Quả pháo Italy của Du Như Băng vẫn còn chưa kịp bắn vào Cầu Vân Lập, đã bị Hàn Vi mạnh mẽ bắt trở về.

Hàn Vi chú ý tới biểu tình không kiên nhẫn của Du Như Băng, lại đối chứng với một thân sát khí vừa rồi của cô một chút, quyết định nói: "Em không cần gặp."

"Tuyển chọn idol một tháng sau là bắt đầu rồi, em đi tham gia luyện tập trước, không cần lãng phí thời gian của em."

Hàn Vi quay đầu nhìn Lâm Lâm: "Cô thông báo xuống cho người đưa Cầu thiếu gia vào phòng khách trước, sau đó tự mình phụ trách công việc kế tiếp của Du tiểu thư."

Cô nhìn đồng hồ, một bên mở màn hình di động một bên nói: "Tôi đi tiếp đãi Cầu thiếu gia."

Lâm Lâm: "Vâng."

Du Như Băng bày ra biểu cảm tiếc nuối, nhưng không thể nề hà được, rốt cuộc Hàn Vi hiện tại cũng là sếp của cô, cô chỉ đành vuốt mũi, nói một tiếng: "Vậy vất vả Hàn tổng."

Hàn Vi gật đầu, thu hết vào mắt vẻ mặt tiếc nuối của cô, lại không tiếng động rũ mắt xuống mắt nhìn khung chat với Đường Hàn Thu, một bên đánh chữ báo cáo một bên đi đến phòng tiếp khách.

...

Phòng sạch sẽ rộng mở chiêu đãi như ở nhà, nam nhân ngồi ở sofa, một đôi chân thon dài không biết đặt ở đâu, mặt mày tuấn tú hiện ra vẻ không kiên nhẫn.

Giây tiếp theo cửa phòng tiếp khách được mở ra, Hàn Vi mang dáng vẻ tươm tất khéo léo đi vào, trên tai đeo một cái tai nghe Bluetooth, đôi mắt hơi nhìn lên, đập vào đồng tử là ảnh ngược của Cầu Vân Lập, hơi cong mình xuống: "Cầu thiếu gia."

Sau đó đi đến bàn đối diện hắn ngồi xuống, đặt điện thoại di động lên trên bàn, tự giới thiệu trước một chút, sau đó dùng giọng điệu giải quyết công việc nói: "Thật lòng xin lỗi Cầu thiếu gia, Du Như Băng bây giờ là nghệ sĩ ký hợp đồng với Hoa Diệu, em ấy còn có công việc phải làm, không có thời gian đến gặp ngài, mong ngài thông cảm cho."

"Nghệ sĩ?" Cầu Vân Lập lập tức bắt được trọng điểm, "Cô ấy khi nào thành nghệ sĩ Hoa Diệu?"

Hàn Vi: "Mới đây." Mới chính thức trở thành nghệ sĩ Hoa Diệu.

Ánh mắt Cầu Vân Lập nhất thời thay đổi, ngắt lời nói: "Không có khả năng."

"Như Băng và Đường Hàn Thu có xích mích, sao có thể ký hợp đồng chính thức với Hoa Diệu?" ánh mắt hắn tối sầm lại, "Các người có phải dùng thủ đoạn không quang minh gì ép cô ấy ký không!"

Giọng nói Cầu Vân Lập vừa rơi xuống, Hàn Vi liền nghe thấy tai nghe Bluetooth trên lỗ tai phát ra một tiếng cười khẽ ghét bỏ, cô mặt không đổi sắc: "Cầu thiếu gia, tôi nghĩ anh có thể là hiểu lầm gì đó, ký hợp đồng với Hoa Diệu là bản thân Du Như Băng quyết định, không liên quan gì đến chúng tôi."

Nói ra anh có khả năng còn không tin, cô ấy còn dùng đầu chính mình đảm bảo.

Cầu Vân Lập gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Có phải Đường Hàn Thu bắt hay không?"

Có phải thủ đoạn của nữ nhân điên kia hay không?! Bởi vì bản thân không chiếm được hắn, cho nên muốn chia rẽ hắn với Như Băng! Còn cố ý không ở công ty, muốn cùng hắn chơi trò chơi mèo vờn chuột!

Cầu Vân Lập suy nghĩ thông suốt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô chuyển lời với cô ta, không cần phải làm mấy trò nhàm chán này, nhanh chóng thả Như Băng ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô ta!"

Hàn Vi đối mặt với một Cầu Vân Lập đột nhiên bá đạo không hoảng hốt chút nào, lỗ tai truyền đến âm thanh người lãnh đạo trực tiếp: "Cô hỏi hắn một chút, có phải cảm thấy 500 vạn quá ít không?"

Hắn ra nông nỗi này như thế nào vẫn cảm thấy cô còn có ý với hắn?

500 vạn còn chưa đủ làm hắn thanh tỉnh sao? Chẳng lẽ muốn tăng lên năm ngàn vạn, năm trăm triệu?

Nếu hắn có ý tưởng này, cô khẳng định cũng sẽ không nể mặt đưa tay lấy phần tiền này.

Hàn Vi bình tĩnh nói: "Cầu thiếu gia nếu cảm thấy 500 vạn còn ít, tôi đề nghị ngài có thể cùng luật sư của chúng tôi thương lượng một chút về phương diện vấn đề tăng giá."

Cô đẩy mắt kính, nghiêm trang nói: "Năm ngàn vạn hoặc là năm trăm triệu, đều tuỳ theo ý ngài."

Cầu Vân Lập dừng một chút, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo: "Cô có tư cách gì cùng tôi nói chuyện như vậy?"

"Cô cho rằng cô là cái thá gì?"

Ở trong lòng hắn, Hàn Vi chỉ là một trợ lý tổng tài, chức vị ở Hoa Diệu có cao bất quá cũng là làm công ăn lương, so với con nhà giàu từ nhỏ sống trong nhà cao cửa rộng như hắn thì không đáng là gì.

Bọn họ khác biệt, một là trời một là vũng bùn.

Hàn Vi biểu cảm bất biến, ánh mắt bình tĩnh như lúc ban đầu, lời nói của Cầu Vân Lập cao ngạo như đao thương nhưng đâm vào trên người cô lại không đau cũng không ngứa. Ngược lại Đường Hàn Thu nghe không nổi nữa.

Cầu Vân Lập thấy Hàn Vi mở di động ra nhấn nhấn, giây tiếp theo âm thanh thành thục bình tĩnh của Đường Hàn Thu từ bên trong truyền ra: "Cô ấy là trợ lý tổng tài của tôi, là phó giám đốc Hoa Diệu."

"Tôi không ở đó, cô ấy chính là tôi."

Đường Hàn Thu âm thanh lạnh lùng nói: "Anh xem như chạy tới địa bàn của tôi, còn muốn vênh mặt hất hàm sai khiến tôi?"

"Một lá thư luật sư Cầu đại thiếu gia anh chê ít có phải không?"

Cầu Vân Lập sửng sốt một chút, không dự đoán được Đường Hàn Thu sẽ cùng mình nói chuyện —— cô ta trước còn đem hắn cho vào sổ đen đây!

Cầu Vân Lập lúc sau phản ứng lại, đen mặt hô một tiếng: "Đường Hàn Thu!"

Đường Hàn Thu không có kiên nhẫn chen ngang lời nói của hắn, sửa đúng từng câu từng chữ: "Đường, tiểu, thư, ba chữ đơn giản như vậy anh cũng không học được sao?"

"Anh chẳng lẽ là cá lọt lưới trong giáo dục bắt buộc của quốc gia hả?"

Cầu Vân Lập: "???"

Cầu Vân Lập bị cô đánh trả bất ngờ giận đến suy nghĩ hỗn loạn, mới vừa sắp xếp lại ý nghĩ muốn nói ra lời, Đường Hàn Thu lại đoạt trước hắn: "Đừng có đem tính thiếu gia của anh đến Hoa Diệu của tôi chơi, Hoa Diệu tôi không có nghĩa vụ phải chiều theo anh."

"Rảnh rỗi chạy lung tung vậy còn không bằng chạy 500 vạn tiền bồi thường đi, người phiền phức."

"Tiễn khách!"

Sau đó cúp máy, tốc độ nhanh đến nỗi phảng phất như dừng lại thêm một giây cô liền hít thở không thông.

Cầu Vân Lập: "......" Nữ nhân này!

Hàn Vi chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhìn Cầu Vân Lập không buồn không vui: "Cầu thiếu gia, mời."

Cầu Vân Lập bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào di động trên bàn: "Các người đây là vu khống! Cô ta căn bản không có chuyện gì!"

Hàn Vi không hoang mang chút nào bênh vực lão bản nhà mình: "Cầu thiếu gia có hiểu lầm gì rồi, Đường tổng của chúng tôi là người kiên cường, đau cũng sẽ không bày ra trước mặt anh."

Cầu Vân Lập: "......"

Cầu Vân Lập: "Cho nên đi nói với luật sư?" Còn có 500 vạn tiền chứng minh cân nhắc cô ta "Đau" bao nhiêu sao?

Hàn Vi đẩy mắt kính, lời lẽ chính đáng: "Dùng thủ đoạn pháp luật hợp pháp bảo vệ quyền lợi của mình, là quyền lợi công dân cơ bản của mỗi một người Trung Quốc."

Cầu Vân Lập: "......"

Cầu Vân Lập bị "mời" khỏi Hoa Diệu, trong đầu không ngừng nổi bão, lúc lên xe còn đang suy nghĩ: Như Băng khẳng định là bị bắt ký hợp đồng với Hoa Diệu.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua kiến trúc xung quanh tào nhà cao lớn này, ánh mắt ngưng trọng âm trầm.

—— Tôi nhất định phải cứu Như Băng ra!

Du Như Băng đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, thực tế cô đã 29 tuổi, đang ở phòng luyện tập chậm rãi cùng bọn quỷ nhỏ hậu bối trẻ tuổi giao lưu.

Hoa Diệu lần này cho một nhóm nhỏ tham gia tuyển chọn idol, tính cả cô thì tổng cộng có 5 người, cô tìm trong trí nhớ cốt truyện chính một phen, tìm được một kết cục đại khái của nhóm nhỏ này.

Ở cốt truyện chính, bốn người này tham gia tuyển chọn idol chỉ có một mình Đàm Tịch có thực lực ổn, biểu hiện toả sáng, một đường yên ổn ở lớp A*, cuối cùng thành công trở thành nữ thành viên trong nhóm mới debut, còn lại ba người kia không có gì đặc biệt.

*Show tuyển chọn idol của Trung chia lớp tính theo số phiếu bầu chọn của người xem và điểm số của giám khảo, có thực lực đứng top đầu thì được chia vào lớp A, tiếp đến là các lớp B,C,D... thí sinh đều bị loại bớt qua mỗi vòng thi

Bất quá sau khi vào nhóm, Đàm Tịch cũng không đạt thành tụ nổi tiếng gì, nhân khí vẫn luôn không ấm không nóng, cũng không nhấc lên gợn sóng gì ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích công ty mới vừa bắt đầu như Hoa Diệu.

Ánh mắt Du Như Băng dừng trên người một cô gái đang đứng trước mặt gương luyện vũ đạo, khuôn mặt cô ấy thật xinh đẹp, mang theo một chút cảm giác lãnh đạm, khi cô ấy nhảy, trong mắt phát ra muôn vàn ánh sáng, điểm xuyết cho nhan sắc của cô ấy.

Lâm Lâm dẫn Du Như Băng đến trước mặt cô ấy, giới thiệu trước: "Đây là Đàm Tịch."

Động tác Đàm Tịch dừng lại, chậm rãi nhìn về phía Du Như Băng, Du Như Băng vươn tay: "Chào cô, tôi là Du Như Băng, đồng đội mới của cô."

Cũng là tình địch nguyên bản của cô.

Không sai, Đàm Tịch cũng là một trong đông đảo người theo đuổi Cầu Vân Lập. Cô ấy một lần có duyên gặp mặt Cầu Vân Lập đã đối với hắn nhất kiến chung tình**, lúc sau được Phong Đình đào qua.

**Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Mình để nguyên bốn chữ này vì mình cảm thấy đọc thuận miệng hơn vừa gặp đã yêu hihi:v

Nhưng kết cục Đàm Tịch cũng thật khiến người khác thổn thức, cô ấy cùng Cầu Vân Lập phát sinh quan hệ, khi cô ấy cho rằng họ đã trở thành người yêu của nhau, Cầu Vân Lập lại nói với cô ấy: "Tôi sẽ không thích cô."

Từ đó về sau tinh thần cô ấy sa sút, cảm xúc mất khống chế, đáng tiếc cuối cùng vì tình yêu cầu mà không được tự sát.

Khi cô ấy mất, chỉ mới 25 tuổi.

Du Như Băng mắng thầm: Tra nam hại người a!

Đàm Tịch nhìn tiểu bạch hoa trước mắt tuy trông không nhỏ nhưng lại mảnh mai xinh đẹp làm người khác kinh diễm không thôi, cầm lấy tay cô: "Chào cô."

( Mình để nguyên tiểu bạch hoa vì sợ lập từ nha, bạn nào có từ khác thì nói mình mình sửa lại:v)

Du Như Băng nhìn cô ấy lộ ra một nụ cười xán lạn, lực độ trên tay không tự giác nắm thật chặt.

Một đời này, cô tuyệt đối sẽ không để Đàm Tịch giẫm lên vết xe đổ. Làm fans sự nghiệp của Đường Hàn Thu, đối với nghệ sĩ có lợi cho Hoa Diệu, cô một người cũng không bỏ qua!

Ai cũng đừng hòng chạy!

Đều cùng nhau ở lại với tôi làm fan sự nghiệp của Đường tổng!

Sau gáy Đàm Tịch chợt lạnh, cứ cảm thấy nụ cười xán lạn này của Du Như Băng dấu diếm huyền cơ.

Sau khi giới thiệu người xong, Lâm Lâm liền cùng các giáo viên hướng dẫn mở cuộc thi nhỏ, để Du Như Băng tạm thời chờ một chút.

Du Như Băng khẽ cười gật đầu đáp ứng, sau đó ánh mắt thoáng nhìn về phía Đàm Tịch, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, tròng mắt màu hổ phách sáng ngời trong suốt, chủ động mở lời nói: "Cô có idol yêu thích không?"

Đàm Tịch tuy rằng lớn nhìn có vẻ lãnh đạm, nhưng trên thực tế tính cách cô rất dễ gần, rất dễ thân cận, cô dừng một chút, nói: "Có, đội trưởng của King, A Đặc."

King, nhóm nam đang nổi, đội trưởng chính là Cầu Vân Kiệt em trai Cầu Vân Lập, nghệ danh A Đặc, hắn dựa vào thực lực của bản thân, mỹ mạo trong sáng động lòng người và nụ cười chiêu bài như mặt trời nhỏ kiếm được không ít nhân khí.

Du Như Băng cân nhắc một chút, Đàm Tịch thích Cầu Vân Kiệt cũng không xem như đối thủ một mất một còn của Hoa Diệu, bởi vì hắn hợp tác với công ty giải trí khác, mà không phải giải trí Phong Đình nhà mình.

Cô thân là fans sự nghiệp của Đường Hàn Thu, khó tránh khỏi sẽ mang lên tư duy của fans —— thích ai đều được, người đối đầu thì không được!

Nhưng bởi vì cốt truyện chính Đường Hàn Thu và Cầu Vân Kiệt quan hệ rất tốt, cho nên cô miễn cưỡng đem Cầu Vân Kiệt đá khỏi ba chữ người đối đầu này.

Du Như Băng phảng phất giống người đi phỏng vấn người ta, đối với đáp án của Đàm Tịch còn vừa lòng gật đầu, lại giống như chỉ tùy ý hỏi: "Cô thích gì ở anh ta nha?"

Đàm Tịch nói thẳng không cố kỵ: "Mặt."

"Anh ta lớn lên đẹp." Suy nghĩ chút, lại bổ sung chắc chắn một câu, "Đặc biệt đẹp."

A Đặc thường xuyên bởi vì các loại đồ xuyên thấu, giá trị nhan sắc quá cao mà chạy lên hot search, cũng chạy ra ngoài vòng tròn này, hấp dẫn một đám fans sắc đẹp, trong đó bao gồm cả Đàm Tịch.

Du Như Băng vừa nghe lý do này, nhanh chóng bắt được trọng điểm.

"Chị em, nhan sắc thịnh thế của Đường Hàn Thu, có biết chút nào không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play