Theo lễ Giáng Sinh tới gần, trung tâm thương mại cùng trường học đều tràn ngập không khí ngày hội vô cùng náo nhiệt, nhưng lễ Giáng Sinh chung quy cũng không phải ngày nghỉ ở Hoa Quốc, các hoạt động ở trường học đều quay chung quanh Nguyên Đán, tiệc tối tất niên cũng đã được trù bị kỹ càng.
Vì Công Tôn Liên từng biểu diễn dương cầm trong bữa tiệc chào mừng người mới, cho nên sớm đã được mấy người trong ban văn nghệ trường mời, nhưng Công Tôn Liên không đồng ý, bởi vì hôm đó ký túc xá các cô đã có hoạt động tập thể rồi. Vu Miểu Miểu rốt cuộc cũng muốn ra mắt tướng công ẩn giấu cả một học kỳ với người.
"Cả một học kỳ, bọn này rốt cuộc xứng đáng được giới thiệu cho tướng công của bồ rồi." Ngũ Nhạc Tâm vừa kích động lại cảm khái nói.
"Đã nói rồi, tướng công của mình rất dễ thực thẹn thùng." Vu Miểu Miểu nửa thật nửa giả nói.
Tướng công nhà mình tất nhiên là thẹn thùng, nhưng sở dĩ hắn không muốn xuất hiện ở trường học không phải bởi vì thẹn thùng, mà là vì năng lượng Mộng Ma trên người hắn. Ngay từ đầu, Vu Miểu Miểu cũng không chú ý tới điểm này, chỉ cho rằng tính cách Quý Lãng không thích gặp người xa lạ. Sau này có một lần ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý Ngũ Nhạc Tâm vô tình nhắc tới, cái hôm khai giảng, cô và Mạc Tịnh có lén liếc mắt xem trộm Quý Lãng một cái, lại bị ánh mắt Quý Lãng dọa cho thối lui luôn, nên Vu Miểu Miểu mới phản ứng lại được.
Trên người Quý Lãng có cái trạm phát năng lượng Mộng Ma, chuyện này cô luôn biết, nhưng lại luôn xem nhẹ, bởi vì sức ảnh hưởng của lực lượng này lên người cô là bằng không. Tướng công trong mắt người khác là một sự tồn tại âm trầm khủng bố, nhìn một cái là có thể làm người tim đập chân run, nhưng trong mắt cô, trước sau vẫn là một viên trân châu đen hoàn mỹ. Khi ý thức được điểm này, Vu Miểu Miểu đau lòng chết đi được, liều mạng trốn qua mặt quản giáo ký túc xá, lén trở về nhà, lại an ủi như vậy như vậy suốt một đêm.
Quý Lãng bị Vu Miểu Miểu đột như nhiệt tình như vậy liền cảm thấy có chút ngơ ngác, liền hỏi cô bị làm sao vậy, Vu Miểu Miểu không muốn nói ra mình đau lòng, liền thuận miệng nói Ngũ Nhạc Tâm bạn ký túc xá cô mới bạn trai, thứ tư tuần trước có mời cả phòng đi ăn cơm. Quý Lãng nghe xong, trầm mặc một lát, bỗng nhiên chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt mấy người bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu biết có thể Quý Lãng hiểu lầm, nhưng nghĩ hiện giờ Quý Lãng chỉ cần tâm tình tốt, thì cái luồng năng lượng Mộng Ma kia cũng sẽ biến mất, liền không cự tuyệt. Trở lại trường học, cô liền đem chuyện này nói cùng bạn cùng phòng, cả đám bạn kinh ngạc một trận, sau đó liền bắt đầu thương lượng thời gian thích hợp, cuối cùng chọn tới chọn đi, chọn được ngay ngày cuối năm.
"Hiện tại con trai mà còn thẹn thùng á, không nhiều lắm, đến lúc đó chúng ta cần phải xem xét cho kỹ, hắn thẹn thùng đến như thế nào nga." Mạc Tịnh nhịn không được cười xấu xa.
"Đúng rồi." Công Tôn Liên cũng ở một bên phụ họa.
"Không được khi dễ tướng công mình, bằng không khi nào kết hôn mình liền không mời mấy bồ làm dâu phụ đâu." Ký túc xá nữ tất nhiên là thường xuyên đàm luận các loại về tình yêu này nọ, mà là người có bạn trai sớm nhất trong nhóm, Vu Miểu Miểu liền trực tiếp bị hỏi kế hoạch kết hôn. Vu Miểu Miểu cũng không ngượng ngùng, khi bị ba cô bạn cùng phòng hỏi, liền nói thẳng, chờ cô vừa đến độ tuổi hợp pháp liền kết hôn.
Vu Miểu Miểu năm nay 18 tuổi, chờ hai mươi tuổi mới đủ tuổi kết hôn, vậy cũng sắp tới rồi.
"Gấp quá, gấp quá, Miểu Miểu gấp lắm rồi." Ba người lại cười đùa một trận, đồng thời cũng lại càng thêm vài phần mong đợi với vị tướng công nhà Vu tộc hay thẹn thùng trong truyền thuyết này.
Cùng lúc này, sau khi Quý Lãng nhận được thông tin thời gian Vu Miểu Miểu nhắn lại, liền điện thoại kêu Đông Vĩnh Nguyên lên.
"Giúp tôi đặt một nhà hàng, bữa tối giáng sinh, chỗ nào gần công viên trò chơi Hải Thành, tổng cộng sáu người." Quý Lãng dặn dò nói.
"Sáu người?" Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc lặp lại một lần, ông chủ vậy mà muốn cùng sáu người ăn cơm?
"Cậu có ý kiến?" Quý Lãng sắc mặt bất thiện liếc mắt một cái nhìn hắn.
"Không có." Hắn làm sao dám lại ý kiến, chỉ là giáng sinh, còn sáu người cùng nhau ăn cơm, chẳng lẽ là mang bà chủ đi gặp người lớn trong nhà?
"Còn có việc?" Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên không đi, hỏi.
"À, là thế này, bên ngục giam bên kia đã liên hệ rồi, anh lúc nào cũng có thể qua đi thu thập tư liệu." Hai ngày trước Hoắc Minh Tri giới thiệu một mối làm ăn thật lớn cho bọn hắn, để phòng làm việc của Quý Lãng phòng phụ trách kịch bản cho một bộ phim truyền hình độc quyền kinh phí nhà nước thật hoành tráng sang năm.
Ký kết hợp đồng xong, đối phương cách ngày liền gửi những tư liệu của những vụ án tương quan tới, Hoắc Minh Tri cũng tỏ vẻ bất luận có yêu cầu bổ sung cái gì, đều có thể tìm hắn. Nhưng nếu muốn kịch bản càng thêm đầy đặn, ngoại trừ thu thập tài liệu từ phía cảnh sát, thì bên phía tội phạm cũng rất quan trọng, vì thế Quý Lãng sửa sang lại một phần danh sách, trình cho bên ngục giam, yêu cầu tự mình lấy tài liệu.
"Tôi đi gặp Bao Lộ cùng Quan Vĩnh Giai, những người khác thì cậu sắp xếp cho bọn Bắc Phồn đi." Quý Lãng nói.
"Được, để em lo." Đông Vĩnh Nguyên tất nhiên biết dụng ý Quý Lãng khi sắp xếp như vậy, Bao Lộ cùng Quan Vĩnh Giai là thủ lĩnh của vụ án buôn lậu ma tuý rất lớn, Quý Lãng gặp qua bọn họ rồi, sau đó liền có thể thông qua chuyện đi vào giấc mộng mà thu hoạch hết thảy tin tức mà mình muốn biết, không chừng còn càng tỉ mỉ hơn mấy hồ sơ tư liệu nhiều. Nhưng làm ra dáng thì vẫn phải làm, cho nên một ít tư liệu của các nhân vật khác cũng cần đi thu thập, nên bảo bọn Bắc Phồn đi thu thập sửa sang lại là được, đến lúc đó Hoắc Minh Tri cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
Đông Vĩnh Nguyên xuống lầu, rất xa liền nghe được tiếng của Hoắc Minh Tri, hai ngày nay nếu Hoắc Minh Tri không có việc gì, liền chạy qua bên phòng làm việc của bọn họ.
"Đội trưởng Hoắc à, hồ sơ này chúng tôi mới xem được một nửa, tạm thời chưa có yêu cầu gì cần anh bổ sung, khi nào cần chúng tôi sẽ nhất định liên hệ anh. Anh không cần cả ngày cứ ghé qua bên này của chúng tôi, ảnh hưởng công việc phá án của anh nữa." Bắc Phồn nhịn không được nói.
"Gần đây cũng không có vụ án nào lớn, rảnh rỗi tôi qua giúp mấy cậu phân tích một chút, mấy cậu đọc hồ sơ cũng nhanh, thì kịch bản viết cũng nhanh thôi." Hoắc Minh Tri nói.
"Đội trưởng Hoắc cũng thật kích động, nhưng nói gì thì nói, vai chính trong vụ án đầu tiên chính là viết theo khuôn mẫu của anh đúng không." Dịch Quan nói.
"Ây, không phải vì nguyên nhân này đâu." Hoắc Minh Tri vội vàng giải thích nói, "Tôi lấy mấy cái kịch bản đó lại đây cho mấy cậu đúng là mất nhiều công sức lắm, kịch bản người biên tập đang xem dở dang mà tôi cũng chê lên chê xuống, xong đem qua đây luôn. Bởi vì vậy, mấy lãnh đạo bên chỗ tôi mới đem tôi ra trút giận một hồi, xong nói vô cùng chờ mong xem cái kịch bản mà tôi đề cử là ra hình ra dạng thế nào. Hơn nữa, vì chuyện đổi kịch bản này mà tôi cũng làm chậm trễ đoàn làm phim, cho nên tôi hiện giờ mới có chút sốt ruột."
"Hóa ra là tới giục bản thảo." Mọi người nghe hiểu.
Hoắc Minh Tri cười ha ha, hỏi: "Vậy mấy cậu đánh giá xem bao lâu có thể viết ra cái kịch bản này xong vậy, à không, viết xong một nửa thôi cũng được. Hôm nay đoàn làm phim mới tới tìm tôi nói, nếu không quay trước một nửa bộ kịch bản cũng được, bọn họ có thể làm cuốn chiếu."
"Cái này phải xem ông chủ chúng tôi thấy thế nào." Đan Tuấn Nghị nói, "Nếu có thể thuận lợi lấy được tư liệu sống nhiều, dùng tốc độ viết của ông chủ chúng tôi, phỏng chừng không mất bao lâu đâu."
"Là khoảng mấy ngày? Ba ngày, năm ngày?" Tốc độ gõ chữ của Quý Lãng cũng là một trong những nguyên nhân mà Hoắc Minh Tri tự tin xé cái kịch bản cũ, vì hắn tin tưởng với tốc độ tay của Quý Lãng, hoàn toàn có thể dùng thời gian ngắn nhất để viết xong cái kịch bản này.
"Đội trưởng Hoắc, đây chính là bộ phim truyền hình 40 tập, sao có thể mấy ngày viết xong được." Bắc Phồn thật không nói nổi.
"Quý Lãng không phải thường xuyên mỗi ngày viết năm sáu chục ngàn chữ hay sao." Hoắc Minh Tri nói.
"Vậy nếu như anh nói, ông chủ chúng tôi mỗi ba tháng mới viết một lần, vậy có được không?" Đông Vĩnh Nguyên lúc này từ trên lầu đi xuống, nghe được lời này liền lên tiếng trách móc.
"Ấy ấy, vậy thì không phải." Hoắc Minh Tri vừa nghe, tức khắc mặt mũi trắng bệch, muốn thật sự là vậy, cục trưởng Lý còn không xé hắn ra.
"Đội trưởng Hoắc a, ông chủ chúng tôi rất phiền lòng về anh, anh không phải không biết. Anh ít tới mấy lần, ít thúc giục mấy lần, nói không chừng ông chủ chúng tôi tâm tình vui vẻ, qua mấy ngày liền bắt đầu viết thì sao. Dù sao khi nào ông chủ chúng tôi viết, sẽ lập tức cập nhật lên mạng, vậy lúc đó anh chắc chắn biết rồi. Khi Quý Lãng nhận lời viết cái kịch bản này, quy trình sẽ là đầu tiên đưa ra dưới dạng tiểu thuyết trên mạng, sau đó những người trong phòng làm việc sẽ chuyển thể thành tiểu thuyết.
Chuyện này đơn vị chế tác cũng không có ý kiến, bởi vì thanh danh Quý Lãng trong thể loại tiểu thuyết tội phạm vẫn rất lớn, nếu có thể cùng đồng bộ với nhau, thì trước khi phim truyền hình lên sóng, cũng là một dịp quảng cáo thực tốt. Hơn nữa, trước khi kịch bản được hoàn thiện, đạo diễn cũng có thể xem được nội dung tiểu thuyết trước.
"À, vậy được rồi." Hoắc Minh Tri chấp nhận sự thật mình bị ghét bỏ, thở dài rời đi.
Đông Vĩnh Nguyên đưa danh sách Quý Lãng nói cho ba người Bắc Phồn: "Đây là danh sách tội phạm bên chỗ ngục giam đưa tới, hai người này ông chủ tự mình đi gặp, còn lại thì ba người các cậu tự phân chia, mau chóng đi thu thập tư liệu đi."
Ba người tiếp nhận, thương lượng phân công nhau, lúc này di động Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên reo lên.
"Sư phụ?" Người gọi điện thoại tới chính là sư phụ của Đông Vĩnh Nguyên, Hứa đại sư.
"Đang ở công ty?" Hứa đại sư hỏi.
"Đúng vậy, sư phụ tìm con có việc?" Hứa đại sư rất ít khi điện thoại cho hắn trong thời gian đi làm thế này.
"Sao gần đây con không nhận nhiệm vụ nữa?" Hứa đại sư hỏi.
"Nhiệm vụ?" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, "Sư phụ nói nói nhiệm vụ trên trang web của hiệp hội hở?"
"Ừ."
"Gần đây con có hơi bận, cho nên không để ý tới mạng của hiệp hội, hơn nữa không phải sư phụ đã nói sao, con cũng không thể giành quá nhiều đơn, mấy người trên hiệp hội đều có ý kiến." Lúc ban đầu Đông Vĩnh Nguyên nhận nhiệm vụ trên mạng hiệp hội, Hứa đại sư cùng Hứa Uy đều giật nảy mình, bởi vì lấy thực lực của Đông Vĩnh Nguyên, ngay cả con lệ quỷ bình thường nhất hắn cũng không đối phó được, càng miễn bàn đến Quỷ Quái. Nhưng mà khi Đông Vĩnh Nguyên thật sự bắt được Quỷ Quái đến giao nhiệm vụ, bọn họ liền lập tức đoán ra được, cái nhiệm vụ Đông Vĩnh Nguyên nhận này cơ bản không phải nhận cho hắn làm. Mà người làm nhiệm vụ này là ai, dùng đầu ngón chân nghĩ đều biết là Vu Miểu Miểu.
Lúc đầu hiệp hội cũng có chút bất mãn, cảm thấy Đông Vĩnh Nguyên đang âm mưu bứt lông dê hiệp hội, nhưng là thực mau, bọn họ liền chuyển biến tư duy. Rốt cuộc mấy nhiệm vụ trên mạng của hiệp hội đều phải người đi làm, người bên trong hiệp hội có nhận nhiệm vụ cũng phải trả tiền, Vu Miểu Miểu nhận cũng phải trả tiền như vậy, cho nên kỳ thật đối với hiệp hội mà nói, cũng không phải cái gì tổn thất. Hơn nữa đạo lý bắt người tay ngắn xưa nay cũng quá rõ ràng, Vu Miểu Miểu cầm tiền trả nhiệm vụ của hiệp hội nhiều như vậy, cũng xem như giúp hòa hoãn quan hệ giữa hai bên.
Tư duy vừa chuyển biến như thế, hiệp hội chẳng những không ngăn cản Đông Vĩnh Nguyên nhận nhiệm vụ, ngược lại còn có chút cổ vũ. Thế nhưng hiệp hội cũng không chịu nổi hiệu suất đối phương hoàn thành nhiệm vụ cao như thế, Đông Vĩnh Nguyên như phát rồ mà một tháng nhận hơn phân nửa số lượng nhiệm vụ của hiệp hội, dẫn tới rất nhiều hội viên đều không nhận được nhiệm vụ, lúc đó mới bị Hứa đại sư kêu qua ân cần dạy bảo một phen. Từ sau đó, Đông Vĩnh Nguyên thu liễm lại rất nhiều, mỗi tháng chỉ nhận ba nhiệm vụ lấy tiền thưởng của hiệp hội, mấy cái khác thì không nhận nữa.
"Hai ngày trước trên mạng mới vừa đăng một cái nhiệm vụ, tiền thưởng cũng được, con có thể đi nhận." Hứa đại sư ám chỉ nói.
Tròng mắt Đông Vĩnh Nguyên hơi đảo một cái: "Sư phụ, là nhiệm vụ người hiệp hội trị không được đúng không."
"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, thích nhận hay không thì tuỳ." Bị vạch trần, mặt mũi Hứa đại sư không chịu nổi, thở phì phì ngắt điện thoại.
Đông Vĩnh Nguyên tức khắc liền cười, bất quá vẫn tò mò mở trang web hiệp hội lên, muốn nhìn xem rốt cuộc là cái nhiệm vụ gì mới làm sư phụ phải tự mình gọi điện thoại cho hắn.
"Đạo hạnh 300 năm? Cũng đúng, gần đây mấy tinh anh của hiệp hội đều bận rộn mà." Đông Vĩnh Nguyên nhìn thoáng qua trang web, lập tức liền phát hiện một nhiệm vụ mới được đăng lên cách đây hai ngày, liền bấm vào nút xác nhận, nhận nhiệm vụ.
Sau đó hắn liền lập tức gọi một cuộc điện thoại đến biệt thự.
"Đông tiên sinh." Giọng nói nhu mị của Liễu Mị Nhi vang lên, "Ngài muốn tìm Nguyên công tử sao, hắn ở lầu hai đọc sách, ngài nhắn WeChat cho hắn đi."
"À, được." Bởi vì mỗi lần đều gọi đến số di động này của Liễu Mị Nhi, cho nên Đông Vĩnh Nguyên luôn quên mất Nguyên Bạch đã có WeChat. Sau khi video call được bắt máy, một con figure tinh xảo lập tức xuất hiện trong hình ảnh trên màn hình.
"Nguyên huynh." Đông Vĩnh Nguyên lập tức cười chào hỏi.
Nguyên Bạch cũng không lập tức trả lời hắn, mà là nhìn người bên cạnh tiếp tục nói: "Oa Oa, quân cờ này của muội đặt sai rồi, hẳn phải đặt ở nơi này."
Nghe được lời này, Đông Vĩnh Nguyên tức khắc đầy mặt hắc tuyến, mẹ ơi, Oa Oa còn biết đánh cờ vây sao?
"Ca ca, ca ca." Giọng nói mềm mại của Oa Oa vang lên.
"Làm nũng vô dụng, cờ có thể hạ không tốt, nhưng cờ phẩm không thể không có, lạc tử bất hối, không được đi lại." Quỷ công tử ngữ khí ôn nhu mà kiên định.
"A ha ha ha......"
"Ngoan." Sau khi dạy Oa Oa xong, Quỷ công tử lúc này mới chuyển về hướng điện thoại, "Là nhận nhiệm vụ?"
"Đúng vậy, lệ quỷ 300 năm, tiền thưởng 30 vạn." Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói.
"Ngươi không phải nói, một tháng chỉ tiếp nhận nhiệm vụ sao? Tháng này hình như đã nhận đủ rồi." Quỷ công tử hỏi.
"Còn không phải tình huống hơi đặc thù sao?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Đặc thù như thế nào?"
Đông Vĩnh Nguyên tất nhiên sẽ không nói sự phụ mình nhờ mình nhận, vậy giống như đạp mặt mũi hiệp hội xuống đất còn gì, liền nói: "Khoảng thời gian trước, thành phố Trường Trạch ra chút nhiễu loạn, tinh anh bên chỗ hiệp hội đều qua chi viện, chờ bọn họ trở về cũng không biết đến khi nào, nên tôi mới thuận tay nhận nhiệm vụ này."
"Được, gửi tư liệu qua đây, buổi tối ta đi ra ngoài nhìn xem." Quỷ công tử nhẹ nhàng bâng quơ nói, chỉ là con quỷ nhép 300 năm, đối với người Huyền môn có thể xem như nhân vật lợi hại, nhưng ở trước mặt hắn, lại là không đủ nhìn.
Đông Vĩnh Nguyên ừ một tiếng, cúp điện thoại, lập tức gửi tư liệu nhiệm vụ qua đi.
Quỷ công tử nhìn lướt qua tư liệu, quay đầu nhìn thoáng qua Oa Oa, ôn nhu nói: "Oa Oa, tối mang muội đi ra ngoài chơi."
Ánh mắt Oa Oa tức khắc sáng lên, vui vẻ đến nhảy quay tại chỗ: "Ca ca, ca ca, ca ca tốt nhất."
Hiện giờ Oa Oa càng ngày càng giống người, cũng càng ngày càng năng động, nhưng sự tồn tại của nó quá mức đặc thù, tàn hồn của nó không thể thoát ly khỏi thán thể búp bê vải hiện tại mà tồn tại độc lập, cho nên nó thậm chí không thể vô hình đi ra khỏi cửa giống như quỷ hồn bình thường. Cơ hội duy nhất để nó có thể tự do chạy nhảy ở bên ngoài chính là khi mỗi lần nửa đêm, len lén cùng ca ca còn có mèo đen đi ra ngoài bắt quỷ.
Cho nên vừa nghe đến có thể ra cửa, Oa Oa liền vui vẻ đến không được.