Xe đi thực mau, chỉ chốc lát sau hai người liền đến cửa biệt thự, Quý Lãng mới vừa lái xe vào sân, một cậu chuyển phát nhanh liền ôm cái hộp chạy tới.
"Xin chào cô, cô là cô Liễu Mị Nhi sao? Đây là chuyển phát nhanh của cô." Cậu chuyển phát nhanh nhìn Vu Miểu Miểu từ trên xe đi xuống dưới, cẩn thận lại khẩn trương hỏi, phảng phất như chờ mong cái gì.
Liễu Mị Nhi, ai vậy?
Vu Miểu Miểu nhận chuyển phát nhanh, nhìn lướt qua địa chỉ cùng số điện thoại, trong lòng liền có ngay một phỏng đoán, Liễu Mị Nhi này đại khái chính là con diễm quỷ lần trước mèo đen bắt về đi.
"Còn hai kiện chuyển phát nhanh của cô nữa, tôi đã giúp cô tra xét, đến ngày mai mới có thể đưa đến phân bộ của chúng tôi, đến lúc đó tôi lại đưa tới đây cho cô." Cậu chuyển phát nhanh tiếp tục nói.
"À, được, tôi biết rồi, cảm ơn." Vu Miểu Miểu gật gật đầu, nghĩ thầm, hiện tại mấy người giao chuyển phát nhanh phục vụ đều tốt như vậy sao, còn hỗ trợ khách tra hàng chuyển phát nhanh.
"Cô...... Cô không phải cô Liễu Mị Nhi sao?" Biểu tình cậu chuyển phát nhanh chợt cứng lại, đột nhiên hỏi.
"Tôi không phải." Vu Miểu Miểu lắc đầu.
"Vậy...... Vậy cô ấy không có ở nhà sao?" Cậu chuyển phát nhanh đỏ mặt hỏi, trong ánh mắt có trốn tránh, cũng có chờ đợi.
Lúc này, Quý Lãng từ bên kia xe bước lại đây, liếc mắt một cái liền thấy được cậu chuyển phát nhanh kia thiếu nam hoài xuân, bộ dáng ngơ ngác thất thần, tức khắc mày nhíu lại, năng lượng Mộng Ma liền có chút khống chế không được.
Cậu chuyển phát nhanh đang ngơ ngác chợt cảm thấy cả người phát lạnh, nhịn không được đánh một cái rùng mình.
Vu Miểu Miểu nhìn khí đen bỗng nhiên phiêu tán ra tới, kinh ngạc quay người lại, nhìn thoáng qua Quý Lãng.
Biểu tình Quý Lãng hơi thu lại, làm bộ như không hề xảy ra chuyện gì, mấy bước liền đi qua tới, cánh tay choàng qua vai Vu Miểu Miểu, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì?"
"Không nói gì cả, chỉ ký nhận cái chuyển phát nhanh thôi." Vu Miểu Miểu giơ chuyển phát nhanh trong tay lên cho Quý Lãng xem.
"Liễu Mị Nhi? Là cô ta hả?" Quý Lãng nhướng mày.
"Ừm." Vu Miểu Miểu cười gật gật đầu, hai người tuy rằng không có nói ra hai chữ diễm quỷ, nhưng hiển nhiên đều hiểu rõ, trong cái biệt thự này, người có thể lên mạng mua sắm cũng chỉ có diễm quỷ kia.
"Phải cần cô ấy tự mình ra ký nhận sao?" Vu Miểu Miểu không quên câu hỏi vừa rồi của cậu chuyển phát nhanh, cho rằng hắn hỏi Liễu Mị Nhi có ở nhà hay không, là muốn đối phương tự mình ký nhận.
"Nếu...... Nếu có thể." Cậu chuyển phát nhanh lúc này cũng bình tĩnh lại, nghe được Vu Miểu Miểu nói, trên mặt lại lần nữa nổi lên một mạt đỏ ửng, đôi tay không tự giác xoa xoa.
Lúc này, năng lượng Mộng Ma quanh người Quý Lãng liền an ổn nhiều, không còn xao động. Rốt cuộc, đối tượng mà cậu chuyển phát nhanh này hoài xuân, làm một người khác.
"Vậy chỉ sợ không được rồi, nếu không, hôm nào khác cậu lại tới giao đi?" Nói xong, Vu Miểu Miểu liền đưa lại gói hàng cho cậu chuyển phát nhanh.
"Không...... Không cần, ký thay cũng được." Cậu chuyển phát nhanh vội vàng đẩy lại, trên mặt tràn đầy hoảng loạn cùng quẫn bách, hắn chỉ có tư tâm muốn gặp vị chủ nhân của món hàng chuyển phát nhanh này một lần mà thôi.
Đại khái từ một tháng trước, hắn liền thường xuyên chạy đến căn biệt thự này đưa chuyển phát nhanh, người nhận hàng là một cô gái tên gọi Liễu Mị Nhi. Mỗi lần mình đưa chuyển phát nhanh, chỉ cần cùng ngày có một kiện của Liễu Mị Nhi, Liễu Mị Nhi cũng sẽ sáng sớm liền gọi điện thoại cho hắn, ôn nhu khách khí bảo hắn đừng giao hàng đến thùng nhận hàng của quản lý khu vực, mà cứ đưa đến cửa lớn biệt thự bên này.
Kỳ thật ban đầu hắn cũng không cảm thấy cái gì, chỉ là cảm thấy giọng nói của cô Liễu Mị Nhi này rất êm tai, còn dễ nghe hơn cả giọng của MC hay mấy ca sĩ mạng đang nổi hiện tại. Mà số lần đưa hàng càng nhiều, điện thoại càng ngày càng thường xuyên, hắn cũng chậm rãi yêu thích cái giọng nói này. Cậu chuyển phát nhanh cũng không biết vì sao mình lại đi thích một giọng nói, hơn nữa ngoại trừ dễ nghe, hắn cũng tìm không được cái từ gì chuẩn xác để hình dung âm thanh này. Chỉ là nghe một cái, trong lòng liền ngứa, thời gian dài, còn sẽ mặt đỏ tim đập. Thậm chí còn sinh ra xúc động muốn che chở cho cô ấy.
Sau này, chỉ cần là hàng chuyển phát nhanh của Liễu Mị Nhi hắn đều đưa đến cửa biệt thự, đây đã thành một chuyện không cần phải dặn riêng, nhưng mà mỗi lần như vậy, cậu chuyển phát nhanh vẫn sẽ gọi điện thoại cho Liễu Mị Nhi, nói cho cô ấy biết mình đã đặt hàng chuyển phát nhanh ở cửa, vì để có thể nghe được giọng nói của Liễu Mị Nhi, cùng câu "Làm phiền anh nhiều rồi".
Chỉ mấy chữ như vậy thôi, cậu chuyển phát nhanh cũng cảm thấy mình cả người đều tràn ngập nhiệt tình, có đôi khi buổi tối nằm mơ đều có thể mơ thấy giọng nói này, hắn thậm chí còn lén lút ghi âm lại cuộc gọi với cô ấy. Mỗi khi mình tâm tình không tốt, liền lấy ra tới nghe một chút. Hắn cảm thấy, mình giống như yêu chủ nhân của giọng nói này mất rồi.
Nhưng đáng tiếc chính là hơn một tháng nay, hắn mỗi ngày đều đưa chuyển phát nhanh, nhưng lại chưa bao giờ gặp được cô Liễu Mị Nhi này. Cho nên vừa rồi khi hắn thấy một cô gái từ trên xe đi xuống, tuy rằng trực giác nói cho hắn, cô gái trẻ tuổi như vậy thật không phù hợp với âm thanh gợi cảm nhu mị kia trong điện thoại đâu, nhưng hắn vẫn tiến lên thử. Hắn cũng không phải muốn thế nào với Liễu Mị Nhi, hắn cũng tự hiểu lấy mình, biết mình chỉ là một chàng trai nghèo, tiền kiếm được mỗi tháng còn chưa đủ đối phương mua hàng trên mạng. Hắn chỉ là muốn gặp một lần chủ nhân của giọng nói này mà thôi.
Cậu chuyển phát nhanh nhìn vào đôi mắt phảng phất như nhìn thấu hết thảy của hai người, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, lập tức xoay người, chật vật chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng cậu chuyển phát nhanh, Vu Miểu Miểu cười cười: Liễu Mị Nhi này cũng rất lợi hại, đã biến thành búp bê vải còn có thể tai họa cho người, khi còn sống thật không biết còn quấy rối thành cái dạng gì nữa đây?"
Quý Lãng cau mày, nghĩ đến mấy lời thoại càng lúc càng bậy bạ của Oa Oa trong khoảng thời gian này, không có được chút hảo cảm nào với Liễu Mị Nhi.
"Mua thứ gì vậy ta?" Vu Miểu Miểu vừa đi vào bên trong, vừa nhìn chằm chằm hoá đơn chuyển phát nhanh, "Vậy mà là nước hoa? Còn là nước hoa gửi từ Pháp về đây? Cô ta mua nước hoa làm gì?"
Nếu nói mua đồ ăn, sau khi được người thành tâm cúng cho thì cũng có thể ăn được hương vị của vật thật, như vậy còn có thể hiểu được, nhưng một con quỷ thì mua nước hoa làm gì? Chẳng lẽ phun lên thân con búp bê vải hiện tại sao? Một con quỷ, như vậy cũng quá kỹ rồi đi?
Khi nói chuyện, hai người vào đến đại sảnh biệt thự, vừa vào cửa, bọn họ liền thấy được thân ảnh vui sướng của Oa Oa.
"Đại gia, hôm nay tới chơi nha." Từ rất xa, chính là một câu thoại mới.
Cơ bắp trên mặt Quý Lãng run rẩy, lại một lần nữa có xúc động muốn Oa Oa một ngụm nuốt diễm quỷ kia đi.
Vu Miểu Miểu vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Oa Oa lên. Oa Oa lâu lắm không nhìn thấy Vu Miểu Miểu, thân thể có chút suy yếu, lúc này lại được Vu Miểu Miểu ôm vào trong ngực, liền nhắm mắt lại, gấp không chờ nổi mà bắt đầu hấp thu vu lực.
Vu Miểu Miểu cũng không cản đón, một tay ôm Oa Oa, một tay cầm hàng chuyển phát nhanh, tiếp tục đi về hướng dưới lầu.
"Quý tiên sinh, Vu sư đại nhân, hai người tới rồi."
Hai người xuống đến tầng hầm ngầm, một giọng nữ vũ mị uyển chuyển liền lặng lẽ vang lên. Những lời này chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, nhưng không biết vì cái gì, bị giọng nói như vậy biểu đạt ra, lại phảng phất nhiều thêm một mạt hấp dẫn người, làm lòng người không tự kìm hãm được, muốn nhìn bộ dáng chủ nhân âm thanh đó một cái.
Hai người cũng làm như vậy, bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy một con búp bê vải nhỏ bằng bàn tay, đang cầm một cái lược không mấy nhỏ hơn hình thể của nó, chậm rãi chải lông từng chút một. Mà bên cạnh nó, một con linh miêu toàn thân đen nhánh đang nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ.
"Chuyển phát nhanh của ngươi." Vu Miểu Miểu đặt món hàng chuyển phát nhanh lên bàn trà.
Ánh mắt Liễu Mị Nhi sáng lên, lập tức vui sướng chạy qua: "A, nước hoa của ta tới rồi."
Tiếp theo liền thuần thục cầm lấy một lưỡi dao nhỏ, mau chóng mở hộp chuyển phát nhanh ra, để lộ nước hoa được đóng gói cẩn thận bên trong.
"Mùi thơm gợi cảm dụ hoặc, đàn ông không thể cưỡng lại?"
Khi Liễu Mị Nhi còn đang loay loay mở hộp, nghe âm thanh đột nhiên vang lên phía sau, hoảng sợ xoay người lại, phát hiện Vu Miểu Miểu không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh mình, còn nhìn chằm chằm chai nước hoa.
"Vu sư đại nhân, ngài đọc được mấy chữ nước ngoài này sao? Thật là quá lợi hại." Liễu Mị Nhi lộ ra biểu tình sùng bái, không dấu vết vỗ mông ngựa.
Vu Miểu Miểu không để ý đến Liễu Mị Nhi nói gì, chỉ hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Ta giành được trong chỗ phát sóng trực tiếp đấu giá, không mắc, mới 5000 đồng thôi, giá gốc phải hơn 8000 lận." Liễu Mị Nhi nói.
"Xem luôn cả phát sóng trực tiếp à, xem ra ngươi sống cũng không tồi ha." Vu Miểu Miểu nhướng mày.
"Đây đều là nhờ phúc của Vu sư đại nhân, Quý tiên sinh, còn có miêu chủ tử. Thiếp thân đã chết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hạnh phúc được giống hiện giờ." Nếu nói lúc nãy Liễu Mị Nhi toàn nói những lời vuốt mông ngựa, cố tình nịnh nọt Vu Miểu Miểu, nhưng những lời này, tuyệt đối là xuất phát từ chân tâm.
Từ đầu khi bị mèo đen bắt trở về, lại thiếu chút nữa bị Quý Lãng đè dẹp lép, Liễu Mị Nhi cảm thấy quỷ sinh của mình ước chừng sắp kết thúc rồi. Nhưng vạn lần không nghĩ tới chính là, chờ khi nàng tỉnh lại, thứ chờ đợi nàng không phải là địa ngục như trong tưởng tượng, mà là thiên đường nha. Đặc biệt là khi nàng tình cờ nhìn thấy ghi chú của Hạnh Ninh trên app gọi cơm hộp, chỉ cảm thấy mở ra được cánh cửa thế giới mới.
【 Xin nhờ sau khi đưa cơm tới, thật lòng nói một câu, cái cơm hộp này là cho Hạng Ninh sống trong biệt thự. 】
Người khác không biết những lời này là có ý gì, nhưng một con diễm quỷ gần hai trăm năm không được ai cúng bái còn có thể không biết sao? Đây là cúng bái a, cũng bái, đồ vật được cúng bái tất nhiên là có thể ăn.
Vậy mà còn có thể như vậy, vậy mà có thể thông qua di động, để cho người khác cúng bái cho mình. Hơn nữa muốn ăn cái gì, liền có thể gọi cái đó. Mà trả giá cho hết thảy những cái này, chỉ cần lâu lâu mua cá khô nhỏ cho miêu chủ tử thôi?!
Khi biết được tất cả việc này, Liễu Mị Nhi quả thực muốn khóc, hận không thể gào lên với miêu chủ tử một câu: Đại lão, sao đến bây giờ ngài mới đi bắt ta a!
Từ đây, để cảm tạ miêu chủ tử cho nàng cuộc quỷ sinh hạnh phúc như thế, Liễu Mị Nhi hầu hạ miêu chủ tử liền nhiều mười vạn phần thiệt tình, thậm chí vì tăng kỹ năng, còn cố ý xem những video chăm sóc sủng vật định kỳ, học tập xem làm thế nào chăm sóc mèo càng tốt hơn.
Khi Liễu Mị Nhi còn sống, chính là chuyên môn hầu hạ người, nên muốn thu phục một con mèo thì thật quá dễ dàng. Cho nên mới thế qua mấy ngày, con mèo đen kia yêu thích Liễu Mị Nhi cơ hồ sắp vượt qua cả Hạng Ninh. Liễu Mị Nhi cũng dần dần lớn gan, lại phát hiện tiền trong di động tựa hồ như tiêu mãi không hết, liền càng mua càng nhiều, cuối cùng càng đam mê mua sắm trên phát sóng trực tiếp, mua một đống thứ mình thích, nước hoa chính là một trong số đó.
"Di động đâu?" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.
"Ở chỗ này." Liễu Mị Nhi nhanh chóng chạy đi một đầu khác của bàn trà, kéo điện thoại kéo lại.
Vu Miểu Miểu cầm lấy di động, tìm đọc một lát, sau đó thanh âm trầm xuống: "Năm vạn 9721 đồng 9 xu? Ngươi một tháng tiêu nhiều tiền như vậy?!"
Liễu Mị Nhi cả người cứng đờ.
"Ngươi tiêu cũng rất thoải mái ha, ngươi một con quỷ nô, tiêu tiền của ta, tiêu còn nhiều hơn cả ta, cũng thật kiêu ngạo nha." Thanh âm Vu Miểu Miểu bỗng nhiên cất cao.
Trước kia Hạng Ninh cũng tiêu tiền, nhưng Hạng Ninh chỉ mua đồ ăn, một tháng cũng tiêu không bao nhiêu, Vu Miểu Miểu thấy nó đáng thương, hơn nữa Hạng Ninh còn giúp nàng kiếm được 30 vạn đồng, nên cô cũng không quản. Nhưng Liễu Mị Nhi thì không giống vậy, Liễu Mị Nhi không có giúp cô kiếm được một đồng nào, chỉ là một con quỷ mà mèo đen nhặt về tới hốt phân thôi, vậy mà kiêu ngạo một tháng tiêu mất vài vạn của cô. Thế này còn có thể nhịn?
"Ta...... Ta...... Ta......" Liễu Mị Nhi sợ đến cơ hồ nói không ra lời, trong khoảng thời gian này nàng ta sống thật sự quá vui, hoàn toàn không suy nghĩ cái tiền này có thể tuỳ tiện tiêu hay không. Hiện giờ bị Vu Miểu Miểu hỏi như vậy, nàng ta mới đột nhiên nhận ra, mình chỉ là một con quỷ nô mà thôi, mà tiền là của Vu sư đại nhân, mình tựa hồ thật sự chút đắc ý vênh váo rồi.
"Oa Oa, nuốt nó!" Vu Miểu Miểu chỉ vào Liễu Mị Nhi nói.
Oa Oa nghe vậy ngẩng đầu, còn không chưa kịp làm ra phản ứng gì, Liễu Mị Nhi bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, a a kêu lên: "Miêu chủ tử, cứu ta a!"
"Miêu?!" Mèo đen tất nhiên cũng nghe được lời Vu Miểu Miểu nói, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu. Phảng phất như đang nói, đây là quỷ nô của ta, không cho ngươi động.
Liễu Mị Nhi một tháng này đã hầu hạ mèo đen vô cùng thoải mái, làm nó chân thật thể nghiệm được cảm giác tồn tại cùng uy nghiêm của chủ tử, một nô bộc vừa ý như thế, mèo đen tất nhiên sẽ không từ bỏ.
"Ngươi không muốn Oa Oa nuốt nó?" Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm mèo đen nói.
"Miêu chủ tử, cứu ta." Liễu Mị Nhi rúc vào phía sau mèo đen, thanh âm như khóc.
"Meo." Mèo đen kêu một tiếng, ánh mắt kiên định.
Vu Miểu Miểu nghe không hiểu, nhưng mèo đen vẫn không tránh ra, hẳn là muốn cứu Liễu Mị Nhi.
"Ngươi là linh miêu của ta, cho nên cá khô nhỏ thì ta có thể tiêu tiền mua cho ngươi. Nhưng nó là quỷ nô bắt về, cho nên nó thì nhất định tự ngươi đi mà nuôi. Nó một tháng tiêu hết hơn năm vạn đồng của ta, ngươi trả giùm cho nó sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng vốn dĩ vẫn luôn không lên tiếng, tùy ý Vu Miểu Miểu xử lý Liễu Mị Nhi, thậm chí còn có chút tán đồng, rốt cuộc năm vạn đồng tiền cho một con diễm quỷ tiêu xài, xác thật rất lãng phí. Bây giờ còn như vậy, về sau không biết sẽ tới mức thế nào, hơn nữa hắn vốn đã không thích con diễm quỷ này, suốt ngày dạy hư Oa Oa.
Nhưng nghe được câu nói cuối cùng này của Vu Miểu Miểu, hắn bỗng nhiên hiểu ra cái gì, nhìn thoáng qua một người một mèo đối diện, đáy mắt chậm rãi hiện ra ý cười.
Cô bé này, cũng biết đào hố lắm, tuy rằng chỉ là hố một con mèo.
"Meo meo meo."
Vu Miểu Miểu vẫn không nghe hiểu tiếng mèo kêu này, nhưng nhìn thấy nó gật đầu, vì thế xem như đối phương đồng ý: "Thực tốt, vậy ngươi trả nợ cho nó đi."
Nói xong, Vu Miểu Miểu móc pháp kiếm từ trong bọc đem đã chuẩn bị sẵn ra, đưa đến trước mặt mèo mắt, nói: "Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, cái con quỷ này, nếu tìm được hắn, ta xem như ngươi trả hết năm vạn kia rồi."
"Meo." Mèo đen ngửi ngửi, tựa hồ ở cảm giác được quỷ khí trên thanh kiếm gãy, sau đó meo một tiếng.
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, ý cười trên khóe miệng cũng kềm không được: "Vậy được, tìm được rồi thì gọi điện thoại cho ta."
"Meo." Mèo đen lại meo một tiếng, xem như đồng ý.
Vu Miểu Miểu thấy mục đích đạt được, cũng không muốn ở lại thêm nữa, xoay người nhìn Quý Lãng nói: "Tướng công, chúng ta đi."
Quý Lãng không nói gì, xoay người trực tiếp rời đi, hắn biết, nếu như còn không đi, Vu Miểu Miểu liền không nín được nữa. Quả nhiên, hai người vừa lên xe, Vu Miểu Miểu lập tức nhịn không được bật cười: "A ha ha, cái con mèo kia ngốc thật. Lúc đi tới đây em vẫn còn rối rắm suy nghĩ xem phải làm như thế nào để bắt con mèo ngạo kiều kia hỗ trợ tìm Quỷ Quái đó, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền thành công."
Tuy nói mèo đen đã là linh sủng của cô, nhưng mèo đen cũng có linh tính, nếu như nó không muốn thiệt tình giúp cô, cho dù cô có sai nó làm, nó cũng sẽ không xuất hết toàn lực. Nhưng nếu như có cái cớ nào đó để cho nó phải chủ động giúp cô, vậy thì dễ dàng nhiều.
Tuy rằng như vậy hơi phiền toái, nhưng mà cô không có thời gian bồi dưỡng tình cảm với mèo đen, hơn nữa bản thân cô còn đắc tội nó hai lần, trong khoảng thời gian ngắn sợ là sai không được nó, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Quý Lãng cười cười không nói, quay đầu xe lái ra khỏi biệt thự.
"Tướng công, em thật thông minh." Vu Miểu Miểu cảm thấy mình thật sự quá cơ trí.
"Ừ." Là thông minh hơn trước kia, ít nhất có thể lừa được mèo, "Kế tiếp đi chỗ nào?"
"Đi trung tâm thương mại đi, chúng ta đi mua đồ ngủ." Vu Miểu Miểu lập tức nói, đối với chuyện quên mua áo ngủ, tối hôm qua cô đã ảo não đến nửa đêm luôn.
Đồ ngủ?
Quý Lãng nghĩ đến suy đoán của mình tối hôm qua, cảm xúc nơi đáy mắt thu lại, trên mặt cũng không hiện ra chút thay đổi nào, bình tĩnh tiếp tục lái xe. Thần sắc bất động thế này, thật không biết cao hơn Vu Miểu Miểu bao nhiêu đẳng cấp.
Sau khi Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng rời đi, Liễu Mị Nhi mới xem như nhẹ nhàng thở ra, nàng ta kinh hồn, vỗ vỗ ngực, vừa cảm tạ mèo đen bảo vệ mình, vừa hứa là mình về sau không bao giờ tiêu tiền loạn nữa.
Hu hu hu, nàng ta đã thành quỷ nhiều năm như vậy, ai làm sao nghĩ đến chuyện tiêu tiền là phải trả lại, còn may có miêu chủ tử cứu nàng ta. Trách không được hiện tại nhiều người tình nguyện nuôi miêu cũng không tìm đối tượng, thời khắc mấu chốt, miêu chủ tử còn đáng tin cậy hơn nam nhân nhiều.
Thu thập cảm xúc xong, Liễu Mị Nhi lại lần nữa nhớ tới chai nước hoa mình vừa mua được, nàng ta còn chưa dùng thử đâu. Loại nước hoa này nghe nói là loại mùi hương gợi cảm nhất hiện nay, làm cho người ngửi thấy sẽ bị kích thích trong cái phương diện kia, cho nên mới đặt tên là gợi cảm dụ hoặc. Nàng ta lúc ấy nghe được chủ kênh giới thiệu, liền nghĩ có lẽ đây là loại bọn họ dùng để thôi tình đi.
Vì thế nhất thời tò mò, nên muốn mua về thử một lần, nhìn xem có phải thật sự giống như thôi tình hương, là mùi hương mà nam nhân không thể cưỡng lại được không.
Liễu Mị Nhi lồm cồm bò dậy, đi đến chỗ vừa rồi đặt nước hoa, sau đó phát hiện, chỗ đó ngoại trừ một cái hộp trống không, cái gì cũng không có.
"Ủa, nước hoa của ta đâu?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT