Sáng sớm.

Quý Lãng ngủ say tự tỉnh lại, hắn đứng dậy kéo cửa sổ phòng sát đất ra, đón ánh nắng mặt trời sáng sớm thanh nhã tiến nào. Lúc này thời gian còn sớm, tiểu khu thật an tĩnh, trong không khí lơ lửng lên một tầng sương mù mỏng manh, làm không khí sáng sớm càng thêm tươi mát.

Quý Lãng nhịn không được hít sâu một ngụm, chỉ cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, vui vẻ sảng khoái, thật là ngủ thật thoải mái.

Trước kia hắn thường nghe người ta nói, sáng sớm là thời khắc tốt đẹp nhất trong ngày, có ánh bình minh, có sương sớm, có luồng không khí thanh tân nhất trong ngày. Kỳ thật, có cái gì cũng không quan trọng, bởi vì mấy thứ đó vốn chẳng là gì cả.

Mọi người sở dĩ sẽ cảm thấy mấy thứ này tốt đẹp, chỉ là bởi vì bọn họ tối hôm qua ngủ ngon mà thôi. Thân là người bệnh mất ngủ thâm niên, trước khi gặp được Vu Miểu Miểu, Quý Lãng chưa từng cảm thấy mấy thứ này tốt chút nào, hắn thậm chí cảm thấy ánh nắng đầu tiên của sáng sớm đều vô cùng chói mắt.

Quý Lãng tâm tình sảng khoái duỗi người, có chút không nỡ rời đi, ở lại trên ban công thêm hơn mười phút, sau đó mới xoay người đi toilet rửa mặt chải đầu.

Rửa mặt xong, Quý Lãng xách rác đã phân loại mang xuống lầu, ném vào thùng rác, lại đi ra ngoài tiểu khu mua bữa sáng. Vì dậy sớm, hắn không tự giác đi thêm vài bước, đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng rực rỡ mua hai chén hoành thánh.

Hoành thánh của tiệm này bán rất chạy, mỗi ngày sáng sớm đều có rất nhiều người xếp hàng. Quý Lãng không phải Vu Miểu Miểu, sẽ không vì một chút đồ ăn mà đứng xếp hàng cả hai tiếng đồng hồ, cho nên hắn chưa từng mua hoành thánh tiệm này cho Vu Miểu Miểu. Bất quá ngày hôm qua xác thật ngủ không tồi, nên hoành thánh này coi như hắn đáp lễ cho Vu Miểu Miểu vậy.

Chờ Quý Lãng xếp hàng lấy hoành thánh xong, đã gần 8 giờ 10 phút, hắn chạy nhanh trở về, đến cửa nhà thì ngoài ý muốn nhặt được một ly trà sữa ở trước cửa.

"Đây là đêm qua mua sao?" Quý Lãng nhìn hoá đơn trên ly trà sữa một chút, tức khắc nhăn mày, "Đã 11 giờ đêm mà còn gọi trà sữa?"

Quý Lãng lấy trà sữa vào nhà, bữa sáng mang lên bàn, hết thảy đều làm xong mới phát hiện Vu Miểu Miểu còn chưa rời giường. Do dự một chút, hắn đi qua đi nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ phụ.

"Vu Miểu Miểu?" Quý Lãng kêu hai tiếng, bên trong rốt cuộc có động tĩnh. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng được người từ bên trong mở ra, Vu Miểu Miểu một đầu tóc rối, mắt buồn ngủ lơ mơ đứng ở cửa.

"Tướng công, sớm vậy." Vu Miểu Miểu ngáp một cái, cổ áo rộng thùng thình vì ngủ cả một đêm mà chảy xuống cánh tay, lộ ra hơn phân nửa bả vai cùng một chút khe sâu như ẩn như hiện.

Quý Lãng phảng phất như bị bỏng, nhanh chóng dời đi tầm mắt: "Rửa mặt xong thì lại đây ăn bữa sáng."

"Ờ." Vu Miểu Miểu mơ mơ màng màng đáp lời, cả người phảng phất như mộng du đi vào toilet.

Mãi đến khi nghe được tiếng toilet đóng cửa, Quý Lãng mới mạnh mẽ thở ra một hơi, xoay đầu trở về, nhưng trong đầu làm thế nào cũng không vứt được cái khe sâu như ẩn như hiện, còn có......

"Chào buổi sáng."

Bỗng nhiên xuất hiện thanh âm ngắt ngang hình ảnh trong đầu Quý Lãng. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một con búp bê vải lớn cỡ bàn tay đang đứng ở trong cửa, nhìn hắn yếu ớt chào hỏi.

"Hạng Ninh?" Quý Lãng nghe thanh âm như là của quỷ đồng tử.

"Là...... Là ta." Hạng Ninh bản Oa Oa run rẩy đáp.

"Sao ngươi lại thoát ra được?" Hắn nhớ rõ mình dặn dò Oa Oa nguyền rủa rồi, không cho nó thả Hạng Ninh ra đây.

"Oa Oa ăn quá no rồi, nuốt không nổi ta, cho nên Vu sư liền để ta ở chỗ này. Ngài yên tâm, lần này ta tuyệt đối không chạy loạn." Hạng Ninh vội vàng bảo đảm, sợ Quý Lãng thật sự làm giống như tối hôm đó hắn nói, quăng nó vào trên bếp gas.

Ăn quá no?

Quý Lãng nghĩ tới tối hôm qua mình một đêm ngon giấc, chẳng lẽ Oa Oa nguyền rủa là vì cắn nuốt quá nhiều năng lượng Mộng Ma, cho nên mới phải nhổ hồn phách Hạng Ninh ra? Như vậy ngẫm lại, Quý Lãng cũng không tiện nổi giận, hắn không để ý tới Hạng Ninh, xoay người rời đi.

Thấy đối phương không nói muốn thiêu mình, Hạng Ninh khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người trốn trở về phòng. Nam chủ nhân hiện tại không quá thích nó, nó vẫn nên thành thành thật thật ở trong phòng đi, dù sao chốc lát nữa bọn họ liền phải đi làm, đến lúc đó mình trở ra phòng khách là được rồi.

Chờ Vu Miểu Miểu rửa mặt xong lại đây ăn bữa sáng, một ngụm hoành thánh nuốt xuống, tức khắc đôi mắt liền sáng: "Ôi ngon quá ngon, cái món này ngon quá đi, nhân thịt đậm đà, da bánh vừa mềm vừa mịn, nước súp cũng ngon nữa."

Quý Lãng hơi hơi cong môi, hiển nhiên đã sớm đoán được Vu Miểu Miểu sẽ có phản ứng như vậy.

"Ngày mai em vẫn muốn ăn cái này." Vu Miểu Miểu nhịn không được nói.

"Muốn ăn thì tự cô đi mua?" Xếp hàng một lần là đủ rồi, còn muốn tôi mỗi ngày đi xếp.

"Hả? Vậy thôi." Nếu là ban ngày, vì mỹ thực, dù cho rất xa Vu Miểu Miểu đều nguyện ý đi một chuyến. Nhưng mà nếu là sáng sớm thì cảm ơn, đau khổ của chuyện dậy sớm có thể đè chết hạnh phúc mà hết thảy mỹ thực mang đến.

Ăn xong cơm sáng, Vu Miểu Miểu giúp đỡ thu dọn bàn ăn, khi tiến phòng bếp bỗng nhiên phát hiện bên bồn nước có một ly trà sữa, cô nhịn không được kinh hỉ kêu một tiếng: "Tướng công, anh mua trà sữa cho em hả?"

Quý Lãng nói không nên lời: "Quán trà sữa nhà ai mà sáng sớm mở cửa, buổi sáng nhặt được trước cửa ấy."

Nhặt được trước cửa? Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua hoá đơn, lúc này mới nhớ tới: "Là đêm qua em gọi đó, sau đó quá buồn ngủ nên ngủ luôn, quên mất tiêu."

Ngày hôm qua khi cô và người của tổ tra xét đi ra ngoài đấu pháp, ra cửa quên cầm di động, chắc người giao hàng không liên hệ được cô nên trực tiếp đem trà sữa để ở trước cửa. Mà chính cô sau khi đấu pháp xong trở về lại quên mất chuyện trà sữa không còn một mảnh.

"Về sau buổi tối ít ăn mấy thứ này đi." Quý Lãng cũng phục rồi, đã buồn ngủ đến muốn ngủ gục còn nghĩ đến chuyện kêu trà sữa.

"Dạ." Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn đáp lời.

Trà sữa để qua đêm, lại là mùa hè, khẳng định không thể uống được, Vu Miểu Miểu nhịn đau đổ ly trà sữa đi. Thu dọn xong, Vu Miểu Miểu về phòng thay quần áo, sau đó cùng Quý Lãng đi phòng làm việc. Trước khi đi cô bày ra cấm chế trên con búp bê vải Hạng Ninh, hạn chế không cho nó rời khỏi phòng.

Hai mươi phút sau, hai người tới phòng làm việc.

Vừa vào cửa, Vu Miểu Miểu liền cảm thấy có chút không đúng, hình như thiếu cái gì?

"Chào ông chủ, chào bà chủ?" Ba người Bắc Phồn thấy bọn họ, lớn tiếng chào hỏi.

"Chào." Vu Miểu Miểu lên tiếng, rốt cuộc biết thiếu cái gì, liền hỏi, "Đông Đông đâu? Hôm nay không đi làm sao?"

Từ ngày đầu tiên cô tới phòng làm việc này, mỗi lần vừa vào cửa, người đầu tiên nhìn thấy đều là Đông Vĩnh Nguyên. Hắn mỗi buổi sáng đều sẽ đứng ở cạnh máy pha cà phê gần cửa, đổ nước vào máy pha cà phê, thêm hạt cà phê, sau đó thuận tiện pha cho mỗi người một ly cà phê.

"Đông Tử còn chưa tới, có thể đi ra ngoài nói chuyện công việc rồi." Mọi người cũng không quá để ý, Đông Vĩnh Nguyên phụ trách hết thảy đối ngoại của phòng làm việc, có đôi khi phải ra ngoài nói chuyện bản quyền gì đó, trực tiếp đi công ty đối phương luôn, không tới phòng làm việc.

Quý Lãng càng không để ý, hắn cũng không có lắp mấy thứ như máy chấm công cho nhân viên công ty, chỉ xem công việc có hoàn thành kịp thời hay không thôi.

Buổi chiều, ba giờ.

Quý Lãng muốn tìm một phần hợp đồng, tìm nửa ngày cũng không tìm được, nghĩ nghĩ, hắn liền gọi điện thoại cho Đông Vĩnh Nguyên. Điện thoại reo lên thật lâu mới được bắt máy.

"Ông chủ?" Giọng Đông Vĩnh Nguyên hơi hơi phát run, tựa hồ có chút thấp thỏm.

"Cậu ở đâu?" Quý Lãng thuận miệng hỏi.

"Ở...... Ở nhà." Đông Vĩnh Nguyên kỳ thật hiện tại là người của hiệp hội Huyền Học, nhưng ngày hôm qua hiệp hội mới điều tổ tra xét đi bắt giữ Quý Lãng, hắn sợ mình nhắc đến hiệp hội sẽ kích thích đối phương, liền nói dối nói là mình ở nhà.

"Ở nhà? Cậu không tới đi làm ở nhà làm cái gì? Không muốn làm nữa?" Ngữ khí Quý Lãng lạnh lùng, tuy hắn không quá nghiêm khắc ép nhân viên nhất định phải chấm công, nhưng bỏ bê công việc mà còn kiêu ngạo như vậy, thật không thể nhịn mà.

Đông Vĩnh Nguyên than thầm một tiếng, quả nhiên, ông chủ đây là muốn sa thải mình.

Tuy rằng sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng không biết sao trong lòng hắn có chút khó chịu: "Ông chủ, thư từ chức buổi tối em gửi bưu kiện cho anh. Còn chuyện bàn giao công việc, em.... Em chắc phải qua một thời gian nữa mới đi bàn giao được, tiền lương tháng này ông chủ cứ trừ đi." Hắn thật sự không có mặt mũi lấy tháng lương cuối cùng.

Lúc này Đông Vĩnh Nguyên không khỏi cảm thấy có chút may mắn, còn may lúc trước cái phần thưởng năm vạn đồng mà ông chủ treo để "Dỗ bà chủ vào đại học" kia hắn không bắt được, bằng không một lần mất đi nhiều tiền như vậy, hắn phải đau lòng chết. Không được, không thể nghĩ nữa, tim đã đau rồi này.

Nghe được câu trả lời của Đông Vĩnh Nguyên, Quý Lãng ngược lại có chút ngoài ý muốn, thật đúng là muốn từ chức?

"Sao vậy, hiệp hội các người định đổi một người khác tới nhìn chằm chằm tôi?" Quý Lãng khẽ nhíu mày.

Không sai, từ rất sớm hắn đã biết Đông Vĩnh Nguyên là nằm vùng của hiệp hội Huyền Học. Thân là Mộng Ma, cho dù bản thân hắn không muốn, nhưng vì tiếp xúc một thời gian dài, sẽ có những lúc hắn không tự chủ được tiến vào giấc mơ của những người bên cạnh. Phòng làm việc là nơi hắn ở nhiều nhất trong ngày, có đôi khi bọn Bắc Phồn ở công ty nghỉ trưa, ngẫu nhiên nằm mơ thì hắn cũng sẽ có cảm ứng. Hắn cảm ứng được cảnh trong mơ của tất cả mọi người trong phòng làm việc, chỉ có cảnh trong mơ của Đông Vĩnh Nguyên là Quý Lãng chưa bao giờ cảm ứng được.

Mới đầu hắn không quá để ý, thời gian sau, Quý Lãng mới cảm thấy có chút kỳ quái, ngẫu nhiên một lần, hắn thử tiến vào trong mộng cảnh của Đông Vĩnh Nguyên, lại nhìn thấy lối vào mộng cảnh có một vầng sáng vàng quen thuộc. Từ một khắc đó, Quý Lãng liền biết Đông Vĩnh Nguyên là người của huyền học.

Chẳng qua khi đó Đông Vĩnh Nguyên đã ở công ty được nửa năm, nửa năm qua Đông Vĩnh Nguyên tuy rằng hay nói xàm một chút, nhưng năng lực làm việc không tồi, đỡ cho hắn rất nhiều chuyện. Quý Lãng nghĩ nếu lại đi tuyển người cũng sẽ phiền toái, liền dứt khoát giả bộ như không biết, tiếp tục giữ người lại. Hơn nữa cho dù hắn đuổi Đông Vĩnh Nguyên đi, hiệp hội cũng sẽ tìm những người khác tới giám thị hắn, cũng vậy thôi, không bằng chọn người mình thuận mắt một chút.

Hu hu...... Ông chủ quả nhiên đã biết hắn là nằm vùng.

Tuy cách điện thoại, nhìn không thấy biểu tình trào phúng của Quý Lãng, nhưng Đông Vĩnh Nguyên vẫn cảm thấy hổ thẹn không thôi, khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ông chủ, thực xin lỗi, em không phải cố ý...... Không phải, em là cố ý...... Ai nha, em cũng không biết nên giải thích như thế nào. Em cảm giác mình hiện tại chính là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người. Nhưng anh tin tưởng em, tuy em giám thị anh thời gian dài như vậy, nhưng em chưa từng làm bất cứ chuyện gì không tốt cho anh. Nói chắc anh không tin, em thật sự vô cùng yêu thích phòng làm việc của chúng ta, thích các đồng nghiệp trong phòng làm việc, em rất luyến tiếc không muốn rời đi......"

Đông Vĩnh Nguyên tuy là tu sĩ Huyền môn, nhưng hắn là một tu sĩ hoàn toàn không có năng lực, linh lực không cao, phù chú cũng chỉ biết vẽ bùa bình an bình thường, hiệu quả cũng chỉ mạnh hơn mấy lá bùa vẽ ven đường một tí xíu. Những đệ tử Huyền môn khác, 11-12 tuổi là có thể tự mình vào trang web của hiệp hội nhận nhiệm vụ kiếm tiền tiêu vặt, các sư huynh đệ của hắn, 15-16 tuổi, cũng đã có thể dựa vào bắt quỷ trừ tà trở thành thổ hào mỗi tháng kiếm được mười vạn.

Chỉ có hắn, làm gì cũng không được, mỗi lần chỉ có thể nhận một ít nhiệm vụ dẫn đường mà không ai thèm làm trên trang web của hiệp hội, chỉ đường cho một số quỷ hồn lạc lối đến địa phủ. Loại nhiệm vụ dẫn đường này, một con quỷ hồn mới được có 50 đồng tiền, hắn cực cực khổ khổ làm việc một tháng, một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi, mỗi tháng kiếm không đến 5000 đồng, nghèo đến mức chỉ có thể ở nhà thuê chung.

Mãi đến khi được đến phòng làm việc của Quý Lãng, mỗi tháng tiền lương cố định của hắn đã hai vạn, cuối năm còn có ba tháng tiền thưởng, ngẫu nhiên Quý Lãng bán được bản quyền, chỉ tiền thưởng thêm được chia cũng đã mười vạn. Hu hu hu...... Hắn sau khi theo ông chủ mới thoát nghèo, hắn thật sự thực không nỡ rời khỏi phòng làm việc.

Đông Vĩnh Nguyên càng nói càng khó chịu, thanh âm đều nghẹn ngào.

Quý Lãng nghe bên kia đầu dây điện thoại bắt đầu có tiếng khóc nức nở, tưởng tượng đến Đông Vĩnh Nguyên thân cao 1m78 rúc trong góc khóc, tức khắc ghét bỏ đến mắt trợn trắng.

"Không nỡ thì liền lăn trở về, trước khi tan tầm không nhìn thấy cậu, cậu liền thật sự không cần tới nữa." Quý Lãng mắng.

"Ông...... ông chủ, anh còn muốn thuê em?" Đông Vĩnh Nguyên không dám tin tưởng nói, "Anh đã cùng hiệp hội khai chiến, vậy mà còn nguyện ý muốn thuê em?"

"Khai chiến?" Quý Lãng sửng sốt, "Có ý gì?"

"Ngày hôm qua người của tổ tra xét không phải đi tìm anh sao? Bà chủ đã đem người đánh cho tàn phế phế luôn, hiện tại người nọ chỉ có thể mặc tả người lớn ngồi xe lăn, miễn bàn có bao nhiêu thảm." Đông Vĩnh Nguyên nghĩ đến thảm trạng của Điền Thành, nhịn không được sợ hãi nói, "Ông chủ, anh nể tình em ở đó thời gian dài như vậy, cũng không làm chuyện gì quá mức đối với anh và bà chủ, có thể đừng để bà chủ nguyền rủa em hay không, em không muốn mặc tả giấy đâu."

Sáng nay hắn bị gọi tới hiệp hội, tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Điền Thành, biết là do con Oa Oa nguyền rủa mà bà chủ cả ngày ôm kia gây ra, Đông Vĩnh Nguyên liền cảm thấy sau sống lưng lạnh cả người. Cái con Oa Oa đó, hắn còn cầm trong tay bóp bóp mấy lần.

Quý Lãng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, khai chiến? Tàn phế? Tã giấy? Vu Miểu Miểu đánh?

"Rốt cuộc sao lại như vậy, nói cho tôi nghe từ đầu xem." Quý Lãng nghe không hiểu ra sao.

"Ông chủ, anh...... anh đừng nói là anh không biết cái gì hết nha." Đông Vĩnh Nguyên cũng nghe ra có gì không đúng rồi.

"Nói mau." Quý Lãng không kiên nhẫn thúc giục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play