“Em có phát hiện rằng người hàng xóm mới này, có lẽ có thể trở thành điểm đột phá giúp em vượt qua hội chứng sợ đàn ông không?”
Sau khi Dụ Noãn rời khỏi phòng tư vấn, câu này của Lăng Hi vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Vừa được bác sĩ Lăng nhắc nhở như vậy, cô cũng nhận ra rằng bản thân có vẻ không sợ Quý Sơ Đồng như những người khác.
Mặc dù lần đầu gặp anh, cô đã sợ đến nỗi thiếu chút nữa báo cảnh sát.
Nhưng sau đó, trong vài lần tình cờ tiếp xúc với anh…
Tuy rằng số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng đối với cô mà nói thì đây quả là một sự tiến bộ rất lớn.
Dụ Noãn cúi đầu suy nghĩ, chẳng nhẽ thật ra hội chứng sợ đàn ông của cô đang dần khỏi, chỉ có điều cô chưa nhận ra thôi ư?
Dụ Noãn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng quyết định làm một việc để xác nhận điều này.
Cô lên một chiếc xe buýt.
Hơn 5 giờ chiều, xe buýt không quá đông, nhưng cũng chắc chắn không vắng.
Đặc biệt là đàn ông.
Trước khi lên xe, Dụ Noãn còn cảm thấy nghi ngờ về việc hội chứng sợ đàn ông của cô có chuyển biến tốt.
Sau khi lên xe, vừa trông thấy những người đàn ông xa lạ thì hai chân cô trở nên mềm oặt, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, cô cảm thấy khó thở, lưng toát mồ hôi lạnh, tất cả đều nói với cô rằng: “Đàn ông thật đáng sợ! TAT”
Cuối cùng Dụ Noãn vẫn không thể chịu đựng được. Xe vừa đến trạm tiếp theo, cô đã lập tức đi xuống, cúi đầu bước thật nhanh trên phố, bật điện thoại lên gọi một tài xế nữ qua app đặt xe.
Dụ Noãn về đến trước cổng tiểu khu, đang định đi vào bỗng nghe thấy một tiếng gọi.
“Dụ Noãn?”
Giọng nói quen thuộc khiến Dụ Noãn dừng chân tại chỗ. Cô quay sang hướng phát ra tiếng nói, thì nhìn thấy Quý Sơ Đồng đang ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô.
“Em có thể tiếp xúc với người đó nhiều hơn, rồi tìm hiểu nguyên nhân tại sao em không sợ anh ta. Hoặc là em cũng có thể cân nhắc biến anh ta thành người đàn ông duy nhất trên đời em không sợ. Nói một cách đơn giản, người đàn ông của em.”
Cảm giác này giống như khi vừa nhắc đến chương trình thời sự, trong đầu bạn sẽ ngay lập tức vang lên tiếng nhạc quen thuộc của bản tin lúc 7 giờ.
Cô vừa nhìn thấy Quý Sơ Đồng, bèn theo phản xạ nhớ đến câu nói của Lăng Hi cách đây không lâu.
Mặt Dụ Noãn nóng lên, cô cảm thấy hơi bối rối, phân vân xem có nên qua đó hay không.
Trong lúc cô còn đang rối rắm thì Quý Sơ Đồng đã thay cô đưa ra quyết định
Quý Sơ Đồng trực tiếp xuống xe, đi về phía này.
Anh dừng lại cách Dụ Noãn ba bước chân, đứng ở đó hỏi: “Em xong việc rồi, đang định về nhà đấy à?”
Dụ Noãn gật đầu.
Quý Sơ Đồng lại hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”
Dụ Noãn lắc đầu.
Cô định về đến nhà sẽ đi nấu cơm luôn.
Những hàng quán bên ngoài có rất nhiều đàn ông. Cô không dám đi, bình thường đặt đồ ăn, cô cũng dặn người giao hàng đặt trước cửa nhà.
Quý Sơ Đồng cười thầm, nói: “Đúng lúc anh cũng chưa ăn gì, em có muốn đi với anh không?”
Dụ Noãn đang định xua tay từ chối, nhưng dường như đối phương đã sớm biết lý do khước từ của cô, anh nói thêm: “Anh đảm bảo em sẽ không trông thấy bất kỳ người đàn ông nào ở đó hết.”
Anh khẽ dừng lại sau đó chỉ vào chính mình: “Đương nhiên là trừ anh ra, nhưng em có thể không coi anh là đàn ông cũng được.”
Nói xong chính anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, không coi anh là đàn ông…
Nếu để Cố Khúc biết rằng vì để hẹn một cô gái ra ngoài, ngay cả những lời này anh cũng nói được, Cố Khúc chắc chắn sẽ lôi chuyện này ra cười đến năm sau!
Cho nên có đánh chết, anh cũng không nói đến chuyện hôm nay.
Quý Sơ Đồng mỉm cười nhìn Dụ Noãn, vừa chờ cô trả lời vừa yên lặng thề thốt trong lòng.
Dụ Noãn vẫn cảm thấy rối rắm.
Bác sĩ Lăng bảo cô nên tìm một điểm đột phá trên người Quý Sơ Đồng, nhưng cô lại không muốn vậy.
Bởi vì nếu như vậy, dường như bản thân đang lợi dụng anh.
Quý Sơ Đồng là một người tốt, anh đối xử với cô vừa chân thành vừa chu đáo, cô không thể tiếp cận anh vì mục đích riêng được.
Như thế là không tốt, cô rất xin lỗi.
Nghĩ vậy, Dụ Noãn vẫn đành xua tay nói: “Tôi vẫn nên về nhà nấu cơm…”
Quý Sơ Đồng không đợi được câu trả lời mà anh mong muốn, nhất thời cảm thấy hơi mất mát.
Anh vốn muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn, đều đã nói sinh vật có một loại quán tính như con người, qua lại với một ai đó thời gian dài, bạn sẽ nảy sinh lòng tin với họ một cách tự nhiên.
Nhưng giờ đây có vẻ như còn chưa có cơ hội để tạo lòng tin, anh đã khụy gối ngay từ bước đầu tiên rồi.
Cô gái nhỏ căn bản không có ý định tiếp xúc “Thường xuyên” với anh chút nào!
Quý Sơ Đồng cảm thấy không cam lòng, anh tỏ vẻ mất mát: “Món cơm thịt gác bếp lần trước em làm rất ngon, anh chỉ muốn cảm ơn em mà thôi. Em cảm thấy lời cảm ơn này không ổn ư?”
“Không phải đâu!” Dụ Noãn vội vàng phủ nhận, cô sốt ruột đến nỗi xua tay loạn xạ. Thấy vẻ mặt buồn bã của Quý Sơ Đồng, cô bèn cắn môi, tự hỏi xem có phải lời từ chối của mình khiến anh đau lòng không.
Cô ấy đang do dự!
Cô ấy đang do dự!
Quý Sơ Đồng hân hoan hát bài “Cao nguyên Thanh Tạng” trong lòng.
Tìm được điểm đột phá làm cô mềm lòng chính là khổ nhục kế, anh bèn tiếp tục thêm dầu vào lửa, lấy lùi làm tiến: “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy.”
Quý Sơ Đồng cúi đầu xuống, nói: “Vậy cứ để anh nợ ân tình này…”
“Ở đó thật sự không có người đàn ông khác sao?”
Dụ Noãn đột nhiên lên tiếng cắt ngang mấy lời ra vẻ thảm thương của anh.
“Đương nhiên là không rồi.” Quý Sơ Đồng lập tức nhếch môi cười, sau đó anh vừa bày ra tư thế mời, vừa bảo đảm với cô lần nữa: “Đến một con mèo đực cũng không có.”
Nhìn thấy anh thay đổi biểu cảm trong chớp mắt, trong lòng Dụ Noãn nảy ra một ý nghĩ vi diệu.
Không phải vừa rồi anh cố ý giả vờ đấy chứ?
Dụ Noãn cắn môi đi theo anh đến bên xe, trong lúc cô đang rối rắm xem nên ngồi ghế phụ hay ghế sau, Quý Sơ Đồng đã thay cô mở cửa ghế sau ra trước, còn mở miệng an ủi cô: “Không sao đâu, hôm nay anh chính là tài xế của em.”
Dụ Noãn khẽ buông lời cảm ơn rồi ngồi vào trong xe, trong lòng cô thầm phủ nhận suy đoán vi diệu vừa nãy của mình, hơn nữa còn hung hăng tự trách bản thân.
Quý Sơ Đồng đối xử với cô chu đáo săn sóc như vậy, thế mà cô lại nghi ngờ anh diễn kịch.
Đúng thật quá là không nên.
Dụ Noãn, mày không được u ám như vậy nữa.
Dụ Noãn đi theo Quý Sơ Đồng đến một nhà hàng lẩu.
Đầu tiên, anh bảo Dụ Noãn ngồi trong xe chờ một lúc, không lâu sau anh dẫn một người phụ nữ xinh đẹp đang nở nụ cười dịu dàng đến.
Người phụ nữ này khoảng 30 tuổi, mái tóc đen được búi lên. Cô ấy mặc một chiếc sườn xám đỏ, trông giống như xuyên từ thời kỳ dân quốc đến đây vậy.
Cô ấy dẫn Dụ Noãn và Quý Sơ Đồng vào từ cửa sau vào nhà hàng, đi thẳng lên phòng riêng ở tầng hai. Từ đầu đến cuối quả thật không bắt gặp bất kỳ người đàn ông nào.
Dụ Noãn nhút nhát sợ sệt theo sau Quý Sơ Đồng, sau khi ngồi xuống ghế, lén lút thì thì thầm hỏi anh một câu: “Chúng ta vào bằng cửa sau như vậy, liệu ông chủ có tức giận không?”
Cô gần như dùng giọng gió để nói chuyện, ấy vậy mà người phụ nữ mặc sườn xám vẫn nghe được.
Người phụ nữ ấy nghe thấy lời cô bèn bật cười, tiếng cười giòn như tiếng chuông bạc, cô ấy nói: “Cô bé xinh đẹp ơi, em cứ yên tâm đi, nơi này không có ông chủ, chỉ có bà chủ thôi. Bà chủ vừa xinh đẹp vừa tốt tính, chắc chắn sẽ không để ý đâu.”
Đến lúc này Dụ Noãn mới yên tâm, cô gật đầu sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ.
Bấy giờ Quý Sơ Đồng mới khinh thường nói: “Tôi thấy qua nhiều người tự luyến, nhưng không có ai tự luyến được như chị.”
Thấy Dụ Noãn có vẻ mờ mịt, anh hất cằm về phía người phụ nữ mặc sườn xám, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Cô ấy chính là bà chủ chỗ này.”
Không ngờ Dụ Noãn lại chớp mắt nói một cách đương nhiên: “Nhưng chị gái này đúng là xinh đẹp thật mà.”
Người phụ nữ mặc sườn xám cười càng vui vẻ hơn: “Cô bé xinh đẹp, chị rất thích câu này của em. Hôm nay chị sẽ giảm giá 50% cho em, à mà không được, hôm nay Quý Sơ Đồng mời. Vậy hôm khác em đừng đưa cậu ta đến, chị sẽ giảm cho em 50%.”
Dụ Noãn mỉm cười đáp: “Em cảm ơn chị.”
“Chị tên là Kim Linh, sau này em cứ gọi chị Kim là được.”
“Vâng ạ, chị Kim, em là Dụ Noãn. Tý nữa chị đừng bỏ rau thơm vào lẩu trước chị nhé!”
“Được, bé Dụ Noãn xinh đẹp.”
Sau khi dặn dò xong, Kim Linh cầm thực đơn ra khỏi phòng riêng.
Dụ Noãn vẫn cảm thấy trò chuyện chưa đã, cô nói: “Chị Kim đúng là tốt bụng.”
Nói xong cô liền quay sang nhìn Quý Sơ Đồng nhằm tìm kiếm một sự khẳng định: “Đúng không?”
Quý Sơ Đồng: “…”
Anh không hiểu tình bạn của phụ nữ cho lắm.
Ăn xong bữa lẩu này, Quý Sơ Đồng đã chân chính hiểu được sự khác biệt giữa “Hội chứng sợ xã hội” và “Hội chứng sợ đàn ông.”
Đây là mối quan hệ giữa một cái bao gồm và một cái được bao gồm.
Anh cho rằng Dụ Noãn sợ giao tiếp với tất cả mọi người.
Nhưng sau khi thấy Dụ Noãn vui vẻ trò chuyện với Kim Linh, tâm lý Quý Sơ Đồng có hơi mất cân bằng.
Sao cô ấy lại cười đùa với Kim Linh vui vẻ thế hả?
Thật sự không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau sao?
Nghĩ lại lần đầu tiên cô gặp anh, dáng vẻ ấy, tư thế ấy, cô ấy suýt thì gọi 110 đó!
Chỉ vì Kim Linh là phụ nữ còn anh là đàn ông ư? Sao cô bé xinh đẹp có thể phân biệt đối xử như vậy?
Quý Sơ Đồng ngồi ở ghế lái, nhìn Dụ Noãn sau khi lên xe rồi vẫn còn lưu luyến chào tạm biệt Kim Linh, trong lòng anh càng cảm thấy khó chịu.
Còn cười, cô ấy vẫn còn cười.
Bữa cơm hôm nay, chỉ cần nhìn thấy Kim Linh là cô ấy lại cười.
Chẳng phải nụ cười của cô ấy như đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn ư? Sao hôm nay lại xuất hiện nhiều như vậy?
Uổng công anh… Uổng công anh thấy cô cười lần đầu tiên còn vui mừng lâu như vậy…
“Cảm ơn anh, Quý Sơ Đồng.”
Dụ Noãn bỗng dưng lên tiếng cảm ơn. Cô ngồi ở ghế sau, nở nụ cười với anh: “Hôm nay tôi thật sự rất vui.”
Cô còn thêm trạng từ và phó từ trước từ vui vẻ, có thể nói cô thật sự rất vui.
Đúng là kể từ khi mắc phải hội chứng sợ đàn ông, cô dường như đã cắt đứt mối quan hệ với mọi người.
Bởi vì cô không dám ra khỏi nhà, vừa ra khỏi nhà thì khó tránh khỏi sẽ bắt gặp đàn ông.
Mấy năm nay, cô gần như không quen biết thêm bạn mới, còn mất liên lạc với rất nhiều bạn cũ.
Nhưng hôm nay, việc Quý Sơ Đồng đưa cô đi ăn đã giúp cô kết bạn được với Kim Linh.
Dụ Noãn bỗng nhiên nghĩ đến lời Lăng Hi nói. Có lẽ Quý Sơ Đồng chính là điểm đột phá giúp cô khắc phục hội chứng sợ đàn ông.
Nghĩ vậy, Dụ Noãn nhắc lại thêm một lần nữa: “Thật lòng cảm ơn anh.”
Lúc này, tâm trạng buồn bực vừa nãy trong lòng Quý Sơ Đồng đã sớm tan biến bởi nụ cười và lời cảm ơn của cô.
Anh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nói: “Được rồi, nếu em còn cảm ơn nữa thì anh sẽ mời em thêm bữa cơm đấy.”
Nếu đúng là như vậy, anh lại hi vọng cô cứ tiếp tục cảm ơn.
Vậy anh có thể mời cô thêm một bữa nữa.
Nhưng chắc chắn họ sẽ không bao giờ đến nhà hàng lẩu này nữa.
Câu nói đùa xen lẫn sự chân thành này của Quý Sơ Đồng lại khiến Dụ Noãn tưởng thật.
Cô vội vàng xua tay: “Vậy tôi không cảm ơn nữa, không cảm ơn nữa. Mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi không thể để anh tốn kém thêm được.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Thật ra thì anh rất vui lòng được tiêu tốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT