Tương truyền, Vạn Toàn tiên tôn Điệp Dư Kỳ sinh thời có tài bói toán. Trên đoán thiên ý, dưới bàn thế sự. Tài hoa một thuở, cuối cùng cũng không tránh khỏi ông trời đố kỵ anh tài. Sấm truyền kinh thế, dẫn tới người người truy sát.
Điệp Dư Kỳ trí tuệ hơn người, vì đời sau, xé rách hư không mở ra Hư Không Huyễn Cảnh, mang theo những người theo hắn tiến vào trong ẩn nấp. Lại qua trăm năm, Điệp Dư Kỳ tạ thế, chính thức kết thúc cuộc sống. Lối vào Hư Không Huyễn Cảnh, theo ý thiết đặt của Điệp Dư Kỳ định kỳ mở ra đón ngoại nhân.
Mà những người theo Điệp Dư Kỳ lúc đó, dần dần phát triển, tạo thành những làng nhỏ, tòa thành như hiện nay. Yêu quái cũng không ngoại lệ, đều phát triển, chiếm lĩnh một vùng đất riêng.
Hai tháng trước, khu rừng rậm phía tây Kiếm Thành.
“Không được chạy!” Tiếng nói thanh thoát, vang vọng trong rừng sâu. Một nữ tử cầm giỏ, thỏ phì phò rượt theo một cái đầu nhỏ.
Cái đầu nhỏ xoay lại làm mặt quỷ với nàng, sau đó cười ha ha chạy tiếp.
Nữ tử giận đỏ mặt, la lớn: “Nào có đứa trẻ nào như ngươi chứ! Không dễ thương chút nào.”
“Đừng chấp nhất hắn. Hắn cũng vẫn còn là hài tử.” Một giọng nói khác từ trên cây truyền xuống, khiến cho nữ tử nọ giật mình một cái.
Nữ tử áo hoa nhìn lên cây cao, vui cười hớn hở nói: “Thanh Lam tỷ!”
Nữ tử gọi Thanh Lam duyên dáng ngồi tựa trên cành cây, mắt phượng cong cong nhìn xuống nữ tử phía dưới. Thanh Lam một thân áo hoa xanh lam, phiêu dật trong gió. Nhìn kỹ, mới phát giác trên mặt ngọc lại có vảy cá như ẩn như hiện.
Thanh Lam phi thân xuống cạnh nữ tử, thay nang xách giỏ trong tay: “A Tuyền hôm nay lại tới. Tới thì tới, lại mang theo nhiều thứ như vậy làm gì?”
A Tuyền bĩu môi, nói: “Còn không phải vì tốt cho tỷ sao?” Nàng vô cùng tự nhiên dắt tay Thanh Lam nói tiếp: “Ta nghe nói giao nhân ngưng tụ trứng non tốn rất nhiều sức lực nha. Trong đây là canh hầm sâm hò hét, ta vì tỷ chuẩn bị riêng.”
Thanh Lam cười nhẹ không nói. Nàng là giao nhân tu luyện, hấp thụ linh khí đất trời, cũng không cần phải canh bổ gì. Nhưng cuối cùng, vẫn là không muốn đả kích tấm lòng của A Tuyền, nàng lựa chọn không nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, xong dắt tay nhau tiến về hướng bờ suối. Hài tử lúc nãy trong tay ôm một gói giấy, cái đuôi vẫy vẫy, đứng bên hồ chờ đợi các.
Thanh Lam thấy hắn, lên tiếng nói: “Dạ Vũ, mau trả lại đồ cho A Tuyền cô cô.”
Thanh Dạ Vũ bẹp bẹp miệng, hai tay đưa lại gói giấy cho A Tuyền: “Trả lại cho A Tuyền cô cô.”
A Tuyền cũng không chấp nhặt với hắn, xoa đầu hắn nói: “Dù sao cũng là mang đến cho ngươi, đem chia cùng với đám sóc yêu đi.”
Thanh Dạ Vũ nháy mắt hớn hở, nói: “Đa tạ cô cô.” Sau đó liền chạy hướng bụi cây đi.
Nói đi cũng phải nói lại, nhân duyên của A Tuyền cùng Thanh Lam quả thật kỳ lạ. Thanh Lam vốn là hậu duệ của tộc giao nhân, trăm năm tu hành trong rừng sau. Tới một ngày nọ, nàng nghe được một tiếng khóc nho nhỏ.
Thanh Lam suy nghĩ, trong rừng sâu không người lui tới, vì sao lại có tiếng khóc của trẻ nhỏ. Nàng tại mảnh đất này cũng coi như là đại yêu, phẩy tay một cái liền có yêu quái khác vì nàng đi tìm hiểu.
Chẳng bao lâu, một chú sẻ yêu liền qua lại nói với nàng có một đứa trẻ nhỏ bị lạc trong rừng. Đứa trẻ đó quả nhiên là A Tuyền lúc năm tuổi.
Hỏi ra mới biết, rằng A Tuyền theo nương đi vào rừng. Nương nàng bảo nàng đứng yên tại đây, đợi nương trở về. Nhưng nàng đợi nhiều ngày, không thấy được nương quay lại.
Thanh Lam có chút nghi hoặc, sau lại có một con thỏ nói với nàng rằng, A Tuyền chắc chắn là bị người nhà bỏ rơi.
Cũng có lẽ xuất phát từ thương hại, Thanh Lam một hơi tha nàng về tổ. A Tuyền cứ như thế, bị một giao nhân đem về tổ mà sống.
Thanh Lam tu luyện đã trăm năm, vốn đã sang thời kỳ tích cốc, căn bản không cần ăn để sống. Mà A Tuyền thì khác, nàng là một con người hàng thật giá thật. Một yêu tu chưa bao giờ biết chế biến đồ ăn trong nháy mắt bị làm khó.
Cuối cùng, theo kiến nghị của đám yêu quái nhỏ, Thanh Lam làm ra chút chuyện trộm vặt. Nay trộm nhà kia cái bánh, ngày mốt trộm nhà nọ chén cơm, may mắn nuôi sống A Tuyền được một tháng.
Một tháng sau, lại có lão dược sư lên núi tìm dược liệu, gặp được A Tuyền ngây ngốc cạnh dòng suối. Lão dược sư cô đơn một mình, thấy nàng liền nhận làm con nuôi. A Tuyền cũng liền đồng ý gọi hắn một tiếng cha nuôi. Từ đó A Tuyền cùng lão dược sư sống nương tựa vào nhau, lúc rảnh rỗi lại chạy vào rừng tìm kiếm Thanh Lam.
Một nhân tộc, cùng một bầy yêu sống hòa thuận vui vẻ với nhau. A Tuyền hướng Thanh Lam cười nói: “Tỷ tỷ biết không? Hôm nay nhà Đại Đôn lại gϊếŧ heo, làm một con heo quay lớn dường này nè.”
Thanh Lam cười không nói, mặt cho nàng hào hứng kể đủ thứ chuyện. Bỗng nhưng Thanh Lam khẽ nhíu mày một cái nhanh như chớp tóm lấy nàng cùng Dạ Vũ bay vào trong khe thác, nói: “A Tuyền, Dạ Vũ, các ngươi ngoan ngoãn ở đây. Đợi ta trở về được không?”
“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?” A Tuyền ôm lấy Thanh Dạ Vũ, nóng nảy hỏi.
Thanh Lam lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ có chút người tiến vào rừng. Ta đi xem một chút rất nhanh sẽ trở lại.” Nói rồi nàng liền dứt khoát làm một cái phong ấn trước khe thác, sau đó bay ra ngoài.
Một mảnh rừng này, Thanh Lam cũng coi như là bá chủ. Có kẻ xâm nhập vào lãnh địa, nàng tất nhiên là biết rõ. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng đám người này lại mang cho nàng cảm giác đe dọa rõ ràng.
Thanh Lam che giấu hơi thở, một đường tìm tới đám người nọ. Bọn họ một nhóm ba người, nam tử áo choàng đen, che kín mặt đi đầu. Theo sau hắn là một nam một nữ. Nữ vũ mị như yêu hồ, nam chính khí lẫm nhiên.
Nam tử đi đầu bỗng nhiên dừng lại, cười tà nói: “Đã tới rồi sao không bước ra đi.”
Thanh Lam thoáng giật mình, xong cũng trấn định hiện thân: “Xin hỏi các hạ là người tộc nào? Nhìn qua không giống với người vào huyễn cảnh rèn luyện.”
Nam tử a một tiếng, nói: “Bọn ta quả thật không tới để rèn luyện. Mà là tới để làm chút chuyện đại sự.”
Lời nói nghe bình thường, nhưng vào tai Thanh Lam giống như là một lời đe dọa. Nàng nâng cao cảnh giác tới mức cao nhất, nhìn ba người: “Không biết các hạ là tìm thứ gì? Nếu giúp được ta nguyện giúp, nếu không thì xin mời đi cho. Phía trước đã là lãnh địa của ta. Không chạm lãnh địa của nhau, cùng là yêu tộc, ta chắc đạo lý này các vị cũng rõ.”
Nữ tử nghe nàng nói, chủ bật cười một tiếng, ngã vào người nam tử còn lại: “Vương Duật, ngươi nghe thấy không? Phía trước là lãnh địa của nàng đó ha ha.”
Nam tử đi đâu cũng không ngăn cản nàng cười, hướng Thanh Lam nói: “Việc của bọn ta từ khi gặp cô nương, đã muốn hoàn thành tám phần rồi.”
Thanh Lam vừa nghe tới đây, theo bản năng lập tức xuất thủ. Móng vuốt nhọn vồ về phía nam tử mặc áo choàng.
Nam tử đối với nàng ra chiêu bất ngờ cũng không vội vàng, phẩy tay một cái, kình lực như sóng lớn đánh về phía Thanh Lam.
Thanh Lam bị một đòn này đánh bay ra ngoài, đau đớn ngã rạp giữa hàng cây.
Chưa đợi nàng tỉnh táo, nam tử đã bay tới, một tay bóp lấy cổ nàng. Từ bàn tay của hắn, dần dần tảng ra một dòng khói tím quỷ dị.
Dù cho không biết đây là thứ khí gì, nhưng Thanh Lam chắc chắn đó cũng không phải thứ tốt lành gì. Nàng cắn răng giãy giụa, bất chấp đau đớn biến trở lại nguyên hình.
“Gào!”
Tiếng rống vang xa, chấn động tới cả A Tuyền cùng Thanh Dạ Vũ. Thanh Dạ Vũ lo lắng, lên tiếng nói: “A Tuyền cô cô, vừa rồi là tiếng của mẫu thân.”
A Tuyền ôm Thanh Dạ Vũ, trấn an hắn nói: “Không sao không sao, tỷ tỷ rất mạnh, sẽ không có chuyện gì.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đến cả nàng cũng không khỏi lo lắng nghĩ nhiều. Lại qua một lúc lâu, tiếng gào rống không dứt, tiếng động lớn cũng không ngừng. Theo thời gian trôi đi, A Tuyền càng cảm thấy không ổn.
Nàng hướng Thanh Dạ Vũ nói: “Dạ Vũ, cô cô ra ngoài tìm tỷ tỷ. Ngươi phải ngoan ngoãn ở trong này biết không?” Nói rồi nàng lại tháo xuống một cái ngọc bội đưa cho hắn: “Đây là bảo bối tỷ tỷ hay dùng. Có thể dịch chuyển cũng có thể che giấu khí tức trên người. Ngươi giữ kỹ, nếu có chuyện thì không cần lo cho bọn ta, trực tiếp đi Kiếm Thành. Hiểu rõ không?”
Thanh Dạ Vũ nhìn nàng, sau đó do dự gật đầu.
A Tuyền cười phì một cái, xoa đầu hắn nói: “Dạ Vũ thật ngoan.”
A Tuyền đi rồi, Thanh Dạ Vũ vẫn như cũ im lặng ở trong khe thác ngồi. Hắn cứ ngồi như vậy, lâu thật lâu, lâu tới nỗi chính hắn cũng không biết bây giờ lúc nào. Có lẽ là đã sang ngày hôm sau.
Tiếng động bên ngoài đã hoàn toàn im bặt. Thanh Dạ Vũ tuổi trẻ ngây ngô, từng bước cẩn thận ló đầu ra khỏi khe thác. Xung quanh chỉ là một vùng sương mù mênh mông, nào còn có cánh rừng tràn ngập ánh nắng.
Thanh Dạ Vũ cất tiếng gọi đám tiểu yêu, lại không nhận được một tiếng đáp lại. Hắn nhịn xuống nghi hoặc, nắm chặt ngọc bội trên tay, chạy nhanh giữa rừng sau.
Nương theo linh tính cùng giác quan nhạy bén, Thanh Dạ Vũ rất nhanh tìm tới chỗ Thanh Lam. Vừa bước tới nơi, hắn liền sững sờ tại chỗ.
Giao long khổng lồ, bị chặt ra thành mười mấy khúc. Máu me như biển, thấm đỏ lớp vảy xanh ngày nào.
Thanh Dạ Vũ tê tâm liệt phế hô: “Mẫu thân!” Hắn chạy như điên tới, nước mắt từng hạt từng hạt, mãnh liệt trào ra hốc mắt. Hắn một thân hình nhỏ nhoi, đẩy đẩy đầu giao long: “Mẫu thân, mẫu thân! Người làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi!” Tiểu giao nhân vừa khóc vừa nhìn quanh: “A Tuyền cô cô!”
Hắn đau đớn hô, vừa hô vừa khóc, chạy tới bên nàng. Ở một cái cây không xa, A Tuyền bị ba bốn ngọn giáo ghim thẳng trên thân cây. Da mặt của nàng không biết từ khi nào đã bị rạch nát, chỉ còn lại từng đường sần sùi. Hai bàn tay, hai chân đều không còn giống của con người, mà giống như tay chân của giao long.
Thanh Dạ Vũ cố sức lay động nàng, nhưng đáp lại hắn chỉ là từng dòng máu đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống. Máu đỏ thấm đất, như từng đóa hoa quỷ dị, sinh trưởng cõi u minh.
Chỉ ngắn ngủi một ngày, Thanh Dạ Vũ giống như bị bức cho điên rồi. Hắn khóc lớn bên xác Thanh Lam cùng A Tuyền. Con ngươi đặc trưng của loài bò xác trợn to, sáng quắt trong đêm. Hắn thề, hắn nhất định phải tìm ra kẻ nào gϊếŧ hại thân nhân của hắn!
"Sột soạt" trong khi gian yên ắng bất giác nổi lên một trận tiếng lá cây. Thanh Dạ Vũ hung hăng xoay sang. Chỉ thấy từ bụi cây gần đó lăng ra một con thỏ lông xù.
Thỏ lông xù bộ dáng thê thảm, giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Thanh Dạ Vũ nhìn rõ thỏ lông xù, vội vàng chạy tới nâng lên hắn: "Lão Thổ, ngươi làm sao vậy?!"
Thỏ già hấp hối, hướng hắn nói: "Tiểu chủ nhân… mau… mau đi lấy lại trứng của chủ nhân… muội muội của ngài đã bị bọn chúng bắt đi!"
"Lão Thổ! Lão Thổ!" Thanh Dạ Vũ khóc hô tên thỏ già. Nhưng hô mãi vẫn không có động tĩnh. Bởi vì thỏ già đã tắt thở, chết không nhắm mắt.
---------------------
"Mọi chuyện ta đã kể hết rồi." Thanh Dạ Vũ như cũ căm hận nhìn đám người: "Mau trả lại muội muội cho ta!"
Trương Vô Minh đi qua đi lại, suy nghĩ nói: "Nếu như ngươi nói vậy, làm sao ngươi biết được kẻ cắp là ba người. Chẳng phải ngươi bảo ngươi vẫn luôn núp trong khe thác sao?"
"Đúng." Thanh Dạ Vũ đáp: "Nhưng sau đó ta nuốt yêu đan của mẫu thân. Vậy nên ta có thể thấy được mơ hồ một đoạn ngắn ký ức của nàng."
Hại Thiên Thu nheo nheo mắt, đi tới chỗ Thanh Dạ Vũ, một tay nắm lấy tay hắn. Nàng lặng lẽ dùng linh lực thăm dò trong thân thể của hắn. Mãi tới khi thấy trong đang điền của hắn có một viên yêu châu đang bị phong ấn, nàng mới buông tay.
Sau khi xác nhận lời của hắn nói, Hại Thiên Thu đứng dậy, giơ tay gọi Hàn Tuyết Âm sang một bên. Hai người chụm đầu vào nhau, Hại Thiên Thu nói: "Sao ta cứ thấy hắn miêu tả ba kẻ này có chút quen."
Hàn Tuyết Âm an ủi nàng, nói: "Có lẽ không phải. Ngươi suy nghĩ nhiều thôi."
Hại Thiên Thu đảo mắt một cái, đáp: "Hy vọng là vậy. Nhưng cũng không thể không đề phòng."
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, quay lại hướng Thanh Dạ Vũ nói: "Tiểu huynh đệ, bọn ta không phải là người bắt lấy muội muội ngươi. Nhưng nếu ngươi chịu tin tưởng, bọn ta sẽ giúp ngươi tìm. Bù lại, ngươi phá vụ sương mù để bọn ta đi Kiếm Vọng."
Người ta thường nói, yêu quái trời sinh nhạy cảm hơn người. Bọn hắn chỉ cần cảm nhận, cũng đủ nhận biết người trước mắt là loại người gì.
Thanh Dạ Vũ tức nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Âm một lúc. Hắn có thể cảm nhận được một cỗ chính khí thanh khiết từ nàng phát ra. Đây cũng là lý do trước đó hắn đồng ý mở miệng.
Hắn suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Sương mù thật không phải là ta làm ra. Cũng không giống như phép thuật của mẫu thân. Nhưng muội muội của ta, xin các ngươi hãy giúp ta. Sau đó muốn ta làm gì cũng được!"
Mọi người nghe hắn nói xong, đồng loạt nhìn nhau một chút. Hàn Tuyết Âm trao đổi với Hại Thiên Thu bằng ánh mắt, xong hướng Thanh Dạ Vũ gật đầu: "Bọn ta sẽ giúp ngươi."
Thanh Dạ Vũ nhận được đáp lời, hít hít cái mũi cay cay, nói: "Đa tạ."
Thuấn Giai tiến lên trước, hỏi ý Hại Thiên Thu: "Vậy chúng ta cũng nên mở trói cho hắn chứ?"
Hại Thiên Thu ngoài ý muốn giơ tay ngăn lại Thuấn Giai. Rồi trước ánh mắt bao người, Hại Thiên Thu hung hăng dùng chân đạp Thanh Dạ Vũ một cái thật mạnh.
"A!"
Đạp xong một cái còn chưa thấy đủ, Hại Thiên Thu lại xuất thêm một cước nữa. Lúc này nàng mơi cảm thấy mỹ mãn mà đi ra khỏi phòng. Ai bảo ngươi khiến ta đuổi mệt như vậy. Đạp ngươi hai cước đã là nhẹ.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng đi tiêu sái, chỉ đành lắc đầu theo sau. Những người con lại cũng chỉ mở to mắt mà nhìn.
Thuấn Giai: "Vậy còn thả hay không?"
Trương Vô Minh: "Vẫn nên thả đi."
Đáng thương tiểu giao nhân Thanh Dạ Vũ, lệ nóng lưng tròng. Người này có bệnh! Chính xác là có bệnh! Bệnh thần kinh!
----------------------
Tác giả: Dạo này tui cũng tập tành đang truyện lên app truyenwiki1.com xem thử. Đăng gần một tháng chỉ có 13 view haha. Thống kê tiền theo lượt view chỉ có 2,9vnd haha
Dù sao cũng yêu nhất các đồng hố. Nếu các đồng hố cảm thấy đọc ở đâu tiện lợi có thể nói tui. Tui sẽ đang thêm lên đó cho mọi người dễ đọc. Chứ tui vẫn thích ở trên truyenwiki1.com nhất ahihihi