Edit: Phương Phương + Thanh Vân

-----------------------

Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua Phó Ngôn Khải ở kế bên đang nhìn thẳng phía trước, cúi đầu suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, khϊế͙p͙ sợ trong mắt rõ ràng đến mức Phó Ngôn Khải muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.

Mặc dù từ đầu đến cuối trêи mặt của hắn đều giữ dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng không biểu tình, nhưng trong lòng lại khống chế không được mà dạt dào đắt ý, trước đó chạy một mạch tìm chín toa xe, bị vô số người dẫm chân, đẩy bụng v...v... cũng không tính là chuyện gì, đơn giản là hắn tìm được Dung Tự rồi, hơn nữa thời điểm xe sắp chạy ngồi ở bên cạnh cô, không cần nghĩ, lúc này chắc chắn Dung Tự đang cực kỳ kϊƈɦ động vui vẻ, thậm chí có khả năng trực tiếp bổ nhào vào lòng hắn, thậm chí..... Thậm chí còn có khả năng trực tiếp nhào lên cưỡng hôn hắn....... Hắc hắc........

Càng nghĩ, cả người Phó Ngôn Khải có chút không chịu khống chế mà kϊƈɦ động lên, thậm chí hoàn toàn quên mất không lâu trước đó bởi vì say rượu hôn môi với Dung Tự mà rối rắm phiền não hai ba ngày không dám gặp cô, thậm chí còn nghĩ đến tìm nữ nhân khác thử một lần để loại bỏ hết hảo cảm không đè nén được tận sâu trong đáy lòng đối với Dung Tự, hiện tại ngược lại bắt đầu chờ mong cô sẽ chủ động đến hôn mình.

Phải biết rằng đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng bờ môi mềm mại ấm áp của Dung Tự, hình dạng mỹ lệ cùng tư vị ngọt ngào bên trong.

Bên này, Dung Tự có thể rõ ràng phát hiện sự chờ mong bị kiềm chế ở trong đôi mắt của đối phương, dù cho trêи mặt hắn ta vẫn làm ra vẻ như cũ, lại cố gắng muốn xây dựng loại cảm giác hắn đến đây rất dễ dàng, không tốn sức chút nào cả, thế nên cô không cần phải quá cảm động, đừng để ý làm gì, nhưng ngón tay xoắn xuýt, bờ môi mím chặt, bộ dạng lôi thôi lếch thếch cùng với mồ hôi thấm ra phía trêи cánh mũi đã thành công bán đứng hắn ta.

Dung Tự cảm thấy khi đối mặt với người đàn ông này cô phải nhịn cười, sau đó còn theo hắn ta tiếp tục làm ngốc bạch ngọt, thật sự có chút thống khổ.

Nghĩ nghĩ, cô có chút khống chế không được mà giương lên khóe miệng, sau đó nhướng mày, chậm rãi hướng tới gần Phó Ngôn Khải ở bên kia....

Mà khi cô đến gần, một cổ mùi hương quen thuộc trêи người cô liền chui vào lỗ mũi của Phó Ngôn Khải, cánh tay hai người đã dán lại với nhau, cho dù cách lớp áo len vẫn như cũ có thể cảm nhận được nhiệt độ trêи cơ thể đối phương.

Tuy rằng Phó Ngôn Khải rất vui vẻ suy nghĩ ý xấu, nhưng lúc Dung Tự thật sự sáp lại gần, nói không chừng còn có thể bởi vì cảm động mà hôn hắn, trái tim hắn có chút không chịu khống chế mà đập thình thịch, tay đặt ở bên cạnh có chút không bị khống chế mà nắm chặt đệm dưới thân, đôi môi khô ráo lạ kỳ, mà lúc hắn đang chuẩn bị ɭϊếʍ một chút, hơi thở như có như không của Dung Tự đã đến bên cổ của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, đặc biệt ngưa ngứa.....

Nếu Dung Tự thật sự hôn đến đây, rốt cuộc hắn nên ôm lấy cô hôn đáp lại hay là hơi làm rụt rè từ chối một lúc rồi bá đạo hôn ngược lại, sau đó tuyên bố với cô là về sau loại chuyện hôn môi này tốt nhất nên là hắn chủ động, ừm, giống như cũng không tệ, nhưng mà cái khoang xe này có không ít người, đối diện còn có một bà lão ôm một đứa bé gái, hai người mở to mắt chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ bên này, nếu hắn hôn môi với Dung Tự có phải sẽ dạy hư trẻ con rồi hay không, nếu bởi vì vậy làm Dung Tự thẹn thùng, sau này sẽ không cho hắn hôn thì nên làm gì bây giờ? A, đúng là phiền não ngọt ngào mà!

Dung Tự không biết chính là, não của Phó Ngôn Khải đã bay xa đến tận chân trời, có lẽ xử nam chưa từng nói qua chuyện yêu đương sẽ thích bổ não như vậy?

Dung Tự tới gần hắn ta cũng không có ý khác, chẳng qua là bởi vì cảm thấy nút áo của đối phương đã cài sai mấy nút, cô nhìn thấy rất khó chịu, muốn giúp hắn ta cởi ra, cài lại một lần nữa....

Lúc tay Dung Tự chạm vào ngực của Phó Ngôn Khải, bỗng nhiên liền cảm giác lồng ngực dưới bàn tay có chút chấn động, tim đập nhanh như vậy?

Hắn cho rằng cô sẽ làm gì với hắn ta chứ?

Dung Tự kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Phó Ngôn Khải vẫn như cũ ra vẻ kiêu căng một cái, sau đó liền chậm rãi cởi nút áo sơ mi trắng của hắn, giây tiếp theo đôi tay của mình đã bị đối phương ấn vào ngực, trông thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn qua cô, hai mắt hắn tựa như coi cô là ác bá ép buộc dân lành làm kỹ nữ vậy.

"Không...... Không muốn......."

Phó Ngôn Khải đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng nói.

"Dù cô có cảm động đến mức gấp gáp không chờ nổi đi nữa thì nơi này cũng là xe lửa, đối diện còn có trẻ con, không tốt lắm........"

Đoạn lời nói ở phía sau là Phó Ngôn Khải tiến đến bên tai Dung Tự nhỏ giọng nói.

Dung Tự nghe được lời này, trong nháy mắt mặt lập tức đen xuống, nhắm mắt nói với chính mình không thể nổi giận, không thể nổi nóng, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Ngôn Khải càng thêm ngượng ngùng, liền nghe được bà lão đối diện tốt ý nhắc nhở nói.

"Chàng trai, cháu đang yêu đương với cô bé này sao? Hãy để cô ấy giúp cháu cởi nút áo......."

Hở, bà lão ơi, tư tưởng của bà rất thoáng a!

Phó Ngôn Khải kinh ngạc liếc mắt nhìn bà lão một cái, sau đó liền nghe được bà tiếp tục nói: "Nút áo của cháu cài sai hết rồi, hiện tại bà nhìn thấy thật sự cực kỳ khó chịu!"

"Hì hì, bà nội, trong mắt chú này còn có ghèn đấy, bảo bảo còn không có....... Thấy mà ghê......."

Câu nói tiếp theo cô bé không thể nói ra, đơn giản là bà lão đã một tay bưng kín miệng cô bé, vẻ mặt nghiêm túc xin lỗi bọn họ: "Con nít không hiểu chuyện, hai cháu đừng để ý. Ừm, bà bên này có mang theo khăn, mới, chưa dùng, chàng trai cháu có cần không?"

"Ha ha ha ha ha......"

Vừa nghe bà lão nói như vậy, rốt cuộc Dung Tự không nhịn được nữa, trực tiếp liền nằm liệt trêи ngực Phó Ngôn Khải cười, tay còn bắt lấy vạt áo của đối phương, cười đến mức suýt chút nữa chảy nước mắt ra ngoài.

Nghe thấy được đề nghị của bà lão cùng tiếng cười của Dung Tự, rốt cuộc lúc này Phó Ngôn Khải mới phát hiện bây giờ mình đến cùng là cái hình tượng gì, cũng không phải là Phó thiếu tiêu sái quý khí mà người ta trông thấy trước kia, không nói đến chuyện tóc ngủ đến rối bời, bởi vì lúc đi đánh răng thấy thư của Dung Tự, chạy nhanh đi súc miệng, mặt cũng chưa rửa đã ra cửa, nút áo sơ mi cài sai, đi trêи chân đến đây còn là một đôi dép lê.......

Bộ dạng này của hắn bị Dung Tự thấy được, đối phương sẽ bởi vì cầm lòng không đậu mà muốn hôn hắn mới gặp quỷ, cho nên tất cả những điều hắn nghĩ đến vừa nãy.......

Mặt Phó Ngôn Khải theo bản năng đỏ một mảng lớn, sau đó dựa vào Dung Tự nói: "Tôi.... Tôi đi rửa mặt........"

"Chàng trai, khăn nè!"

Bà lão càng nhiệt tình, Phó Ngôn Khải càng chạy nhanh hơn, Dung Tự thì tiếp tục dựa vào lưng ghế, cười đến không thể tự kiềm chế.

Chờ khoảng hơn 20 phút sau, Phó Ngôn Khải mới từ bên trong nhà vệ sinh trêи xe lửa đi ra, trêи mặt sạch sẽ không ít, tóc cũng gọn gàng, áo sơ mi cũng đã cài chỉnh tề lại.

Vừa đi ra đã nhìn thấy Dung Tự ngồi tại vị trí cũ mỉm cười với hắn, mặt Phó Ngôn Khải lại đỏ lên, chờ hắn làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra ngồi xuống, Dung Tự lập tức rút khăn giấy lau nước dính trêи mặt hắn, biểu tình nghiêm túc mà thành kính.

Phó Ngôn Khải cúi đầu nhìn Dung Tự, thấy được làn da trắng đến mức không thấy một lỗ chân lông nào, đợi hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Sao đột nhiên lại về nhà?"

"Hả?" Dung Tự cất khăn giấy đi, ngẩng đầu lên nhìn thấy trêи mặt hắn không còn dính nước nữa, lúc này mới ngồi trở về, vừa dịch ba lô của mình vừa trả lời: "Trái tim mẹ tôi không tốt nên nằm viện rồi, cha tôi thường phải trông chừng tiệm mì hoành thánh, năm nay em trai tôi lên cấp ba cho nên người trong nhà không ai chăm sóc mẹ, thuê cô hai đến chăm sóc lại khiến mẹ tôi tức giận làm bệnh nặng hơn, không có cách nào, tôi cũng chỉ có thể sớm xin nghỉ hai ngày về nhà trước......."

Nói xong, Dung Tự liền từ trong ba lô ra một lọ kem thoa mặt: "Mùa đông làn da dễ bị khô, muốn bôi không?"

Dung Tự vừa nói xong, Phó Ngôn Khải đặc biệt tự giác đưa mặt tới.

Dung Tự sửng sốt một chút, Phó Ngôn Khải thấy cô chập chạp không động tay, quay đầu thấy Dung Tự kinh ngạc nhìn hắn, trêи mặt lại đỏ lên: "Tôi...... Tôi........ Lúc trước tôi còn giúp cô xoa thuốc nữa mà, cô giúp tôi bôi thì có sao đâu ......."

"Hả? Ờ."

Dung Tự ngơ ngác gật gật đầu, sau đó chấm một chút rồi giúp Phó Ngôn Khải bôi lên toàn bộ khuôn mặt, lòng bàn tay mềm nhẹ, cùng ánh mắt chuyên chú của cô, Phó Ngôn Khải xem đến mức trong lòng sợ hãi, vì dời đi lực chú ý khỏi suy nghĩ càng ngày càng xa của mình, hắn ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ, chính là Cố...... Hiện tại chồng của cô đã bỏ lại giấy thỏa thuận ly hôn sau đó còn mất tích, cô tính làm sao bây giờ? Nghe cô kể bà cô của cô nói chuyện vốn không dễ nghe, nếu mẹ của cô trông thấy chỉ một mình cô về nhà ăn tết, bệnh tình nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?"



Đây cũng là điều Phó Ngôn Khải chú ý nhất.

Nghe hắn ta hỏi như vậy, tay Dung Tự tạm ngưng lại, sau đó bôi xong cằm giúp Phó Ngôn Khải, đóng nắp lọ kem thoa mặt của mình lại nhét vào ba lô, cau mày nhìn về phía trước, thở dài: "Đi tới đâu tính tới đó vậy. Hơn nữa..... Hơn nữa từ trước đến giờ gia đình tôi chưa từng thấy hình của Cố Minh Lãng, có lẽ tôi có thể thuê người trong thành phố........."

Vừa nghe Dung Tự nói như vậy, trong lòng Phó Ngôn Khải nháy mắt căng thẳng, còn có chút bực bội, rõ ràng hắn sống sờ sờ ngồi ngay trước mặt cô, cô lại như chưa hề nhìn thấy gì hết, còn nói muốn thuê người, à, khoan đã........

Dung Tự đợi đến nửa ngày cũng không chờ được Phó Ngôn Khải chủ động xin ra trận, có chút phiền não than một tiếng, quay đầu lại thấy đối phương bình chân như vại ngồi bên cạnh cô với dáng vẻ tự có tính toán, nháy mắt trong lòng cô biết chắc dù mình không đề cập đến, đối phương cũng sẽ chủ động giúp cô giải quyết vấn đề, nói không chừng.....

Trong lòng cười thầm, Dung Tự liền chủ động đổi đề tài: "Còn anh thì sao? Sao đột nhiên anh lại xuất hiện trêи xe lửa?"

"Tôi....... Khụ....... Tôi có chút việc cần xử lý ở gần nhà cô, vốn dĩ muốn chờ cô về nhà rồi cùng đi với cô, ai biết cô không nói không rằng vứt xuống một lá thư liền đi rồi, may tôi chạy rất nhanh, nếu không bây giờ chỉ có mình cô về nhà."

"Trước kia tôi cũng về nhà một mình mà!"

"À, vậy hả?" Phó Ngôn Khải sờ sờ cái mũi, sau đó có chút xấu hổ buồn bực trả lời: "Tôi đây còn không phải là muốn cùng trở về với cô để trêи đường có bạn đồng hành sao, sao cô lại thế này? Tôi vốn dĩ phải qua bên kia làm việc.........."

"Ai, anh thế nhưng còn có công việc?

"Dung Tự!"

"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi.........."

Không thể không nói, dọc theo đường đi, thêm một người tốt hơn rất nhiều so với thiếu đi một người.

Dung Tự ở trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Mà đợi sau khi cô xuống xe lửa, Phó Ngôn Khải đi dép lê lại chẳng mang cái gì liền chủ động xách tất cả hành lý giùm cô, Dung Tự muốn cầm phụ một ít giúp hắn, hắn còn không cho. Chờ đến lúc đưa cô lên xe buýt, rốt cuộc Phó Ngôn Khải mới nhẹ nhàng thở ra.

"Phó Ngôn Khải, tí nữa anh đi đâu? Về nhà ăn tết không? Nếu anh muốn ở chỗ này chơi, đến lúc đó anh nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể dẫn đường cho anh."

Dung Tự nhìn đối phương đứng ở dưới xe buýt cũng không có ý định đi lên, trong lòng có nho nhỏ kinh ngạc, liền kiến nghị như vậy.

"Được, cô ngồi cẩn thận, chờ cô rảnh rỗi tôi đi tìm cô. Mẹ cô ở bệnh viện huyện Đồng Sơn sao?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Không có gì, trêи đường cô ngồi xe nhớ cẩn thận một chút, hẹn gặp lại."

Nói xong, Dung Tự thấy Phó Ngôn Khải vẫy vẫy tay với cô, liền lê dép lê đi mất không thấy bóng dáng.

Hỏi thăm rõ ràng như vậy, Dung Tự muốn không biết ý định đằng sau của hắn ta cũng khó à, chỉ là Dung Tự có chút nghĩ không thông nếu đối phương thật sự muốn giả làm chồng của cô thì bây giờ hắn đi làm gì.

Dung Tự có chút nghĩ không ra, nhíu nhíu mày.

Mà chờ lúc đến bệnh viện, Dung Tự gian khổ kéo hành lý của mình đi đến phòng bệnh của mẹ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một cái thanh âm chói tai ồn ào bên trong, coi như cách cánh cửa thật dày cũng có thể cảm giác được chủ nhân của thanh âm khiến người khác phiền chán đến mức nào.

"Ây da, chị dâu, nói câu này có lẽ chị không thích nghe, đúng là Tư Tư nhà chị từ nhỏ đã biết nghe lời hiểu chuyện, lớn lên còn xinh đẹp, bây giờ lại có một công việc ổn định ở thành phố B, con bé có rất nhiều lựa chọn, nhưng cũng không thể ở nơi đó tùy tiện tìm người rồi gả đi được, em nói nè, sẽ không phải..... Sẽ không phải là có rồi chứ? Này này, nếu chờ một lúc nữa trở về mang theo cái bụng lớn, trong tay còn dắt một tên nam nhân chẳng ra gì, đến lúc đó người khóc cũng chỉ có chị dâu và anh cả thôi, trêи Wechat cũng nói, con gái gả chồng trêи cơ bản chính là lần thứ hai đầu thai, Tư Tư sao có thể không hiểu chuyện như vậy chứ? Để em giới thiệu con trai của anh họ chồng em cho, tuy rằng người ta ly hôn còn mang theo đứa bé, nhưng trong nhà vừa vặn mới xây thêm mấy phòng, không nói những cái khác trong nhà, mấy triệu vẫn có, có nhiều người muốn gả đi đấy........."

"Vậy không bằng gả chị họ San San qua đó, dù sao chị họ không phải vừa ly hôn à? Ly hôn sánh đôi ly hôn, rất tốt."

"Mày nói hươu nói vượn cái gì? Sao San San có thể gả qua đấy được chứ? Nếu trong nhà người đàn ông kia không có con nhỏ thì còn nói tiếp, nhưng vợ trước đều đã sinh cho cậu ta một thằng con trai, San San nhà tao gả qua.... Này, này, đây..... Đây không phải Tư Tư sao? Sao ngày hôm nay đã trở về rồi? Không phải nói một tuần lễ sau xong việc mới có thời gian về nhà à? Thật là, sao trở về lại không nói một tiếng, cô sẽ bảo dượng lái xe đến nhà ga đón cháu, cháu xem tay cháu cầm túi lớn túi nhỏ....... Thật là........."

Người phụ nữ hơi mập quay đầu nhìn lại, gặp cô ngay lập tức cười ha ha muốn đem đoạn lời nói mới nảy lấp ɭϊếʍ cho qua.

Dung Tự nhìn bà ta một cái, tất nhiên biết con trai của anh họ chồng bà trong miệng bà ta là ai, đơn giản là trong cốt truyện Dung Tự buồn bã xám xịt từ thành phố B trở về sau đó gả cho vị này, nam nhân này cũng tính là người đàn ông tốt, nhưng lại quá coi trọng con hắn ta, đứa con chính là cả thế giới của hắn ta. Dung Tự ra sao hắn cũng không quản, bệnh trầm cảm càng ngày càng nghiêm trọng nhưng từ đầu đến cuối hắn ta cũng không nhận ra được ý của nàng, ngược lại cảm thấy vì sao nàng lại luôn muốn chết chứ? Còn sống có cái gì không tốt? Bọn họ có tiền cũng có con trai, tiếp theo chỉ cần sống thật tốt là được rồi. Cuối cùng sau khi Dung Tự chết hắn ta cũng không cưới thêm ai nữa, đơn giản là vì con trai bảo bối của hắn ta đã trưởng thành, cũng không cần một nữ nhân khác đến đoạt đồ vật của con hắn ta.

Xem như là một người đàn ông rất truyền thống đi, mà hiện tại mặc kệ thế nào, Dung Tự chắc chắn sẽ không lựa chọn kết hôn với người đàn ông này nữa.

"Tư Tư, Tư Tư, sao con đã trở về rồi?" Trước đó mẹ Dung còn giả vờ ngủ nằm trêи giường, đối với cô em chồng cực phẩm này coi như không thấy, nhưng khi nghe thấy âm thanh của Dung Tự, lập tức mở mắt ra, vui vẻ nhìn về phía Dung Tự.

"Mẹ, con trở về chăm sóc mẹ đó, miễn cho mẹ suốt ngày phải đối mặt với người không thích làm bệnh càng ngày càng nghiêm trọng."

Cô hai đứng ở bên cạnh vừa nghe Dung Tự chỉ cây dâu mà mắng cây hòe* như vậy, lập tức bĩu môi, chỉ mấy tháng không thấy, không ngờ miệng cháu gái càng ngày càng lợi hại. Sau đó giống như là nhớ ra cái gì, lập tức quan sát đằng sau cô, cũng không nhìn thấy bất kì người đàn ông nào, trong lòng một trận chế giễu, tròng mắt chuyển động, cầm lên di động của mình cũng không biết đang mân mê cái gì.

(*)Chỉ cây dâu mắng cây hòe:

- Nguyên gốc: chỉ tang mạ hòe

- Ý nghĩa: còn có biến thể là chỉ chó mắng mèo, là một kế sách trong binh pháp Tôn Tử tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác, ở đây có nghĩa là qua lời nói thầm ám chỉ bà cô hai làm phiền khiến bệnh mẹ Dung Tự nặng thêm.

Dung Tự cũng không để ý bà ta, ngược lại tiến lên hai bước giúp mẹ mình nâng eo cao lên, liền bắt đầu nghiêm túc hỏi thăm tình trạng sức khỏe dự định kết hợp với bệnh của bà để quyết định sau này cô nấu gì cho bà ăn, thậm chí chăm sóc như thế nào.

Dung Tự đưa lưng về phía bà cô hai kia nên cũng không chú ý đến sau khi đối phương hài lòng cúp điện thoại liền lộ ra một bộ biểu tình chờ xem kịch vui.

Ngược lại, mẹ Dung vừa thấy bộ dạng này của cô em chồng, liền biết chắc chắn bà ta vừa mới làm chuyện gì đó, bà ta từ trước đến nay chính là cây gậy thọc phân, thuộc điển hình "người khác sống không tốt bà ta liền thoải mái", cho dù chính bà đã không nghe không nhìn không nghĩ, nhưng không khỏi vẫn có một chút ảnh hưởng, chồng bà cũng bởi vì bị cô em này của ổng quấy phá mà hai nhà huyên náo đến mức không lui tới nữa, nhưng da mặt của người đàn bà này quá dày, mỗi lần sau khi làm ầm ĩ qua đi coi như không có việc gì tiếp tục cười khanh khách tới cửa, làm ầm ĩ đến mức khiến mọi người đều mất bình tĩnh.

Nghĩ nghĩ, mẹ Dung liền kéo kéo tay Dung Tự: "Tư Tư, làm sao chồng của con không cùng trở về với con?"

Nghe vậy, tay Dung Tự dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ Dung, cười một cái: "Trước dó anh ấy có chút việc, chắc là tối nay sẽ đến đây, đừng lo lắng, anh ấy không phải không lên được mặt bàn, con cũng không có mang thai. Đừng lo lắng, hiện giờ thân thể mẹ mới là quan trọng nhất biết không? Tiểu Duệ cùng cha còn có con đều phải dựa vào mẹ đấy!"

"Con nha.........."

Dung Tự nói mấy câu liền dỗ mẹ mình đến vui vẻ, liền bắt đầu bận rộn dọn dẹp, bệnh viện ở huyện nhỏ này có nhiều nơi không được xem xét kỹ lưỡng, Dung Tự cũng chỉ có thể tự tay mình làm, làm sạch sẽ mới lấy quần áo của mẹ Dung thay vào trong thau liền đi ra cái ao bên ngoài giặt sạch.

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, vừa mới giặt xong tất cả quần áo, trở về phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận nói cười vui vẻ.

Cô đen mặt đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy bảy cô tám dì đang rộn ràng nhốn nháo chen lấn hết cả phòng, mà ba Dung và em trai cô tận dụng thời gian nghỉ trưa chạy tới, hai người đang co rút ở mép giường mẹ cô, chân tay luống cuống, biểu tình xấu hổ.

Vừa thấy Dung Tự vào cửa, một đám nữ nhân liền lập tức quay đầu nhìn về phía cô, sau đó ba chân bốn cẳng kéo cô vào.



"Đây là Tư Tư sao? Trưởng thành rồi, lớn lên cũng đẹp a, còn xinh đẹp hơn mẹ cháu lúc trẻ, ha ha, nghe nói cháu đã kết hôn? Làm sao không đãi tiệc rượu ở quê chứ? Chúng ta chính là luôn chờ uống rượu mừng của cháu đấy!"

"À đúng rồi, chú rể là người ở nơi nào vậy? Thành phố B sao? Trong nhà có mấy người? Có nhà không? Nghe nói giá nhà ở thành phố B rất đắt, không phải hai cháu còn đang thuê nhà đấy chứ?"

"Vậy cũng không tốt lắm nha, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể thuê nhà với người ta được? Nhìn xem Tư Tư thật gầy, không phải ở chỗ kia ăn không đủ no chứ? Chậc chậc........"

Dung Tự nhìn thấy trong mắt của đám nữ nhân này lóe lên thương xót đồng tình, không khỏi có chút cạn lời.

"Ây, không phải em hai kêu chúng ta lại đây nhìn mặt chồng cháu à? Chồng cháu đâu? Làm sao chỉ để cháu có một người trở về? Sao lại thế này?" Mở miệng không phải ai khác chính là cô cả của Dung Tự, chồng chết sớm, một thân một mình chống đỡ một cái siêu thị nhỏ, người này có chút lợi hại, nhưng tâm địa vẫn rất tốt, nếu không phải siêu thị cần có người trông chừng, chỉ sợ bà ấy đã đến đây chăm sóc mẹ của Dung Tự.

Mà hiện tại chỉ sợ vị cô cả này đã sinh ra một chút bất mãn nho nhỏ với người chồng chưa từng gặp qua của Dung Tự.

Dung Tự vừa nghe thấy bà ấy hỏi như vậy, dừng một chút liền cười nói: "Hôm nay anh ấy còn có chút việc cần xử lý, chỉ sợ tới đây chậm một chút........"

"Sao lại thế này? Tư Tư một người về nhà cũng không đi cùng, mẹ vợ nằm viện cũng không thấy người........"

"Đúng vậy, đúng vậy........"

Dung Tự nhìn đám người này đang líu ríu nói mãi không ngừng, trừ cười cũng không có lộ ra vẻ gì khác, ngay lúc cô cười đến mức mặt đều đã cứng lại, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị người gõ vang.

"Con đi mở cửa." Cô nhanh chóng nói.

Những người trong phòng lúc này đang thảo luận sôi nổi, cũng không ai để ý đến động tĩnh của cô, Dung Tự xấu hổ mà cười một cái, xoay người liền đi đến cửa phòng, mở cửa ra, cả người liền sững sờ giật mình.

Người đến tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, một thân âu phục khéo léo, giày da sáng bóng, khóe miệng còn giương lên một nụ

cười nhàn nhạt, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng nhìn những gì trêи bao bì nào là đông trùng hạ thảo, linh chi nhân sâm, thậm chí có cả kí hiệu của cửa hàng bạc XX, Dung Tự nhìn liền đại khái biết rốt cuộc hắn ta mua thứ gì.

Thấy Dung Tự kinh ngạc nhìn về phía hắn, Phó Ngôn Khải ăn mặc nghiêm túc nháy mắt phải với cô.

"Anh...... Sao anh lại tới đây?"

"Ai vậy? Tư Tư, có phải chồng cháu tới hay không? Nhanh lên, mau đưa nó đi vào........."

"Tư Tư?" Phó Ngôn Khải kinh ngạc lặp lại một lần.

"Tư Tư........."

Hắn cười đọc lại một lần, chỉ cảm thấy đọc cái tên này sẽ khiến người ta có chút ngọt ngào.

Sau đó hắn nhìn vào đôi mắt của Dung Tự, liền đẩy cửa phòng bệnh ra, cười tủm tỉm nhìn về phía người trong phòng: "Chào mọi người, con là Ch......... Chồng của Tư Tư, thật ngại quá, bởi vì có chút việc, con đã tới trễ, thật sự xin lỗi!"

Một phen giới thiệu này không chỉ có Dung Tự sửng sốt, ngay cả đám nữ nhân trong phòng cũng bị diện mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng của Phó Ngôn Khải làm cho ngẩn ra.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Cùng lúc đó, một đầu khác, Lâm Thụy Đông nhìn những tấm hình trước mặt, có chút không thể tin tưởng mà than một tiếng: "Cho nên, hiện tại Phó Ngôn Khải sống ngay cạnh nhà cô gái này...... Không chỉ có như thế, hiện tại còn đi theo cô ấy về quê thăm người thân?"

"Phải........" Người đàn ông ngồi đối diện hắn ta gật gật đầu: "Hiện tại xe của Phó thiếu còn đậu ở gần nhà ga, người đã lên xe lửa."

Lâm Thụy Đông nhíu chặt lông mày, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

"Như vậy rốt cuộc cô gái này có biết cậu ta là ai không?"

Nghĩ nghĩ, Lâm Thụy Đông chỉ vào mặt Dung Tự trong ảnh nói.

"Chắc là không biết."

"Được, anh đi ra ngoài trước........Tôi có một số việc muốn suy nghĩ một chút....."

"Được."

Chờ người kia vừa đi, Lâm Thụy Đông ngay lập tức dựa lưng vào ghế, sau đó cầm lấy hình trêи bàn, nhìn thoáng qua rồi lại nặng nề ném lên trêи bàn, đứng thẳng người liền bấm một dãy số điện thoại mà hắn nhớ rất kỹ.

"Đại tiểu thư bên kia tiến triển đến đâu rồi? Cái gì? Có tin tức? Được, các người tiếp tục theo dõi! Được, có chuyện tùy thời báo cáo với tôi."

Lâm Thụy Đông cúp điện thoại, liền châm điếu thuốc.

Mặc kệ thế nào, sự tồn tại của Dung Tự không thể bị bại lộ, thậm chí chuyện giữa cô và Phó Ngôn Khải hắn cũng nhất định phải hỗ trợ giấu đi.

Hắn không biết rốt cuộc Phó Ngôn Khải là hư tình hay thật tình, cũng không muốn biết, hai người này chỉ có thể nói........

Đã định không có kết quả tốt!

Phó gia, Cố gia, Lâm gia tuyệt đối sẽ không cho phép tuyên bố với bên ngoài biết chuyện Phó Ngôn Khải sắp tổ chức tiệc cưới với Lan San đến với Dung Tự người vợ mà Cố Minh Lãng đã ngầm đăng ký kết hôn.

Mặc dù bất công, cũng chỉ có thể như vậy.

Mà bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đem Dung Tự vô tội bị liên lụy giảm tổn thương đến mức thấp nhất.....

Lâm Thụy Đông hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mình bây giờ vô cùng đau đầu.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Phó thiếu mặc dù dễ dàng si tình nhưng hắn rất ngốc a, Lâm Thụy Đông tuy rằng ôn hòa nhưng hắn quá mức lý trí, Cố Minh Lãng chưa xuất hiện, nhưng từ chi tiết nhỏ có thể thấy rằng hắn cũng là một kẻ ngốc! Hahaha một người cũng không thượng vị được ~~~

Tư Tư nhà ta sẽ vui vẻ mà ngược từng người ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play