Bốn mươi tập phim truyền hình, tất nhiên không giống như mấy vụ án trước kia Quý Lãng đã viết, trong vòng mười vạn chữ liền giải quyết xong vấn đề, tốn thời gian cả ngày cũng căn bản chưa viết xong. Cho nên vừa đến giờ tan tầm, Quý Lãng cập nhật xong chương cuối cùng của hôm nay, liền trực tiếp tắt máy vi tính.
Từ trên lầu đi xuống, 'người' đầu tiên phát hiện Quý Lãng chính là Oa Oa, Oa Oa đang cầm một lọ thổi bong bóng xà phòng không biết ai mua cho nó chơi, thấy Quý Lãng xuống tới, lập tức vắt chân lên cổ chạy qua, cái chân ngắn lộc cộc chạy nhanh tới, trong khi chạy, que thổi bong bóng trong tay nó lập tức liền thổi ra mười mấy cái bong bóng xà phòng năm bảy sắc màu.
"A a, a a..." Oa oa đứng trước người Quý Lãng, kích động chỉ chỉ mấy cái bong bóng do mình tạo ra, phảng phất như đang nói, phụ thân đại nhân mau nhìn đi, Oa Oa có giỏi hay không này?
Quý Lãng nhìn lướt qua bong bóng xà phòng đầy trời, cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người bế Oa Oa lên, hỏi: "Chơi vui không?"
"A a." Oa oa liên tiếp gật đầu hai cái, tỏ vẻ mình không chỉ vui một chút đâu.
"Ông chủ, tan việc rồi sao?" Đông Vĩnh Nguyên lúc này mới nhìn rõ Quý Lãng, không tự chủ đi tới, ánh mắt lấp lóe, tựa như có lời muốn nói.
[Rốt cục có nên hỏi hay không đây? Hỏi xong ông chủ khẳng định sẽ tức giận cho xem, hơn nữa dù có hỏi cũng không có tác dụng gì đâu, ông chủ hoàn toàn có thể phủ nhận.]
Quý Lãng nhíu nhíu mày, trầm mặc nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, cũng không chủ động đặt câu hỏi. Dù sao sau khi năng lực hắn tiến hóa, có thể nghe được nội tâm của đối phương ngay khi người ta còn đang tỉnh, nhưng chuyện này hắn không muốn bất cứ ai ngoại trừ Vu Miểu Miểu biết.
Năng lực này còn bá đạo hơn cả cái năng lực nhập mộng kia, còn khiến người khác hoang mang sợ hãi hơn.
[ Thoạt nhìn ông chủ rất bình thường mà, không có dấu hiệu cuồng bạo gì, hơn nữa thoạt nhìn còn tốt tính hơn so với lúc trước nhiều, hiệp hội không phải lại sai lầm rồi chứ.]
Ánh mắt Quý Lãng trầm xuống, đại khái đoán ra, hẳn là chuyện mình thức tỉnh, hiệp hội bảo Đông Vĩnh Nguyên đến dò xét xem thế nào.
Kỳ thật chuyện này ngay từ đầu hắn cũng không có ý giấu diếm hiệp hội, nếu không, ngày ấy ở biệt thự Ly Sơn, hắn cũng không trực tiếp thi triển năng lực ngay trước mặt ba người của hiệp hội, hoặc là, thi triển xong năng lực, sau khi ra ngoài, hẳn là trực tiếp diệt khẩu ba người kia luôn mới đúng.
Trước khi khởi hành đi Ly Sơn, hắn ở tại biệt thự nhà hắn nuốt nhiều lệ quỷ như vậy, hiệp hội không có khả năng tra không ra, hơn nữa vì có được năng lực bảo hộ Miểu Miểu, năng lượng của hắn cũng sẽ thức tỉnh mà thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Lại nói, chuyện hiệp hội giám thị hắn cũng chưa bao giờ chấm dứt, nếu như hiệp hội muốn động hắn, sẽ không phải chỉ bảo Đông Vĩnh Nguyên đến âm thầm dò xét thế này. Càng ngược lại, bảo Đông Vĩnh Nguyên đến dò xét kỳ thật chính là không có ý định động đến hắn, hoặc là nói, không dám động đến hắn. Cho nên Quý Lãng suy đoán, hiệp hội chỉ là muốn biết năng lực của hắn thức tỉnh đến mức nào mà thôi.
"Cậu có việc?" Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên rầu rĩ mãi mà không mở miệng, dứt khoát chủ động đưa một câu bắt chuyện. Nếu như Đông Vĩnh Nguyên hỏi, vừa lúc hắn cũng có chuyện muốn chuyển cáo cho hiệp hội.
"Hả? À sao nhỉ, em... Em chỉ là muốn hỏi một chút, ngày mai ông chủ còn mang Oa Oa tới không?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
[không được, không thể hỏi, muốn hỏi cũng phải chờ phát xong tiền lương hẵng hỏi. Được rồi, tôi không dám hỏi đó, tôi hèn nhát đó, thì sao.]
"..." Quý Lãng.
"Về sau tôi đều mang Oa Oa theo đi làm." Quý Lãng trả lời.
"A, vậy thì tốt rồi, vậy ngày mai em đi mua cho Oa Oa thêm chút đồ chơi." Đông Vĩnh Nguyên hèn nhát nói.
"A ha ha ha..." Oa Oa nghe thấy sẽ còn có đồ chơi mới, lập tức vui vẻ khoa tay múa chân.
Đông Vĩnh Nguyên không hỏi, Quý Lãng tất nhiên sẽ không chủ động bảo hắn truyền lời cho hiệp hội, vì thế cũng không nói thêm gì, mang theo Oa Oa trực tiếp rời đi.
Chờ hắn đi xa, Đông Vĩnh Nguyên mới thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực: "Được rồi, ông chủ đáng sợ quá, hay là mình đi tìm bà chủ nói ẩn ý một chút xem sao."
Nghĩ tới đây, Đông Vĩnh Nguyên cũng không tiếp tục ở lại phòng làm việc nữa, cầm chìa khóa xe, chào từ biệt ba người kia xong, liền rời phòng làm việc, lái xe đi đại học Hải Thành.
=
Trước cửa trường đại học Hải Thành, Vu Miểu Miểu đang cùng nhóm bạn cùng phòng ra ăn cơm, xa xa liền thấy xe Đông Vĩnh Nguyên dừng ở bên đối diện đường cái, cô nói với các bạn cùng phòng một tiếng, bảo bọn họ đi qua tiệm cơm gọi món ăn trước, sau đó tự mình chạy tới.
"Đông Đông." Vu Miểu Miểu gõ gõ cửa sổ xe.
"Bà chủ, lên xe đi."
Vu Miểu Miểu lắc đầu: "Tôi hẹn mấy bạn học ăn cơm, nói ngay chỗ này đi."
"Vậy cô cũng lên xe trước đi, bên ngoài nhiều người, chúng ta nói trên xe."
Vu Miểu Miểu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn lên xe: "Nói đi, chuyện gì vậy, thần thần bí bí."
"Thì là... À gì nhỉ..." Đông Vĩnh Nguyên hung hăng vỗ đùi, không ngại ngùng nữa, "Bà chủ, tôi có một chuyện muốn xác nhận một chút, nhưng mà cô đừng nóng giận, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tuyệt đối không phải muốn đứng đối lập lại với mọi người."
Vu Miểu Miểu trừng mắt nhìn, đoán ra: "Hiệp hội lại bảo anh hỏi chuyện của tướng công?"
"Bà chủ à, cô thật sự là cực kì thông minh nha." Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu chủ động nhắc tới, nên cũng không thấy khó mở miệng nữa, "Lần trước Oa Oa không phải bị Quỷ Tướng bắt đi sao, sau đó khi mọi ngươi đi cứu Oa Oa, hiệp hội chúng tôi cũng có ba thành viên đi theo, sau khi trở về bọn họ lại nói... nói cái gì ông chủ đã thức tỉnh. Là... là... thật sao?"
Hỏi tới đây, nội tâm Đông Vĩnh Nguyên cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Nếu hắn có thể quyết định, hắn thật không hi vọng ông chủ thức tỉnh, bởi vì một khi Mộng Ma mất khống chế, những nơi hắn đi qua, có thể nói là không ai có thể thoát. Năng lượng kinh khủng nhất của Mộng Ma không phải là chuyện nhập mộng, cũng không phải là chuyện hắn có thể làm người rơi vào trạng thái ngủ say, mà chính là hắn có thể duy trì chuyện đó đến vô hạn.
Khi người ta thi triển một loại năng lực nào đó, đều sẽ có tiêu hao, dù sao bất luận là quỷ khí hay là linh lực, đều có lúc sử dụng hết. Nhưng năng lực của Mộng Ma thì không phải vậy, quá trình hắn thi triển kỳ thật cũng là quá trình bản thân hắn tăng trưởng, tác dụng của nó là để người bình thường rơi vào trạng thái ngủ say, sau đó trong lúc người ta ngủ mơ lại hấp thu năng lượng trả lại cho chính hắn, khiến cho bản thân hắn càng ngày càng cường đại. Tựa như là châu chấu vậy, một khi phát động, liền muốn gặm nuốt hết tất cả lương thực, mãi cho đến khi nhân gian không còn một thứ gì, bản thân nó mới có thể tiêu vong.
Cho nên hiệp hội nói Mộng Ma có sức mạnh diệt thế tuyệt đối không phải nói quá.
"Tôi không biết." Vu Miểu Miểu không nói sự thật cho Đông Vĩnh Nguyên, bởi vì một khi Đông Vĩnh Nguyên biết câu trả lời thật rồi, bản thân hắn nhất định phải lựa chọn, hoặc là đứng về phía hiệp hội, hoặc là đứng bên bọn họ. Đây đối với Đông Vĩnh Nguyên mà nói, đích thực là một lựa chọn khó khăn, đứng trên quan điểm bạn bè, Vu Miểu Miểu cũng không hi vọng hắn rơi vào tình trạng này.
"Cô cũng không biết sao?" Nghe được đáp án này, Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng thở dài một hơi.
Không biết cũng coi như là đáp án,ông chủ đã không nói cho bà chủ, thì khẳng định cũng sẽ không nói cho mình, cứ như vậy, mình sẽ không cần chọn đội.
"Đúng rồi, Đông Đông, anh cũng giúp tôi chuyển cáo cho hiệp hội một câu đi." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.
"Câu gì?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn về phía Vu Miểu Miểu.
"Anh nói cho hiệp hội, trong mắt tôi, tiêu chuẩn để phán đoán tướng công thức tỉnh chỉ có một, đó chính là khi anh ấy mất đi thần chí, không còn cách nào khống chế sức mạnh Mộng Ma của bản thân. Cho nên, chỉ cần một ngày tướng công còn thanh tỉnh, hiệp hội đừng mơ tưởng động thủ với anh ấy. Nếu không, tôi sẽ mở quỷ môn trên khắp đất nước này ra chơi." Vu Miểu Miểu nói.
"..." Đông Vĩnh Nguyên.
Uy hiếp, rõ ràng là uy hiếp.
"Bà chủ à, cô đừng làm bậy nha." Đông Vĩnh Nguyên chỉ cần vừa nghĩ tới cái hình ảnh kia liền thấy tâm can rung rẩy.
"Tôi cũng đâu muốn làm như vậy, bản thân tôi cũng là người trong Huyền Môn, chẳng lẽ còn không biết hậu quả của chuyện mở quỷ môn sao? Cho nên anh nhất định nhất định phải chuyển cáo đến hiệp hội, không nên ép tôi." Vu Miểu Miểu thành khẩn nói, "Con người của tôi ấy, cái gì cũng tốt, được cái là bao che khuyết điểm, nếu ai dám khi dễ tướng công tôi, tôi liền mất lý trí."
"... Tôi đã hiểu." Cô không cần uy hiếp hai lần, thật đó.
"Đã hiểu thì tốt, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi ăn cơm đây." Nói xong, Vu Miểu Miểu liền định xuống xe.
"Bà chủ..." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên sinh ra một cơn xúc động, gọi Vu Miểu Miểu lại, "Cô có bao giờ nghĩ tới, nếu như ông chủ thật sự triệt để mất kiểm soát, sẽ mang tới hậu quả như thế nào?"
"Tướng công cũng từng hỏi tôi câu hỏi tương tự." Vu Miểu Miểu đứng bên ngoài xe, tựa hồ nghĩ như đến cái gì, thần sắc bỗng nhiên ôn nhu.
"Ông chủ cũng từng nghĩ đến hậu quả khi mình mất khống chế sao?" Nghe được Vu Miểu Miểu nói, hắn không phải muốn nghe câu trả lời của Vu Miểu Miểu về vấn đề này, mà là chấn kinh chuyện chính bản thân ông chủ cũng tưởng tượng đến kết cục xấu nhất. So với người ngoài, hắn càng muốn biết cảm nghĩ của người là Mộng Ma như ông chủ hơn.
"Ừm." Vu Miểu Miểu nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, hỏi ngược lại, "Anh hẳn phải biết anh ấy hỏi như vậy là có ý nghĩa gì chứ?"
"Tôi biết rồi." Đông Vĩnh Nguyên ngơ ngẩn mất mấy giây, sau đó cười gật đầu.
"Đi đi." Vu Miểu Miểu cười đóng cửa xe, quay người rời đi.
Đông Vĩnh Nguyên cũng khởi động xe, rời khỏi đại học Hải Thành.
Là Mộng Ma chuyển kiếp, chuyện ông chủ không cần cân nhắc nhất chính là hậu quả mình mất khống chế, mà sở dĩ hắn lại đi cân nhắc hậu quả, chỉ có một nguyên nhân, hắn không muốn thương tổn người khác. Hắn sợ sau khi mình mất khống chế, sẽ làm tổn thương những người hắn muốn bảo vệ.
Thế giới này còn có biện pháp gì hữu hiệu hơn để ngăn cản Mộng Ma bằng chính bản thân hắn tự ước chế bản thân chứ?
=
Biệt thự.
Quý Lãng tan việc xong cũng không trở về nhà, mà là mang theo Oa Oa đi biệt thự. Sau khi tiến vào biệt thự, hắn đặt Oa Oa ở tầng hầm, để Liễu Mị Nhi cùng mèo đen chơi với nó, sau đó tự mình đi phòng ngủ lầu hai.
Bên trong gian phòng, ngay khi Quý Lãng phóng thích lực lượng Mộng Ma của mình ra, trong nháy mắt toàn bộ lực lượng này đều tràn ngập toàn bộ gian phòng, sau đó lại lan ra đến tầng một, toàn bộ biệt thự tính từ mặt đất trở lên, đều ngập tràn lực lượng Mộng Ma.
Trong tầng hầm ngầm, Liễu Mị Nhi nhìn thấy luồng lực lượng mạnh mẽ dừng lại tại cửa thang lầu, trong lòng run sợ đóng cửa lại. Ngay cả Đại Hổ đang ngủ dưỡng thương cũng bị kinh hãi tỉnh lại, hoảng sợ nhìn về phía cửa ra vào.
Người duy nhất bình tĩnh đại khái chỉ có mỗi Oa Oa, bởi vì trong ấn tượng của Oa Oa, những lực lượng kia tương đương với Quý Lãng, là phụ thân đại nhân của nó. Cho nên dù cho những lực lượng kia cường đại hơn nữa, nó cũng sẽ không cảm thấy những lực lượng kia sẽ thương tổn nó.
"Oa Oa, phụ thân đại nhân của ngươi, muốn làm gì vậy?" Liễu Mị Nhi run giọng hỏi.
"A ha ha ha..." Oa oa vui vẻ chạy lung tung trong phòng hầm, không buồn không lo chơi với cây thổi bong bóng xà phòng.
"Thật đúng là không tim không phổi, không phiền não ha." Liễu Mị Nhi có chút hâm mộ nhìn Oa Oa, sau đó nhỏ yếu bất lực dựa vào Miêu chủ tử cùng một chỗ.
Cũng may đến uy áp từ lực lượng Mộng Ma cũng không duy trì liên tục quá lâu, ước chừng sau mười phút, cỗ uy áp này liền biến mất, Quý Lãng thu hồi lực lượng Mộng Ma trong biệt thự lại.
Trong phòng ngủ, Quý Lãng nhìn một cụm năng lượng màu đen đã tụ thành thực thể đang lơ lửng trong lòng bàn tay mình, nghiên cứu cẩn thận: "Mặc dù cố gắng ép chặt lực lượng lại hết mức có thể, nhưng năng lượng bên trong lại không đủ ổn định, hơn nữa cũng không thể tự động hấp thu lực lượng Mộng Ma trên người mình, hoàn toàn không giống như quỷ ấn, thất bại rồi sao?"
Quý Lãng đối với chuyện thất bại cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, dù sao hắn cũng không nghĩ mới lần đầu đã thành công. Nghĩ vậy, bàn tay hắn buông lỏng, năng lượng màu đen nháy mắt nổ tung, lần nữa lan tràn ra.
"Lại nữa, lại nữa." Liễu Mị Nhi vừa nhẹ nhàng thở ra liền cơ hồ muốn khóc lại.
Nhưng chuyện này chỉ mới là bắt đầu thôi. Trong vòng ba tiếng đồng hồ sau đó, cứ mỗi mười phút là cái uy áp từ năng lượng Mộng Ma này lại tái xuất hiện một lần. Mà Liễu Mị Nhi cùng mèo đen cũng vậy, ban đầu còn nhất kinh nhất sạ, sau đó cũng thong dong bình tĩnh lại.
Không còn cách nào, không thể phản kháng được, chỉ còn có thể tập quen với sự bùng nổ này mà thôi.
Mắt thấy thời gian đã qua chín giờ, Quý Lãng lúc này mới thu tay lại: "Quả nhiên Quỷ Ấn không phải dễ ngưng tụ như vậy."
Vì khống chế lực lượng của mình, cũng vì không để cho mình mất khống chế, Quý Lãng định ngưng tụ ra một cái gì đó để khống chế lực lượng của mình tương tụ như quỷ ấn. Nếu như có thể thành công, hắn liền có niềm vô cùng tin tưởng mình có thể khống chế được năng lượng của mình. Sau khi phát giác ra Quỷ công tử có được Quỷ ấn thì thân thể sinh ra biến hóa, hắn đã bắt đầu sinh này ý tưởng này. Vì thế, hắn còn âm thầm tìm Quỷ công tử mượn Quỷ ấn nghiên cứu.
Bất quá lúc đó Vu Miểu Miểu cũng ở trong biệt thự, Quý Lãng vì không để cho Vu Miểu Miểu phát hiện, chỉ có thể thừa dịp Vu Miểu Miểu ngủ rồi, sau đó mang theo Quỷ công tử đi phòng làm việc của mình nghiên cứu. Quỷ công tử cũng cung cấp một ít lý giải của chính hắn đối với quỷ ấn, nhưng vì quỷ ấn là do hắn trực tiếp cướp của nữ quỷ đồng, cho nên quá trình ngưng tụ hắn cũng không quá rõ ràng.
"Cũng không biết còn chỗ nào có Quỷ Tướng, nếu có thể cướp một cái về nghiên cứu là tốt rồi." Quý Lãng có chút tiếc nuối nói.
Nói thật, khi hắn vừa mới bắt đầu sinh ra ý nghĩ này, liền có chút hối hận, biết thế ngay từ đầu nên trực tiếp ra tay với nữ quỷ đồng trong biệt thự Li Sơn, như thế sẽ không để Quỷ công tử nhặt được Quỷ ấn đi, mà hắn lại không thể giết Quỷ công tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT