Nhờ có Hàn Tuyết Âm nói, mọi người mới nhận ra tử khí trên người Tiểu Thúy có chỗ không đúng. Thậm chí còn nặng hơn so với người gần sắp chết như mẫu thân nàng và kẻ tình nghi gây án phụ thân nàng.
Hại Thiên Thu cau mày nói: "Tuyết Âm nói đúng, sợ là mọi việc không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Lâm Chí Hàn nghi hoặc nói: "Nhưng mà rõ ràng lúc sáng tử khí của nàng ta cũng không nặng như vậy."
Thuấn Giai tán đầu Lâm Chí Hàn một cái: "Bởi vậy mới nói có điểm kỳ lạ."
Lâm Chí Hàn xoa xoa đầu bất mãn: "Nhìn nàng ta chất phác lại hiếu thảo như vậy, cũng không giống kẻ sẽ làm loại chuyện này."
Hàn Tuyết Âm bình tĩnh nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm. Trước cứ thử quan sát nàng tiếp đi."
Bên ngoài trời dần tối, trong nhà mẫu tử Tiểu Thúy ấm áp dùng qua bữa cơm tối. Hai người ta một câu ngươi một câu, trò chuyện thật vui vẻ.
Trong khi đó, trên cành cây, bốn kẻ vì đại nghĩa nằm vắt vẻo ngủ gà ngủ gật. Hại Thiên Thu ôm cây mà ngủ, có nhiều khi xém nữa té lộn cổ, may có Hàn Tuyết Âm kéo lại.
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn cũng gắng gượng lắm, nhưng một lúc sau cũng mở mắt không nổi. Cuối cùng chỉ còn có một mình Hàn Tuyết Âm chống đỡ, mắt một chút cũng không rời nhà nhỏ phía dưới.
Tiểu Thúy sau khi dùng cơm xong, liền thu thập bát đũa đem rửa. Xong nàng lại bắt đầu sắc thuốc cho mẫu thân. Mùi thuốc nồng đậm, lan tỏa khắp căn nhà nhỏ.
Lạc thị được nàng đỡ lên giường, uống xong bát thuốc đen, lại hàn thuyên thêm vài câu nữa mới nằm xuống ngủ. Tới khi Tiểu Thúy từ trong phòng nàng ta bước ra, thì trăng cũng đã lên cao.
Hàn Tuyết Âm cẩn thận theo dõi hành động của nàng ta. Tử khí trên người Tiểu Thúy lúc đậm lúc nhạt, lúc lại không thấy đâu thật khiến người ta thấy lạ. Những hành động tiếp theo của Tiểu Thúy, ngoại trừ một số việc sinh hoạt bình thường như dọn dẹp, tắm rửa ra thì cũng chẳng còn gì khác.
Đến quá nửa đêm, đang lúc Hàn Tuyết Âm tính bỏ cuộc thì cánh cửa gỗ sơ xài bỗng mở ra.
Tiểu Thúy từ phòng mình, nhẹ nhàng đẩy ra cửa gỗ. Nàng nhìn xung quanh một chút, rồi cẩn thận đóng lại cánh cửa sau lưng, một đường ra khỏi căn nhà nhỏ.
“Mau dậy.” Hàn Tuyết Âm nhanh chóng lay tỉnh Hại Thiên Thu kế bên, đồng thời nhanh tay cốc đầu hai tên kia: “Nàng ta vừa ra khỏi nhà, mau bám theo.” Nói rồi nàng liền phi thân lên nóc nhà gần đó, đi theo Tiểu Thúy.
Ba kẻ vô dụng kia bị bất ngờ gọi dậy, ợm ờ vài tiếng cũng theo sát phía sau.
Tiểu Thúy bất ngờ ra khỏi nhà lúc nửa đêm canh ba, nhìn thế nào cũng cảm thấy có nghi vấn. Nàng ta sải bước trên con đường nhỏ, quanh co qua vài con hẻm trong thành.
Đám người Hại Thiên Thu theo đuôi nàng ta mà cũng muốn mệt đến tắt thở. Nhưng người bình thường thủy chung không thể bằng mấy kẻ tu tiên, dù cho Tiểu Thúy có đi lòng vòng hơn nữa các nàng vẫn có thể bám theo.
Tiểu Thúy sau một hồi quanh co, cuối cùng ra khỏi thành bằng cửa phía tây. Đây là cổng thành duy nhất không đóng vào ban đêm. Bởi vì cửa thành này chắn ngang con sông Hoài Thân chảy vào thành. Ngư dân lại thường xuất hành bắt cá vào ban đêm, nên hầu như cửa thành này luôn mở cho thuyền bè qua lại.
Men theo bờ sông, lưu loát đưa ra giấy thông hành, Tiểu Thúy thuận lợi ra khỏi thành trong đêm. Mà mấy tên gác cổng, nhìn qua cũng có vẻ như không quá xa lạ với việc nàng ta ra khỏi thành vào giờ này. Bọn hắn chỉ nói chào vài tiếng với nàng, rồi lập tức cho nàng qua.
Trong khi bên Hại Thiên Thu đang cực lực bám theo nghi phạm, bên Trương Vô Minh cũng không rảnh rỗi là bao. Bọn hắn sau khi xin vào được thư phòng của huyện nha, liền ở trong đó cho tới tận lúc này.
Mỗi một quyển ghi chép, mỗi một quyển sử sách của Mộng Xuyên đều bị bọn hắn đem ra coi. Chẳng mấy chốc đóng thư tịch đã xem qua chất cao như núi. Bốn người ai cũng mệt mỏi rã rời, mắt muốn cay xè.
Giang Mi tính tình đại tiểu thư, lại lười biếng xem sách, từ lúc nào đã ngủ mất. Cố Thu Hà thấy thương tiểu sư muội, lấy một tấm sa mỏng đến đắp cho nàng. Đắp xong chăn cho Giang Mi, nàng lại rót hai tách trà đưa sang hai người kia: "Mọi người mệt mỏi rồi, nghỉ tay uống chút trà đi."
"Đa tạ sư muội." Trương Vô Minh buông xuống thư tịch trong tay, tiếp nhận chén trà trong tay Cố Thu Hà.
Tiếp nhận chén trà, Phong Hào tùy tiện đặt qua một bên. Hắn bốc một miếng bánh bên cạnh bỏ vào miệng, xong lại tiếp tục dán mắt vào thư tịch.
Trương Vô Minh và Thu Hà nhìn đống thư tịch chất cao như núi của Phong Hào cũng không khỏi bội phục. Mà chục dĩa bánh ngọt chất chồng cũng thu hút ánh nhìn không kém.
Trương Vô Minh nói: "Phong công tử, hay là hôm nay tới đây thôi. Mọi người cũng mệt rồi."
Phong Hào không đáp lại hắn, mà chỉ lẳng lặng liếc nhìn hắn một cái, miệng lại cắn mạnh một cái bánh.
Nghe tiếng nhai rôm rốp, Trương Vô Minh và Thu Hà cũng muốn thấy lạnh sống lưng. Bọn hắn sao mà có cảm giác như Phong huynh đệ muốn nhai đầu bọn hắn quá vậy? Người Trúc Vân Môn quả thật như lời đồn, toàn có tính khí thất thường!
Thế là dưới cái nhìn muốn gϊếŧ người của Phong Hào, mọi người liền nghiêm túc trở lại làm việc. Thời gian trôi dần, hơn một nửa ghi chép trong thư phòng cũng đã bị bọn họ coi hết. Có điều thông tin về trận Đoạn Duyên ít tới thảm thương.
Trừ một số ghi chép nhỏ như số người chết, tên tướng lĩnh thì hầu như không còn gì nữa. Phong Hào xoa xoa mắt, tìm vị trí xảy ra trận chiến này cũng khó quá rồi.
Lại lật ra một quyển thư nữa, Phong Hào tiếp tục dùng mắt đảo nhanh qua các hàng chữ. Quyển thư tịch này có phần cũ nát, mới lật một trang, tờ giấy đã rơi ra ngoài. Phong Hào ghét bỏ quyển thư tịch đó, lắc lắc đầu, quăng trang giấy rách qua một bên, lật trang tiếp theo. Rồi lật trang nữa, lại trang nữa, lại trang tiếp nữa. Sau một lúc mắt của hắn cũng muốn dáng vào quyển thư tịch cũ nát.
Hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy, xô đổ luôn cái ghế đằng sau. Trương Vô Minh và Cố Thu Hà cũng bị hành động đột ngột của Phong Hào dọa cho giật mình.
Phong Hào mừng rỡ nói: "Tìm ra rồi!"
Trương Vô Minh và Cố Thu Hà vội bu lại: "Sao? Tìm ra được rồi?"
"Phải, các ngươi nhìn này." Phong Hào nói rồi chỉ vào trong quyển thư tịch cũ nát: "Trong đây ghi rằng trận Đoạn Duyên, Vĩnh An hoàng tử đem trung tâm Mộng Xuyên bố trí thành tử địa. Đợi cho binh nước Hạ tới, liền một kích tiêu diệt, đồng thời chiếm cứ nguồn nước trung tâm.”
Trương Vô Minh câu mày suy nghĩ một lúc: “Vùng trung tâm Mộng Xuyên có thể là khu vực thành Mộng Xuyên?”
“Chưa chắc.” Cố Thu Hà nói thêm vào: “Tuy tòa thành này lấy tên là Mộng Xuyên, nhưng cũng không phải nằm ở vị trí trung tâm của đất Mộng Xuyên.”
Vừa nói nàng vừa mở ra một quyển ghi chép khác: “Bên trong đây có ghi rõ, Vĩnh An hoàng tử, có công mở đường, giúp vua Minh Hoàng giành được nước Hạ. Thánh thượng vô cùng vui mừng, phong Vĩnh An hoàng tử thành Bình Định Vương, lấy Mộng Xuyên làm đất phong. Lấy thành Lai Thủy làm thành trung tâm, đặt phủ Bình Định Vương đồng thời đổi tên thành là Mộng Xuyên.”
Phong Hào gật đầu, lại lật tiếp một trang nữa: “Trong đây vừa hay có vẽ lại bản đồ bố trí quân khu lúc đó, có thể đem bản đồ này so sánh với bản đồ hiện tại.”
Cố Thu Hà nghe vậy, lập tức đem bản đồ của Mộng Xuyên ra. Cả ba người cùng nhau so sánh hai bản đồ này.
Bản đồ trong thư tịch kia tuy có phần rách nát, nhưng nhìn chung vẫn có thể đọc được một hai thứ. Trên đó có vài dấu ghi chú, có lẽ chính là đánh dấu địa điểm tập kích. Quả nhiên địa điểm tập kích kia cách khá xa thành Mộng Xuyên.
Lại nhìn sang bản đồ hiện tại, tuy có chút sai lệch, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm. Mà kết quả quả nhiên chính là trung tâm của Mộng Xuyên, thượng nguồn của ba con sông lớn nơi đây, hồ Tam Ngã.
Vừa xác định được vị trí, cả ba người Phong Hào lập tức gửi hạc giấy truyền tin cho bên Hàn Tuyết Âm. Sau đó liền mạnh ai nấy ghé vào bàn gỗ, ngủ mất.
Trong khi đó, Tiểu Thúy một mình ra khỏi thành giữa đêm khuya thanh vắng. Nàng rảo bước trên con đường có lẽ đã rất quen thuộc mà không hề hay biết có tới tận bốn cái đuôi đang theo sát phía sau.
Bốn lùm cây xanh xanh, lon ton theo bước Tiểu Thúy. Hại Thiên Thu chui đầu ra: “Nửa đêm canh ba, tiểu nữ tử hà cớ gì lại chạy ra khỏi thành?”
Lâm Chí Hàn phun một cái lá cây ra khỏi miệng nói: “Có khi gặp tình lang mới?”
Thuấn Giai cũng ló đầu ra: “Hay là nàng ta tính gϊếŧ người, chặt xác phi tan chứng cứ?!”
“Bớt nói nhảm.” Hàn Tuyết Âm lạnh lùng lườm ba tên bát nháo một cái, lại nhìn Tiểu Thúy ở phía trước nói: “Nàng ta là đi hái thuốc.”
Thật sự như lời Hàn Tuyết Âm nói, quả nhiên Tiểu Thúy kia đang lục lọi trong bụi cỏ, mò ra vài cái cây nhỏ nhỏ. Nhìn kỹ một chút có thể thấy thứ nàng hái chính là Đông Trùng Thảo, rất có lợi cho phổi.
Lâm Chí Hàn vẻ mặt cau có nói: “Đang đêm chạy ra khỏi thành chỉ để hái thuốc thôi sao? Sáng hái không được à?”
Hại Thiên Thu cũng có chút không phục nói: “Quả thật là nàng ta hái thuốc. Đông Trùng Thảo tốt cho hô hấp, nhưng nếu là Đông Trùng Thảo được hái lúc sương đêm sẽ càng có công hiệu tốt hơn.”
Không chỉ riêng gì Hại Thiên Thu cảm thấy không phục, mà hai tên kia cũng như vậy, chỉ có Hàn Tuyết Âm vẫn tâm tình phẳng lặng. Nhìn cỡ nào cũng cảm thấy Tiểu Thúy kia có vấn đề, nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng ta như xoay bọn họ vòng vòng.
Tiểu Thúy lần mò trong đám cây cỏ một hồi lâu. Tới khi cảm thấy hái đủ mấy cây Đông Trùng Thảo, nàng mới phủi phủi tay, lần theo đường mòn trở về thành.
Mà đám người Hại Thiên Thu theo sát đằng sau nàng cũng không phát hiện được thêm điều gì khác thường. Nàng ta sau khi hái xong thuốc, liền trở về nhà ngủ.
Hàn Tuyết Âm thấy không thu hoạch được gì nữa, quay sang nói: "Trở về khách điếm thôi."
Ba người còn lại cũng gật đầu, quay về khách điếm. Khi bọn họ về tới nơi, trời cũng muốn sắp sáng. Bọn Trương Vô Minh đã trở về trước, đang ngồi uống trà dưới đại sảnh.
Phong Hào thấy bốn người kia trở về, mừng rỡ nói: "Đại sư tỷ! Các vị sư huynh! Hại tiền bối!"
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu hỏi: "Tìm ra được gì rồi?"
Trương Vô Minh vừa châm trà cho bốn người vừa nói: "Dựa theo ghi chép cổ từ thời Minh Hoàng đế, bọn ta phỏng đoán trận Đoạn Duyên xảy ra chủ yếu ở hồ Tam Ngã."
Hại Thiên Thu vừa nhấp một ngụm trà vừa nhìn bản đồ ở giữa bàn: "Nếu thật sự là như vậy, có lẽ xác của những người chết đuối đều tập trung về đây."
Thuấn Giai cau mày hỏi: "Những xác người bị bọn quỷ kia lôi xuống, có khả năng cũng bị đem về đây?"
"Rất có thể." Hại Thiên Thu nói: "Giang trành lấy nguyên khí của người để tu luyện, có thể nói nó tương tự như một con thú ăn thịt. Vậy nên việc mấy quỷ con kia kéo xác người trở lại chỗ tập trung cũng không có gì là lạ."
Mọi người nghe xong đều trở nên trầm ngâm. Phong Hào suy tư một lát, lại hỏi: "Đúng rồi, phía Tiểu Thúy như thế nào?"
Lâm Chí Hàn thở dài một cái: "Không tra được gì hết. Chỉ thấy được cha của nàng có tử khí nồng nặc, có vẻ như đã từng phạm tội gϊếŧ người."
Hàn Tuyết Âm tiếp lời hắn: "Bọn ta nghi ngờ hắn mới thật sự là người hạ thủ với Lưu công tử. Nhưng chứng cứ không có, xác người cũng không tìm được, không thể nào chắc chắn được.”
Thuấn Giai cũng nói thêm vào: “Còn nữa, bọn ta lúc nãy vừa thấy rằng tử khí trên người Tiểu Thúy cũng dao động vô cùng bất thường. Lúc thì nồng đậm, lúc thì lại nhạt nhòa.”
“Lúc sáng, có nghe Hồ tú bà nói về việc hai người kia đã bất hòa trước lúc Lưu công tử chết.” Cố Thu Hà cau mày nói: “Nếu đã là lời đồn thì ít nhiều trong đó sẽ có một phần là sự thật. Chi bằng chúng ta tìm nhà dân xung quanh khu vực đó hỏi một chút?”
Hại Thiên Thu gật đầu tán thành: “Có lẽ lại là ý hay, dù sao thời điểm hiện tại, một manh mối nhỏ cũng không thể bỏ sót.”
“Cứ như vậy đi, mọi người trước tranh thủ nghỉ ngơi, trời vừa sáng chúng ta lại tiếp tục.” Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa đứng dậy.
Những người còn lại cũng đứng dậy theo, hiện tại chỉ còn cách bình minh không nhiều lắm, nếu tranh thủ thì bọn họ vẫn còn ngủ được chút ít. Vậy nên ai nấy cũng chẳng thèm nói lời khách sáo, tiến thẳng về phòng mà ngủ.
Hại Thiên Thu trong đầu không ngừng suy nghĩ, xâu chuỗi những thông tin rời rạc thu được lại với nhau. Bất tri bất giác, nàng đã đến trước cửa phòng của mình lúc nào cũng không hay. Hại Thiên Thu nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, lại nhớ tới con gián huynh đêm qua.
Thân hình nho nhỏ, nước da nâu nâu bóng loáng, còn có hai cái râu kiêu ngạo ngoeo ngoảy. Hại Thiên Thu một trận rùng mình, da gà cũng muốn nổi hết lên, trực tiếp quẹo sang phòng bên cạnh.
Nàng đứng trước cửa phòng Hàn Tuyết Âm, nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Nên gõ cửa hay không đây? Kỳ thật ngày hôm qua nàng ấy cho nàng ngủ nhờ đã là may mắn lắm rồi. Hôm nay mặt dày chạy qua cũng không phải đạo lắm. Nên nhớ tiểu Tuyết Âm không phải là dạng người thích tiếp xúc da thịt với người khác. Cơ mà nếu bảo Hại Thiên Thu nàng trở về căn phòng kia ngủ thì nàng cũng không dám, ký ức về chú gián nhỏ vẫn còn rất sống động.
Do dự cả nửa ngày trời, nhấc tay lên rồi lại thu tay về, cuối cùng Hại Thiên Thu đánh bạo, gõ lên cánh cửa trước mặt.
“Cạch cạch cạch” Hàn Tuyết Âm đang thoát ra áo ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa. Nàng xếp gọn ngoại bào sang một bên, tiến ra mở cửa. Đúng như nàng đoán, người đến quả nhiên là Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu thấy cánh cửa mở ra, không tự chủ giật mình một cái. Nàng mắt đảo trái đảo phải, không tự nhiên nói: “Ngươi chuẩn bị ngủ sao?”
Hàn Tuyết Âm ôm tay, đứng tựa cửa, mặt vô biểu tình. Đôi con ngươi phẳng lặng như mặt hồ thâm thúy nhìn Hại Thiên Thu nói: “Ngươi nghĩ sao?”
“Ha ha ha...” Hại Thiên Thu cười gượng mấy tiếng: “Vậy… vậy ngươi sớm nghỉ ngơi ha.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, động tác chuẩn bị đóng cửa.
Hại Thiên Thu thấy cửa sắp đóng, tim lại thót lên một cái, vội lấy tay chặn cửa.
“Còn chuyện gì sao?” Hàn Tuyết Âm nhọn mi hỏi.
Hại Thiên Thu cười như méo: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn.”
“Nếu đã không có chuyện gì thì Hại tiền bối ngủ ngon.” Hàn Tuyết Âm nói rồi tiếp tục muốn đóng cửa.
“Khoan… khoan đã.” Hại Thiên Thu cũng muốn khóc tới nơi rồi, sống chết vịn cửa: “Ngươi thấy đó, ta… ta kỳ thật...” Ta kỳ thật rất sợ gián!
Hại Thiên Thu trong lúc rối rắm, chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng cửa đóng vang lên. Hàn Tuyết Âm quả nhiên là lạnh lùng đóng cửa. Gương mặt nhỏ mang đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng. Hại Thiên Thu cảm thấy con tim bé nhỏ vô cùng tổn thương, chỉ đành ngồi tựa lưng vào cửa của phòng Hàn Tuyết Âm, vẽ vòng tròn trên đất. Đồ tiểu nha đầu mặt than, đồ vô cảm, đồ cái người không biết thương hoa tiếc ngọc.
“Cạch” cửa phía sau lại bất ngờ mở ra một lần nữa, làm cho Hại Thiên Thu té lộn nhào thẳng vào trong. Nàng xoa xoa vòng eo mảnh nhỏ, tâm vốn đã ủy khuất, lại bị cho lăn mấy vòng trên đất, mặt không tránh khỏi đỏ lên. Nàng thật sự muốn phát hỏa: “Ngươi...”
Hàn Tuyết Âm đưa mắt liếc bình phong một cái, cắt ngang lời Hại Thiên Thu: “Tắm sạch sẽ trước mới được lên giường.”
Hại Thiên Thu trong nhất thời ngây dại.
“Còn đứng đó làm gì? Trời cũng sắp sáng rồi.” Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa vén chăn, chui vào.
Hại Thiên Thu nào còn nghĩ nhiều được như vậy? Trong lòng mừng thiếu điều như muốn ăn đến mấy cái lễ hội. Hàn Tuyết Âm nói như vậy có nghĩa là nàng được ngủ chung với nàng ấy! Hại Thiên Thu để cho chắc ăn, vội vàng ngồi xổm cạnh giường hỏi: “Vậy là ngươi cho ta ngủ chung?”
“Còn lộn xộn nữa thì mặt bàn chào mời ngươi.” Hàn Tuyết Âm nằm xoay mặt đối diện tường nói.
“Được được! Ta không nói nữa, bảo đảm kín miệng luôn.” Hại Thiên Thu vội vàng tự bịt miệng, lòng như nở hoa chạy ra sau bình phong nhanh chóng làm vệ sinh toàn diện. Nàng biết mà, tiểu Tuyết Âm nhà nàng là tốt nhất!
----------------
Tác giả: chúc các cô nương 20/10 vui vẻ :>