Harry đang chạy trốn, hai chân cậu rã rời như thể chúng không còn là của cậu vậy, phổi thì nóng ran đến đau rát, nhưng cậu không dám dừng lại, gã ma cà rồng săn đuổi phía sau cũng chẳng cho phép cậu dừng lại. Tay cậu mò sang bên hông, vuốt ve chiếc đũa phép làm từ lông đuôi Phượng Hoàng cùng một cây đũa phép cũ kỹ khác, đồng thời cẩn thận đặt chúng trong túi. Harry không dám rút tụi nó ra, đây là Seattle – một địa bàn Muggle, cậu không thể mạo hiểm để người khác biết đến sự tồn tại của phép thuật được.
Bây giờ mình hẳn trông rất buồn cười, Harry thầm nghĩ. Không biết trong mắt người ngoài nhìn vào cậu có phải là ăn trộm bị đuổi bắt, hay họ tưởng mấy tên phía sau là cảnh sát mặc thường phục không nữa?
Tự dưng Harry cảm thấy hối hận vì quyết định đến nước Mỹ này một mình, đáng ra cậu nên lôi cả hai người Hermione và Ron theo cùng. Dù cho hai người bạn ấy của cậu mong được quấn quýt lẫn nhau nhiều hơn? Hoặc cậu nên đi cùng Ginny, cô bé Ginny luôn dịu dàng vui tươi.
Nhắc đến Ginny, Harry thở dài, gia tộc Potter luôn có cảm tình với dòng họ tóc đỏ kia, nên càng khiến cậu thêm mặc định rằng Ginny sẽ trở thành vợ mình. Thậm chí cậu còn quyết định nhân hai tuần lễ ăn mừng Voldemort bị tiêu diệt như hằng năm, cậu sẽ cầu hôn người con gái ấy, rồi định cư tại thung lũng Godric, có khi hai người còn có vài ba đứa con đáng yêu không chừng? Thế nhưng tất thảy mộng đẹp giữa niềm hân hoan đêm trước đều vỡ tan. Khi cậu cầm chiếc nhẫn cầu hôn được khảm ruby chuẩn bị kỹ càng, chưa kịp mở lời đã bị Ginny cắt ngang. Cậu còn nhớ đôi mắt xanh xinh đẹp của cô lúc ấy lấp loáng đau thương, đôi môi hồng đầy đặn đó thốt ra những lời làm cõi lòng cậu tan nát.
Cô nói: "Harry yêu dấu của em, chúng mình nên bình tĩnh xem xét lại mối quan hệ này thôi anh ạ. Em luôn nhận ra nó còn thiếu chút gì đấy, nó chẳng có cảm xúc mãnh liệt, mà chỉ mỗi sự tin tưởng vào nhau —— như giữa anh trai và em gái." Cô gái ấy hít một hơi thật sâu, cô nâng mặt Harry lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn khẽ khàng tựa lông hồng trên môi cậu, "Anh biết em yêu anh mà, và em sẽ mãi mãi yêu anh. Thế nhưng Harry à, anh xứng đáng được nhận nhiều điều tốt đẹp hơn."
"Nhưng Ginny, em là lựa chọn ——"
"Không, Harry, anh cần nhìn thẳng vào trái tim mình. Anh đã vì kỳ vọng của mọi người mà đánh bại Chúa tể Hắc Ám rồi, giờ đã đến lúc anh là chính bản thân anh. Tụi mình chia tay thôi." Ginny nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp của Harry, "Đi nghỉ phép đi, Harry. Em biết truyền thông đặt áp lực lên người anh lớn đến chừng nào, vậy nên đến chỗ Muggle đi anh. Về phần Ron thì em sẽ nói rõ với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ cần chút thời gian để chấp nhận sự thật, nhưng anh ấy quý anh, anh ấy là người bạn tốt nhất của anh mà."
Harry gật đầu, đúng là cậu cần phải cho bản thân thư giãn một thời gian, nhưng từ năm mười một tuổi cậu đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với giới Muggle rồi, cậu không biết nên đi đâu hết. Ginny nhìn thấu phiền não của Harry, lấy một tấm da dê từ trong người ra đưa cậu, bên trên toàn mặt chữ viết ngoáy từ Luna.
"Forks, Washington. Luna nói anh sẽ có một chuyến hành trình thật diệu kỳ." Ginny mỉm cười, cho tới giờ cô vẫn rất thích cô nàng điên điên khùng khùng nọ. Mặc dù đối phương thường hay nói mấy thứ không tài nào tưởng tượng nổi, nhưng mỗi điều đều có ý nghĩa riêng. Cô đã tìm hiểu chỗ ấy từ trước, đó là một thị trấn yên bình, khí hậu rất giống ở London, chỗ đó còn có nhiều rừng cây lớn thích hợp để Harry bay lượn. Cô tin chắc Forks sẽ thành một trong những nơi Harry thích nhất trong tương lai cho mà xem.
"Ngoài ra, Luna đã chọn nhà giúp anh rồi, lò sưởi cũng đã kết nối xong xuôi, hiện tại em có thể cùng anh thăm quan nhà mới. Đương nhiên anh cũng có thể chọn theo em dạo phố trước, anh rất rõ là em cực kỳ muốn tống hết mấy món đồ rách rưới trên người anh đi mà ——" Ginny đánh giá thân hình Harry, nở nụ cười tinh ranh, "Nè, đừng làm vẻ mặt đó, anh sẽ không nhẫn tâm từ chối yêu cầu cuối cùng trước khi chia tay chứ?"
Có vẻ khoảng thời gian Ginny hẹn hò với cậu đã mua sắm rất nhiều. Harry nhìn số quần áo rải rác trên sàn nhà chiếm hơn một nửa cái phòng khách trong ngôi nhà mới mà thở dài. Cậu vẩy nhẹ đũa phép, các món đồ tự động dọn dẹp sắp xếp ngăn nắp. Chưa bao giờ cậu thấy mừng vì mình biết dùng phép thuật như lúc này, có trời mới biết muốn dọn dẹp hết đống đó phải mất bao nhiêu lâu! Harry ngồi trên ghế sa lông màu xanh sẫm nhìn ngắm ngôi nhà mới. Đây là một căn biệt thự nhỏ hai tầng màu trắng, bên ngoài thì trông không khác gì các căn nhà ở Forks, nhưng bên trong được yêu tinh dùng phép thuật mở rộng hơn gấp ba lần. Trên lầu có phòng ngủ, phòng tắm và thư phòng. Tầng dưới thì gồm phòng khách, nhà bếp và một phòng thí nghiệm độc dược. Đúng vậy, là phòng thí nghiệm độc dược. Chiến tranh đã giúp Harry hiểu rõ được tầm quan trọng của độc dược, cậu học điều chế độc dược một mình ở đây thì không cần lo khi nổ vạc sẽ gây nguy hiểm đến người khác rồi. Cậu tin chắc nếu Hermione biết chuyện này, cô bạn nhất định sẽ tặng cậu một nụ cười sáng lòa đến mù mắt.
Tiếng lách cách do va chạm thủy tinh chợt vang lên, kéo Harry ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu quay đầu thì thấy cái cây dây leo xanh lục đang không ngừng tìm cách mò ra ngoài cửa sổ. Đấy là quà Neville tặng. Harry không rõ nó thuộc chủng loại nào, chí ít nó không ăn thịt người, và cậu cũng chẳng ngại tô điểm thêm phòng mình chút sắc xanh. Cậu chàng mở tung cửa cửa sổ, để cây dây leo kia liên tục vặn vẹo thân thể bò ra ngoài, hưởng thụ những tia nắng hiếm hoi ở Forks. Harry ra khỏi phòng, cậu cần gia tăng phòng ngự và ếm thêm mấy cái bùa đuổi Muggle cho căn nhà nữa.
Luna suy xét rất chu đáo, ngay lần đầu tiên Harry nhìn thấy ngôi nhà này là cậu đã thích nó. Căn biệt thự tọa lạc ở một góc trong cánh rừng, bên trên là những táng cây rậm rạp che kín bầu trời, cách gia đình Cullen gần nhất cũng phải năm dặm Anh. Tuy rằng Harry hoàn toàn không định làm quen kết bạn với người khác, nhưng cậu cần phải trò chuyện hoặc giao lưu, đấy là lễ nghi cậu học được hồi sống ở nhà Dursley. Harry quyết định sau khi đi Seattle về, cậu sẽ đi thăm hàng xóm mới của cậu. Hermione từng nhắc ở Seattle có một khu vực rất lớn dành cho cộng đồng phù thủy, theo cậu nhớ là giới phép thuật dưới nền xã hội khoa học rộng rãi ở đất Mỹ.
Harry bắt tắc-xi đến Seattle, cậu bỏ ra không ít tiền, dù rằng so với kho vàng của cậu thì chỉ như muối bỏ biển, nhưng cậu vốn không thuộc tuýp người thích xa xỉ. Cậu âm thầm hạ quyết tâm mua một chiếc xe hơi, còn về vấn đề hộ chiếu, cậu tin tưởng vào những yêu tinh vạn năng có thể giúp cậu xử lý ổn thỏa. Lối vào giới pháp thuật ở đây là phía dưới một chiếc cầu trượt trong một công viên nho nhỏ, Harry xem như cũng dễ dàng tìm thấy. Cảnh vật nước Mỹ và nước Anh rất khác nhau, nếu nói người Anh như dừng lại ở thế kỷ mười tám thì những người trước mắt thức thời hơn nhiều. Thậm chí cậu còn thấy có người làm ăn nhỏ buôn bán các thiết bị điện của Muggle trên lề đường nữa. Còn chuyện làm thế nào mà họ để cho cộng đồng sử phép thuật và điện lực cùng lúc được, Harry quyết định sau này sẽ suy nghĩ thêm. Hay là mấy thiết bị điện kia cũng có những phù thủy máu trong như ông Weasley thu mua về dùng?
Gringotts đúng là chẳng thay đổi gì, vẫn kiến trúc xiêu vẹo như thế, thậm chí Harry còn nhận ra bên trong được xây dựng giống hệt như Gringotts ở Anh. Cậu chàng vừa mới đến gần cánh cổng thì một con yêu tinh xuất hiện trước mặt, dẫn cậu vào bằng lối cửa nhỏ. Harry thảnh thơi ngồi trên ghế, thấy yêu tinh kính cẩn hành lễ chào mình, cậu cũng dùng thái độ tương tự đáp lại. Hiển nhiên là con yêu tinh ấy không ngờ mình được nhận sự đãi ngộ như vậy, nó ngạc nhiên nhìn về phía cậu, sau đấy gấp gáp chỉnh đốn vẻ mặt lại rồi mới mở miệng: "Thưa ngài Potter, tôi rất hân hạnh được phục vụ cho ngài. Xin hỏi ngài cần gì?"
"Tôi muốn lấy một phần nhỏ trong kho vàng của mình quy đổi ra tiền Muggle —— là đôla Mỹ nhỉ? Tôi nhớ không nhầm là nó, nhưng tôi không rành về việc quy đổi tiền tệ lắm. Nếu được thì phiền ông lấy số Galleon vừa đủ cho đời sống trong một năm. À đúng rồi, tôi còn muốn mua một chiếc xe nữa. Không biết các ông có thể giúp tôi làm một cái hộ chiếu giả hay không?"
"Có lẽ việc này sẽ cần chút phí thủ tục, thưa ngài."
"Chuyện này không thành vấn đề, ông có thể lấy thẳng từ kho vàng của tôi." Harry nói thêm, "Bao giờ tôi có thể lấy được bằng lái? Tôi hi vọng nó sẽ không mất quá nhiều thời gian."
"Ngay bây giờ là được rồi." Yêu tinh móc một cái thẻ từ trong túi ra, ngón tay dài nhỏ phủi bên trên vài lần, mặt thẻ lóe sáng. Harry kinh ngạc nhìn tên mình và hình bản thân xuất hiện trên thẻ. Yêu tinh đưa nó cho Harry.
"Ơm, tôi chợt nhớ ra bản thân mình không am hiểu lắm về xe, liệu các ông có thể hỗ trợ tôi hay không?" Harry chần chừ một chút rồi mở miệng.
Yêu tinh nhướng đôi mày vốn không hề có, trả lời: "Đương nhiên, nếu ngài không ngại về vấn đề kiểu cọ của xe, chúng tôi hiện tại có thể bán ngay cho ngài."
Harry gật đầu, theo con yêu tinh đến một gian phòng nhỏ. Mở cửa, bên trong lớn cỡ tầm nhà kho ở Hogwarts, chứa đầy các con xe sang trọng từ kiểu dáng đến màu sắc —— đừng hỏi vì sao cậu biết nó sang trọng, tụi nó dường như đang hò hét 'Dành riêng cho nhà giàu' tới nơi! Chỉ thiếu việc không dán cái mác hàng hiệu trên xe thôi! —— và máy bay trực thăng. Harry nuốt nước bọt, cậu chọn chiếc xe thể thao màu đen gần mình nhất.
"Quý ngài đây rất tinh mắt." Yêu tinh không nói gì thêm, nó đưa chìa khóa xe và thẻ tín dụng cho Harry. Sau đấy giải thích rằng phù thủy sống ở Mỹ thích quẹt thẻ hơn mang túi đựng vàng. Hơn nữa, cái thẻ này có thể kết nối thẳng đến kho vàng cá nhân, tối đa mỗi ngày chỉ được dùng năm ngàn Galleon, tất nhiên chúng có thể hỗ trợ nới rộng hạn dùng. Harry kiên quyết từ chối ý tốt của đối phương, sau khi chắc chắn bên yêu tinh sẽ giao xe an toàn đến ngôi nhà ở Forks của cậu, Harry quyết định tới trung tâm thương mại một chuyến.
Harry không hề nghĩ tới tiếng tăm cậu ngay tại đây cũng lẫy lừng như cũ. Nhìn cửa tiệm Quidditch bị sập nát bét vì phù thủy dân chúng đến một giọt nước cũng không len qua nổi, cậu thầm ếm thêm cho mình cái bùa ẩn thân rồi chen chúc từ đám đông chạy ra. Cậu chàng lại dạo ngang qua mấy hiệu sách và cửa tiệm bán nguyên liệu độc dược, nhét các thứ đã mua vào túi không gian rồi lặng lẽ rời khỏi chợ phép thuật.
Chỗ công viên ở cách trung tâm thương mại Seattle không xa. Harry nghĩ ngợi một chút, hay là đi mua vài món đồ cần thiết về nhà, như máy tính xách tay chẳng hạn? Vào sinh nhật năm mười ba tuổi thì Dudley được một chiếc máy tính, làm Harry mong mỏi rất lâu, cậu hẳn nên đối xử với bản thân tốt một chút.
Nhân viên bán hàng ở đây nhiệt tình đến bất ngờ, Harry lại có cảm giác bản thân như con thỏ trắng nhỏ bị sói hoang rình rập, cậu bị họ bao vây xung quanh không tha. Bỏ ra gần nửa tiếng đồng hồ để nghe họ quảng cáo giới thiệu đủ loại sản phẩm, Harry chọn một chiếc laptop hãng Apple rẻ tiền rồi quẹt thẻ tính tiền. Vừa ra ngoài trung tâm thương mại, Harry đã cảm nhận được có người đang theo dõi mình, khiến tóc gáy cậu dựng lên cả. Chiến tranh làm cậu trở nên rất nhạy cảm, mặc dù chẳng biết kẻ theo dõi cậu thuộc nhóm sinh vật nào, nhưng tuyệt đối không phải phù thủy. Hơn nữa chỗ này cũng chẳng là nơi tốt lành để ra tay.
Harry quét mắt nhìn chung quanh vẫn không tìm thấy mục tiêu, từng bước tới gần con hẻm hẻo lánh, cậu định sẽ độn thổ thẳng về nhà. Nhưng mới tiến vào bóng tối, cậu đã cảm nhận được bầu không khí xung quanh có thay đổi. Harry nhanh nhẹn tránh thoát cú đánh lén, rút cây đũa phép Nhựa Ruồi ra chĩa vào tên mắt đỏ trước mặt. Kẻ tấn công cậu có làn da trắng nhợt, sống mũi cao và đôi môi đỏ tươi, đẹp đẽ như Veela vậy. Nhưng Harry biết chắc đối phương không phải Veela, đôi mắt đỏ máu kia là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Ma cà rồng."
"Phù thủy."
Vừa dứt lời, tên ma cà rồng kia liền nhào về phía Harry, kết quả bị tấm phòng ngự vô hình đánh bay ra xa năm mét. Harry thấy đối phương bò dậy từ bức tường trải đầy vết nứt, hiểm độc trừng trừng nhìn cậu. Cậu vội ném cái bùa 'Petrificus Totalus' nhưng gã ta lại né được. Tốc độ của ma cà rồng rất nhanh, câu thần chú 'Incarcerous' kế của Harry cũng tránh thành công. Khoảng cách giữa cậu và đối phương chỉ còn gần một cánh tay. Harry ngửa người ra sau né đòn, co chân đá thẳng vào bụng tên ma cà rồng kia, kế đó lôi cánh tay tên đấy ném mạnh vào tường. Kẻ đó khiếp sợ nhìn cậu, hiển nhiên là tên đấy đâu ngờ một phù thủy lại có khả năng đối địch với sức mạnh của ma cà rồng cơ chứ. Harry chẳng cho tên ma cà rồng đấy cơ hội lấy hơi, một 'Sectumsempra' xé nhỏ tên đó làm trăm mảnh rồi thêm 'Fiendfyre', sau đấy nhìn đối phương chậm rãi hóa thành tro bụi.
Harry tựa người vào tường thở dốc, mặc dù lần này cậu giết chết một con ma cà rồng hết sức gọn gàng, nhưng nhân tố chủ yếu ở đây là vì đối phương đánh giá thấp năng lực của cậu. Cậu không dám chắc cậu còn sức quyết đấu với một con ma cà rồng nào khác không. Trong đầu Harry đang cố mường tượng ra hình dáng ngôi nhà mới, vừa định rời khỏi thì từ góc khuất nhất ở ngõ sâu loáng thoáng vang lên tiếng vỗ tay. Những đôi mắt màu máu từ bóng tối bước ra. Harry nắm chặt đũa phép, hơi lui về sau.
"Đây quả là một màn giết gióc kinh điển, tôi không thể không thừa nhận nó rất đặc sắc." Gã ma cà rồng tóc vàng mở miệng, trong mắt đậm mùi khiêu chiến. Tầm mắt đối phương lướt qua cơ thể Harry, rồi dừng lại trên vết sẹo hình tia chớp trên trán. Gã ra vẻ mình đã hiểu lý do. Gã ma cà rồng nói tiếp: "Hóa ra là ngài Harry Potter vĩ đại đây. Tôi ngưỡng mộ đã lâu lắm rồi. Chẳng lạ nếu ngài hạ gục Reeves đơn giản như vậy, ai bảo cậu ta chọn nhầm mục tiêu chứ."
"Bớt nói nhảm! Nhìn qua các người có vẻ biết khá rõ về giới phép thuật, vậy hẳn ngươi biết đến giao ước giữa phù thủy và ma cà rồng ngày ấy, hai bên không được phép săn lùng đối phương!" Harry quát, cậu bắt đầu thấy căng thẳng rồi. Ít nhất ở đây phải có đến năm tên ma cà rồng, cậu không chắc là nếu đấu tiếp thì cậu còn toàn mạng ra ngoài không, mặc cho việc cậu có là Cứu Thế Chủ.
"Dĩ nhiên, nếu trái với thỏa thuận, xem như Thần Sáng không xử lý chúng tôi thì trưởng tộc cũng sẽ tự động ra tay."
"Vậy tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi đến đây chỉ để nghỉ dưỡng."
"Nhưng mi đã giết Reeves." Gã ma cà rồng tóc vàng sải một bước thật dài đến chỗ Harry, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, niềm hưng phấn vì được săn mồi bày hết trên mặt. Những con ma cà rồng khác cũng chầm chậm xúm lại gần Harry.
"Là hắn ta tấn công tôi trước!" Harry có thể cảm nhận được sau lưng cậu mồ hôi ướt đẫm.
Bọn ma cà rồng lộ vẻ khát máu, gã tóc vàng cầm đầu cười đáp: "Nếu như mi chết rồi thì đâu ai biết chúng ta phạm luật. Ta thèm mùi vị máu của mi khá lâu đấy, không biết vị máu của một phù thủy mạnh mẽ nhất có đặc biệt ngon lành không nhỉ?"
"Xuống địa ngục đi!" Harry là người chủ động tấn công, cậu liên tục dùng ba phép 'Sectumsempra' phá tan vòng vây rồi lao thẳng ra ngoài con ngõ. Không biết từ bao giờ mà trời đã tối, cậu biết ma cà rồng không thể để thân phận thật bị bại lộ, bọn chúng cũng sẽ không giết cậu ngay tại chỗ đâu, nhưng nếu đuổi theo cậu thì dư sức. Bây giờ cậu cần thời gian chuẩn bị cho việc độn thổ, cậu không thể mạo hiểm để cơ thể mình bị chia năm xẻ bảy.
Vậy nên hiện tại cậu chỉ còn cách chạy trốn.
-o0o-
(•Sam•): như lời tui đã nói, tui sẽ xóa hết các bộ truyện trước đây đã viết và bắt đầu lại bằng nghề editor. Để chuộc lỗi cho bộ Đồng Nhân HP/Twilight kia, tui quyết định sẽ edit bộ này cho bà con cô bác đọc:3 Riêng về cá nhân tui thì ban đầu tui không thích nó lắm, tại nó có (hơi) ngược đoạn đầu, nhưng sau này HE là tui vui lắm rùi. Mong dân chúng cũng thích bộ truyện này như tui (o˘◡˘o)
Ngoài ra tui xin đề cập một chút về văn phong của tác giả. Tại tui đọc bộ này khá lâu rồi nên chẳng nhớ rõ lắm vụ hành văn ra sao nhưng vì tác giả báo rằng văn phong sẽ khá giống văn dịch nên tui sẽ tận lực điều chỉnh giọng văn edit của mình cho phù hợp với tác giả nhất. Có gì sai sót bà con nhớ báo tui nha (.❛ ᴗ ❛.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT