“Mộc Cẩn, thầy…….” Ngô Tu Viễn nhìn bộ dáng tuyệt tình của hắn, trong lòng rất không dễ chịu “Em đừng như vậy, thầy biết thầy và Tô Mạch……, chuyện của hai người bọn thầy xúc phạm tới em. Nhưng thầy đảm bảo với em, tuyệt đối sẽ không có lần sau, thầy lập tức đi nói rõ ràng với Tô Mạch, sau này ngoại trừ đi học, bọn thầy sẽ không bao giờ lén gặp nhau nữa, em tha thứ cho thầy lần này được không.”
“Không, chuyện của thầy và Tô Mạch không có xúc phạm tới tôi, chỉ là làm tôi ghê tởm thôi. Sau này có gặp nhau hay không đều là chuyện của các người, không liên quan gì tới tôi, tôi không có bất cứ tình cảm gì với thầy, cho nên có tha thứ hay không cũng không quan trọng.”
“Mộc Cẩn!” Ngô Tu Viễn đi qua muốn nắm tay Cảnh Dương, lại bị Cảnh Dương né tránh.
“Hôm nay tôi tới là để trả tiền, còn tới để lấy lại tranh của mình, thuận tiện nói với thầy, từ hôm nay trở đi chúng ta đã thanh toán xong. Xin thầy về sau đừng có cố ý làm một số việc ám muội nữa, cũng đừng có nói mấy câu ám muội với tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo thầy lên trường học.” Cảnh Dương dùng ánh mắt chán ghét nhìn Ngô Tu Viễn.
“Em…….” Ngô Tu Viễn bởi vì lời nói tuyệt tình của Cảnh Dương mà nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở, anh ta cũng biết bây giờ hắn không có khả năng sẽ lập tức tha thứ cho mình, chỉ có thể từ từ nhận được hắn tha thứ, cho nên tuyệt đối không thể để hắn hoàn toàn phủi sạch quan hệ với mình, những bức tranh kia cũng không thể trả lại cho hắn.
Ngô Tu Viễn cố ý tìm một đống lí do để không trả tranh chưa bán lại cho Cảnh Dương, Cảnh Dương cũng nhìn ra tâm tư của anh ta, biết hôm nay là không thể lấy được tranh đi, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể về sau lại nghĩ cách lấy tranh lại.
Min: đăng giờ này là báo hiệu còn một chương nữa đó 😌...