Lúc này Vương Cẩm Duy mới chú ý tới Long Ngạo Thiên đang ngồi trong xe đẩy hàng, gã chỉ vào nó: "Con nhà ai đây?"

Ngạn Hi đáp: "Nhà tôi. "

Vẻ mặt Vương Cẩm Duy hằn rõ nét không dám tin tưởng, ngay cả đầu ngón tay chỉ vào cậu cũng bắt đầu run rẩy: "Em, em, em,... em sinh?"

Ngạn Hi sửng sốt, đột nhiên ngu hết cả người. Cậu gần như quên mất rằng cuốn truyện này còn một thiết lập chết tiệt khác - đàn ông có thể sinh con!

Mặc dù không phải tên đàn ông nào cũng có khả năng sinh nhưng lại có 10% cơ hội, và cũng chính bởi vì 10% cơ hội này mà quốc gia đã ban hành luật hôn nhân đồng tính. Trong số 10% đàn ông trên, phần lớn đàn ông kết hôn sẽ chọn kết hôn cùng phụ nữ và không phát triển chức năng sinh sản, trong khi đó một bộ phận nhỏ nam giới lại cố gắng có con với bạn đời đồng tính của mình.

Nhã Thư trong sách chính là nhóm người nhỏ kia.

Ngạn Hi sững sờ, Ngạn Hi mê mang, thế nên nguyên chủ có thể sinh con à?

Nguyên chủ và Thiệu Chí Thần đã kết hôn nhiều năm như vậy, cho dù nguyên chủ không có nhu cầu ở phương diện kia thì Thiệu Chí Thần cũng có mà...

Nhưng trong sách lại không hề đề cập tới chuyện nguyên chủ sinh thêm cho Long Ngạo Thiên một thằng em giai, điều này có phải minh chứng chứng tỏ nguyên chủ không thuộc về 10% kia hay không?

Để đề phòng bất trắc cậu vẫn nên sớm đi làm kiểm tra sức khỏe.

Chỉ trong vòng vài giây, vẻ mặt Ngạn Hi chuyển từ khiếp sợ đến sợ hãi rồi từ sợ hãi đến mê man buồn bã, trái tim Vương Cẩm Duy cũng lên xuống phập phồng như tàu lượn siêu tốc theo. Gã xác định rồi, chắc chắn bây giờ trên đầu gã đã xanh tới độ bốc khói, xanh lấp lánh khiến cho người ta nhòm mà thấy thương.

"Quả nhiên là do em sinh ra đúng không, đã thế còn... còn sinh tận sáu bảy năm rồi!" Vương Cẩm Duy giận dữ gào to: "Thằng nhỏ đều đã đi học tiểu học luôn mới vãi đái! "

Ngạn Hi vội vàng đẩy xe đẩy ra sau lưng mình: "Anh đừng kích động, chi bằng chúng ta hẹn lần sau gặp mặt nói chuyện tử tế, anh coi, có trẻ con ở đây cũng không tiện."

Vương Cẩm Duy sụp sụp tinh thần, gã vốn tưởng rằng bản thân mới là kẻ nắm thóp trong đoạn tình cảm này, không ngờ bây giờ mặt bị vả sưng cao chẳng khác gì đỉnh Everest!

Lúc trước gã luôn cảm thấy Ngạn Hi là kẻ ngu xuẩn. Lúc gã có tiền thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không có tiền thì tìm đến Ngạn Hi tâm sự, thằng ngu này vừa ngây thơ lại vừa lắm tiền, gã chỉ mới nói bản thân bận rộn công tác kiếm tiền mà kẻ kia đã hận không thể dâng cả gia tài cho gã! Kết quả thì sao... Hóa ra gã con mẹ nó mới chính là kẻ bị coi thành công cụ tám chuyện!

"Em nói đi, thằng kia là ai, có phải kẻ hôm qua không?"

Ngạn Hi thương tiếc gật đầu nhìn nửa thân dưới của gã.

Đờ mờ... Con hàng này nhập diễn quá sâu, cậu ngại đánh gãy mạch diễn của người ta!

"Shhhh..." Vương Cẩm Duy hít vào một ngụm khí lạnh, tức thì cảm thấy một trận đau nhức.

Ngạn Nghê đứng ở một bên cũng có chút xấu hổ: "À..."

Là một tiu đây vụng trộm với thằng đàn ông của anh trai, cô ta cũng có chút không hiểu thế cục hiện tại. Cho nên là anh trai cô ta đã sinh con từ bảy năm trước, ngay ngày hôm qua tên đàn ông ngoại tình với cô ta bị cha của đứa nhỏ đá nát "trứng cút"?

Vãi chưởng! Nhưng không phải mấy ngày hôm trước Ngạn Hi vừa gả cho Thiệu Chí Thần à?!

Không, không, không, phải bình tĩnh. Cô ta đã sớm nghe đồn Thiệu Chí Thần có một đứa con trai, là con của chị gái quá cố để lại cho hắn làm con thừa tự. Vậy phỏng theo suy đoán thì đứa nhỏ này chính là con cháu nhà họ Thiệu... Thiệu Sanh Tinh!

Cô ta vừa định mở lời, nhưng lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện Ngạn Hi chạy biến mất tăm mất tích!

Ngạn Nghê tức giận túm Vương Cẩm Duy đang đứng đực mặt bên cạnh: "Anh làm cái gì thế hả! Sao để người ta nói đi là đi? "

Cô ta còn chưa kịp vòi tiền tiêu vặt từ chỗ Ngạn Hi mà!

"Em ấy nói bác sĩ trị liệu chân khớp của gia đình đến rồi nên muốn trở về trị liệu chân." Vương Cẩm Duy hoảng hốt mở điện thoại ra, "Nhưng Ngạn Hi có để lại số điện thoại mới cho anh, em nói xem em ấy có ý gì?"

Ngạn Nghê vội vàng nhìn thoáng qua, ghi nhớ số điện thoại này.

Vương Cẩm Duy tức giận quẳng điện thoại: "Thế mà cậu ta dám coi anh là trai bao!"

...

Ngạn Hi ngựa không ngừng vó ném xe đẩy hàng khiêng Thiệu Sanh tinh chạy về tiểu khu. Nhìn tư thế này của cậu, bảo vệ khu chung cư suýt chút còn tưởng rằng bọn họ bị tôi phạm giết người truy đuổi, lập tức rút dùi cui che chắn Ngạn Hi đi vào cửa.

Vẻ mặt Ngạn Hi khó hiểu: "Làm sao vậy? Các anh đang diễn tập à?"

Nhân viên bảo vệ gãi đầu: "Không phải là cậu gặp nguy hiểm sao? "

"Hả, không phải, là..." Ngạn Hi không biết nên nói thế nào: "Là do người yêu cũ tôi lên cơn, phát hiện tôi kết hôn nên nhất thời đầu não chập mạch, do đó tôi phải dẫn đứa nhỏ về trước. "

Nhân viên bảo vệ nhìn bóng lưng đi xa của cậu không khỏi cảm thán, đúng là cuộc sống của kẻ giàu, tràn đầy tốc độ và tình cảm rực cháy.

Về đến nhà, Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh đánh răng. Thiệu Sanh Tinh không thích đánh răng, mỗi lần đều phải có người thúc giục, cũng không biết là dưỡng thành thói quen kiểu gì.

Thấy thằng nhóc thối đánh răng xong cậu bèn hỏi: "Hôm nay nhóc thấy gì?"

Thiệu Sanh Tinh đáp: "Tôi thấy người yêu cũ tới tìm chú."

Ngạn Hi vội vàng che miệng nó lại: "Chuyện này không được nói với ba nhóc, có nghe thấy không! "

Nếu để tên đàn ông có dục vọng khống chế mạnh mẽ đến độ biến thái như Thiệu Chí Thần biết cậu lại gặp Vương Cẩm Duy thì không biết hắn ta sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức gì. Nghĩ tới bộ dạng thảm thiết của Vương Cẩm Duy ngày hôm qua, cậu bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.

Đừng để đến lúc chia tay chẳng những không lấy được tiền mà còn bị đóng gói đưa đến Savadica xa xôi hẻo lánh.

Hai mắt Thiệu Sanh Tinh cong cong: "Không! "

Ngạn Hi híp mắt: "Thế nào? Nhóc muốn bàn điều kiện với chú à?"

"Tôi không muốn đánh răng, tôi muốn chú làm ngựa cho tôi cưỡi!" Thiệu Sanh Tinh đẩy cậu, ý bảo cậu làm ngựa cho nó cưỡi.

"Ha! Lại còn muốn chơi cưỡi ngựa?" Ngạn Hi đáp: "Bây giờ chú phải lập tức đi nói cho Nhã Thư, bảo thằng bé không chơi với thằng nhóc xấu xa như mi."

Thiệu Sanh Tinh trừng mắt: "Chú... chú đang uy hiếp tôi đấy à!"

Ngạn Hi nhe răng cười: "Không phải nhóc muốn cưỡi ngựa sao?"

Cậu ôm Thiệu Sanh Tinh vào phòng mình, bảo thằng nhóc nằm sấp trên giường: "Nhanh lên, bò hai mươi vòng trên giường nhanh!"

"Chú dám!"

"Chú đây không dám." Ngạn Hi vỗ mông nhỏ của nó: "Nhưng chú có thể nói với Nhã Thư..."

Thiệu Sanh Tinh vội vàng lao tới bịp miệng cậu: "Chú không được nói!"

"Vậy bò nhanh lên, bớt lảm nhảm cho ông."

Thiệu Sanh Tinh bắt đầu học ngựa bò. Bò năm vòng không thấy mệt mỏi, bò mười vòng khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu khuất nghẹn, bò hai mươi vòng chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có rất nhiều ngôi sao, lóe rồi lại tắt tắt rồi lại lóe. Cơ thể nó nghiêng một cái, ngã xuống giường ngủ thiếp đi!

Ngạn Hi ôm tay lặng lẽ cười, cười đủ rồi mới đứng dậy lau người thay đồ ngủ cho thằng cu con.

Hy vọng thằng nhóc này có thể nhớ kỹ bài học hôm nay.

Ngày hôm sau, bởi vì Thiệu Sanh Tinh muốn nhảy lớp nên Ngạn Hi nói trước với Thiệu Chí Thần một tiếng, thấy người kia không có dị nghị mới dẫn Thiệu Sanh Tinh đi tìm ban giám hiệu nói chuyện. Trước tiên là làm bài kiểm tra rồi phỏng vấn, cuối cùng cũng làm xong thủ tục.

Thiệu Sanh Tinh có thể đến lớp học quen biết bạn học trước, thích nghi với môi trường học tập.

Ngạn Hi kiểm tra vết thương của nó: "Nhóc tính ở lại đây nhìn một chút hay về nhà luôn."

Bây giờ Thiệu Sanh Tinh là một bệnh nhân, thật ra không cần đi học.

Thiệu Sanh Tinh trả lời không chút do dự: "Ở chỗ này!"

"Vậy tan học chú đến đón nhóc, ở một mình không thành vấn đề đấy chứ?"

Thiệu Sanh Tinh gật mạnh đầu, còn đẩy cậu ra ngoài. Ngạn Hi chậc chậc một tiếng, sờ đầu thằng nhóc: "Nhóc thối."

Bây giờ là buổi chiều, cách giờ tan học cũng không còn bao lâu. Ngạn Hi lười về nhà nên vào một quán trà sữa ngoài cổng trường ngồi một tiếng đồng hồ. Chờ đến khi chuông tan học vang lên mới chậm rãi đứng dậy đi đến cổng trường đón đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp băng qua đường đã trông thấy thằng nhóc thối tung tăng đi ra, chạy thẳng về phía một chiếc xe thể thao màu trắng.

Một thanh niên dáng người cao gầy đứng bên cạnh xe, Ngạn Hi đi qua đánh giá vài lần, trắng nõn mềm mại, giống như một đóa hoa sen trắng nhỏ vừa trồi khỏi mặt nước

Ha, vừa nhìn đã biết đánh không lại cậu.

Thiệu Sanh Tinh thay đổi bộ dáng khó đối phó Ngạn Hi lúc trước, ôm tay thanh niên không rời.

Ngạn Hi còn chưa đi qua thì chàng trai đã như có cảm ứng ngẩng đầu, mỉm cười với cậu: "Xin chào, tôi tên là Trần Thư Nhiên, là bạn từ thuở nhỏ của Chí Thần."

Thế mà Thiệu Chí Thần lại có cả bạn nối khố đáng yêu như vậy, đúng là bất ngờ.

Ngạn Hi cảm thấy khi Thiệu Chí Thần còn nhỏ cũng khó ở y như thằng ranh Long Ngạo Thiên, nhưng người trước mắt này dịu dàng như nước, vừa nhìn đã biết hồi còn bé thường xuyên nước mắt nước mũi tèm lem, lương thiện đến độ đưa hết ví tiền cho đám ăn mày chuyên gạt người. Hai người này mà làm bạn chắc ngày nào "hoa trắng nhỏ" cũng lấy nước mắt rửa mặt nhỉ!

Thiệu Chí Thần đang họp ở nơi khác hắt xì một cái.

"Xin chào, Ngạn Hi." Ngạn Hi giới thiệu đơn giản, bắt tay với hắn.

Ui chao! Còn bôi kem tay đồ, mềm mịn ghê cơ.

Trần Thư Nhiên sờ đầu Thiệu Sanh Tinh: "Là như thế này, tôi vừa về nước mấy hôm, rất nhớ Tiểu Tinh, đúng lúc tối nay tôi có đi thăm ông nội thằng bé nên muốn dẫn thằng bé đi cùng."

Đi nhà họ Thiệu? Theo lý thuyết thì đó là ông của Thiệu Sanh Tinh, Ngạn Hi căn bản không cần nhọc lòng quan tâm, nhưng có lẽ chuyện nên báo trước với Thiệu Chí Thần một tiếng nhỉ. Dù sao trước đó đã xảy ra chuyện như vậy, khá là xấu hổ.

Cậu hỏi Thiệu Sanh Tinh: "Nhóc muốn đi không? "

Thiệu Sanh Tinh nói đi, Ngạn Hi bèn đưa điện thoại cho nó, bảo nó tự mình nói với Thiệu Chí Thần.

Trần Thư Nhiên vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc này đột nhiên nói: "Để tôi gọi cho."

Rồi vươn tay muốn cầm điện thoại của Ngạn Hi.

Ngạn Hi nghi ngờ: "Điện thoại của anh không có số của Thiệu Chí Thần à?"

Trần Thư Nhiên vén tóc ra sau tai, nhìn Ngạn Hi nở nụ một cười nhưng không trả lời, chỉ cầm điện thoại của cậu bấm bấm.

Đờ mờ! Ngạn Hi ngửi thấy mùi gì đó...

Có phải cậu đã biết điều không nên biết không?

Sau khi kẻ kia đón Thiệu Sanh Tinh đi rồi, Ngạn Hi lại gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần, vừa mới "Alo" thì người đầu dây đã bắt đầu nổi đóa.

"Ngạn Hi, cậu là thằng ngốc đấy hả? Sao dám tự tiện đưa điện thoại của mình cho kẻ khác?"

Ngạn Hi nhìn màn hình... HKT - Vương lão ngũ, không sai, là Thiệu Chí Thần mà!

"Tên kia không phải bạn nối khố của anh à?"

"Cậu ta là..." Thiệu Chí Thần nửa đường mắc kẹt: "Quên đi, dù sao Thiệu Sanh Tinh không đi cùng với cậu ta là được rồi."

Ngạn Hi trầm ngâm chốc lát, thật cẩn thận nói: "Hả?"

Thiệu Chí Thần nhướng mày, cảm thấy chuyện lớn không ổn: "Ngạn Hi!"

Ngạn Hi có chút chột dạ: "Sao thế?"

"Đừng bảo với tôi là Thiệu Sanh Tinh đi với kẻ kia rồi đấy?!"

"Tôi... Không phải, là đóa sen trắng nói anh đồng ý! "

Thiệu Chí Thần nặng nề thở dài một hơi: "Cậu có não hay không, cậu..."

"Tút tút." Điện thoại bị cúp.

Ngạn Hi ném điện thoại di động đặt mông ngồi xuống sô pha, bực thật đấy, cũng không biết bây giờ Thiệu Sanh Tinh thế nào.

Cậu do dự trong chốc lát, lại gọi điện qua: "Có thể xảy ra chuyện gì à?"

Thiệu Chí Thần ở đầu dây bên kia hừ lạnh: "Mệt cậu còn có chút lương tâm. Thiệu Sanh Tinh sẽ không có chuyện gì, nhưng cậu vừa gây ra một chuyện phiền phức lớn."

Ngạn Hi nhéo nhéo đầu ngón tay mình, yết hầu khẽ nuốt nước bọt: "Chuyện gì?"

"Ai cho cậu lá gan cúp máy tôi?"

"..." Ngạn Hi muốn nghiến răng ken két: "Anh cứ coi như mình là hội viên của gia tộc HKT đi!"

Cậu nói xong tức giận cúp máy, thẳng tay ném điện thoại vào góc sô pha.

Thiệu Chí Thần sững người nhìn điện thoại bị cúp vài giây, quay đầu hỏi Thiệu Nhất: "Gia tộc HKT nghĩa là gì?"

Tìm ảnh có phong cách giống HKT hồi xưa để biết thêm thông tin chi tiết, không thì các thím lên baidu cop từ "葬爱家族" để biết thêm QAQ, không có ảnh đẹp để ngắm đầu, cân nhắc trước khi tìm kiếm. Ờ nói thật là tou nhìn mà còn cảm thấy cay hết cả mắt....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play