Chờ sau khi Cố Minh Lãng nói xong lời này, tin tức giải trí vào ban đêm, đầu đề Weibo liền hoàn toàn bùng nổ.
Nói gì thì Lâm Lan San thân là người nổi tiếng, túi xách hàng hiệu, đồ trang điểm hàng hiệu thậm chí là một ít trang phục cao cấp đắt tiền gì đó, căn bản là không đủ cho cô ta khoe ra hằng ngày, cô ta còn thường ở trêи mạng thổi phồng tình cảm suốt mười năm với Cố Minh Lãng, thậm chí những bức ảnh về hoạt động và thành tựu từ nhỏ đến lớn của Cố Minh Lãng đều là vốn liếng mà Lâm Lan San thường ngày hay khoe khoang, hắn ta đọc sách ở Đại học y khoa thành phố B, hình ảnh trong chiếc áo blouse trắng càn quét toàn bộ internet trong một đoạn thời gian rất dài, được cộng đồng mạng gọi là bạn trai nhà người ta, bởi vì khuôn mặt đó cùng các loại biểu hiện ưu tú của hắn ta thế nên thu hoạch được một đống fans nhan sắc thuần túy.
Sau này bị người ta đào ra địa vị Lâm gia cùng Cố gia ở thành phố B, càng làm cho vô số người cảm thán quả nhiên từ trước tới nay vương tử đều sánh đôi với công chúa, Lâm Lan San cũng được cộng đồng mạng gọi đùa là tiểu công chúa Lâm gia, có tiền, có nhan sắc, có bạn trai người người hâm mộ, có thể nói sinh ra đã ở vạch đích.
Nhớ rõ khi đó, bởi vì Dung Tự không có bạn bè ở đại học với cả do yêu thầm Cố Minh Lãng, sinh ra hâm mộ Lâm Lan San một đoạn thời gian, rốt cuộc Lâm Lan San đăng bức ảnh nào trêи Weibo mãi mãi đều cực kỳ náo nhiệt, có vô số bạn bè bồi cô ấy ăn uống chơi bời, vô số cư dân mạng nâng cô ấy trong lòng bàn tay, thậm chí còn có bạn trai tốt như Cố học trưởng, người thì hiền lành lịch sự, thành tích học tập luôn đứng nhất trường, thậm chí còn là người nổi bật trong phương diện thể ɖu͙ƈ, âm nhạc v...v... đều là người khác chỉ có thể trông mong mà chẳng thể tới gần, khi đó Dung Tự còn ngây ngốc mà nghĩ rằng Lâm Lan San may mắn và hạnh phúc biết bao a!
Nhưng làm sao nàng cũng không nghĩ tới trong nháy mắt phần hâm mộ và may mắn mà nàng đã từng ao ước lại rơi trêи đầu mình, nhưng sau đó ngay cả nàng cũng không rõ đây là hạnh phúc hay là bất hạnh nữa.
Sắc trời ngoài cửa sổ xe dần dần tối xuống, Dung Tự ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân mặc áo khoác vàng nhạt bên cạnh mà ngơ ngẩn, ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn bao lâu nữa.
Sự việc vừa mới phát sinh từng màn từng màn vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Vào thời điểm chính miệng Cố Minh Lãng nói ra Dung Tự là vợ của hắn ta, gần như tất cả các phóng viên ở đây đều ngây ngẩn cả người, dù sao đám phóng viên lá cải bọn họ đều xào qua cp Cố thiếu với Lâm đại tiểu thư này, trước đó lúc tuôn ra Lâm đại tiểu thư đã chia tay với Cố thiếu, quay đầu liền kết hôn với Phó thiếu, mấy người phóng viên bọn họ không một ai không kinh ngạc, thậm chí đến bây giờ vẫn có chút không thể tin được.
Bọn họ còn nhớ rõ tình trạng cãi cọ ầm ĩ trêи mạng lúc ấy, có mắng Lâm Lan San là kỹ nữ, có đau lòng Cố Minh Lãng, còn có mắng Phó Ngôn Khải thừa lúc vắng mà chen vào, thậm chí còn hâm mộ Lâm Lan San quả nhiên là tiểu công chúa, giá trị nhan sắc của người đàn ông tùy tiện đính hôn cũng cao như vậy, so sánh với cô ấy, người thường như bọn họ căn bản là không sống nổi.
Phần lớn dân mạng đều mắng Lâm Lan San, nhưng mà trêи cơ bản cô ấy cũng không thèm để ý, rốt cuộc tầng lớp sinh hoạt không giống nhau, dù cư dân mạng mắng cô ấy đến nở hoa đi nữa thì căn bản cô ấy cũng không có thời gian nhìn những lời chửi rủa đó, phải biết rằng khi đó cô ấy đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài cùng Phó Ngôn Khải. Hơn nữa, hôm sau người mắng chửi đều bị Lâm gia khóa nick, một số kẻ mở miệng nói những lời ô uế đều mất nick, khi cô ấy nhàn rỗi đi xem cũng chỉ còn lại ca tụng và khen ngợi.
Sau đó bọn họ được tin tức Cố thiếu cùng Lâm Lan San vô cùng có khả năng còn đang "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng" (nghĩa là tình cũ chưa dứt), thậm chí còn dắt nhau du lịch Châu Âu, đây chính là một tin tức lớn đó, rốt cuộc các người phân phân hợp hợp thế nào cũng chẳng sao cả, đó là chuyện riêng giữa hai người, nhưng Lâm Lan San đã kết hôn còn làm như thế, hơn nữa còn liên lụy đến Phó gia cũng là một gia tộc lớn khác ở thành phố B, cái này không phải là tin tức lớn sao?
Nhưng mà Cố thiếu vốn dĩ đã định là người thừa kế đời sau của Cố gia, khác với Lâm đại tiểu thư sống phóng túng, cho nên cấp trêи có lệnh muốn bọn họ cẩn thận nói chuyện một chút, hơn nữa vừa mới tới đây cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cố thiếu, vì thế đám người này trực tiếp liền bắt đầu vây quanh Lâm Lan San, phỏng vấn được chút gì đó, sau khi trở về thêm mắm dặm muối một ít, Cố thiếu không cho đăng bọn họ liền ám chỉ, đến lúc đó cư dân mạng tự nhiên sẽ kϊƈɦ động nhiệt liệt lên, đó đều là thịnh hành, đều là lưu lượng, đều là danh khí cả đó, bọn họ ngu gì không xào! Ai biểu Lâm đại tiểu thư cô là người nổi tiếng trêи mạng, tất cả mọi người đều đặc biệt cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của cô đấy!
Chỉ là bây giờ tình huống chuyển biến bất ngờ khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Cố thiếu kết hôn? Còn là hơn một tháng trước đã kết hôn? Kết hôn với một cô gái bỗng nhiên xuất hiện?
Phải biết rằng mặc dù bình thường bọn họ không đưa tin nhiều lắm về Phó Ngôn Khải, nhưng đối với hắn ta cũng có nghe nói qua, còn Dung Tự này từ nơi nào toát ra vậy?
Một số phóng viên hỏa nhãn kim tinh trực tiếp liền nhìn ra trang phục từ đầu đến chân của Dung Tự chỉ sợ cũng không vượt qua năm trăm tệ, trông cũng xinh đẹp, đứng ở bên người Cố thiếu, một người nhã nhặn một người thanh thuần cũng rất xứng đôi, nhưng có điều họ Dung ở thành phố B căn bản tra không thấy, nhìn thấy chắc hẳn là cô bé lọ lem, đệch, phiên bản thật của cô bé lọ lem thế nhưng xuất hiện trước mặt bọn họ, đây chính là chuyện càng thích hợp thổi phồng hơn chuyện Lâm Lan San xuất quỹ hay chuyện Cố thiếu kết hôn nữa.
Dù sao Cố thiếu với Lâm Lan San đều là xuất thân hào môn, cư dân mạng thì cũng chỉ là dân thường, thật sự là không có cảm giác cùng một tầng lớp, bởi vì đó là thế giới bọn họ không thể chạm đến, mà vị trước mặt đây vừa nhìn liền biết tuyệt đối xuất thân từ nông thôn, cái này rất giống phim thần tượng, chụp về rồi viết một bài nhất định là tin tức lớn.
Cho nên gần như tức thì tất cả các phóng viên ở đây đều vây quanh bên người Dung Tự cùng Cố Minh Lãng, Lâm Lan San bên kia nháy mắt không còn ai, Lâm Thụy Đông được cơ hội tranh thủ thời gian kêu Phó Ngôn Khải mang theo Lâm Lan San trở về trước rồi hãy nói.
Cũng mặc kệ hắn ta khuyên như thế nào, Lâm Lan San lại khẩn cầu thế nào, từ đầu đến cuối Phó Ngôn Khải đều ngơ ngác nhìn Dung Tự, bởi vì cô không quá thích ứng với đèn flash mà được Cố Minh Lãng trêи mặt tràn đầy tươi cười che chở trong ngực nên không thấy rõ biểu tình của cô.
"Dung Tự..."
Hắn nhỏ giọng gọi một tiếng.
Gọi xong hắn còn định đi về phía Cố Minh Lãng và Dung Tự.
Hắn luôn có loại cảm giác, ngày hôm nay thả hai người bọn họ đi mất, người ngồi một giờ xe buýt chạy tới ăn tết với hắn trong đêm giao thừa, người nói thích hắn nói sẽ không so đo gì cả, nguyện ý cùng hắn đi lên phía trước, người cười với hắn, khóc với hắn kia giống như là sẽ triệt để không bao giờ thuộc về hắn nữa.
"Dung Tự..."
Phó Ngôn Khải có chút không kiểm soát lại gọi một tiếng, gọi xong căn bản cũng không để ý đến Lâm Lan San đang gắt gao ôm lấy cánh tay mình liền muốn xông lên trước.
Hắn thích chính là Dung Tự, bây giờ nguy cơ của Lan San đã giải trừ, cô ấy đã không cần đến hắn nữa, người hắn thích là Dung Tự, hắn không thể nhìn cô bị Cố Minh Lãng mang đi, làm sao hắn có thể nhìn cô bị Cố Minh Lãng mang đi được chứ? Cô thích hắn, hắn cũng thích cô, hai người bọn họ mới là thật tình yêu nhau, Dung Tự từng nói cô đã buông xuống Cố Minh Lãng, bây giờ cô thích chính là hắn, là Phó Ngôn Khải hắn, lúc trước hắn đã hứa dẫn cô về nhà gặp ba mẹ hắn, sau khi ăn tết ngày mai lại cùng cô về quê một chuyến, hắn đã hứa với cô rồi......
Nếu nói lúc nãy Lâm Lan San vừa bị người vây khốn khóc cầu xin hắn cứu cô ấy, trong lòng của hắn chỉ còn có chút chua xót, bây giờ nhìn lấy Dung Tự bị Cố Minh Lãng ôm vào trong ngực, bị đám phóng viên kia vây quanh, hắn cảm giác trái tim mình như là bị một con dao găm đâm một cái lại một cái, thậm chí sau đó đau đến chết lặng không còn cảm giác nào nữa.
Dung Tự, Cố Minh Lãng buông cô ấy ra, đó là Dung Tự của hắn!
Phó Ngôn Khải lập tức gỡ cánh tay Lâm Lan San đang ôm chặt mình ra: "Em... Em đã không sao...... Anh muốn đi tìm Dung Tự... Anh muốn đi tìm cô ấy....."
Lại không ngờ rằng mới đi được hai bước đã bị Lâm Thụy Đông mặt lạnh lùng vừa đi đến bên cạnh bọn họ trực tiếp giữ chặt cánh tay hắn: "Cậu muốn làm gì?"
"Dung Tự... Tôi... Cô ấy là của tôi... Tôi muốn đi tìm cô ấy..."
Phó Ngôn Khải dùng sức giãy giụa, sau đó trực tiếp giơ tay lên đẩy ngực Lâm Thụy Đông ra, suýt chút nữa làm hắn ta lảo đảo.
"Phó Ngôn Khải, cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy được không? Rốt cuộc cậu có hiểu tình huống bây giờ ra sao rồi không? Hả? Hiện tại là con nít chơi nhà chòi sao? Cậu bước đến bên Lan San trước mặt mọi người, việc này chứng minh hôn nhân của hai người không có một chút vấn đề gì cả, cậu là chồng của Lan San, không bao lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ. Bây giờ cậu đi tìm Dung Tự là muốn làm gì? Tìm cô ấy tỏ lòng trung thành, tỏ vẻ người cậu yêu chính là cô ấy, vừa rồi chỉ là muốn giải vây cho Lan San? Ha...... Hiện tại bên cạnh cô ấy và Cố Minh Lãng toàn là phóng viên, cậu hiện tại tiến lên còn không phải là đang nói cho bọn họ biết cậu lừa gạt bọn họ sao, người cậu yêu không phải là người vợ sắp kết hôn với cậu, mà là vợ của anh họ cậu, ha ha, đến lúc đó ba nhà chúng ta sẽ thật sự bị mọi người ở thành phố B chê cười! Cậu rốt cuộc có não không vậy? Cậu không có cũng được, Dung Tự tóm lại là vô tội, bị anh họ cậu đùa bỡn xong lại bị cậu đùa nghịch, bây giờ cậu lại không suy nghĩ mà tiến lên, chính là đem cô ấy đẩy đến đầu sóng ngọn gió, đến lúc đó cô ấy bị người ta mắng chỉ sợ không lấy cái chết tạ tội thì cũng tìm không thấy lối thoát thứ hai! Phó Ngôn Khải!"
Lâm Thụy Đông đột nhiên đẩy tên ngu xuẩn trước mặt nện vào cây cột đằng sau, chỉ cảm thấy giận sôi máu.
"Anh....."
Lâm Lan San lo lắng tiến lên một bước.
"Cô đừng gọi tôi là anh, hừ, không phải lúc trước cô với Cố Minh Lãng đi rất vui vẻ sao, còn đặc biệt chơi trò trốn tìm ở khắp Châu Âu với người của tôi, thậm chí đến chỗ nào cũng không để lại một chút manh mối cho chúng tôi đi tìm à? Sao bây giờ lại có hứng thú trở lại rồi hả? Không phải đã tìm được tình yêu đích thực chó má của cuộc đời cô rồi sao? Hả? Bây giờ vừa khóc la vừa ôm Phó Ngôn Khải là có chuyện gì đấy hả? Cảm thấy hắn là người ngu xuẩn, có thể trung hòa chỉ số thông minh của thế hệ sau hử?"
Từ trước đến nay Lâm Thụy Đông chưa từng độc miệng như thế, nhưng bây giờ đối mặt với loại chuyện lớn như vậy, hắn căn bản là không áp chế được bản thân, nếu như vụ việc ở đây bị người ta đưa ra ngoài, người của ba nhà mất hết mặt mũi không nói, chỉ sợ Dung Tự cũng sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời, thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô đâu? Cũng là gặp vận đen tám đời mới đụng phải ba người này.
Trước đó hắn vẫn luôn tận lực đem mọi chuyện giảm đến mức tối thiểu, Phó Ngôn Khải kết hôn với Lan San, trước tiên đưa Cố Minh Lãng trở về, hắn lại mang Dung Tự đi, chuyện sau đó cùng lắm thì bọn họ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, nếu Phó Ngôn Khải thật sự muốn cùng Dung Tự ở bên nhau, hai người bọn họ thật sự yêu nhau, cùng lắm thì sau khi làm hôn lễ với Lan San xong, qua hai năm lại tuôn ra tin tức ly hôn, hắn ta lại kết hôn với Dung Tự, dù sao một người nguyện đánh một người nguyện chịu, có ngốc nghếch cũng không liên quan đến hắn. Bây giờ thì hay rồi, cục diện biến thành như thế này, Cố Minh Lãng còn trộn lẫn vào, vấn đề này căn bản là không thể giải quyết xong trong một vài năm, hơn nữa Phó Ngôn Khải và Dung Tự cũng căn bản là không thể ở bên nhau!
Phó Ngôn Khải bị Lâm Thụy Đông chỉ vào mũi mắng, từ đầu đến cuối vẫn luôn dựa vào cây cột phía sau, nhìn theo hướng Cố Minh Lãng và Dung Tự rời đi, không bao lâu sau mắt liền đỏ lên.
Trùng hợp đúng lúc này, Cố Minh Lãng lại còn quay đầu nhìn hắn một cái trong cảnh nhốn nháo của mọi người, sau đó nghiêng mặt, hơi nhếch mép, sườn mặt tinh xảo được mặt trời chiếu xuống như thiên thần hạ phàm.
"Ahh!" Phó Ngôn Khải thống khổ buồn bực rống lên một tiếng, liền chạy đi từ hướng khác.
Lâm Lan San muốn đuổi theo, Lâm Thụy Đông đã trực tiếp giữ cánh tay cô ta lại: "Được rồi, bây giờ Phó Ngôn Khải không có ở đây, em nói thật với anh, rốt cuộc em cùng Cố Minh Lãng ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi? Em rốt cuộc sao lại thế này? Đừng nói cho anh là em đột nhiên yêu Phó Ngôn Khải, anh không phải kẻ ngốc, không nghe nói dối."
Mà vừa nghe đến ba chữ Cố Minh Lãng, thân thể Lâm Lan San liền vô thức run rẩy, sau đó nước mắt liền tràn đầy hốc mắt, nhìn anh trai ruột trước mặt mình, liền nhào vào trong ngực của hắn, "Anh, hắn... Hắn là tên biến thái... Huhuhu... Trước đó hắn vẫn luôn diễn trò... Hắn còn đánh em..."
Em gái nhà mình mang theo sợ hãi nói ra lời này, nghe vậy, sát khí trong mắt Lâm Thụy Đông chợt lóe qua.
"Em chậm rãi nói...."
Gần như đồng thời, Dung Tự vẫn luôn được Cố Minh Lãng che chở trong ngực sau khi nghe hắn ta hàn huyên vài câu với đám phóng viên, bị hắn ta đẩy lên chiếc xe, sau đó Cố Minh Lãng cũng đi vào ngồi, hơi hơi mỉm cười với các phóng viên bên ngoài, giẫm lên chân ga liền rời đi sân bay, vẫn luôn chạy đến tận bây giờ, từ đầu đến cuối hai người đều chưa từng nói một câu nào.
Dung Tự nhìn sườn mặt người này, lại tỉ mỉ nhớ lại Cố Minh Lãng ở chung với nguyên chủ lúc trước, càng nghĩ liền càng thêm nghi hoặc, không có đạo lý a, Cố Minh Lãng trước kia trong xương hiền lành lịch sự, cô trái nghĩ phải nghĩ cũng cảm thấy dù cho kỹ thuật diễn cao siêu cũng không diễn tới trình độ này, ôn hòa cùng ưu nhã đó là phát ra từ nội tâm của hắn ta, hơn nữa bộ dạng đối phương bị Lâm Lan San thương tổn cũng không phải giả vờ, ở nơi đó của nguyên chủ sau khi nhận được sự quan tâm, cảm động được biểu hiện ra ngoài cũng không giống giả vờ, nếu không hắn ta cần gì phải giả dạng làm dáng vẻ kia đi tiếp cận một y tá nhỏ từ trước đến nay hắn ta chưa từng gặp qua chứ, vô lý a, tiếp cận nàng sau đó vứt bỏ nàng, người này chẳng lẽ là ăn no rửng mỡ?
Hơn nữa, cẩn thận so sánh một chút liền thấy được nam nhân trước mặt này biểu tình cùng giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra có chút khác biệt với Cố Minh Lãng lúc trước.......
Khác biệt? Từ từ......
Ngón tay Dung Tự vô thức giật giật, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó.
Vẫn còn có chút vô lý......
Dung Tự lại nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, lại không nghĩ thế nhưng lại thẳng tắp va vào một đôi con ngươi sâu thẳm tĩnh mịch tựa như không nhìn thấy đáy.
"Sao cứ nhìn anh mãi vậy? Hả?"
Sau khi liếc mắt một cái với Dung Tự, Cố Minh Lãng liền cười, quay đầu nhìn về đèn đỏ đang đếm ngược đằng trước.
Nhìn bộ dạng hắn như thể chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Dung Tự, Dung Tự lập tức nhíu mày, sau đó cũng nhìn về phía đèn giao thông từ đỏ nhảy thành xanh đằng trước.
"Đợi lát nữa anh thả tôi ở giao lộ là được rồi, tôi sẽ tự mình đón xe về nhà."
Dung Tự cắn cắn môi, nghẹn giọng nói.
"Đón xe về nhà? Về nhà nào? Bây giờ em là vợ của anh..."
"Cố Minh Lãng anh đừng có quá đáng! Chúng ta ly hôn, chúng ta đã ly hôn! Một tháng trước cũng đã ly hôn! Anh dựa vào cái gì còn nói tôi là vợ của anh? Anh đùa giỡn tôi còn chưa đủ sao? Nói kết hôn liền kết hôn, nói ly hôn liền ly hôn, anh...... thật quá đáng......"
Dứt lời, nước mắt Dung Tự lập tức liền rơi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt của Cố Minh Lãng.
Lại không nghĩ tới giây tiếp theo, xe đang chạy bị người đột nhiên giẫm phanh dừng lại, Dung Tự ghìm chặt dây an toàn theo quán tính nhào lên phía trước, dọa cô sợ đến mức cảm xúc đã sớm ấp ủ tốt suýt chút nữa sụp đổ hoàn toàn, sau đó liền thấy nam nhân bên cạnh vỗ vỗ đầu của mình, lộ ra bộ dáng đột nhiên nhận ra: "Ồ đúng rồi, trước khi anh đi đã để lại một tờ thỏa thuận ly hôn cho em, sao động tác của em lại nhanh như vậy chứ? Đã ký rồi? Cố gia chính là có rất nhiều tiền, tốt xấu gì thì em với anh cũng đã từng có một đoạn thời gian làm vợ chồng, làm sao anh cũng nên chia cho em một ít? Đáng tiếc em đã ký, đáng tiếc, đáng tiếc........"
Nghe vậy, Dung Tự không thể tin nhìn hắn ta một cái: "Anh....."
"Được, được, không sợ, không lo lắng, ký rồi cũng không sao cả, Cố Minh Lãng anh cũng không phải người keo kiệt như vậy, nên chia cho em vẫn sẽ chia cho em. Nhưng mà mới nảy bởi vì anh nghe em chân tình thú nhận với em họ của anh, có chút tức giận, trong lúc nhất thời liền quên mất trước khi anh đi để lại cho em một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó lại bởi vì khi còn bé đùa giỡn cậu ta đùa đến quen rồi, anh nhìn cậu ta giống như thật sự có chút ý tứ với em, lại còn chạy đến chỗ Lan San giải vây cho cô ta, anh cũng là vì bất bình cho vợ của anh a, mới thừa nhận cuộc hôn nhân của chúng ta ngay trước mặt đám bạn bè phóng viên, haizz, em nói một chút, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Anh thấy những tin tức mới nảy đều đưa ra ngoài rồi, sợ là rất khó giải thích, không bằng em ủy khuất ở bên anh một khoảng thời gian, thế nào? Những thứ nói chia cho em vẫn sẽ chia cho em nha........"
Bởi vì trong xe cũng chỉ có hai người bọn họ, có thể là đối phương cảm giác được căn bản cũng không cần làm bộ nữa, cả người từ ôn hòa biến thành tà tứ, thanh kiếm tốt mà Dung Tự nhận ra trước đó rốt cuộc cũng đã lộ ra lưỡi kiếm sắc bén của nó, lập tức dồn đến trước mắt Dung Tự.
Nam nhân cười đến tùy ý, khóe miệng giơ lên cao, trong ánh mắt có ý cười đùa, phảng phất Dung Tự chỉ là động vật nhỏ nằm dưới lòng bàn tay mặc hắn ta chơi đùa, hắn ta thì lại chờ con thỏ là cô bị hắn làm tức giận nhào đến cắn hắn ta một cái.
Hắn đang trêu đùa cô.
Dung Tự có thể rõ ràng cảm nhận được.
Không chỉ không có một chút áy náy nào với chuyện kết hôn rồi lại ly hôn lúc trước, ngược lại còn xoay đầu lại trêu đùa Dung Tự, thậm chí còn chờ cô tức giận.
Người này...
Sự tức giận vụn vặt của Dung Tự vừa mới bị hắn ta kϊƈɦ thích nổi lên kỳ dị mà mai một mất, nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân này, sau đó nhanh chóng cởi dây an toàn của mình, mở cửa xe đi xuống.
Lại không nghĩ rằng động tác của đối phương còn nhanh hơn cô, từ đầu bên kia xuống xe trực tiếp liền đi tới chỗ Dung Tự giữ lại cánh tay trái của cô, kéo vào trong ngực của mình, dùng sức ôm lấy.
Sức lực của nữ nhân và nam nhân luôn luôn cách biệt như vậy.
Dung Tự tránh thoát không được, đành phải đưa mắt nhìn cúc áo trước ngực hắn ta, có vẻ như đã thỏa hiệp.
Nhưng cô nguyện ý thỏa hiệp, đối phương ngược lại không muốn, trực tiếp lại giơ lên một cái tay nhàn rỗi khác, nâng cằm Dung Tự lên: "Tức giận? Hả?"
Dung Tự giương mắt nhìn thấy hắn ta lại biến thành bộ dáng ôn hòa, nhíu nhíu mày.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng ta ly hôn, sau này tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh, càng sẽ không muốn số tiền kia của anh, những chuyện lừa gạt mà lúc trước anh làm, Cố gia các người gia đại nghiệp đại, tôi cũng lấy không được cái công bằng gì đó, cho nên tôi không ngại, bây giờ anh còn làm như vậy rốt cuộc là muốn thế nào?"
Dung Tự tận lực dùng giọng điệu bình thản nói chuyện.
"Chẳng muốn thế nào? Trước đó không phải em rất thích anh, muốn ở cùng anh một đời một kiếp sao? Sao bây giờ anh cho em cơ hội em lại không muốn chứ?" Cố Minh Lãng nhướng mày, làm như có chút nghi hoặc.
"Chúng ta ly hôn!"
Dung Tự bị hắn ta chọc cho tức giận lặp lại một lần nữa.
"Được được được, ly hôn rồi, đã ly hôn rồi. Dù đã ly hôn nhưng cũng có thể coi là bạn bè mà, vừa rồi chắc em đã bị Phó Ngôn Khải làm tổn thương không nhẹ đi? Hay là để anh đưa em đi chỗ tốt giải sầu một chút, thế nào?" Cố Minh Lãng tư duy nhảy vọt cực kỳ nhanh, vừa nói xong căn bản cũng không cho Dung Tự bất cứ cơ hội từ chối nào cả đã nhét cả người cô vào trong xe, cưỡng ép thắt chặt dây an toàn, còn khóa cửa xe.
Lúc này sắc trời đã càng ngày càng tối, hoàng hôn bao phủ cuối cùng chỉ để lại một chút ánh sáng nhỏ, chân trời từ màu da cam biến đổi thành màu chàm, mắt thấy sắp vào đêm rồi.
"Cố Minh Lãng, anh thả tôi
ra ngoài, tôi không đi chỗ tốt nào hết, tôi muốn về nhà... Tôi muốn trở về... Anh dừng xe thả tôi xuống dưới!"
Nói xong, rốt cuộc Dung Tự không khống chế được mà suy sụp khóc lớn.
Từ đầu đến cuối Cố Minh Lãng đều không dao động: "Vợ ơi, chúng ta đi nha!"
"... Anh bị bệnh thần kinh!"
"Cảm ơn khích lệ, vợ!"
Giọng nói của Cố Minh Lãng nhảy nhót trong không trung.
Mà chờ Dung Tự bị hắn ta đưa đến cái gọi là nơi tốt, mới phát hiện nơi đó thế nhưng là một quán bar nằm ở trung tâm thành phố, bên trong đang vang lên khúc dương cầm du dương, nhìn thấy đẳng cấp chắc là rất cao, nhưng mà sau khi đi vào quán bar mới phát hiện bên trong cũng chỉ có ngồi lát đát vài người, một ca sĩ cát xê thấp đang buồn rầu hát cùng khúc dương cầm.
Từ đầu đến cuối Cố Minh Lãng đều lôi kéo tay Dung Tự, trực tiếp đi thẳng tới quán bar, tiến vào một phòng trong cùng, đưa cái thẻ màu tím của mình cho bảo vệ uể ải ngay cửa xem, liền mang theo Dung Tự đẩy ra cánh cửa màu bạc trong phòng.
Vừa vào cửa, một trận âm nhạc rung trời thiếu chút nữa đánh bay Dung Tự ra ngoài, bên trong kỳ quái, quần ma loạn vũ, trong lúc nhất thời Dung Tự cái gì cũng chưa nhìn rõ, Cố Minh Lãng bỗng nhiên buông tay cô ra, đẩy cô vào giữa đám người kia.
"A!"
Một đám người nháy mắt liền vây quanh cô, thanh âm hi hi ha ha bên tai hầu như chưa ngừng bao giờ, thậm chí thỉnh thoảng không biết là nam hay nữ sờ lên người cô một cái, sợ đến mức Dung Tự liên tục kêu cứu mạng, thẳng đến khi đám người đẩy cô chen vào bên trong, Dung Tự trực tiếp bị cảnh kinh hoàng trước mắt dọa cho ngây ngẩn cả người.
Cả trai lẫn gái quần áo đều không chỉnh tề nằm trêи mâm tròn ở trung tâm, vị trí có chút riêng tư đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí sắc mặt còn ửng hồng làm mấy việc khó coi trước mặt mọi người, khắp nơi là rượu, khắp nơi là người mê loạn....
Nhìn giống như đúc ao rượu rừng thịt thời cổ đại.
Ngay tại lúc Dung Tự vẫn còn đang đánh giá xung quanh, sau lưng không biết là ai bỗng nhiên đẩy cô lên trêи mâm tròn, một đám người cười hì hì chen tới muốn đi qua lột quần áo của cô, Dung Tự lập tức kêu khóc cự tuyệt.
Nếu như cô đoán không sai, Cố Minh Lãng nam nhân này chắc chắn là người có nhân cách phân liệt, như vậy.....
Ban đầu Dung Tự còn lộ vẻ mặt hoảng sợ, sau đó ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, ánh sáng đỏ bên trong chợt lóe qua, một chân đá nam nhân lõa thể trêи người cô ra, thế nhưng trực tiếp liền đá lên quầy bar chất đầy rượu bên cạnh, thanh âm thủy tinh vỡ vụn loảng xoảng vang lên, bốn phía tức thì yên tĩnh.
"Thứ gì, cũng dám đụng vào cô ấy?"
Dung Tự trực tiếp đứng lên, ôm lấy hai tay, mặt lộ vẻ trào phúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT