"Có chuyện từ từ nói, đừng có mà động miệng nhau." Ngạn Hi khó khăn mở miệng.
"Coi kìa coi kia, nếu không phải khuôn mặt nhỏ nhắn này của cưng mềm nộn chảy nước thì còn lâu chị đây mới thèm đụng vào!" Hứa Vân Xuyên bị dáng vẻ bây giờ của cậu chọc cười, anh ta vui vẻ cười một tiếng, chẳng thèm nể nang nhéo mặt cậu, "Lên xe."
Dáng ông chủ Hứa cao gầy cộng thêm chiều cao 1m8, trên người khoác một bộ sườn xám lớn màu đỏ tím, cổ áo che khuất hơn nửa chiếc cổ trắng nõn thon dài, gợi chút cổ xưa cấm dục. Tuy nhiên hông váy lại xẻ thẳng một đường từ đùi xuống, cũng may anh ta còn khoác một chiếc áo lông thỏ màu trắng, vừa vặn che khuất đi chỗ nào kia.
Hai người cùng nhau ngồi vào ghế sau, tầm mắt Ngạn Hi vẫn luôn nhịn không được dừng ở trên người Hứa Vân Xuyên. Nhưng ánh mắt cậu không mang chút tình sắc nào, chẳng phải con người luôn theo bản năng thường thức và quan tâm cái đẹp sao.
Người đàn ông lại đổi màu tóc mới, lần này là màu tóc đen mà người phương Đông vẫn hằng lấy làm tự hào. Diện mạo Hứa Vân Xuyên thiên về trung tính, nhưng so với vẻ đẹp mềm mại của con gái thì anh ta lại có vài phần rắn rỏi của con trai. Trừ phi là trai thẳng trăm phần trăm, bằng không bình thường người khác sẽ dễ nhận nhầm giới tính của anh ta.
Hứa Vân Xuyên cầm gương dặm son, từ bên trong gương nhìn thấy Ngạn Hi đang tò mò đánh giá mình: "Thế nào? Có đẹp không?"
Ngạn Hi gật đầu: "Chị, không đúng, anh cực kỳ đẹp ấy chứ."
Hứa Vân Xuyên hài lòng nhướng mày: "Gọi Vân Xuyên, thế mới giống như hai ta bằng tuổi nhau, tôi vẫn còn trẻ mà."
Anh ta nói xong bèn bắt đầu soi gương sửa sang cổ áo cùng vạt váy: "Cậu nhìn coi có được không, có phải tên đàn ông nào nhìn vào cũng thấy tim đập thình thịch không?"
Mặc dù chẳng hiểu gì sất nhưng Ngạn Hi vẫn cứ gật đầu tán thành. Chỉ là cậu cảm thấy hơi kinh ngạc, dáng vẻ bây giờ của Hứa Vân Xuyên giống như là đang chuẩn bị đi gặp mặt người yêu. Trên người anh ta không còn mang theo dáng vẻ mạnh bạo tự tin, trái lại có chút lo lắng thận trọng. Rốt cuộc là kiểu đàn ông nào mới có thể khống chế nổi Hứa Vân Xuyên đây?
Xe rẽ vào một con đường ít người đi bộ, Hứa Vân Xuyên xuống xe trước. Ngạn Hi đứng trên đường nhìn một lượt, xung quanh toàn là quán bar và vũ trường, bây giờ cửa đều đóng kín, bảo sao ban ngày nơi đây vắng tanh.
Cậu đi theo Hứa Vân Xuyên vào một tiệm tạp hóa không lớn không nhỏ. Mặt tiền của tiệm vô cùng đơn giản, có thể nói là bình thường không có điểm nhấn, nhưng giữa con phố tràn ngập sự xa hoa trụy lạc này thì có vẻ đặc biệt chói mắt.
Vừa vào cửa, đập vào ánh nhìn đầu tiên là một chiếc ghế dài người già hay dùng, một người đàn ông đang cầm một quyển tạp chí nằm trên đó. Tay gã cầm một điếu thuốc cháy dở, có thể là vì vấn đề chiều cao nên chiếc ghế dưới cơ thể gã nom có vẻ vô cùng bé nhỏ, hơn nữa chân người đàn ông còn lơ lửng ở bên ngoài, đặt trên một chiếc ghế khác.
"Anh Chu!" Hứa Vân Xuyên vừa thấy người đàn ông đã lập tức đổi giọng, hai chữ kia giống như đường núi uốn lượn, mười bảy rẽ tám cong.
Tay của người đàn ông nằm trên ghế run lên, nửa đốm tàn thuốc rơi xuống quần.
"Xin chào, anh, anh Chu." Trên đầu Ngạn Hi chảy đầy vạch đen, cậu vô cùng nghi ngờ Hứa Vân Xuyên bị bệnh tâm thần phân liệt.
Chu Tiềm Sơn ngồi bật dậy dập tắt điếu thuốc: "Ngạn Hi đúng không? Tìm đại một chỗ ngồi đi."
Tìm đại một chỗ?
Nhưng chỗ nào?!
Ngạn Hi nhìn trái ngó phải, cuối cùng tầm mắt dừng trên chiếc ghế mà Chu Tiềm Sơn vừa đặt chân.
Chu Tiềm Sơn đẩy ghế đến trước mặt cậu, hất cằm với Ngạn Hi: "Ngồi đi, đừng khách khí."
Ngạn Hi: "..."
Chu Tiềm Sơn, người cũng như tên, nói không ngoa nếu lúc người này đứng lên thì Ngạn Hi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn đối phương. Hai mắt người đàn ông sắc bén, hàng lông mày rậm khẽ nhíu, mang theo một cỗ cảm giác áp bức khiến cho người ta phải thần phục. Trời lạnh như kia mà gã chỉ mặc một cái áo dài tay mỏng manh, cơ bắp nhô lên thể hiện dáng người cường tráng vạm vỡ.
Nếu như trên cổ người này đeo thêm sợi dây xích vàng thì chẳng khác gì đại ca xã hội đen!
Ngạn Hi đánh không lại, cậu ngoan ngoãn cầm ghế ngồi xuống.
"Nghe Chí Thần nói cậu muốn học chút thuật phòng thân?" Chu Tiềm Sơn ngồi dạng hai chân, biểu cảm trên mặt có hơi khủng bố.
Thấy cách xưng hô vô cùng thân mật của Chu Tiềm Sơn với Thiệu Chí Thần, Ngạn Hi bắt đầu suy đoán mối quan hệ giữa hai người. Ngay khi cậu định gật đầu thì bỗng trước mặt bị một mảng trắng che khuất.
"Anh Chu, anh có ý gì? Anh không nghe thấy em gọi sao?" Hứa Vân Xuyên ngồi bộp một phát lên chân Chu Tiềm Sơn, bày vẻ mặt thiếu kiên nhẫn ôm cổ người đàn ông.
Chu Tiềm Sơn lập tức duỗi tay ôm eo anh ta, phòng người nào đó uốn éo rơi xuống đất: "Đang bàn chuyện chính, đợi lát nữa anh chơi với cưng."
"Chẳng nhẽ chuyện chính còn quan trọng hơn so với việc đáp lời em?!" Hứa Vân Xuyên nắm vai gã ra sức lắc, chỉ nghe thấy chiếc ghế nằm của Chu Tiềm Sơn bắt đầu phát ra từng tiếng cót két, giống như sắp sập đến nơi!
Ngạn Hi đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Chu Tiềm Sơn bị anh ta lắc đến bó tay, trực tiếp ôm người lên trên. Hai người xoay mặt vào nhau, quay lưng về phía Ngạn Hi, bắt đầu màn miệng kề miệng.
Hứa Vân Xuyên rầm rì hồi lâu, đoán chừng bị hôn ba phút mới dừng lại.
Chu Tiềm Sơn ôm người xoay về, nói với Ngạn Hi: "Vợ anh có chút khó chiều, làm cậu chê cười rồi."
Ngạn Hi nhìn Hứa Vân Xuyên đỏ mặt dựa vào vai người đàn ông, dáng vẻ như chim nhỏ nép mình, từ từ dời tầm mắt: "Không, không có việc gì, tôi thấy không sao cả."
Chu Tiềm Sơn nói: "Cũng đúng, loại trình độ này chắc cậu cũng nên quen. Chí Thần là người tôi nhìn từ hồi choai choai đến lớn, về phương diện này tôi đã dạy cậu ta không ít."
Vẻ mặt Ngạn Hi tràn đầy khiếp sợ: "Anh dạy anh ta!"
Kích thích thế luôn?!
"Dạy bằng miệng." Chu Tiềm Sơn không chú ý đến chuyện tình cảm của hai vợ chồng Ngạn Hi, tay gã duỗi xuống quầy lấy một tờ rơi đưa cho cậu: "Cậu coi cẳng tay cẳng chân gầy như que củi của mình kìa, không tập thể lực trước không được. Nghe tên kia nói cậu còn đang đi học nên lúc nào rảnh rỗi thì đi tập thôi."
Ngạn Hi nhìn qua, là tờ rơi của một phòng tập gym. Mặc dù thể chất hiện giờ của cậu không bằng trước kia nhưng nền tảng cơ bản vẫn còn, cộng thêm mỗi ngày cậu đều có thói quen chạy bộ buổi sáng nên thể lực đã khôi phục bình thường. Đối với việc Chu Tiềm Sơn đưa cho mình một tờ rơi phòng gym khiến Ngạn Hi cảm thấy người đàn ông này đang làm qua loa lấy lệ.
Cậu trả tờ đơn cho gã: "Tôi không cần nó, ngày nào tôi cũng chạy 3000 mét, thể lực không có vấn đề."
Chu Tiềm Sơn không nhúc nhích.
Ngạn Hi nhíu mày nói tiếp: "Khu dân cư cao cấp phía Bắc thành phố, tôi đạp xe từ cổng lên đỉnh núi, trừ hai phút dừng chân mua nước thì chỉ mất mười hai phút rưỡi."
Vẻ mặt hai người đối diện đều thay đổi.
Chu Tiềm Sơn châm một điếu thuốc: "Sao cứ thích tự làm khó bản thân thế nhờ?"
Gã cầm điện thoại bấm một dãy số: "Tiểu Lý, lát nữa có một tên nhóc họ Ngạn đến chỗ chúng ta, mày nhớ chăm sóc một chút."
Chu Tiềm Sơn cúp máy, vẫn dúi tờ truyền đơn kia vào tay cậu: "Cầm đi, quán quyền anh ở ngay bên cạnh phòng tập gym, tôi lười làm tờ rơi nên chọn luôn địa điểm sát vách phòng tập."
Ngạn Hi: "..."
Lười đến độ không thể lười hơn luôn!
Vừa lúc đến giữa trưa, ba người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa.
Đột nhiên Hứa Vân Xuyên nói một câu: "Tiểu Ngạn, sắp tới sinh nhật Thiệu Chí Thần rồi, cậu đã chuẩn bị quà gì cho hắn chưa?"
Động tác gặm chân cua của Ngạn Hi dừng lại, cậu "A" một tiếng thật dài, nhìn hai người đối diện đồng thời bày ra vẻ mặt "Cậu thế mà lại không biết, cậu thật lòng với người ta sao, lương tâm của cậu không cắn rứt à?", cậu lập tức ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt đáp: "Bí mật."
"Ồ!" Hứa Vân Xuyên nở nụ cười giả lả, "Chị còn tưởng cưng đã quên rồi. Thiệu Chí Thần là kẻ lòng dạ hẹp hòi, cưng không tặng quà là bị hắn ghim cả đời đấy. Nhưng thằng cha này lại dầu muối không ăn nên cưng nhớ tặng theo sở thích của hắn. Năm ngoái chị đây mua cho Thiệu Chí Thần một cái ADINA phiên bản giới hạn mà chẳng thấy hắn đeo lần nào, thế là lần sau gặp mặt chị đòi lại luôn. Mi không đeo thì bà đeo."
Buổi tối về nhà, nhân lúc Thiệu Chí Thần không chú ý Ngạn Hi túm Thiệu Sanh Tinh vào phòng: "Sắp tới sinh nhật ba nhóc rồi!"
Thiệu Sanh Tinh nghi hoặc: "Không phải còn hai tuần nữa sao?"
Rất tốt, Ngạn Hi híp mắt, cậu còn hai tuần để chuẩn bị quà.
Vì muốn làm cho kim chủ ba ba vui vẻ, cuộc sống sau này cảng thêm thoải mái, Ngạn Hi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Rốt cuộc là nên tặng quà gì.
Cậu cầm túi nước ấm đi tới đi lui trong phòng khách, đúng lúc va vào Thiệu Chí Thần đang đi từ cầu thang xuống rót nước. Hai người trợn mắt nhìn nhau một cái, Thiệu Chí Thần xoay người vào phòng bếp, Ngạn Hi xoay người tiếp tục nghĩ đến quà sinh nhật của mình.
Chưa đi được hai bước, cả hai đã đồng loạt quay đầu.
"Tôi..."
"Anh..."
Giọng của hai người vang lên cùng lúc.
Ngạn Hi xua tay: "Anh nói trước đi."
"Dạo này Ngạn Ngụy Hải có gọi điện cho cậu không?" Thiệu Chí Thần hỏi.
Ngạn Hi nhớ lại một chút rồi lắc đầu: "Hình như chỉ có một người tìm nhà đầu tư vốn gì đó, còn có một người là giáo viên trường gọi qua."
"Nói là buổi trưa thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh không chịu ăn cơm, nhưng hôm đó tôi có thấy nó ăn sáng, có lẽ là do buổi sáng ăn hơi nhiều." Ngạn Hi cũng không suy nghĩ nhiều, trái lại cậu rất muốn biết Ngạn Ngụy Hải tìm mình để làm gì?
"Anh nói Ngạn Ngụy Hải bị làm sao cơ?"
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần u ám: "Cha tôi đối phó với nhà họ Ngạn."
"Ồ... Tại sao?"
"Bởi vì cậu."
"Nếu vậy không phải bọn họ rất đáng thương à?" Ngạn Hi hiểu ra, cậu thở dài một hơi, trên mặt hiện nét ưu sầu nói tiếp: "Hy vọng bọn họ có thể thay tôi gánh vác một phen."
Thiệu Chí Thần: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Khi giám đốc Thiệu vừa lên cấp hai đã trúng tiếng sét giời đánh với một cô gái. Thẳng cho đến khi hắn đi vệ sinh nhìn thấy cái kia của cô gái còn lớn hơn của mình!
Hứa Vân Xuyên: Không biết hôm nay mặc cái váy này anh Chu có thích không. (mặt ủ mày ê)
Giám đốc Thiệu:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT