Buổi tối lúc đi ăn cơm, bốn người phát hiện nhà hàng có một phòng nhỏ bán khép kín.

Ngạn Hi cởi áo khoác ra, nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ. Cậu nhìn hai cái rồi vội vàng đưa cho Thiệu Chí Thần.

Gì mà uyên ương trong tuyết, vân kê khởi vũ, sao không nói toẹt ra là trứng bắc thảo quấn đậu hũ với gà luộc đi.

Thiệu Chí Thần gọi mấy món ăn nhẹ, Ngạn Hi đá giày hắn dưới gầm bàn, dùng khẩu hình ra hiệu: "Tôi muốn ăn thịt nướng."

"Cảm lạnh khỏi chưa?"

"Khỏi rồi." Ngạn Hi nói xong liền cướp thực đơn.

Thiệu Chí Thần không để ý tới cậu, hắn đưa thực đơn cho hai người đối diện, chờ thức ăn được bưng lên đầy đủ, Ngạn Hi buồn rười rượi gắp một đũa rau chân vịt vào bát, ăn từng chút một, không hề tức giận.

Hứa Vân Xuyên gắp cho cậu một đũa cá: "Ăn đi, ngồi ngẩn tò te ra đấy làm gì?"

Ngạn Hi u oán liếc Thiệu Chí Thần một cái, ăn hệt như mèo.

Hứa Vân Xuyên gắp thức ăn cho cậu xong thì bắt đầu gắp cho Chu Tiềm Sơn.

"Anh Chu, rau chân vịt anh thích ăn nhất này." Anh ta gắp thức ăn để bên miệng người đàn ông, ôm mặt khẽ cười ngượng ngùng, "Bảo sao sức anh lớn thế, nhất định là do thích ăn rau chân vịt*. Anh ăn nhiều chút nha."

"Khụ..." Ngạn Hi che miệng, cố gắng nuốt miếng rau chân vịt trong miệng xuống.

Hứa Vân Xuyên nhìn thoáng qua bên cậu, có chút hận rèn sắt không thành thép nháy mắt ra hiệu cho Ngạn Hi.

Vẻ mặt Ngạn Hi mê mang.

Hứa Vân Xuyên ho khan một tiếng: "Tôi nhớ Chí Thần thích ăn lươn sông nấu lẩu nhất, Tiểu Ngạn..."

Ngạn Hi do dự chốc lát, cầm chiếc đũa chung dừng trên người con lươn thơm ngon hai giây, cuối cùng gắp một đũa rau mùi bỏ vào bát Thiệu Chí Thần.

Thiệu Chí Thần: "..."

Ngạn Hi chống cằm nhìn hắn: "Ăn đi."

Mặt Thiệu Chí Thần không đổi sắc ăn một miếng rau thơm, sau đó lại gắp cho Ngạn Hi một đũa rau chân vịt lớn.

Ngạn Hi cắn răng, vươn đũa tới miếng cà rốt trang trí bên cạnh con gà luộc...

Hứa Vân Xuyên nhìn đôi chồng chồng sắp lao vào đấm nhau, bất an cắn đũa.

Anh ta dựa người lên Chu Tiềm Sơn: "Bọn họ có thù với nhau à?"

Chu Tiềm Sơn xoa tóc anh ta: "Hiển nhiên là vậy."

Bởi vì trận khôi hài này, rốt cuộc bầu không khí ăn cơm cũng có chút thân thiết hơn. Ngay khi Ngạn Hi ăn no căng bụng, muốn ợ một cái thì Hứa Vân Xuyên bỗng đứng dậy.

Chỉ chốc lát sau, Ngạn Hi cảm thấy điện thoại di động trong túi hơi rung. Cậu lấy ra nhìn, phát hiện Hứa Vân Xuyên gửi cho mình một tin nhắn: Hình như tôi nhìn thấy Trần Thư Nhiên.

Ngạn Hi nhướng mày, đến rất đúng lúc.

Cậu giả bộ như không biết gì, nhắn tin hồi âm: Trùng hợp thế hả?

Hứa Vân Xuyên: Cưng ngây thơ thế, chắc chắn hắn ta tới tìm Chí Thần. Đừng sợ, chị đánh yểm trợ cho cưng, cưng dẫn Chí Thần chuồn trước nhá!

Ngạn Hi:??? Không! Không cần đâu!

Cậu tìm từ nói: Thế thì phiền mọi người quá. Vất vả lắm chị và anh Chu mới đến một lần, cứ chơi cho đã đi. Chưa chắc Trần Thư Nhiên tới là vì muốn tìm Thiệu Chí Thần, có thể... có thể người ta cũng bị hoạt động rút thăm trúng thưởng bên này hấp dẫn!

Hứa Vân Xuyên đứng đối diện cho cậu một ánh mắt trợn trừng, Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu đáp lại. Đối phương trầm mặc một lúc, bỗng dùng một loại ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn về phía cậu, khiến Ngạn Hi ngơ ngác không khác gì anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chờ đã, có phải tần số não của bọn họ hơi lệch sóng không?

Ngạn Hi cầm điện thoại mở giao diện selfie, nương theo ống kính nhìn phía sau mình, thấy Trần Thư Nhiên đang ngồi phía sau bên trái bọn họ ăn cơm, nhất cử nhất động đều lộ dáng vẻ cậu chủ nhỏ cao quý.

Dựa theo tính cách của Trần Thư Nhiên, không cần cậu chủ động, đối phương sẽ tìm cơ hội tới. Ngạn Hi tắt máy ảnh, đang định nói mình còn muốn thêm một cốc nước, bỗng nghe Hứa Vân Xuyên nói: "Hầy, tối nay ăn cũng đủ rồi. Đi, mọi người qua phòng tôi uống chút rượu."

Nói xong còn nháy mắt với Ngạn Hi, hiển nhiên anh ta muốn Thiệu Chí Thần tránh Trần Thư Nhiên, hơn nữa sau khi uống rượu say còn ấy ấy ấy...

Ngạn Hi tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này phát sinh. Ngẫm lại, lúc tỉnh như sáo Thiệu Chí Thần đã dâm chảy nước, nếu thêm chút rượu khuấy đảo bầu không khí, cậu còn có thể dẫn theo tiết tháo của mình rời khỏi khách sạn ma quỷ này sao?!

Cậu chỉ do dự một giây, đột nhiên ôm bụng khẽ kêu một tiếng: "Tôi đau bụng quá!"

Thiệu Chí Thần lập tức nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Hứa Vân Xuyên thấp thỏm nhìn thoáng qua Trần Thư Nhiên gần đó, thúc giục: "Về phòng trước đi!"

Ngạn Hi lại lập tức bụm miệng mình: "Muốn ói."

Hứa Vân Xuyên: "Thằng ranh nhà mi nhiễu sự thế?"

Ngạn Hi yếu đuối đáng thương được Thiệu Chí Thần ôm vào ngực, chầm chậm lắc đầu: "Toi rồi, tôi không đi nổi nữa, nhà vệ sinh gần nhất ở đâu?"

Thiệu Chí Thần nói với Hứa Vân Xuyên: "Hai người đi trước đi."

Hứa Vân Xuyên bực bội phất tay với họ, nhưng cũng không đứng dậy luôn.

Trần Thư Nhiên vừa thấy Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi đi ra từ đầu bên kia nhà hàng thì muốn đuổi theo, bỗng bị Hứa Vân Xuyên đã chờ trước ở đó ngăn cản.

"Thế nào? Bắt đầu cảm thấy hứng thú với người đã có chồng à?"

Trần Thư Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, mặc dù thấp hơn người đứng đối diện một đoạn, song khí thế không hề thua kém: "Anh biết cái gì?"

Hứa Vân Xuyên liếc mắt nhìn qua Chu Tiềm Sơn ngồi ở chỗ cũ không đứng dậy, song ánh mắt gã vẫn luôn nhìn anh ta chằm chằm không rời, đoạn nhíu mày với Trần Thư Nhiên: "Thấy chưa? Nếu có thể ở bên nhau thì đã ở cùng lâu rồi, không thể bên nhau thì đừng mơ hão nữa."

Trần Thư Nhiên bị anh ta chọc đúng chỗ đau, vẻ mặt lập tức thay đổi trong nháy mắt, dường như nghĩ tới điều gì: "Liên quan tới anh chắc, thế nào? Là tên họ Ngạn kia cho anh thứ gì hả? "

Hứa Vân Xuyên sờ móng tay vừa mới làm của mình, rảnh rỗi thổi một hơi: "Tôi thích lo chuyện bao đồng ăn no rửng mỡ đấy, sao? Cậu cản được tôi chắc?"

Trần Thư Nhiên kiêng kỵ nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh, gườm mắt nhìn Hứa Vân Xuyên rồi bỏ đi.

Hứa Vân Xuyên nhìn bóng lưng hắn biến mất ở điểm mù của tầm mắt, nhất thời tủi thân chạy qua ngồi xuống bên cạnh người đàn ông: "Ra ngoài hai năm chả ngoan được tí nào, đã thế tính dữ hơn nhiều, cũng dám cãi nhau với em rồi."

Chu Tiềm Sơn xoa mặt anh ta an ủi nói: "Tính nết trẻ con, đừng để ý đến cậu ta."

"Em cảm thấy chẳng ra đâu với đâu. Người đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn còn nhớ mãi mối tình đầu. Con người phải nên sống thực tế một chút." Hứa Vân Xuyên híp mắt xoay người ôm lấy Chu Tiềm Sơn, cười nói, "May mà em hên."

Ngạn Hi bên kia ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu, lúc đi ra còn lén lén lút lút, kết quả nhìn thấy bên cạnh Thiệu Chí Thần đứng ngoài hành lang không có người nào, tức thì cảm thấy hơi thất vọng.

"Có ai tới không?"

"Không có."

"Không có? Làm sao có thể..." Ngạn Hi cúi đầu lẩm bẩm, cơ hội tuyệt vời thế này mà Trần Thư Nhiên không biết nắm chắc, thật sự làm cậu quá thất vọng rồi.

Thiệu Chí Thần không nghe thấy, hỏi cậu: "Cái gì?"

Ngạn Hi vỗ tay một cái: "Thì là tôi ăn đồ xong bị đau bụng, nhất định do đồ ăn của nhà hàng có vấn đề! Thế mà chỉ có mình tôi phải vào nhà vệ sinh, có phải rất đáng nghi không?"

"......" Thiệu Chí Thần im lặng một lát, bỗng nói, "Tôi về phòng trước."

Ngạn Hi sửng sốt: "Nhưng sắp bắt đầu rút thăm trúng thưởng rồi."

Thiệu Chí Thần nhét số điện thoại của mình vào tay cậu: "Cậu đi trước đi, nhìn giúp tôi."

Ngạn Hi ngắm hai tấm vé số trong tay, lập tức bật cười thành tiếng: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh nhìn kỹ, tuyệt đối không nuốt giải thưởng làm của riêng."

Cậu hưng trí cầm tấm vé đến đại sảnh rút thăm trúng thưởng trước, còn Thiệu Chí Thần thì xoay người trở về phòng khách sạn. Hắn cầm áo khoác lông chồn trên giường, lại mở ba lô của Ngạn Hi lấy chiếc khăn quàng cổ bị hắn nhét vào nhưng Ngạn Hi không đeo. Hắn nghi ngờ cậu bị tiêu chảy là vì nhiễm lạnh, đoán chừng buổi tối xem đại hội pháo hoa sẽ hơi lạnh, mang theo vài món đồ sẵn sẽ tốt hơn.

Hắn cầm đồ đi ra ngoài, không ngờ đụng phải một người ở góc ngoặt.

Trần Thư Nhiên nhìn quần áo và khăn quàng cổ trong ngực hắn, vành mắt đỏ lên: "Không ngờ anh cũng biết quan tâm chăm sóc người khác?"

Thiệu Chí Thần không ngờ lại gặp được Trần Thư Nhiên ở chỗ này: "Sao cậu lại ở đây?"

"Chuyện đó không quan trọng!" Trần Thư Nhiên tức giận, "Em hỏi anh, nếu khi ấy anh không thích em thì vì sao hồi cấp ba còn nhận bữa sáng em tặng!"

Thiệu Chí Thần sửng sốt, thoáng hồi tưởng lại: "Tôi chưa từng nhận bữa sáng của người nào."

"Sao có thể hả! Đó là những món em đặc biệt mua mỗi ngày ở cửa hàng bán đồ ăn sáng ngoài cổng trường!" Trần Thư Nhiên bắt đầu rơi nước mắt, hắn giơ tay che mặt khóc nức nở: "Đó là tấm lòng chân thành của em, anh thế mà lại không hề nhớ rõ."

"Ý cậu là cửa hàng bán đồ ăn sáng bị phát hiện sử dụng dầu cống nấu ăn, còn dùng cả bột mì hết hạn làm bánh quẩy?" Thiệu Chí Thần nhíu mày: "Tôi nhớ ông chủ cửa hàng kia đã bị bắt khi chúng ta học lớp 12."

Tiếng khóc của Trần Thư Nhiên bỗng ngưng bặt, hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Thiệu Chí Thần: "Có... có chuyện đó hả?"

Thiệu Chí Thần nghiêm túc gật đầu: "Loại chuyện này không thể nói đùa, nhưng cậu làm tôi nhớ tới một chuyện, bảo sao có một khoảng thời gian bạn cùng bàn tôi đều có tiền mua cơm nắm."

Khuôn mặt Trần Thư Nhiên ngập tràn xấu hổ: "Chẳng lẽ là em nhớ nhầm chỗ ngồi... tất cả đồ ăn đều bị tên kia xơi mất?!"

"Cậu còn phương thức liên hệ của người đó không?" Trong lời Thiệu Chí Thần có thêm vài phần gấp gáp.

"Căn bản em có biết người đó đâu, sao có phương thức liên hệ của người ta được." Trần Thư Nhiên hỏi, "Anh tìm hắn để làm gì?"

Chẳng lẽ là bởi vì bạn cùng bàn ăn vụng bữa sáng hắn tặng, nên Thiệu Chí Thần tức giận?

"Dù sao cậu ta cũng tính là... ân nhân cứu mạng của tôi." Thiệu Chí Thần đáp, "Không biết giờ này cậu ta còn sống hay thế nào rồi, dù gì tôi cũng nên gặp mặt nói lời cảm ơn."

Trần Thư Nhiên: "..."

Đột nhiên hắn hơi nghi ngờ, vì sao bản thân lại thích tên chó Thiệu Chí Thần này cơ chứ???

Lúc Ngạn Hi đến đại sảnh, Hứa Vân Xuyên và Chu Tiềm Sơn đã ngồi vào vị trí. Buổi tối ở đây sẽ có sân khấu biểu diễn đặc biệt, biểu diễn kết thúc chính là thời gian rút thăm trúng thưởng và đêm pháo hoa.

Ngạn Hi ngồi xuống bên cạnh hai người, Hứa Vân Xuyên thấy bên cạnh cậu không có Thiệu Chí Thần, lập tức lo lắng hỏi: "Người đàn ông nhà cưng đâu?" . Ngôn Tình Sắc

Ngạn Hi nhún vai: "Anh ta nói muốn về phòng một chuyến, phỏng chừng lát nữa mới qua."

Tốt nhất là nên quá trễ một chút, như vậy hai tờ vé số sẽ là của cậu!

"Có phải cưng bị ngốc không?" Hứa Vân Xuyên bị dáng vẻ kia của cậu chọc giận, "Cưng có biết người đàn ông nhà mình được săn đón thế nào không hả!"

Ngạn Hi thành thật gật đầu. Mặc dù gu thẩm mỹ của đối phương chẳng giống ai, nhưng chỉ cần hắn không há miệng thì vẫn là một vị tổng giám đốc tập đoàn đẹp giai lai láng. Nếu không phải bản thân Thiệu Chí Thần tự mang theo hormone cách ly, đoán chừng hắn đi đến đâu là người ta chủ động dính hắn đến đấy.

Hứa Vân Xuyên chẳng còn gì để nói, cùng Chu Tiềm Sơn ôm nhau xem biểu diễn.

Đến cuối chương trình, Ngạn Hi bị Hứa Vân Xuyên đánh thức từ trong cơn buồn ngủ: "Rút thăm trúng thưởng kìa, đừng ngủ nữa!"

Ngạn Hi mơ màng tỉnh lại, tranh thủ thời gian lau nước miếng bên khóe miệng mình, lập tức lấy lại tinh thần.

Giải thưởng được công bố từ giải khuyến khích, tiếp đến là giải ba, giải nhì. Ngạn Hi nhìn hai tấm vé trong tay mà buồn rười rượi, coi đi, quả nhiên vẫn rất xui xẻo...

"Tiếp theo chúng tôi xin công bố giải nhất. Mời mọi người theo dõi màn hình cùng nhau hô 3, 2, 1... Dừng lại! Được rồi, chúng ta đã có giải nhất! Đó chính là... vị khách mang số 888!"

Hứa Vân Xuyên phấn khích nhảy dựng lên, anh ta đẩy vai Ngạn Hi hai cái: "Cục cưng! Bảo sao cưng lại thích rút thăm trúng thưởng, vận may quá đỉnh!"

Một lúc lâu sau Ngạn Hi mới hoàn hồn, cậu và Hứa Vân Xuyên đụng vai nhau một cái, lại cầm tấm vé đỏ 888 nhìn sang chỗ bên cạnh, đang tính khoe khoang vận may của mình với Thiệu Chí Thần, song lại bất giác phát hiện vị trí bên cạnh không có bóng người.

Ơ? Thiệu Chí Thần còn chưa tới à?

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Thư Nhiên đang giằng co với Thiệu Chí Thần lúc này: Mau! Ai đó mau qua xách tên chúa cãi nhau này đi hộ phát!

(*) Ở đây muốn ám chỉ Chu Tiềm Sơn thích ăn rau chân vịt khỏe mạnh dũng mãnh như nhân vật hoạt hình thủy thủ Popeye. Lần nào ăn rau chân vịt là thể lực lại sung mãn lần đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play