Đường Hàn Thu ngồi trước màn hình máy tính, nhìn di động đang sáng trong tay.

Bởi vì tiền bồi thường không đến liền, nên cô chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở nhà làm việc, chơi trò điều khiển này mãi.

Cô sắp chính thức tiếp nhận Hoa Diệu, vì mau chóng nắm quyền, bắt đầu từ chiều nay vẫn luôn xem tình huống nghiệp vụ của Hoa Diệu, cùng thư ký soạn ra hình thức trước mắt về tài năng ngành sản xuất điện ảnh này và tình hình số liệu.

Nhưng cô mới lần đầu tiếp xúc với những thứ này, tự nhiên sẽ yêu cầu người trợ giúp một chút, ví dụ như Hàn Vi. Nên cô luôn giữ liên lạc với Hàn Vi, có phương diện nào không hiểu thì hỏi trực tiếp, cho đến khi Hàn Vi đưa Du Như Băng về trường học cũng chưa cúp máy, thái độ có thể nói là nghiêm túc mười phần.

Sau đó lại không cẩn thận nghe thấy được nghệ sĩ nhà mình ở sau lưng ám chỉ nói xấu mình, nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Du-Không-Như Băng người này, ở sau lưng mắng trộm cô thì thôi đi, tự nhiên còn dám sau khi mắng xong thì cúp điện thoại của cô?

Nhân viên nhà ai dám đối xử với sếp lớn như vậy?!

Giây tiếp theo, di động lập tức vang lên, màn hình hiện lên là Hàn Vi, mà lúc cô nhận điện thoại, đầu bên kia lại phát ra âm thanh của Du Như Băng

Du Như Băng tự giác nhận sai trước: "Tôi sai rồi Đường tổng, tôi không phải cố ý muốn cúp điện thoại của ngài." Sau đó bắt đầu giảo biện, "Nói ra có khả năng ngài không tin đâu, tay của tôi nó tự hoạt động mà......"

Sau lưng mắng lão bản keo kiệt, bị phát hiện còn cúp luôn điện thoại của cô ấy, Du Như Băng cảm thấy mình chọc phải hổ con rồi. Vì không muốn bị Đường Hàn Thu cho vào sổ đen, cô lựa chọn ngay bây giờ bắt đầu đổ lỗi.

Tôi tuyên bố, tay của tôi độc lập ba phút!

Đường Hàn Thu buồn cười nói: "Bị tôi bắt được lại còn giảo biện với tôi sao?"

Du Như Băng có chết cũng không nhận sai, kiên quyết không thừa nhận là do mình làm: "Tuyệt đối không phải giảo biện, đây là có căn cứ khoa học đó! Tôi từng xem qua một trang nghiên cứu khoa học đưa tin, nghiên cứu cho thấy thật ra cơ thể con người không chịu sự khống chế hoàn toàn từ não bộ, các bộ phận đều có kết cấu độc lập tự mình hoạt động, cho nên thường xuyên xuất hiện tình huống ' thuận tay cúp điện thoại '......"

Đường Hàn Thu híp mắt, cô luôn luôn chú ý các tin tức lớn nhưng đối với cái tin nghiên cứu khoa học này không hề có ấn tượng: "Em xem được ở đâu?"

Du Như Băng mặt không đổi sắc: "Bạn bè của kiếp trước."

Dù sao kiên quyết không thừa nhận là chính mình hiện biên!

Đường Hàn Thu: "......" Tôi không nên xem nhẹ năng lực tư duy của em ấy mà!

Đường Hàn Thu hoà hoãn lại, hỏi, "Em mới vừa rồi còn mắng tôi đúng không?"

Du Như Băng điên cuồng lắc đầu: "Làm gì có chuyện như vậy!"

"Tôi mắng những người không trả tiền tăng ca kia thôi, Đường tổng chúng ta anh minh thần võ như vậy sao có khả năng không trả tiền tăng ca cho nhân viên được, khẳng điện ngài không phải người trong phương diện này!"

Đường Hàn Thu hai tay ôm ngực, một câu nói làm cô ấy hỏng mất: "Tôi đúng thật là không trả tiền tăng ca cho cô ấy."

Du Như Băng không còn lời gì để nói nữa: "......"

Đường Hàn Thu, có thể cho fans sự nghiệp của chị một con đường sống không?

Đường Hàn Thu lười nhác chuyển động cái ly trong tay, nhàn nhạt chậm rãi nói: "Bởi vì tôi không có tiền trả, chỉ có thể chờ các em kiếm tiền cho tôi, tôi mới có thể trả tiền tăng ca cho bọn họ."

"Vì vậy, phiền em vì tiền tăng ca của bọn họ mà cố gắng hơn, đúng không?"

Du Như Băng: "???" Chị tại sao lại vòng về người tôi rồi!

Ngài là sếp tổng mang thù vậy sao?!

Cô nâng mắt nhìn Hàn Vi một chút, thấy đối phương bình tĩnh đẩy mắt kính, dùng một ánh mắt khẳng định nhìn cô, nhẹ giọng phát ra ba chữ: "Mời cố lên."

Du Như Băng nhận thua, ngoan ngoãn bày ra dáng vẻ "Sếp tổng quyết định, tôi không có vấn đề gì": "Được, Đường tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để kiếm tiền cho ngài."

Đường Hàn Thu vui vẻ ừ một tiếng, bảo cô ấy chuyển điện thoại để quay về.

Hàn Vi mặt vô biểu tình lấy di động, đeo lại tai nghe Bluetooth, để khi Đường Hàn Thu có vấn đề về công việc của công ty hoặc làm kế hoạch có thể giải thích kịp thời cho cô ấy.

Bất quá Hàn Vi đối với năng lực học tập của sếp mới vẫn rất bội phục, nói là để cô duy trì liên lạc để có phương diện gì có thể thỉnh giáo, nhưng trên thực tế, Đường Hàn Thu căn bản là không hỏi nhiều vấn đề, cô tự ngồi một mình cân nhắc liền thông suốt.

Lại đi về phía trước, đánh một vòng cuối cùng cũng đến ký túc xá của Du Như Băng, dọc theo đường đi gió yên sóng lặng, ngoại trừ chuyện cô ấy trộm thoát fans mắng sếp bị phát hiện ra, chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Du Như Băng: "Đưa đến đây được rồi, không còn sớm, Hàn tổng cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Hàn Vi nhìn khúc ngoặt phía trước, chuyên nghiệp nói: "Chưa đến dưới lầu."

Du Như Băng vừa đi vừa khó hiểu gãi mặt: "Đường đi ở đó, còn có thể có gì ngoài ý muốn phát sinh chứ?"

Sau đó chuyển qua khúc ngoặt, trong tầm mắt đột nhiên không phòng bị xuất hiện hình ảnh hai người—— Cầu Vân Lập và chú Lục quản gia.

Hàn Vi bình tĩnh nói: "Việc ngoài ý muốn, đã xuất hiện."

Du Như Băng: "......"

Cô cảm thấy Hàn Vi cô ấy giống như đã đoán trước được, chân thành đặt câu hỏi: "Chị sớm đã đoán được rồi hả?"

Hàn Vi sửa đúng: "Là Đường tổng đoán được."

Du Như Băng cứng họng há miệng, nhìn Cầu Vân Lập vui vẻ đi đến, lại nhìn tai nghe Bluetooth trên tai Hàn Vy, đầu óc xoay chuyển, ánh mắt sáng ngời nói: "Đường tổng, dãy số giải thưởng lớn nhất của vé số kỳ tiếp theo cũng đoán một chút đi?"

Câu này nói rất rõ ràng, Đường Hàn Thu ký văn kiện dừng tay một chút, có chút câm nín: "...... Bảo em ấy tư duy không cần đi xa như vậy, tôi không cung cấp dịch vụ này."

Hàn Vi thuật lại không sót một chữ.

Du Như Băng nghe xong vô cùng tiếc nuối thở dài, nói thầm: "Làm sao có thể kiếm thêm nhiều một chút đây......"

Cầu Vân Lập vừa lúc đến gần, lời này Du Như Băng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng truyền đến lỗ tai hắn giống như ngọn núi đá lớn ngăn giữa nước chảy, hung hăng dấy lên gợn sóng, làm hắn chịu chấn động lớn.

Trong nháy mắt này hắn tỉnh ngộ —— chính là nguyên nhân này!

Như Băng chắc chắn vì thiếu tiền mới ký với Hoa Diệu!

Hắn bắt đầu ảo não bắt đầu oán hận mình. Vì sao? Vì sao không nghĩ đến chuyện này sớm hơn? Ngay lúc Như Băng rơi vào hang cọp mới phát hiện được?!

Cầu Vân Lập một lần nữa nổi bão trong đầu, mang lên lớp kính lọc của tình yêu, đem người lấy đầu đảm bảo ký hợp đồng là Du Như Băng thành bất lực nhu nhược, còn Đường Hàn Thu chính là lão bà bà ác độc ép tiểu bạch thỏ phải ký hợp đồng.

Hắn nhìn Du Như Băng, là đau lòng là ôn nhu đầy trong ánh mắt.

Ánh mắt đó của hắn làm Du Như Băng bị nhìn đến da đầu tê dại, lại nghĩ đến hành động ở cốt truyện chính của hắn, cảm xúc bực bội nháy mắt đều bị lôi ra hết, hai đường lông mày xinh đẹp không tự giác nhíu lại.

Cô lấy nhanh một viên kẹo trong túi nhỏ, nhét vào miệng, dùng cái ngọt để ổn định cảm xúc. Cô không thể khó chịu, nếu khó chịu quá mức sẽ làm ra một số chuyện hối hận đứt ruột, nói ra thì là chuyện không có não.

Cầu Vân Lập thấy cô ấy ăn kẹo, ánh mắt tan ra, nghĩ thầm: Em ấy chẳng lẽ thích ăn kẹo sao?

Sau đó cảm thấy cô ấy không giống như người thường, ngay cả yêu thích cái gì cũng đáng yêu như vậy......

Hàn Vi không ngốc nghếch như hắn, ngược lại cảm thấy Du Như Băng bây giờ có chút nguy hiểm, rốt cuộc hôm nay lúc cô ấy muốn "Giết người diệt khẩu" cũng ăn kẹo giống vậy, còn cắn vang răng rắc, giống như muốn ăn thịt người.

Hàn Vi bước lên một chút, ngăn giữa Du Như Băng và Cầu Vân Lập, âm thanh bình tĩnh nói: "Cầu thiếu gia có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi giúp ngài chuyển lời."

Để cho ngài không bị cô ấy chọc tức chết, Hoa Diệu không chịu trách nhiệm được.

Cầu Vân Lập nhíu mày không vui: "Bây giờ không phải thời gian làm việc của em ấy, tôi không thể nói chuyện trực tiếp với em ấy hả?"

Hàn Vi muốn nói thêm gì, Du Như Băng đột nhiên vươn tay chụp vai ngăn cô lại, sau đó chủ động đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn: "Được, anh nói đi."

Anh nói tôi mới có thể tức giận được.

Cầu Vân Lập đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở một góc cây già thô sơ cao to.

Cây to đứng yên tĩnh dưới đèn đường, ánh sáng sáng ngời xuyên qua lá cây, ở dưới bóng cây dệt thành khung cảnh tĩnh lặng nhẹ nhàng, bốn phía yên ắng, là nơi thích hợp nói chuyện.

Cầu Vân Lập mỉm cười giơ tay chỉ: "Ở đây nhiều người không tiện, chúng ta đến chỗ đó nói được không?"

Du Như Băng không kiên nhẫn hừ một tiếng: "Chuyện gì mà cần phải đổi nơi nói."

Cầu Vân Lập ôn nhu cười: "Việc rất quan trọng, có lợi cho em, tin tưởng tôi."

Du Như Băng không thể tin tưởng: "Anh xác định?"

Cầu Vân Lập: "Đương nhiên, tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo."

Du Như Băng nghi hoặc lặp lại một lần: "Nhân cách của anh?" Sau đó trầm mặc một lúc, xoay người một vòng về phía Hàn Vi, "Hàn tổng ngủ ngon, tôi về ngủ đây."

Cầu Vân Lập: "???"

Hàn Vi, chú Lục: "......"

Đường Hàn Thu đang uống nước bên kia đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sặc —— em ấy cũng biết nhân phẩm của Cầu Vân Lập không đáng để nói sao?

Du Như Băng sau khi nói xong thực sự đi, Cầu Vân Lập vội vàng từ trong mộng hồi thần, lui về phía sau một bước chắn trước mặt cô: "Em có ý gì?"

Du Như Băng ngôn từ đúng đắn: "Nhìn hiện tượng xem bản chất, tôi phát hiện anh căn bản không có nhân phẩm. Không có nhân phẩm còn muốn đảm bảo, anh còn không phải bảo tôi đi về ngủ đi!"

Cầu Vân Lập cứng họng ba giây, không biết nên nói gì, nghi hoặc mở miệng: "Như Băng, em ——"

Du Như Băng lập tức đánh gãy lời hắn nói, cả người đều bày ra dáng vẻ cự tuyệt chính trực: "Đừng! Ngàn vạn lần đừng kêu tôi thân thiết như vậy!"

Cô giữ hộ khẩu fans tàng hình trên đầu, thì phải lấy ra thái độ chuyên nghiệp của fans, hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi đã là người của Đường tổng, mong anh chú ý hành vi của mình, không cần phải có quan hệ thân thiết với tôi, cảm ơn." . Google ngay trang ++ trùmtruуện . м E ++

Nói ngắn gọn: Người đối đầu thì tránh xa tôi ra!

Đường tổng của chúng ta còn đang nghe qua tai nghe của trợ lý Hàn đây, anh muốn để chị ấy hiểu lầm cái gì, tôi sẽ không để yên cho anh a!

Ánh mắt của Cầu Vân Lập trong nháy mắt trở nên âm trầm, khi thoáng nhìn qua tai nghe Bluetooth trên lỗ tai của Hàn Vi thì sửng sốt một chút, ngay sau đó nhắm mắt lại hít thở, như đang điều chỉnh tâm tình, sau khi mở mắt ra trên mặt là ánh sáng khác hẳn vừa rồi, khoé mắt nhộn nhạo lưu luyến ý cười, lại quay về nam nhân ôn nhu như trước kia.

Du Như Băng bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước —— hay nha, bậc thầy thay đổi sắc mặt sao?

"Được, tôi biết rồi." Cầu Vân Lập tính tình tốt đáp lời, "Tôi không kết thân với em, vậy vị tiểu thư xinh đẹp này có nguyện ý cho tôi một chút thời gian nói chuyện không?"

Du Như Băng nhìn hắn bày ra vẻ đem nay không nói được sẽ quyết không về, sợ hắn về sau cứ điên cuồng canh chừng mình, ý nghĩ trong đầu thay đổi, nói: "Được, cho anh thời gian."

Sau đó lấy di động ra mở đồng hồ đếm ngược: "Vậy tôi bắt đầu đếm giờ, mỗi giờ 5 vạn."

"Thêm 1s thì thêm 1 vạn." Cô nhìn Cầu Vân Lập biểu tình khiếp sợ, "Anh có ý kiến gì không?"

Cầu Vân Lập: "......"

Du Như Băng: "Được, vậy anh không có." Sau đó vô tình ấn xuống nút đỏ đếm giờ.

Vẻ mặt Cầu Vân Lập như ở trong mộng: "???"

Hắn cứ như vậy thấy Hàn Vi và chú Lục không nói nên lời nhìn Du Như Băng đã sắp xếp xong hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play