Quý Lãng dừng chân, ánh mắt nhìn chăm chú vào quỷ hồn đang không ngừng tới gần mình, muốn xem cô ta rốt cuộc có thể đi đến gần bao nhiêu.
Lúc anh nhìn Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu cũng đồng thời đang nhìn anh, chính xác hơn là cô đang nhìn những thứ xung quanh anh, đó là một đám khí đen phức tạp, bên trong có oán khí của quỷ hồn, có lệ khí của nhân loại, thậm chí còn có những linh khí của thiên địa. Đó là nhiều loại năng lượng có thuộc tính khác nhau trộn lẫn với nhau, nhưng lại thành một thể vừa quỷ dị vừa hài hòa. Theo như lời sư phụ cô, đám khí màu đen này đúng thật là “đen”.
Từ lúc bắt đầu vào thành phố, Vu Miểu Miểu liền chú ý đến con người nơi này, trên người họ lệ khí nhiều hơn so với người ở nông thôn. Cô biết, đây là bởi vì sinh hoạt ở thành phố quá bận rộn, quan hệ phức tạp, phẫn nộ, ủy khuất, buồn rầu, những cảm xúc trái ngược này tạo thành lệ khí càng nhiều. Thậm chí lúc cô tiến vào Hải Thị, đi ngang qua mỗi tòa nhà cao tầng đều thấy loại khí đen này, thế nhưng loại màu đen thuần túy nhất, lại chính là người ở trước mặt.
Giống như một viên trân châu đen bóng, mạnh mẽ, đẹp đẽ, thật khiến cho Vu sư yêu thích.
“Quý Lãng!” lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, anh chàng cảnh sát vừa mới để Quý Lãng ghi lời khai chạy đến: “Cậu quên chìa khóa này”.
Anh trai cảnh sát quơ quơ chùm chìa khóa mở cổng trong tay.
Quý Lãng quay lại, nhận chùm chìa khóa: “Cảm ơn.”
Anh trai cảnh sát đối với cái người tên Quý Lãng vừa mới ghi lời khai xong này biểu hiện rất lo lắng, cảnh cáo nói: “Lần sau cậu lại tùy tiện đánh người, tôi nhất định sẽ bắt cậu.”
“Vậy chúc anh thành công.” Quý Lãng cổ vũ
“Cậu.....chờ đó.” Cảnh sát phẫn nộ quay người đi.
Quý Lãng cười cười, cầm chìa khóa tiếp tục quay về, anh thấy nữ quỷ vẫn còn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Anh hôm nay vừa mới đánh một tên quỷ xui xẻo xong, tâm tình rất tốt, không thèm so đo với nữ quỷ to gan lớn mật này.
Dù Quý Lãng tính toán làm lơ nữ quỷ, khi chuẩn bị qua đường, nữ quỷ kia bỗng nhiên đến trước mặt anh, mềm mại gọi một tiếng: “Ông xã.”
Vu Miểu Miểu kích động đến nỗi đôi mắt sáng lên, sư phụ quả nhiên nói không sai, chồng tương lai đúng thật là “đen”, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng vui vẻ.
Quý Lãng ngẩn ra, biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm nữ quỷ còn to gan lớn mật hơn anh tưởng tượng này, sau đó vui vẻ. Anh vẫn thường gặp không ít quỷ hồn, hôm nay còn đột nhiên gặp được một con quỷ tới cướp hôn? Quả nhiên con gái dân tộc thiểu số, dám yêu dám hận a.
“Đi theo đi.” Từ nhỏ Quý Lãng đã có thể chất đặc thù, bên người thường có quỷ. Đám quỷ hồn tụ tập bên người anh cũng không phải là muốn làm anh tổn thương, chẳng qua chỉ là muốn âm khí bên người anh, theo như quỷ hồn mà nói, anh chính là cái trạm xăng dầu di động. Chỉ cần ở bên người, quỷ hồn bình thường, Linh thể đều sẽ được tẩm bổ, còn oan hồn sẽ càng trở nên cường đại hơn.
Nữ quỷ trước mắt này trên người không có oán khí gì, chắc là muốn hấp thu chút âm khí tẩm bổ Linh thể, trước giờ quỷ hồn tuy rất thích ở bên người anh, nhưng biểu tình đều sợ hãi, chẳng có lấy một con thổ lộ với anh. Quý Lãng quyết định sẽ cho cô nàng này hấp thụ nhiều thêm một tí. Rốt cuộc, đầu năm nay, quỷ có thẩm mỹ cũng không nhiều.
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng cho mình đi theo, trong lòng vui mừng, lập tức ngoan ngoãn đi phía sau. Hai người một trước một sau đi về phía tiểu khu, Quý Lãng ở toà số 11, nếu đi từ cửa chính vào cần phải vòng qua công viên trung tâm, đi một đoạn đường rất dài, cho nên bình thường đều là từ cửa hông phía Bắc đi vào. Chỉ cần đi thêm 5-60m là có thể đến đến cửa tiểu khu.
Quý Lãng đi vào cửa bắc, Vu Miểu Miểu cũng đi theo vào cửa bắc.
Quý Lãng vào tòa nhà, Vu Miểu Miểu cũng đi theo vào tòa nhà.
Quý Lãng bước vào thang máy, Vu Miểu Miểu bước nhanh đuổi theo……
“Cô……” Quý Lãng đang muốn ngăn lại, ai ngờ mới chuyển người, nữ quỷ liền nhào tới.
“A!” Bởi vì vội vã bước vào thang máy, Vu Miểu Miểu không nghĩ tới chồng tương lai bỗng nhiên ngăn cô lại, một cái chân đã bước vào, trực tiếp đâm vào trong lòng ngực Quý Lãng.
“Cô!” Quý Lãng liên tiếp nói hai lần, ngữ khí hoàn toàn không giống nhau, “cô” trước nhẹ nhàng, “cô” sau lại tràn đầy kinh ngạc.
Lúc trước khi hai người trở về, bởi vì là chỗ rộng rãi, trước sau hai người vẫn duy trì khoảng cách 1m trở lên, hơn nữa từ nhỏ Quý Lãng đã bị các loại quỷ hồn đi theo ké âm khí thành thói quen, nên cũng không hề để ý. Cho đến khi Vu Miểu Miểu nhào lại đây, dù là trọng lượng trong lồng ngực, hay là là độ ấm trên người cô gái truyền đến, đều chứng minh rõ một sự thật: Đây là con người chứ không phải là quỷ hồn như anh nghĩ.
Sau một tiếng hô lên ngắn ngủi, Vu Miểu Miểu vội vàng lùi lại phía sau một bước, ra khỏi thang máy, nâng nâng đầu, sau đó lại lui về sau một bước mới dừng lại.
Chồng tương lai lớn lên thật là cao a, lui thêm một bước nhỏ nữa mới thấy được phần cổ.
Quý Lãng cũng mang thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Vu Miểu Miểu.
Không phải quỷ hồn, vậy đó là đám người Huyền học tới tìm anh gây phiền toái phức.
“Cô là ai?” Quý Lãng trong mắt đầy vẻ đề phòng, đồng thời bắt đầu nghiêm túc đánh giá Vu Miểu Miểu.
Ngần ấy năm, những người giới Huyền học đó vẫn chưa từ bỏ ý định, một bên muốn giết anh, một bên lại ra vẻ đạo mạo nói cái gì mà nhân quả này nọ, thật là vô cùng buồn cười, bây giờ ngay cả người vị thành niên cũng đưa đến.
Vu Miểu Miểu giật mình, hóa ra chồng tương lai không có nhận ra cô, vậy vì sao lúc nãy lại để cô đi theo? Vừa rồi cô còn tưởng rằng sư phụ gửi cho chồng tương lai ảnh chụp của mình cho nên lúc nãy trên đường cái, chồng tương lai vừa liếc mắt một cái liền nhận ra cô chứ.
“Em là Vu Miểu Miểu, vị hôn thê của anh.” Không quen biết không sao, cô có thể tự giới thiệu mà.
“Vị hôn thê? Giới Huyền học các người kịch bản càng ngày càng nhiều nhỉ, hiện tại đến mỹ nhân kế cũng dùng tới, lại còn đưa một người vị thành niên tới. Sao, tính mỹ nhân kế không thành, lại đi báo cảnh sát tôi dâm loạn vị thành niên hả?” Quý Lãng trào phúng.
“Em thành niên, hôm trước em vừa qua sinh nhật 18 tuổi.” Vu Miểu Miểu cường điệu, cô cũng là sau khi thành niên mới chuẩn bị đi tìm chồng tương lai.
“Cho nên?”
“Anh không tin lời nói của em?” Vu Miểu Miểu nhíu mày.
“Cô nói xem?”
Diễn giống y như thật 🙂.
“Anh chờ một chút, em có tín vật.” Vu Miểu Miểu cởi cặp sách trên lưng mình xuống, từ bên trong lấy ra tới một tờ giấy màu hồng có chữ màu đen, nói, “Đây là sinh thần bát tự của anh, chúng ta từng kiểm tra bát tự.”
Quý Lãng nhận lấy, phát hiện trên tờ giấy quả thật viết tên của anh cùng ngày sinh ra, ngày cũng đúng là sinh nhật âm lịch. Nhưng mà chuyện này cũng không hiếm lạ gì, đám lão già giới huyền học kia cả ngày cân nhắc làm sao chơi chết anh, sinh thần bát tự đống này đã sớm chẳng phải bí mật.
“Đây tín vật anh để lại, anh khi còn nhỏ mang vòng đổi vận, sư phụ nói, vốn dĩ chúng là một đôi.” Vu Miểu Miểu lộ ra tay trái của mình, trên cổ tay mang vòng đổi vận.
Đó là một sợi dây dùng hai sợi đỏ đen bện thành một cái kim cương kết, có một hạt châu bằng vàng, nói là vòng đổi vận, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc vòng dùng công nghệ chế tạo mà thôi, cực kỳ bình thường.
Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu, ánh mắt ngày càng ghét bỏ, đây không phải là đồ ngốc đấy chứ?
“Anh vẫn là không tin? Chúng thật là một đôi, anh chỗ này hẳn là còn một cái.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng giơ lên chính mình tay phải, tùy tiện kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay, bên trên đúng thật là có một cái vòng giống như đúc của Vu Miểu Miểu mang trên tay.
Vu Miểu Miểu ánh mắt liền sáng lên, cho rằng Quý Lãng cuối cùng cũng tin tưởng cô.
“Ra cửa rẽ trái 500m, giữa lầu một, quầy bán vàng, tùy tiện là có thể tìm ra một cái y hệt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Quý Lãng chỉ vào cửa sau lưng Vu Miểu Miểu, “Tranh thủ hiện tại tâm tình tôi còn tốt, đi nhanh đi.”
“Cái này của chúng ta thật sự là một đôi, em chứng minh cho anh xem.” Vu Miểu Miểu lấy ra một sợi dây giống nhau như đúc, Quý Lãng không tin tưởng, cho nên cô nâng tay lên, vẽ một cái pháp quyết đặc biệt của Vu tộc, sau đó một ngón tay chỉ vòng tay trên cổ tay trái của mình.
Đồng thời, một cảm giác cực nóng từ tay truyền đến Quý Lãng.
“Anh đổi vận châu có phải nóng lên hay không?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng nháy mắt ánh mắt liền trở nên sắc bén, lần đầu tiên lộ ra biểu tình nguy hiểm: “Cô làm sao làm được?”
“Sợi dây thừng này là tự tay sư phụ em đan, bên trong có tóc của hai chúng ta, cho nên hai sợi dây thừng có liên hệ với nhau.” Vu Miểu Miểu giải thích nói, “Một tháng trước anh có phải gặp chuyện gì, lúc ấy vòng đổi vận nóng lắm, em tốn rất nhiều công sức mới làm nó bình thường lại đấy.”
Một tháng trước?
Quý Lãng trời sinh có được năng lực đi vào giấc mộng, chỉ cần ngủ sẽ đi vào trong mộng của người khác, sau đó ở trong mộng có thể nói chuyện với chủ nhân giấc mộng, có thể hỏi được ý tưởng chân thật nhất trong lòng của họ. Bởi vì nguyên nhân này, bên cạnh anh dường như không có bạn bè nào. Một là do người xung quanh sợ hãi Quý Lãng hiểu rõ mong muốn của họ, hai là Quý Lãng cũng không muốn chơi với những kẻ ban ngày cười hihi với anh, buổi tối ngủ lại mắng anh là quái vật.
Sau khi anh từ từ học xong cách khống chế loại năng lực này, lại để lại di chứng cứ, cách một khoảng thời gian sẽ bị mất khống chế, giống như là núi lửa áp lực rồi sẽ bị bùng nổ. Sau khi mất khống chế, trong một đêm, anh sẽ đi vào trong ác mộng của rất nhiều người, giống như là muốn đem tất cả những kháng cự đi vào ác mộng trước đó, đều một lần thử nghiệm.
Những ác mộng đó giống như khiến người ta vĩnh viễn không tỉnh lại, nào là đêm tối, áp lực, ghê tởm,... khiến cho người khác hít thở không thông. Mà một tháng trước, đúng là lúc năng lực của anh bị mất khống chế. Đấy chính là lúc Hải thị đột nhiên có vô số người gặp ác mộng. Quý Lãng suốt đêm chìm trong ác mộng, đến lúc tỉnh lại ghê tởm muốn nôn. Sau đó anh liền bắt chính mình không được ngủ, ngày lại qua ngày, cả người gần như muốn bệnh mất.
Sau, anh rốt cục chịu không nổi mà ngủ mất, khi tỉnh lại phát hiện mình có thể tự khống chế. Anh hoàn toàn không phát hiện có gì lạ ngoại trừ trong lúc ngủ mơ hồ truyền đến sự mát lạnh từ cổ tay.
“Anh còn chưa tin? Anh không tin có thể hỏi ba mẹ anh, lúc trước thời điểm đính hôn bọn họ đã đồng ý, bọn họ đang nhà sao?” Vu Miểu Miểu nghĩ dù chồng tương lai không tin cô, nhưng vẫn phải tin tưởng ba mẹ của mình chứ.
Chẳng những muốn nghênh ngang vào nhà, thậm chí còn muốn trực tiếp gặp cha mẹ?
“Cô nói cô tên gì?” Quý Lãng lấy di động ra.
“Vu Miểu Miểu.” Vu Miểu Miểu đáp.
Quý Lãng một tay chống thang máy, một tay bấn số điện thoại, lúc đang muốn ấn xuống nút gọi, lối thoát hiểm bên cạnh bị bỗng nhiên mở ra, một bà dì mặc áo ngủ xách theo túi rác đi ra, bà ta nhìn hai người chắn trước cửa thang máy, liền chanh chua mắng: “Các người lầu mấy? Làm gì chiếm thang máy nãy giờ? Tôi ở trên lầu ấn cả hai phút, thang máy không nhúc nhích, thiếu chút nữa liền gọi điện thoại khiếu nại bên bất động sản. Mấy người tuổi còn trẻ mà tố chất thấp như vậy à? Thang máy không phải của riêng mấy người, người khác cũng muốn dùng, các người đây là chiếm dụng của công.”
“Cô gái, nơi khác tới à, tới Hải Thị của chúng tôi, phải biểu hiện ra tố chất cao, nếu không người Hải Thị chúng tôi không chào đón cô. Bản thân tố chất thấp, đừng để đến lúc đó lại nói người địa phương chúng tôi ghét bỏ người từ bên ngoài đến, cô muốn chúng tôi tiếp nhận cô, cô cần phải biểu hiện có tố chất cao nha, lại còn chiếm dụng.……”
Vu Miểu Miểu lớn như vậy chưa từng bị người nói như thế, tức khắc liền ngốc luôn.
“Bà đi đi, đi khiếu nại đi, vừa lúc bất động sản cũng ở đang tìm kẻ nào đó nửa đêm trộm vứt rác, liên lụy tiểu khu của không được khen thưởng vệ sinh tiên tiến.” Quý Lãng ý ám chỉ nói.
Bà dì còn đang mắng người sắc mặt biến đổi, túi đựng rác trong tay theo bản năng giấu giấu phía sau.
Hải Thị gần đây đang phân loại rác rưởi, thùng rác bị bắt phân loại 24 giờ, chỉ có thể sớm muộn gì đó vứt 1 lần. Bà ta không muốn phân loại, cho nên đều thừa dịp buổi tối nhân viên vệ sinh tan tầm, lặng lẽ đem rác của mình vứt ở khu vực công cộng, chờ sáng mai nhân viên vệ sinh giúp bà ta thu dọn.
Tháng trước các tiểu khu xét vệ sinh, bởi vì bà ta nửa đêm vứt rác, tiểu khu Hoa Đình không được giải vệ sinh tiên tiến, người người tức giận, chủ nhà trong diễn đàn đưa ra tin nhắn, nói muốn tìm ra con sâu làm rầu nồi canh này. Sau lúc đó, bà dì này mỗi ngày gặp ác mộng, sợ bị người khác phát hiện là mình vứt, số lần đi vứt cũng ít bớt.
Bởi vì ở gần, Quý Lãng từng vào cảnh trong mơ của bà ta, cho nên biết những việc này.
“Cậu…… Cậu bôi nhọ!” Bà ta lạnh giọng quát lớn.
“Nếu không bà đi khiếu nại xong, thuận tiện đi báo cảnh sát nói tôi bôi nhọ bà?”
Bà dì cứng họng, mặt mũi trắng bệch.
Quý Lãng hừ lạnh một tiếng, nhìn phía Vu Miểu Miểu: “Đi vào.”
Vu Miểu Miểu vội vàng hai bước bước vào thang máy.
Bà dì đứng ở trước cửa thang máy đang khép kín, sắc mặt biến ảo không ngừng, cuối cùng cắn chặt răng, xách theo rác lại từ lối thoát hiểm đi lại lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT