Đông Vĩnh Nguyên cúp điện thoại, từ phòng nghỉ đi đến phòng khách, sư phụ hắn Hứa Kế cùng sư huynh Hứa Uy đều ở trong phòng khách chờ hắn, biểu tình nghiêm túc, không khí căng thẳng, làm Đông Vĩnh Nguyên vừa bước vào đã mềm chân.
"Sư phụ, con sai rồi."
"Con sai cái gì rồi?" Ánh mắt Hứa đại sư phức tạp nhìn Đông Vĩnh Nguyên, biểu tình thậm chí có chút thất vọng.
"Con quá vô dụng, thân là đệ tử Huyền môn, vậy mà dễ dàng bị lệ quỷ bám vào người như vậy."
"Với trình độ Huyền thuật của con, không bị bám vào người mới là lạ." Hứa đại sư nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hả?!!
Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình trên mặt còn muốn khó coi hơn lúc mới vừa bước vào. Thừa nhận mình vô dụng thì đúng là có mất mặt đó, nhưng lời nói của sư phụ hắn mới gọi là vũ nhục hoàn toàn!!
Không đúng nha, sư phụ trước kia tuy rằng cũng ghét bỏ hắn vô dụng, nhưng chưa bao giờ trắng trợn đả kích hắn như vậy, chẳng lẽ mình còn làm sai chuyện gì? Ánh mắt Đông Vĩnh Nguyên dạo động giữa sư phụ cùng sư huynh mình, nghĩ lại lại nghĩ lại, trước sau không nghĩ được mình đã làm sai cái gì.
"Sư phụ, người đừng nhìn con như vậy, nếu con làm sai chỗ nào, người cứ nói thẳng ra là được, con nhất định sửa." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Hứa đại sư thấy thần sắc Đông Vĩnh Nguyên thản nhiên, hiển nhiên thật sự không biết mình sai chỗ nào, vì thế thở dài một tiếng hỏi: "Ta hỏi con, Vu Miểu Miểu bên kia có dưỡng một con quỷ sao?"
"Ách, cái này, là, xác thật là bà chủ có dưỡng một con quỷ." Đông Vĩnh Nguyên tức khắc chột dạ, dưỡng quỷ đúng là chuyện bị cấm rất nghiêm trong Huyền môn, nhưng vì Vu Miểu Miểu cũng không phải người trong hiệp hội, hơn nữa cô dưỡng quỷ cũng không phải để làm ác, cho nên Đông Vĩnh Nguyên mới không tố giác với bên hiệp hội. Chẳng lẽ sư phụ là vì chuyện này trách cứ hắn?
"Kỳ thật cũng không xem như dưỡng, Nguyên Bạch, cũng chính là con quỷ mà bà chủ dưỡng á, thật ra nó chính là con quỷ của tên Quỷ Quái lúc trước đả thương sư huynh." Đông Vĩnh Nguyên giải thích nói, "Khi Nguyên Bạch hóa thành lệ quỷ, muội muội hắn hiến tế một phần linh hồn cho hắn, cho nên dẫn tới muội muội hắn mấy đời đầu thai đều hồn phách không hoàn chỉnh, đời nào cũng là người mù. Nguyên Bạch muốn trả lại phần hồn phách cho muội muội hắn, cho nên mới tìm đến bà chủ. Lúc sau bà chủ liền dùng bí thuật Vu tộc, tróc phần hồn phách thuộc về muội muội Nguyên Bạch trong thân thể chính hắn ra, trả lại cho muội muội hắn. Nhưng mà thù lao chính là Nguyên Bạch cần phải làm công cho bà chủ mười năm. Cái này là quy luật của khế ước, nếu không tuân thủ khế ước, hồn phách muội muội hắn sẽ không thể nào trả lại được. Cho nên nghiêm khắc mà nói, kỳ thật đây không xem như dưỡng quỷ."
Đông Vĩnh Nguyên càng nói đến phái sau thì giọng nói càng nhỏ đi, nhưng vẫn ngoan cường giải thích xong.
"Hiện tại vấn đề không phải Vu Miểu Miểu có dưỡng quỷ hay không, mà là......" Hứa đại sư chỉ vào Đông Vĩnh Nguyên, hơi hấp có chút dồn dập, mắng, "Quỷ tướng ở lại nhân gian có nguy hại như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Chuyện lớn như vậy mà con còn không thông báo."
"Sư phụ, cẩn thận huyết áp." Một bên Hứa Uy thấy Hứa đại sư thật sự nổi giận, vội vàng đi lên khuyên nhủ.
Quỷ tướng?! Quỷ tướng không phải bị bà chủ đánh chạy rồi sao? Hơn nữa chuyện này có quan hệ gì với mình? Sao sự phụ lại tức giận như vậy?
"Có ý gì?" Đông Vĩnh Nguyên có chút ngốc.
Hứa Uy thấy Đông Vĩnh Nguyên còn chưa hiểu rõ, liền hung hăng trừng mắt liếc sư đệ ngu ngốc nhà mình một cái, nhắc nhở nói: "Con quỷ bên cạnh Vu Miểu Miểu kia chính quỷ tướng."
"Cái gì?! Nguyên Bạch thành quỷ tướng?!" Đông Vĩnh Nguyên khiếp sợ hô.
Hứa đại sư cùng Hứa Uy thấy Đông Vĩnh Nguyên khiếp sợ như vậy,phẫn nộ chồng chất trong lòng ngược lại tiêu đi một ít: "Ngươi không biết?"
"Chuyện này không có khả năng đâu,tuy Nguyên Bạch rất mạnh, nhưng hắn chỉ có tu vi trên dưới 600 năm mà thôi, lúc con nhận nhiệm vụ cho hắn, còn đều chọn lệ quỷ dưới 600 năm mà."
Nghe được Đông Vĩnh Nguyên công khai thừa nhận mình nhận nhiệm vụ của hiệp hội cho một con lệ quỷ làm, khóe miệng Hứa Uy giật giật, thật vất vả mới nhịn xuống không có động thủ. Bọn họ trước kia chỉ cho là Đông Vĩnh Nguyên cùng Vu Miểu Miểu hố tiền hiệp hội, kết quả cũng không phải, hắn là cùng một con lệ quỷ hố tiền hiệp hội. Cái thằng nhãi này, quả thật thiếu đánh mà, sớm biết vậy tối hôm qua không cứu hắn.
"Sư phụ, có khi nào người nghe tin tức giả ở đâu không, mấy ngày trước con còn gặp Nguyên Bạch cơ mà, hắn căn bản không phải quỷ tướng." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói, "Con là người hiệp hội, tuy rằng tu vi không cao, nhưng nguy hại của quỷ tướng sao con còn không biết chứ. Nếu như con biết Nguyên Bạch là quỷ tướng, sao có thể giúp đỡ giấu giếm lâu như vậy."
"Tin do địa phủ truyền đến, còn có thể giả được?" Hứa Uy nói.
"Địa phủ?!" Đông Vĩnh Nguyên ngốc.
"Nửa giờ trước, tổng bộ hiệp hội thu được địa phủ truyền tin đến, nói bên cạnh Vu sư có một con quỷ tướng đi theo, thực lực rất mạnh mẽ. Toàn bộ Hải Thị này, nói đến Vu sư, ngoại trừ Vu Miểu Miểu cũng đâu còn ai khác." Hứa Uy nói.
"Chẳng lẽ là Nguyên Bạch tiến giai?" Đông Vĩnh Nguyên suy đoán nói.
"Chuyện Nguyên Bạch là quỷ tướng khẳng định không sai." Hứa đại sư bình tĩnh đây, chậm rãi nói, "Vấn đề là tiếp theo nên xử lý như thế nào."
Đông Vĩnh Nguyên khẩn trương nhìn về phía Hứa đại sư.
"Quỷ tướng không được phép lưu lại nhân gian, hiệp hội khẳng định sẽ ra tay. Vĩnh Nguyên, con và Vu Miểu Miểu, còn có cái quỷ tướng tên là Nguyên Bạch này cũng coi như quen biết, cho nên ý của hiệp hội là, trước tiên con khuyên bảo quỷ tướng, nói hắn đi địa phủ tham gia khảo hạch, như vậy đối với hai bên đều tốt." Hứa đại sư nói, "Thực lực của Quỷ tướng đương nhiên là rất mạnh, nhưng trừ phi Nguyên Bạch có thể trốn tránh cả đời, nếu không chỉ cần hắn xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trên nhân gian, chỉ cần bị hiệp hội tra được, hiệp hội đều sẽ bất chấp tất cả mà ra tay thanh trừ."
Đông Vĩnh Nguyên biết chuyện sư phụ mình nói là thật, trong khoảng thời gian này vì sao tinh anh của Hải Thị đều bị điều đi, nguyên nhân chính là do phát hiện có tung tích Quỷ tướng ở thành phố khác, sau đó các phân bộ của hiệp hội đều phái tinh anh qua đó. Cái con nữ quỷ đồng kia bám vào thân thể đứa bé nhân loại kia, cũng chính là muốn che giấu hơi thở bản thân, tiện tránh né hiệp hội.
Thực lực Quỷ tướng cường đại, nhưng cũng không chịu nổi toàn bộ giới Huyền học vây công, cho nên trên đời này thật sự có quỷ tướng tồn tại, nhưng bọn chúng cũng rất ít khi xuất thế. Căn cứ vào ký lục của hiệp hội, bình quân mỗi 300 năm mới có quỷ tướng xuất thế. Cái quỷ tướng nữ quỷ đồng xuất hiện ngày hôm qua, hiệp hội hiện tại còn đang tìm, nếu có thể tìm được, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua. Mà Nguyên Bạch đang ở ngay biệt thự, hiệp hội không lập tức triệu tập nhân thủ đi qua bao vây tiễu trừ, đã xem như khách khí.
"Con, con gọi điện thoại hỏi một chút." Đông Vĩnh Nguyên chạy về phòng, cầm lấy di động của mình, sau đó tìm được Wechat của Nguyên Bạch, gọi một cuộc điện thoại qua.
Bên kia vang lên ước chừng mười mấy giây mới được bắt máy.
"Alo." Giọng nói ôn nhu thanh nhuận của Quỷ công tử ở đầu bên kia truyền đến, phía sau còn nghe thấy giọng Oa Oa kêu ca ca, ca ca.
"Nguyên Bạch, ngươi...... ngươi thành quỷ tướng rồi?" Đông Vĩnh Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, trong nội tâm hắn vẫn có chút không thể tin được.
"Ngươi đã biết?" Tuy Quỷ công tử nói là câu hỏi, nhưng trong giọng nói cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, "Là ba người tối hôm qua nói?"
"Là địa phủ truyền tin tới." Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe chuyện là thật, sâu một tia may mắn cuối cùng trong nội tâm cũng đã biến mất.
"À, vậy là hai vị quỷ sai kia rồi." Quỷ công tử còn tưởng là ba thành viên hiệp hội kia trở về báo cáo, như vậy xem ra, ba người kia phỏng chừng còn ở trong Cục cảnh sát uống trà chưa ra tới.
"Vậy...... Vậy hiện tại ngươi tính như thế nào?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
Cậu hỏi này của hắn vừa ra, hai người Hứa đại sư cùng Hứa Uy cũng chợt khẩn trương lên, theo bản năng ngừng thở, chờ đáp án bên kia.
"Ca ca, ca ca......"
" Oa Oa, đừng có phá, nói bao nhiêu lần rồi, muội có thể hạ cờ chậm, nhưng không thể đi xong lại còn đi lại." Quỷ công tử dùng một chút thời gian sửa đúng cờ của Oa Oa, lúc này mới bớt thời giờ trả lời câu hỏi Đông Vĩnh Nguyên, "Ngày mai ta trở về địa phủ báo danh."
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, lại làm ba người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ngươi...... Ngươi muốn đi địa phủ?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng hỏi.
"Thì sao, ngươi không hy vọng ta đi?"
Nghe vậy, Hứa đại sư tức khắc một con mắt hình viên đạn quét về phía Đông Vĩnh Nguyên, dọa Đông Vĩnh Nguyên vội vàng phủ định: "Không phải, không phải, ta chỉ là có chút kinh ngạc."
"Ta cũng đâu muốn bị bà chủ đuổi giết." Quỷ công tử khẽ cười nói.
"Bà chủ cho ngươi đi?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn thoáng qua sự phụ của mình, quả nhiên thấy trên mặt Hứa đại sưcũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Khi ký kết khế ước với ta, bà chủ đã nói trước, nếu ta đột phá lên quỷ tướng thì nhất định phải đi địa phủ, nếu không cô ấy sẽ tự mình giết ta. Cho nên ngươi nói với bên hiệp hội của ngươi một tiếng, hai ngày này đừng tới quấy rầy ta, ta tự mình đi địa phủ." Quỷ công tử nói.
"À, được."
"Cúp máy đây, ta đang chơi cờ với Oa Oa." Nói xong, Quỷ công tử trực tiếp cúp điện thoại.
Đông Vĩnh Nguyên cũng buông di động, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ của mình: "Sư phụ, người xem?"
"Lời hắn nói, có thể tin được không?" Hứa đại sư chần chờ hỏi, nếu có thể, bọn họ đương nhiên hy vọng Quỷ công tử lập tức liền đi địa phủ báo danh, rốt cuộc nếu kéo dài thêm một ngày, sẽ tăng thêm tỉ lệ xảy ra biến cố. Nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hiệp hội cũng không muốn khai chiến cùng quỷ tướng, nói gì thì nói, cái giá bọn họ phải trả cũng sẽ cực đắt.
"Sư phụ, thời gian con tiếp xúc cùng Nguyên Bạch cũng không tính ngắn, con tin tưởng lời hắn nói, hắn nói sẽ đi địa phủ báo danh, thì nhất định hắn sẽ đi." Đông Vĩnh Nguyên chém đinh chặt sắt nói, "Con biết hiệp hội có thể sẽ không yên tâm, có thể sẽ muốn phái người đi giám thị, nhưng nếu có thể, xin người thuyết phục hiệp hội đừng làm như vậy. Nếu Nguyên Bạch muốn trốn, hắn sẽ không về biệt thự, cũng sẽ không nhận điện thoại của con. Cho nên, chúng ta tin tưởng hắn một lần, ngược lại có lợi chứ không hại."
"Nhưng lỡ như......" Hứa đại sư xác thật muốn bảo hiệp hội phái người đi giám thị, ít nhất bảo đảm không để Nguyên Bạch bỏ trốn.
"Sẽ không có lỡ như, Nguyên Bạch vì muốn trả linh hồn lại cho muội muội hắn, đã hoàn toàn xe rách linh hồn của chính mình. Sau khi biến thành quỷ tướng phải đi địa phủ, đó là một trong những điều kiện để hoàn thành khế ước của hắn và bà chủ, cho nên vì muội muội hắn, hắn sẽ không trốn. Con biết lệ quỷ có thể hóa thành quỷ tướng phần lớn không phải người lương thiện, nhưng không đại biểu cho chuyện bọn họ sẽ không tuân thủ lời hứa, ít nhất, Nguyên Bạch thì con tin tưởng." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Hứa đại sư trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: "Thôi được, để ta nói với hiệp hội, nhưng con cần thiết phải nói Nguyên Bạch cho chúng ta một thời gian chính xác."
"Sư phụ?!" Hứa Uy có chút không tán đồng, Hứa đại sư đi nói với hiệp hội như vậy, chính là lấy uy tín cá nhân của mình ra đảm bảo cho Nguyên Bạch. Nếu đến lúc đó Nguyên Bạch không đi địa phủ báo danh, sư phụ sẽ hoàn toàn gánh trách nhiệm.
"Không có việc gì, ta tin tưởng Vĩnh Nguyên."
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe sự phụ nói tin tưởng chính mình, tức khắc cảm động một trận, chỉ là này cơn cảm động này còn không liên tục được ba giây, liền nghe Hứa đại sư lại bổ sung nói: "Ta khi sư đệ còn còn nhỏ có tính cho nó một quẻ, thằng nhóc này không có bản lĩnh gì khác, chỉ được cái vận khí không tồi, lúc nào cũng có thể gặp dữ hóa lành."
"......" Hóa ra ngài không phải tin tưởng ta, mà tin tưởng thuật bói toán của chính ngài.
Quý Lãng lái xe về đến nhà, từ rất xa liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng sẵn dưới lầu nhà mình, đúng là Hoắc Minh Tri một đêm không gặp.
Quý Lãng ngừng xe ngay trước mặt Hoắc Minh Tri, bình tĩnh xuống xe. Mà Hoắc Minh Tri đãđợi Quý Lãng hơn nửa tiếng lại không bình tĩnh nổi, hai mắt hắn đỏ bừng, râu ria xồm xoàm, vừa thấy là biết tối hôm qua hắn không được nhẹ nhàng cho lắm.
"Quý Lãng, sao cậu lại tắt máy?!" Hoắc Minh Tri thấy Quý Lãng xuống xe, trực tiếp vọt qua lớn tiếng hỏi.
"Hết pin." Ngày hôm qua trên đường từ Li Sơn về, điện thoại của hắn cùng Vu Miểu Miểu đều chỉ còn có một vạch pin, nhưng trên xe chỉ có một ổ cắm sạc, hắn tất nhiên để Vu Miểu Miểu sạc pin trước, sau đó khi về đến biệt thự, hắn lại không có việc gì phải dùng di động, cho nên trực tiếp quên luôn. Bị Hoắc Minh Tri vừa nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ tới di động của mình, khom lưng trở lại trong xe, duỗi tay lấy di động của chính mình ra.
"Cậu......" Hoắc Minh Tri chán nản, "Cậu có biết hay không, tôi thiếu chút nữa hạ lệnh truy nã cậu đó."
Hắn tin tưởng Quý Lãng, cho nên tuy rằng cả đêm không liên hệ được người, cũng không vận dụng lực lượng cảnh sát đi tìm Quý Lãng, mà tự mình sáng sớm tới nơi này chờ. Nếu trong vòng hôm nay còn không liên hệ được Quý Lãng, hắn liền thật sự phải đem Quý Lãng bỏ vào trong vòng nghi phạm.
"Chuyện tối hôm qua không có liên quan gì đến tôi." Quý Lãng biết Hoắc Minh Tri muốn hỏi cái gì, trực tiếp trả lời.
"Vậy cậu giải thích rõ ràng cho tôi đi." Hoắc Minh Tri cả giận nói.
Dựa theo tính tình trước kia của Quý Lãng, chuyện không liên quan đến mình, hắn lười giải thích, nếu ngươi có bản lĩnh liền đi tìm chứng cứ đi, sau đó bắt bớ gì cũng được. Nhưng hiện tại, Quý Lãng lại không thể làm vậy đối với Hoắc Minh Tri.
"Lên lầu nói." Nói xong, Quý Lãng dẫn đầu đi vào hướng bên trong.
Hoắc Minh Tri theo sát đi vào, chỉ chốc lát sau, hai người liền tiến vào trong nhà Quý Lãng.
"Có gì muốn hỏi thì hỏi, cho ông mười phút." Quý Lãng nhìn Hoắc Minh Tri còn đang đánh giá nhà hắn, nói.
"Cái thái độ này của cậu là gì vậy, tới nhà là khách, tốt xấu gì cũng rót cho nước." Hoắc Minh Tri lầu bầu.
"Tôi để ông lên được đây, đã là rất nể mặt rồi." Quý Lãng nhắc nhở nói, bất quá lời này của hắn cũng xác thật không sai, cái nhà này của hắn, ngoại trừ Đông Vĩnh Nguyên thỉnh thoảng theo lệnh mua đồ mang đến, thì chưa có người khác tiến vào.
Đương nhiên, Vu Miểu Miểu tất nhiên không tính trong phạm trù 'người khác'.
Hoắc Minh Tri cũng biết tính tình Quý Lãng, lập tức cũng không cần nước uống, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chúng tôi thật đúng là tìm được một thi thể nam giới dưới gốc cây tùng, bước đầu phỏng đoán, thời gian tử vong tầm hai năm trước, chuyện này làm sao cậu biết được?"
"Mèo phát hiện." Quý Lãng mặt không đổi sắc nói.
Hoắc Minh Tri nhớ lại hiện trường một chút, đúng là chỗ cây tùng đó có dấu chân mèo, hơn nữa không chỉ vậy mà gần như toàn bộ trong rừng cây đều có dấu chân mèo, thật sự là con mèo nhà Quý Lãng cũng giỏi chạy loạn quá.
"Chúng tôi xác thật có phát hiện dấu chân mèo, nhưng không hề phát hiện thêm bất kỳ dấu chân nào khác." Hoắc Minh Tri hỏi, "Ngày hôm qua Li Sơn đổ tuyết, cho nên dấu chân mèo rất rõ ràng, cho dù là con mèo nhà cậu trong lúc vô ý phát hiện, nếu cậu không đi qua đó, làm sao cậu biết dưới tàng cây tùng có thi thể người, chẳng lẽ mèo nhà cậu nó còn biết nói chuyện hay sao?"
Quý Lãng liếc mắt một cái nhìn Hoắc Minh Tri, dưới tình huống không thể nào giải thích như thế này, mặt hắn vẫn không đổi sắc: "Đã nói là mèo phát hiện."
"Cậu!" Hoắc Minh Tri bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đau quá, "Thôi được đi, cho là con mèo nhà cậu biết nói luôn đó, vậy người chết bên trong biệt thự thì sao?"
"Con mèo nhà tôi chạy vào trong đó, tôi đi vào theo liền nhìn thấy, khi đó hắn đã chết rồi. Tôi vừa định gọi điện thoại báo cảnh sát, thì ông tới rồi." Quý Lãng nói.
"Mèo của cậu cũng có duyên với người chết quá ha."
"Chắc là vì nó là mèo đen."
"......" Hoắc Minh Tri thở sâu, quyết định một lát đi ra phải ghé tiệm thuốc mua thuốc dạ dày mới được, "Tôi biết cậu có nguồn tin riêng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một lần cuối cùng, hai người chết này thực sự không liên quan đến cậu?"
"Không có." Quý Lãng trả lời.
"Cậu còn có nội tình gì chưa nói cho tôi không?"
"Có."
"Cái gì?" Tinh thần Hoắc Minh Tri rung lên.
"Không thể nói cho ông được." Quý Lãng bình tĩnh nói.
"Quý Lãng, tôi......" Hoắc Minh Tri thật sự muốn văng một câu thô tục, "Tôi nhất định vào trang tiểu thuyết của cậu bình luận kém!"
"Ờ ~~" một chữ 'ờ' nhẹ nhàng bâng quơ, biểu đạt vô hạn trào phúng của Quý Lãng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT