Tổng bộ hiệp hội Huyền Học Hải Thị.

Hội trưởng hiệp hội, Tề Tu Nhiên, tổ trưởng tổ tra xét Bùi Đàm, tổ viên Thái Điện, trưởng lão Hứa Kế, đệ tử Hứa Uy, Đông Vĩnh Nguyên cùng với Điền Thành trúng nguyền rủa lúc này đều tụ tập trong phòng hội nghị của hiệp hội, thảo luận về hành động bắt giữ Mộng Ma hôm qua.

Khụ, chúng ta nói kết quả trước, tất nhiên là thất bại.

Từ sau khi biết Mộng Ma tồn tại, hiệp hội vẫn luôn chú ý hắn, sau này Mộng Ma mở phòng làm việc, bọn họ càng trực tiếp xếp một tên nằm vùng vào, cơ hồ là giám thị chặt chẽ, nhưng thực hiển nhiên, cái tên nằm vùng này hình như cũng làm phản.

"Hứa trưởng lão, Đông Vĩnh Nguyên là đệ tử của ông, ông cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Hội trưởng Tề Tu Nhiên hỏi.

Hứa Kế là trưởng lão của hiệp hội, tuy rằng Tề Tu Nhiên hắn mới là hội trưởng, là người phụ trách hiệp hội, nhưng là nói về bối phận, Hứa trưởng lão phải cao hơn hắn một thế hệ, cho nên rất nhiều chuyện Tề Tu Nhiên đều sẽ cho Hứa trưởng lão vài phần mặt mũi. Đông Vĩnh Nguyên là đệ tử của Hứa trưởng, việc xử lý tất nhiên phải hỏi một tiếng.

Đông Vĩnh Nguyên thấp thỏm bất an rúc ở phía sau, không dám nói lời nào, càng không dám biện giải.

"Tất nhiên là theo quy củ của hiệp hội rồi." Hứa đại sư vô cùng công chính nói.

Đông Vĩnh Nguyên hơi hơi cứng đờ, có chút mất mát cúi đầu xuống. Không sao cả, làm sai thì phải bị phạt, sư phó đã cảnh cáo mình trước, là mình không biết cố gắng nên mới bị như vậy.

Hứa Uy nhìn thoáng qua Đông Vĩnh Nguyên, ghét bỏ trừng mắt, liếc một cái, nhưng vẫn tiến lên nói: "Sư phụ, hội trưởng, chuyện này Lục sư đệ tuy rằng có chút trách nhiệm, nhưng con cảm thấy trách nhiệm chủ yếu không phải trên người hắn. Cho dù hắn có kịp thời báo cáo chuyện Mộng Ma biến hóa, nhưng Vu Miểu Miểu một tháng rưỡi trước đã xuất hiện bên cạnh Mộng Ma, hơn nữa bọn họ cơ hồ như hình với bóng, cho dù chúng ta đi bắt giữ trước đi nữa, kết quả hẳn cũng sẽ giống nhau."

Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, có chút không thể tin được nhìn về phía Hứa Uy, hắn là...... đang nói giúp cho mình?

Hứa đại sư nhìn thoáng qua đồ đệ mình, hơi chút trách cứ nói: "Chuyện này còn cần con nói sao? Tề hội trưởng cũng chưa nói trách nhiệm chủ yếu nằm ở chỗ sư đệ con mà."

Hứa Uy ngẩn ra.

"Sư đệ con ấy, vốn là một đứa vô dụng, linh lực thấp kém, ngay cả bùa bình an cũng vẽ không nên thân, chuyện này toàn bộ hiệp hội đều biết. Lúc trước bảo nó đi làm nằm vùng bên cạnh Mộng Ma chính là vì thể chất vô dụng của nó không mấy phản ứng với lệ khí trên người Mộng Ma." Hứa đại sư nói, "Nếu đã là một đứa vô dụng, nó làm việc sai lầm, không kịp thời thông báo biến hoá của Mộng Ma, những việc này hiệp hội đều có chuẩn bị tâm lí rồi."

Hứa Uy tựa như hiểu ra chút gì, rất nghiêm túc nhận sai nói: "Là đệ tử nói sai rồi."

Đông Vĩnh Nguyên chớp chớp mắt, biểu tình nửa chết nửa sống tức khắc tươi lên một ít.

"......" Tề Tu Nhiên thật không nói nên lời, hai thầy trò các người kẻ xướng người hoạ xong rồi, tôi còn nói như thế nào nữa?

Chuyện Quý Lãng chủ động sử dụng năng lực Mộng Ma rõ ràng là Đông Vĩnh Nguyên cố ý giấu giếm, vậy mà qua miệng các người lại nói thành hắn linh lực không đủ nên mới tạo nên sai lầm. Được rồi, hiệp hội lúc trước khi bảo Đông Vĩnh Nguyên đi nằm vùng, xác thật cũng không ôm cái hy vọng gì, nhưng thân là một người nằm vùng, biết mà không báo, còn che giấu giúp đối phương, đây là vấn đề nguyên tắc.

Không xử lý không được, nhưng nếu nghiêm túc xử lý, nhìn tư thế bảo vệ của Hứa trưởng lão này đi, sợ là sẽ làm tổn thương hòa khí. Nhưng mà Hứa Uy nói cũng không sai, chuyện này cho dù Đông Vĩnh Nguyên có báo về trước đi nữa, cũng sẽ không có khác biệt quá lớn.

"Đông Vĩnh Nguyên." Đã có quyết định, Tề Tu Nhiên nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên.

"Đây." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng đáp.

"Tuy rằng chuyện này trách nhiệm chủ yếu không phải ở chỗ cậu, nhưng cậu xác thật...... đã không kịp thời phát hiện Mộng Ma biến hóa. Bởi vậy có thể thấy được, cậu cũng không thích hợp với công việc nằm vùng bên cạnh Mộng Ma, từ hôm nay trở đi, không cần đi nằm vùng nữa." Tề Tu Nhiên nói.

"Dạ biết rồi." Đông Vĩnh Nguyên đối với kết quả này sớm đã đoán được trước, sau chuyện này, đừng nói hiệp hội sẽ không dùng hắn, ngay cả ông chủ cũng chưa chắc không sa thải hắn. Hôm nay hắn không đi làm, đến đầu giờ chiều thế này rồi mà công ty còn không có cuộc gọi nào đến, có thể thấy được ông chủ đã chấp nhận mình ngầm từ chức.

"Nhưng cậu xác thật là có thất trách, cho nên phạt cậu......" Tề Tu Nhiên lời nói còn chưa nói xong, tức khắc liền cảm giác được hai tầm mắt sắc bén như có như không dừng ở trên người hắn.

Tề Tu Nhiên toát cả mồ hôi, hắn có thể phạt Đông Vĩnh Nguyên cái gì kia chứ? Phế bỏ linh lực? Với một chút linh lực đó của Đông Vĩnh Nguyên, có hay không thì có gì khác nhau. Loại bỏ ra khỏi hiệp hội? Đông Vĩnh Nguyên tồn tại trong cái hiệp hội này còn không có cảm giác bằng dì làm vệ sinh nữa, loại trừ hay không cũng không có gì khác nhau mà. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể để hắn đi bắt quỷ. Nhưng Đông Vĩnh Nguyên là một người tu luyện không được nha, chỉ có lệ quỷ là đuổi hắn chạy, hắn làm gì bắt được quỷ, còn không bằng trực tiếp phạt tiền luôn.

"Phạt...... dẫn đường cho quỷ hồn đi lạc đường đi, phải dẫn đủ một ngàn quỷ hồn." Tề Tu Nhiên thật vất vả mới tìm ra một nhiệm vụ không cần kỹ thuật.

Ngoại trừ quét rác, hắn cũng chỉ có khả năng làm cái này.

Sắc mặt Hứa đại sư bình tĩnh dời tầm mắt đi, Hứa Uy một tát vỗ lên trên đầu Đông Vĩnh Nguyên: "Còn không cảm ơn hội trưởng."

"Cảm ơn hội trưởng." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói lời cảm tạ, biết chuyện mình cố ý giấu giếm không báo cáo xem như chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng mà về sau mỗi tháng tiền lương nằm vùng 8000 của hiệp hội thì không còn nữa.

Tề Tu Nhiên gật gật đầu, lúc này mới tiến vào chủ đề chính của hội nghị hôm nay: "Hứa trưởng lão, cái nguyền rủa trên người Điền Thành, ngài nhìn ra là cái gì chưa?"

Hôm nay bọn họ tụ tập ở chỗ này, một là vì thảo luận kế tiếp nên đối phó Mộng Ma cùng thiếu nữ thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộng Ma như thế nào, hai chính là muốn tìm cách giải nguyền rủa kỳ quái trên người Điền Thành.

"Đây là một loại lực lượng rất kỳ quái, không phải linh lực, cũng không có tà khí, rất cổ quái." Hứa đại sư nói.

"Vậy nguyền rủa trên người Điền Thành, ngài có thể giúp giải được không?" Tề Tu Nhiên hỏi.

Điền Thành nghe vậy, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Hứa trưởng lão, hắn vô cùng hy vọng Hứa đại sư có thể gỡ bỏ được nguyền rủa trên người hắn. Vu Miểu Miểu nguyền rủa hắn là chi dưới tê liệt còn thêm đại tiểu tiện mất khống chế. Từ tối hôm qua đến giờ, chân hắn đã không còn tri giác, chuyện này hắn miễn cưỡng có thể nhẫn nại, cùng lắm thì ngồi xe lăn một thời gian vậy, hiệp hội nhiều đại sư huyền thuật cao cường như vậy, thế nào cũng có người có thể giúp hắn giải cái nguyền rủa này. Nhưng đại tiểu tiện mất khống chế thì......

Điền Thành tưởng tượng đến cái này tức khắc lòng muốn chết cũng có, hắn một người đàn ông hơn 40 tuổi, vậy mà còn phải giống một đứa nhỏ mới sinh, mặc tã giấy. Đây là vũ nhục, là vũ nhục thống khổ còn hơn giết hắn đi. Con ả tên Vu Miểu Miểu kia, thật sự quá ác độc, còn ác độc hơn cả Mộng Ma nữa.

"Không thể." Hứa đại sư thở dài lắc lắc đầu.

Điền Thành nghe xong, mặt mày kinh hoảng một trận, Hứa đại sư là một trong mười cao thủ đứng đầu cả hiệp hội: "Hứa đại sư, vậy bây giờ tôi phải làm sao chứ? Chẳng lẽ tôi cả đời phải như vậy sao?"

"Cậu không cần kinh hoảng như vậy, loại pháp thuật như nguyền rủa này đều cần phải có sự trả giá, tôi nghe các cậu nói tối hôm qua trong quá trình đấu pháp, khi cô gái tên Vu Miểu Miểu kia thực thi nguyền rủa cậu, cũng không thấy sử dụng cái gì làm tế phẩm, cho nên nguyền rủa của cô ta hẳn là có hạn chế, sẽ không kéo dài đâu." Hứa đại sư phân tích nói, "Chắc tầm mười ngày nửa tháng gì nữa, nguyền rủa trên người cậu sẽ tự nhiên biến mất."

"Nhưng tôi...... Nhưng tôi một ngày cũng không thể đợi được, Hứa đại sư, tôi...... hiện tại tôi còn......" Điền Thành đỏ mặt lên, thật sự nói không nên lời cái chuyện xấu hổ khi lớn rồi còn mặc tã giấy của mình.

Nhưng dù hắn không nói, người chung quanh đều ngầm hiểu, mà vì để cho người trong hiệp hội người đều biết đặc thù của Vu Miểu Miểu, pháp thuật nguyền rủa của càng được Bùi Đàm công bố rộng rãi trong hiệp hội. Thời gian dài như vậy, hiện tại sợ là toàn bộ hiệp hội đều biết chuyện Điền Thành trúng nguyền rủa. Nói cách khác, hiện tại toàn bộ hiệp hội đều biết, Điền Thành phải mặc tã giấy dành cho người lớn.

"Chúng ta còn chưa biết Vu Miểu Miểu này là thuộc môn phái nào, sao huyền thuật lại quỷ dị như thế, nếu như không biết xuất xứ, phá giải rất khó khăn. Nhưng mà cậu cứ yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực." Hứa đại sư an ủi nói.

"Cảm ơn Hứa đại sư." Điền Thành vẻ mặt tuyệt vọng, trước khi Hứa đại sư tìm được cách phá giải, hắn đại khái là không có mặt mũi ra cửa.

Quá thảm, thật sự là quá thảm.

Đông Vĩnh Nguyên không khỏi trong lòng có xúc động, còn may hắn chưa từng đắc tội với bà chủ. Nhìn bà chủ là một cô gái nhỏ đơn thuần thân thiện như vậy, thật không thể nào nghĩ ra cô ấy có thể nghĩ được nguyền rủa "ác độc" đến thế, đây không chỉ là nguyền rủa thân thể, ngay cả linh hồn cũng bị nguyền rủa nha. Nhìn một chút, quả thật đắc tội bà chủ còn thảm hơn vạn lần so với đắc tội ông chủ. Đắc tội ông chủ, nhiều lắm hắn mắng ngươi vài câu, buổi tối thả mấy cái ác mộng ra hù dọa ngươi, như vậy còn nhẹ nhàng hơn vạn lần so với đòn nguyền rủa đánh thẳng vào linh hồn của bà chủ nha.

"Cái vị hôn thê Vu Miểu Miểu này của Mộng Ma, rốt cuộc là làm thế nào nhảy ra vậy?" Tề Tu Nhiên nói, nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên.

Đông Vĩnh Nguyên còn đang cảm thán Vu Miểu Miểu nguyền rủa thật ác độc, vẫn chưa nhận thấy ánh mắt của hội trưởng đang nhìn hắn, Hứa Uy kế bên thấy, tức giận nhắc nhở nói: "Hội trưởng hỏi cậu kìa?"

"Hả? Cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên ngẩn người, sau đó mau chóng phục hồi tinh thần lại, "À, Vu Miểu Miểu hả, cô ấy một tháng rưỡi trước từ tỉnh Điền đến đây, cô ấy cùng Quý Lãng khi còn nhỏ có được như là chỉ phúc giao hôn, nghe nói khi Quý Lãng còn nhỏ cả nhà có qua bên đó du lịch, người lớn hai bên đã định ra."

Chuyện này Đông Vĩnh Nguyên nghe Vu Miểu Miểu nói qua một lâng, cho nên cũng xem như biết chút ít.

"Tỉnh Điền hả? Để lát tôi lại hỏi một chút mấy gia tộc huyền môn bên kia, xem có ai biết Vu Miễu Miễu từ đâu ra hay không." Tề Tu Nhiên nói, tỉnh Điền bên kia xác thật có rất nhiều hộ huyền môn thần bí, nhưng thật ra cũng có thể hỏi thăm chút.

"Ta cũng phải hỏi một ít lão hữu đã ẩn cư, để xem có ai biết được hay không." Hứa đại sư cũng nói.

"Hội trưởng, vậy Mộng Ma có bắt nữa hay không?" Tổ trưởng tổ tra xét Bùi Đàm hỏi.

Đông Vĩnh Nguyên lập tức khẩn trương nhìn qua.

"Trước khi biết rõ ràng thân thế của Vu Miểu Miểu, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ." Tề Tu Nhiên nói, "Cái năng lực nguyền rủa này của cô ta cực kỳ quái dị, nếu chúng ta vẫn chưa biết phải phòng bị như thế nào, thì đến lúc đó thiệt hại sẽ là chúng ta."

Nghe bọn người Bùi Đàm hội báo, cô Vu Miểu Miểu này tựa hồ không hề có tiếp xúc thân thể cùng bọn họ, chỉ dùng một con búp bê vải cùng hai câu nguyền rủa, liền làm cho Điền Thành biến thành cái thảm trạng này. Nếu là thật như thế, vậy chẳng phải càng làm người khó lòng phòng bị sao.

"Vậy bên chỗ Mộng Ma thì sao?"

"Tạm thời tiếp tục nhìn chằm chằm, cũng may năng lượng Mộng Ma trên người hắn vẫn chưa đến mức quá mạnh mẽ, chúng ta vẫn còn thời gian." Tề Tu Nhiên nói.

Nói cách khác, hiệp hội tạm thời sẽ không xuống tay với ông chủ, Đông Vĩnh Nguyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay lúc đang cảm thấy may mắn, di động trong túi bỗng nhiên chấn động lên, hắn theo bản năng lấy ra vừa nhìn một cái, sau đó hết hồn làm rơi cả di động xuống đất.

Hai chữ to Quý Lãng đang lập lòe không ngừng trên màn hình, tất cả mọi người trong phòng họp đều thấy.

"Nhận điện thoại đi." Tề Tu Nhiên nói.

"Tôi nhận, rồi nói cái gì?" Làm một tên nằm vùng mà thân phận đã bại lộ trước ánh sáng, hắn cũng không phải rất muốn nhận điện thoại.

"Xem hắn tìm cậu làm cái gì?" Tề Tu Nhiên nói.

"Vậy...... Tôi đi ra ngoài nghe nha?" Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Tại sao?" Tề Tu Nhiên khó hiểu.

"Mọi người đều ngồi đây, tôi căng thẳng, sợ nói bậy nói bạ." Đông Vĩnh Nguyên lúng túng nói.

Mọi người không còn biết nói gì, cuối cùng Tề Tu Nhiên vẫy vẫy tay, xem như đồng ý yêu cầu hắn, Đông Vĩnh Nguyên lúc này mới cầm điện thoại ra khỏi phòng họp. Ước chừng năm phút sau, Đông Vĩnh Nguyên thần sắc cổ quái trở về phòng họp.

"Làm sao vậy?" Tề Tu Nhiên thấy thần sắc Đông Vĩnh Nguyên không đúng, hỏi, "Mộng Ma tìm cậu có chuyện gì?"

"Hắn...... bảo tôi tiếp tục trở về đi làm." Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên như trong mộng.

"Cái gì? Chẳng lẽ thân phận của cậu còn chưa bbij hắn phát hiện sao?" Hứa Uy nghĩ nghĩ nói, "Cũng đúng, ngày hôm qua khi người bên tổ tra xét qua đó, hình như không có ai lỡ miệng nói tới tên cậu, có thể hắn còn chưa biết."

"Không, ông chủ đã sớm biết rồi." Đông Vĩnh Nguyên lắc đầu nói, "Lúc em mới vào phòng làm việc chừng nửa năm, ông chủ đã biết em là người của hiệp hội rồi."

Nhắc đến mới nhớ, bà chủ hình như vừa đến phòng làm việc không được mấy ngày, liền phát hiện trên người hắn có linh lực. Cho nên mình mấy năm nay tự cho là diễn một tuồng Vô Gian Đạo vô cùng tốt, hóa ra là tự diễn cho mình xem?

Ai, đau lòng quá.

"Nếu đã biết cậu là người của hiệp hội, mà vẫn còn muốn kêu cậu trở về đi làm, vậy là vì cái gì?" Tề Tu Nhiên ngẩn ra.

"Có lẽ...... Cảm thấy để tôi bên cạnh cũng không có sao." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Mọi người ngẩn ra, sau đó đồng thời gật đầu, đúng vậy, Đông Vĩnh Nguyên nằm vùng mấy năm nay, xác thật cũng không có gì dùng được.

"......" Lòng Đông Vĩnh Nguyên lại càng đau.

Ê, tôi tự giễu tôi thì được, các người có cần hùa theo vậy không.

"Vậy tôi có thể trở về đi làm hay không?" Đông Vĩnh Nguyên do dự hỏi.

"Đã bị người ta phát hiện, còn đi cái gì mà đi." Hứa Uy mắng.

"Nói vậy, dù sao cũng đã bị phát hiện, có đi hay không chả phải đều giống nhau sao." Đông Vĩnh Nguyên ủy ủy khuất khuất nói, ít nhất đi phòng làm việc, tiền lương cao nha.

"Trở về, cậu không sợ cái cô Vu Miểu Miểu kia nguyền rủa cậu sao, cậu cũng muốn mặc tả giấy nữa hả?!" Hứa Uy đang nổi nóng, không chút chú ý tới lời mình lỡ ngộ thương người nào đó rồi.

Điền Thành chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên một trận, hận không thể đập đầu vào cục đậu hủ chết.

Đông Vĩnh Nguyên im im không dám nói tiếp nữa.

"Cũng chỉ nói là kêu cậu trở về đi làm thôi sao?" Tề Tu Nhiên hỏi.

Đông Vĩnh Nguyên lắc lắc đầu: "Ông chủ còn bảo tôi nhắn giùm với hiệp hội một câu."

"Câu gì?" Mọi người đều đưa mắt qua.

"Ông chủ nói, nếu hắn mất đi lý trí biến thành Mộng Ma, hiệp hội muốn chém muốn giết gì thì cứ tùy ý. Nhưng nếu hắn còn chưa bị lực lượng của Mộng Ma khống chế, nếu hiệp hội ép người quá đáng, hắn không ngại chủ động hắc hóa." Đông Vĩnh Nguyên nhỏ giọng nói.

Một mảng yên lặng như chết.

Thật lâu sau, Hứa đại sư nói: "Xem ra, chúng ta vẫn đừng nên ép quá chặt, nếu như Mộng Ma chủ động thức tỉnh, hậu quả cũng không phải là thứ chúng ta muốn nhìn thấy."

Sắc mặt Tề Tu Nhiên không quá tốt: "Nếu như là tình hình trước đây, chúng ta thật ra có thể thừa dịp hắn còn chưa thức tỉnh, nhanh chóng khống chế hắn, hiện giờ lại đâu ra thêm một Vu Miểu Miểu, sợ là không dễ khống chế đâu. Phải nghĩ biện pháp, trước tiên phải khắc chế cô gái Vu Miểu Miểu đó trước đã."

"À, tôi vẫn còn chưa nói xong đâu." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên lại nói.

Mọi người lại đưa mắt nhìn qua.

"Ông chủ còn nói, nếu hiệp hội chĩa mũi dùi vào bà chủ, hắn cũng không ngại hắc hóa trước luôn." Đông Vĩnh Nguyên yếu ớt bổ sung nói.

Lại một mảng yên lặng như chết.

Thật lâu sau, sắc mặt Tề Tu Nhiên đen như đít nồi nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, cắn răng nói: "Cái vị đệ tử này của Hứa trưởng lão, một tiếng ông chủ, một tiếng bà chủ, xem ra rất là chân thành với Mộng Ma nga."

Đông Vĩnh Nguyên rút ở trong góc run bần bật, kêu khổ không ngừng, hắn thật sự cũng chỉ là đứa đi truyền lời thôi mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play