Edit: Lôi

Beta: Gùa

************

Sau khi Liễu Tố Tố rời đi, ở lại phòng vũ đạo cả buổi chiều, đối với Lâm Vãn mà nói, thật là buồn chán, tẻ nhạt.

Vốn dĩ không rời đi, là bởi vì trong lòng còn ôm một tia hy vọng, rằng nàng sẽ trở về, nàng đã nói, giải quyết xong xuôi sự việc sẽ cố gắng trở lại nhanh nhất có thể.

Ấp ủ hy vọng nho nhỏ ấy, Lâm Vãn liền ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế dài trên hành lang, lẳng lặng chờ một mình.

Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, người người cứ thế đi qua đi lại trên hành lang, Lâm Vãn chống hai tay lên ghế, hai cẳng chân bé nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, đung đưa. Bởi vì không yên tâm cô, Trịnh Mỹ Khiết ở trong lớp học cũng bớt chút thời gian ra ngoài để nhìn một chút, xác nhận là cô còn ngồi tại đấy xong liền chạy nhanh trở lại phòng học.

Chờ rồi lại chờ tiếp, chờ mãi đến khi chương trình học buổi chiều của mẹ đã kết thúc, dì Tố Tố vẫn chưa trở về.

Nếu nói trong lòng không có một chút mất mát nào thì đó là lời giả dối, Lâm Vãn không khỏi nghĩ ngợi, nhất định là nàng ấy bị sự tình gì đó kéo ở lại, haiz.

Nhìn thấy học sinh của mẹ lục tục thu dọn đồ vật, đeo cặp sách rời khỏi phòng vũ đạo, còn chủ động vẫy tay chào Lâm Vãn nói hẹn gặp lại, Lâm Vãn cũng chào lại từng người, chờ mọi người đi hết, lại tiếp tục cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mặt mất mát.

“Tiểu Vãn, mẹ con mình đi về nhà thôi.” Cuối cùng Trịnh Mỹ Khiết cũng đi ra, xách theo cặp.

Lâm Vãn ngẩng đầu nòi: “Dì Tố Tố sẽ tới chứ?”

Trịnh Mỹ Khiết bất đắc dĩ cười nói: “Đã trễ thế này rồi, e rằng sẽ không tới, đi thôi, mẹ con mình về nào.”

Nói xong, Trịnh Mỹ Khiết tiến lên phía trước, kéo cánh tay của Lâm Vãn, trong chợp mắt Lâm Vãn từ trên ghế xuống dưới, ngoan ngoãn để cho mẹ nắm tay rời đi.

“Làm sao vậy, mẹ cảm giác cả buổi chiều hôm nay, tâm trạng con đều không tốt.”

Ngồi trên ghế sau xe đạp của mẹ, cô bị hỏi như vậy.

“Không ạ, chỉ là con thấy có chút nhàm chán mà thôi.” Lâm Vãn trả lời.

“Nếu con không thích thì nói, lần sau không cần đi cùng mẹ.” Trịnh Mỹ Khiết nói.

“Đâu có, con thích đi mà.” Lâm Vãn lắc đầu nói.

Trịnh Mỹ Khiết cười rất vui vẻ, biết rằng con gái đang an ủi mình, nên cũng không để trong lòng.

Cứ như vậy một đường về đến nhà, xe đạp đi vào sân, Lâm Vãn mới bỗng nhiên nhớ lại một chuyện mà chính cô đã quên, vỗ mạnh xuống đùi.

“Mẹ, con quên mua đường hồ lô cho Lý Lý rồi.”

Trịnh Mỹ Khiết phanh lại khẩn cấp: “Hả? Vậy làm sao bây giờ, mẹ lại mang con ra ngoài mua nhé.”

Lâm Vãn lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, còn phải về nhà chuẩn bị cơm chiều mà, con sẽ tự mình đi xin lỗi bạn ấy, lần sau sẽ đền bù cho bạn.”

Đến dưới lầu, Lâm Vãn từ trên xe đạp xuống dưới, sau đó đi đến tòa nhà bên cạnh, gõ vang cửa phòng số 202, một lát sau, có người từ bên trong mở cửa ra, Lâm Vãn nhận ra đó là mẹ của Lý Lý.

“Chào dì, con tìm Lý Lý ạ.”

“Ôi, là Lâm Vãn hả, Lý Lý không có nhà, con bé đi cùng ba nó đến nhà ông bà nội từ chiều, con tìm con bé có chuyện gì không?”

Lâm Vãn tạm dừng một chút, rồi sau đó lắc đầu cười: “Không có việc gì, vậy con về trước đây.”

Ra ngoài ư, được rồi, lần sau đền bù cho cậu ấy vậy.

*

Liễu Tố Tố dùng cả buổi chiều đi mua rượu và thuốc lá để lấy lòng, sau đó liền đi nhờ xe đến một phía khác thành phố Ninh An, vượt qua nửa thành thị khoảng cách, mà địa phương mà nàng muốn tới lần này, là một nơi được gọi là “nhà”.

Sau khi ra khỏi tòa nhà nơi phòng vũ đạo nàng và Liễu Như Ý liền tách ra ngay lập tức, đó là đứa em kém năm tuổi cùng cha khác mẹ của nàng, năm nay lớp 11, có thể hình dung bằng từ “không học vấn không nghề nghiệp”, nhưng cha và mẹ kế luôn luôn chiều nàng, chiều hư quá mức, nên mới hình thành lên tích cách kiêu căng, ngạo mạn của đứa em gái này.

Từ năm mười tám tuổi Liễu Tố Tố sau khi rời nhà ra ngoài học đại học, liền ít khi quay về cái nhà kia, tiền học tiền sinh hoạt cũng đều là tiền nàng kiếm được nhờ làm công hằng ngày, năm ấy nàng rời nhà, em gái vừa đủ mười ba tuổi, đi học trung học, cũng là lúc bắt đầu thời kỳ phản nghịch, vốn dĩ có mẹ kế đứng giữa gây khó dễ nên quan hệ hai chị em cũng không thân, lại thêm chênh lệch tuổi tác, càng không có tiếng nói chung.

Liễu Như Ý tới tìm nàng lần này, như vậy hẳn là ý tứ từ trong nhà, Liễu Tố Tố cảm thấy mình cũng nên về nhà một chuyến, cho dù trong ngôi nhà kia có người mà bản thân nàng không hề muốn đối mặt, nhưng dù sao đó cũng là nơi mà nàng đã lớn lên.

Ngồi trên xe buýt từ thành phố, xấp xỉ bốn mươi năm mươi phút, Liễu Tố Tố ngồi từ lúc hoàng hôn đến khi trời trở tối, dọc theo đường đi ánh hoàng hôn chiếu lên cửa kính phía bên phải, dần dần mất đi ánh sáng, vẫn thấy người từ trên xe xuống dưới, cuối cùng chỉ có vài người còn ngồi lại.

Xuống xe ở trạm đỗ quen thuộc, Liễu Tố Tố cầm theo đồ vật đi vào một cái ngõ nhỏ, gia đình nàng có một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, ở phía đông phố Ninh An, mặc dù là nhà tầng, phòng cũng không nhiều, hàng lang cũng khá hẹp, trước khi lên đại học, Liễu Tố Tố đều ở cùng một phòng với em gái, con bé ngủ ở giường lớn rộng rãi, còn nàng ngủ trên tấm ván gỗ nhỏ.

Đường trong ngõ thì nhỏ, đèn lại tối không chút ánh sáng, thường thường còn có con chó nhà ai nuôi chạy ra, Liễu Tố Tố tự giác mà đi ven đường, không nghĩ tới mình cũng đã hai mươi hai, vẫn bị dọa bởi mấy con chó này, có đôi khi ngẫm lại cũng thấy buồn cười.

Đi không bao xa, liền đến, Liễu Tố Tố duỗi tay đẩy ra hàng rào sắt, trong phòng đã chuẩn bị cơm chiều, Liễu Tố Tố nhấc chân đi vào, trên bàn cơm bày vài món ăn, mẹ kế còn đang xào rau, còn ba thì một mình dựa vào bàn nhâm nhi rượu và ăn đậu phộng.

“Ba, mẹ, con đã về.” Liễu Tố Tố hô một tiếng.

“À, đã về.” Liễu Tông Thẩm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, trong mắt không có chút dao động nào.

Đối với việc này Liễu Tố Tố đã tập thành thói quen, từ khi mẹ kế bắt đầu đi vào cái nhà này, liền làm bà chủ của gia đình, mười mấy năm không công tác, cái nhà này chỉ có một mình ba khiêng, đến tuổi trung niên mà vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, nhà bọn họ coi như miễn cưỡng có cuộc sống ấm no, hiện thực sớm đã làm mờ đi nét tươi cười trên mặt ba, chỉ còn lại sự mỏi mệt, vô cùng mỏi mệt.

Đỗ Ngọc Hoa đang xào rau nghe thấy tiếng khách, theo thói quen cười một cái, liếc mắt nhìn thoáng đồ vật trên tay Liễu Tố Tố, chạy nhanh về phía trước nói: “Con về nhà còn mua mấy thứ đắt tiền này làm gì, người một nhà không cần khách khí như vậy.”

Nói xong, bà ta liền duỗi tay tiếp nhận thuốc lá và rượu từ bàn tay trắng nõn của Liễu Tố Tố, sau đó còn nói: “Sắp ăn cơm rồi, đi gọi em con đi.”

“Ừm, vâng.” Liễu Tố Tố gật nhẹ.

Lên lầu, cầu thang làm bằng gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, hành lang hẹp hòi không có gì để vịn tay, bề mặt tường đã có chút bong tróc, đó đều là dấu vết năm tháng để lại.

Tầng hai chỉ có một phòng, Liễu Tố Tố giơ tay gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh bực mình của Liễu Như Ý.

“Cái gì!”

“Ăn cơm.” thanh âm Liễu Tố Tố bình tĩnh nói.

“Đã biết.” Liễu Như Ý đùng đùng đáp lại, một lúc sau, mở cửa từ bên trong đi ra ngoài.

Bốn người trên bàn cơm, đối diện nhau nhưng không nói gì, chỉ có âm thanh của tiếng ăn.

Lúc này, Đỗ Ngọc Hoa không nhịn được mà tiên phong phá vỡ tình huống yên lặng này, hỏi: “Tố Tố à, mẹ nghe thấy đối tượng xem mặt lần trước mà mẹ giới thiệu cho con nói, con có một đứa con ở bên ngoài?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Liễu Tông Thâm ngay lập tức đen lại, ngay cả Liễu Như Ý cũng dừng lại chiếc đũa, lộ ra biểu tình xem chuyện vui.

“Không phải, là hiểu lầm, đó là con của cô giáo dạy vũ đạo mà con đang học.” Liễu Tố Tố nói xong, lại không nhịn được, nói tiếp: “Mẹ, về sau mẹ có thể không...không cần...giới thiệu đối tượng cho con nữa, con tạm thời không có suy nghĩ muốn kết hôn.”

“Con đều đã hai mươi hai, không kết hôn thì chính là gái lỡ thì, còn có, thằng bé lần trước, gia đình có điều kiện không tồi, có thể cho không ít lễ hỏi.” Đỗ Ngọc Hoa tiếp tục nói.

Nhắc tới cái này, Liễu Tố Tố buông chiếc đũa xuống, trịnh trọng nói: “Con nói, con không muốn kết hôn, mẹ đừng có mà quản chuyện của con.”

Lời này vừa nói ra, Đỗ Ngọc Hoa rốt cuộc cũng xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa, lớn tiếng ồn ào lên: “Có phải bởi vì tao không phải là mẹ ruột của mày, nên mày mới đối xử với tao như vậy, tao vì tương lai mày mà lo lắng trước sau, không có câu cảm ơn nào, ngược lại tao lại là người đáng ghét, phải không?”

Liễu Tố Tố cúi đầu, siết chặt chiếc đũa, đã không còn tâm trạng mà ăn cơm, thấp giọng đáp một câu: “Bà vốn dĩ không phải mẹ ruột của tôi.”

Đỗ Ngọc Hoa vừa nghe, không chịu nổi, liền quay đầu cáo trạng: “Liễu Tông Thâm, ông xem, ông xem, xem nó nói cái gì.”

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, Liễu Tông Thâm đứng lên quăng chiếc đũa, sợ đến nỗi hai người phụ nữ còn lại trên bàn đều sững người, quay đầu chất vấn Liễu Tố Tố: “Đi xin lỗi mẹ mày.”

Liễu Tố Tố cũng buông chiếc đũa, đứng dậy, đối mặt với người ba bất công, bướng bỉnh nói: “Kết hôn là chuyện của con, bà ta vốn không nên nhúng tay vào, con không sai, sao phải xin lỗi.”

Giọng nói vừa rơi xuống, Liễu Tông Thâm liền giơ tay lên, hạ một cái tát vang dội trên mặt Liễu Tố Tố, Liễu Như Ý ngồi ở một bên cùng với mẹ nàng xem đều bị dọa choáng váng.

Cảm nhận được sự đau đớn, nóng rát trên khuôn mặt, theo bản năng Liễu Tố Tố giơ tay che mặt, cúi đầu không nói lời nào.

Liễu Tông Thâm tiếp tục giận dữ nói: “Hôm nay mày có xin lỗi hay không?”

Đỗ Ngọc Hoa ý thức được sự việc có chút quá, chạy nhanh giả vờ làm người tốt, kéo kéo cánh tay Liễu Tông Thâm, khuyên giải: “Thôi, thôi, người một nhà ăn cơm, không cần thiết phải làm to như vậy.”

Giây tiếp theo, Liễu Tố Tố không nói hai lời, xách cặp lên, nhấc chân chạy ra khỏi nhà, cũng không quay đầu lại.

“Nhìn đi, nhìn đi, nhìn cái đức hạnh của nó đi, đều hỏng cả!”

“Được rồi, được rồi, đừng so đo với tụi trẻ.”

“.........”

Một đường đi, Liễu Tố Tố mau chạy nhanh chóng đi ra ngõ nhỏ, chỉ nghĩ muốn nhanh nhanh rời khỏi cái địa phương này.

Bởi vì tuyến xe này rất khó chờ, Liễu Tố Tố đành phải một đường đi về phía trước, trên không trung dần dần có hạt mưa nhỏ, rơi ở trên mặt, lạnh căm căm, Liễu Tố Tố nhẹ ngửa đầu, để mặc cho mưa nhỏ theo gió lướt qua mặt nàng, bên má còn đau âm ỷ, nhưng sẽ mãi không bằng nỗi đau mà căn nhà này mang đến cho nàng.

Trước khi về đến nhà, có lẽ nàng còn ôm một tia kỳ vọng, kỳ vọng có thể có được chút ấm áp gia đình, hiện tại nàng liền hiểu, đại khái đó chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi.

Gia đình nàng, tại năm nàng sáu tuổi ấy, lúc mẹ mất đã sớm tan vỡ rồi.

*

Sau bữa cơm chiều, Lâm Vãn tự mình tắm, sau đó trở lại phòng, viết nhật ký hôm nay.

Ngày 11 tháng 3 năm 1990, chủ nhật, thời tiết nhiều mây chuyển mưa.

Hôm nay gặp dì Tố Tố ở phòng vũ đạo, lại một lần nhìn thấy bộ dáng khiêu vũ của nàng, vẫn y như trong trí nhớ, vẫn mỹ, vẫn đẹp như vậy.

Nhưng hôm nay đã xảy ra một sự việc mà trước kia không xảy ra bao giờ, cũng tại hôm nay ở sáu mươi năm trước, dì Tố Tố ở phòng vũ đạo luyện tập cả ngày, mà buổi chiều hôm nay, có một cô gái tên Liễu Như Ý đến gọi nàng đi, sự việc dường như không đi theo quỹ đạo của lịch sử.

Viết đến trên đường, Lâm Vãn nghe thấy âm thanh hạt mưa va vào cửa sổ, lập tức buông bút, từ ghế đi xuống, đến bên cửa sổ, nhanh chóng đóng lại một bên cửa sổ còn lại.

Trời mưa ư.

Mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ bị gõ vang lên tí tách, Lâm Vãn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn làn mưa to trong bóng đêm, không nhịn được tự hỏi không biết dì Tố Tố giờ phút này đang làm gì.

Mưa lớn, Liễu Tố Tố vẫn bước đi ở trong mưa, cả người đều ướt đẫm, không chỗ nào lành lặn.

Dù vậy, hạt mưa xối vào trên người, cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Theo gió lay động, trôi dạt, không chỗ về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play