Hại Thiên Thu lòng đang vui mừng như nở hoa. Bất ngờ nàng phát hiện có bóng người lấp ló ngoài cửa sổ. Không suy nghĩ nhiều, Hại Thiên Thu liền vận khí vào đôi đũa trên tay, phóng thẳng về phía kẻ lén lút đồng thời quát to: "Là ai?"
Bên kia tiếng hô chưa dứt, bên này, Hàn Tuyết Tâm đã tung chưởng đánh ra. Cuồng phong ập tới, đánh văng cả cánh cửa gỗ mỏng manh.
Có điều, đáp lại hai nàng chỉ là một đạo bóng đen, lướt nhanh qua khung cửa rồi biến mất trong đêm. Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm không hẹn mà cùng phi thân ra ngoài, đuổi theo cái bóng đen nọ.
Nhưng mà tốc độ của kẻ nọ cũng quá nhanh đi, hai người Hại Thiên Thu trong nhất thời không thể theo kịp. Cuối cùng chỉ đành để mất dấu kẻ nghe lén kia.
Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm song song đáp xuống một mái nhà, thử vận dụng linh khí, tìm kiếm dấu vết. Nhưng mà cũng hoàn toàn vô dụng, cứ như kẻ kia đã hoàn toàn bốc hơi vậy.
"Hừ, đúng là xúi quẩy mà." Hại Thiên Thu nói rồi, hậm hực dậm chân một cái.
Hàn Tuyết Âm cau mày nhìn xung quanh một chút, nói: "Thật kỳ lạ, kẻ lúc nãy hình như không phải yêu. Ta không cảm nhận được khí tức của yêu trên người hắn."
"Chẳng lẽ có tu sĩ trên trúc cơ ẩn nấp trong thành?" Hại Thiên Thu ngạc nhiên hỏi.
"Nhưng nếu là tu sĩ bình thường, thì làm sao lại theo dõi chúng ta?" Hàn Tuyết Âm cau mày đáp: "Kẻ này chắc chắn có quỷ kế."
"Á a a..." Một tiếng la thất thanh trong đêm tối thành công đánh tan màn đêm tĩnh lặng.
Hàn Tuyết Âm rất nhanh định vị được tiếng la xuất phát từ con hẻm nhỏ bên phía đông thành. Không nghĩ nhiều, nàng liền dẫn đầu phóng đi trước.
Hai người các nàng vận khởi linh lực, thi triển khinh công chạy như bay trên mái nhà. Ở phía dưới đường lớn, bọn người nha dịch cũng đã phát hiện khác thường. Đuốc đốt sáng trưng, đổ binh về phía tiếng la cất lên.
Từ trên cao nhìn xuống, Hại Thiên Thu thấy một nữ tử vận thanh y, không ngừng vùng vẫy. Nhưng nàng ta không thể nào thoát ra được, vì tay nàng đã bị chế trụ bởi một cái bóng đen không rõ diện mạo.
Cái bóng đen thấy người đến tụ tập về đây, nhanh chóng thả tay nữ nhân kia ra, phi thân đi mất.
Hại Thiên Thu đáp xuống đỡ lấy nữ tử đang ngã trên đất, thật trùng hợp nha. Nữ tử đang khóc sướt mướt này lại là Nhạc đại tiểu thư.
Đám sai nha, đi đầu là Vương Trung Hiếu vừa tới nơi cũng thấy được cảnh này. Hại Thiên Thu đem Nhạc đại tiểu thư quăng cho hắn, xong không thèm nói thêm lời nào, cùng Hàn Tuyết Âm tiếp tục đuổi theo bóng đen.
Hai người đuổi tới ngoại thành, khi gần tới khu vực miếu Quy Túc thì hai người bất ngờ bị một bức tường vô hình chặn lại. Hàn Tuyết Âm đem tay đặt lên bức tường vô hình nói: "Là kết giới."
"Có thể phá không?" Hại Thiên Thu hỏi lại.
"Không thể, kết giới này vô cùng phức tạp." Hàn Tuyết Âm nói rồi lia mắt nhìn xuống những đường viền mờ nhạt trên đất nói: "Chưa kể, nếu phá trận không khéo, sẽ làm nổ cả một ngọn núi mất."
Hại Thiên Thu nghe xong, cũng theo tầm mắt của Hàn Tuyết Âm mà ngồi xổm xuống, quan sát trên nền đất. Quả thật là tên đặt trận này rất thông minh, kết hợp trận pháp phòng ngự phổ thông của Mộc quốc, cùng thế trận công của La Thành. Một trận làm nên như một vụ nổ chậm, chỉ cần có hơi cưỡng ép, hậu quả sẽ là không thể lường được.
"Được rồi, dù gì đứng đây nữa cũng vô dụng. Trước chúng ta vẫn nên trở về chỗ bọn Vương Trung Hiếu." Hại Thiên Thu nói rồi phủi phủi tay, dẫn đầu trở về Cẩm Vân thành.
Khi hai người các nàng về tới chỗ Vương Trung Hiếu, thì Nhạc đại tiểu thư Nhạc Kha vẫn còn ôm mặt khóc tới lê hoa đái vũ. Hàn Tuyết Âm nhìn nữ tử chật vật kia, mày liễu cau chặt, hướng Vương Trung Hiếu ôm quyền nói: "Vương đại nhân, tình hình sao rồi?"
"Hàn tiên nhân khách khí rồi." Vương Trung Hiếu xua tay liên tục: "Nhạc đại tiểu thư vừa rồi là bị kinh sợ quá độ. Nàng còn nói là nha hoàn của nàng bị yêu quái hại, đang ở cánh rừng phía đông thành. Ta vừa cho người đi tra xét rồi, rất nhanh sẽ có kết quả."
"Tiên nhân, ngài nhất định phải cứu lấy Thanh nhi!" Nhạc Kha bỗng nhưng hô lớn, tay tóm chặt lấy vạt áo của Hàn Tuyết Âm.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của tiểu nha đầu, Hại Thiên Thu thầm than không ổn. Cái này mười phần thì hết chín phần là sắp ra tay đánh người rồi! Nàng vội vàng ngồi bên cạnh, an ủi Nhạc Kha: "Nhạc đại tiểu thư, bình tĩnh nào bình tĩnh nào. Hay trước để Vương đại nhân đưa ngươi về Nhạc gia đi. Chuyện của Thanh nhi cứ để bọn ta lo là được." Vừa nói Hại Thiên Thu vừa cố sức gỡ tay nàng ta ra khỏi vạt áo Hàn Tuyết Âm. Trời đất quỷ thần ơi, nữ nhân này ăn gì mà khỏe thế?
Nhạc Kha chính là sống chết không buôn lắc đầu nói: "Không được! Thanh nhi với ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Ta nhất định phải ở đây đợi nàng!"
Hàn Tuyết Âm nhìn một đen một xanh giằng co với nhau, lại nhìn tới vạt áo trắng càng ngày càng ướt của bản thân. Cuối cùng nàng liền ở trước mặt bao nhiêu con mắt, một chiêu đánh ngất Nhạc Kha.
"Tiểu nha đầu thật bạo lực!" Hại Thiên Thu trong lòng thầm than.
"Tiên nhân thật đáng sợ!" Những kẻ có mặt thầm cảm thán.
"Hàn cô nương thật soái!" Vương Trung Hiếu lòng đầy ngưỡng mộ.
Hàn Tuyết Âm hoàn toàn bỏ lơ những cặp mắt đang bắn về phía nàng, phủi vạt áo nói: "Để nàng ta ngủ một chút vẫn tốt hơn. Vương đại nhân, làm phiền ngài đưa Nhạc đại tiểu thư về, ta cùng Hại Thiên Thu đi trước đến khu rừng phía đông thành."
"Được được, hai vị cứ đi trước, ở đây cứ để cho ta!" Vương Trung Hiếu nhiệt huyết sôi trào, vỗ ngực đầy tự tin.
Nói xong, Hàn Tuyết Âm cùng Hại Thiên Thu vội cáo từ hắn, tiếp tục chạy tới cánh rừng phía đông. Hai người vừa tới bìa rừng, liền thấy ngay những đốm lửa lập lòe ẩn sau những thân cây. Hiển nhiên chính là ánh đuốc của bọn người sai nha.
Tiến gần thêm chút nữa, thì chính là một cảnh tượng kinh hãi vô cùng. Thi thể người bị chặt ra làm mấy khúc, treo lủng lẳng trên cành cây. Đầu, tứ chi, thân,... hầu như không thể khẳng định nổi bộ phận nào với bộ phận nào nữa. Mà những giọt máu đỏ tươi, cứ không ngừng mà nhỏ xuống mặt đất như những bông hoa bỉ ngạn nở rộ giữa chốn u minh.
Mà bọn người được cử đi tìm kiếm thì đang cau mày, mặt mũi nhăn nhó hạ từng phần thi thể xuống. Cũng may đi theo bọn hắn có một kẻ làm trong đội khám nghiệm tử thi, phần nào giúp đỡ cho việc sắp xếp lại từng bộ phận.
Hàn Tuyết Âm dẫn đầu bước tới, chào hỏi với một tên sai nha: "Vị đại nhân này, đây là..."
"A là hai vị tiên nhân! Thứ lỗi cho thuộc hạ không nghênh tiếp từ xa." Sai nha nọ thấy người đến là Hàn Tuyết Âm, vội vàng chắp tay thi lễ.
"Đại nhân không cần đa lễ." Hàn Tuyết Âm nói: "Đây là thi thể nha hoàn Nhạc đại tiểu thư nói?"
"Chính là nàng, bọn thuộc hạ chỉ vừa tới đây không lâu. Vừa tới đã thấy cảnh tượng này, thật là đáng thương cho nha đầu còn trẻ như vậy..." Sai nha nọ vừa nói vừa cảm thán thở dài.
Trong lúc Hàn Tuyết Âm nói chuyện với sai nha, thì Hại Thiên Thu đã nhanh chóng tới gần nơi đang đặt thi thể. Nàng nhìn từng phần thi thể bị chia nhỏ, máu huyết cũng muốn sôi trào theo. Lại nhìn tới phần đầu, quả nhiên đều giống với những nạn nhân trước đó, bị lột da mặt. Ngoài ra còn có mùi hương của túi thơm kỳ quái nhàn nhạt pha lẫn giữa mùi máu tanh buồn nôn.
Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu ngồi xổm cạnh thi thể, cũng đến cạnh nàng hỏi: "Phát hiện được gì rồi?"
"Cũng chẳng có gì mới hơn, ngoại trừ vết tích trên mặt và mùi hương cùng loại." Hại Thiên Thu không mặn không nhạt đáp. Cả mấy ngày nay đều bị tên này dắt mũi chạy lòng vòng, mà lại chẳng làm được tích sự gì. Nếu không phải nàng còn suy nghĩ tới cấm chế bao quanh miếu, thì đã sớm xong vào Quy Túc miếu đập tên đại tiên kia một trận rồi!
Hàn Tuyết Âm trong lòng tất nhiên cũng không thoải mái hơn Hại Thiên Thu là bao nhiêu. Thủ phạm tra không ra, mà người vô tội thì lại liên tục bỏ mạng. Nhưng hiện tại các nàng cũng chỉ còn một cách duy nhất, là sáng mai giả trang vào miếu mà thôi. Nghĩ rồi nàng liền vỗ nhẹ vai Hại Thiên Thu nói: "Chúng ta hiện giờ cũng hết cách, chỉ còn ngày mai tìm đường lẻn vào miếu."
Hại Thiên Thu thở dài nói: "Chỉ còn một con đường đó thôi. Trước cứ về ngủ đi đã." Nói rồi hai nàng liền cáo từ đám người sai nha, quay trở lại nhà trọ, tranh thủ thời gian mà ngủ một ít lấy sức.
-----------------------
Ánh dương quang chiếu rọi, hắt lên những ngôi nhà mái ngói đỏ trong Cẩm Vân thành. Đường phố lúc bấy giờ cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tịch liêu của đêm qua.
Nói là tranh thủ ngủ lấy sức, nhưng cuối cùng thì Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm chỉ có nằm nhắm mắt dưỡng thần thôi. Hại Thiên Thu nghĩ mãi cũng không ra, nếu như theo suy đoán lúc đầu, nạn nhân đa phần đều những người đã gặp qua tên đại tiên trên miếu Quy Túc. Bọn họ tất nhiên cũng đều mang bên người túi hương kỳ quái kia. Nhưng mà đêm qua, khi nàng ở gần Nhạc Kha, hoàn toàn không ngửi thấy được mùi hương đó.
Chưa kể tới, nha hoàn của nàng được phát hiện là chết ở cánh rừng phía đông, chứng tỏ là trong lúc hoảng sợ Nhạc Kha đã chạy một mạch từ đó vào trong thành. Điểm đáng nói là, nếu như nàng chạy vào thành, thì lính canh thành tất nhiên phải phát hiện ra rồi, làm gì có chuyện đợi nàng hét lên rồi mới phát hiện. Lại nói, trừ dáng vẻ chật vật khóc lóc thê lương ra, thì Hại Thiên Thu chẳng hề thấy được vết tích trầy xước trên người nàng ta. Một người bình thường chạy trốn khỏi yêu quái mà không trầy trụa đôi chút thì thử hỏi coi có chỗ nào bình thường không?
"Hại Thiên Thu, tới giờ rồi." Giọng nói của Hàn Tuyết Âm truyền tới, thành công lôi kéo Hại Thiên Thu ra khỏi mớ suy nghĩ bồng bông.
Nàng khẽ đáp một tiếng, rồi lồm cồm bò dậy khỏi giường. Lại nghĩ một chút, ngày hôm qua các nàng đã bị để ý, hôm nay muốn tiến vào miếu tất nhiên cần phải dịch dung rồi. Hại Thiên Thu nghĩ tới đây, tính quay sang hỏi ý Hàn Tuyết Âm một chút. Ai dè vừa nhìn sang nàng ta, Hại Thiên Thu liền ôm bụng cười to một trận: "Á há há... tiểu... tiểu nha đầu. Ngươi làm cái gì vậy? Ha ha... ha ha... cười chết ta mất!"
Hàn Tuyết Âm một thân nam trang, áo bào hồng nhạt tô điểm mai vàng, nhìn vô cùng phiêu dật lãng tử, người nhìn chưa chắc đã mê. Chỉ là, nếu như không có cái bộ râu ria mép cong cong trên mặt cùng cái cặp kính bằng vàng tròn vo như hai quả trứng. Ừ... nhìn cũng rất có phong độ lão gia lắm tiền.
"Tiểu nha đầu ngươi cũng không cần làm tới mức đó đi." Hại Thiên Thu cười tới mức hai má đỏ bừng nói: "Hại ta sắp chết vì cười rồi đây."
Hàn Tuyết Âm đối diện với Hại Thiên Thu đang cười như điên, chỉ đành trầm mặt, quay người bỏ đi. Cứ mặc kệ nàng ta đi, dịch dung được như thế này là nàng đã cố gắng hết sức rồi.
"Ấy ấy đừng đi đừng đi. Ta không cười nữa a ha ha..." Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm tính bỏ đi, vôi níu nàng lại nói: "Ta thật không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại dịch dung tệ như vậy. Kiểu này bước ra đường chỉ có gây chú ý thêm mà thôi. Lại đây giúp ngươi dịch dung vậy a ha ha..." Nói rồi Hại Thiên Thu liền lôi kéo Hàn Tuyết Âm tới cạnh bàn trang điểm.
Hàn Tuyết Âm nhìn dung mạo quái gở trong gương đồng, thở dài một cái. Thôi thì giao cho Hại Thiên Thu đi vậy, dù gì nàng có làm cũng chẳng ra con giáp nào.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm ngoan ngoãn, tâm trạng liền phấn chấn hẳn lên, hăng hái mà tiến hành dịch dung cho nàng ấy. Đầu tiên nàng lấy từ trong hộp gỗ ra một hộp phấn màu nâu nhạt. Cái này là lúc nàng đi ngang qua sa mạc của La Thành, thấy hay nên mua về. Không ngờ giờ đây lại có dịp sử dụng.
Nàng đem phấn bôi một ít ra lòng bàn tay, rồi bắt đầu thoa từng lớp lên làn da trắng hồng của Hàn Tuyết Âm. Qua một lúc, màu da của Hàn Tuyết Âm liền chuyển sang màu nâu rám nắng. Hại Thiên Thu lại lấy thêm một cây bút, chấm bút họa mi. Biến cho đôi chân mày vốn thanh tú của Hàn Tuyết Âm dần trở nên đậm hơn, phần nhiều là thể hiện sự mạnh mẽ, đầy anh khí.
Nói là dịch dung, nghe có vẻ cao siêu nhưng kỳ thực cũng không phải làm chuyện gì quá cầu kỳ. Trừ khi cần giả dạng một người nào đó, mới cần tới các thứ như mặt nạ da người hay kỹ thuật cao siêu. Còn nếu chỉ đơn giản để che đi dung mạo thật, thì chỉ cần thay đổi những phần dễ gây ấn tượng với người khác. Ví dụ như Hàn Tuyết Âm, khi gặp nàng người khác sẽ ấn tượng nhất là phong thái thiên tiên, cách xa phàm trần cùng vẻ mặt hờ hững, không dính bụi đời.
Cũng vì nắm được điểm này, Hại Thiên Thu mới quyết định dùng phấn để làm sậm màu da của nàng. Lại thêm việc kẻ mày, cuối cùng biến gương mặt Hàn Tuyết Âm từ lạnh lùng xa cách, thành gương mặt tràn đầy sức sống của nữ tử nơi thôn quê. Làm xong hết thảy, Hại Thiên Thu liền lấy từ trữ vật giới ra một bộ y phục màu xanh nhạt rồi đấy Hàn Tuyết Âm tới sau bình phong thay đồ.
Còn về phần Hại Thiên Thu, thì cũng chả cần làm gì nhiều. Nàng cứ trực tiếp biến trở lại nguyên hình là được, khỏi dịch dung chi cho mệt mỏi. Nghĩ rồi, Hại Thiên Thu liền để cho mái tóc vàng kim của bản thân một lần nữa được hiển lộ. Kèm theo là đôi đồng tử vàng và dáng người hoàn mỹ không thể chê vào đâu được. Đến cả cái bộ phận mà nàng suốt ngày than bằng phẳng, cuối cùng cũng được nhô lên tạo thành đồi núi.
Tuy trên người nàng vẫn là bộ đồ dược sĩ cũ nát, nhưng hiện giờ, lại khiến cho Hại Thiên Thu mang theo một ý vị khác. Hại Thiên Thu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trong gương đồng, không khỏi lắc đầu thở dài, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.
Hàn Tuyết Âm vừa thay y phục xong, bước ra đã bắt gặp tràng cảnh này. Nàng khó hiểu hỏi Hại Thiên Thu: "Có chuyện gì vậy?"
"Ta chỉ cảm thấy thật nhức đầu." Hại Thiên Thu mệt mỏi đáp: "Ngươi xem, dung mạo sắc nước hương trời như ta, ra ngoài chỉ sợ phải làm cho thiên hạ đều điêu đứng. Thật là, tại sao lão thiên lại có thể tạo ra một mỹ nhân như ta... Ấy ấy, tiểu nha đầu, chờ ta với!"
Hàn Tuyết Âm không biết tự lúc nào đã xoay người, bước khỏi phòng. Đây cũng không phải là lần đầu nàng đối mặt với bệnh tự kỷ kinh niên của Hại Thiên Thu. Cách đối phó tốt nhất trong trường hợp này, vẫn là bỏ mặc nàng ta đi.
Thế là Hàn Tuyết Âm liền bỏ đi trước, mặc cho có người nào đó đang hì hà hì hục đuổi theo sau.
-----------
Tác giả:
Hố nhỏ ta đào ô la la ~~~
Có một mình ta vẫn cứ đào ô la la ~~~
Ngày ngày đều đào a lô lô lô ~~~
Từng giờ đều đào ố la lá la ~~~