Bên kia Hại Thiên Thu cực khổ thoát khỏi vuốt sắc của Tam Vĩ Ngao Tạng. Bên này đám người Hàn Tuyết Âm bội thu dọn hàng.
"Thành Sa Viên nổi tiếng phồn hoa, quả thật là không sai." Lâm Chí Hàn một bên vừa đếm tiền, một bên nói: "Mọi người nhìn này, chỉ mới bán một chút đã thu hai trăm lượng!"
Thuấn Giai cũng gật gật đầu, nói: "Không chỉ phồn hoa, mà chi tiền cũng thật mạnh tay."
"Còn khiến ta bất ngờ hơn nữa, chính là yêu mà cũng đi mua bùa trừ yêu." Phong Hào đẩy gọng kính nói: "Đúng là chuyện chưa từng thấy."
"Được rồi." Hàn Tuyết Âm đứng một bên nói: "Mau dọn hàng đi, chúng ta sớm một chút đi tìm khách điếm."
Hiện giờ trời đã ngã chiều, ánh tà dương đỏ rực tỏa xuống các nẻo đường. Hàn Tuyết Âm nhìn sắc trời, trong lòng tính toán một chút. Có lẽ trời sẽ tắt nắng sớm thôi.
"A! Mau chạy!" Bỗng nhiên từ ngoài đầu đường vọng tới mấy tiếng la thất thanh.
Hàn Tuyết Âm rất nhanh nhìn về phía đó, chỉ thấy phương xa một mảnh hỗn loạn. Còn người dân lúc nãy vẫn còn cười nói, giờ đây đang hoảng loạn bỏ chạy.
"Để ta đi xem một chút." Thuấn Giai nói rồi, phi thân nhanh tới chỗ náo loạn kia.
Trên đường đi, hắn thuận tiện đỡ lấy một lão bá vấp ngã bên đường. Hắn cẩn thận giúp lão bá đứng dậy, nói: "Lão bá, phía trước xảy ra chuyện gì?"
"Ây da, công tử mau chạy đi." Lão bá kia mặt mày run run nói: "Không biết từ đâu lại xuất hiện bọn cương thi. Trong nháy mắt đã hơn chục người bị bọn chúng cắn! Ai ai, bọn chúng đến kìa!" Hắn nói rồi lập tức quay đầu chạy thục mạng.
Thuấn Giai nhìn lão bá kia chạy đi, xong lại nhìn về phía bên kia. Rất nhanh hắn liền nhìn thấy mấy bóng đen cao lều nghều, tay chân dị dạng.
Đó hiển nhiên chính là mấy con cương thi trong lời lão bá vừa rồi. Bọn chúng có khoảng hơn năm con, không ngừng dùng hai cánh tay dị dạng của chúng đâm vào dân chúng. Còn cái hàm đầy răng nhọn thì tàn ác cắn vào da thịt người dân lương thiện.
Trong mấy chốc, đường phố phồn hoa liền biến thành một con đường đẫm máu, trải đầy thi thể người bị cắn nát. Tiếng người la hét, tiếng khóc vang vọng trong không gian. Còn có cả mùi máu tanh nồng, xộc vào mũi khiến cho người buồn nôn.
Thuấn Giai không suy nghĩ nhiều, lập tức rút đao xông tới. Đao phong phừng lửa, nhắm ngay con cương thi gần nhất mà đánh tới.
Cương thi nọ đang ngậm ngang người một phụ nhân nọ, cảm giác có nguy hiểm lập tức ném nàng ta sang một bên. Còn cái tay dài thòn của nó thì giơ ra, một kích quất về hướng Thuấn Giai.
Hai luồng khí chạm nhau, tạo ra một loạt tiếng nổ vang trời. Thuấn Giai cùng cương thi đồng loạt bị đánh bật về sau cả trượng.
Thuấn Giai quỳ một gối, một tay chống cáng đao, xòe mở lòng bàn tay còn lại. Nhìn lòng bàn tay đã đỏ rần, vẫn còn đang run run, hắn trong lòng không khỏi kinh ngạc: "Đây rốt cuộc là loại thi gì vậy?"
Đúng lúc này, ba người Hàn Tuyết Âm cũng đuổi tới nơi. Theo sau còn có cả vài sai nha trong thành.
Lâm Chí Hàn thấy Thuấn Giai quỳ trên đất, vội vã hô: "Sư huynh!"
Hàn Tuyết Âm cũng phi thân lại, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết từ đâu xuất hiện mấy con cương thi." Thuấn Giai phủi tay áo đứng dậy nói: "Bọn chúng sức mạnh kinh người, cứ thấy người liền xong lại tấn công."
"Các tiểu tử, mau lùi lại!" Một giọng nam trầm thấp bất giác vang lên. Đó chính là giọng của một sai nha đi đầu. Hắn thân hình vạm vỡ, vác trên vai một khẩu đại pháo.
Tráng hán kia hô lớn một tiếng, đem đại pháo cắm trên nền đất. Pháo nổ mang theo tiếng đinh tai, kèm theo là một quả đạn pháo to bự bắn thẳng về phía đám cương đi.
Đám cương thi trước sức bắn của đại pháo, thay phiên nhau đổ như rơm như rạ.
"Lão Hổ! Lên!" Tráng hán kia vừa dứt lời, một nam tử vạm vỡ khác liền xông ra. Người này gào thét một tiếng, toàn thân liền biến thành nửa người nửa hổ. Mà thân hình của hắn, cũng đồng thời cao to lên một khúc.
Người được gọi là Lão Hổ kia vung bộ vuốt sắc như dao, trong nháy mắt đem hai con cương thi xé đôi. Thật khiến cho người không khỏi phải thán phục sức mạnh của hổ yêu.
Nhưng mà đám cương thi kia lại nhiều vô kể, chỉ mới ngã xuống hai con, căn bản không thể giải quyết được vấn đề. Lão Hổ một bên vẫn tiếp tục hăng say cắn xé, một bên nói: "Lão đại, mau di tản dân chúng đi!"
"Được!" Tráng hán cầm đại pháo lúc nãy lên tiếng ứng, sau đó ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau: "Mau đưa người dân đi khỏi đây!"
"Tuân lệnh!" Đám thuộc hạ sau hắn răm rắp nghe lời, tản ra giúp những người con lại.
Một tên sai nha tiến tới bế lên đứa bé đang ngã bên đường, nói: "Tiểu nữ hài, theo thúc thúc nào."
Cơ mà, trái với tưởng tượng của hắn, nữ hài kia ngẩng đầu lên lại là một gương mặt đã thối rữa. Nàng ta há lớn miệng, một phát cắn ngay cổ của hắn, máu văng tung tóe.
Sai nha nọ không kịp phản ứng, chỉ có thể kêu lên một tiếng sau đó chết ngay tại chỗ.
Hàn Tuyết Âm nhìn thấy cảnh tượng này, tay nhanh như chớp tế ra Băng Sương kiếm. Một kiếm đâm ngay giữa đầu nữ hài kia, đồng thời đem nàng ta biến thành khối băng.
Chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho mọi người đều bàng hoàng. Chỉ có Hàn Tuyết Âm là còn bình tĩnh nhất. Nàng thu kiếm, ánh mắt lạnh băng nói: "Mọi người cẩn thận, đừng để dính phải máu của cương thư. Đây chính là thi biến!"
"Cái gì?!" Tráng hán cầm đại pháo kêu to: "Làm sao sẽ là thi biến được?"
Thuấn Giai cũng lên tiếng: "Đại sư tỷ, tỷ chắc chứ?"
"Không thể sai được." Hàn Tuyết Âm nói: "Ta đã từng thấy thứ này một lần ở Cẩm Vân thành."
Đang lúc mọi người còn chưa hết bàng hoàng, một sai nha khác đã lật đật chạy tới: "Báo! Tây thành cũng xuất hiện cương thi!"
"Báo!" Lại tiếp tới một sai nha khác: "Phường Nam có cương thi!"
"Báo! Hẻm Thiểm Tây xuất hiện cương thi!"
...
Tráng hán kia nghe tin tình báo liên tục, trong nháy máy liền cứng đờ. Nếu như lời nữ tử kia nói, thì cương thi tất nhiên cũng không thể chỉ có nhiêu đây. Chưa kể, người bị cắn trúng, nếu không được chữa trị kịp thời thì cũng sẽ biến thành thây ma. Mà thứ khiến người ta căm phẫn nhất, chính là đang yên đang lành lại đại phát nạn thi biến. Nha môn bọn hắn dù nhiều người tới đâu, dưới tình huống này cũng chẳng thể xoay sở nỗi.
Suy nghĩ một chút, tráng hán nọ liền cắn răng, giọng nói hùng hậu vang bốn phía: "Tại hạ, Trương Tam Mao, bộ đầu thành Sa Viên. Nay đại nạn tới bất ngờ, nhân lực lại không đủ, không tài nào giữ cho lê dân bá tánh được an toàn."
Trương Tam Mao tay nắm thành quả đấm, đặt lên ngực trái: "Tại hạ biết trong thành hiện giờ có không ít tu sĩ. Chỉ mong các vị có thể niệm tình bách tính, cùng cầm kiếm lên, diệt sạch cương thi!"
Ứng theo lời hắn, một đám binh lính phía sau cũng đồng loạt khẩn hô: "Xin vì bách tính!"
Nói xong, Trương Tam Mao cũng không đợi người đáp lại, hô với chúng tướng sĩ: "Diệt sạch cương thi!"
Mà từ khắp nơi, các tu sĩ khác như thấy được nhiệt huyết của hắn. Bất kể người nào, bất kể là ai, cũng đều bắt đầu rút kiếm. Tiếng hô gϊếŧ vang vọng khắp nơi hòa cùng tiếng la hét. Khói lửa cũng không biết từ đâu nổi lên, cháy rực lên cả trời đêm.
Nhóm người Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng không có ý định lùi bước. Bốn người rất nhanh liền gia nhập vòng chiến, hòa mình cùng những con người dũng cảm kia.
---------------------
Trong lúc thành Sa Viên một mảnh hỗn loạn, Hại Thiên Thu lại đang chật vật với mê dược. Sau khi thoát khỏi mật đạo, các nàng liền hạ trại ở một nơi gần đó. Vừa để Bạch Li tiện giải độc cho Hại Thiên Thu, cũng là để các nàng có thêm thời gian thăm dò xung quanh Khởi Đan cung.
Thoáng một cái, đã bảy ngày từ lúc bọn người Hại Thiên Thu rời khỏi mật đạo. Trong thời gian này, Cố Hàm nhận lệnh đi khai quật cũng mang về được ít thông tin cùng sử sách. Đại khái là những ghi chép lúc nơi này vẫn còn được sử dụng cùng một số thí nghiệm của tên bạo chúa Thanh Hà đế.
Hại Thiên Thu sau một giấc ngủ, vương vai đứng dậy, xoay xoay eo, nhìn trời nói: "Nhanh thật, mới đây trời đã xế chiều."
"Nếu bây giờ chúng ta giục ngựa tới thành Sa Viên, có lẽ vẫn còn kịp vào thành." Cố Hàm vừa thu thập đồ trên đất vừa nói.
"Ừm." Hại Thiên Thu gật đầu nói: "Mau đi thôi, ta cũng muốn sớm vào thành một chút. Ứng theo thời gian, có lẽ đám tiểu nha đầu cũng đã đến rồi. Đến sớm một chút, gặp các nàng." Nói tới gặp mặt, Hại Thiên Thu lại cảm thấy có chút nhớ tảng băng di động của nàng.
"Vương." Cố Hàm chất bọc đồ cuối cùng lên ngựa, nói: "Mọi thứ đã thu thập xong."
"Đã biết." Hại Thiên Thu nói: "Các ngươi cũng trở lại Thiên Ma Xích đi."
Cố Hàm, Vương Duật cùng Bạch Li vâng một tiếng, liền biến mất không thấy tâm hơi. Còn Hại Thiên Thu thì thuận lợi leo lên yên ngựa. "Giá!" một tiếng, hắc mã liền mang theo Hại Thiên Thu phi giữa cát vàng.
Hại Thiên Thu cưỡi hắc mã rong ruổi giữa hoang mạc, thoắt cái đã gần một canh giờ. Mặt trời cũng đã hoàn toàn xuống núi, để lại màn đêm thăm thẳm cùng sao sáng trăng thanh. Nhưng có ai ngờ, trong đêm thanh mát này lại ẩn dấu một chuyện kinh người.
Chính là, càng đi gần tới thành Sa Viên, Hại Thiên Thu lại càng cảm thấy bất an. Mà theo hướng gió thổi tới, nàng lại thoang thoảng gửi thấy mùi tử thi.
Hại Thiên Thu ghìm cương ngựa, cau mày phóng tầm mắt về phía xa xa: "Vương Duật, Cố Hàm ra đây!"
"Có thuộc hạ!" Vương Duật cùng Cố Hàm song song hiện ra, quỳ bên ngựa.
"Hai người các ngươi đi trước xem đã xảy ra chuyện gì?" Hại Thiên Thu nói: "Mùi tử thi truyền từ vạn dặm tới, sợ là phía trước có đại chiến."
"Rõ!" Hai người kia đồng loạt vâng một tiếng rồi bay đi.
Còn Hại Thiên Thu thì lại thúc ngựa đi vòng sang hướng khác. Vừa ra roi thúc ngựa, nàng vừa vận khởi linh lực. Đôi mắt vàng chói sáng trong màn đêm, cùng với linh khí tỏa ra vạn dặm. Một chiêu Thiên Lý Nhãn cứ như vậy được triển khai, đem toàn cảnh vạn dặm xung quanh thu vào mắt Hại Thiên Thu.
Trên sa mạc rộng lớn, không hề có một tia sự sống. Cho dù có, thì cũng chỉ là mấy con bò sát không đáng kể tới. Hại Thiên Thu lại tiếp tục soi xung quanh, cuối cùng lại thấy một nơi bốc lên chướng khí mù mịt.
Nàng lập tức đổi hướng, giục ngựa thẳng tới nơi đó. Mắt thấy còn cách nơi đó không xa, Hại Thiên Thu liền xuống ngựa. Tự thân mình leo lên một ngọn đồi cát gần đó.
Hại Thiên Thu nằm úp sấp trên cát, nhìn xuống thung lũng phía dưới. Không nhìn thì thôi, đã nhìn thì thật khiến cho người ta kinh hãi.
Bên dưới thung lũng kia, không ngờ lại đầy Thi Mẫu. Bọn chúng, con nào con nấy thân to hơn mười trượng, không có tay chân, chỉ có cái đầu ngoe nguẩy. Cả người thì căng phồng như bóng nước, tơ máu giăng đầy, bên trong cũng lục bục toàn chất lỏng màu hồng. Mà bên dưới mấy cái đầu cao cao kia, rõ ràng là khuôn mặt người chết, đã hoàn toàn bị biến dạng thành bộ mặt dữ tợn.
"Đây là... có gần mười con lận!" Bạch Li bên trong Thiên Ma Xích nhịn không được bật thốt.
Hại Thiên Thu gật đầu: "Thi Mẫu chỉ xuất hiện khi có nạn đồ sát, cương thi cùng oán khí tụ tập quá nhiều. Nhưng ghi chép bình thường chỉ có quá lắm năm con."
Bạch Li lần này cũng hiện ra nằm cạnh nàng nói: "Chẳng lẽ gần đây xảy ra chiến sự quy mô lớn?"
Hại Thiên Thu lắc đầu, nói: "Không có khả năng. Lần đầu chúng ta đến thành Sa Viên chỉ cách đây gần mười ngày. Dân chúng trong thanh rõ ràng vẫn sinh hoạt bình thường, thủ thành cũng không quá gây gắt. Muốn phát động chiến sự lớn lại cần nhiều thời gian, trong mười ngày là không thể xảy ra."
"Chẳng lẽ có người chủ ý tạo thành?" Bạch Li nói tiếp: "Thuộc hạ từng nghe nói, không cần tới tử thương hàng vạn, cũng có khả năng luyện ra thi mẫu. Nhưng hình như loại phép này vô cùng khó, lại đòi hỏi thứ cực tà phụ trợ."
Hại Thiên Thu trầm tư một chút, mở miệng nói: "Đúng là không phải không có khả năng này."
"Vương, bên thành Sa Viên gặp chuyện rồi." Tiếng của Cố Hàm bất ngờ vang lên trong đầu Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu gật đầu một cái, hướng Bạch Li nói: "Trước đi xem trong thành trước. Cứu người quan trọng hơn."
Nói rồi nàng liền hóa thành một đốm sáng bay đi mất. Đốm sáng vàng xẹt qua giữa trời, vững vàng đáp xuống một nơi cách không xa thành Sa Viên.
Hại Thiên Thu đến cạnh Vương Duật và Cố Hàm nói: "Như thế nào rồi?"
Vương Duật ôm quyền nói: "Bên trong thành đầy rẫy cương thi, hầu như không có sự sống."
"Bọn ta chỉ phát hiện một nguồn linh khí ít ỏi ở chỗ nha môn." Cố Hàm nói thêm vào: "Có điều hình như nơi đó kết giới, không thể thấy rõ tình hình bên trong."
Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, nói: "Có kết giới, có nghĩa là vẫn còn người. Đi, chúng ta vào xem thử." Nói rồi, Hại Thiên Thu liền phi thân vào thành.
Bọn cương thi này, nói lợi hại, nhưng kỳ thật cũng không quá lợi hại. Chủ yếu là nhờ vào số lượng, lại xuất hiện bất ngờ, nên trở thành thứ nguy hiểm.
Bọn chúng bình thường dựa vào nhiệt khí trên người bình thường mà tấn công. Muốn qua mặt, chỉ cần đem nhiệt độ hạ xuống thấp nhất là xong.
Vừa hay, nguyên tố Hắc Hỏa mà Hại Thiên Thu nắm, lại cũng là thứ cực hàn. Thế nên đối với Hại Thiên Thu, đem thân nhiệt hạ xuống chỉ là chuyện cỏn con.
Hại Thiên Thu bay vèo một cái, đã vững vàng đáp xuống cổng thành. Mùi tử thi quả thật còn nồng hơn lúc nãy. Hại Thiên Thu nhịn không được, phải lấy vạt áo lên che ngang mũi, coi như ngăn được một màn buồn nôn.
Trong thành quả nhiên giống như Vương Duật và Cố Hàm nói. Không hề có một tia sự sống, chỉ có đám cương thi thối rữa đi qua đi lại. Trên đường thì đồ đạc, hàng quán vương vãi khắp nơi. Thêm vào đó là màn đêm đầy sương mù, thật không khác gì so với âm tào địa phủ.
Hại Thiên Thu lần theo sợi linh khí mỏng manh kia, một đường khinh công tới nha môn của thành Sa Viên. Nàng đứng nhìn cổng nha môn khép chặt, bảng hiệu rơi gãy, lòng không khỏi cảm thán. Mới mấy ngày trước đi ngang đây, nàng vẫn còn thấy một nha môn khí thế. Ấy vậy mà, hiện giờ chỉ còn một cảnh tượng tiêu điều. Thậm chí còn có không ít vết máu vương vãi.
Suy nghĩ một chút, Hại Thiên Thu liền tiến lên đập cửa. "Cộp cộp" mấy tiếng, xung quanh vẫn yên tĩnh không một chút tiếng động. Hại Thiên Thu đứng đợi một hồi, sau đó quay người, đi xung quanh nha môn một lần.
Thật kỳ lạ, linh khí quá yếu, không giống như là có người sống bên trong. Nhưng xung quanh huyện nha, kết giới vẫn vô cùng vững vàng. Hại Thiên Thu đột nhiên dừng lại ở một bờ tường. Nàng nhìn vách tường kia, lại nhìn xung quanh một chút, chân vận khởi linh lực liền một hơi bay lên vách tường.
Tới khi cảm thấy sắp chạm tới một bức tường vô hình, nàng liền lưu loát rút ra một tờ phù dán lên nó. Bức tường lập tức tạo ra một lỗ hổng, vừa đủ cho Hại Thiên Thu lách qua. Tới khi nàng vào bên trong, thì bức tường cũng tự khôi phục lại như ban đầu.
Hại Thiên Thu trong đêm đen, vô cùng ung dung mà đáp xuống một khoảng sân. Nhưng chưa đợi nàng kịp định thần, đã có một luồng sát khí như vũ bão nhắm thẳng tới nàng!
-------------
Tác giả: tui nói là hôm nay tui đăng sớm là đăng sớm nha :> phục vụ đọc giả xuyên mùa đại dịch xD
Sắp tới cũng có dự định hợp tác với bên trang bhtt.vn của esley. Không biết mọi người thấy thế nào?