Trong khi Đông Vĩnh Nguyên chịu đựng một đống cẩu lương, rốt cuộc lộng hiểu rõ được ý tưởng của Vu Miểu Miểu rồi, hắn nhịn không được khuyên lơn.
"Kỳ thật cô cũng không nhất định một hai phải kiếm tiền được nhiều như ông chủ đâu, nói thật, trong hiệp hội chúng tôi cũng không có mấy thiên sư kiếm nhiều tiền như ông chủ. Hiệp hội là sẽ tuyên bố nhiệm vụ theo định kỳ, nhưng tiền thưởng cho mỗi nhiệm vụ đều khoảng trong vòng mười vạn. Mà mấy nhiệm vụ trị giá mười vạn cũng không phải lúc nào cũng có sẵn, nhiệm vụ cấp trăm vạn lại càng ít. Cứ như sư huynh Hứa Uy của tôi đi, mỗi năm vào dịp Tết là kiếm được nhiều tiều nhất, vậy mà cả tháng cao lắm cũng chỉ hơn một trăm vạn. Còn khấu trừ thuế, tiền tới tay cũng không nhiều. Thỉnh thoảng liều sống liều chết chiến đấu với lệ quỷ cả tháng chưa xong, còn không bằng ông chủ ngồi trước máy tính viết năm tiếng đồng hồ, cô xem đi, mỗi tiền thưởng cho quyển Đào Gan Ma kia thôi cũng hơn một trăm vạn."
Nói nói, Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên thấy hụt hẫng, sao nói một lát lại có cảm giác khó chịu, muốn nói xấu ông chủ thế không biết. Trách không được người của hiệp hội lại ghét ông chủ đến như vậy, có lẽ không chỉ là vì thân phận Mộng Ma của hắn, ghen ghét mấy đứa kiếm tiền dễ cũng không chừng cũng là một nguyên nhân.
"Hiệp hội mấy người thật vô dụng." Vất vả một tháng trời còn không bằng tướng công làm năm tiếng đồng hồ, còn không phải vô dụng sao?
"......" Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy chính mình cần thiết phải nâng cao hiệp hội lên một chút, "Tôi là chỉ nói về tình hình chung, hiệp hội chúng tôi cũng có những hạng mục kiếm nhiều tiền vậy, tỷ như vài vị đại sư phong thuỷ trong hiệp hội đấy, kiếm được rất rất nhiều tiền nha. Có bao nhiêu phú thương đều tìm bọn họ xem phong thuỷ, đi một lần là mấy trăm vạn."
"Phong thuỷ hở? Tôi không am hiểu." Vu Miểu Miểu ưu sầu nhíu mày.
"Đúng vậy, mỗi người đều có thứ mình am hiểu, cho nên đừng quá so đo. Mà bà chủ đây kiếm cũng không ít, mỗi lần thi triển bí thuật là lấy một phần mười gia tài người ta còn gì. Có lẽ ngày nào đó chạm vào một phú hào chục tỷ, một lần làm việc của cô đã kiếm nhiều hơn ông chủ mười mấy năm thì sao?" Đông Vĩnh Nguyên khuyên.
"Anh nói rất đúng." Vu Miểu Miểu thở dài, xem như tạm thời tiếp nhận sự thật mình kiếm tiền không bằng tướng công. Nhưng mà Đông Vĩnh Nguyên có một câu nói rất đúng, không chừng ngày nào đó mình gặp được một phú hào chục tỷ thì sao, lập tức lấy được một đống tiền ngay.
Cho nên thu nhập của mình tuy không ổn định, nhưng tỷ lệ phất nhanh là có nha.
5 giờ rưỡi.
Quý Lãng từ lầu hai xuống, thấy Vu Miểu Miểu mua một đống đồ, cũng không hỏi nhiều, thậm chí chủ động tiến lên xách giúp, chỉ để Vu Miểu Miểu xách theo cái lồng mèo.
"Con mèo này từ đâu ra?" Quý Lãng thuận miệng hỏi.
"Em họ Đông Đông đưa." Vu Miểu Miểu đáp, con mèo đen này tính tình cũng cao ngạo lắm, cả buổi chiều cô cho nó ăn nhiều đồ ngon như vậy, mà cái con đen thui này vẫn không để ý tới cô.
Người của Hiệp hội đưa?
"Mèo này có linh tính?" Quý Lãng hỏi.
"Đúng vậy, con mèo này thông minh nha, buổi chiều em lỡ miệng chê nó đắt quá, nó nghe thấy được đến bây giờ còn tức giận nè. Lúc chiều em dùng thịt khô lấy lòng nó, nó còn muốn cào em." Vu Miểu Miểu nói.
Nghe vậy, biểu cảm Quý Lãng biến đổi, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần: "Thứ mình nuôi mà còn không thân được, giữ làm cái gì."
"Méo?!" Mèo đen vốn dĩ đang chôn đầu giả bộ ngủ bỗng nhiên cảm giác được một luồng lạnh lẽo, chờ nó ngẩng đầu nhìn về phía chỗ khí lạnh kia, tức khắc lông mao toàn thân đều dựng lên.
Thật là một nhân loại khủng khiếp.
"Không có sao, không có sao, mấy con mèo vốn dĩ tính tình đã kiêu ngạo như vậy, hơn nữa nó còn vừa bị chủ nhân trước đem đi tặng em, tâm tình không hảo cũng bình thường. Chờ em nuôi nó mấy ngày, nó liền sẽ phát hiện em tốt với nó thôi." Đối với những con vật đen nhánh còn có linh tính, Vu sư luôn phá lệ có kiên nhẫn.
"Mèo gì mà xấu." Quý Lãng bỗng nhiên nói.
"Mẻo?" Mèo đen nghe xong liền không vui, nhưng khi đối diện với uy áp mạnh mẽ kia của Quý Lãng, nó chỉ có thể nhỏ giọng kháng nghị, không chú ý còn tưởng rằng nó đang làm nũng.
"Để nó ở biệt thự." Quý Lãng lại nói.
"Hả?" Vu Miểu Miểu giật mình.
"Anh không thích trong nhà có quá nhiều thứ kỳ quái, em là Vu sư, về sau khẳng định sẽ làm ra rất nhiều con búp bê vải kiểu như Hạng Ninh, không bằng về sau mấy vật như vậy em cứ để nuôi trong biệt thự đi, nhà chúng ta chỉ ở hai người chúng ta thôi." Quý Lãng sống một mình đã quen, trước mắt trong nhà ngoại trừ một mình Vu Miểu Miểu, hắn không muốn lại có thêm thứ gì kỳ quái, cho dù là một con mèo.
Trong nhà chỉ hai người chúng ta ở thôi?
Những câu phía trước Quý Lãng nói gì Vu Miểu Miểu hoàn toàn không nhớ rõ, cô chỉ nghe một câu cuối cùng này, vậy là tướng công muốn giữ nguyên thế giới hai người với mình?
Vu Miểu Miểu vừa muốn đồng ý, chợt lại nghĩ tới Oa Oa nguyền rủa: "Có thể để Oa Oa lại trong nhà hay không, Oa Oa là pháp khí của em, cần vu lực của em nuôi dưỡng, không thể rời khỏi em quá lâu."
Quý Lãng nghĩ đến cái con Oa Oa nguyền rủa hay cười kia, nói: "Khi nó không nổi điên thì có thể."
Hơn nữa Oa Oa cũng có thể giúp hắn ngủ, cũng coi như hữu dụng.
"Không đâu, không đâu, Oa Oa trưởng thành chậm, chuyện đột ngột như lần này vậy một hai năm mới xuất hiện một lần thôi." Vu Miểu Miểu nói, "Chúng ta trực tiếp qua biệt thự đi, em bỏ con mèo đen bên đó luôn, rồi cũng đem Oa Oa trở về. Vừa lúc Hạng Ninh đang ở đó, có thể giúp em nuôi mèo."
Chuyện cứ như vậy mà được quyết định vui vẻ, Quý Lãng trực tiếp lái xe vào biệt thự. Khi tới biệt thự, cửa biệt thự cửa còn có một cậu shipper giao cơm hộp đang đứng, trong tay cầm một cái hộp cơm, vô cùng nghiêm túc nói: "Cái cơm hộp này là cho Hạng Ninh ở trong phòng."
"......" Quý Lãng.
"......" Vu Miểu Miểu.
Bọn họ xem như hiểu ra Hạng Ninh đã ăn được cơm hộp như thế nào ăn rồi.
Shipper đưa cơm hộp lẩm nhẩm cúng xong, vừa quay lưng lại liền thấy một chiếc xe ngừng ngay phía sau hắn, bên trong có một thiếu nữ vô cùng đáng yêu ngồi ghế phụ, vẻ mặt không nói nên lời nhìn hắn.
Shipper đưa cơm hộp xấu hổ khụ một tiếng, lại không biết nên giải thích như thế nào về cái hành vi mang tố chất bệnh thần kinh này của mình, liền làm bộ không nhìn thấy. Phát huy kỹ năng chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ là người khác, đưa tay nhét cơm hộp qua hàng rào một cái, xoay người cưỡi lên xe dứt khoát chạy đi.
Quý Lãng chờ đối phương đi rồi, lúc này mới mở cửa sắt biệt thự lái xe vào. Vu Miểu Miểu xách theo lồng mèo xuống xe, xoay người đi trở về bên cạnh cửa sắt, cầm hộp cơm Hạng Ninh gọi lên. Vừa mới rồi cậu shipper kia khi niệm câu nói đó, vẻ mặt rất thành tâm, nên trên hộp cơm đang tràn ngập một luồng nguyện lực nhàn nhạt.
"Kẹt" một tiếng, cửa biệt thự bị đẩy ra, một con búp bê vải lớn cỡ bàn tay người từ bên trong chạy ra tới.
"Chị Vu sư, Quý tiên sinh." Hạng Ninh trong khoảng thời gian này sống ở biệt thự rất dễ chịu, cho nên nhìn thấy hai người đều cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
"Hạng Ninh, ngươi béo ra không ít nha." Vu Miểu Miểu híp mắt nói.
"Có sao? Hồn thể cũng bị béo?" Hạng Ninh theo bản năng nhìn nhìn thân hình búp bê vải bụ bẫm của mình.
"Hồn thể ngưng thật lại rất rõ rồi." Vu Miểu Miểu nói.
"Vậy sao, gần nhất em cũng cảm thấy sức lực mình lớn hơn một chút." Hạng Ninh cười gật đầu.
Hai người đi vào, xuống tầng hầm ngầm, Oa Oa nguyền rủa vừa nhìn thấy Vu Miểu Miểu, liền vui vẻ chạy tới, trong miệng phát ra tiếng cười sang sảng ha ha ha.
"Oa Oa gần đây còn phát ra mấy câu kỳ quái nữa không?" Vu Miểu Miểu bế Oa Oa lên, quay đầu hỏi Hạng Ninh.
"Không đâu, đêm qua đến bây giờ không thấy kêu "đi chết đi, đi chết đi" nữa." Hạng Ninh nói.
"Không kêu hở, xem ra một đoạn cảm xúc của cái oán khí này Oa Oa tiêu hoá xong rồi." Vu Miểu Miểu cười nhìn Quý Lãng nói, "Có thể đón Oa Oa trở về."
Quý Lãng nhìn thoáng qua Oa Oa, xác định nó đã qua cơn nghiện diễn suất, vừa mới gật gật đầu, chợt lại ngẩn ra: "Nó làm gì vậy?"
Vu Miểu Miểu cúi đầu xem, chỉ thấy Oa Oa nguyền rủa đang ghé vào trong lòng ngực cô bỗng nhiên hướng về phía Quý Lãng vươn cánh tay mềm như bông, làm hành động như muốn ôm một cái.
"Chắc là...... là đói bụng." Vu Miểu Miểu suy đoán nói, ' tướng công, anh cho nó ăn một chút. '
"Cái gì?!" Quý Lãng khiếp sợ.
Hắn mới vừa nghe cái gì vậy? Oa Oa nguyền rủa đói bụng thì sao lại là hắn cho ăn, hắn cũng đâu có sữa!
Ấy không, nghĩ cái gì lung tung rối loạn vậy.
"Oa Oa bị chúng ta để ở nơi này nửa tháng, vừa không có vu lực của em tẩm bổ, cũng không thể hấp thu lệ khí hoặc là năng lượng xấu ở bên ngoài, cho nên thể lực nó hơi chống đỡ hết nổi. Trên người tướng công có lệ khí rất nhiều, anh ôm Oa Oa, nó sẽ mau chóng lên tinh thần ngay." Vu Miểu Miểu giải thích nói.
Kỳ thật nếu cô rót cho Oa Oa một ít vu lực cũng được, nhưng làm vậy thì vu lực của cô sẽ bị tiêu hao, phải qua một đoạn thời gian mới có thể khôi phục. Nói cách khác, nếu cho Oa Oa ăn no thì cô sẽ phải suy yếu một thời gian. Nhưng lệ khí của tướng công thì khác nha, đó là sự tồn tại tự nhiên, không có chuyện hao hết đâu.
Hơn nữa, Oa Oa hiển nhiên càng thích lệ khí trên người tướng công hơn.
Quý Lãng im lặng, cuối cùng, dưới ánh mắt đen như mực của một lớn một nhỏ, duỗi tay nhận Oa Oa.
"A ha ha ha......" Oa Oa dùng tiếng cười sang sảng biểu đạt tâm tình mình đang vui sướng.
"Chị Vu sư, chị tới đón hai đứa em trở về sao?" Lúc này Hạng Ninh nhỏ giọng hỏi.
"Không phải, ta chỉ là tới đón Oa Oa trở về, Oa Oa không thể rời khỏi ta lâu, ngươi tiếp tục ở chỗ này đi, chờ kỳ hạn ba tháng tới rồi, ta liền đưa ngươi đi địa phủ đầu thai." Vu Miểu Miểu nói.
Biểu tình trên mặt Hạng Ninh tức khắc buông lỏng, nói thật, nó ở chỗ này thật sự quá sung sướng, cũng có hơi không muốn trở về.
"Đúng rồi, con mèo này cũng ở lại nơi này, ta có mua thức ăn cho mèo đây, ngươi giúp ta nuôi nó với." Vu Miểu Miểu nói, mở lồng mèo ra, để con mèo đen từ bên trong đi ra.
Khi con mèo đen vừa ra tới, đôi mèo màu vàng đồng liền gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Ninh, trong ánh mắt lộ ra sát khí. Hạng Ninh tốt xấu gì cũng làm lệ quỷ mấy năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra con mèo này không tầm thường.
"Linh miêu?!" Hạng Ninh cả kinh kêu lên.
"Đừng sợ, ngươi ở trong con búp bê vải, nó không gây thương tổn ngươi được đâu." Vu Miểu Miểu an ủi nói.
Hạng Ninh lúc này mới run rẩy gật đầu.
Dặn dò xong, Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng liền mang theo Oa Oa đi về, để lại con mèo đen như hổ rình mồi cùng Hạng Ninh ở chung một phòng.
Tuy rằng Vu Miểu Miểu bảo đảm mấy lần là mèo đen này sẽ không gây thương tổn cho nó, nhưng Hạng Ninh vẫn sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám. Mà con mèo đen kia cũng liền ghé vào một chỗ cách Hạng Ninh không xa, nhìn chằm chằm vào nó. Hạng Ninh cảm thấy mình lúc này tựa như con chuột, có thể bị mèo đen này ăn luôn bất cứ lúc nào. Cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Hơn nửa ngày, Hạng Ninh mới làm gan chỉ vào di động cách đó không xa, thương lượng nói: "Ta...... Ta mua cho ngươi cá khô nha, thế nào?"
Ánh mắt con mèo đen sáng lên, đứng dậy, một móng vuốt đập vào trên di động, sau đó nhẹ nhàng hất một cái, làm cái điện thoại bay vèo tới bên người Hạng Ninh.
"Meo ~~"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT