Bạn gái.
Du Như Băng cũng phải thừa nhận, cô ấy thực sự rất thích Đường Hàn Thu gọi cô ấy như vậy -- cho dù đó chỉ là giả.
Cô ấy tin rằng không chỉ có cô ấy, trên đời này có lẽ không ai có thể tiếp cận được Đường Hàn Thu nói ra ba chữ này với mình, đặc biệt là người hâm mộ nhan sắc của Đường Hàn Thu.
Sắc lệnh trí hôn*, sau khi ba chữ này được nói ra, đoán chừng muốn mạng bọn họ cũng có thể.
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọngVì vậy bây giờ, Đường Hàn Thu muốn mạng cô ấy cũng có thể.
Cô ấy nhấc bút lên, ký xuống tên mình, giọng nói của Đường Hàn Thu nhẹ nhàng truyền vào tai cô ấy: "Ký vào thỏa thuận này có nghĩa là trong những ngày tới, có thể em sẽ phải cùng tôi đối mặt với ba mẹ tôi."
Du Như Băng nói: "Chuyện thuộc bổn phận mà."
Bản thân các cô là người trên cùng một chiến tuyến, một đường nâng đỡ lẫn nhau đi tiếp, cùng nhau đối mặt với hệ thống, bây giờ cũng nên cùng nhau đối mặt với hai lão của nhà họ Đường.
Đó là việc thuộc bổn phận của cô ấy với tư cách là một "bạn gái".
Đường Hàn Thu nói tiếp: "Đến lúc em với tôi có đối tượng muốn qua lại thực sự, thỏa thuận này sẽ bị vô hiệu ngay lập tức, chúng ta sẽ lập tức 'chia tay'."
Nếu không, nó sẽ cản trở bước chân của mỗi người trong việc theo đuổi nửa kia.
Đam Mỹ SắcĐây không phải là ý định ban đầu của cô khi lập ra bản thỏa thuận.
Du Như Băng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời được.
Lúc này cô ấy cũng không thể nói được gì, người động lòng là cô ấy, không phải Đường Hàn Thu, cô ấy không đủ tư cách yêu cầu Đường Hàn Thu mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
Cô ấy thậm chí còn phải chuẩn bị tinh thần, người mình thích có thể lấy người khác bất cứ lúc nào, trở thành vợ của người khác.
Giữa các cô, có lẽ suốt đời chỉ có thể làm bạn.
Vì vậy, cô ấy phải nghĩ về nó càng sớm càng tốt, để tránh lúc hiện thực đến, khốn khổ phiền muộn không chịu nổi.
Du Như Băng quay lại đưa cho cô bản thỏa thuận đã ký xong nói: "Để hết ở chỗ chị đi, dù sao tất cả đều là đối phó, em tin tưởng chị."
Cô ấy tin tưởng cô sẽ bảo quản phần thỏa thuận này rất tốt, cũng tin rằng hai người các cô sẽ không bao giờ phản bội nhau, xảy ra tình huống đe dọa đối phương bằng hợp đồng.
Đường Hàn Thu gật đầu, ký tên mình xuống, lấy hai phần hợp đồng hợp lệ đứng lên, đặt chúng cùng với hợp đồng bảo mật đầu tiên của hai người họ.
Đường Hàn Thu lật tay xem đồng hồ, phát hiện đã là buổi trưa, nên hỏi cô ấy có muốn ăn trưa cùng nhau hay không.
Du Như Băng nói, được.
Đường Hàn Thu suy nghĩ xem nên đi nhà hàng nào, Du Như Băng nghĩ một hồi nói: "Ăn ở Hoa Diệu thôi, đừng đi xa như vậy, thời tiết quá lạnh."
Còn tốn tiền xăng.
Nhờ phúc của Đường Hàn Thu, đầu bếp mà Đường Hạc Thiên thuê cho Hoa Diệu vẫn rất tốt, nhất định không kém hơn bên ngoài.
Đường Hàn Thu thấy cô ấy lại bắt đầu tiết kiệm tiền cho mình, mỉm cười đồng ý, sau đó kéo theo Hàn Vi, ba người cùng nhau đến căng tin ăn cơm.
...
Đường Hàn Thu hầu như không bao giờ đến căng tin để ăn, đều do nhân viên riêng biệt đưa đến văn phòng cho cô, cô thường ăn một mình.
Bởi vì với thân phận của mình, cô hạ địa vị cao quý xuống đi ngồi trong căng tin, các nhân viên nhất định sẽ cảm thấy như ngồi trên kim châm, không có cách nào thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần mà ăn. Hơn nữa cá nhân cô cũng thích tận hưởng giờ nghỉ trưa yên tĩnh, vì vậy cô đều ăn một mình trong văn phòng.
Hôm nay đến căng tin, trái lại là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Khi cô vừa bước vào căng tin, âm thanh của toàn bộ căng tin đột ngột im bặt, không gian yên tĩnh. Tất cả mọi người như ngồi trên kim châm, không dám hít lấy một hơi. Không ai biết tại sao cô lại đột ngột đến căng tin, chứ đừng nói đến việc cô đến ăn cơm, trong đầu vô thức bắt đầu một cơn bão, bắt đầu suy ngẫm về ba trạng thái của mình trong một ngày.
- - Tôi xong việc rồi phải không?
- - Tôi đã làm việc cũng tốt mà nhỉ?
- - Chắc không phải là đến mắng tôi chứ?
Văn phòng thư ký nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, không khỏi bị sặc một chút, nhanh chóng đặt đũa và thìa trên tay xuống, đứng dậy chào một tiếng: "Đường tổng."
Sau đó lại chào một tiếng nữa: "Hàn tổng."
Du Như Băng bỏ hai tay vào trong túi, liếc mắt nhìn đám người trong căng tin, nhỏ giọng nói: "Hình như trước đây Thu Thu không có đến căng tin ăn cơm đúng không?
Nếu không cũng không đến mức thành loại trận chiến thế này...... Trước lạ sau quen mà.
Đường Hàn Thu thừa nhận: "Ừm, không có." Sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người, "Ăn cơm đi, tôi không ở đây tìm mọi người, tôi cũng đến ăn cơm."
Người của văn phòng thư ký nghe được lời này, vội vàng bước sang một bên: "Đường tổng, đây đây đây, ngồi với tôi này!""
"Không được, đừng ngồi với anh ta, ngồi với tôi này Đường tổng!"
"Đừng để ý đến họ, Đường tổng, tôi này! Tôi còn có đệm ghế xa xỉ ở đây này!"
Du Như Băng quay đầu lại, kiêu ngạo nhìn về phía Hàn Vi: "Thu Thu của chúng ta thực sự rất được chào đón nha?"
Hàn Vi gật đầu.
Quan hệ của Đường Hàn Thu với nhân viên văn phòng thư ký vẫn luôn ổn định, thế nên bọn họ mới dám niềm nở như vậy.
Nhưng điều này không phải không tốt, ít nhất dáng vẻ thoải mái của bọn họ đã khiến những nhân viên khác hiếm khi tiếp xúc với Đường Hàn Thu cảm thấy an tâm hơn.
Đường Hàn Thu khẽ mỉm cười, vẫy tay với bọn họ: "Ăn cơm đi, không cần phải để ý đến tôi."
Những người trong văn phòng thư ký nhận được lệnh, họ cũng không tiếp tục tranh giành nữa, nhân cơ hội khẽ meo meo bí mật chào hỏi Du Như Băng, người đã sớm trở thành hoa giao tiếp trộn lẫn trong văn phòng thư ký.
Du Như Băng cũng rất hợp tác khẽ meo meo chào hỏi bọn họ, sau đó đuổi theo Đường Hàn Thu và Hàn Vi.
Ở đầu kia của căng tin, đôi mắt của Tống Chân Chân luôn không thể tách rời khỏi Đường Hàn Thu.
Lúc Đường Hàn Thu xuất hiện ở lối vào căng tin, cô thực sự như nhìn thấy ánh sáng. Đối với ánh sáng đột ngột này, cô là vui mừng, là khao khát, cũng là chộn rộn.
Cô cũng muốn...... muốn đứng lên rồi hào phóng mời một chỗ như những người ở văn phòng thư ký vậy.
Nhưng điều đó hiển nhiên là không thể, bởi vì bên cạnh Đường Hàn Thu còn có hai người, Hàn tổng, còn có...... Du Như Băng.
Một người phụ nữ đáng ra phải ở nơi tập huấn, nhưng lại xuất hiện ở đây, ngồi cùng bàn với Đường Hàn Thu, ăn cơm mặt đối mặt.
Sau khi Đường Hàn Thu ngồi vào chỗ, bầu không khí trong căng tin vẫn có chút căng thẳng, ít nhất là không còn vui vẻ nói chuyện như trước.
Du Như Băng nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn Đường Hàn Thu, sau đó đứng dậy, nhìn về phía mọi người, nói: "Đừng chỉ để ý đến Đường tổng nha, nhìn con cái mình một chút, không dễ dàng gì để mấy đứa con tham gia biểu diễn rồi trở lại một lần đâu, mọi người là phụ lão Giang Đông của tôi, thật sự không có gì muốn nói sao?"
"Có," Tổ trưởng bộ phận tuyên truyền Long Du chậm rãi ngẩng đầu lên, phối hợp nói, "Cô có thể bớt lên hot search chút được không?"
Mỗi lần cô ấy vừa lên hot search, trong lòng anh ta liền bắt đầu sợ hãi, cứ sợ Đường tổng lại muốn mời anh ta đến uống trà hay mở họp gì đó.
Mặc dù lần trước đã cầm hai lá trà đắt tiền, còn rất tốt đẹp nữa...... nhưng chỉ một lần thôi!
Du Như Băng gãi đầu: "Vậy thì không được, tôi không lên hot search, vậy không phải nói lên tôi lạnh luôn rồi sao?"
Hơn nữa nếu bản thân cô ấy tự nâng lên được hot search, còn có thể tiết kiệm rất nhiều tiền tiếp marketing cho công ty. Ai có thể gây khó dễ với tiền?
Các tổ trưởng bộ phận khác nhân cơ hội trêu chọc Long Du: "Đường tổng, tên tiểu tử trộm Long Du này muốn cô lỗ vốn đấy!"
"Mau mau mau, trừ tiền lương đi!"
Long Du kinh hãi: "Tôi không phải, tôi không có, mấy người đừng nói bậy nha!"
Dáng vẻ ồn ào cãi nhau của các tổ trưởng khiến mọi người bật cười, đồng thời thành công giải tỏa bầu không khí căng thẳng, mọi người đều vô cùng hứng thú theo dõi bọn họ bắt đầu tổn hại lẫn nhau, điên cuồng nộp báo cáo sai sự thật. vui mừng.
Bộ trưởng nhóm ồn ào nhốn nháo bộ dáng chọc đến mọi người cười, thành công hóa giải không khí khẩn trương cảm, mỗi người đều rất có hứng thú nhìn bọn họ bắt đầu lẫn nhau tổn hại, điên cuồng cáo trạng xin nghỉ, nhất định phải để Đường Hàn Thu trừ tiền lương đối phương mới vui vẻ.
Thấy bầu không khí đã khôi phục lại, Du Như Băng tự hào tranh công với Đường Hàn Thu: "Thế nào, em rất lợi hại đúng không?"
Đường Hàn Thu nhẹ nhàng cười: "Cũng không phải công lao của em đâu?"
Rõ ràng là các tổ trưởng tổn hại lẫn nhau có công.
Du Như Băng cả người kiên cường chính trực: "Nhưng phát súng đầu tiên vào không khí là em khai hỏa!"
Đường Hàn Thu: "Ừm, biết biết, ăn cơm thôi."
Du Như Băng: "Aiz, được rồi!"
Tống Chân Chân bên kia nhìn thấy dáng vẻ Du Như Băng và Đường Hàn Thu vừa trò chuyện vừa cười đùa, trong lòng dấy lên một chút hâm mộ -- thật tốt, cô cũng muốn có quan hệ tốt như vậy với Đường tổng.
...
Sau khi ăn trưa, Hàn Vi quay trở về lo công việc trước.
Du Như Băng và Đường Hàn Thu là những người cuối cùng rời khỏi căng tin, đường về phòng làm việc không có ai, Du Như Băng dứt khoát dán chặt vào người Đường Hàn Thu, đi bên cạnh dán cô suốt đường về, vì vậy Đường Hàn Thu không nhịn được vỗ nhẹ lên trán cô ấy: "Đi đứng đàng hoàng."
Du Như Băng dính vào càng chặt hơn: "Đi đứng đàng hoàng là không thể rồi, ăn no không có sức lực đi tiếp mà."
Đường Hàn Thu ngoài miệng thì chỉ trích, nhưng là tốc độ vẫn săn sóc bước chậm lại.
Du Như Băng nhận thấy điều này, đầu óc xoay chuyển, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp từ phía sau, tâm trí rung động, đột nhiên nói: "Em muốn hôn Thu Thu đáng yêu quá."
Đường Hàn Thu dừng một chút, buồn cười nói: "Mới lúc nãy không phải hôn rồi sao?"
Tại sao cô ấy cứ muốn hôn mình vậy?
Du Như Băng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Người xưa có câu, ấm áp sung túc gì gì đó."
Đường Hàn Thu: "......"
Cô ấy có chắc người xưa đã nói như vậy không?
Du Như Băng lại nói: "Đều tại chị."
Đường Hàn Thu khó hiểu: "...... Sao trách tôi?"
Du Như Băng: "Trách chị quá xinh đẹp, lúc nào cũng để người ta muốn hôn chị."
"Oh, người phụ nữ này, vậy mà ngọt ngào thế chết tiệc!"
Đường Hàn Thu: "......"
Cô ấy muốn hôn cô chỉ vì cô lớn lên xinh đẹp à?
Một lý do đơn giản lại thực tế.
"Em đi đứng cho đàng hoàng." Đường Hàn Thu dùng tay vỗ vào đầu cô ấy, khiến cô ấy đau đớn đến mức ngao ngao kêu lên, lúc đó mới thả cô ấy ra, đỡ trán mình nhìn cô ấy.
"Đường Hàn Thu, sao chị có thể đánh em chứ!" Cô ấy hoảng sợ nói: "Em không phải là cục cưng bé nhỏ, bé yêu nhỏ bé của chị sao!"
Đường Hàn Thu giơ nắm đấm lên: "Tôi cho em một đấm, cục cưng bé nhỏ, bé yêu nhỏ bé gì đó chắc có thể khóc rất lâu nhỉ?"
Du Như Băng lập tức nắm lấy tay cô, chân chó hôn một cái, nghiêm túc nói: "Trái lại cũng không cần thiết."
Sau đó ôm cánh tay cô như không có việc gì, tiếp tục hi hi ha ha bước về phía trước cùng cô đùa giỡn, tình cảm nồng nhiệt như một đôi yêu nhau.
Tống Chân Chân đi theo phía sau, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chẳng lẽ...... Đường tổng thật sự thích Du Như Băng như vậy?
Chỉ thấy hai người các cô đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua cửa sổ sát đất, Du Như Băng xem cửa sổ sạch sẽ như một tấm gương, sau đó nhìn về phía Đường Hàn Thu chỉ vào ót của mình, lên án nói: "Đỏ rồi!"
"Em sau này phải dựa vào mặt để ăn cơm đấy!"
"Chị mau chịu trách nhiệm đi!"
Đường Hàn Thu khoanh tay, trong lòng cô vẫn biết rõ sức lực của mình, chút đỏ bừng này một lát nữa sẽ hết, nhưng cô vẫn nhàn nhạt hỏi: "À thì ra em dựa vào mặt ăn cơm à?"
Người luôn lấy thực lực làm chủ, không ngờ thực tế vẫn là dựa vào mặt mà ăn cơm?
Du Như Băng biết lắng nghe: "Ai ui, không phải em nói sau này sao." Lại xấu xa nói, "Đừng đổi chủ đề nha người phụ nữ này, mau chịu trách nhiệm đi."
Đường Hàn Thu cong môi, bước lên phía trước, hôn ở nơi đỏ bừng của cô ấy một cái: "Hết nợ nhé."
Du Như Băng làm một động tác "OK", mỹ mãn đến không thể mỹ mãn hơn.
Lên đường, Thu Thu của cô ấy cũng quá quen tay rồi, biết chủ động dâng môi thơm rồi.
Tống Chân Chân nhìn thấy cảnh tượng này rất kinh ngạc.
Thì ra Đường tổng thật sự thích loại hình như Du Như Băng!
Cô đột nhiên có một ý tưởng to gan......