Cách một con đường, Dung Tự cùng Giang Thừa Minh cách xa nhau mà nhìn, Dung Tự mở to hai mắt, như không thể tin được đối phương sẽ nói như vậy.

Sau khi ngạc nhiên trêи mặt nở nụ cười vui vẻ, chạy qua ra đường nhào vào trong lồng ngực Giang Thừa Minh.

“Anh…… Anh không gạt em chứ?”

“Không đâu……”

Giang Thừa Minh đem Dung Tự ôm chặt vào trong lòng ngực bản thân, cười lắc lắc đầu, đồng thời hai tay nắm chặt lấy.

" Anh đã suy nghĩ kỹ mới ra quyết định Dung Tự anh thích em, vô cùng thích em, anh hiểu rõ em chính là cô gái mà anh muốn đi cùng em đến già, cho nên anh mới mở miệng cầu hôn, mong em tin tưởng...."

“ Tất nhiên em tin anh, chính là nhẫn đều không có, anh cầu hôn thật keo kiệt nha!" Dung Tự trêu đùa anh nói.

Lại không ngờ một giây sau chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt, Dung Tự ngây ngẩn cả người.... Nhẫn kim cương đều có? Không lẽ lần cầu hôn này không phải chưa suy nghĩ kỹ, cũng không phải xúc động nhất thời?

Không thể không nói, Dung Tự nhìn nhẫn kim cương thật sự bị ngạc nhiên tới, đây đúng ngoài dự đoán của cô.

Sau đó cô nhìn Giang Thừa Minh cười cúi đầu hôn lên trán cô, từ từ quỳ xuống.

" Tiểu thư Dung Tự không biết em có hứng thú, cùng anh trải qua nửa quãng đường đời còn lại?"

Dung Tự nhìn động tác của anh, ở trước cổng bệnh viện, đông người thấy Giang Thừa Minh quỳ xuống nghe là cầu hôn, đều lộ ra nụ cười chúc phúc, có người còn là lớn, muốn Dung Tự đồng ý.

Dung Tự nhìn Giang Thừa Minh trước mặt, không thể không thừa nhận, trong mắt anh tràn đầy tình yêu cùng chân thành, anh ta quả thật muốn cô gả cho mình, không nói những chuyện lúc trước, Giang Thừa Minh bây giờ rất là nghiêm túc chân thành.

Dung Tự thừa nhận, cô cũng bị ảnh làm cảm động, khoé miệng kiềm chế không được vui cười, một lúc sau mới gật đầu.

Bây giờ anh đối đãi thật lòng với tôi, tôi tự nhiên cũng đồng ý dùng thật lòng.

Anh ta cầu hôn nghiêm túc, tôi gật đầu cũng không phải giả dối, nếu sau này phát sinh những việc đó, anh ta vẫn đồng ý ở bên người tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cái gật đầu này, nếu anh phụ tôi cũng đừng trách tôi vô tình...

Ưu điểm này của Dung Tự người khác không có, cô khống chế tình cảm lại rất dễ dàng sở với người khác, cho dù chia tay cũng không ướt át bẩn thỉu, từ nhỏ liền không biết lưu luyến là cái gì, đôi mắt vĩnh viễn đều nhìn về phía trước cũng không sẽ quay đầu lại.

Giang Thừa Minh về sau nếu anh có biết hết mọi chuyện mà vẫn còn nguyện ý ở bên tôi, Dung Tự sẽ phụ trách, nếu không muốn, tôi sẽ vỗ ʍôиɠ chạy lấy người.

Thấy Dung Tự gật đầu, Giang Thừa Minh trực tiếp lđứng lên, một tay đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực, sau đó buông ra thật cẩn thận mà đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, lại cúi đầu hôn.

Trong lúc Dung Tự vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn anh, trêи mặt mang theo phấn hồng……

Một lúc sau, Dung Tự liền quay về nhà mạng theo chiếc nhẫn đầy hứa hẹn.

“Ở nhà chờ anh……”

Đây là câu Giang Thừa Minh nói với cô.

Mà bên kia, Tần Dịch nhìn Lâm Dĩ Nhu khóc lâu mệt mỏi mà ngủ thϊế͙p͙ đi, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, tiến vào tiến thoái lưỡng nan(*).

(*) Là tình trạng không biết quyết định thế nào.

Lúc trước cậu thấy Lâm Dĩ Nhu hôn Giang Thừa Minh, tưởng rằng đối phương còn tình cảm với Dĩ Nhu, thậm chí nghĩ anh ta hiểu ra Dĩ Nhu mới là người mình yêu nhất, mới mang tài liệu này lên, mà bây giờ chính miệng Giang Thừa Minh cầu hôn Dung Tự, nếu cậu nói chuyện này ra, không biết chừng biến khéo thành vụng, dù sao người trong lòng Giang Thừa Minh là ai không cần nói cũng biết, Dĩ Nhu ở bên cạnh anh ta, sau này chỉ sơn cũng không hạnh phúc, cậu không muốn cho cô ấy hy vọng, lại càng không muốn đẩy cô ấy vào tình cảnh tuyệt vọng.

Ai, thôi vậy……

Tần Dịch đứng lên, quay đầu liền thấy Giang Thừa Minh đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

“Anh…… anh quay về làm gì?”



Không phải đã cầu hôn Dung Tự rồi à? Sao lại đến chỗ Dĩ Nhu, nếu không yêu Dĩ Nhu, không cần cho cô bất kỳ hy vọng nào, mặc dù trong lòng anh ta áy náy, không lẽ anh ta không hiểu à?Vẫn cho rằng mình là thượng đế, mặc kệ nơi nào đều không cần để ý mà đến? Vẫn là muốn tề nhân hưởng phúc(*)?

(*) Một chồng nhiều vợ.

Lúc này ngoại trừ đau lòng Dĩ Nhu, Tần Dịch cũng thấy xót thương cho Dung Tự vừa mới được cầu hôn kia, chẳng qua người phụ nữ kia, có trăm ngàn biện pháp giữ chặt Giang Thừa Minh, sự lo lắng của cậu hoàn toàn dư thừa.

“Anh không phải đã cầu hôn Dung Tự sao? Sao lại quay về? Chẳng lẽ một người đàn ông sắp kết hôn lại không biết ý tới chăm sóc Dĩ Nhu à? Nếu do áy náy vậy thì không cần, Dĩ Nhu về sau đã có tôi chăm sóc, anh vẫn nên về với Dung Tự đi!"

Tần Dịch bước lên chắn trước mặt Giang Thừa Minh, nhíu mày nói.

“Hai người nghe thấy?” Giang Thừa Minh hơi nhíu mày, “ Chẳng qua bên phía Dung Tự tôi đã nói rõ, cô ấy cũng đồng ý để tôi qua đây chăm sóc Dĩ Nhu, cô ấy biết người tôi yêu là ai, không để ý việc nhỏ này. Tôi không yên tâm về Dĩ Nhu, liền quay lại nhìn, nếu cậu nói như vậy, như vậy tôi..."

“ Đừng mà!”

Đúng lúc này, Lâm Dĩ Nhu nằm phía sau đột nhiên mở hai mắt đong đầy nước mắt, khẩn cầu mà nhìn về phía Giang Thừa Minh,

“Không cần đi, Thừa Minh, cầu xin anh…… Liền ở bên em một đoạn thời gian này có được không? Sau này.... Sau này anh chính là chồng của người ta, chỉ sợ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, cho nên dùng thân phận bạn bè, ở bên em mấy ngày này được không? Chỉ mấy hôm.... Em xuất viện... Đến lúc đó em nhất định không bám lấy anh nữa.... Cầu xin anh......"

Nói xong, ánh mắt Lâm Dĩ Nhu cầu xin nhìn về phía Tần Dịch, cô cầu xin đối phương cho mình một cơ hội để tránh thủ.

Thấy thế, Tần Dịch nhíu mày, sau đó thở dài, " Được, tùy hai người, tôi đi trước, trong nhà còn có việc……”

Nói xong liền cầm túi văn kiện kia đi ra ngoài, cửa phòng bệnh nặng nề đóng lại vang lên tiếng lớn. Những việc này Dung Tự không biết, lúc về đến nhà không thấy bóng dáng Giang Thừa Diệc, giống như bốc hơi vậy, người trong Giang gia thấy bình thường không nhắc đến. Mãi đến lúc nửa đêm Dung Tự xuống tầng uống nước, thấy trêи sofa có bóng người nằm ở phòng khách, đen sì một đống, doạ Dung Tự hoảng sợ.

Thấy rõ dáng vẻ người kia, Dung Tự mới thở ra, cầm chai nước lạnh trong tủ quay bước lên tầng.

" Hừ.... Bây giờ một câu cũng không muốn nói với anh? Chán ghét anh đến vậy à?"

Một chân của Dung Tự vừa đặt lên cầu thang, phía sau vàng lên giọng nói của Giang Thừa Diệc.

Hóa ra còn chưa ngủ à?

" Không có, anh vẫn nên về phòng ngủ đi..."

“Dung Tự……”

“……”

“Lại đây đỡ anh một chút được không? Anh uống nhiều quá, đứng không vững……”

“ Tôi đi gọi chú Dương……”

“A, em còn nói không chán ghét anh, hiện tại liền giúp anh một cái đều không muốn!”

Đồ trẻ con!

Dung Tự ở trong bóng tối xem thường, sau đó xoay người, chậm rãi đi về phía đối phương, vừa mới đi mấy bước, Giang Thừa Diệc duỗi tay kéo Dung Tự lại, trêи tay bị nắm chặt kéo giật lại, Dung Tự kêu lớn ngã xuống.

" Sao vậy?"

Giang Thừa Diệc lập tức đứng lên, ấn đèn để một bên, liền thấy vết máu thấm qua tấm vải trắng, chân tay luống cuống.

" Em chờ, anh đi lấy hòm thuốc, đừng cử động, đừng cử động...."

Lấy được hòm thuốc, Giang Thừa Diệc giúp Dung Tự tháo băng gạc ra, cẩn thận bôi thuốc tốt nhất cho cô sau đó cuốn băng gạc mới vào.



Toàn bộ quá trình lông mày đối phương vẫn luôn nhíu lại, không chỉ như vậy, vẻ mặt rất là chăm chú nghiêm túc, lâu lâu lại hỏi cô có đau không, còn thổi miệng vết thương cho cô.

Dung Tự nhìn hắn, vẻ mặt không thấy đổi, có lẽ Giang Thừa Diệc bây giờ là người Dung Tự muốn thấy nhất, đáng tiếc nguyên chủ đã không còn nữa.

Mãi đến lúc băng bó xong, Giang Thừa Diệc cũng không buông tay cô ra, đầu cũng không ngẩng lên, qua thật lâu mới chậm rãi hỏi: “…… Thật sự không có cơ hội nữa sao?”

Nghe vậy, Dung Tự cúi đầu nhìn đỉnh đầu hắn, sau đó nâng tay bên kia lên, bỗng nhiên thấy được nhẫn kim cương: " Tôi sắp kết hôn với anh trai anh..."

Lời nói còn chưa nói hết, cô liền thấy thân thể Giang Thừa Diệc bỗng nhiên run rẩy, đầu vẫn như cũ không ngẩng lên.

Sau đó thật cẩn thận mà đem bàn tay bị thương của cô để sang một bên, đứng dậy: " Ừ, chúc hai người hạnh phúc!"

Nói xong liền bắt đầu đi ra ngoài.

" Muộn như vậy rồi anh còn định đi đâu?”

“ trước đấy có mấy người bạn rủ anh ra ngoài đi chơi, anh đồng ý rồi, bây giờ cũng sắp đến giờ hẹn..."

Nghe vậy, Dung Tự nhìn đồng hồ treo trêи vách tường, kim đồng hồ chỉ vào số 12, nhíu mày, 12 giờ đêm ai còn ra ngoài đi chơi?

“Anh đi đây……”

“ Này?”

Còn chưa nói xong, bóng người Giang Thừa Diệc đã không thấy, tiếng động cơ xe vang lên.

Dung Tự nhìn xe nghênh ngang mà đi, lắc đầu đi lên tầng.

Giang Thừa Diệc ngồi trong xe, đem xe chạy về căn biệt thự trước kia hắn sống chung với Dung Tự, trong lòng buồn bã, trực tiếp đi vào căn phòng Dung Tự ở khi trước, quần áo cũng không thay liền trèo lên giường, duỗi tay kéo chăn qua đỉnh đầu, một lúc sau cả người cả chăn run rẩy, âm thanh nức nở truyền từ trong chăn ra.

Dung Tự....

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Dĩ Nhu vẫn cuốn lấy Giang Thừa Minh nhưng cũng không ngăn được bước chân anh rời đi.

Cuối cùng vẫn phải quay về chỗ Tần Dịch với cô thuê trước kia, cả người như khúc gỗ mất hồn lạc phách, cảm xúc dư thừa đều không có, khiến Tần Dịch vô cùng lo lắng, lại không có vách nào, chỉ có thể cố gắng giúp cô thoát khỏi cái bóng tình yêu Giang Thừa Minh.

Sau khi trở về Giang Thừa Minh hứng thú bừng bừng lôi kéo Dung Tự chuẩn bị cho hôn lễ, từ hoa trắng trí đến váy cưới, từ nơi tổ chức đến khách mời, Giang Thừa Minh như đứa trẻ gặp đồ chơi lạ, cả ngày cười tủm tỉm, ngay cả đám nhân viên trong công ty gặp Giang Thừa Minh như vậy đều ngạc nhiên không ngừng được, lại biết anh muốn kết hôn, đều sôi nổi bàn tán không biết là thần tiên phương nào vậy mà chiếm đoạt trái tim Giang tổng, nhìn dáng vẻ anh ta liền đoán chắc 200% tiền đều đi vào hôn lễ này.

Một tháng sau, khắp nơi đều nhận được thiệp cưới.

Lâm Dĩ Nhu nhìn thiệp cưới trước mặt, chỉ thấy lạnh lẽo từ chân đến đỉnh đầu, cô trừng mắt nhìn, nước mắt sau đó rơi xuống, cầm tấm thϊế͙p͙ cưới xé nát vứt xuống, ngày bàn uống nước cũng bị hất đổ.

Lại không ngờ bàn uống nước bị hất đổ một túi tài liệu màu vàng rơi ra.

Tiếng khóc Lâm Dĩ Nhu dừng lại, định bước qua túi tài liệu, bên trong rơi ra tấm ảnh của Dung Tự hấp dẫn ánh mắt của cô, sau đó cô ngồi xổm xuống, vươn tay cầm túi tài liệu....

Chạng vạng, lạc hà đầy trời.

Tài liệu màu trắng rải đầy đất, Lâm Dĩ Nhu ngồi ở giữa đống giấy, chậm rãi ngẩng đầu lên……

""Dĩ Nhu anh về rồi... Hôm nay anh mua món cua em thích nhất cho em này, không biết em...""

Vừa mới mở cửa, giọng nói cao hứng phấn chấn của Tần Dịch vàng lên, cậu bước vào bỗng nhiên bước chân dừng lại.

""Tần Dịch, anh là người bạn tốt nhất của em, anh làm như vậy khiến em rất thất vọng""

Lâm Dĩ Nhu giơ đống giấy ném về phía Tần Dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play