Đàm Tịch im lặng rút tay về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chân thành xin lỗi, đã quên ngài là fans chuyên nghiệp số một.
Nhân viên công tác cầm microphone phỏng vấn không dây, trong nháy mắt này rất ngổn ngang. Hắn chỉ cảm thấy người mới này không dễ đối phó, không nghĩ đến cô ấy vậy mà là một 'liếm cẩu' của sếp!
Đều là người xã hội, nhất định sẽ có một chút thấu hiểu, sau đó lại có chút phát điên. Cô ấy vui vẻ 'liếm', nhưng hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ được!
Mắt thấy tiết mục của nhóm nhỏ Phong Đình đã quá nửa, gần đến lượt người Hoa Diệu lên sân khấu, mà hắn chút xíu tin tức cũng chưa moi ra được, trong lúc nhất thời hơi nôn nóng, gãi gãi đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao cô kéo Đường tổng của các cô vào? Vấn đề của tôi rõ ràng không liên quan gì đến Đường tổng của các cô mà?"
"Không liên quan?" Du Như Băng nghiêng đầu, xụ mặt nói, "Điểm này tôi nhất định phải phê bình đám nhóc các người, anh hoàn toàn không biết gì về vẻ đẹp của Đường tổng chúng tôi cả!"
Cô ấy khẳng khái nói: "Trên thế giới này, chỉ cần có chủ đề về sắc đẹp, thì không thể không có tên họ của Đường tổng chúng tôi, đây là một tác phẩm nghệ thuật cấp viện bảo tàng quốc gia nha!"
Cô ấy nâng mắt lên liếc nhân viên công tác phía sau ống kính một chút, giơ tay chỉ về hướng các thành viên, vừa vặn cho họ thời lượng xuất hiện trước ống kính: "Không tin anh hỏi các cô ấy một chút, Đường tổng chúng tôi có phải đẹp nhất thế giới hay không."
Ống kính quả nhiên đổi hướng quay về phía người khác, không chỉ quay mỗi mặt cô ấy nữa.
Cô ấy thân là tiền bối già, tự nhiên rõ ràng tầm quan trọng của thời lượng ống kính. Cô ấy cũng không phải hào phóng, chỉ là cô ấy có đủ tự tin bản thân sau này có thể kiếm được thời lượng ống kính nhiều hơn. Hơn nữa trên người cô ấy còn có hộ khẩu fans sự nghiệp, đã định sẵn cô ấy không thể ích kỷ độc chiếm một mình vào lúc này, nhất định phải thỏa đáng với những đồng đội khác —— những người thật sự mới tham gia tranh đoạt của chương trình tạp kĩ này. Truyện chính ở — ТRU МTRUYEN.m E —
Chỉ cần có cơ hội để khán giả chú ý đến các cô ấy, vậy thì có khả năng vô hạn, đồng nghĩa với việc Hoa Diệu cũng có khả năng vô hạn.
Cô ấy cảm thấy hộ khẩu fans sự nghiệp trên người mình càng thêm tốt đẹp.
Đàm Tịch nhanh chóng tiếp nhận, chỉ vào cô ấy hỏi nhân viên công tác: "Cô ấy đẹp không?"
Nhân viên công tác thành thật gật đầu, Du Như Băng hôm nay tuyệt đối là người xinh đẹp nhất toàn hội trường cũng như trong lòng khán giả.
Đàm Tịch thu tay lại: "Đường tổng chúng tôi so với cô ấy đẹp hơn một ngàn lần."
Trì Noãn cũng nhẹ giọng nói: "Đường tổng chúng tôi thật sự siêu cấp đẹp...... Nhưng nhóm trưởng của chúng tôi cũng rất đẹp."
Hai thành viên khác cũng lần lượt phụ họa, một trận thả cầu vồng.
Nhân viên công tác: "???"
Không phải, nhóm các cô sao lại thế này, từng người một còn tiếp tục 'liếm' nữa!
Đây chẳng lẽ là văn hóa doanh nghiệp của Hoa Diệu các cô à?!
Đúng lúc này, trước sân khấu vang lên một hồi tiếng hò reo, bắt đầu tiến vào phân đoạn xếp hạng điểm số, kết quả cuối cùng do A Đặc tuyên bố. Fans nhan sắc Đàm Tịch tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nghe tiếng đầu tường, sự chú ý ngay lập tức đã bị A Đặc hút đi.
Kết quả xếp hạng điểm số không khác biệt lắm với suy đoán của mọi người, Chu Văn Quân đương nhiên là cấp A.
Chờ xếp hạng Phong Đình kết thúc, sẽ đến lượt Hoa Diệu lên sân khấu.
Du Như Băng quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên công tác có phần lo lắng, không thể không nhẹ thở dài, sau đó lên tiếng nhắc nhở: "Thời lượng phỏng vấn của anh đủ nhiều rồi, cái này cũng dư cho tài liệu trailer trong dự đoán."
Nhân viên công tác dừng một chút: "Cái gì tài liệu trailer trong dự đoán?"
Du Như Băng quay người trở về, đi về phía sân khấu.
"Tự anh đi hỏi hậu kỳ đi."
...
Trong vô số ánh mắt đầy tò mò và đánh giá, Du Như Băng mở ra cánh cửa thực tập sinh Hoa Diệu bước lên ánh đèn lộng lẫy của sân khấu.
Cô ấy vừa ra sân khấu, khuôn mặt thanh lệ thoát tục đã đưa tới vô vàn âm thanh kinh ngạc, những người mới ngồi trên kim tự tháp bắt đầu hưng phấn thì thầm với nhau, một lát thì khen cô ấy xinh đẹp, một lát thì tò mò Hoa Diệu là công ty nào.
Trên sân khấu ngập tràn hơi thở thanh xuân mạnh mẽ, ngay cả ánh tà dương như Du Như Băng cũng cảm giác bản thân thật sự trẻ lại không ít.
Chu Văn Quân-người trước mắt có thực lực mạnh nhất trên sân khấu sau khi ngồi xuống cũng ném ánh mắt về phía Du Như Băng, nhìn chăm chú duy nhất Du Như Băng, giống như dã thú đang quan sát con mồi.
Cô biết, đây là người trong lòng người kia......
Chẳng qua cô không biết tại sao lại ký với công ty của người đã từng là vị hôn thê của hắn —— có phần dự tính tạo hóa trêu người.
Ánh đèn ban ngày chiếu lên sân khấu, Du Như Băng với tư cách là nhóm trưởng, dẫn đầu tự giới thiệu bản thân.
Khóe môi cô ấy nhếch lên, phối hợp với lớp trang điểm hôm nay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào như kẹo: "Chào mọi người, chào huấn luyện viên, tôi là nhóm trưởng Du Như Băng, còn được gọi là ——"
Hô hấp của Đàm Tịch ngưng lại.
—— "Archimedes" cuối cùng vẫn là khó thoát một kiếp sao?!
Du Không Như Băng cười đôi mắt cong cong: "Cũng được gọi là Du Không Như Băng."
Sống sót, Archimedes vậy mà sống sót!
A Đặc nhìn tư liệu trên tay, lại nhìn cô ấy, cuối cùng hôm nay cũng thấy được Lư Sơn chân diện* "cô Du" của vị kia —— nhưng mà tại sao cô ấy lại đến công ty của chị Thu Thu?
* Lư Sơn chân diện: hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, có nghĩa là chân thật gặp mặtA Đặc không nói dư thừa trên sân khấu, Du Như Băng cũng nhanh chóng lùi về sau, để các thành viên khác tiếp tục bước lên tự giới thiệu bản thân, sau đó bắt đầu biểu diễn tiết mục tuyển chọn 《 Thanh mộng 》.
Ca khúc sức sống vô tận phối hợp với vũ điệu uyển chuyển khéo léo của các cô gái, bức tranh cảnh đẹp ý vui vô cùng. Dưới ánh đèn rực rỡ đan xen, bài hát bước vào phần điệp khúc, vài người di chuyển bước chân, ba người tạo thành một hình tam giác vây quanh đưa lưng về phía Du Như Băng và Đàm Tịch đứng ở giữa.
Đàm Tịch đối mặt với khán giả và huấn luyện viên, một mình một người solo biểu diễn vũ điệu tươi sáng rực rỡ, vào giờ phút này phát huy tất cả sức quyến rũ trên sân khấu của bản thân.
Vào cuối đoạn cô kết thúc, ca khúc đột nhiên thay đổi, chuyển thành một thanh âm trong trẻo, Du Như Băng hòa trộn bước ra, đối mặt với khán giả.
Cô ấy thay đổi hình tượng ngọt ngào, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, giơ tay kiêu ngạo áp bách chỉ về phía ống kính, rồi sau đó từ từ thu lại năm ngón tay bá đạo chỉ về phía mình, trong ánh mắt tràn đầy chắc chắn, dường như đã đem ống kính và người bên ngoài ống kính chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay.
Môi cô ấy khẽ mở, tiếp nối phần điệp khúc một câu duy nhất của bài hát: "Em, chính là con mồi thuộc về tôi."
Tràn đầy tự tin, sắc bén không thể ngăn cản, một phát bắn trúng mục tiêu, nháy mắt đã bắt được tâm thiếu nữ của nhóm thực tập sinh đóng vai trò khán giả, không ít người đều bắt đầu che mặt gào khóc: "Quá tuyệt!"
"Cuối cùng Hoa Diệu là người nào mở nha, từ đâu đào tới người mới như vậy chứ, đây cũng quá mạnh đi......"
"Có thể! Tôi có thể!"
"Lớp A muốn thần tiên đánh nhau à? Cũng không biết cô ấy với Chu Văn Quân ai sẽ thắng."
A Đặc chuyên tâm chú ý nhất cử nhất động trên sân khấu, càng phát hiện, Du Như Băng không nên ở trên sân khấu, cô ấy nên ngồi bên người mình làm huấn luyện viên.
A Đặc cùng các huấn luyện viên khác nhiều lần xác nhận tư liệu của cô ấy, xuất thân chính quy khoa diễn xuất, chưa từng có kinh nghiệm biểu diễn, hôm nay là lần đầu tiên. Một người mới với khả năng điều khiển sân khấu thành thạo và xuất sắc, đây quả thực chính là báu vật Hoa Diệu nhặt được!
Vứt bỏ thân phận cậu hai Phong Đình, chỉ cần nhìn sự việc này dưới góc độ của một người em trai, cậu thật lòng vui mừng cho Đường Hàn Thu, suy cho cùng so với anh trai ruột thịt thì chị gái khác họ này còn yêu thương mình hơn.
Sau khi ca khúc《 Thanh mộng 》 kết thúc, cảnh quay trên sân khấu cũng dừng lại ở hình ảnh các cô gái tươi cười ngọt ngào, đồng thời Du Như Băng còn thành công để lại ấn tượng "Tiểu ác ma" cho mọi người, mọi người càng phát hiện cô ấy giống như một báu vật.
Phần nhảy solo của Đàm Tịch cũng nhận được khen ngợi rộng rãi, phần điệp khúc của đoạn nhảy solo có chút thay đổi, không giới hạn ở phong cách đáng yêu mà nhiều thêm một chút phong cách soái khí, vô cùng thích hợp để cô ấy phát huy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của bản thân đến trình độ cao nhất —— hoàn thành mơ ước.
Du Như Băng nghe âm thanh ủng hộ kích động của mọi người, cô ấy đã biết lúc trước mình tìm Trì Noãn soạn lại bài hát, đem phần solo nhường cho Đàm Tịch, ý tưởng để bản thân mình làm 'Tiểu ác ma' kinh động liếc mắt nhìn thoáng qua là đúng, cứ thế chút dao động của hai người đã được phóng thích tối đa.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn phải cảm ơn tay soạn nhạc giỏi giang Trì Noãn. Vì cùng chung một nhóm, cho nên soạn lại ca khúc vừa lúc thích hợp với các thành viên, quả thực không thể tốt hơn nữa.
Nhìn mọi người phản ứng tốt như vậy, Trì Noãn, người tham gia soạn nhạc trên mặt không khỏi nở nụ cười, vô cùng tận hưởng thời khắc vinh quang bây giờ của tập thể nhóm.
Rất nhanh đã tiến vào phần đánh giá điểm số vạn người chờ mong, các huấn luyện viên theo thường lệ trước tiên sẽ hỏi han nhóm thực tập sinh trước một chút.
Các huấn luyện viên cầm lấy microphone, trong thời gian giới hạn cho phép, mọi người đều được nhắc nhở qua một lần, chỉ duy nhất một mình Du Như Băng vẫn luôn tỏa sáng.
A Đặc đưa microphone lên, không biết nên hỏi gì, cuối cùng vẫn lựa chọn để microphone xuống. Thuỷ Mục, một nữ lão sư dạy thanh nhạc đã tiếp nhận công việc của hắn, mở lời: "Tôi muốn hỏi cô Du Như Băng một chút, bạn thật sự là lần đầu tiên làm thực tập sinh sao?"
Chính chủ Du Như Băng-ánh tà dương lần thứ hai vào nghề mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói: "Đúng vậy."
Chỉ cần cô ấy không nói, ngoại trừ Đường Hàn Thu, còn có ai sẽ nghĩ đến cô ấy căn bản là lão già đời hạ cấp vũ khí trở lại Thôn Tân Thủ giả gà chứ?
Sau đó cô ấy nghe được một vấn đề luôn luôn xuất hiện ở mỗi tiết mục tuyển chọn idol: "Mơ ước của bạn khi đứng chỗ này là gì?"
Mơ ước.
Từ ngữ đã từng xuất hiện ở thời thanh xuân tràn đầy nỗ lực và sức sống mạnh mẽ của cô ấy, nhưng sau đó tuổi cô ấy ngày một lớn lên cũng đã từ từ tiêu hao theo thời gian gần như biến mất, trở thành hư vô, cuốn đi theo gió.
Sự sắc bén của hai từ này sớm đã bị xã hội mài giũa, bản thân bình lặng làm cá mặn của xã hội nhiều năm, đã không còn thích hợp nữa.
Cô ấy sớm đã không mơ ước, và một khắc đó khi cô ấy rời khỏi giới giải, không bao giờ xuất hiện nữa —— ít nhất, hiện tại cô ấy sẽ không lặp lại giống như năm đó, cõi lòng đầy kích động thốt lên lời nói thời niên thiếu: "Mơ ước của tôi là để cả thế giới thấy được tôi!".
Cô ấy đưa microphone lên miệng, cười nhạt: "Mơ ước đứng ở nơi này của tôi rất đơn giản."
Cô ấy chỉ vào bảng tên ghi bốn chữ "Điện ảnh Hoa Diệu" bên hông mình, cất giọng nói: "Đó chính là nói với thế giới Hoa Diệu giỏi nhất và Đường tổng là tốt nhất!"
Các huấn luyện viên: "......?"
Không phải, sao phong cách của cô ấy so với các thực tập sinh khác có chút không giống nhau vậy?
Ngược lại các thành viên khác của Hoa Diệu rất bình tĩnh, dù sao cũng là người trải qua "việc đời". Thật không dám dấu diếm, nếu không phải Du Như Băng ký hợp đồng làm thực tập sinh của Hoa Diệu, bọn họ thật sự sợ Du Như Băng sẽ đi mở tổ chức bán hàng đa cấp xưng bá thiên hạ.
A Đặc gật đầu đồng ý —— Chị Thu Thu đương nhiên là tốt nhất thế giới rồi.
Hắn nhận lấy công việc công bố kết quả đánh giá điểm số, tiếp tục chương trình, chính thức tiến vào giai đoạn đánh giá điểm số.
Thực lực của Du Như Băng và Đàm Tịch mọi người rõ như ban ngày, âm thanh lên xuống hò hét "Cả hai đều A", hoàn toàn thuộc về mục đích chung mọi người hướng tới.
A Đặc mỉm cười, trước tiên tuyên bố của Đàm Tịch: "Điện ảnh Hoa Diệu, thực tập sinh Đàm Tịch kết quả điểm số được đánh giá cuối cùng là......A!"
Sau lưng phối hợp vang lên vô vàn tiếng hò reo, ánh mắt Đàm Tịch sáng ngời, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười, dịu dàng như mặt trời ấm áp đầu tiên xuất hiện sau băng rã tuyết tan.
Có thể được idol mình thích công bố thành tích của bản thân, cảm giác không cần nói quá tốt.
Ngay sau đó đến kết quả của Du Như Băng, giao cho Thuỷ Mục công bố. Cô nhìn lướt qua kết quả nhận được, sau đó bình tĩnh khép lại, đứng thẳng chăm chú nhìn Du Như Băng, cố ý kéo dài âm điệu: "Thực tập sinh Điện ảnh Hoa Diệu Du Như Băng, kết quả được xác định và đánh giá cuối cùng là......"
Tinh thần của những người trên khán đài chớp mắt đã đạt tới trạng thái căng thẳng cao độ, nín thở chờ kết quả.
"Điểm B."
Cả khán đài đều ngây ngẩn cả người.