"Đội trưởng Hoắc à, việc này có phải ngoài ý muốn hay không, ngài tự mình đi tra một chuyến chẳng phải sẽ biết sao." Bắc Phồn nhất thời lanh mồm lanh miệng, bị Hoắc Minh Tri bắt được lỗi trong lời nói, bị túm lấy hỏi nửa ngày, lúc này đã có chút chống đỡ không nổi.

Hoắc Minh Tri là người nào chứ, làm cảnh sát mười mấy năm, từng làm vô số vụ án lớn nhỏ, người nào mà hắn chưa từng thấy qua. Đừng nói lúc nãy trong lời Bắc Phồn bị hắn bắt được lỗi, cho dù không có lỗi đi nữa, từ thần sắc ấp úng của mấy người này hắn cũng có thể kết luận, Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu xảy ra chuyện, tám phần là có âm mưu gì đó. Nhưng cũng là vì hắn là cảnh sát, nên khi không có chứng cứ, cho dù vô cùng hoài nghi, hắn cũng không có cách.

"Căn cứ theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi, chuyện gì cố ý giấu giếm, hơn phân nửa là có ẩn tình, mà ẩn tình đều là cái loại không thể cho ai biết. Các người...... Có phải làm cái gì không thể lộ ra ánh sáng, trái với luật pháp quốc gia hay không." Hơi thở trên người Hoắc Minh Tri biến đổi, tràn ngập một loại chính nghĩa cùng uy nghiêm của cảnh sát, hù cho bốn đứa lương dân trong phòng làm việc đều cảm thấy trong lòng lộp bộp một chút.

"Nếu có, vậy mau chóng thẳng thắn khai ra, nể tình chúng ta cũng quen biết nhau một hồi, tôi có thể xem như các cậu tự thú, đừng chờ đến khi tôi tìm được chứng cứ......" Hoắc Minh Tri híp mắt, nhìn thẳng về hướng Dịch Quan có tố chất tâm lý kém cỏi nhất ép lên.

"Tôi...... Tôi chính là người tốt mà." Dịch Quan lắp bắp nói.

"Vậy cậu chột dạ cái gì?" Hoắc Minh Tri tiếp tục truy vấn, định một lần công phá luôn.

"Tôi...... Tôi nhát gan." Dịch Quan xác thật có chút chột dạ, đồng thời cũng bị khí thế của Hoắc Minh Tri trấn nhiếp, có chút khiếp đảm.

"Cậu rõ ràng chính là chột dạ." Hoắc Minh Tri theo đuổi không bỏ.

"Anh...... Anh còn như vậy, tôi gọi luật sư đó." Dịch Quan nhảy ra tới một câu.

Một lời này rơi xuống, mọi người đều sửng sốt, gọi luật sư, đây chính là mấy câu lời thoại mà người giàu hay nói nha.

Đợi chút, Dịch Quan còn không phải là người giàu có sao? Chủ yếu là sau khi thằng nhãi này trở về hào môn, khí chất không hề thấy biến hóa, cho nên mới làm cho bọn họ luôn xem nhẹ chi tiết hắn đã là quý công tử hào môn.

"Khụ......" Hoắc Minh Tri một giây biến sắc, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Dịch Quan, "Chỗ bạn bè tâm sự với nhau, gọi luật sư cái gì chứ."

Ba người còn lại nghe xong, đồng thời tặng qua một cái nhìn xem thường.

Mà Dịch Quan tựa hồ rốt cuộc lấy lại tự tin, tiếp tục uy hiếp lần nữa: "Nếu anh còn hoài nghi tôi tào lao, còn hoài nghi bậy bạ phòng làm việc chúng tôi, tôi kêu luật sư đó."

Hoắc Minh Tri giật giật khóe miệng, đúng thể loại kẻ có tiền vạn ác mà.

Lúc này, Quý Lãng bỗng nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn Đông Vĩnh Nguyên đứng ở cửa nói: "Đi làm thủ tục xuất viện đi, thuận tiện mua hai bộ quần áo lại đây."

Quần áo bọn họ ngày hôm qua rơi xuống sông xong đã ướt đẫm, tất nhiên không thể mặc lại.

"Bà chủ tỉnh rồi?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng hỏi.

"Ừ." Quý Lãng ừ một tiếng, liền lại xoay người trở về phòng bệnh.

Những người còn lại nghe được Vu Miểu Miểu tỉnh, trên mặt đều là vui vẻ, sau đó nhanh chóng phân công, Đông Vĩnh Nguyên đi làm thủ tục xuất viện, Đan Tuấn Nghị cùng Dịch Quan đi ra ngoài mua quần áo, Bắc Phồn giúp đỡ thu thập đồ vật.

Bị bỏ rơi tại tại chỗ không ai phản ứng, Hoắc Minh Tri rất không thú vị sờ sờ mũi: "Các người không nói cho tôi, tôi không biết tự mình điều tra sao?"

Làm cảnh sát, phát hiện chút điểm miêu nị liền phải tra cho đến gốc rễ chính là bệnh nghề nghiệp, bảo hắn ngày ngày đối diện với cái đám thần thần bí bí trong phòng làm việc của Quý Lãng như vậy, quả thực giống như phạm vào chứng cưỡng bách, không biết rõ ràng liền trong lòng ngứa ngáy.

Mắt thấy người ta không thích mình, Hoắc Minh Tri cũng không đi vào cho thêm bị ghét, vừa gọi điện thoại cho phó đội trưởng nhà mình, vừa đi ra ngoài: "Đi tìm hiểu một chút về sự cố ngày hôm qua ở công viên trò chơi, nhìn xem có cái gì khả nghi hay không."

Thực mau, thủ tục xuất viện liền làm xong, tuy rằng bác sĩ chủ trị đã nhấn mạnh thêm lần nữa rằng tốt nhất vẫn nên nằm viện quan sát thêm một đoạn thời gian, rốt cuộc hai người từ trên cao như vậy rơi xuống, có thể phát sinh ra vấn đề ở chỗ nào đó mà hiện tại chưa phát hiện ra. Nhưng hai người vội vã tìm Oa Oa, làm gì có thời gian ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Chờ Dịch Quan cùng Đan Tuấn Nghị cầm quần áo mới mua lại đây, hai người đổi quần áo xong liền cùng nhau xuất viện.

Xuất viện, hai người ngồi trên xe Đông Vĩnh Nguyên đi thẳng đến biệt thự, ba người còn lại của phòng làm việc tuy rằng cũng rất muốn hỗ trợ, nhưng cũng biết việc này bọn họ ngoại trừ lo lắng, cũng không thể làm được gì khác, vì thế chỉ có thể thành thật mỗi người về nhà, sau đó nhắn WeChat cho Đông Vĩnh Nguyên tìm hiểu tin tức.

Một giờ sau, ba người tới biệt thự.

Đông Vĩnh Nguyên trực tiếp dẫn hai người đi tầng cao nhất biệt thự, chỉ vào trên mấy quân cờ còn rơi lại trên mặt đất nói: "Bọn họ tối hôm qua hẳn là ở chỗ này chơi cờ, trên mặt đất vốn còn hai cái di động, em nhặt lên bỏ ở trong tầng hầm ngầm."

Tầm mắt Vu Miểu Miểu đảo qua trên mặt đất, sau đó thực mau liền nhìn thấy một con búp bê vải quen thuộc đang nằm trong một góc sân phơi, cô đi qua nhặt lên.

Liễu Mị Nhi không có trong này, cấm chế lại vẫn còn? Đôi mắt Vu Miểu Miểu chợt lóe.

"Có phát hiện gì sao?" Quý Lãng hỏi.

"Em có hạ cấm chế trên búp bê vải, dùng để hạn chế quỷ hồn trong búp bê vải tự do xuất nhập, với tu vi của Liễu Mị Nhi, nó không có khả năng tự mình rời khỏi búp bê vải, cho nên chỉ có thể là có ngoại lực mạnh mẽ kéo ra. Nhưng nếu như ngoại lực mạnh mẽ kéo ra, cấm chế sẽ bị phá hư, sẽ không thể nào còn nguyên vẹn. Trừ phi là em tự mình thả cho nó ra, hoặc là Oa Oa thả nó ra ngoài." Vu Miểu Miểu nói.

"Chẳng lẽ là Oa Oa thả nó ra đi báo tin cho chúng ta?" Đông Vĩnh Nguyên suy đoán nói.

"Không có khả năng, ngày hôm qua thời điểm kết giới rách nát và thời điểm Oa Oa bị phong ấn chỉ chênh nhau không đến một phút, có thời gian đi thả Liễu Mị Nhi ra, còn không bằng Oa Oa tự mình chạy là có thể thoát rồi." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu.

"Vậy có khi nào còn có tình huống khác hay không?" Quý Lãng hỏi.

"Còn có một loại, Liễu Mị Nhi đã đi qua quỷ môn." Vu Miểu Miểu nói.

"Quỷ môn?! Liễu Mị Nhi là lệ quỷ, nó làm sao có thể tự mình đi vào quỷ môn, chuyện này không có khả năng. Hơn nữa, nó hẳn cũng không có năng lực tự mở ra quỷ môn mà. Trừ phi...... Đại Hổ?" Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên phản ứng lại.

"Không sai, cấm chế tôi thiết trí tuy rằng uy lực không phải rất mạnh, nhưng cũng không phải dễ dàng là có thể bị đánh nát, hơn nữa có thể trong vòng một phút ngắn ngủn, trước mặt Nguyên Bạch có thực lực tiếp cận quỷ tướng lại có thể ra tay thương tổn được Oa Oa, như vậy Đại Hổ hoàn toàn không phải đối thủ bọn họ. Hẳn là trong thời khắc nguy cơ, Đại Hổ mở quỷ môn ra rồi trốn đi vào, Liễu Mị Nhi dưới tình thế cấp bách cũng xuyên qua quỷ môn, mới có thể rút được hồn thể ra mà cấm chế vẫn còn hoàn hảo." Vu Miểu Miểu suy đoán nói.

Ngoại trừ Đại Hổ thân là linh miêu sứ giả âm dương, bất luận cái thực thể gì đều không thể tự do xuất nhập quỷ môn.

Quý Lãng nghe đến đó, giữa mày hiện lên nghi hoặc, nếu so với Đại Hổ, Miểu Miểu không phải hẳn là càng lo lắng cho Oa Oa hơn sao? Tại sao cô vừa xuất viện xong, việc đầu tiên lại là tới biệt thự tìm mèo đen?

"Oa Oa đâu, hiện tại thế nào?" Quý Lãng lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, nếu Đại Hổ đi địa phủ, vậy khẳng định sẽ không có nguy hiểm, chúng ta hẳn là nên tìm Oa Oa trước." Đông Vĩnh Nguyên cũng nói.

Vu Miểu Miểu nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một mạt cười khổ: "Tôi không cảm ứng được."

"Cái gì?!" Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu thảm một tiếng, "Bà chủ, cô, cô không cảm ứng được Oa Oa, vậy Oa Oa chẳng phải là......"

Oa Oa là pháp khí bản mạng của Vu Miểu Miểu, chỉ cần không bị tổn hại, chủ nhân không có khả năng cảm ứng không được. Biết rõ điểm này, Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe thấy Vu Miểu Miểu nói cảm ứng không được Oa Oa, theo bản năng liền cảm thấy Oa Oa đã bị hủy.

Quý Lãng đứng bên cạnh cũng sắc mặt đại biến, Oa Oa đã chết?!

"Bậy, bớt miệng quạ đen đi." Vu Miểu Miểu không đợi Đông Vĩnh Nguyên nói xong, nhanh chóng ngắt lời, "Oa Oa còn đang yên lành, tôi nhất định sẽ tìm Oa Oa trở về."

"Vậy tại sao cô lại không cảm ứng được Oa Oa?" Đông Vĩnh Nguyên cũng không ngại Vu Miểu Miểu mắng hắn, sốt ruột hỏi tiếp.

"Là tôi chủ động cắt đứt liên hệ với Oa Oa." Vu Miểu Miểu không đợi bọn họ hỏi lại, tiếp tục giải thích nói, "Oa Oa là do tôi dùng bí thuật Vu tộc luyện chế, bởi vì muốn dưỡng linh, nó và tôi có liên hệ cực kỳ thân mật, cho nên một khi Oa Oa bị thương, tôi cũng sẽ bị phản phệ rất nghiêm trọng. Lúc này, Oa Oa hẳn là bị người ta dùng phương pháp nào đó phong ấn, loại phong ấn này rất cường đại, cho nên tôi mới trực tiếp hôn mê. Mà chỉ cần cái phong ấn này không bị giải trừ, lực lượng của tôi liền sẽ bị áp chế liên tục, cho nên tôi chỉ có thể tạm thời cắt đứt liên hệ cùng Oa Oa, như vậy tôi mới có lực lượng tới cứu Oa Oa. Bất quá trước khi tìm được Oa Oa, tôi chỉ còn năm phần lực lượng so với trước kia thôi."

Nếu không phải cô cắt đứt liên hệ cùng Oa Oa, trong khoảng thời gian ngắn này cô không thể xuống giường, mà Oa Oa căn bản không chờ được lâu như vậy, cô chỉ có thể mạo hiểm tách kết nối ra.

Đông Vĩnh Nguyên bừng tỉnh gật gật đầu, khó trách hắn cứ mãi thắc mắc, sao lại có ai bị phản phệ xong, ngủ một đêm liền khôi phục lại được chứ.

"Cho nên em mới đến tìm mèo đen, muốn nó giúp em tìm Oa Oa?" Quý Lãng hiểu rõ.

"Không sai, hiện tại em cắt đứt liên hệ cùng Oa Oa, vô pháp cảm ứng được phương vị của nó, chỉ có thể dựa mèo đen tìm linh. Mèo đen và Oa Oa ở bên nhau lâu như vậy, khẳng định có thể tìm được Oa Oa." Vu Miểu Miểu có chút nôn nóng nói, "Nhưng đêm qua nó đi vào quỷ môn, sao hôm nay còn chưa thấy trở về nhỉ."

Quý Lãng thấy bộ dáng Vu Miểu Miểu nôn nóng, suy đoán nói: "Chuyện cắt đứt liên kết này của em, có phải không thể cắt đứt trong thời gian quá dài hay không."

"Ừm, nhiều nhất chỉ có thể một ngày, nếu trong vòng một ngày không thể tìm Oa Oa về, thành lập lại liên kết một lần nữa, Oa Oa liền thật sự tách ra khỏi em hoàn toàn. Một khi hồn thể Oa Oa hoàn toàn tróc ra khỏi em, linh hồn sẽ không thể nào tiến hóa tiếp, sẽ vĩnh viễn chỉ là một mạt tàn hồn, hơn nữa sau khi tách ra khỏi em, nếu không thể đưa Oa Oa đi địa phủ đầu thai trong vòng 3 ngày, thì hồn phách chưa hoàn thiện của Oa Oa sẽ mau chóng hồn phi phách tán." Vu Miểu Miểu gấp đến dậm chân, "Rõ ràng là được nghỉ, em hẳn phải mang Oa Oa theo trên người, đều do em."

"Em khoan hẵng tự trách, chúng ta tìm được Oa Oa quan trọng hơn." Quý Lãng bình tĩnh trấn an Vu Miểu Miểu, "Hiện tại ngoại trừ chờ mèo đen trở về, chúng ta cũng nên nghĩ cách tự mình tìm vị trí Oa Oa. Quỷ tướng xuất thế, hẳn sẽ có dị tượng......"

Quý Lãng nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên: " Hiệp hội các cậu có manh mối không?"

"Bây giờ em liền gọi điện thoại hỏi một chút." Đông Vĩnh Nguyên lấy di động ra gọi, đi đến một bên dò hỏi.

Địa phủ.

Hai quỷ sai đang đuổi theo sau một con mèo đen cùng một con nữ quỷ áo đỏ đang chạy như điên. Trên người con nữ quỷ áo đỏ kia đầy oán khí, rõ ràng là một con lệ quỷ. Một con lệ quỷ vào quỷ môn, chỉ có thể bị đưa đi phán quan nhận thẩm phán, lúc sau lại dẫn vào tầng được phán trong mười tám tầng địa ngục, sao có thể chạy như điên bên ngoài Quỷ giới chứ. Cho nên quỷ sai thấy, liền lập tức đuổi theo.

Nhưng bọn họ đuổi theo một đêm, con mèo đen đó rõ ràng đó là sứ giả âm dương, bạn bè Quỷ giới, không biết vì sao, chẳng những không giúp đỡ bọn họ cùng nhau bắt lệ quỷ, ngược lại còn mang theo lệ quỷ chạy trốn, quả thực làm cho bọn họ nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Miêu chủ tử, chúng ta phải nhanh chóng trở về, Nguyên công tử bảo chúng ta đi tìm Vu sư đại nhân." Liễu Mị Nhi vừa chạy, vừa nôn nóng nói. Miêu chủ tử sao lại thế này, chạy nửa ngày cũng không mở quỷ môn mang mình rời khỏi địa phủ chứ?

"Meo." Mèo đen đột nhiên dừng lại, nhìn quỷ sai đang đuổi theo kêu lên meo meo meo một tràng.

"Linh miêu, ngươi thân là sứ giả âm dương, vì sao lại che chở cho con lệ quỷ này?." Quỷ sai lớn tiếng chất vấn.

"Meo ~~" mèo đen nhấc chân lên vẽ trên không trung một vòng tròn, trong vành mắt lập tức hiện ra một cái quỷ môn nho nhỏ, mèo đen chỉ chỉ Liễu Mị Nhi, lại chỉ chỉ quỷ môn.

Quỷ sai nhìn liền hiểu, tức khắc không thể tưởng tượng, nói: "Ngươi còn muốn thả con nữ quỷ này về lại dương gian? Chuyện này không có khả năng! Không nói đến ngươi không có năng lực này, cho dù ngươi có, làm như vậy cũng là vi phạm pháp luật địa phủ."

Liễu Mị Nhi qua những lời quỷ sai nói liền thể hồ quán đỉnh, tỉnh ngộ lại, bảo sao miêu chủ tử mang theo nàng chạy lòng vòng trong địa phủ lâu như vậy, lại chết sống không mang nàng ta về dương gian, hóa ra là không thể quay về.

Liễu Mị Nhi xoay chuyển tròng mắt, ánh mắt đột nhiên dừng ở lệnh bài trên eo hai quỷ sai đang đuổi theo, ngay sau đó trong lòng liền có tính toán.

"Miêu chủ tử, ngài mở quỷ môn ra, chờ ta." Liễu Mị Nhi nhẹ giọng nói.

Mèo đen khó hiểu, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, liền thấy Liễu Mị Nhi vừa rồi còn sợ chết sợ chóc bỗng nhiên thướt tha lướt ra ngoài. Vừa lướt, còn vừa ngoáy ngoáy một sợi tóc mai của bản thân, đôi mắt đẹp lưu chuyển, phong tình vạn chủng.

Nàng ta vốn chính là diễm quỷ, sau khi chết, một thân tu vi hoàn toàn đổ vào kỹ năng mị hoặc, lúc này mị lực toàn bộ khai hỏa, chỉ là hướng về phía quỷ sai e lệ ngượng ngùng cười, quỷ sai kia cũng phải bị ngây người một chút.

"Hai vị quỷ sai ca ca, sao lại đuổi theo nô gia như vậy, nô gia sợ quá à." Liễu Mị Nhi lướt đến gần, bỗng nhiên lảo đảo một cái, cả người nhào tới môt viên quỷ sai.

Viên quỷ sai theo bản năng đưa tay ra đỡ, nhưng ngay sau đó tựa hồ nhận thấy có cái gì không đúng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu mấy cái, phảng phất muốn xua tan cái gì.

Không xong! Không hổ là quỷ sai, chống cự với mị hoặc lại mạnh mẽ như vậy?

Liễu Mị Nhi biết mị thuật dụ hoặc của mình không kềm được quỷ sai này bao lâu, tức khắc ngón tay nhanh chóng giơ lên, sờ đến lệnh bài bên hông quỷ sai, sau đó giật một cái, nhanh chóng lui về phía sau: "Miêu chủ tử, mở quỷ môn."

Mèo đen không rõ nguyên do, nhưng vẫn vung móng vuốt lên, cắt ra một đường quỷ môn.

Liễu Mị Nhi không quan tâm, cầm lệnh bài liền vọt vào quỷ môn, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất ngay sau đó.

"Méo?!" Mèo đen tức khắc kinh ngạc, quỷ môn là có hạn chế đối với lệ quỷ, chỉ được phép vào không cho phép ra, cho nên vừa rồi nó mới định nhờ quỷ sai hỗ trợ.

"Lệnh bài của ta?" Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô vang lên, đúng là quỷ sai vừa bừng tỉnh lại.

Mèo đen hoảng hốt, quay đầu liền chui vào quỷ môn, đảo mắt biến mất không thấy. Đồng thời cũng hiểu được quỷ phó nó đã làm như thế nào để xuyên qua quỷ môn, lệnh bài của quỷ sai chính là tượng trưng cho thân phận quỷ sai, mà quỷ sai liền có được quyền ra vào địa phủ.

Sau khi ra khỏi địa phủ, bên ngoài là một mảnh núi rừng xa lạ.

"Đây là nơi nào? Chúng ta không có trở lại biệt thự sao?" Liễu Mị Nhi nhìn địa phương hoàn toàn xa lạ, hơi chút hoảng sợ, "Nơi này không biết cách Hải Thị có xa không, không có điện thoại, chúng ta làm thế nào tìm Vu sư đại nhân đây?"

"Mẻo?" Mèo đen cũng nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, nhưng thật ra nó bình tĩnh hơn Liễu Mị Nhi một chút, chuyện cửa ra quỷ môn xuất hiện hơi lệch thế này, hẳn là do lệnh bài của quỷ sai mà ra. Lệnh bài của quỷ sai sẽ tự động cảm ứng được cửa ra gần nơi âm khí cường thịnh vượng nhất.

"Miêu chủ tử, ngài có thể tìm được đường trở về không?" Liễu Mị Nhi có chút sốt ruột, nơi này nhìn hẻo lánh quá, mình hiện giờ không có thực thể, cũng không có điện thoại, cho dù biết đường quay về, nhưng chờ đến khi nàng ta tìm được Vu Miểu Miểu thời điểm, cũng không biết mất bao lâu.

"Meo!" Mèo đen bỗng nhiên chạy vài bước về phía trước, nhìn về phía một khe núi cách đó không xa.

"Đó là, hơi thở của Nguyên công tử?" Liễu Mị Nhi nhìn về phía khe núi đang không ngừng bốc lên quỷ khí, trong đó có một mạt hơi thở quen thuộc, đúng là Nguyên Bạch, "Oa Oa cùng Quỷ công tử ở chỗ này. Chúng ta phải nghĩ biện pháp báo chỗ này cho Vu sư đại......"

Liễu Mị Nhi nói còn chưa xong, mèo đen đột nhiên vụt tới, chạy về phương hướng khe núi như điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play