Vu Miểu Miểu ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon lành, khi lờ mờ tỉnh lại, quen thói định lăn trên giường một vòng, lăn đến một nửa, thân thể tựa như bị cái gì chắn một chút, cô kinh ngạc mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính gương mặt trầm tĩnh của Quý Lãng.
"Tướng công." Vu Miểu Miểu kinh hỉ hô lên, lúc này mới phát hiện, mình vừa rồi lăn một cái kia thiếu chút nữa lăn xuống trên mặt đất, là Quý Lãng duỗi tay đỡ cô, "Tướng công anh tỉnh rồi hả."
"Ừm." Quý Lãng tỉnh lại sớm hơn Vu Miểu Miểu chừng mười phút, tỉnh lại rồi hắn cũng không tiếp tục công tác, mà là ngồi xổm trước sô pha, vẫn luôn ngồi cho đến hiện tại. Cũng vì như vậy hắn mới có thể kịp thời đỡ Vu Miểu Miểu khi cô xoay người.
"Tướng công, em học quân sự xong rồi." Vu Miểu Miểu xoay người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình có đắp một cái mền mỏng.
Là tướng công cố ý đắp lên cho mình nha, rõ ràng khi hắn ngủ còn không có cái mền đâu.
"Ừm." Khi tỉnh lại nhìn thấy Vu Miểu Miểu, Quý Lãng đã biết, "Oa Oa."
Quý Lãng đưa Oa Oa cho Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa vào trong lòng ngực, thuận miệng nói: "Em còn tưởng anh sẽ đem Oa Oa bỏ ở biệt thự cho nó chơi cùng Hạng Ninh chứ."
"Nó không ồn ào." Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu đã hiểu, tướng công là nói Oa Oa không ồn ào không quậy phá, thực ngoan, cho nên hắn mới không tiễn Oa Oa đi.
"Nghe thấy chưa, tướng công khen con." Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn Oa Oa nói.
"A ha ha ha......" Oa Oa vui vẻ phát ra tiếng cười sang sảng.
"Nhưng mà gần đây có phải con ăn có hơi nhiều không vậy." Vu Miểu Miểu xoay Oa Oa vài vòng, chọc chọc cái bụng nhỏ của nó. Mới vừa vào cửa cô đã phát hiện, nhưng mà khi đó Oa Oa đang bị Quý Lãng ôm, cô cũng sợ đánh thức Quý Lãng cho nên chưa nói.
Quý Lãng ngẩn ra, nghĩ trong khoảng thời gian này mình mỗi ngày đều có thể ngủ ngon một hai tiếng, không khỏi có chút khẩn trương nói: "Oa Oa có thể là nuốt năng lượng Mộng Ma của anh đó, trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều có thể ngủ một hai tiếng. Oa Oa ăn quá nhiều, sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Ăn quá nhiều, năng lượng Oa Oa hấp thu sẽ không thể tiêu hoá tốt, sẽ bị tràn ra khỏi cơ thể." Vu Miểu Miểu nói.
"Tràn ra khỏi cơ thể?"
"Đơn giản mà nói, chính là Oa Oa nuốt năng lượng Mộng Ma của anh ha, nhưng nếu nó nuốt quá nhiều, lại không thể tiêu hóa, như vậy trên người nó cũng sẽ tràn ngập năng lượng Mộng Ma luôn." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Nhưng năng lượng Mộng Ma khi ở trên người anh và ở trên người nó lại không giống nhau. Khi năng lượng đó ở trên người anh, anh có thể khống chế luồng năng lượng Mộng Ma đó, chỉ cần anh không muốn, người bên cạnh anh cũng không sẽ vì năng lượng Mộng Ma này mà thấy ác mộng, nhiều nhất chỉ là cảm thấy có chút áp lực mà thôi. Nhưng Oa Oa không phải vậy, nó không thể khống chế năng lượng Mộng Ma, một khi năng lượng này trong cơ thể nó tràn ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng trực tiếp đối với người bên cạnh."
Quý Lãng có chút hiểu: "Ý em nói là, hiện tại Oa Oa biến thành Oa Oa ác mộng rồi?"
"Đúng vậy, trạng thái hiện tại này của nó, ai chạm vào một chút đều có thể nằm mơ thấy ác mộng." Vu Miểu Miểu nói, gõ gõ đầu Oa Oa nguyền rủa một chút, "Mấy ngày gần đây không thể mang con ra cửa, chờ con tiêu hóa hết mấy năng lượng đó rồi tính. Nhưng mà con cũng đã tỉ mỉ chăm sóc tướng công, vẫn khen ngợi con."
"A ha ha ha......" Oa Oa nguyền rủa vui vẻ cười to.
Chạm vào một chút là có thể thấy ác mộng, Oa Oa đã nuốt bao nhiêu năng lượng Mộng Ma cùa mình rồi? Nghĩ đến đây, Quý Lãng nhịn không được nhìn về phía Oa Oa đang há miệng cười to, cầm lòng không đậu giơ tay vỗ vỗ đầu nó.
Oa oa thân mật cọ cọ, bộ dáng hưởng thụ.
"Không được lợi dụng tướng công của ta, tướng công là của ta." Vu Miểu Miểu tức giận quăng Oa Oa lên trên sô pha một phen.
Oa Oa cũng không giận, cười cười đứng lên, tự mình từ trên sô pha nhảy xuống, chạy tới bên cửa sổ nơi có ánh mặt trời, nằm xuống, bò ra, phơi mình tắm nắng.
Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu đang tức giận, không biết cô bé này cố ý làm cho mình xem, hay là thật sự ghen với Oa Oa, nhưng hắn vẫn nâng tay lên, giống như động tác vừa rồi, cũng vỗ vỗ lên đầu Vu Miểu Miểu một chút.
Vu Miểu Miểu ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bàn tay to đang ở trên đỉnh đầu mình, duỗi tay bắt xuống một phen, dán bàn tay của Quý Lãng vào trên mặt mình: "Em muốn sờ mặt cơ."
Quý Lãng cứng đờ, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại không biết nghĩ tới cái gì, tay không nhúc nhích, chỉ nói: "Anh còn chút việc, chờ làm xong dẫn ngươi đi ăn cơm."
"Ừm, vậy em xuống dưới lầu nói chuyện với bọn Đông Đông nha." Vu Miểu Miểu cũng không tiếp tục dính lấy Quý Lãng, dù sao ngày mai là cuối tuần, mình có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Còn Oa Oa thì Vu Miểu Miểu không mang theo, cô sợ bọn Bắc Phồn không cẩn thận đụng phải.
Vu Miểu Miểu rời đi một hồi lâu, Quý Lãng vẫn cảm thấy lòng bàn tay mình như còn nóng bỏng, hắn nhịn không được dùng sức nắm nắm hai cái, nhưng cái hơi nóng bỏng này chẳng những không tiêu tán, ngược lại còn theo cánh tay trực tiếp chảy xuôi tới tận đáy lòng. Nếu hắn quay đầu lại lúc này, nhìn lên trên ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, sẽ phát hiện chính hắn đang mỉm cười.
Vu Miểu Miểu từ trên lầu xuống dưới, bốn người bọn Bắc Phồn đang tụ tập bên nhau, tựa như đang tranh luận cái gì.
"Thật sự đó Dịch Quan, cái bùa này cậu cầm đi, tôi đặc biệt nhờ sư phụ tôi tự tay vẽ, chỉ có 50 đồng." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Nói nãy giờ anh không thấy mệt hả, bùa chú sư phụ anh vẽ, anh lấy tới đây bán cho tôi? Bán còn mắc hơn cả Di Hòa Quan ngoài thành nữa." Dịch Quan.
Di Hòa Quan một lá bùa mới 30 đồng thôi.
"Phù chú của Di Hòa Quan làm sao so được với phù chú của sư phụ tôi chứ, tôi nói cho cậu biết, 50 đồng là rẻ lắm rồi, người khác mà muốn mua, ít nhất 500 đồng đó." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Tôi cảm ơn ngài đã chiếu cố nâng đỡ tôi như vậy, nha. Bất quá không cần, tôi không tin quỷ thần." Dịch Quan nói.
"50 đồng mua cũng không đến nỗi lỗ, cũng không có chuyện bị lừa đảo gì, cậu cầm coi như là phòng thân. Tôi nhìn sắc mặt này của cậu, gần đây phỏng chừng sắp gặp xui xẻo cho xem." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Đông Tử anh phát rồ hả, vì 50 đồng tiền mà nguyền rủa tôi?" Dịch Quan nổi giận.
"Đông Tử, cuối cùng em cũng biết vì sao kịch bản bên chỗ chúng ta đều bán không được rồi, với trình độ tiếp thị này của anh, ai mà dám mua?" Bắc Phồn bắt đầu nghi ngờ nghiệp vụ của Đông Vĩnh Nguyên.
"Đúng rồi." Đan Tuấn Nghị cũng phụ họa.
"Sao mấy người không ai tin tôi hết vậy? Tôi biết xem tướng, mấy người cũng biết chuyện đó mà." Đông Vĩnh Nguyên nóng nảy.
"Biết, biết, năm trước anh nói em sẽ phát tài, sau đó quả nhiên em trúng đó nha, trúng năm đồng luôn." Bắc Phồn mắt trợn trắng, "Trừ thuế hai đồng, còn lời ba đồng."
"Đầu năm anh cũng cho đoán mệnh cho tôi, nói tôi có sao đào hoa, sau đó hàng xóm tôi liền đem đứa con gái năm tuổi nhà hắn gửi qua nhà tôi, nhờ tôi trông nó một tuần, còn phải chơi trò đóng vai gia đình với nó nữa." Đan Tuấn Nghị cũng nói.
"Các người......" Đông Vĩnh Nguyên vô cùng đau đớn, "Tôi lừa cậu làm gì, tôi thiếu 50 đồng này của cậu hay sao?"
"Hiện tại không phải là cái chuyện 50 đồng tiền, tôi cảm thấy nếu bây giờ mà tôi cầm cái phù chú này của anh, thật cảm giác giống như trúng nguyền rủa của anh vậy, thật sự là quá không may mắn." Dịch Quan không tin quỷ thần, nhưng cũng không thích tìm xúi quẩy.
Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy thật khó chịu, sao hắn nói chuyện không có ai tin hết, sư phụ hắn chính là trưởng lão của hội Huyền Học, một lá bùa thật ngàn vàng khó cầu, cái thằng nhóc Dịch Quan này, đồ tốt đưa đến trước mắt cũng không biết lấy.
"Bà chủ." Lúc này, Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Vu Miêu Miễu đang từ trên lầu xuống dưới, lập tức kích động nói, "Cô mau tới nói chuyện giúp tôi với, nói xem phù chú của tôi có phải rất linh hay không."
Người khác không biết giá trị của tấm phù chú trong tay mình, nhưng bà chủ khẳng định là biết.
Ba người Bắc Phồn nghe vậy, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Vu Miểu Miểu: "Bà chủ, cô từng mua phù chú của Đông Tử rồi hả?"
Lời mấy người bọn họ nói vừa rồi Vu Miểu Miểu cũng nghe thấy, đoán Đông Vĩnh Nguyên hẳn là cũng nhìn ra trên người Dịch Quan có quỷ khí, cho nên muốn bằng một cách nào đó đưa phù chú cho Dịch Quan để xua đuổi quỷ khí. Nhưng còn chuyện hắn khăng khăng muốn lấy tiền, Vu Miểu Miểu suy đoán, có thể là trong truyền thừa của Đông Vĩnh Nguyên có quy tắc khi ra tay là phải lấy tiền.
"Không có, nhưng mà tôi từng thấy sư phụ Đông Đông bán bùa chú dưới chân cầu vượt ấy, một tấm xác thật bán 500 đồng." Vu Miểu Miểu thuận miệng bịa chuyện nói, "Rất nhiều người xếp hàng mua, cho nên hẳn là hữu hiệu."
"......" Mọi người.
"......" Đông Vĩnh Nguyên.
Sư phụ, đồ nhi thực xin lỗi người, làm cho người phải ra đến cầu vượt kiếm ăn.
"Quan Quan, anh coi như ủng hộ sư phụ Đông Đông đi, mua một tấm, lát nữa tôi cho anh một con Oa Oa mộng đẹp." Vu Miểu Miểu nói.
Vừa lúc Oa Oa hiện tại biến thành Oa Oa ác mộng, cũng không thể để nó lại đây nuốt quỷ khí trên người Dịch Quan, thôi thì dùng phù chú đuổi quỷ của sư phụ Đông Vĩnh Nguyên cũng được.
"Vậy...... Vậy được, tôi mua." Dịch Quan tưởng tượng, sư phụ Đông Tử đã từng tuổi này còn phải xuống dưới dân cầu vượt, bán phù chú gạt người...... Khụ...... mưu sinh, cũng không dễ dàng, coi như là chăm sóc người già vậy.
Dịch Quan nhận phù chú, tùy ý gập lại liền nhét vào trong túi, sau đó dùng di động chuyển cho Đông Vĩnh Nguyên 50 đồng.
Bắc Phồn cùng Đan Tuấn Nghị thấy thao tác này của Dịch Quan, tức khắc ánh mắt sáng lên: "Đông Tử, bán cho tôi một tấm luôn đi, tôi cũng muốn ủng hộ sư phụ của anh."
Nói xong, cũng không đợi Đông Vĩnh Nguyên trả lời có còn hay không, bọn họ lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Vu Miểu Miểu: "Bà chủ, chúng tôi cũng mua phù chú, vậy cũng được tặng Oa Oa mộng đẹp sao?"
"Không tiễn! Hết rồi." Vu Miểu Miểu còn chưa kịp trả lời, Đông Vĩnh Nguyên đã tức muốn chết đứng rồi.
Coi phù chú của sư phụ hắn là cái gì? Biết bên ngoài bao nhiêu người khóc la muốn mua mà không được sao? Cái đám ngu ngốc nhìn trân châu thành mắt cá.
Mọi người thấy Đông Vĩnh Nguyên hình như thật dự tức giận, cười cười, cũng không theo đòi ủng hộ buôn bán của sư phụ hắn nữa, nhưng vẫn vây quanh Vu Miểu Miểu hỏi: "Bà chủ, gần đây tôi ngủ không được tốt, có thể cho tôi một con Oa Oa mộng đẹp nữa không?"
Bắc Phồn từ sau khi dùng qua Oa Oa mộng đẹp liền yêu mến vô cùng, chỉ tiếc lúc trước Vu Miểu Miểu vẫn luôn nói không còn, nên hắn mới không có biện pháp hỏi.
"Chỉ còn một con, tôi mới đồng ý đưa cho Quan Quan rồi đó." Nói, Vu Miểu Miểu từ trong túi lấy ra tới một con Oa Oa mộng đẹp.
"Đúng rồi, chỉ còn một con, các người lần sau đi." Dịch Quan lấy Oa Oa mộng đẹp qua, cầm lấy tới tay liền hôn thật mạnh một cái, sau đó trân trọng bỏ vào trong túi đựng laptop cá nhân của mình, thái độ hoàn toàn khác với động tác nhét đại bùa chú như ban nãy.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy, lại xúc động muốn hộc máu một trận.
Vu Miểu Miểu thấy Bắc Phồn có chút thất vọng, lại giải thích nói: "Hơn nữa Oa Oa mộng đẹp dùng nhiều sẽ không hiệu quả, lúc trước anh đã dùng hai lần rồi, giờ có cầm nữa cũng vô dụng."
"Vậy sao." Bắc Phồn vẫn có chút thất vọng.
"Vậy tôi thì sao? Khi nào cho tôi một con với." Đan Tuấn Nghị cảm thấy mình bị cô lập, "Trong công ty, chỉ có mỗi tôi là chưa từng có."
Vu Miểu Miểu cười cười: "Chờ khi nào anh cần, tôi lại cho anh."
"Vậy tôi nhớ kỹ rồi nha." Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng cao hứng lên.
"Ngu ngốc, có một số thứ nếu có thể cả đời đều không dùng thì mới là tốt nhất.". Đông Vĩnh Nguyên đứng một bên không nhịn được rủa thầm, nhưng mà giọng hắn không lớn, mọi người nghe không quá rõ ràng.
Vu Miểu Miểu giải quyết xong chuyện của Dịch Quan, liền xoay người đi đến khu đọc sách, vừa đi vừa lấy di động ra nhắn một tin cho Đông Vĩnh Nguyên: 【 đừng giận, Quan Quan về sau sẽ cảm tạ anh. 】
Đông Vĩnh Nguyên thấy tin nhắn, tâm tình lúc này mới tốt hơn một chút: 【 Vậy là Dịch Quan thật sự sẽ gặp xui xẻo? 】
Bà chủ: 【 trên người hắn có quỷ khí, hẳn là gặp quỷ rồi, nhưng không có nguy hiểm đến sinh mệnh, con quỷ kia chắc là không phải muốn hại hắn. 】
Đông Vĩnh Nguyên: 【 Hèn gì tôi thấy ấn đường hắn biến thành màu đen, hoá ra là gặp quỷ. 】
Sớm biết vậy không cho hắn phù chú, để hắn xui xẻo mấy ngày lại nói.
Vu Miểu Miểu vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên biết xem tướng, kinh ngạc nói: 【 Không phải ngươi không thể tu luyện huyền thuật hay sao? Còn biết xem tướng sao? 】
Vu Miểu Miểu đối với chuyện xem tướng này nọ trong Huyền môn thật sự cảm thấy hứng thú, xem mặt một chút là có thể biết thật nhiều chuyện, còn có thể biết trước nguy hiểm nữa, không giống như Vu sư bọn họ, cần phải đến khi nguy hiểm sắp xảy ra mới có thể phát hiện.
Đông Vĩnh Nguyên tức khắc gửi qua một chuỗi dấu ba chấm, hắn vô dụng, không sai, nhưng tốt xấu gì cũng là người trong Huyền, học không tinh, không có nghĩa là cái gì cũng không biết chứ. Ví dụ như toán học, toán cao cấp hắn học không được, chẳng lẽ cộng trừ nhân chia hắn cũng không biết sao?
Nhưng mà những tướng mạo mà hắn thể bị liếc mắt một cái liền nhìn ra được thì cũng thú thật phải là những tướng mạo thể hiện cực kỳ rõ ràng. Cũng đúng là vì nguyên nhân này, khi hắn nói hắn nhìn ra tướng mạo một người đồng sự không tốt, muốn cầu một lá bùa, thì sư phụ hắn liền ngay lập tức vẽ cho hắn.
Xem ra cái con quỷ mà Dịch Quan gặp được này, nhất định là một con quỷ vô cùng xui xẻo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT