Thơm nghe tiếng động, cô ta đoán chắc cậu Nhật đang ra ngoài nên nhanh chân chuồn trước, coi như mình không hề hay biết gì cả. Con Út từ dưới bếp đi ngang chỗ Thơm, nó bê một đĩa trái cây đầy ắp, nhìn Thơm lễ phép:

- Con mang trái cây cho mợ Trúc, mợ ăn không, tí nữa con gọt luôn cho.

Thơm mỉm cười hiền dịu, cô ấy bỗng nhẹ nhàng:

- Để tôi bưng vào phòng thím ấy cho, tiện thể có vài chuyện muốn trao đổi.

Con Út nghe vậy mừng rơn, nó đưa ngay cho Thơm, không quên cảm ơn rối rít. Cô gái này đón lấy đĩa trái cây, tự nhiên đẩy cửa bước vào phòng, không hề có dấu hiệu ngại ngùng gì hết. Căn phòng trống trơn, chẳng có bóng người, chăn màn được gấp ngay ngắn. Cô ta ngay lập tức chạy xộc đến giường, thò tay vào trong gối kiểm tra. Ngay sau đó đã lôi ra được miếng ngọc bội, Thơm vui mừng giấu ngay vào cạp quần, miệng hơi nhếch lên cười đầy mãn nguyện. Cô ta quay ngoắt người định bỏ ra ngoài thì cánh cửa đã bật tung, Trúc khoác vai chồng đi vào, theo sau là đám thằng Thiện. Thấy người này, Trúc ngơ ngác:

- Cô vào phòng tôi làm gì?

Thơm tuy đang chột dạ nhưng vẫn phải giả như không hay biết gì hết. Cô ta vẫn một nét mặt đáng thương duy nhất:

- Con Út nhờ tôi mang trái cây vào phòng cho thím, tôi vào đây không thấy ai nên mới đặt vào bàn rồi ra ngoài.

Trúc gắt gỏng:

- Con Út, quỳ xuống. Ai cho phép mày được sai mợ Hai làm mấy chuyện này? Quy tắc trong phủ như thế nào, mày tính làm phản có đúng không?

Con Út run bần bật, quỳ sụp xuống ôm lấy chân Trúc:

- Oan con quá, con nào có dám. Hồi nãy, con bưng vào cho mợ nhưng mợ Thơm cứ nằng nặc bắt con đưa cho, mợ ấy còn kêu có việc quan trọng.

Thơm muối mặt vội vàng thanh minh:

- À thực ra tôi có chuyện cần bàn với thím. Chuyện là….

Bỗng cậu Quyền cất tiếng cắt ngang lời cô ta:

- Sao tôi mua cho mợ miếng ngọc bội mà mợ không đeo vào hay làm mất ở đâu rồi?

Trúc phồng má cự lại:

- Em mà làm mất đồ á, đồ của cậu em coi như linh hồn, mất là mất thế nào được?

Cô ấy chạy nhanh vào đầu giường, lấy ra trong gối nhưng lật tung cả hai cái vẫn không thấy miếng ngọc đó đâu. Trúc tái mặt, chống tay vào cằm suy nghĩ:

- Sơn lôi di, hoả lôi phệ hạp. Dụng thần tỵ hoả lưu tù, tán tại nhật, dụng thần không có lực. Tiết trì thế động vượng, lại hoá sinh. Nguyên thần là nguồn cơn để sinh dụng lại mộ nhật.

Đám người đần cả mặt, nghe mà cứ như vịt nghe sấm. Cậu Quyền buồn cười lắm mà vẫn cố nhịn không dám cười. Quẻ vợ cậu vừa đọc là cho người sắp chết, sau bao nhiêu câu kinh dịch cuối cùng cũng trúng câu này. Cậu đang không biết cô ấy tính làm gì tiếp theo thì Trúc đã cao giọng:

- Sau khi bấm quẻ, các vị thần linh đã chỉ điểm cho ta. Một trong số những người hầu ở đây đã lấy cắp miếng ngọc bội đó. Bây giờ giao ngay ra đây ta sẽ tha nếu không tự mình mà lãnh hậu quả.

Không một ai dám bước lên, họ đứng chôn chân một chỗ. Trúc nhíu chặt cặp mày sâu róm khó chịu:

- Ta cho các ngươi cơ hội vậy mà vẫn không biết ăn năn, hối cải. Được con Út, mày biết tội mày chưa?

Con Út nghe mà cứ như có tiếng sấm rền mang tai, nó không hiểu tại sao mợ ấy lại vu oan như thế. Nó khóc lóc, lắc đầu:

- Con không có, con thề con không có.

Mợ Trúc vẫn bình chân như vại, hơi cười:

- Mày qua ôm lấy mợ Hai, tao nhìn thấy trong người mợ ấy có đồ phát sáng đấy.

Thơm tái mét, chân tay bắt đầu run rẩy, mồ hôi vã như tắm. Vừa rồi nghe Trúc phán thủ phạm là đám người hầu, Thơm đang thở phào, nhẹ nhõm ai ngờ Trúc lật mặt hơn lật bánh tráng nữa. Con Út bất thình lình ôm chầm lấy Thơm, tay nó lướt nhanh ở phần túi áo, túi quần, nó lôi ra miếng ngọc bội kính cẩn dâng lên cho Trúc. Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều thất vọng tràn trề, họ không nghĩ mợ Thơm lại có thói ăn cắp vặt. Mợ ấy mới về phủ này được hai hôm, cứ tưởng ngoan hiền thuỳ mị, ai ngờ cáo đội lốt người. Thơm xấu hổ, cúi rạp đầu không dám ngẩng lên. Trúc thở dài:

- Tôi cho cô cơ hội nhưng cô không biết trân trọng. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Phủ thái sư quy định tội ăn cắp vặt phạt hai mươi gậy, cô là chủ nhân của phủ hình phạt gấp đôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn không muốn mang tiếng ác nên tôi sẽ đi cầu xin thầy giảm tội cho cô. Chỉ cần bây giờ cô cúi đầu nhận tội, tôi sẽ giúp.

Thơm kinh sợ khi nghĩ đến bốn mươi gậy chỉ có thịt nát, xương tan. Cô bây giờ đã hiểu hoá ra Trúc lừa mình, đây chẳng phải là đồ của bà Cả mà cô ta cố tình hãm hại. Nhưng lúc này tình thế cấp bách, tính mạng quan trọng hơn danh dự, Thơm lí nhí trong cổ:

- Tôi... tôi thấy miếng ngọc…

Trúc quắc mắt:

- Cô chỉ cần nói lấy hay không?

- Tôi... tôi lấy.

Trúc nghe câu này, vỗ tay phấn khích:

- Mọi người là nhân chứng đấy, à quên tôi chưa nói hết. Phủ thái sư quy định nếu nghi ngờ chủ nhân ăn cắp phạt gấp đôi, nếu chính miệng người ấy nhận tội tát thêm hai mươi cái vào mặt. Mấy đứa lôi mợ Thơm ra ngoài chịu phạt, cứ y án xưa giờ mà làm.

Thằng Chuối với thằng Thiện hùng hổ xông lên kéo Thơm ra ngoài. Đằng sau phủ có một bãi đất trống, khi đánh ai lôi ra đó, dù người này có la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy. Trúc hí hửng cũng đi theo, cô còn vặt thêm cái lá mít quạt phe phẩy, thì thầm với chồng:

- Cậu thấy kinh dịch em lợi hại hay thần chú ác liệt hơn?

Quyền chép miệng:

- Kinh dị như nhau, tặng tôi bài thơ đi.

Trúc chớp mắt, không nghĩ cậu ấy lại đề cao mình như thế. Cô hít một hơi lấy cảm hứng rồi ngẩn ngơ:



- Nhà em có một cậu Quyền

Ngày ngày cậu lại đi vào, đi ra

Cậu giỏi nhất khoản bắt ma

Cậu chẳng có thói la cà đó đây.

Quyền cố gắng lắm cũng không thấm nổi thơ của vợ. Cậu nhăn nhó:

- Mợ làm bài nào nói về tình cảm của mợ dành cho tôi đấy.

Trúc gật gù:

- Tình yêu như cái bánh đa

Cậu đem nhúng nước thế là mất ăn

Tình yêu như một đống rơm

Gặp mồi lửa cháy, hương thơm ngạt ngào

Tình yêu như trận mưa rào

Gặp ngay nắng hạ thế là khô bong.

Cậu Quyền nghe thơ của vợ mà chẳng biết nhận xét làm sao. Cậu cũng không rõ xưa ai dạy vợ cậu làm thơ, chắc cậu phải gặp cao nhân đó quỳ lạy, xin người này đừng có dạy thêm bất cứ ai khoản thơ phú nữa. Chứ nghe thơ kiểu này người đang khoẻ mạnh cũng nội thương mà chết.

- Á… á….

Tiếng Thơm hét toáng lên, cô ta bị đập cho te tua, đang gầm lên đau đớn. Thằng Thiện với thằng Chuối không chút thương tình cứ ra sức mà đánh. Tiếng gậy huỳnh huỵch, tiếng khóc thấu tận trời xanh. Thơm bị đánh chục gậy thì lả đi, cô ta tưởng chơi chiêu này thì sẽ thoát ai ngờ Trúc vẫn thong thả:

- Ngất cũng cứ đánh tiếp.

Thơm quýnh quáng, cả người cứ bật lên, khóc khản cả tiếng. Trúc ngồi đó canh đúng hai chục gậy thì khoan khoái khoác tay chồng bỏ đi. Mấy thằng gia đinh nói nhỏ với nhau:

- Ủa phủ này có luật lệ ăn cắp mà nhận tội thì hình phạt như trên hả? Tôi ở đây đã hai chục năm mà chưa thấy chủ nhân nào ăn cắp bị nặng vậy. Bữa mợ Tú lấy trộm đồ cũng chỉ bị mười gậy, cấm túc trong phòng, nhưng do mợ ấy nhận tội nên chỉ bị cấm túc với phạt chép điều lệ thôi mà nhỉ?

Mấy đứa kia cũng ngớ người:

- Ừ, mày nói tao mới nhớ, vậy chắc mợ Thơm này đắc tội gì rồi. Thôi cứ y lệnh mợ Trúc mà làm, mày thấy tấm gương cậu Nhật không? Cậu ấy còn bị đánh cho bầm dập huống hồ lũ tép riu như chúng mình. Tốt nhất mợ Trúc nói gì mình cứ ngoan ngoãn nghe theo.

Thơm bị đánh cho thừa sống, thiếu chết. Nguyên mảng lưng máu đỏ lòm chiếc áo, không còn biết gì nữa. Cô ta được đặt trên tấm phản khiêng vào phòng. Chẳng một ai thèm quan tâm, hỏi han. Thơm nằm khò khoăm dưới đất, rên hừ hừ, chân tay không sao cử động nổi, cả người đau muốn vỡ vụn xương cốt.

Lụa thấy cảnh này thì cầm một chậu nước bước vào. Cô ấy dùng khăn rửa sạch, vắt khô nhẹ nhàng chấm vào vết thương. Thơm vẫn im lìm, kêu la, cả người cong lên như con tôm. Lụa nhè nhẹ bôi thuốc, vừa làm vừa thổi khe khẽ:

- Tội quá, sao mà lại bị đánh ra nông nỗi này cơ chứ?

Thơm thoi thóp, nói không rõ chữ:

- Đội... đội ơn cô.

Lụa cố hết sức mới dìu được Thơm lên giường, cô ta đi không nổi, cứ bước được vài bước lại khuỵu xuống. Lụa nhìn Thơm đầy thương cảm:

- Cô nín đi, nằm ngủ một lát. Cần gì cứ kêu tôi, khổ thật đấy. Quân bất nhân, đánh người ta tàn tạ đến mức này.

Lụa đi khỏi, Thơm mới thấy hối hận. Cô đắn đo:

-Cô gái tên Lụa này hoá ra hiền lành, tử tế. Tuy mình với cô ấy không thân thiết, mình lại bị gán tội chẳng mấy tốt đẹp mà cô ấy vẫn giúp đỡ mình. Sau này nhất định tôi sẽ theo cô, còn con giặc cái kia, có ngày mày chết với tao.

Cô ta mới nghĩ tới đó thì cơn đau lại ập đến, lần này nó hành đến phát sốt. Bên ngoài thì nóng như lửa đốt, bên trong lạnh tới thấu xương, hai hàm răng va nhau cầm cập. Cả buổi Thơm bị hành cho sống dở, chết dở.

Ông Quang hôm nay làm lễ cho các linh hồn trú ngụ vào một góc đình ở cuối phủ. Ông ấy tất bật chuẩn bị các vật dụng, một mâm ngũ quả, một cành liễu, sấp các lá bùa màu vàng được đặt ngay ngắn dưới đất. Ông Chỉnh cũng mặc quần áo nghiêm trang hai tay chắp trước ngực. Khi tất cả đã xong xuôi, ông Quang mới đốt một nắm hương, vái tứ tung, khấn rằng:

- Ta là quản gia phủ này, từ bây giờ ta triệu tập các linh hồn về đây. Các ngươi có đói khát, hay oan ức chỉ được phép tìm về mình ta. Cấm kẻ nào dám lảng vảng bước vào phủ, nếu không linh khí sẽ tiêu tan.

Ông ấy rú lên một tiếng, gió thổi tung, bụi bay mù mịt làm ông Chỉnh ớn lạnh cả sống lưng. Ông ấy còn nghe rõ tiếng gào rú kinh dị xa xăm. Ông Chỉnh bất chợt nhặt lên một hòn đá gần đó, tung lên cao rồi bắt lấy. Khi ông mở ra, hòn đá hồi nãy tự dưng chuyển sang màu đen kịt. Sắc mặt ông pháp sư tái nhợt càng làm ông Chỉnh lo lắng:

- Rút cuộc có chuyện gì mà thầy sợ hãi đến thế?

Ông Quang giọng nhỏ dần xuống, chỉ hai người mới nghe được:

- Nhà ông có mợ Trúc ma lực lớn lắm. Mợ ấy không phải người giời như mọi người vẫn nghĩ mà là người của quỷ sa tăng. Những linh hồn muốn về đây trú ngụ nhưng đều bị ma khí trong người mợ ấy tiêu diệt, các linh hồn đó không có chỗ trú nên mới đi lang thang, phẫn uất gây chuyện.

Ông Chỉnh lúc này đã hiểu ngay ra vấn đề, xưa nay thầy nào về đây cũng phán Trúc là nguồn cơn gây hoạ, phải tống cổ cô ấy đi may ra phủ mới yên ổn trở lại, nhưng nói gì thì nói cô ấy là vợ của cậu Quyền, giờ phải nghĩ ra lí do thoả đáng mới đuổi đi được. Như hiểu suy nghĩ của thái sư, ông Quang vội tiếp lời:

- Ông là thái sư, dưới một người mà trên vạn người, thích giết, thích chém ai mà chẳng được, cần gì lí do, lí trấu. Quan trọng là ông có muốn hay không thôi. Ông nghĩ đi một mạng người mà đổi lấy bình yên của cả phủ cũng đáng lắm chứ, đúng không?

Thái sư lưỡng lự, ông muốn thăm dò ý kiến cậu Quyền như thế nào đã. Đối với ông, cậu ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, xưa nay cậu chịu mọi thiệt thòi, ông không muốn làm con mình thất vọng, suy sụp. Ông Chỉnh khẽ thở dài:

- Chuyện này để tôi xem xét đã, ông cứ làm tiếp lễ nghi đi.

Ông Quang đọc rất nhiều những bài khấn tiếp, ông đốt các lá bùa, rải tung toé xuống mặt đất. Phải cả canh giờ đã hoàn thành, hai người đứng dậy cúi gập người chào một lượt rồi mới bước vào trong. Trúc đang núp trong bụi mây, cô đánh tầm mắt ra xa quan sát nãy giờ, bụng bảo dạ:

- Lão pháp sư chắc lại đang vu oan cho mình, tên này tính chơi chiêu đuổi cùng giết tận, mà giờ hắn ta làm quản gia ở đây, lại được ông thái sư coi như cánh tay đắc lực thì sao mà đối phó được nhỉ?



Cô đưa tay nhẩm tính:

- Mo ha ba bo na sa ba.

Cậu Quyền đập mạnh vào vai:

- Mợ lên cơn gì nữa đấy, giờ mợ đọc kinh dịch đi, mợ đọc tôi còn hiểu chứ cái thổ tả này tôi nghiên cứu nát óc cũng không biết là gì.

Trúc ngớ người:

- À, em đang nói: một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Ý là có ít nhất sáu người đang muốn tống em đi. Khổ thế chứ, nằm yên cũng bị người ta chém, em cả đời hiền lành, có đắc tội ai đâu cơ chứ?

Cậu Quyền nhìn vợ đang phụng phịu thì không kìm được hôn lên môi cô:

- Mùi vị không tệ.

Trúc ngớ người, lâu lâu cậu Quyền lại như bị hâm, nói những câu chuyện chẳng hề ăn nhập. Cậu ấy vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán cho vợ rồi dịu giọng:

- Tôi yêu em không hề gian dối

Tình yêu chúng mình vô đối phải không em

Nước xuôi dòng ngàn năm chảy mãi

Cuộc đời này chỉ yêu mãi mình em.

Tôi yêu em không hề bốc phét

Tình yêu dài một mét có dư

Tôi yêu em không sợ đau khổ

Nằm trong quan tài thò cổ ra yêu.

Trúc trố mắt, há miệng, lắp bắp:

- Cậu bị bệnh vậy lâu chưa, hay do ảnh hưởng bữa ăn cái ghế vào đầu. Đứng yên đây, em đập cái guốc vào bên trái cho cân xứng, may ra não nó mới trở về hiện tại được.

Quyền nhìn vợ từ trên xuống dưới, cậu chép miệng:

- Mợ giờ đã hiểu cảm giác của tôi rồi đấy, một ngày tôi phải nghe cả nghìn câu còn kinh khủng hơn thế từ mợ, tôi vẫn trụ được tới tận bây giờ là một kì tích đấy.

Trúc biết mình há miệng mắc quai, cô mồm năm, miệng mười là thế nhưng chưa bao giờ cãi thắng cậu Quyền. Mỗi vấn đề cậu ấy mà nói là cô lại im bặt tìm đường rút, chứ càng nói càng sinh nhục. Trúc nghiến răng:

- Cậu tối nay xem chừng muốn ngủ dưới gầm giường rồi.

Câu nói này ngay lập tức phát huy tác dụng, Quyền ôm vợ nịnh nọt:

- Ô hay, tôi không khen thì mợ bảo tôi khô khan, không yêu mợ. Tôi nói ngọt ngào mợ lại bảo tôi thần kinh, thế tóm lại mợ muốn tôi như thế nào?

Trúc đơ tập hai, cậu ấy nói gì cũng đúng, cô không biết cãi kiểu gì. Bực quá không làm gì được, Trúc kéo cậu ấy vào sát người mình, hôn lên tai rồi bỡn cợt:

- Lát cho em tiền đi, tối em cho cậu.

Quyền nghe tới đây thì phấn chấn cả người, có bao nhiêu bạc trút sạch đưa cho vợ. Trúc cầm lấy cất cẩn thận trong túi áo, cô bất ngờ chạy thật nhanh nói lớn:

- Tối em cho cậu ngủ dưới gầm giường.

Quyền biết mình mắc mưu thì vội đuổi theo, hai vợ chồng rượt nhau khắp khu vườn, Trúc chân ngắn nên chạy được một đoạn đã bị túm sống, cô thở hồng hộc:

- Em chạy không nổi, mệt, mệt quá đi mất.

Quyền cười cợt:

- Cho mợ nói lại câu hồi nãy đấy.

Trúc bám lấy cánh tay chồng, nói không ra hơi:

- Cậu.. cậu muốn làm gì cũng được.

Bỗng cậu Quyền kéo vợ ra tút cuối phủ, cậu ấy giải thích:

- Ra đây, cho mợ coi cái này, mợ có muốn biết sức mạnh thật sự của kinh dịch là gì không?

Trúc tò mò hỏi vội:

- Là gì hả cậu?

Quyền nói rất nhỏ:

- Tôi sẽ cho mợ thấy thuật chiêu hồn. Mợ sẽ được gặp bu tôi ở dưới suối vàng, thú vị lắm.

=======

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play