Đường Hàn Thu nói được làm được, nói mua liền mua, quay đầu là phân phó Hàn tổng xuống tay đi làm, sau đó bị Du Như Băng giữ chặt một phen: "Chờ...... Chờ một chút......"

Đường Hàn Thu tay cầm di động dừng một chút, không rõ nguyên nhân nhìn về phía cô ấy: "?"

Đôi mắt cô ấy ánh nước trong suốt, hốc mắt đỏ rực, chóp mũi hơi hồng nhẹ nhàng động đậy, giống như một con thỏ trắng nhỏ. Cô ấy hít hít cái mũi, nói chuyện vẫn có chút nức nở, nhưng hiển nhiên không đến mức quá: "Trước cho tôi thiếu...... Thiếu......"

"Bằng không...... Tốn tiền xăng...... Không có lời......"

Xung quanh Hoa Diệu không có cửa hàng kẹo, muốn mua kẹo không chừng phải đi một nơi xa hơn, vì vài viên kẹo lãng phí một chuyến tiền xăng này, đây cũng quá không có lời.

Đường Hàn Thu nghiêng đầu, không tiếng động nhìn cô ấy, nhớ tới cô ấy ngày đó cự tuyệt yêu cầu mua cửa hàng kẹo của mình, bỗng nhiên phát hiện ngoài ý muốn cô ấy ở phương diện tiêu tiền rất tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không yêu cầu thêm một chi phí tổn thất không cần thiết nào.

Cô ấy đây là không chỉ nếu có thể thì kiếm nhiều một chút, còn là nếu có thể thì tiết kiệm thêm một chút sao?

Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ bất đồng, Đường Hàn Thu tự nhiên không thèm để ý dùng thêm chút tiền ấy, rốt cuộc đều đã chấp nhận mua cho cô ấy. Nhưng hiện tại xem cô ấy nghiêm túc vì mình tiết kiệm tính toán như vậy, trong mắt không tự giác nhiều them chút ý cười, dứt khoát săn sóc nói: "Được, cho thiếu."

"Nhất định sẽ mua cho em."

Bất quá chỉ là một cây kẹo que, đường đường là tổng tài Hoa Diệu cô còn có thể tính toán sao?

Du Như Băng vừa rồi ghen tuông thống khoái gào lên mấy tiếng với Đường Hàn Thu, bây giờ lại có lời thề son sắt của Đường Hàn Thu hứa hẹn cho kẹo que thêm vào, mười mấy năm địa phương trống rỗng trong lòng cô giống như lập tức được lấp đầy, tâm tình tức khắc vui sướng vô cùng, tức giận đối với cha mẹ nguyên chủ đều giảm đi không ít —— cô hiện tại có thể gọi điện thoại trở về mặt đầy ý cười mang gió xuân mắng thêm 300 hiệp!

Người trưởng thành như cô cũng không cần khóc thật lâu, chỉ cần có thể phát tiết ra là đủ rồi, cô thật lòng cảm tạ Đường Hàn Thu cho cô cơ hội này.

Cô dần dần phát hiện, Đường Hàn Thu giống như đối với cô...... Thật sự rất tốt.

Cô không rõ ràng lắm loại loại tốt này là từ nguyên nhân nào. Là bởi vì sau khi lỡ tay đánh nguyên chủ xong áy náy sao? Nhưng vậy cũng không đến mức này a, cô ấy cũng đã nói xin lỗi, bồi thường cũng làm rồi, là cô tự mình không cần thôi, chuyện hai cô tại đây rõ ràng đã giải hòa thanh toán xong rồi.

Hay là bởi vì cô là nghệ sĩ cô ấy một tay ký xuống? Nhưng này cũng không đúng, nếu cô ấy sau này còn tự mình ký với người khác, chẳng lẽ cũng muốn đem sinh hoạt tình cảm của mỗi người đều chú ý một lần sao?

Nào có người chủ quản nhàn đến vậy?

Du Như Băng chậm chạp không hồi phục lại, vặn mặt nhìn về phía Đường Hàn Thu, đột nhiên hỏi một câu: "Đường tổng vì sao đối với tôi tốt như vậy?"

Đường Hàn Thu liếc mắt nhìn cô một cái, còn chưa nói gì, đã nghe thấy cô ấy hỏi một câu: "Là bị sắc đẹp của tôi mê hoặc sao?"

Đường Hàn Thu: "???"

Du Như Băng: "Haiz, tôi hy vọng ngài có thể đừng chỉ nhìn bề ngoài của tôi, chú ý nội hàm của tôi nhiều một chút, như vậy ngài sẽ phát hiện......"

Đường Hàn Thu nhìn cô ấy.

Cô ấy bỗng nhiên cúi đầu, thẹn thùng nói: "Nội hàm của tôi cũng rất tốt đẹp nha."

Đường Hàn Thu không nói gì nhìn trời: "......"

Cũng không biết nên mở miệng phản bác cái gì.

Đường Hàn Thu: "Du-Không-Như Băng."

Du Như Băng hai mắt sáng ngời mà đáp: "Có!"

"Em cảm thấy ở phương diện sắc đẹp," Đường Hàn Thu thở ra một hơi thật sâu, "Tôi tự mình soi gương không tốt sao?"

Ở phương diện dung mạo, cô so với Du Như Băng còn đẹp hơn, không có lý do sẽ bị bề ngoài của Du Như Băng mê hoặc.

Fans dẫn đầu Du-Không-Như Băng lập tức nói: "Tôi có kiến nghị ngài không nên."

Cô ấy nghiêm trang: "Chủ yếu là sợ ngài sẽ yêu bản thân mình."

"Ngài biết mà, sắc đẹp của ngài thật sự là không chê vào đâu được, không có người nào có thể so sánh được. Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn những từ này căn bản chính là tổ tiên vì ngài mà tạo ra!"

Đường Hàn Thu: "......"

Đường Hàn Thu kịp thời ngăn lại hành vi nịnh hót không biết giới hạn của cô ấy, vẻ mặt đau đớn kịch liệt xoa huyệt thái dương, từ nội tâm phát ra bắt đầu sám hối.

Tôi sai rồi, tôi không nên nói đề tài này với em, tôi không nên cho em cơ hội này......

Đường Hàn Thu hoãn khẩu khí lại, trịnh trọng nói: "Tôi đối với em tốt không phải vì cái lý do lung tung rối loạn đó, chỉ là bởi vì tôi gửi gắm kì vọng ở em rất cao."

Hai tròng mắt cô tức khắc chứa đầy ánh sáng, nghiêm túc nói: "Em cũng biết rõ hiện tại Hoa Diệu yêu cầu cần có một nghệ sĩ có danh tiếng khai hoả, tôi hy vọng người đó chính là em."

Còn có một nguyên nhân chính là áy náy và chú ý kéo dài từ đời trước, bất quá điểm này cô lựa chọn dấu diếm không đề cập tới.

Bỗng nhiên được ủy thác trọng trách, sứ mệnh của Du Như Băng lập tức tràn ngập cảm giác nghiêm túc. Cô tuy rằng vốn dĩ là muốn mượn hào quang nữ chủ giúp Đường Hàn Thu, nhưng lại không nghĩ sâu phải làm nghệ sĩ mang đến ảnh hưởng lớn cho Hoa Diệu, cũng không dự đoán được Đường Hàn Thu sẽ gửi gắm kỳ vọng cho cô cao như thế.

Cô thụ sủng nhược kinh*, nhưng lại nhịn không được mở miệng hỏi một câu: "Nếu tôi không làm được thì sao?"

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà sợ

Cô biết mình có hào quang nữ chủ, nhưng Đường Hàn Thu không biết, vậy Đường Hàn Thu cô ấy có phải đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý thất bại hay không?

Du Như Băng: "Nếu tôi bất hạnh không được tuyển chọn debut làm idol thì sao?"

"Không thành idol được thì thôi," Đường Hàn Thu không sao cả, nói, "Dù sao em còn có thể làm hài kịch."

Du Như Băng: "???"

Làm...... Làm cái gì?!

Đường Hàn Thu nhìn nàng đồng tử động đất bộ dáng, chậm rì rì nói: "Đi kể chuyện tấu hài một chút, diễn tiểu phẩm."

"Cũng rất hợp với em."

Du Như Băng: "......"

Du Như Băng khiếp sợ hỏi: "Ngài nghiêm túc sao?"

Đường Hàn Thu: "Ừm, bản kế hoạch liên quan cũng đã làm."

Du Như Băng lập tức nói: "Tôi không được."

Đường Hàn Thu: "Không, em được."

Du Như Băng: "Không, tôi không được. Tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ yếu đáng thương vô tội, tôi cảm thấy tôi thích hợp làm idol làm diễn viên hơn."

Đường Hàn Thu cười mà không nói, ánh mắt cô lúc này tựa như một cây đao, làm Du Như Băng cảm thấy sau cổ chợt lạnh.

Du Như Băng: Là cảm giác quen thuộc!

Cô ấy bỗng nhiên đứng dậy: "Thực xin lỗi Đường tổng, tôi phải đi ăn cơm trưa, cơm nước xong phải tiếp tục tập luyện, thời gian cấp bách, không thể cùng ngài hàn huyên, tạm biệt!"

Đường Hàn Thu nhìn cô ấy lại một lần vội vàng biến mất trước mắt mình, lúc này mới không chút hoang mang đứng dậy.

Em sẽ được tuyển chọn.

Bởi vì...... Em là vai chính ưu tú.

...

Đàm Tịch nhìn đôi mắt người đối diện, nhìn năm phút đồng hồ sau rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô khóc?"

Động tác trên tay Du Như Băng dừng một chút, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt quan tâm của cô ấy, không khỏi ngẩn ra, sau đó thản nhiên mà thừa nhận: "Ừm."

Đàm Tịch còn không kịp hỏi đã xảy ra cái gì, liền nghe thấy cô nói: "Bị sắc đẹp của Đường tổng nhan sắc thịnh thế làm khóc."

Du Như Băng: "Sắc đẹp đáng chết này làm cho mọi người lệ nóng doanh tròng!"

Đàm Tịch: "......"

Tuy rằng cô nói rất đúng, nhưng tôi cảm giác cô đang lừa tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play