Trước Trung thu một ngày, các trường cũng bắt đầu nghỉ, trước cửa trường tiểu học Minh Thành, một tiếng trước khi tan học đã lục tục đầy các siêu xe đủ màu đang đậu.

Một đám học sinh mặc đồng phục tiểu học đi ra cổng trường, thực mau đã được cha mẹ tới đón nó đón đi. Nhưng mà số lượng người được cha mẹ đón đều là số ít, đại đa số vẫn là do bảo mẫu trong nhà, hoặc là tài xế đón về.

Tới đón Quý An là bảo mẫu dì Hồng trong nhà.

"Cậu chủ." Dì Hồng đợi ở cửa hồi lâu, vừa thấy Quý An cõng cặp sách từ trường học đi ra, vội vàng bước lên vài bước đỡ lấy cặp sách.

"Dì Hồng, dì đến rồi." Thấy người đón mình là dì Hồng, Quý An có chút thất vọng, nhưng vẫn có giáo dưỡng mà chào hỏi.

"Cậu chủ, sắc mặt cậu sao lại kém như vậy, có phải bị bệnh hay không?" Dì Hồng vừa thấy sắc mặt Quý An tức khắc có chút kinh hãi, vội vàng dùng mu bàn tay thăm dò nhiệt độ trên trán Quý An.

"Con không có sao, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon." Nói, Quý An còn ngáp một cái.

Dì Hồng sờ sờ trán Quý An, trán hơi lạnh, cũng không phát sốt, lúc này mới yên tâm không ít: "Có phải sắp nghỉ nên quá vui vẻ, hưng phấn đến ngủ không được đúng không?"

Quý An cười cười không nói chuyện, nó lúc này tinh thần không tốt, cũng không muốn nói chuyện.

"Đi, chúng ta về nhà đi, dì Hồng làm món nạm bò hầm cà chua cậu chủ thích ăn nhất đó." Hai người nói chuyện, thực mau liền lên xe.

Tài xế thấy Quý An lên xe, cười gọi một tiếng cậu chủ, sau đó liền khởi động xe rời khỏi trường học. Đại khái nửa giờ sau, xe lái vào một căn biệt thự, Quý An xuống xe, đi về hướng đại sảnh, Hồng dì cầm cặp sách nhanh chóng đuổi theo.

Vào phòng khách, Hồng dì thấy cậu chủ cũng không về phòng mình trên lầu mà là đứng trong phòng khách phát ngốc, nhịn không được nói: "Cậu chủ, ngày hôm qua không phải không ngủ ngon sao? Hiện tại còn sớm, cậu lên trên lầu ngủ một lát, chờ cơm chiều dì Hồng gọi nha."

Quý An nhìn phòng khách quạnh quẽ, mất mát trong đáy mắt càng sâu: "Ba mẹ còn chưa trở về sao?"

"Bà chủ tối hôm nay sẽ lên máy bay, ông chủ thì nói họp xong liền trở lại." Dì Hồng nói.

"Vậy cơm tối con có thể gặp bọn họ không?" Quý An lại hỏi.

"Ờ......" Chuyện này bà cũng không thể xác định, dì Hồng chần chờ một chút, an ủi nói, "Cậu chủ tối nay cứ ngủ bù một giấc cho thật ngon đi, sáng ngày mai thức lại là có thể gặp bọn họ rồi."

Quý An vừa nghe lời này liền biết là chưa về, nó trực tiếp nhận cặp sách từ tay dì Hồng, lập tức đi lên lầu.

Dì Hồng thở dài một tiếng, cũng không dám nói cái gì. Bà biết cậu chủ nhớ ba mẹ, nhưng gia nghiệp của Quý gia lớn như vậy, ông chủ không có khả năng có quá nhiều thời gian ở bên cạnh cậu chủ. Còn bà chủ, khi cậu chủ còn nhỏ cũng toàn tâm chăm sóc mấy năm, chỉ là sau này khi cậu chủ bắt đầu đi học, lại học trường nội trú, bà chủ ở nhà thật sự nhàm chán, cũng nhặt lên sự nghiệp tuổi trẻ, một lần nữa bắt đầu vẽ tranh.

Mấy năm nay tranh của bà chủ được hưởng ứng không tồi, thường xuyên xuất ngoại mở triển lãm tranh, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ cố ý giảm bớt công việc, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, cũng là hàng năm không ở nhà.

Quý An trở về phòng, thay đổi áo ngủ muốn chợp mắt một lát, nhưng mỗi lần nó vừa mới ngủ, liền sẽ bị ác mộng bừng tỉnh. Bởi vì vậy, khi buổi tối ăn cơm nó cũng không muốn ăn uống gì, ngay cả món nạm bà hầm cà chua yêu thích cũng chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng. Dì Hồng cho rằng đó là nó buồn vì ông chủ bà chủ không trở về cùng nó ăn cơm chiều, cho nên cũng không để ý nhiều.

Ăn xong cơm chiều, Quý An trở lại phòng, thử tiếp tục ngủ. Nó biết mình cần phải ngủ, nó vừa rồi khi đánh răng, chẳng qua chỉ hơi cúi thấp đầu một chút, khi nâng lên lại vậy mà bị choáng váng luôn. Nó biết mình thật sự nếu không ngủ, khả năng sẽ ngã bệnh.

Quý An không thích đi bệnh viện, hơn nữa ngày mai chính là tết Trung thu, nó không muốn ba mẹ lo lắng, cho nên cho dù nhiều lần đều bị ác mộng bừng tỉnh, nó vẫn một lần một lần thử đi vào giấc ngủ.

Sau khi lần thứ ba bị ác mộng bừng tỉnh m, Quý An nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, chỉ mới hơn 11 giờ.

"Không được, phải tìm biện pháp ngủ mới được." Quý An nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy đi xuống lầu, đi qua phòng khách lấy hòm thuốc ra, lấy một lọ thuốc ngủ. Nó nhìn nhìn mấy dòng giải thích, cầm một viên tự mình nuốt vào, sau đó mới lại trở về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau.

Ba Quý cùng mẹ Quý dậy rất sớm, ba Quý ở trong sân tập thể dục buổi sáng, mẹ Quý thì đi phòng bếp, dưới sự giúp đỡ của dì Hồng, đang gói hoành thánh cho đứa con trai nhỏ hồi lâu không gặp.

"Cậu chủ thích nhất ăn hoành thánh bà chủ làm, lát nữa khẳng định vui lắm đây." Dì Hồng nói.

"Năm nay tôi bận quá, cũng không mấy khi ở nhà, lâu lâu trở về một chuyến, liền muốn làm mấy món cho Tiểu An ăn." Tuổi tác của mẹ Quý đã gần 50, nhưng thoạt nhìn lại giống như mới đầu 30, chăm sóc cực tốt. Khi nói chuyện, bà cười vẻ mặt ôn nhu, trong giọng nói tất cả đều là yêu thương đối với con trai mình.

"Ngày hôm qua cậu chủ về nhà, không nhìn thấy bà chủ, cậu chủ thất vọng lắm." Dì Hồng lơ đãng nhắc tới.

"Vậy sao?"

"Còn không phải sao, thở phì phì liền đi lên lầu, cơm chiều cũng không ăn mấy ngụm. Sau lại là tôi cố ý nói, chờ cậu chủ ngủ dậy là sáng hôm nay liền có thể gặp được ba mẹ, nên cậu chủ mới đỡ hơn một chút." Dì Hồng nói.

Mẹ Quý mụ mụ nghe vậy trong lòng vừa ấm áp lại hơi xót xa, ấm áp là con trai không muốn xa rời mình, xót xa là mình không có ở bên cạnh nó nhiều: "Lát nữa tôi đi gọi nó rời giường."

"Vậy tốt quá rồi."

Mẹ Quý đẩy nhanh tốc độ tay hơn, gói xong mấy miếng hoành thánh cuối cùng, rửa sạch tay từ phòng bếp ra tới, trực tiếp đi phòng Quý An ở lầu hai.

Đầu tiên bà gõ gõ cửa, thấy bên trong không có tiếng gì, tưởng con trai cưng đang còn giận dỗi mình, liền cười nói: "Mẹ đếm đến ba nha, nếu Tiểu An còn không mở cửa, mẹ cứ đẩy cửa vào đó nha."

Mẹ Quý cười đếm đến ba, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh, mẹ Quý bất đắc dĩ cười, nghĩ mình lần này đi thời gian quá lâu, cho nên con trai mới giận dỗi đến như vậy. Nghĩ vậy liền trực tiếp vặn nắm cửa, định đi vào dỗ nó một hồi.

Bà đẩy cửa ra, thấy con trai đang nằm sấp trên giường, đưa lưng về phía mình, bộ dáng như không thèm để ý bà, tức khắc ý cười trên mặt càng sâu, liền đi qua đi ngồi xổm xuống trước giường, nhỏ giọng dỗ: "Tiểu An, có phải giận mẹ rồi hay không? Mẹ biết rồi, lần này nghỉ hè chưa kết thúc mà mẹ liền đi mở triển lãm tranh, con rất tức giận. Nhưng mẹ bảo đảm, về sau không có nữa, về sau chỉ cần là nghỉ đông và nghỉ hè, công việc gì mẹ cũng không nhận, chỉ ở nhà với con thôi, cho nên con tha lỗi cho mẹ một lần được không?"

Quý An nằm trên giường vẫn bất động.

Mẹ Quý tiếp tục nói: "Mẹ hôm nay đặc biệt dậy thật sớm, làm cho con hoành thánh mà con thích nhất để chuộc lỗi nè, con thức dậy ăn một ngụm được không?"

Quý An trên giường vẫn cứ bất động.

Mẹ Quý nhíu mày, phát giác có gì đó không đúng. Trong ấn tượng của bà, tính tình Tiểu An luôn luôn rất tốt, mỗi lần phát giận, cơ hồ là chỉ cần dỗ một tiếng là xong. Hơn nữa cho dù có nổi giận thật sự, cũng không đến nỗi bà tiến vào một lúc như vậy, nó còn nằm trên giường không nhúc nhích.

"Tiểu An." Mẹ Quý nhịn không được duỗi tay kéo Quý An lại đây, tức khắc liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ trắng bệch, môi mím chặt không thấy một tia hồng hào nào.

"Tiểu An?!" Mẹ Quý kinh hô ra tiếng, bế Quý An lên chạy về hướng dưới lầu, "Chị Hồng, kêu tài xế lái xe lại đây, Tiểu An bệnh rồi."

Cùng thời gian, Quý Lãng mới từ bên ngoài mua bữa sáng trở về, hắn theo bản năng quay đầu đi nhìn sô pha, trên sô pha ngoại trừ mấy cái gối ôm, cái gì cũng không có. Quý Lãng giật mình, lúc này mới nhớ tới, thứ hai Vu Miểu Miểu mang Oa Oa đi trường học rồi.

Trong khoảng thời gian này hắn giúp đỡ trông chừng Oa Oa, nên cũng quen thuộc với Oa Oa không ít, mỗi ngày khi hắn từ bên ngoài mua bữa sáng trở về, Oa Oa đều sẽ từ trên sô pha nhảy xuống, sau đó bổ nhào vào bên chân hắn, cực kỳ giống như con chó nhỏ giữ nhà. Quý Lãng không biết Oa Oa học được trò đó từ đâu, nhưng cũng không chán ghét, mỗi lần Oa Oa chạy tới, hắn đều sẽ thuận tay ôm Oa Oa từ trên mặt đất lên tới, sau đó đặt ở trên bàn cơm làm trang trí.

Thói quen thật là một thứ đáng sợ, khoảng thời gian trước khi Vu Miểu Miểu mới khai giảng, hắn biết rõ Vu Miểu Miểu không ở nhà, nhưng mỗi lần đi ra ngoài mua bữa sáng, hoặc là buổi tối gọi cơm đều vẫn là không tự giác gọi hai phần. Hiện giờ thì đến Oa Oa, đều có chút thành thói quen rồi.

"Đinh."

Lúc này, di động bỗng nhiên vang lên một chút, Quý Lãng tiện tay đặt bữa sáng ở trên bàn, lấy di động ra nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu: 【 tướng công tướng công, rời giường chưa á? 】

Quý Lãng: 【 Rồi. 】

Trả lời tin nhắn xong, Quý Lãng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Vu Miểu Miểu: 【 vậy hôm nay mấy giờ anh tới á? 】

Quý Lãng nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu gửi qua một cái dấu chấm hỏi.

Vu Miểu Miểu nóng nảy: 【 Lúc cuối tuần anh đáp ứng chuyện của em rồi mà, cùng em ăn tết Trung thu, anh quên mất rồi sao? 】

Quý Lãng tiếp tục làm bộ quên: 【 À, vậy em trở về đi. 】

Vu Miểu Miểu: 【 không đúng, không đúng, anh đáp ứng em là tới trường em cơ, muốn cùng em thả đèn Khổng Minh, đèn Khổng Minh em trang trí hết rồi!!! 】

Ba cái dấu chấm than cực lớn biểu đạt tâm tình vội vàng của Vu Miểu Miểu lúc này.

Quý Lãng hơi hơi mỉm cười, cầm bánh bao gặm một ngụm, mới thong thả ung dung trả lời: 【 Ừ, biết rồi. 】 . Truyện Sắc

Vu Miểu Miểu: 【 vậy khi nào anh tới? 】

Quý Lãng nghĩ nghĩ, hỏi: 【 hoạt động thả đèn bên chỗ em mấy giờ bắt đầu? 】

Vu Miểu Miểu: 【 tối 10 giờ. 】

Quý Lãng không thích nhiều người, tuy rằng đáp ứng Vu Miểu Miểu rồi nhưng cũng không muốn đến quá sớm: 【 9 giờ 50 anh đến, thả xong đèn, chúng ta liền trở về. 】

Vu Miểu Miểu: 【 Vậy buổi trưa em lại nhắc anh nga. 】

Quý Lãng không còn lời nào để nói, nhưng cũng không cản Vu Miểu Miểu.

Hôm nay là Trung thu?

Động tác buông di động của Quý Lãng chợt ngừng lại, một lần nữa click mở danh bạ, tìm được WeChat của cha mẹ mình, gửi cho mỗi người một tin nhắn chúc mừng. Tin chúc phúc của hắn từ trước đến nay đều rất ngắn gọn, năm mới thì là năm mới vui vẻ, Trung thu thì là Trung thu vui vẻ, đơn giản gần như có lệ, nhưng mỗi một chữ đều là do hắn viết, không phải tiện tay copy lại rồi gửi.

Gửi xong tin chúc phúc, Quý Lãng lúc này mới buông điện thoại xuống, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng. Khi đang ăn di động có rung lên vài lần, Quý Lãng không xem, bởi vì tám phần là cha mẹ hắn trả lời lại tin nhắn mà thôi. Cha mẹ Quý gia gửi tin lại mỗi lần cũng đều không thay đổi nội dung mấy, nhiều hơn tin nhắn của Quý Lãng mấy chữ, kiểu như sau dòng chữ dịp xx nào đó vui vẻ, thì sẽ thêm vào một câu " chú ý sức khoẻ".

Thăm hỏi giữa bọn họ chính là đơn giản không thú vị như vậy, cực kỳ giống một thiết bị đã được lập trình sẵn, tới ngày liền tự động gửi đi, không có quá nhiều cảm xúc.

Thu dọn xong bàn ăn, Quý Lãng lại làm vệ sinh trong nhà, sau đó nghĩ Vu Miểu Miểu hôm nay sẽ về nhà ở, liền đi phòng ngủ phụ lấy gối đầu và chăn của Vu Miểu Miểu trên giường đem ra trên ban công phơi. Không giống như hắn, Vu Miểu Miểu vô cùng thích ánh mặt trời, mùa hè chói chang cũng thích chạy dưới ánh mặt trời, càng miễn bàn đến hành động mỗi ngày đều phải phơi Oa Oa.

Làm xong này hết thảy, Quý Lãng lại thu dọn trong nhà lại một lần, hắn thường xuyên thu dọn nhà, cũng không phải vì hắn có thói quen ở sạch hay là yêu thích gì, mà là một khi rảnh rỗi, hắn không có việc gì làm, lại không muốn ra cửa, liền tự động bắt đầu thu dọn phòng, chậm rãi liền dưỡng thành một loại thói quen.

Chờ mọi thứ đã gọn gàng, rác rưởi phân loại xong, thậm chí xuống lầu vứt rác rưởi xong, Quý Lãng lúc này mới cầm quyển sách, chuẩn bị tiêu ma một chút thời gian. Cũng không biết qua bao lâu, di động bỗng nhiên lại vang lên một chút, Quý Lãng lấy lại đây nhìn thoáng qua, phát hiện là Vu Miểu Miểu nhắn.

Vu Miểu Miểu: 【 tướng công, trưa rồi, em nhắn nhắc anh, buổi tối nhớ tới nha. 】

Khoé miệng Quý Lãng khẽ nhếch, thật đúng là trưa sẽ nhắc: 【 Ừm. 】

Vu Miểu Miểu tiếp tục nhắn: 【 tướng công, trưa rồi, nhớ ăn cơm nga. 】 đồng thời còn gửi ảnh chụp mình đang ở nhà ăn ăn cơm.

Quý Lãng: 【 Ừm. 】

Vu Miểu Miểu: 【 Buổi tối em lại nhắc anh thêm một lần. 】

Quý Lãng rất muốn nói em đừng bận tâm nữa, anh nhất định sẽ đi, tin nhắn đã viết xong, nhưng trước khi ấn nút gửi đi liền dừng lại trong nháy mắt, tiếp theo xoá hết toàn bộ, chỉ trả về một chữ "Ừm".

Trên Wechat còn có mấy tin nhắn chưa đọc, Quý Lãng tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện đều là tin chúc phúc của mấy người ở phòng làm việc. Tiếp theo hắn lại kéo kéo xuống, còn phát hiện thêm tin chúc phúc của biên tập trang web, đạo diễn, nhà làm phim gửi tới cho hắn, nhưng là trừ mấy tin này ra, không còn tin nào khác.

Quý Lãng ngẩn ra, ngón tay chạm đến vị trí tên cha mẹ mình trong danh sách tin nhắn, click mở khung hội thoại, chỉ thấy phía trên vẫn trụi lủi chỉ có tin nhắn chúc phúc do mình gửi đi, đối phương còn không có trả lời lại.

Năm nay ngay cả tin trả lời cũng lược bỏ bớt sao?

Ánh mắt Quý Lãng hơi lóe, nhưng cũng không phản ứng bao lớn, rồi sau đó trực tiếp rời khỏi giao diện WeChat, click mở app gọi cơm, gọi cho mình một phần cơm trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play