"Anh lái xe kiểu gì vậy?"

"Bãi đỗ xe mà anh còn có thể đâm xe, bằng lái anh mua hả?"

"Xe này tôi vừa mới mua thôi."

"Mau, báo cảnh sát, báo cảnh sát."

Quý Lãng còn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ hình ảnh vừa rồi, lại bị âm thanh chỉ trích chung quanh láo nháo đến tâm phiền ý loạn, tức khắc mặt tối sầm rống lên: "Ồn muốn chết."

Bởi vì đầy người lệ khí, bộ dáng Quý Lãng ngày thường cũng đã có chút dọa người, lúc này bực bội như vậy, lệ khí chấn động, một tiếng rống làm khí tràng càng tăng lên, thế nhưng lại chấn trụ được đám quần chúng đang xúc động kia.

Bãi đỗ xe yên tĩnh đại khái hai giây, cái loại cảm giác âm hàn khủng bố dần dần tiêu tán, mọi người phục hồi tinh thần lại, đều có chút buồn bực.

Vừa rồi sao lại thế này?

Đợi chút, cái người này gây họa mà lại còn dám rống lên với bọn họ, quá đáng lắm rồi.

Khi tâm tình của mọi người ở đây lại lần nữa xúc động lên, một thiếu ăn ăn mặc phục sức dân tộc vọt ra, nhìn bọn họ thẳng thắn xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, vừa rồi là do hắn thân thể không thoải mái."

Cô gái nhỏ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt to lại đầy mặt chân thành, mọi người nghe xong tràn xin lỗi liên thanh nia, hỏa khí cũng tiêu đi rất nhiều, lại nhìn xem người gây họa, phát hiện người nọ khí sắc xác thật không tốt.

"Thân thể không tốt thì đừng lái xe chứ, quá nguy hiểm."

"Còn may lúc này mới vừa tan tầm, mọi người mới ra khỏi công ty chưa kịp lên xe, bằng không thì không chỉ là đâm hư mấy chiếc xe đâu."

Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu chắn ở trước mặt hắn không ngừng giải thích xin lỗi mọi người, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, kéo người trở về một phen, lấy ra di động gọi cho Đông Vĩnh Nguyên. Chỉ chốc lát sau, người của phòng làm việc liền chạy ra tới, Đông Vĩnh Nguyên che ở trước người hai người, rút danh thiếp đưa cho người chung quanh.

"Thật sự ngại quá, chuyện này chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, đây là danh thiếp của tôi, công ty chúng tôi cũng ở khu này, mọi người có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào. Mọi người yên tâm, hôm nay tất cả tổn thất chúng tôi sẽ bồi thường, bao gồm luôn phí đi lại trong thời gian sửa xe của mọi người, chúng tôi cũng sẽ bồi thường."

"Xin lỗi, xin lỗi, phiền chư vị nhường một chút, ông chủ chúng tôi thân thể không thoải mái, lập tức đi bệnh viện ngay, mọi người có yêu cầu gì có thể đi tìm người phát danh thiếp kia." Đan Tuấn Nghị giúp ông chủ nhà mình ngăn đám người.

Quý Lãng cúi mặt đi ra khỏi bãi đỗ xe, thẳng đến khi ngồi lên trên xe taxi, sắc mặt cũng còn chưa hoà hoãn lại.

"Hai người đi chỗ nào?" Tài xế hỏi.

"Bệnh viện." Vu Miểu Miểu nói.

"Không đi, về nhà." Quý Lãng ngăn cản nói.

"Nhưng mà sắc mặt anh rất không tốt." Vu Miểu Miểu lo lắng nói, "Vẫn nên đi bệnh viện xem đi, vừa rồi anh thiếu chút nữa hôn mê luôn."

"Về nhà." Quý Lãng kiên trì.

Vu Miểu Miểu không lay chuyển được, đành phải nói địa chỉ tiểu khu Hoa Đình cho tài xế.

Về đến nhà, Vu Miểu Miểu rót ly nước ấm cho Quý Lãng: "Tướng công, hiện tại anh cảm giác thế nào, muốn về phòng nghỉ ngơi hay không?"

Quý Lãng nhận ly nước uống một ngụm: "Tôi không bệnh, vừa rồi chỉ là thấy được một ít...... hình ảnh."

Quý Lãng vốn dĩ muốn nói là cảnh trong mơ, bởi vì trước nay những gì hắn nhìn thấy đều là cảnh trong mơ, nhưng hình ảnh vừa rồi vô cùng rõ ràng, đó chính là suy nghĩ trong đầu của người nọ khi hoàn toàn tỉnh táo, không thể coi là cảnh trong mơ.

Lần trước ở phòng làm việc, khi hắn đi ngang qua khu làm việc, cũng nghe được ý nghĩ trong đầu bọn Đan Tuấn Nghị, chẳng lẽ năng lực hắn lại tiến hóa? Buổi tối ngủ không được đã đủ thảm, chẳng lẽ mình về sau ban ngày cũng không thể nghỉ?

Vừa rồi ở bãi đỗ xe, lệ khí trên người Quý Lãng liền xao động vô cùng, Vu Miểu Miểu tất nhiên biết nguyên nhân gây ra là năng lực của bản thân Quý Lãng. Nhưng cho dù là năng lực của chính hắn đi nữa, nếu như mất khống chế, thân thể nhiều ít cũng sẽ có chút ảnh hưởng, cho nên ngay từ đầu cô mới nghĩ nên đi bệnh viện xem chút cũng tốt.

"Anh thấy cái gì?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Hôm nay cô có gặp được người nào lạ hay không?" Vừa rồi ngồi trên xe tãi, có tài xế nên hắn không tiện hỏi.

"Hôm nay? Hôm nay em vẫn luôn ở phòng làm việc mà, chỉ buổi sáng có đi ra ngoài mua cái bánh kem." Vu Miểu Miểu nhớ lại nói.

Bánh kem? Ngày hôm qua hắn đã nhìn thấy hình ảnh tương tự, hình như cũng là sau khi Vu Miểu Miểu mua bánh kem trở về.

"Khi cô mua bánh kem có nói chuyện với người nào hay không, nam, tuổi hẳn là không lớn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô." Quý Lãng nhắc nhở nói, "Ngày hôm qua khi cô mua bánh kem hẳn cũng từng gặp."

Trong mớ hình ảnh đó, thị giác người nọ nhìn đôi mắt Vu Miểu Miểu ở khoảng cách rất gần, cho nên người nọ hẳn là có tiếp xúc với Vu Miểu Miểu.

Người mà liên tục hai ngày đều gặp?

"Có, có một người nam đại khái 25-26 tuổi, tới mua bánh kem cho bạn gái hắn, chiều ngày hôm qua và sáng hôm nay em đều gặp hắn." Vu Miểu Miểu nhớ lại nói.

"Hắn trông như thế nào?" Quý Lãng hỏi.

"Hắn mang một cái mũ màu đen, mũ có vành rất lớn, còn có kính râm, em không thấy rõ bộ dáng của hắn." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu.

Hiện tại là mùa hè, người đi đường bên ngoài đội mũ đeo kính râm cũng không có gì lạ, cho nên Vu Miểu Miểu lúc ấy cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Người này sao vậy?" Vu Miểu Miểu biết Quý Lãng hỏi như vậy, người này khẳng định có vấn đề.

"Hắn có thể là Đào Gan Ma." Quý Lãng nói.

Vu Miểu Miểu nghe xong cả kinh: "Hắn là Đào Gan Ma sao, vậy mà em không nhìn ra nha."

"Cô có thể nhìn ra cái gì? Có phải cô còn cùng người nói chuyện thực vui vẻ hay không." Quý Lãng trợn trắng mắt.

"Không phải đâu, cảm giác của Vu sư vô cùng nhạy bén, người khác nếu như có địch ý với em, em nhất định có thể cảm giác được. Khi em gặp người này, cũng không có cảm giác được địch ý. Ngược lại cảm thấy hắn rất thân thiện." Hai lần gặp phải Đào Gan Ma, Vu Miểu Miểu chẳng những không cảm giác được địch ý, thậm chí còn cảm giác được người này vui sướng và thân thiện.

Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của cô chưa từng sai lầm lần nào, sao lúc này lại không nhạy?

Quý Lãng nhớ lại cảm xúc của Đào Gan Ma trong mớ hình ảnh ban nãy, trong cảm xúc xác thật không có địch ý gì, khi Đào Gan Ma nhìn thấy Vu Miểu Miểu, trong lòng toàn là hưng phấn cùng vui sướng.

Lại là một tên biến thái.

"Thế giới này tâm lý vặn vẹo, biến thái rất nhiều." Quý Lãng ở cảnh trong mơ đã gặp rất nhiều người như vậy.

Loại bệnh hoạn không hề có suy nghĩ hay cảm nhận như người bình thường này, khi giết người thì thể xác và tinh thần đều sung sướng, nên trên người bọn họ sẽ không xuất hiện địch ý. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, giết người là một loại trò chơi mà bọn họ thích, nên không phải nhằm vào ai cụ thể cả.

Vu Miểu Miểu mới 18 tuổi, từ nhỏ lớn lên trong môi trường quá đơn giản, hơn nữa quá mức tín nhiệm kia cái gọi là cảm giác của Vu sư kia, gặp phải loại biến thái này, nhìn không ra được cũng thực bình thường.

"Hắn vậy mà chính là Đào Gan Ma nha, em phải báo cảnh sát mới được." Vu Miểu Miểu liền lấy di động ra định gọi 110.

Quý Lãng đè tay Vu Miểu Miểu lại: "Cô báo cảnh sát, định nói như thế nào?"

"Đương nhiên nói em gặp phải Đào Gan Ma chứ gì."

"Sao cô biết hắn là Đào Gan Ma? Chẳng lẽ cô định nói với cảnh sát, là tôi dùng năng lực Mộng Ma, ở trong mộng nhìn thấy?" Quý Lãng hỏi.

Bị Quý Lãng nhắc nhở như vậy, Vu Miểu Miểu cũng phản ứng lại, tức khắc thất bại ngồi xuống: "Rõ ràng đã biết là ai, lại còn không thể báo cảnh sát, tức quá."

Quý Lãng tà tà liếc cô một cái: "Trong khoảng thời gian này không được một người đi ra ngoài."

"Không được, ngày mai em phải đi cửa hàng bánh kem nữa mới được." Vu Miểu Miểu chợt đứng bật dậy khỏi sô pha, hùng hổ tuyên bố, hiển nhiên là không nghe thấy cáu Quý Lãng vừa rồi mới nói.

"Đi làm gì, gặp hắn tiếp tục báo cảnh sát? Hay là Oa Oa của cô nguyền rủa hắn?" Quý Lãng hỏi.

Vu Miểu Miểu bị hỏi liền ngây người ra, Quý Lãng nói không sai, không có chứng cứ, cho dù có bắt được cũng không thể định tội. Dùng Oa Oa nguyền rủa đối phương càng không có khả năng, Vu tộc có quy định rõ ràng, năng lực nguyền rủa không thể dùng trên người thường, trừ phi là tự bảo vệ mình, nếu không sẽ phản phệ.

Vì cái tên Đào Gan Ma biến thái mà phải chịu phản phệ, không đáng giá đâu.

"Vậy em không có cách nào làm gì được hắn à? Quá ghê tởm, tức quá đi mất." Vu Miểu Miểu ghét cái ác như kẻ thù, nếu như bình thường gặp người xấu, không bắt được, cô tìm được hắn cũng đánh cho một trận mới thôi. Nhưng đằng này lại là tên sát nhân biến thái, hắn chỉ có đường chết thôi.

"Thế giới này người ghê tởm rất nhiều, cô tức đến bao giờ mới hết?" Quý Lãng cười lạnh nói, "Nếu cô có thể trực tiếp dùng Oa Oa nguyền rủa làm chết hắn, vẫn không bị phản phệ, tôi liền không ngăn cản cô."

Trái cũng không được, phải cũng không được, Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy nghẹn khuất uất ức, làm cô tức giận đến túm lấy cái ly nước Quý Lãng uống còn dư đặt trên bàn trà, một ngụm uống sạch sẽ.

Quý Lãng không thích ứng, nhíu nhíu mày: Vậy mà lấy ly mình uống luôn.

"Vậy tên Đào Gan Ma kia tìm em, là muốn lấy gan em?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Còn phải hỏi."

"Được, vậy em liền chờ hắn tới cửa." Đến lúc đó xem mình xử hắn như thế nào m.

Tới cửa? Còn muốn dùng thân phạm hiểm, làm mồi câu chấp pháp?

"Nếu cô muốn tự mình tìm chết, vậy cô về lán trại của cô mà chết đi." Quý Lãng bỗng nhiên tức giận lên, rống xong, cũng không đợi đối phương phản ứng, trực tiếp đóng sầm cửa trở về phòng.

Vu Miểu Miểu bị rống đến sửng sốt.

Ô sao bỗng nhiên lại tức giận?

Ở phòng khách trầm ngâm tự hỏi trong chốc lát, Vu Miểu Miểu hậu tri hậu giác phản ứng lại, tướng công vừa rồi, cái lời nói kia tựa hồ, giống như, ước chừng, khả năng, tám phần là đang quan tâm mình, sợ mình lấy mạng ra đùa đi.

Nghĩ thông suốt rồi, đôi mắt Vu Miểu Miểu liền sáng lên, vui vẻ tiến đến trước cửa phòng ngủ chính: "Tướng công, anh đừng nóng giận, em nghe lời anh mà."

Tướng công còn chưa hiểu biết rõ năng lực Vu sư nha, lo lắng cho mình cũng là bình thường.

Trong phòng ngủ chính, Quý Lãng nghe được tiếng Vu Miểu Miểu, biểu tình hơi hoà hoãn: "Ngu ngốc, ai thèm quan tâm chết sống của cô."

Mỗi ngày đều đối mặt với ác mộng, Quý Lãng kỳ thật đối với những việc này đã chết lặng. Từ lâu trước đây, hắn đã tự cảnh tỉnh bản thân, chỉ làm một người đứng xem là được rồi, mà dù cho chỉ làm người đứng xem trong mộng cảnh thôi, hắn đã thấy ghê tởm đủ rồi, sao có thể chủ động cuốn vào.

Trừng trị tội ác là chuyện của cảnh sát, mình chỉ là một tên ác ma chú định sẽ trở thành Mộng Ma, cũng không phải là người tốt gì thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Nhưng Vu Miểu Miểu không giống vậy.

"Tướng công, em sẽ bảo hộ anh."

"Sư phụ nói, tướng công cưới về nhà thì phải cưng chiều nha."

"Ông cũng dám khi dễ tướng công tôi."

"Ta nhân danh Vu sư nguyền rủa ngươi, phản phệ."

"Cái cảm giác bị cháy bỏng, em nhất định cho hắn thử trăm lần ngàn lần."

"Tướng công, lần sau gặp phải người kia, em sẽ còn nguyền rủa hắn."

......

"Coi như trả lại nhân tình lần trước cô giúp tôi chắn Liệt Diễm Phù." Quý Lãng lấy di động ra, gửi cho Bắc Phồn một tin nhắn.

Quý Lãng: 【 hôm nay đi ngủ sớm một chút. 】

Bắc Phồn bị dọa đến tay run: 【 ông chủ, em sai rồi! Kịch bản hôm nay em nhất định thức đêm sửa xong, sáng mai đưa lên văn phòng ông chủ ngay. 】

Quý Lãng: 【 một giờ sau nếu cậu còn không ngủ, ngày mai cậu nhất định phải chết. 】

Bên cạnh hắn, chỉ có mỗi Vu Miểu Miểu cùng Bắc Phồn có liên quan đến Đào Gan Ma, hắn không thể vào cảnh trong mộng của Vu Miểu Miểu, vậy chỉ có thể nhập vào mộng của Bắc Phồn.

Nhà Đông Vĩnh Nguyên, Bắc Phồn nhìn chằm chằm tin nhắn ông chủ nhà mình gửi tới, lại nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường.

Ôi mẹ ơi, hiện tại mới 6 giờ rưỡi, một giờ sau cũng mới là 7 giờ rưỡi, sớm như vậy làm sao ngủ chứ. Ông chủ khẳng định là không hài lòng kịch bản của mình gần đây, cho nên cảnh cáo mình đây mà.

Không được, đêm nay cần phải tăng ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play