Thiệu Chí Thần vô cùng thưởng thức dáng vẻ khiếp sợ của Ngạn Hi, đẩy bút đến bên tay cậu.

"Ký đi, ký xong chúng ta thảo luận một chút về chuyện mấy tháng trước cậu bỏ học."

Ngạn Hi dần hồi tưởng lại theo dòng trí nhớ hiện lên trong đầu. Nửa tháng trước, Vương Cẩm Duy đột nhiên đề nghị muốn đến phía Nam phát triển, hy vọng Ngạn Hi đi cùng gã, nếu không bọn họ sẽ tách ra. Lúc ấy Ngạn Hi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, mục tiêu là một trường đại học nào đó ở thành phố Hộ, nhưng vì Vương Cẩm Duy nên cậu đã chủ động từ bỏ việc học, còn muốn bỏ trốn cùng gã.

Chuyện này bị Ngạn Ngụy Hải biết được, nguyên chủ bị nhốt lại, mãi cho đến bữa tiệc hôm qua mới được thả ra. Nhưng mà nguyên chủ lại không biết là, ngay khi cậu ta bị đám yêu ma quỷ quái kia đẩy vào bể bơi thì Vương Cẩm Duy đang tiêu xài tiền của cậu, ăn chơi lêu lổng ở quán bar.

Hồi ức này làm cho người ta phẫn uất khó có thể bình tĩnh, nhưng trọng điểm của Ngạn Hi không phải là ở trên người nguyên chủ, dù sao chỉ có đồ ngốc mới bị lừa, âu cũng là số mệnh. Thứ khiến cậu để ý là nguyên chủ học chuyên ngành tâm lý học, nhưng cậu lại méo có xíu hứng thú nào, những kiến thức chuyển tiếp từ trong trí nhớ nguyên chủ đã sớm bị cậu quăng thẳng vào thùng rác rồi.

"Nhất định phải đi học sao?"

Thiệu Chí Thần đáp: "Ít nhất cậu cần phải có một ưu điểm nổi bật, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy tôi đang tùy tiện chọn bừa nửa còn lại."

Ngạn Hi khiếp sợ: "Nhưng anh thật sự rất tùy tiện mà!"

Thiệu Chí Thần không nói năng gì, nhưng không biết có phải là ảo giác của Ngạn Hi hay không mà cậu cảm thấy khuôn mặt người đàn ông như phủ thêm một tầng màu đen.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu!"

Bộp một tiếng, mấy tấm ảnh chụp một người đàn ông bị ném lên bàn. Ngạn Hi nhìn qua, là cảnh Vương Cẩm Duy trái ôm phải ấp. Chắc chắn mấy tấm ảnh này nguyên chủ đã bị nguyên chủ nhìn thấy, nhưng Ngạn Hi cũng lười nghĩ lại tại sao nguyên chủ chịu tha thứ cho thằng cha kia, đã vậy còn ủ mưu với gã chiếm đoạt tài sản nhà họ Thiệu.

Cậu không kiên nhẫn gạt đống ảnh sang một bên.

"Không phải bởi vì thằng khốn nạn này, chỉ là đột nhiên tôi phát hiện ra mình không hợp ngành tâm lý học."

Thiệu Chí Thần không hiểu: "Sau khi nhận được học bổng ba năm liên tiếp?"

"..." Ngạn Hi sững sờ hai giây, "Cuộc sống luôn cần chút thử thách, chỉ là tự dưng tôi hiểu rõ bản thân mình mà thôi!"

"Vậy cậu muốn làm gì?"

"Đơn giản lắm, ví dụ như mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt." Ngạn Hi nhún nhún vai, xàm xí, cậu bỏ học từ năm cấp ba, trong đầu chỉ có một chút kiến thức hoàn chỉnh về tâm lý học còn bị cậu coi như tài liệu độc hại mà tiêu hủy, cậu còn có thể làm gì nữa sao?

Thiệu Chí Thần cầm điện thoại lên gọi: "Để trống một chỗ trong lớp học của cậu."

Nhìn hắn cúp máy, Ngạn Hi cảm thấy có chút bối rối: "Thế tôi được xếp lớp lại à?!"

"Sắp xếp lớp huấn luyện cho cậu, đúng lúc công ty tôi vừa thu mua một chuỗi siêu thị, bên ngoài khu chung cư có một cửa hàng."

Tới rồi! Là cốt truyện kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo!

Chàng trai à, nếu cậu muốn có một cửa hàng nhỏ, tôi sẽ cho cậu một chuỗi siêu thị có hệ thống cửa hàng trên toàn thế giới!

Con mẹ nó quá tuyệt vời!

Ngạn Hi lập tức cầm bút ký hợp đồng.

Thiệu Chí Thần nhận hợp đồng, nói tiếp: "Tôi sẽ nhờ quản lý cửa hàng sắp xếp cho cậu một vị trí, muốn làm thu ngân hay kiểm kê hàng hóa? "

Ngạn Hi: "..."

Một lần nữa Ngạn Hi lại lộ ra ánh mắt mờ mịt.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Thiệu Chí Thần bị gõ rầm rầm, hắn đen mặt xuống giường mở cửa phòng: "Thiệu Sanh Tinh, ba nói trước bảy giờ không được làm phiền ba ngủ."

Thiệu Sanh Tinh tức giận dẫm chân: "Ba, gấu bông nhỏ của con biến mất rồi!"

"Con nhấc chân lên tìm xem." Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc nói, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Thiệu Sanh Tinh nâng chân lên nhìn thoáng qua lòng bàn chân mình, không thấy gấu nhỏ đâu hết.

Ngạn Hi mệt mỏi cả ngày, ngủ một mạch đến giữa trưa hôm sau, đợi cậu sửa soạn xuống lầu thì thấy phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi gặm táo, cậu vẫn còn thấy tất cả đều không chân thật. Giống như người chơi tiến vào game thực tế ảo, luôn cảm thấy ngoại trừ mình ra thì tất cả mọi thứ trước mắt đều là số liệu đơn giản hình thành nên, do đó cậu mới có thể giữ vững bình tĩnh trước đãi ngộ xa xỉ hiện tại, dù sao không phải của cậu thì vĩnh viễn cũng không phải của cậu.

Quản gia mang một bộ vest tới cho cậu nhìn, nói là sau khi ăn cơm trưa xong Thiệu Chí Thần sẽ dẫn cậu đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Khóe mắt Ngạn Hi giật giật, lúc này mới nhớ tới tình tiết trong sách. Năm ngoái nhà nước đã chấp nhận hôn nhân đồng giới, bây giờ lúc nào bọn họ cũng có thể dành thời gian đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Quá xấu hổ, cậu đánh trống lảng sang chuyện khác: "Thím Lưu, tại sao sáng nay ồn ào vậy, có chuyện gì sao?" "

"Gấu bông mà cậu chủ nhỏ đặt trên sô pha không thấy đâu, đã tìm cả một buổi sáng rồi."

"Ồ, vậy tìm được chưa?" Ngạn Hi chột dạ vươn một ngón tay gãi má.

"Chưa tìm thấy, nhưng mà cậu cũng không cần bận tâm, cậu chủ nhỏ chỉ là không thích bị người khác đụng vào đồ của mình thôi, cậu ấy cũng không thích gấu bông."

"Vậy thì tốt rồi... Ý cháu là, thằng nhóc không thích thì tốt, nếu không lại ăn vạ ầm nhà."

Cậu tuyệt đối sẽ không nói con gấu bông Teddy kia đã bị mình thuận tay xách về phòng lúc tối qua. Bởi vì từ nhỏ cậu đã quen ôm gấu ngủ, do đó khi cậu nhìn thấy con gấu Teddy lông xù đã thẳng tay cầm đi, không ngờ mới sáng bảnh mắt Thiệu Sanh Tinh đã tìm khắp nhà, đợi lúc nào đấy trộm nhét trả nó mới được

Vừa ăn cơm xong chưa bao lâu, Thiệu Nhất đã lái xe tới. Ngạn Hi mở cửa, liếc mắt một cái đã thấy Thiệu Chí Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau, người này vẫn mặc bộ vest như ngày hôm qua.

Cậu nhảy lên xe: "Hey, chụp ảnh chứng nhận kết hôn thì đừng đeo cà vạt màu này."

Thiệu Chí Thần mở mắt liếc cậu một cái rồi nhắm lại: "Không mang màu khác. "

Ngạn Hi lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngực ra, để cho Thiệu Chí Thần thấy chiếc cà vạt đen bên trong: "Tôi mang cho anh..."

Thiệu Chí Thần: Vẻ mặt mất hứng.jpg

Đến lúc đăng ký mà hai người vẫn còn tranh luận về vấn đề này, đầu nhân viên đăng ký chảy đầy vạch đen cầm bút nhìn bọn họ: "Chi bằng hai anh ra ngoài bàn bạc với nhau trước rồi lại vào đây chụp ảnh?"

Ngạn Hi túm cà vạt người đàn ông lôi ra ngoài, lại không ngờ Thiệu Chí Thần thẳng tay ấn đầu cậu lên ngực, không biết chạm phải nút nào, trong vòng một giây, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy người trong ngực đã giảm bớt sức giãy dụa.

Người đăng ký hỏi: "Được chưa?"

Ngạn Hi đờ người vươn tay làm động tác ok.

Lúc chụp ảnh xong, Ngạn Hi chưa đã thèm nghĩ lại, cậu đi tới đi lui hai vòng bên cạnh Thiệu Chí Thần: "Lông chồn của anh mua ở đâu thế? Tại sao nó khác mấy cái tôi sờ hồi trước vậy?"

"Baidu riêng."

Ngạn Hi hậm hực ngồi vào trong xe, tự mình mở điện thoại di động tìm kiếm thương hiệu này một chút. Chu choa mạ ơi, hóa ra là chuỗi sản nghiệp của nhà mình.

Không giống như thế giới thực của Ngạn Hi, ở thế giới này, việc bán lông thú không những bị lên án về mặt đạo đức mà còn được đưa vào bộ luật hình sự. Nhà họ Thiệu là một trong những doanh nghiệp đầu tiên nắm bắt thời cơ đổi mới ngành công nghiệp lông thú nhân tạo, những loại lông thú nhân tạo mô phỏng này so với lông động vật còn mềm hơn, giá cả gần như cao gấp đôi so với lông thật, nhưng cho dù là vậy thì vẫn có rất nhiều người vì thỏa mãn thói hư vinh của mình mà bỏ ra một số tiền lớn để mua, chỉ vì hai chữ... khoe của!

Quá khoa trương.

Ngạn Hi nhìn thông tin tìm kiếm, có chút không hiểu mạch não của mấy kẻ có tiền. Bất giác cậu lại muốn trải nghiệm cảm giác sờ lông chồn trên người Thiệu Chí Thần, nhưng cậu biết người đàn ông này có thói sạch sẽ, trừ khi hắn chủ động giống như vừa rồi!

Thiệu Chí Thần nhìn cậu nhích tới nhích lui, nói: "Bệnh trĩ lâu năm à?"

Ngạn Hi lập tức ngồi yên, nhịn, quay phắt đầu ra ngoài cửa sổ.

Không có chuyện Thiệu Chí Thần chỉ có một chiếc áo khoác, dựa theo đặc tính mỗi ngày đổi một bộ đồ màu xanh lục mà nói, chắc chắn hắn có cả một tủ áo lông chồn. Dù sao bây giờ bọn họ cũng đã kết hôn, trong thời gian hôn nhân có hiệu lực thì đây đều là tài sản chung của cả vợ lẫn chồng, cho nên cậu len lén lấy trộm một cái để sờ thì cũng không có gì quá đáng ha~ ┐('∀ ' *)┌

Ngạn Hi đã chuẩn bị buổi tối lén lút lẻn vào phòng thay đồ, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không ngờ, giữa đường Thiệu Chí Thần nhận được một cuộc cuộc điện thoại, phá rối tất cả kế hoạch của cậu.

Nhìn khung cảnh vừa lạ vừa quen mắt ngoài cửa sổ, Ngạn Hi nhịn không được hỏi: "Đây là chỗ nào?"

"Nơi cậu từng rơi xuống nước mất trí nhớ." Vẻ mặt vốn có chút khó chịu của người đàn ông gần như biến mất sạch. Sau khi tiến vào cổng lớn nhà họ Thiệu, không biết có phải Ngạn Hi suy nghĩ nhiều hay không mà Thiệu Chí Thần tựa như biến thành một sợi dây kéo căng, gần như bị kéo căng đến mức báo động đỏ.

Nhận thấy tâm trạng của hắn không tốt, Ngạn Hi bĩu môi im lặng cùng hắn bước xuống.

Hai người sóng vai đến gần cửa lớn, ánh đèn bên trong chói mắt, Ngạn Hi vô thức lùi về phía sau Thiệu Chí Thần một bước: "Hay là anh cho tôi một chút gợi ý để tôi chuẩn bị tốt, rốt cuộc là hưng sư vấn tội hay là khắp chốn vui mừng?"

(*) Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì ( nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống).

"Cậu nghĩ sao? Chúng ta chỉ là cưới vội." Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi ra sau lưng mình, đẩy cửa đi vào.

Bị hắn kéo quá mạnh, Ngạn Hi phải túm áo khoác của hắn mới đứng vững, đột nhiên cậu lại muốn cười. Kể từ sau khi cha mẹ nuôi qua đời, chỉ có cậu nhét người khác ở phía sau mình, không ngờ một lần nữa lại được bảo vệ dưới tình huống như này.

Khóe miệng chàng trai nhếch lên một nụ cười: "Xùy, không phải chỉ là mấy bà cô thích hóng hớt với mấy đứa con nít ranh sao, chuyện nhỏ."

Tác giả có lời muốn nói: Tuy giám đốc Thiệu ngốc nghếch độc mồm nhưng cũng là người đàn ông đáng tin cậy é!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play