Cứ việc đã nghe ra lời nói của Thái Hậu, trêи mặt Dung Tự vẫn không có bất luận biểu tình gì, như cũ cúi đầu cung kính nghe Thái Hậu phân phó.
Rốt cuộc nếu đối phương thật sự muốn cô đi chịu chết, cô cũng chỉ có thể đi.
Xã hội hoàng quyền chính là vô cớ gây rối như vậy.
Thấy Dung Tự tuy rằng thân thể có chút cứng đờ, nhưng bộ dáng vẫn ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở chỗ này lắng nghe, Thái Hậu ở trong lòng không khỏi liền gật gật đầu.
Hoàng Thượng xác thật là bị bệnh thuỷ đậu, bà cũng không có nói dối.
Trời mới biết trước đó bà vừa nghe Đậu Hương đã chết, khi chết cả người đều là chấm đỏ, sau đó Hoàng Thượng lại bệnh sốt, trêи người cũng lộ một ít chấm đỏ, vô cùng có khả năng là nhiễm bệnh đậu mùa.
Trực tiếp thì khiến bà hai ngày này vốn là thân thể không tốt thiếu chút nữa một hơi thở không nổi liền hôn mê bất tỉnh, cuối cùng vẫn là bà hạ lệnh kêu Chung viện phán tốt nhất Thái Y Viện qua tỉ mỉ bắt mạch cho hoàng nhi mới biết được xác thật chỉ là bệnh thuỷ đậu, cũng không phải là bệnh đậu mùa, bà mới chợt cảm giác tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Nhưng bệnh thuỷ đậu cũng đồng dạng cần cẩn thận trị liệu, cần người chăm sóc kỹ càng. Gần đây trong cung đồn đãi bệnh đậu mùa cũng không biết là ai truyền bá đi, tên ngốc tử Mục Ấp Trần kia rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc, bà đến bây giờ cũng không biết rõ ràng, vừa vặn đến một cơ hội như vậy thử hắn ta rốt cuộc có hay không ý niệm kia!
Huống chi Cảnh Vương hai ngày sau cũng sẽ trở lại kinh thành, mấy năm nay nhi tử này của bà cũng không thân với bà ngầm mờ ám không ngừng, sợ là còn ghi hận bà khi còn bé đem hắn đưa đến bên người Hoàng Hậu, đổi lấy vị trí Thái tử cho hoàng huynh hắn.
Bà thật sự có lỗi với đứa con trai này, cho nên mới luôn dung túng hắn lưu lại kinh thành, chống đối Hoàng Thượng, không bỏ được đem hắn cưỡng ép điều về đất phong, nhưng còn bây giờ thì sao, bà mềm lòng nhưng thật ra nuông chiều ra tật xấu của hắn, vừa vặn liền thừa dịp một cơ hội như vậy gõ tỉnh.
Mấu chốt nhất chính là Dung Tự.
Bà biết tình huống của mình, Thiên Phổ vừa đi, liền gần như mang đi tất cả tinh khí thần của bà, bà cũng không còn sống được bao nhiêu ngày, đối với hai đứa con trai cũng chưa yên tâm, đơn giản là hai đứa giống bà, đều sẽ không làm chính mình có hại.
Cũng chỉ có Dung Tự.
Bà cùng Thiên Phổ không có biện pháp tu thành chính quả, bà biết bà có lỗi với ông ấy.
Cho nên tại trước khi chết bà muốn nhìn đến cảnh tượng Dung Tự cùng Nguyên Tu tương thân tương ái, như vậy cũng coi như là một loại viên mãn khác, bà cho dù chết cũng an tâm.
Vô luận như thế nào, vị trí Hoàng Hậu cũng là Dung Tự, nhất định là của nàng, bất luận kẻ nào cũng cướp không được.
Nhưng nếu Hoàng Thượng lần này thật sự không cách nào khỏi hẳn, Dung Tự cũng cần thiết bồi hắn cùng đi chết, hai người bọn họ chú định không thể tách ra, cho dù là Liên Hiên cũng không thể tách ra bọn họ.
Nghĩ đến trước đó bà biết về chuyện của Dung Tự cùng Mục Liên Hiên ở Tô Châu, Mộ Dung Uyển híp mắt, lại đem tầm mắt chuyển hướng các phi tần run bần bật khác, "Tất cả mọi người đều không muốn cầu cái ân điển như vậy, thì tốt nhất rồi. Ai gia nơi này có quyển sách, ghi chép ở đây tất cả phi tử từ nhỏ đến lớn từng mắc bệnh, nơi này tổng cộng có bảy người khi còn nhỏ từng mắc bệnh thuỷ đậu cuối cùng khỏi hẳn. Trừ bỏ được "Ân điển" bị kéo ra ngoài Tiết Thường Tại, còn có Đỗ Đáp Ứng, Lục Thường Tại, Tề Quý Nhân, An Tần, Huệ Phi cùng với......"
Hầu như mỗi khi Mộ Dung Uyển nói một cái tên, một nữ nhân liền run rẩy một cái, sắc mặt đột nhiên càng trắng hơn, Đỗ Đáp Ứng kia bởi vì Bách Hoa Yến lần trước vừa mới vào cung không bao lâu càng thêm hai chân run rẩy, nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt từ trong ánh mắt lăn ra bên ngoài, nếu không phải vịn vào một quý nhân ở bên cạnh, chỉ sợ có thể ở tại chỗ té ngã trêи đất, nhưng có vết xe đổ của Tiết Thường Tại, nàng ta ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lại khống chế không được, không bao lâu mặt đất trước mặt nàng ta liền ướt thành một bãi nhỏ.
Nhưng Mộ Dung Uyển lại làm như cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục nói, "Hiện tại Hoàng Thượng sẽ nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, ai gia cho các ngươi một cái ân điển, cho phép sáu người các ngươi cùng đi vào ở, nhưng thật ra cũng sẽ có một ít cung nữ thái giám khi còn nhỏ mắc phải bệnh thuỷ đậu cùng vào với các ngươi, chiếu cố các ngươi, nhưng chiếu cố Hoàng Thượng nhất định không thể gọi bọn họ hỗ trợ, nhất định phải tự tay các ngươi làm, biết không? Còn có, sau khi vào Dưỡng Tâm Điện, mọi việc đều nghe Dung Quý Phi phân phó, hậu cung này tất cả chuyện khác liền tạm thời giao cho Ngọc Phi nương nương quản, phi tử khác có chuyện gì cũng đừng tới nơi này của ai gia, trực tiếp liền đi bên kia của Ngọc Phi nương nương biết không?"
"Dạ."
Một đám người đáp.
Kỳ thật ngay cả các nàng cũng không nghĩ tới luôn luôn yêu thương Dung Tự, Thái Hậu nương nương thế nhưng sẽ tại lúc này đem Dung Quý Phi cũng phái đi chiếu cố Hoàng Thượng khả năng bị "bệnh đậu mùa", ngược lại để lại Ngọc Phi nương nương quản lý hậu cung, chẳng lẽ thật sự bởi vì Dung Thiên Phổ chết rồi, Thái Hậu cũng không bận tâm nữ nhi của trấn quốc tướng quân này sao?
Đến nỗi phi tử khác bị đọc đến tên sớm đã tâm như tro tàn nhìn về phía mặt đất, ngay cả Dung Tự cũng đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Chờ Thái Hậu nói bà mệt mỏi, kêu mọi người đều tản đi, một đám người mới cung kính đưa tiễn Thái Hậu, mấy phi tử sau khi quỳ xuống chân mềm đến căn bản là không đứng dậy nổi, vẫn là mấy người bên cạnh vẻ mặt tốt hơn, đồng tình đem các nàng đỡ lên.
Nhưng tất cả mọi người biết nếu là lúc này Hoàng Thượng thật sự chịu không nổi, các nàng đều sẽ không có kết cục gì tốt, hiện giờ Hoàng Thượng chỉ có hai người huynh đệ, Cảnh Vương cùng Duệ Vương, Duệ Vương là tên ngốc tử không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu là Cảnh Vương kế thừa, các nàng tốt một chút về đến gia tộc, thanh đăng cổ phật sống qua ngày, xấu một chút khả năng trực tiếp bị Cảnh Vương ban ân bồi Hoàng Thượng đi, bất luận thế nào đều chiếm không được chỗ tốt.
Trong nhất thời, tất cả nữ nhân ở đây tâm tình hầu như đều có chút thê thê lương lương, cũng không nghĩ ngươi tranh ta đấu, nâng đỡ nhau đi ra ngoài.
Mà chờ đi ra khỏi cung Thái Hậu, thấy Tiết Thường Tại ở ngoài cửa cung, hạ thân bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, cứ như vậy nằm trêи mặt đất không biết sinh tử, càng là một đám lướt qua mặt, không dám nhìn kỹ.
Dung Tự nhíu mày nhìn Tiết Thường Tại bất tỉnh nhân sự, lập tức liền mở miệng kêu mấy tiểu cung nữ trong cung của nàng ta đem nàng ta trước hết nâng trở về tìm thái y trị liệu.
Thấy Dung Quý Phi mở miệng, mấy tiểu cung nữ run rẩy quỳ gối trong đám người lúc này mới lập tức đi lên, đem chủ tử của mình nâng trở về.
Cũng là lúc này, Dung Tự chú ý tới Thiệu Thanh Vi thế nhưng không cùng các cô đi ra.
Lần này, lông mày của Dung Tự không khỏi càng nhăn chặt, theo cô hiểu biết, bệnh đậu mùa giống như thật sự không có biện pháp có thể trị, chỉ có thể dự phòng, hơn nữa người hiện đại hầu như cũng không bị bệnh đậu mùa a?
Đang nghĩ ngợi tới những việc này, trước mặt Dung Tự bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng màu trắng, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Ngọc Thu đứng ở trước mặt cô, sau đó liền từ trong tay áo của mình móc ra một cái hộp làm bằng bạch ngọc, không nói lời gì liền nhét vào trong tay Dung Tự.
"Cho ngươi, từ nhà bà ngoại của ta ở Lũng Hữu làm ra dược hoàn, dùng bạch ngưu sắt bốn mươi chín viên, đậu xanh bốn mươi chín viên, chu sa bốn phần chín li, nghiền nhỏ, tinh chế mật ong làm thuốc to bằng hạt đậu, đến lúc đó ngươi lại lấy canh đậu xanh cùng nhau ăn vào, nói là có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa, lúc ngươi đi chiếu cố Hoàng Thượng, có thể ăn mấy viên."
Nói xong thấy Dung Tự kinh ngạc nhìn nàng, Tiết Ngọc Thu mặt hơi đỏ lên, "Nếu...... Nếu là Hoàng Thượng thật sự nhiễm bệnh đậu mùa, chúng ta chính là châu chấu cùng buộc trêи một sợi dây thừng, cũng chỉ là phân ra người chết sớm chết trễ mà thôi, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ngươi nếu là thật không yên tâm, có thể tìm người nghiệm độc, ta đi trước, ngươi...... Tự giải quyết cho tốt."
Nói, Tiết Ngọc Thu phức tạp nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Dung Tự cầm hộp ngọc trong tay, ngay sau đó liền cười hai tiếng.
Lại nhìn thoáng qua tẩm cung Thái Hậu phía sau, cũng mang theo Liễm Thu cùng Phất Đông trở về Ngưng Tụy Cung của mình.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Uyển nhìn Thiệu Thanh Vi quỳ gối trước mặt của mình, cười một tiếng nói, "Ngươi từng ở trêи một quyển sách cổ xem qua trị liệu bệnh đậu mùa như thế nào? Cho nên chủ động tòng quân đi chiếu cố Hoàng Thượng?"
"Dạ." Thiệu Thanh Vi cúi đầu nói.
"Sách gì?"
"Tần thϊế͙p͙ cũng không nhớ rõ, chỉ biết là kia giống như gọi là cái gì ký."
"Phải không?" Mộ Dung Uyển lại cười, "Ngươi tên là gì?"
"Tần thϊế͙p͙ họ Thiệu danh Thanh Vi, gia phụ Đại lí tự thiếu khanh Thiệu Khang. "
"Nguyên lai ngươi chính là Thiệu Thanh Vi?"
Mộ Dung Uyển nhưng không chỉ một lần nghe nói qua cái tên Thiệu Thanh Vi này, nghe nói nhi tử kia của mình thập phần yêu thích nữ nhân này, thậm chí vì ả còn cố ý đi sủng ái Dung Tự, cho Dung Tự ở trong cung gây thù chuốc oán, để bảo hộ nữ nhân này.
Lúc ấy Mộ Dung Uyển cũng chỉ là nghĩ hoàng đế cũng chỉ là nhất thời hứng khởi thôi, nhưng bởi vì nữ nhân kia, hoàng đế cùng Dung Tự mới càng nhiều cơ hội ở chung, liền không xử lý ả, ai biết hôm nay nữ nhân này thế nhưng trực tiếp liền đưa đến, còn nói cái gì ả sẽ trị bệnh đậu mùa, a.
"Ngẩng đầu lên cho ta xem." Mộ Dung Uyển tiếp tục nói.
Nghe vậy, Thiệu Thanh Vi nhẹ nhàng nâng đầu lên.
Loại tư sắc này cũng dám cùng Tự Nhi của bà so sánh? Thậm chí ngay cả một nửa phong tư của Ngọc Phi cũng không có.
"Nếu ngươi nói ngươi biết trị liệu bệnh đậu mùa, Mộc Cận."
"Có, Thái Hậu nương nương."
"Cho nàng giấy bút, kêu nàng trước đem biện pháp trị liệu viết xuống, đem cho đám người ở Thái Y Viện nghiên cứu."
"Thái Hậu nương nương......" Thiệu Thanh Vi kinh ngạc nói.
Nghe nói Thái Hậu luôn luôn sủng ái Dung Tự, nếu là biện pháp của nàng thật sự hữu hiệu, đến lúc đó bà ta lại an bài đến trêи đầu Dung Tự, kia còn có chuyện gì của nàng.
Thấy Thiệu Thanh Vi nóng nảy, Mộ Dung Uyển nở nụ cười, "Như thế nào? Còn sợ ai gia giấu đồ của ngươi?"
"Tần thϊế͙p͙ không dám."
"Không dám vậy viết đi."
Nghe vậy Thiệu Thanh Vi trong lòng cả kinh, lập tức liền cúi đầu xuống.
Thứ không có nhãn lực!
Mộ Dung Uyển tại sau khi ả cúi đầu, tươi cười trêи mặt liền thu lại.
Nếu phương thuốc này là thật thì còn tốt, nếu là giả, nữ nhân này thích cứu tử phù thương* (cứu người chết giúp đỡ người bị thương) như vậy, dứt khoát liền đưa ả xuất cung cứu những bệnh nhân nguy kịch kia đi.
Mộ Dung Uyển trong lòng một mảnh vắng lặng.
Đầu này Dung Tự vừa mới trở lại trong cung thu thập xong đồ vật, liền thấy một đám Xuân Hạ Thu Đông đều lau nước mắt lôi kéo cánh tay của cô, khóc đến không nói ra lời.
Bọn họn đều cảm thấy lần này nương nương nhà bọn họ khẳng định là đi chịu chết, bệnh đậu mùa a, kia cũng không phải là bệnh nhẹ, nghe nói hơi chút chạm vào người nhiễm bệnh là có thể lập tức bị lây nhiễm, càng đừng nói nương nương còn cần ở cùng Hoàng Thượng dưới một mái hiên, hơn nữa cho dù người bị nhiễm may mắn khỏi, cũng có khả năng sẽ mù, thậm chí là sẽ hủy dung, bất luận một loại tình huống nào bọn họ cũng không muốn nương nương nhà mình gặp phải a!
Dung Tự thấy bọn họ khóc đến chính mình giống như là đã rời đi nhân thế, liền duỗi tay sờ đầu nhỏ của mấy tiểu nha đầu, "Thái Hậu nương nương không phải nói Hoàng Thượng chỉ là nhiễm bệnh thuỷ đậu sao? Khi còn nhỏ ta từng mắc bệnh thuỷ đậu các em đã quên? Không có việc gì, chỉ đi chiếu cố Hoàng Thượng một đoạn thời gian, không bao lâu thì trở lại, mấy đứa các em cẩn thận thủ Ngưng Tụy Cung biết không? Còn có chiếu cố thật tốt mèo của ta, đừng luôn đút thức ăn cho nó, nhìn xem bây giờ cũng đã lớn thành cái dạng gì, giống như quả bí đao lớn vậy."
"Nương nương, oa......" Niệm Hạ tuổi nhỏ nhất, trực tiếp liền khóc thành tiếng.
Tất cả mọi người đều truyền là bệnh đậu mùa, Thái Hậu nương nương nói là bệnh thuỷ đậu, nói không chừng là gạt người, nhưng bọn họ cũng không dám phê bình Thái Hậu nương nương không phải, cũng chỉ có thể khóc, chính là khóc lóc đến khi Dung Tự rời đi Ngưng Tụy Cung, đi qua Dưỡng Tâm Điện.
Mà đầu này các thái y của Thái Y Viện nhìn phương thuốc từ trêи tay Thiệu Thanh Vi truyền tới, xem nàng ta viết cái gì canh rau thơm, cam thảo ba loại nước đậu v...v..., đều cau mày, vuốt râu, lúc này mới báo cho Thái Hậu phương thuốc này giống như đều là dùng để trị liệu bệnh thuỷ đậu, có một ít ngay cả bọn họ cũng chưa nghĩ đến, xác thật không tồi.
Bệnh thuỷ đậu?
Thái Hậu nhìn trả lời của các thái y, sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lạnh, nữ nhân này là đem bà coi là con khỉ đùa nghịch sao?
Nếu là Hoàng Thượng thật sự bị bệnh đậu mùa, dựa theo phương thuốc này của ả, còn không phải đi đời nhà ma.
Làm sao nữ nhân này căn bản là phân không rõ cái gì kêu bệnh thuỷ đậu cái gì kêu bệnh đậu mùa?
Mộ Dung Uyển đột nhiên vỗ lên cái bàn.
Cũng là sau này Dung Tự mới nhìn thấy phương thuốc của Thiệu Thanh Vi viết, nghĩ đến hiện đại giống như có một ít ngôn ngữ địa phương xác thật là đem bệnh thuỷ đậu gọi là quá "thủy" hoa, mà Thiệu Thanh Vi cũng vô cùng có khả năng chỉ là tùy ý nghe được hành xóm cách vách vừa nói là quá hoa, trở về tùy ý xem Baidu, mua mấy bao Banlangen uống, thì cho rằng bệnh đậu mùa cổ đại cùng một loại chứng bệnh với quá hoa của hiện đại, liền tự tin tràn đầy lại đây tranh công, mà không trước đi chứng thực.
Rốt cuộc hiện đại giống như sớm đã không có bệnh đậu mùa, nói là quá hoa cơ bản đều là bị bệnh thuỷ đậu.
Kỳ thật nói đến cùng vẫn là Thiệu Thanh Vi cảm thấy bản thân đến từ hiện đại, lòng hư vinh đang quấy phá.
Chẳng qua chờ Dung Tự nhìn đến phương thuốc này, Thiệu Thanh Vi đã không còn ở trong cung, nghe nói sau khi nàng ta đi tẩm cung của Thái Hậu thì không còn tung tích, ai cũng không biết nàng ta rốt cuộc là đi địa phương nào.
Mà chờ lại lần nữa gặp mặt, Dung Tự mới rốt cuộc sáng tỏ cái gì gọi là công năng bất tử của nữ xuyên qua.
Chẳng qua lúc này Dung Tự đã không lo được cái gì Thiệu Thanh Vi còn có Thái Hậu, nhìn năm người phi tử trước mặt khóc đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có liền cảm thấy nhức đầu, mấu chốt người của cô kêu các nàng đừng khóc, những nữ nhân này một chốc một lát còn dừng không được, sau đó khóc nấc một lát lại sẽ cảm thấy đau thương từ trong đó tới, lại bắt đầu một vòng khóc mới.
Năm người đại hợp tấu, trầm bổng du dương, có cao có thấp, hết đợt này đến đợt khác.
Dung Tự thở dài, liền đi ra ngoài.
Đi mãi, liền đi tới cung điện Mục Nguyên Tu lúc này đang ở, sau đó liền nghe được một tiếng chén sứ quăng ngã.
"Cút, cút, cút! Sợ trẫm như vậy thì tất cả đều cút hết cho trẫm! Trẫm kêu ngươi cút đi các ngươi nghe không hiểu hả! Đút một chút thuốc, tay liền run rẩy đến đổ lên cả người trẫm, rốt cuộc là đút trẫm uống thuốc, hay là đút xiêm y trẫm uống thuốc, cút, tất cả đều cút cho trẫm! Đổi hai người lanh lợi tiến vào!"
Vừa nghe thanh âm nóng nảy này của Mục Nguyên Tu, Dung Tự lập tức liền nhíu mày.
Tinh thần phấn chấn như vậy? Xem ra thật đúng là không phải bệnh đậu mùa?
Chờ cô đẩy cửa lớn cung điện ra, liền thấy bên trong tối tăm dọa người, không chỉ có như thế, bởi vì không khí không được lưu thông, mùi không khí đều có chút kỳ quái khó ngửi, khiến Dung Tự lập tức nhăn chặt mày.
Bởi vì người bị bệnh thuỷ đậu không thể thấy gió, Dung Tự mở cửa ra, vừa vào, thì sau đó tiện tay đem cửa điện đóng lại.
Nhìn phía trước, hai tên tiểu thái giám đang quỳ rạp trêи đất, run bần bật, phía trêи bọn họ, Mục Nguyên Tu là nhìn đến thứ gì liền ném về phía hai người bọn họ, cái trán của một tiểu thái giám đều bị mảnh vỡ chén sứ cắt qua, lại chỉ có thể quỳ gối ở nơi đó không dám nhúc nhích.
Lây nhiễm bệnh đậu mùa là sẽ chết, nhưng nếu đắc tội Hoàng Thượng hắn ta chính là có thể lập tức khiến đầu của người nhà rơi xuống đất, bọn thái giám còn có thể phân biệt rõ ràng.
Mà vừa thấy Dung Tự đến, Mục Nguyên Tu trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn liền nghe thấy Dung Tự mở miệng phân phó.
"Được rồi, hai người các ngươi trước đi ra ngoài. Cái trán bị thương đi xuống băng bó trước, một người khác lại đi nấu thuốc, thuận tiện kêu tiểu cung nữ tiến vào đem nơi này quét tước một chút, Hoàng Thượng nơi này có ta, đi xuống đi."
Nghe xong Dung Tự phân phó, hai tên tiểu thái giám vẫn là không dám động.
"Kêu các ngươi đi xuống các ngươi không có mọc lỗ tai hả!" Mục Nguyên Tu giống như táo bạo đến kịch liệt.
"Dạ...... Dạ!"
Đám tiểu thái giám vội vàng chạy đi ra ngoài.
Nháy mắt toàn bộ trong điện liền an tĩnh xuống, Dung Tự nhìn về phía Mực Nguyên Tu ngồi ở trêи giường, đối phương bởi vì phát sốt trêи má mang theo chút đỏ không tự nhiên, môi khô nứt, trêи mặt còn có trêи cổ đều hiện ra vài mục nước màu đỏ sáng lấp lánh, quả nhiên là bệnh thuỷ đậu?
Thấy Dung Tự không nói lời nào, Mục Nguyên Tu nhíu mày, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Thϊế͙p͙ khi còn nhỏ từng mắc bệnh thuỷ đậu, sau đó khỏi hẳn, cho nên Thái Hậu nương nương kêu thϊế͙p͙ lại đây chiếu cố chàng."
"Chiếu cố trẫm? Chẳng lẽ không phải lại đây chê cười trẫm?"
Bởi vì liên tục hai ngày đều bị nhốt bên trong điện không thấy ánh mặt trời, tới gặp hắn không phải thái y, chính là đủ loại thái giám cung nữ, người nào cũng không thấy được, không thể tắm rửa, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không thể nhìn đến, giống như là đang ngồi tù, không, ngồi tù tốt xấu còn có thể thấy gió.
Hoàn cảnh như vậy không khỏi khiến ác liệt cùng thô bạo trong tính tình của Mục Nguyên Tu tất cả đều kϊƈɦ phát ra tới.
"Tùy chàng nghĩ như thế nào." Dung Tự cũng không để ý, tiến lên hai bước liền đem đồ vật dưới đất thu thập một chút.
Không chờ bao lâu, tiểu thái giám trước đó chạy đi ra, ngay lập tức bưng chén thuốc lại chạy tiến vào.
Dung Tự nhận lấy, đi thẳng tới bên người Mục Nguyên Tu, múc một muỗng, "Uống thuốc."
"Ngươi không sợ trẫm?"
"Thϊế͙p͙ vì cái gì phải sợ Hoàng Thượng chứ? Thϊế͙p͙ là phi tử của Hoàng Thượng, mặc kệ chàng có bộ dáng gì cũng nhất định sẽ yêu quý chàng, cẩn thận chiếu cố chàng." Dung Tự ngoài cười nhưng trong không cười.
"Trẫm biết ngươi không phải thiệt tình, ngươi trước nay đều không thích trẫm, không phải ngốc tử đều có thể cảm giác được." Mục Nguyên Tu dựa về sau, đồng dạng mỉm cười, "Trẫm biết ngươi cũng không như mặt ngoài nhìn qua ngu dốt không biết chuyện như vậy, ngươi biết trẫm vì Thanh Quý Nhân, mà cố ý đi sủng ái ngươi, cho nên ngươi mỗi đêm cũng sẽ không lưu ta lại, ngươi cũng biết trẫm kiêng kị lực lượng Tướng Quân Phủ phía sau ngươi, cho nên ngươi ở trong cung luôn luôn tùy ý, chưa bao giờ ủy khuất bản thân, muốn làm gì thì làm, nhưng ngươi biết không? Trẫm ghét nhất ngươi tùy ý tùy hứng như vậy, có thể cái gì cũng không màng, có thể cái gì cũng không để ý tới. Mẫu hậu sủng ngươi thuận theo ngươi, Dung Thiên Phổ cũng theo tính tình của ngươi, vào cung càng là ai đắc tội ngươi, ngươi có thể lập tức đáp trả, cũng không nén giận, cũng cũng không cần nén giận......"
Nghe hắn ta nói như vậy, ý cười trêи mặt Dung Tự dần dần phai nhạt xuống.
"Mẫu hậu rõ ràng biết trẫm là bị bệnh thuỷ đậu, phái ngươi lại đây là làm cái gì, thật đúng là muốn để ngươi làm Hoàng Hậu." Mục Nguyên Tu lại cười, "Dung Thiên Phổ đã chết, Dung Phi Chu hiện tại còn không được việc gì, cho dù trẫm thật sự đem ngươi nâng lên vị trí Hoàng Hậu, ngươi có thể ngồi ổn......"
Mục Nguyên Tu còn chưa nói xong, Dung Tự canh chuẩn cơ hội, đem muỗng thuốc nhét vào trong miệng đối phương, tay vừa nhấc, nước thuốc liền chảy đi vào.
"Uống thuốc, nói nhảm nhiều như vậy."
Dung Tự bĩu môi.
Cho dù ngươi biết lại có thể thế nào?
Ta nói về sau ngươi sẽ cam tâm tình nguyện mà đem ta đưa lên vị trí Hoàng Hậu ngươi tin không?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trêи mặt Dung Tự vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình.
"Dung Tự ngươi rốt cuộc có biết không......"
"Lại đến một ngụm."
"Khụ khụ khụ, ngươi động tác liền không thể ôn nhu một chút, ngươi có phải là
nữ nhân hay không? Ta là phu quân của ngươi ngươi quên......"
"Còn có một ngụm."
"Ngươi còn như vậy tin hay không ta bẩm báo mẫu hậu, hạ vị phân của ngươi."
"Cuối cùng một ngụm."
"Khụ, Dung Tự!"
"Xong rồi!"
Dung Tự cầm chén thuốc lật úp lại, "Đều uống xong rồi, biểu hiện không tồi, buổi tối phải tiếp tục bảo trì nga."
Nói, Dung Tự liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Dung Tự......"
"Ngươi nói những cái đó ta cũng không biết, cũng không muốn biết. Có làm Hoàng Hậu hay không cũng không sao, ta không ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng qua bởi vì ta không muốn thôi, ca ta liền càng không cần ngươi nhọc lòng, huynh ấy nói sẽ che chở ta thì nhất định sẽ che chở ta, cho nên xin lỗi về sau ta còn sẽ tiếp tục duy trì loại bộ dáng tùy hứng ngươi ghét nhất này."
Dung Tự liếc mắt nhìn hắn ta.
Mục Nguyên Tu này cảm thấy là từ nhỏ đã bị tiên đế cùng Thái Hậu quản quá nghiêm, thường biết đến là hài tử không có thơ ấu, lớn lên thành Hoàng Thượng làm chuyện gì cũng phải suy trước nghĩ sau, kiêng kị cái này kiêng kị cái kia, cho nên thấy Dung Tự cái gì cũng không suy xét như vậy, cái gì cũng không thèm để ý liền tức giận.
Nói trắng ra là, hắn ta chính là hâm mộ cô, ghen ghét cô, lại giải quyết không được cô, chỉ có thể đặt ở bên người chướng mắt.
Haiz, ta còn thích ngươi loại bộ dáng không quen nhìn ta lại làm không rớt ta, về sau còn sẽ yêu ta này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT