Đông Vĩnh Nguyên đang đổ thêm nước vào máy pha cà phê, liền thấy ông chủ nhà mình từ cửa đi đến, biểu tình có chút ngưng trọng.
"Đưa một ly cà phê lên." Quý Lãng phân phó nói.
"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên lên tiếng, quay người lại chạy nhanh đi hỏi bà chủ tiến vào sau, "Bà chủ, ông chủ làm sao vậy, sao cảm giác hôm nay có chút quái quái."
"Chắc là...... vì tôi quá." Vu Miểu Miểu có chút chột dạ gãi gãi mặt.
"Cô?" Đông Vĩnh Nguyên rất tò mò, "Bà chủ làm cái gì?"
"Tôi...... tôi chỉ hôn một cái thôi." Thôi được, ngày hôm qua cái trò hôn hôn của cô xác thật là cố ý, khi Vu sư bọn họ tiến hành chúc phúc căn bản không cần hôn hít gì, nhưng cô đã tới Hải Thị lâu như vậy, tăng tiến thêm một chút tình cảm thì làm sao?
Nhưng mà tướng công tuy thoạt nhìn quái quái, nhưng sáng nay dậy cũng không có nói gì cô, càng không có trừng mắt nhìn cô, vậy chứng tỏ hắn không có tức giận, nhiều lắm chỉ là có chút ngượng ngùng.
Không sai, khẳng định là ngượng ngùng.
"Cô hôn ông chủ?!" Đông Vĩnh Nguyên hoảng sợ.
"Ừm." Vu Miểu Miểu đắc ý gật đầu một cái.
Còn đắc ý nữa, hiện tại mấy cô gái trẻ đều nhiệt tình chủ động như vậy sao?
"Bà chủ à, tôi thật sự nể cô đó." Đông Vĩnh Nguyên từ đáy lòng dựng một ngón tay cái lên.
Vu Miểu Miểu cười hắc hắc, nhìn Đông Vĩnh Nguyên phất phất tay, xoay người liền đi vào toilet, giống như ngày hôm qua, đem Oa Oa bị linh thể bám vào người thả đi ra ngoài, bảo nó tiếp tục chăm chú theo dõi bên ngoài tiệm bánh kem kia.
Nếu mục tiêu kế tiếp của Đào Gan Ma là mình, khẳng định hắn sẽ lại xuất hiện một lần nữa trong khu vực gần đây, chỉ cần đủ kiên nhẫn, mình cũng không tin không đợi được hắn.
Bên kia, Đông Vĩnh Nguyên đem ly cà phê mới xong đưa lên trên lầu, lại phát hiện nhà mình trên mặt ông chủ nhà mình có thêm một cặp mắt kính.
Mang mắt kính, chẳng lẽ là muốn......
"Hôm nay đừng để bất luận kẻ nào lên lầu quấy rầy tôi." Quý Lãng dịch hồ sơ văn kiện trên bàn qua một bên, duỗi tay đi điều chỉnh vị trí màn hình máy tính.
"Dạ em biết." Ánh mắt Đông Vĩnh Nguyên sáng lên, liền gật đầu như bổ củi, đặt ly cà phê xuống vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Người còn chưa hoàn toàn xuống hết thang lầu, hắn liền hưng phấn hô lên trước: "Ê, ê ê, mấy người đừng làm việc nữa."
"Sao vậy?"
"Vừa rồi tôi mới lên lầu đưa cà phê, phát hiện ông chủ mang mắt kính vào rồi, hơn nữa đang điều chỉnh vị trí màn hình máy tính, đồng thời dặn tôi không được để bất luận kẻ nào đi lên quấy rầy." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Ba người Bắc Phồn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt mừng như điên, trăm miệng một lời nói: "Ông chủ muốn khai bút mở sách mới?"
Đôi mắt ông chủ bản tuy rằng quầng thâm rất nặng, tơ máu cũng nhiều, nhưng không bị cận thị, trong văn phòng hắn chỉ có một cặp mắt kính để chống tia tử ngoại từ màn hình máy tính. Mà tình huống duy nhất hắn sẽ mang mắt kính, chỉ có khi nào hắn cần nhìn chăm chú vào máy vi tính trong một thời gian dài mà thôi. Hơn nữa, động tác điều chỉnh màn hình này, cũng chỉ có một lời giải thích là hắn mở sách mới.
"Tôi lên diễn đàn người đọc tung tin mới được, để mọi người chuẩn bị đón đọc ngay." Nói xong, Dịch Quan liền bạch bạch dùng di động đánh lên mấy chữ.
Bốn người bọn họ vì sao lại kích động như vậy?
Bởi vì, tất cả đều là fans sách não tàn của Quý Lãng chứ sao.
Bằng không, với cái tính cách lạnh lùng lại độc miệng chữa hoài không hết của Quý Lãng, bốn người này, ngoại trừ Đông Vĩnh Nguyên cần phải làm nội gián, không có thêm chút tình cảm hâm mộ, ai mà chịu nổi.
"Em đi rót ly nước, bằng không trong chốc lát không có thời gian đi." Lời này của Bắc Phồn vừa nói ra, bốn người đều cầm ly của mình cái ly chạy tới gian uống nước.
Tác giả khác mở sách mới, cho dù có chuẩn bị trước thì thông thường ngày đầu tiên chỉ đăng một hai chương, người muốn nổi bật khí thế thì có khi được ba bốn chương, sau đó là mỗi ngày thêm một chút cho đến khi câu chuyện kết thúc. Nhưng mà ông chủ của bọn họ, Tử Hòa đại thần, phong cách viết tiểu thuyết cực kỳ không giống người thường.
Người khác còn mỗi ngày một chương, hắn thì một giờ ba chương.
Người khác viết một quyển mười mấy vạn chữ, có nhanh cũng mất nửa tháng, chậm thì mất cả tháng, hắn viết mười mấy vạn chữ, chỉ trong 24 giờ nhất định kết thúc.
Khi chưa tới phòng làm việc làm, mấy người Bắc Phồn vẫn luôn cảm thấy Quý Lãng là viết xong trước hết toàn văn tồn rồi, sau đó mới một hơi đăng ra hết. Nhưng sau khi tới đây, bọn họ phát hiện, thật không có chuyện như vậy. Ông chủ bọn họ chân chính là cái máy đánh chữ hình người trong giới văn học mạng, hai bàn tay có thể hết mười ngón, tốc độ đánh chữ thì không cần phải nói rồi, nhưng ngay cả lời nhả ngọc phun châu, cũng vô cùng mượt mà không hề lặp lại bao nhiêu.
Tốc độ tay nhanh thì được rồi đi, nhưng hắn mẹ nó viết chính là viết tiểu thuyết trinh thám hình sự, khi cấu tứ tình tiết hắn cũng không cần động não sao?
Đều là người trong giới văn học, ba vị biên tập đều thật sự ghen tị từ tận đáy lòng!
Đại khái hai mươi phút sau, Dịch Quan nhìn chằm chằm vào di động rống lên một tiếng: "Ra, ra, chương một ra rồi."
"Nhìn xem, lần này là thể loại truyện gì vậy."
"Đào Gan Ma?!"
Bốn người không dám tin tưởng nhìn chằm chằm trang web, nội dung tóm lượt truyện Quý Lãng vừa mới đăng lên:
Thành phố X, một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học bị phát hiện chết trong căn phòng trọ, nguyên nhân chết là do bị người rạch bụng lấy mất gan. Cảnh sát đuổi tới hiện trường, thu thập vân tay, dấu chân, xem xét tất cả camera theo dõi trong 24 giờ, nhưng lại không lấy được bất luận manh mối nào.
Một tuần sau, người bị hại thứ hai xuất hiện, cũng là một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng là chết trong phòng trọ, bị người lấy mất gan. Lại qua nửa tháng, người bị hại thứ ba xuất hiện, nhưng người bị hại may mắn sống sót này, lại vẫn bị mất nửa miếng gan. Trong lúc nhất thời dư luận xôn xao, nhân tâm hoảng sợ, mỗi người đều đang hỏi tên Đào Gan Ma này rốt cuộc là ai?
Là ta.
Ta chính là Đào Gan Ma......
Nhìn lại nơi này, bốn người trong phòng làm việc tức khắc nổi lên một thân da gà.
Bọn họ đều rõ ràng, sở trường của ông chủ là dùng góc nhìn của kẻ phạm tội kể lại câu chuyện, giống như tên tội phạm tự mình đang viết bút ký lại vậy. Mà người đọc lấy góc nhìn của tên tội phạm đi vào câu chuyện, lúc đó cũng sẽ càng thêm khẩn trương và kích thích.
Nhưng mà, Đào Gan Ma sao? Không cần xem tình tiết câu chuyện xảy ra phía sau, chỉ ba chữ này thôi cũng đã làm người sởn tóc gáy.
"Gì?!" Trong số bốn người ở đây, Đông Vĩnh Nguyên là người duy nhất biết thân phận thật sự của Quý Lãng, hắn tất nhiên cũng có thể đoán được những câu chuyện Quý Lãng viết ra đều là từ trong mộng mà đến, nhưng mà Đào Gan Ma sao?
Đông Vĩnh Nguyên đã ở phòng làm việc của Quý Lãng công tác ước chừng hai năm, hắn nhìn được, Quý Lãng tuy rằng có năng lực Mộng Ma, lại khao khát muốn dung nhập vào xã hội này hơn so với bất luận kẻ nào khác. Hắn ghét mất ngủ, cho nên cơ hồ sẽ không chủ động sử dụng năng lực của mình, bằng không thì cũng không có chuyện nhiều năm như vậy, lực lượng Mộng Ma của hắn vẫn không tăng trưởng được bao nhiêu. Mà những câu chuyện hắn viết, nếu có liên quan đến những vụ án tương đối nổi danh, thì cũng chỉ liên quan đến những vụ án xảy ra ít nhất là 5 năm trước.
Hắn biết Quý Lãng có đề phòng sợ bị phát hiện, nhưng lúc này đây, Quý Lãng vậy mà lại chủ động đi vào mộng cảnh của Đào Gan Ma?!
Trong lúc Đông Vĩnh Nguyên ngây người, ba người khác trong phòng làm việc đã phục hồi tinh thần lại từ khiếp sợ ban đầu, bọn họ hai mắt nhìn nhau: "Mấy câu chuyện trong tiểu thuyết trước đây của ông chủ, hình như có độ tương tự rất cao với những vụ án có thật đúng không?"
"Hình như rất cao đó." Đan Tuấn Nghị hơi nhấc nhấc tay, "Tôi có một ông anh họ làm cảnh sát, trước kia tôi còn từng hỏi hắn, mấy người nhớ rõ cái quyển 《 bút ký phạm tội 》 của ông chủ không? Anh họ tôi nói, hắn đặc biệt đến phòng hồ sơ tìm tư liệu, độ tương tự lên đến 90%."
"Vậy Đào Gan Ma......" Giọng Bắc Phồn có chút run rẩy.
"Để xem đã." Đông Vĩnh Nguyên thở dài. Nếu ông chủ quyết định viết, như vậy ai cũng thể ngăn cản được. Mà hắn viết, nhất định là thứ hắn nhìn thấy. Kết thúc chương 1 là đến đoạn Đào Gan Ma học xong về nước, cùng bạn gái tương ngộ, chỉ cần chờ hai mươi phút nữa, chương 2 sẽ ra tới.
Cùng thời gian đó, trong trụ sở đội cảnh sát hình sự ở đối diện đường cái, Hoắc Minh Tri nhận được tiếng trang web nhắc nhở có tin nhắn: 【 tác giả Tử Hòa ngài chú ý đã có sách mới, mau tới cùng mọi người ủng hộ và cổ vũ cho tác giả. 】
Tin nhắn nhắc nhở này là hắn cố ý tiêu chút tiền mở thêm chức năng này trên trang web, cho nên khi Quý Lãng vừa đăng sách mới, hắn có thể biết ngay được.
Nhìn thấy tin nhắn, biểu cảm Hoắc Minh Tri biến đổi, ẩn ẩn có chút kích động lên.
Hôm trước hắn đang dạo trong cái diễn đàn người đọc sách của Quý Lãng, thấy quản lý diễn đàn bỗng nhiên hỏi xin tư liệu người còn sống sót trong vụ án Đào Gan Ma trong nhóm, cái người quản lý diễn đàn này bình thường rất ít khi nói chuyện, nhưng mỗi lần mở lời thì thu được rất nhiều chú ý trong diễn đàn. Hoắc Minh Tri suy đoán người quản lý này nhất định có quen biết Quý Lãng, hơn nữa phải có tiếp xúc ở một trình độ nhất định mới có thể có tiếng nói đến vậy, cho nên lúc ấy hắn liền trò chuyện riêng với vị quản lý này, đem địa chỉ bệnh viện người sống sót điều trị cho hắn ta.
Chiều ngày hôm sau, hắn liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói có một người đàn ông diện mạo âm trầm mới đi nhầm phòng bệnh.
Diện mạo âm trầm, đúng là ấn tượng đầu tiên mà Quý Lãng cho người ta.
Hoắc Minh Tri gấp không chờ nổi click mở trang web, tìm được sách mới Quý Lãng vừa mới phát lên không lâu, nhanh chóng đọc.
【 là ta, ta chính là Đào Gan Ma......】
Xoảng một tiếng, ly nước cầm trên tay Hoắc Minh Tri rơi xuống đất, văng vụn pha lê ra đầy đất.
"Đội trưởng Hoắc, anh không có việc gì chứ?" Có đội viên đi ngang qua, quan tâm hỏi.
Hoắc Minh Tri không để ý tới, thậm chí không thèm nhìn mảnh vỡ pha lê đầy đất, hắn gắt gao nắm chặt lấy di động, cả người đều đang rung lên.
"Quả nhiên, tôi liền biết cậu sẽ không bàng quan đứng nhìn mà."
Một giờ sau.
Bên dưới trang đăng sách của Quý Lãng đã chất chứa đủ loại bình luận, tất cả đều là kinh ngạc cùng ngờ vực. Tuy rằng rất nhiều người đọc đều đã lì xì phiếu bá vương yêu cầu Quý Lãng phân tích tâm lý Đào Gan Ma, nhưng việc phân tích so với việc đứng trên góc độ của Đào Gan Ma trực tiếp viết ra quá trình gây án mà nói, cực kỳ khác nhau.
Nói gì thì nói, Đào Gan Ma còn chưa sa lưới, chi tiết vụ án mà cảnh sát công bố ra ngoài cơ hồ không có.
Nhưng theo tình tiết trong bộ tiểu thuyết tầng tầng mở ra, người xem như thấy được Đào Gan Ma đã gặp người bị hại đầu tiên như thế nào, lên kế hoạch ra sao, thực thi bằng cách nào, thành công ra sao, cuối cùng là thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát như thế nào, tất cả đều được diễn tả rất chi tiết.
Mọi người chỉ cảm thấy sau lưng liền ớn lạnh cả người, khủng bố đến cực điểm, tiếp theo liền tự phát bàn tán xôn xao lên trong diễn đàn người đọc, thảo luận về tính khả thi trong cách gây án của Đào Gan Ma mà tác phẩm đề cập đến.
【 Ôi mẹ ơi, vừa rồi tôi mới thử bắt chước trong đầu ba lần, hình như thật sự có thể nha. 】
【 Tôi cũng vậy, sợ muốn tè ra quần. 】
【 Tôi là cảnh sát, tôi có thể nói trên kinh nghiệm của mình, cái tình tiết gây án này thật sự là có khả năng thành công cao. Hơn nữa xong việc rồi, cơ hồ cảnh sát chúng ta cũng không điều tra được manh mối. 】
......
Chờ đến khi Quý Lãng viết đến người bị hại thứ hai.
【 mỗi lần đều đứng ngay trước mặt công chúng, tùy thời mà chọn lựa người bị hại, sau đó qua một tuần mới động thủ, ôi mẹ nó, trách không được cảnh sát không thể xác định đối tượng hiềm nghi đi. 】
【 Tôi phát hiện ra một quy luật, khi Đào Gan chọn người bị hại, đều sẽ nói với người bị hại một câu, đôi mắt của đối phương thật xinh đẹp. 】
【 quy luật có có lông gì mà dùng, một người xa lạ một tuần trước nói với ông một câu, ông có thể nhớ rõ được sao? 】
【 cảm tạ thức đêm, cảm tạ mất ngủ, cảm tạ quầng thâm mắt cứu mạng chó của con. 】
......
Chờ khi Quý Lãng viết đến người bị hại thứ ba.
【 Tôi phát hiện một vấn đề, cho dù cái câu chuyện này Tử Hòa đại đại viết là thật đi nữa, cho dù chúng ta tìm được người này, nhưng trong hiện thực hình như cũng không thể định tội được hắn nhỉ? 】
【 Ô đúng rồi, tôi cũng định nói, người này gây án quá cẩn mật, một chút chứng cứ cũng không để lại a. 】
【 quyển sách này có thể làm chứng cứ không? Tôi đóng dấu đưa đi cục cảnh sát? 】
【 Nếu được như lầu trên nói vậy, tôi còn xem quyển sách này rồi nè, vậy tôi có thể làm người làm chứng sao? 】
【 Có chứng cứ chứ, đoạn mở đầu, Đào Gan Ma lấy ra nửa miếng gan cho tên ác ma kia làm thuốc, cái thuốc đó chính là chứng cứ a. 】
【 Đúng, bên trong thuốc nhất định có ADN của người bị hại. 】
【 Lầu trên, cái nhân vật ác ma này không phải Tử Hòa đại đại giả thuyết ra sao? Sao có thể thật sự có người đó được? 】
【 Tử Hòa đại đại vì sợ quá giống vụ án thật, cơ hồ ở mỗi quyển sách đều giả thuyết ra một ác ma, nhưng kỳ thật cái ác ma này chính là bản thân tội phạm đó. Cho nên cái thuốc này, khẳng định là có tồn tại. 】
【 Có lý, nhanh chân báo cảnh sát để người ta sàng lọc phạm nhân, tìm chứng cứ đi. 】
【 chư vị có phải quá kích động rồi hay không, đây chỉ là Tử Hòa đại đại dựa theo lý giải của mình mà phân tích ra, không nhất định là thật đâu. Các vị làm ơn đừng đi báo cảnh sát thật chứ, làm ơn bớt kéo thị phi cho đại đại giùm. 】
......
Bắc Phồn nhìn lịch sử trò chuyện trong diễn đàn, do dự nói: "Em muốn đi hỏi ông chủ một chút."
"Đừng đi." Đan Tuấn Nghị ngăn cản nói, "Ông chủ đang bế quan gõ chữ mà, lúc này đi lên đó, cậu muốn chết sao?"
"Xem người bị hại thứ tư đã, người đó không phải là hàng xóm của cậu sao? Nếu chi tiết trong sách đều giống, lúc đó cậu hẵng......" Dịch Quan nói.
"Người bị hại thứ tư thì Tiểu Bắc có nói qua trên công ty rồi, ông chủ khẳng định biết rõ ràng, chi tiết giống cũng là đương nhiên." Đan Tuấn Nghị ngắt lời Dịch Quan, "Còn nữa, vừa rồi trong diễn đàn người anh em kia nói rất đúng, cho dù những chi tiết ông chủ chúng ta suy luận ra đều là sự thật chăng nữa, cậu làm sao bắt cảnh sát tin tưởng? Thật sự dám đi qua đối diện báo cảnh sát sao?."
"Tuấn Nghị nói rất đúng, hơn nữa cậu đã quên, tiểu thuyết của ông chủ chúng ta chỉ có quá trình gây án là chuẩn xác thôi. Ngoài ra, những chi tiết khác ông chủ thiết lập cho nhân vật như nghề nghiệp, thân thế, cùng với động cơ câu án cũng không phải chuẩn xác. Giờ cậu đi báo án, cảnh sát làm thế nào bắt người, bắt ai?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
Năm đó khi Quý Lãng viết 《 bút ký phạm tội 》, bởi vì nội dung tiểu thuyết cùng với vụ án ở đời thật quá mức giống nhau, cho nên mới bị Hoắc Minh Tri để ý. Lúc sau Quý Lãng vì che giấu năng lực Mộng Ma của mình, cũng vì dễ giải thích nguyên nhân mình biết chi tiết vụ án, hắn chỉ viết lại đúng quá trình gây án cũng như tâm lý tội phạm, còn những mặt khác như tên, tuổi, nghề nghiệp, động cơ gây án, thận chí tất cả những chi tiết có thể trực tiếp liên tưởng đến hiện thực, hắn đều sẽ thay đổi.
Cứ như vậy, nếu có người lại đến chất vấn hắn là làm như thế nào biết được những chi tiết này, hắn có thể nói đó là nhờ tư liệu cho chính mình thu thập, sau đó suy luận cộng với phán đoán ra toàn bộ quá trình hung thủ gây án. Đến mức đó mà đối phương còn không tin, hắn cũng không có cách nào.
"Em cũng thật sự hy vọng những gì ông chủ viết là thật, nếu Đào Gan Ma là một nhà điêu khắc về nước hai năm trước, như vậy phạm vi điều tra sẽ thu gọn lại rất nhiều, người có hiềm nghi cũng rõ ràng hơn." Bắc Phồn nói.
"Mọi người làm sao vậy?" Vu Miểu Miểu nãy giờ vẫn luôn thần du cộng cảm với linh thể bên trong Oa Oa mộng đẹp, mãi cho đến giữa trưa đói bụng mới nghĩ tới hỏi xem những người khác ăn cái gì, kết quả lại phát hiện không khí của mấy người này có chút không đúng.
"Chúng tôi đang thảo luận sách mới của ông chủ." Dịch Quan nói.
"Sách mới? Tướng công mở sách mới hả?" Vu Miểu Miểu sửng sốt, theo bản năng lấy di động ra xem xét, phát hiện Quý Lãng thật sự mở sách mới, hơn nữa đã viết được hơn bốn vạn chữ rồi.
"Ôi đã được nhiều như vậy rồi sao, thôi nhắn lại xong rồi xem." Vu Miểu Miểu nhanh chóng lưu lại một cái bình luận "Chúc mừng tướng công mở sách mới!",sau đó mới quay lại xem nội dung chi tiết.
Thực mau, cô cũng phát hiện vấn đề: "Đào Gan Ma."
Cơ hồ là trong nháy mắt, Vu Miểu Miểu liền nghĩ tới tối hôm qua Quý Lãng bỗng nhiên hơi thở không ổn định, cô nhớ rõ lúc ấy Quý Lãng từng nói, hơi thở hắn không xong là vì đi vào một giấc mộng.
Chẳng lẽ là vào giấc mộng của Đào Gan Ma sao?
Tướng công sao bỗng nhiên viết truyện về Đào Gan Ma cơ chứ, hắn không phải không cho mình quản sao, giờ ngược lại hắn lại đi viết về Đào Gan Ma?
"Mau, ông chủ lại có chương mới, người bị hại thứ tư." Đan Tuấn Nghị nhắc nhở nói.
Bốn người liền không hề để ý tới Vu Miểu Miểu nữa, cúi đầu đi xem.
Vu Miểu Miểu ngơ ngẩn nhìn trên lầu, một lát sau tựa hồ nghĩ tới cái gì, đôi mắt càng ngày càng sáng, khóe miệng càng kéo lên cao, cô vui vẻ chạy về khu đọc sách, ôm Oa Oa nguyền rủa của mình, vui vẻ lẩm nhẩm: "Oa Oa, con nói xem tướng công có phải là vì ta hay không? Hắn là vì ta mới đối phó Đào Gan Ma, đúng không?"
"Đúng vậy, khẳng định là vậy rồi. Xem ra hôn một cái, tình cảm quả nhiên tăng tiến lên nha." Vu Miểu Miểu vui vẻ lăn vào sô pha, lăn hai vòng xong, cô ra tay giải vu thuật mình mới thi pháp buổi sáng, triệu hồi Oa Oa linh thể đang theo dõi ở bên ngoài trở về.
Tướng công đã ra tay, khẳng định sẽ không cần cô nhọc lòng, hơn nữa nếu cô không cẩn thận bắt được tên Đào Gan Ma kia sớm hơn tướng công một bước, vậy chẳng phải là cô phụ tâm ý tướng công một phen sao.
"Hắc hắc hắc, cảm giác có người quan tâm thật tốt."
Quý Lãng tuy rằng chỉ mới mở sách mới thôi, nhưng vì bản thân hắn có rất nhiều fans, hơn nữa đề tài này tương đối mẫn cảm, chuyện này thực mau đã kinh động cục cảnh sát Hải Thị.
"Đội trưởng Hoắc, anh xem cái này...... Ủa anh đang xem rồi hả." Một viên cảnh sát cầm di động vọt vào văn phòng Hoắc Minh Tri, muốn cho hắn xem cái tiểu thuyết trên mạng này, nhưng mà chờ đến khi hắn đi vào, mới phát hiện Hoắc Minh Tri cũng đang xem bộ này.
"Cậu cũng là fans Tử Hòa sao?" Hoắc Minh Tri hỏi.
"Đúng vậy." Ánh mắt viên cảnh sát sáng lên, mình cùng đội trưởng Hoắc vậy mà cùng hâm mộ một tác giả nha.
"Cậu cảm thấy hắn viết cái này là đúng sự thật?"
"Tử Hòa đại đại lúc nào cũng có logic suy luận tâm lý tội phạm hết sức đúng đắn, hơn nữa cảnh tượng trong tiểu thuyết miêu tả vô cùng ăn khớp với những manh mối mà chúng ta thu thập được tại hiện trường. Em cảm thấy ít nhất là ở quá trình gây án, rất hợp lý. Nhưng mà...... Nhưng vẫn chưa có manh mối gì có thể giúp xác định nhóm người hiềm nghi. Hơn nữa, hắn viết đến người bị hại thứ tư xong liền ngừng lại." Viên cảnh sát nói.
Quý Lãng viết sách vẫn luôn rất mau, quyển sách Đào Gan Ma này chỉ có hơn năm vạn chữ, khi viết đến người bị hại cuối cùng, thậm chí đều không viết chi tiết và vô cùng giản lược. Chỉ là ở cuối bộ tiểu thuyết, dùng ngữ khí của Đào Gan Ma để lại một câu nói vô cùng kiêu ngạo.
【 Ta vẫn còn ở trong thành phố này, các ngươi có thể tìm ra ta sao? 】
"Thông báo mọi người mở họp." Hoắc Minh Tri bảo.
Trên đời, tất cả tội phạm đều sẽ để lại dấu vết, Quý Lãng kỳ thật đã viết ra rất rõ ràng, còn lại chỉ cần hắn tìm là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT