Du Như Băng ý thức được bản thân thích Đường Hàn Thu là vui vẻ, cũng là xoắn xuýt.

Vui vẻ là vì cô ấy thích chính là Đường Hàn Thu, một người phụ nữ vô cùng đáng được yêu thương và che chở.

Nhưng hai người các cô cùng giới tính, một khi nảy sinh tình cảm với đối phương, vô hình trung sẽ tạo thành một lạch trời* sâu không thấy đáy, cũng khó thể nào vượt qua được. Tình yêu đồng giới so với tình yêu khác giới khó phân biệt hơn, khiến người ta bất an.

*Lạch trời (天堑): dùng để chỉ một con mương lớn được hình thành tự nhiên để ngăn cách giao thông, rất hiểm yếu.

Bởi vì cô ấy không biết Đường Hàn Thu đến cùng có thích phụ nữ hay không, có thể thích phụ nữ hay không. Mặc dù Đường Hàn Thu đã ở nước ngoài vài năm, môi trường hẳn là cởi mở hơn mới đúng, nhưng điều này không cách nào chứng tỏ cô có thể chấp nhận việc thích phụ nữ, hoặc được phụ nữ thích.

Cho nên Du Như Băng xoắn xuýt, xoắn xuýt bản thân có nên tiếp tục thích không, hay nên lập tức bóp chết tín hiệu này, để nó chết ở trong nôi?

Nếu Đường Hàn Thu có thể chấp nhận đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cô không thể thì sao? Điều đó không phải tương đương với việc cô ấy sẽ mất đi cô, hai người ngay cả bạn bè cơ bản nhất cũng không làm được à?

Du Như Băng không dám nghĩ sâu.

Cô ấy nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình độc thân từ trong bụng mẹ lại đột ngột cong thành như vậy, cũng không nghĩ đến chính mình lần đầu tiên thích một người lại gặp nhiều vấn đề như vậy.

Vậy thì cô ấy đến cùng có muốn từ bỏ hay không?

Cô ấy đứng bên cửa sổ cầm điện thoại nhíu mày, tình thế khó xử khiến cô không khỏi cảm thấy sốt ruột bất an, đưa tay kéo rèm lại rồi quay về tìm kẹo ăn.

Khi vị ngọt quen thuộc lại để cô ấy yên tâm lan tỏa trong miệng, tâm trạng bực bội nóng nảy của cô ấy cũng được giải tỏa, dần bình tĩnh trở lại. Cô ấy ngồi ở mép giường, trầm lặng không nói lời nào thầm nghĩ câu trả lời của mình.

Cô ấy phát hiện mình không thể làm được —— không thể bóp chết phần rung động này.

Chỉ cần cô ấy vừa nhớ đến dáng vẻ Đường Hàn Thu đến ăn sinh nhật cùng cô ấy, tim cô ấy sẽ đập thình thịch không nghe lời, như thể đang cố ý chống đối cô ấy, bắt đầu lớn tiếng ồn ào nói cô ấy thích Đường Hàn Thu rất nhiều.

Trong lòng cô ấy thích Đường Hàn Thu —— đúng vậy, cô ấy thích Đường Hàn Thu.

Rất thích rất thích.

Thích dáng vẻ cô đối xử tốt với bản thân, thích dáng vẻ cô để bản thân ở trong lòng, ngay cả khi điều đó chỉ xuất phát từ lòng tốt đối với chiến hữu cách mạng.

Nhưng những điều thật tốt này, đối với cô ấy đang ở một thế giới khác, không khác gì mùa đông lạnh giá và nắng ấm, chính là hơi ấm mà cô ấy không thể từ bỏ, muốn đuổi theo.

Ba chữ Đường Hàn Thu này, khiến cô ấy chỉ cần nghĩ đến là đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Cô ấy di chuyển, cuối cùng đã có câu trả lời.

Cô ấy thích Đường Hàn Thu, cô ấy muốn tiếp tục thích Đường Hàn Thu, trộm thích, bởi vì thích Đường Hàn Thu có thể để cô ấy cảm thấy hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thích một người, chỉ cần cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi, tại sao phải suy nghĩ nhiều về những chuyện khiến mình phiền muộn chứ? Cô ấy không làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý* gì, cũng không làm chuyện bức lương vi xương* gì.

*Thương thiên hại lý: làm chuyện không có tính người

*Bức Lương Vi Xương (逼良为娼): ép một người phụ nữ tốt làm gái mại dâm; phép ẩn dụ về việc ép người tốt làm điều xấu.

Đường Hàn Thu có bản lĩnh để cô ấy động lòng, cô ấy đương nhiên phải có bản lĩnh lấy mặt mũi tiếp tục thích chứ!

Sau khi nghĩ thông suốt, Du Như Băng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, quay người chờ Đường Hàn Thu đi lên, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Cô ấy cảm thấy bản thân mình hiện tại rất giống nàng dâu nhỏ ở phòng tân hôn chờ chồng mình vào động phòng, vừa hồi hộp vừa xúc động lại vừa xấu hổ.

Giang tinh e thẹn: Không cẩn thận làm tan vỡ tình chiến hữu cách mạng, còn rất xấu hổ.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên, lông mày Du Như Băng thoáng hiện vẻ vui mừng, cô ấy tung tăng đứng lên.

Chuông cửa lại vang lên liên tiếp, thanh âm càng lúc càng nhanh, xem ra người đứng ngoài cửa rất sốt ruột, vội vàng muốn vào phòng.

Vẻ mặt của Du Như Băng thay đổi, một điềm báo xấu dữ dội ập vào trong lòng. Cô ấy nhìn vào mắt mèo, nhưng chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong lòng cô ấy nhất thời hoảng sợ.

Cô ấy đã kiểm tra mắt mèo này trước khi vào ở, rõ ràng là tốt rồi, làm sao bây giờ lại không nhìn thấy gì!

Trừ khi có thứ gì đó chắn ngang mắt mèo......

Cô ấy nghĩ một hồi, cảm thấy da đầu tê dại, chân tay ớn lạnh, đáy lòng nảy lên chán ghét ghê tởm.

Chuông cửa đột ngột dừng lại, người bên ngoài bắt đầu gõ cửa phòng cô ấy rất thô bạo.

Cô ấy cầm điện thoại, gọi cho Đường Hàn Thu, hỏi cô đang ở đâu.

Đường Hàn Thu nói với cô ấy mình vẫn đang ở trong thang máy.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng: "Du Như Băng." Giọng nói vô cùng thật thà, là một người đàn ông.

Du Như Băng cau mày.

Người đàn ông tiếp tục gõ cửa gọi: "Như Băng cô mở cửa đi, để tôi được nhìn thấy cô."

"Như Băng tôi rất thích cô, để tôi được nhìn thấy cô được không?"

"Mở cửa đi, cầu xin cô, mở cửa đi."

Du Như Băng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ấy bước nhanh đến điện thoại trong phòng khách, gọi cho quầy lễ tân, yêu cầu họ lập tức kêu nhân viên bảo vệ lên đây.

Đường Hàn Thu ở đầu bên kia điện thoại nhận ra có gì đó không ổn, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Du Như Băng cầm điện thoại, nhìn về phía cửa như đối mặt với kẻ thù: "Trước cửa có fan cuồng."

Vừa dứt lời, cô ấy nghe thấy Đường Hàn Thu nói: "Ừm, tôi thấy rồi."

Ngay khi Đường Hàn Thu vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một người đàn ông hơi mập, mặc đồ đen đứng trước cửa phòng, đập cửa ra vào như phát điên, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào mắt mèo, cố gắng nhìn bên trong, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, thâm tình nói: "Như Băng tôi là fan của cô, tôi rất thích cô, cho tôi nhìn một cái thôi được không?"

Đường Hàn Thu cảm thấy khó chịu nhíu mày.

Fans gì thích chạy đến đây điên cuồng đập cửa?

Cô nói vào điện thoại: "Ở yên trong đó." Sau đó ngắt cuộc gọi, cất điện thoại vào túi, đặt túi và bánh kem xuống dọc theo bức tường, thong thả ung dung xắn tay áo, từ từ đi về phía người đàn ông.

Đôi giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng động lộc cộc có quy luật, vang vọng cả dãy hành lang cùng với tiếng đập cửa thô bạo, trong đêm tuyết lạnh lẽo này, có nhiều hơn một loại cảm giác kỳ lạ và trống vắng không rõ nguyên do.

Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, hắn ta nghe thấy tiếng giày cao gót, mang khẩu trang nhìn về phía Đường Hàn Thu, liếc mắt một cái đã nhận ra cô đi tới.

"Cậu là loại fans gì của Như Băng?" Đường Hàn Thu hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt như sao mờ trong đêm đông, hỏi: "Loại fan nào đứng ở đây điên cuồng đập cửa nói thích?"

Ánh mắt người đàn ông mang theo sự sợ hãi, vô thức kéo chiếc mũ trùm đầu màu đen chặt hơn một chút, thân thể co rút xuống, như sợ Đường Hàn Thu nhìn rõ bộ dạng của mình, hoàn toàn khác với dáng vẻ điên cuồng đập cửa vừa rồi.

Hắn đút hai tay vào túi quần, rụt cổ lại muốn chạy trốn.

Hai nhân viên bảo vệ của khách sạn cũng vội vàng chạy lên.

Phía trước có nhân viên bảo vệ, Đường Hàn Thu lại ở phía sau, thấy không còn đường thoát, người đàn ông đột nhiên trở nên hung ác, đưa tay về phía Đường Hàn Thu với vẻ mặt dữ tợn, muốn bắt cô làm con tin.

Kết quả là bắt lấy một khoảng không khí.

Bóng dáng của Đường Hàn Thu lóe lên, không tốn một chút sức nào tránh né đòn tấn công của hắn t, sau đó dùng một động tác nhanh như chớp, đưa tay về phía mặt hắn là một đấm tàn nhẫn, một cú đã khiến đầu óc hắn choáng váng.

Tiếp theo Đường Hàn Thu lợi dụng lúc hắn đang chóng mặt chưa định thần lại được, liền vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, dùng sức kéo mạnh lại đây, sau đó trở tay vật ngang qua vai, một âm thanh sinh động rơi xuống nặng nề như bị bóp nghẹt, để hai nhân viên bảo vệ nhìn đến ngơ ngác.

Các nhân viên bảo vệ: Sức lực này là chân thật hả???

Người đàn ông đau đớn nằm trên mặt đất, ôm lấy bụng mình, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như thể xương cốt rã rời. Tay hắn từ từ di chuyển xuống, đột nhiên đút tay vào trong túi quần, chợt lấy ra một con dao sáng loáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía Đường Hàn Thu!

Vẻ mặt Đường Hàn Thu hầu như một chút cũng không thay đổi, nhân lúc trước khi hắn đâm vào liền giơ chân đá mạnh vào cánh tay hắn, trực tiếp tiêu tán sức lực của hắn.

Toàn bộ cánh tay của người đàn ông tê dại vì đau đớn, con dao trên tay hắn không có sức mà rơi xuống đất.

Đường Hàn Thu liếc nhìn con dao, đá nó ra xa, sau đó giẫm lên cổ tay còn lại của hắn, ngăn cản bàn tay hắn ta lại rút ra một con dao khác.

Cô vén tay áo khoác lên một tay chống nạnh, hơi cúi xuống, từ trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: "Loại fan gì lại mang dao đi xem thần tượng?"

Người đàn ông đau đến khuôn mặt dữ tợn, không nói nên lời.

Đường Hàn Thu nói gằn từng chữ một: "Chuyện hôm nay, Hoa Diệu tôi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."

Cô giơ tay gọi hai nhân viên bảo vệ đang ngơ ngẩn tới để xử lý người đàn ông, đồng thời kéo khẩu trang hắn xuống, chụp ảnh làm hồ sơ, cuối cùng gọi điện thoại cho trợ lý đi cùng của Du Như Băng đến đồn cảnh sát để giải quyết những việc liên quan.

Sau khi một loạt chuyện được giải quyết ổn thỏa, Đường Hàn Thu mới phát hiện cánh cửa phòng 5241 bị mở một khe hở nhỏ, một con cá mặn đang đứng sau cánh cửa được bọc trong một chiếc chăn bông dày cộp, bí mật quan sát từ trong khe hở.

Đường Hàn Thu: "......"

Cô ấy là đang làm gì đây?

Có lạnh đến phải quấn chăn hả?

Đường Hàn Thu không nói nên lời hỏi: "Lạnh như vậy sao?"

Du Như Băng: "Ai nha, không phải do em vừa tắm xong mặc áo choàng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo sao."

Đường Hàn Thu: "Vậy em còn không đi mặc quần áo tử tế vào?"

Du Như Băng không đồng ý nói: "Như vậy không được, em phải quan sát tình hình mọi lúc, không thể bỏ đi được. Lỡ đâu cậu ta làm ra hành động đáng sợ gì đó, em phải lao ra giúp Thu Thu của em đỡ dao nha!"

Còn vì tại sao cô ấy không đi ra ngoài, bởi vì dường như Đường Hàn Thu có thể tự mình giải quyết được. Nếu cô ấy lao ra ngoài chơi trò chiến đấu cùng nhau gì gì đó, chơi không tốt ngược lại còn hố Đường Hàn Thu nữa.

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Vì vậy cô ấy luôn âm thầm quan sát, phát hiện có điều không ổn, cô ấy lập tức lao ra đỡ dao cho Đường Hàn Thu, dù sao cô ấy cũng không sợ chết, chết rồi thì trọng sinh lại.

Đường Hàn Thu thở dài, không biết nên nói gì với cô ấy mới tốt, quay người đi lấy túi và bánh kem.

Du Như Băng quấn một chiếc chăn nặng nề, vụng về mở cửa cho cô. Đợi cô vừa vào cửa, liền lập tức khóa kín cửa lại, tất cả khóa trên đó đều khóa lại một lần, khí thế kia như thể hận không thể mua hết ổ khóa trên đời về khóa luôn.

Sau khi khóa xong, cô ấy lại nhìn vào mắt mèo, tầm nhìn đột nhiên trở nên rõ ràng—— quả nhiên là tên fan cuồng chết tiệc kia chặn mắt mèo!

Khi Đường Hàn Thu bước vào mới phát hiện đây là một phòng đơn, chỉ có hành lý của một người.

Cô đặt bánh và túi lên bàn, thoải mái cởi áo gió màu đen phong cách, xoay người ngồi xuống ghế, nhìn một người bọc chăn bông màu trắng đang đi tới đi lui ngay cửa, kiểm tra cái này một chút kiểm tra cái kia một chút, chặt chẽ đến không thể chặt chẽ hơn.

Đường Hàn Thu chống đầu nhìn cái chăn bông cảnh giác kia, mấp máy môi: "Em không sao chứ?"

Sau khi Du Như Băng nghe được lời này, chợt quay người lại, quấn chăn bông đi về phía cô, một bóng đen lớn đột nhiên phủ lên trước mắt cô.

Giây tiếp theo, liền thấy Du Như Băng duỗi tay ra, mở chăn bông, vẻ mặt có chút thê thảm, đáng thương nhìn cô nói: "Em có chuyện, em đặc biệt có chuyện."

"Hàn Thu mau cho em một cái ôm an ủi."

Đường Hàn Thu giương mắt nhìn cô ấy, có thể nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bất an của cô ấy, trong mắt có hơi nước mờ mịt, đôi môi đỏ tươi nhếch lên không vui, trông không đáng thương không phải người.

Đường Hàn Thu không biết lý do gì ngây người một chút, rồi sau đó bất đắc dĩ vươn tay ra: "Đến đây."

Du Như Băng ôm cô với vẻ mặt thực hiện được, sau đó sững người một lúc, một giây nhập vai bá tổng: "Người phụ nữ này, chị lạnh quá."

"Rốt cuộc là tôi cũng mới từ bên ngoài vào." Đường Hàn Thu lại nói, "Sợ lạnh đừng ôm tôi."

Du Như Băng a một tiếng: "Không thể không ôm được, hôm nay em nhất định phải ôm cho chị ấm!"

Sau đó cô ấy trực tiếp trèo lên đùi Đường Hàn Thu ngồi xuống, sau đó mở chăn bông ra, bọc cô vào.

Hai người cứ thế cùng nhau co ro trên chiếc ghế đơn, cùng hấp thu hơi ấm của ổ chăn ấm áp.

Sau khi Đường Hàn Thu sững sờ ba giây, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện.

—— Du Như Băng không mặc quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play